About Rose About You

Chương 24: Chương 24


Vài ngày sau năm mới, cuối cùng đường cao tốc đã thông, đám người ở ga tàu xem như sơ tán một ít.

Nghe thời sự đưa tin là tuyết ở Hồ Nam đã ngừng vài ngày, nhân cơ hội này tôi và Hà Hữu Dân về quê.

Anh ấy lái xe chở tôi đi, tôi ngồi ở ghế phụ lái.
“Lần đầu tiên anh về quê với người khác.” Hà Hữu Dân nói, “Rất hy vọng sau này đều có thể về cùng em.”
“Chậc, lời này thật sự không giống lời anh sẽ nói ra.”
“Không giống à?” Hà Hữu Dân cười nhạt một tiếng, “Anh thật sự hy vọng.”
Tôi cứ cảm thấy anh ấy nghiêm túc quá bèn đổi chủ đề: “Mấy ngày nay vừa đi làm lại, anh không về công ty không sao chứ?”
“Anh vẫn chưa nói cho em nhỉ?” Hà Hữu Dân dừng một lát, “Thật ra anh đã chuyển nhượng một số cổ phần của mình ra ngoài, cho nên anh không nằm trong hội đồng quản trị nữa, không cần lo nghĩ quá nhiều.”
“Là vì chuyện lúc trước à?” Chuyện lúc trước mà tôi nói là chuyện có liên quan đến Phương Ngự Mỹ.

Tôi biết công ty của anh ấy gặp phải khó khăn, Phương Ngự Mỹ giúp anh nhưng họ không kết hôn, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn chưa hỏi.
“Ý em là Phương Ngự Mỹ.” Anh ấy gật đầu, “Gần như thế, nhưng vì chuyện này mà đến bây giờ anh cũng không thể về nhà, bố anh tức quá bất tỉnh rồi.” Giọng điệu của Hà Hữu Dân rất thoải mái, khiến tôi có ảo giác “Anh ấy không hề để ý”.
Hà Hữu Dân mở một đĩa nhạc, không ngoài dự đoán là bài hát của Hoàng Khải Cần.

Anh ấy bỗng nhiên nói với tôi: “Thế vận hội Olympic năm nay, đến lúc đó anh sẽ mua vài tấm vé, cùng nhau đến Bắc Kinh nhé.”
“Anh định mua mấy tấm?” Tôi giả vờ ghen, “Hai tấm vẫn chưa đủ à, anh còn muốn xem với ai nữa.”
“Nghĩ gì thế nhãi con! Đã đi thì phải xem mấy trận.” Anh ấy vui vẻ cười lên, tôi cũng rất vui: “Vậy em muốn ăn vịt quay Bắc Kinh, hồ lô bọc đường, ăn một lần cho đã!”

“Được được được, ăn gì cũng được!”
“Ăn anh thì sao?” Tôi trêu anh ấy, “Tính ra chúng ta đã lâu không ngủ với nhau rồi.”
Trông Hà Hữu Dân hơi lúng túng, anh ấy lộ vẻ khó xử, “Khoảng thời gian này trong người anh khó chịu.”
“Em biết anh khó chịu cho nên muốn đến bệnh viện khám với anh, hơn nữa anh cũng phải nói cho em biết rốt cuộc anh bị bệnh gì?”
“Tóm lại… sẽ khỏe lên thôi.”
Tôi không hề tin lời anh ấy nói, nói thật hôm đó tôi cũng không tin anh ấy thật sự có bệnh gì đáng lo ngại.

Quả thực khí sắc của anh ấy không tốt lắm, nhưng trước đó không lâu anh ấy ăn chơi trác táng với mấy cậu trai trong KTV, tôi vẫn ghi trong lòng.
Tôi không muốn giận dỗi, mà giữ chuyện này mãi trong lòng chẳng giải quyết được vấn đề gì, tôi cảm thấy bứt rứt quá, vì vậy tôi nói thẳng: “Nếu anh chỉ không muốn ngủ với em, em có thể hiểu được, nhưng xin anh đừng lấy lý do bị ốm.”
“Anh không cần phải lừa em, Tiểu Bạch à.”
“Nhưng rõ ràng anh đã phát sinh quan hệ với những người khác!” Tôi rất giận, giọng điệu của anh ấy càng chân thành, tôi càng tức giận.

