About Rose About You

Chương 12: Chương 12


Hồi đó, đối với tôi Hong Kong quả thực không khác gì thiên đường.

Từ năm 1997 đến nay, nó đã chiếm lĩnh nhiều khu văn hóa thịnh hành ở trong nước, với tôi Hong Kong chính là khởi nguồn của tất cả sự thịnh hành.
Tôi và Hà Hữu Dân đi xe buýt đến, trước khi xuống xe buýt Hà Hữu Dân dặn đi dặn lại tôi đừng tùy tiện lấy tờ rơi.
“Lấy sẽ như thế nào?” Nghe anh kể vô cùng kỳ diệu, tôi cũng hoảng sợ, hạ thấp giọng hỏi anh.
Hà Hữu Dân suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu lấy mà bị điều tra ra sẽ không về được nữa.”
“Vậy thì không về!” Tôi cười hì hì.

Hà Hữu Dân gõ đầu tôi, cười mắng: “Nhãi con! Đến lúc đó tôi mặc kệ cậu!”
Lúc đi là tháng 10, trong khoảng thời gian diễn ra buổi hòa nhạc của Hoàng Khải Cần, tôi xin trường nghỉ một tuần, cũng là Hà Hữu Dân lấy giấy xác nhận giả của bệnh viện cho tôi, chứng minh tôi bị bệnh, phải nghỉ một tuần.

Anh ấy rất thần thông quảng đại, hình như có thể giải quyết mọi chuyện, giấy xác nhận giả mà cũng lấy được, có đôi khi tôi rất kính nể anh.
Hong Kong vào tháng 10 vẫn rất nóng, giống như Quảng Châu, trong không khí đầy vi khuẩn và bụi ở mức 30 độ C.
Tôi và Hà Hữu Dân ở lại trong một căn nhà của ông chủ Hào Kim đã bỏ trốn.

Nhà họ nằm ở lưng chừng núi, khá là mát mẻ, buổi tối thủy triều xuống còn mang theo hơi lạnh.
“Tại sao Hào Kim bị tóm mà ông chủ của họ vẫn phóng khoáng giàu có như thế?” Tôi không nhịn được hỏi, bởi tôi bị căn nhà ở lưng chừng núi này dọa.


Ngôi nhà cao ba tầng, từ ban công phòng chúng tôi có thể nhìn thấy biển, chợ búa đông đúc cách xa, xuống núi phải lái xe.
“Chậc, lão già này nhiều mưu tính, trước khi Hào Kim đóng cửa đã chuyển hộ khẩu đến Hong Kong rồi.” Hà Hữu Dân dựa vào lan can ngắm biển cùng tôi, mặc dù không phải lần đầu tiên tôi ngắm biển, dù sao tôi cũng lớn lên ở thành phố ven biển.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi ngắm biển Hong Kong, khi đó tôi luôn cảm thấy biển Hong Kong cao cấp hơn, trong lòng có một chút kích động.

Mà vị gió biển mặn mặn ẩm ướt luôn khơi lên tình dục của tôi đối với người bên cạnh.
“Làm ông chủ như các anh đều phải để lại đường lui cho mình đúng không?” Tôi hỏi, lại vươn tay vuốt ve cơ bụng của Hà Hữu Dân.
Vị trí gợi cảm nhất của Hà Hữu Dân là bụng, tôi rất ít thấy bắp thịt rắn chắc trên cơ thể bạn đồng lứa, tôi cũng không có, theo lời của Hà Hữu Dân thì tôi gầy đến mức hơi “biến hình”.

Tôi không hiểu ví dụ này cho lắm.
Hà Hữu Dân cười quyến rũ: “Không biết tôi có để lại đường lui hay không, nhưng tôi rất rõ cậu đang nghĩ gì.”
Anh ấy xoay người ôm lấy tôi, không biết bắt đầu từ lần thứ mấy tôi đã nắm được làm gì sẽ khiến Hà Hữu Dân hưng phấn.

Thật ra Hà Hữu Dân cũng rất rõ cơ thể của tôi.
Tôi và anh quấn lấy nhau cả buổi ở trên ban công hướng ra biển.
Mấy ngày đầu chưa phải buổi hòa nhạc của Hoàng Khải Cần, Hà Hữu Dân dẫn tôi đi dạo khu vực phồn hoa nhất Hong Kong, đến cảng Victoria ngồi thuyền.
Thế giới của chúng tôi xa hoa trụy lạc, cho dù là cửa hàng nhỏ bình thường nhất cũng sẽ mở bài hát của Trần Dịch Tấn.

