Trong khi Westcliff cùng hút thuốc với Lord Blandford, Rafe có cuộc thảo luận riêng tư với cha mình. Họ đi đến thư viện, căn phòng to lớn và đẹp đẽ cao hai tầng, với những giá sách màu gụ chứa hơn mười nghìn tác phẩm. Một cái tủ bup-phê được đặt vào hốc tường để làm sáng lên kệ sách.
Rafe hết sức cảm kích khi thấy bộ sưu tập nhựng chai và bình rượu được bố trí trên lớp đá hoa cẩm thạch của tủ búp-phê. Cảm thấy cần một cái gì đó mạnh hơn rượu vang đỏ, anh với lấy chai whisky. “ Gấp đôi?” anh gợi ý với cha mình, ông gật đầu và làu bàu đồng ý.
Rafe luôn ghét những buổi nói chuyện với cha mình. Thomas Bowman là loại người quyết định giùm cho suy nghĩ của người khác, tin tưởng là ông ta biết rõ về họ hơn là tự bản thân họ biết về mình. Từ thời thơ ấu, Rafe luôn chịu đựng việc bị bảo rằng suy nghĩ và động cơ thúc đẩy của mình phải là gì, và sau đó thì bị trừng phạt vì chúng. Không thành vấn đề cho dù việc anh làm là tốt hay xấu. Vấn đề chỉ ở chỗ là cha anh quyết định nhìn nhận hành động của anh theo phương diện nào.
Và luôn luôn, Thomas luôn ném vào đầu anh lời đe dọa tước quyền thừa kế. Cuối cùng Rafe đã gào lên với ông hãy cắt bỏ hoàn toàn đi và cút xuống địa ngục. Sau đó anh bỏ nhà đi để tạo gia tài của riếng mình, bắt đầu bằng đôi bàn tay trắng.
Giờ đây khi anh gặp cha mình, chỗ đứng ngang bằng. Ồ, Rafe mong muốn sở hữu doanh nghiệp của nhà Bowman ở Châu u, nhưng anh không định bán linh hồn mình vì nó.
Anh đưa ly whisky cho cha mình và uống một ngụm, để hương vị mượt mà, ngọt ngào của ester lan khắp lưỡi mình.
Thomas bước đến ngồi trên chiếc ghế thuộc da trước ngọn lửa. Cau mày,ông đưa tay lên kiểm tra vị trí của mái tóc giả trên đầu. Nó cứ trượt suốt buổi tối.
“Cha có thể buộc một sợi dây đeo cằm vào nó,” Rafe ngây thơ đề nghị, và nhận lấy một cái cau có hung hăng.
“ Mẹ anh thấy nó hấp dẫn.”
“Cha à,con thấy thật khó để tin là đội tóc giả cho mái tóc dày thêm sẽ hấp dẫn thứ gì khác hơn là một con sóc ham mê,” Rafe giật mạnh đầu tóc giả ra và đặt xuống chiếc bàn gần đó. “ Bỏ nó ra và hãy thoải mái đi, vì Chúa.”
Thomas càu nhàu nhưng không tranh cãi, thư giãn trên chiếc ghế của ông.
Đặt một tay lên lò sưởi, Rafe đánh già cha mình với một nụ cười nhẹ.
“Sao nào?” Thomas gặng hỏi, đôi mày rậm rạp cũa ông nướng lên chờ đợi. “ Phản ứng của anh về Lady Natalie như thế nào?”
Rafe nhún vai một cách lười nhác. “ Cô ta được.”
Hàng lông mày hạ xuống. “ ‘ Cô ta được’? Đó là tất cả những gì anh có thể nói hả?”
“Lady Natalie không hơn không kém so với những gì con mong đợi.” Sau khi hớp thêm một ngụm whisky, Rafe nói dứt khoát, “ con cho là con không ngại kết hôn với cô ta. Mặc dù cô ta chẳng làm con thích thú một chút nào cả.”
“ Một người vợ không cần thiết phải có hứng thú.”
Rafe rầu rĩ tữ hỏi liệu có một sự sáng suốt nào ẩn giấu sau đó. Với một người vợ như lady Natalie, sẽ chẵng có những điều bất ngờ. Đây sẽ là một cuộc hôn nhân bình lặng, không có bất đồng, cho anh một khoảng thời gian rộng rãi cho công việc và đeo đuổi những mục đích riêng tư. Tất cả những gì anh cần phải làm là cung cấp cho cô ta những hối phiếu ngân hàng hào phóng, và cô ta sẽ quản lý nhà cửa, sinh con.
Lady Natalie dịu dàng và xinh đẹp, mái tóc cô vàng óng và mượt mà, cách cư xử hoàn toàn tự tin. Nếu Rafe mà có đưa cô đến New York, cô sẽ làm tròn bổn phận của mình một cách tuyệt diệu trước đám đông thị dân New York. Vẻ ngoài đĩnh đạc , giáo dục, và tự tin sẽ làm cho cô được ngưỡng mộ hơn nữa.
Một giờ đồng hành bên cô, người ta sẽ gần như biết hết những gì cần biết về cô.