Tôi khẽ gào lên với anh, nhưng Hà Hữu Dân không nói lời nào, chỉ tập trung lái xe.

Trong xe vẫn đang phát bài hát của Hoàng Khải Cần, tạm thời tôi cũng không biết bài hát này làm nền, hay chúng tôi mới là nền.
Từ Quảng Châu đi thẳng lên phía Bắc, lái đến Hồ Nam cũng không mất nhiều thời gian, tám tiếng đồng hồ là đủ.

Thật ra trên đường không có tuyết đọng hay gió lạnh, mặc một cái áo lông là đủ ấm.
Nhưng còn lạnh lẽo trong lòng?

Hoàng hôn buông xuống, chúng tôi vẫn đang trên đường cao tốc, lúc sắp xuống cao tốc lại hơi tắc đường, trong xe quá yên tĩnh, bài hát cũng đã dừng một thời gian dài.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, cứ cảm thấy sau khi ở bên nhau một lần nữa, cảm giác Hà Hữu Dân cho tôi ngày càng lạ lẫm.
Phải chăng quen biết đã lâu, cả hai quá hiểu nhau cho nên đã mất đi cảm giác mới mẻ, cảm thấy không còn thú vị.

Hoặc là trải qua quá nhiều, đối mặt với hạnh phúc đến bất chợt lại không dám nắm lấy.
Tôi nhìn Hà Hữu Dân, bỗng muốn nói với anh vài câu trong lòng, nhưng tôi không thể sắp xếp ngôn ngữ được.
Tôi không nhớ rõ ngày hôm đó mình đã nói linh tinh gì với anh ấy.

Nói một cách đơn giản là chúng tôi đã biết nhau được bảy tám năm, có thể thành thật với đối phương, cho dù cuối cùng phải đối mặt với sự chia ly, nhưng tôi hy vọng anh ấy có thể tin rằng tôi rất yêu anh, chưa bao giờ thay đổi.
Tôi chưa từng hối hận vì đã nói ra những lời này, dù cho điều đó nằm trong dự đoán và cũng nằm ngoài dự đoán, để đổi lấy một vài sự thật trần trụi.
Ngày đó Hà Hữu Dân nói với tôi anh ấy thực sự bị bệnh, hơn nữa không thể chữa khỏi nhưng có thể sống tiếp.

Tôi nói rốt cuộc là bệnh gì hả? Anh ấy nói với tôi là bệnh AIDS.
Giọng Hà Hữu Dân như phát ra từ máy cát-xét cá nhân, với một chút khàn khàn kèm theo tiếng ầm ầm khi bánh xe lăn qua mặt đất, phát đi phát lại trong đầu tôi, tạm dừng…
“Nhưng em yên tâm, trong mấy năm sống chung với em anh không có bệnh.

Khi được chẩn đoán chính xác, em đã kết hôn rồi.


Có lẽ em cho rằng anh làm ông chủ, rất nhiều mối quan hệ đều do anh chủ động nhưng thật ra không phải.

Anh chỉ là một người làm ăn rất rất nhỏ, cũng không tính là thương nhân, chỉ kiếm mối làm ăn.

Trong thành phố Quảng Châu này, trong vòng lăn khổng lồ này thì không đáng để nhắc đến, hơn nữa công ty là của bố anh, anh nhất định phải nghe lời ông ấy.

Anh chưa bao giờ có thực quyền, đứng trước một vài thế lực chỉ có thể làm con chó, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
“Anh Kỳ Cương đã thất bại, em thấy đó, bọn anh phải xoay xở tiền chuộc người, tiền chỉ là một mặt, mấu chốt là nếu có người muốn anh ta hoàn toàn sụp đổ thì không ai có thể can thiệp.