Vào những năm 2000, Trần Dịch Tấn[1] có lẽ là ca sĩ mới nổi được yêu thích nhất, bài hát “King of Karaoke” đã trở thành bài hát nhất định sẽ chọn của rất nhiều người trong KTV.


Kể ra đến Hong Kong tôi cũng mới biết đến những ca sĩ khác, nghe những bài hát khác nhau, còn biết “Tứ đại thiên vương[2]“.
[1], [2]
Ở đại học, tôi rất ít khi nghe các bạn nói về “Tứ đại Thiên vương”, dù có kể cũng là con gái kể nhiều hơn, con trai chúng tôi không hiểu lắm.

Trong ký túc xá của con gái đều mở đủ loại đĩa nhạc, bạn học trong ký túc của tôi toàn mở đĩa lậu của Nhật, về phần nội dung là gì mọi người biết rõ trong lòng.
Tôi còn từng mượn Kỳ Cương ba, bốn cái đĩa, tìm hiểu chuyện nam nữ chung phòng một lúc lâu.

Khi hành động thực tế lại không giống lắm, dù sao Hà Hữu Dân là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, không mềm mại như cơ thể phụ nữ.

Nhưng tôi không dám hỏi Kỳ Cương có đĩa của đàn ông không, chuyện của tôi và Hà Hữu Dân hai năm nay chỉ có người trong cuộc biết.
Đến ngày diễn ra buổi hòa nhạc, lúc bước vào rất đông người, Hà Hữu Dân cao hơn tôi, hình thể cũng to hơn, rất dễ dàng chen vào trong, đi lên phía trước.
Anh ấy liên tục quay đầu bảo tôi theo sát, thân hình nhỏ bé của tôi thực sự không chen nổi, bên cạnh có giày cao gót của phụ nữ lách qua giày tôi, tôi bị các cô ấy giẫm mấy cái.
Thấy Hà Hữu Dân dẫn theo tôi không đi nhanh được, tôi dứt khoát nói: “Đông người quá! Ai đi đường nấy đi, sau đó tìm chỗ gặp nhau là được!”
“Chắc chắn cậu sẽ lạc!” Hà Hữu Dân nói xong kéo tôi theo chen vào trong, lúc anh dắt tôi không biết có phải do bản năng không, chúng tôi đan mười ngón tay với nhau.

Nói ra rất lập dị, nhưng trong lòng tôi thực sự tràn đầy niềm vui tên là hạnh phúc.


Không giống với niềm hạnh phúc bình thường, khi vừa mới quen Tiểu Yến, nghĩ rằng sẽ kết hôn với cô ấy, tôi đã từng hạnh phúc nho nhỏ, sau này cảm giác hạnh phúc ấy không còn nữa, thay vào đó là hổ thẹn.
Đi qua đoạn đường có bảo vệ, đám đông không hỗn loạn nữa mà trở nên có trật tự, Hà Hữu Dân đứng xếp hàng bên cạnh tôi, đồng thời ăn ý buông tay đối phương.

Vào hội trường, tôi đi theo Hà Hữu Dân, anh ấy nhìn vé một lát rồi nhìn chỗ ngồi, cuối cùng tìm được vị trí của chúng tôi, Hà Hữu Dân quay đầu nói: “Lão Phương này mua ghế vớ vẩn gì cho chúng ta vậy! Ngồi đi.”
“Thì ra ông chủ họ Phương!”
“Cậu bắt sai trọng điểm rồi!” Hà Hữu Dân nói kháy, “Họ Phương này không đáng tin chút nào, chẳng trách ông ta sập tiệm!”
Ngoài miệng Hà Hữu Dân nói vậy, trên mặt lại không giấu được vẻ thích thú.
Chỗ ngồi của chúng tôi thực sự không phải vị trí đẹp, vì thế Hà Hữu Dân còn mua một cái kính viễn vọng mini, cầm trên tay.