Anh đang ở trong tình cảnh này.”
“Mấy năm trước công ty gặp khủng hoảng tài chính, anh bị tố phạm tội kinh tế, chẳng khác sếp Kỳ là mấy, gần như phải ngồi tù.

May mà có Phương Ngự Mỹ anh mới thoát khỏi tội này, anh rất biết ơn cô ấy.

Vốn dĩ dựa theo yêu cầu của bố cô ấy, bọn anh sẽ kết hôn, nhưng lại xảy ra một vài chuyện.”
“Nhà đầu tư đối thủ đã gài bẫy anh, đêm đó anh uống nhiều quá nên ngủ với người khác, anh đã bị lây bệnh như vậy đấy.

Sau này anh biết là người do ai cử đến, người kia vốn thích Phương Ngự Mỹ, cũng là đối thủ cạnh tranh của công ty anh.

Lý do rất nhạt nhẽo, nhưng có vài người chỉ muốn hủy hoại người khác, họ chưa bao giờ chú ý đến nguyên nhân hậu quả.”
“Tất nhiên những điều này chẳng có gì đáng nói, anh không phàn nàn, anh đã may mắn hơn hầu hết mọi người, mặc dù lúc mới bị bệnh anh cảm thấy toàn bộ thế giới đều tối tăm.


Anh cũng từng sa ngã, nói thật, anh thực sự đã sa ngã, ăn chơi trác táng, uống rượu thâu đêm ở bên ngoài.

Nhưng khi gặp lại em một lần nữa, em nói với anh em đã ly hôn, anh lại cảm thấy hình như mọi thứ đều có thể bắt đầu lại? Có lẽ anh đã quá ích kỷ.”
“Em yên tâm, về lý thuyết anh có thể sống, nhưng tốn nhiều tiền và tinh lực hơn, sống cực khổ hơn.”
“Anh vốn không muốn kể những chuyện này với em, anh nghĩ em xứng đáng có tương lai tốt hơn, anh không cho em được gì cả, chỉ muốn làm cho em vui vẻ.

Những thương nhân, chính trị gia và xã hội đen… từng làm việc trái với lương tâm như bọn anh, sớm muộn gì cũng gặp phải bi kịch.”
Đó là khoảng thời gian hoàng hôn tối tăm nhất tôi từng trải qua trong đời, nhưng nó vẫn buông xuống.

Chúng tôi đuổi theo mặt trời lặn, lái mãi lái mãi, lái mãi lái mãi.
Tôi có thể nhìn thấy tuyết trên những ngọn núi ven đường tan ra từng chút một, cành cây đã bị đè gãy, nơi tuyết tan là mỏm đá trơ trọi.
Đường cao tốc xuyên qua núi, xe của chúng tôi chạy trên đường cao tốc.
Tôi không biết AIDS có ý nghĩa như thế nào đối với anh ấy, có lẽ là báo ứng, hay như anh ấy nói, là một bi kịch không sớm thì muộn.
Nhưng tôi biết đối với hầu hết mọi người, nó chỉ có nghĩa là đồng tính và dơ bẩn, dù là ngày nay vẫn thế.
Đối với tôi… nó chỉ là một căn bệnh mà người tôi yếu mắc phải.

Trong hôn ước luôn nói rằng dù sinh lão bệnh tử cũng mãi mãi bên nhau.
Bởi vậy ngày đó tôi rất muốn nói với anh, bệnh AIDS thôi, không có gì to tát cả, tôi có thể điều trị cùng anh ấy.
Nhưng tôi nhìn con đường phía trước không thấy được điểm cuối cùng, dài ngoằng và tối tăm như thế, cuối cùng không nói ra những lời này, tôi căm hận sự ích kỷ của mình.

Tôi biết rõ, sự im lặng của tôi là câu trả lời cho Hà Hữu Dân, một câu trả lời mang tên từ chối..