Trước khi buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, anh ấy còn kể cho tôi về lịch sử cuộc đời của Hoàng Khải Cần, kể tại sao anh ấy còn trẻ lại thích bài hát của Hoàng Khải Cần, chân không tự giác rung rung, kéo theo ghế của tôi cũng rung.
Cho đến khi người ngồi bên cạnh anh nói một câu: “Đừng rung nữa, ở giữa liền hàng đấy!” Hà Hữu Dân mới bớt bớt lại, ngượng ngùng quay đầu cười với tôi, ghé lại gần thấp giọng nói: “Tiếng phổ thông của người Hong Kong đến giữa cũng nói không chuẩn.”
Anh ta cố tình nói chữ “giữa” rất nặng, tôi phì cười.
Điều tôi cười thật ra là Hà Hữu Dân, ngày thường bản thân anh ấy nói tiếng phổ thông cũng không chuẩn, bây giờ lại cười người khác.
Tuy Hà Hữu Dân nói chuyện không nặng giọng địa phương, nhưng tiếng phổ thông của anh ấy thực sự rất bình thường, không nói được âm uốn lưỡi, hình như rất nhiều người địa phương Quảng Đông đều có tật xấu này.
Bởi quê tôi ở Hồ Nam nên tôi nói chuyện cũng có giọng địa phương, người tứ xứ đều là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng chỉ có tiếng phổ thông ở phía bắc là chính gốc hơn.
Tôi bỗng nghĩ đến chị chủ trong quán sủi cảo Đông Bắc gần trường trước đó, chị ấy nói chuyện không rõ, đặc giọng Đông Bắc.

Tôi cười điên cuồng hơn.
Hà Hữu Dân vỗ đùi tôi: “Cậu bị co giật à?”
“Ha ha ha, không phải, tôi chỉ nghĩ đến người phương Bắc nói chuyện, cũng rất buồn cười!”
Hà Hữu Dân vui vẻ: “Cậu còn quen người phương bắc à? Bạn học?”
“Cái quán sủi cảo Đông Bắc trước kia mở gần trường tôi ấy!” Tôi kể với anh về chị chủ kia, Hà Hữu Dân gật đầu như có điều suy nghĩ.

Anh nói: “Họ không còn ở đó nữa đúng không?”
“Đúng!” Tôi đáp, “Mấy chuyện nhỏ nhặt này anh cũng biết nhiều phết, anh và sếp Kỳ không thân kia mà?”
“Liên quan gì đến anh ta!” Hà Hữu Dân nói, “Chẳng lẽ cậu nghĩ cho rằng đó là chuyện tốt do Kỳ Hưng Hải làm?”
Tôi nghe xong ngẩn người một lúc, Hà Hữu Dân bất lực cười một tiếng.
“Vậy anh làm gì, cũng không phải tôi bị đánh, đương nhiên tôi tưởng anh Kỳ Cương đuổi họ đi.”
“Không phải đuổi đi, chỉ chuyển chỗ khác cho họ, để cậu có đến sẽ bớt bị hù dọa.” Hà Hữu Dân nói một cách hời hợt, sau đó giọng điệu lại bắt đầu ngứa đòn, “Vả lại không có gì là không cần thiết, phù hộ nhân dân là thiên chức của tôi.”
“Anh thôi đi.” Tôi nhỏ giọng nói.

Khi đó tôi rất muốn ôm lấy Hà Hữu Dân hôn một cái, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Hà Hữu Dân sẽ làm chuyện nhỏ như vậy vì tôi, điều này khiến tôi được cưng mà sợ một thời gian.
Buổi hòa nhạc của Hoàng Khải Cần diễn ra rất thành công, anh ta còn mời vài ca sĩ đang nổi tiếng lúc đó, tôi không có quá nhiều ấn tượng về những bài hát Hoàng Khải Cần đã hát, cũng không nhớ được trình tự.

Chỉ nhớ rõ “Tình rực cháy” và “Đã lâu không gặp” vì tôi và Hà Hữu Dân có thể cùng hát.

Những bài còn lại chỉ có Hà Hữu Dân ngồi cạnh tôi nhỏ giọng hát theo, giống như chỉ hát cho tôi nghe.
Hà Hữu Dân hát bài tiếng Quảng Đông rất gợi cảm, khác với sự gợi cảm khi anh ấy nói tiếng Quảng Đông với tôi vào ngày thường.

Cái sau khiến tôi hưng phấn, cái trước lại khiến lòng tôi bình tĩnh lạ thường, là sự gợi cảm đơn thuần, không liên quan đến dục vọng.
Hà Hữu Dân nghe hết buổi hòa nhạc của Hoàng Khải Cần, còn với tôi lại là nghe một buổi hòa nhạc của Hà Hữu Dân.

Từ đó giọng hát của anh đã trở thành một đĩa than khắc vào đầu tôi, tôi có thể đặt lên máy hát và nghe bất cứ khi nào tôi muốn..