Trong khi Hannah Appletons tươi mát và quyến rũ, trong bữa tối, anh đã không thể rời mắt khỏi nàng. Nàng không sở hữu vẻ đẹp được trau chuốt tỉ mỉ như Natalie. Thay vào đó, là sự nở rộ đầy hân hoan và vui vẻ bên trong cô, như những đóa hoa dại. Mái tóc nàng, một vài lọn xõa xuống ôm lấy khuôn mặt, làm anh phát điên với thôi thúc mạnh mẽ được vươn tay ra và chơi đùa với những món tóc buộc lỏng rực rỡ. Nàng có một sức sống ngọt ngào mà anh chưa từng gặp được trước đây, và bản năng anh muốn được bên trong nó, bên trong nàng.
Cảm xúc này bùng lên mạnh mẽ khi Rafe chứng kiến cảnh Hannah nghiêm túc trò chuyện với Westcliff. Nàng thật sống động và đáng yêu lúc nàng diễn tả công việc của Samuel Clark liên quan đến sự phát triển của trí tuệ con người. Thực tế, nàng đã trở nên say mê với các chủ đề đó đến nổi quên cả ăn uống, và sau đó thì tiếc nuối liếc nhìn chán soup vẫn còn đầy trong khi người phục vụ phải dọn nó đi.
“Anh sẽ cầu hôn với cô ta, phải không?” cha anh gặng hỏi, hướng suy nghĩ của anh trở về với Lady Natalie.
Rafe chăm chú nhìn ông ta mà không để lộ cảm xúc. “ Để cuối cùng. Và con cho là phải đi mua nhẫn, hay là hai người đã mua một chiếc rồi?”
“ Thật sự là mẹ anh đã chọn mua một cái mà bà nghĩ sẽ rất thích hợp-”
“Oh, vì Chúa. Hai người có muốn cầu hôn hộ con rồi đem tin tức về báo lại khi cô ta trả lời?”
“Ta dám nói là ta làm việc này còn hăng hái một cách chết tiệt hơn anh,” Thoamas vặn vẹo.
“ Con sẽ nói với ba việc mà con sẽ thực hiện một cách hăng hái nhé : thành lập một ngành công nghiệp sản xuất xà phòng quy mô lớn trên khắp lục địa. Và con sẽ không cần phải kết hôn với Lady Natalie để làm việc đó.”
“Tại sao không? Tại sao anh cứ muốn ngồi không mà hưởng vậy hả? Tại sao anh không bao giờ cố gắng để làm hài lòng tôi hả?”
“Tại sao vậy nhỉ?” Rafe lạnh lùng nhìn ông. “ Có thể là tại vì con đập đầu liên tục vào bức tường đặc biệt trong bao nhiêu năm mà không bao giờ gây được một vết lỏm.”
Da mặt của Thomas, luôn dễ đổi màu, chuyển sang sắc thái đỏ sậm tối tăm khi ông tức giận. “Anh luôn là một của nợ đối với tôi trong suốt cuộc đời anh. Mọi thứ luôn đến quá dễ dàng cho anh và mấy đứa em của anh – hư hỏng, lười nhác, tất cả bọn anh, những kẻ không bao giờ muốn làm bất cứ điều gì.”
“Lười nhác?” Rafe chiến đấu để tự chủ, nhưng từ lười nhác làm sự tức giận của anh bùng lên như hộp mồi lửa. “ Chỉ có ông, ba à, mới có thể bắt năm đứa con của mình làm mọi thứ kể cả việc thao túng con mình để gây ấn tượng với ông, rồi lại nói chúng không đủ cố gắng. Ông có biết chuyện gì xảy ra khi ông gọi một người thông minh là ngu ngốc, hay người chăm chỉ là một thằng lười không hả? Điều đó làm cho người đó nhận ra chẳng đạt được cái quái quỷ gì để cố gắng đạt được sự chấp nhận của ông.”
“Anh đã luôn nghĩ tôi nợ anh sự chấp thuận chỉ bởi vì anh sinh ra là một Bowman.”
“ Tôi chẳng còn mong muốn điều đó nữa đâu,” Rafe rít giữa hàm răng nghiến chặt, khá ngạc nhiên khi khám phá ra tốc độ thay đổi tâm trạng của mình chẳng thua kém gì ba. “ Tôi muốn-” Anh tự kềm chế và uống cạn ly whisky, nuốt mạnh xuống dòng chất lỏng nóng bỏng mượt mà. Khi sự nóng rực ấy tan dần trong cổ họng, anh nhìn ba mình lạnh lùng và điềm tĩnh. “ Tôi sẽ cưới Lady Natalie, việc này chẳng có vấn đề gì cả. Tôi luôn định kết thúc với một ai đó như cô ta. Nhưng ông có thể giữ sự tán thưởng chết tiệt của ông lại đi. Tất cả những gì tôi muốn là chia phần tài sản Bowman.”
Vào buổi sáng, những vị khách bắt đầu đến nơi, những gia đình giàu có thanh lịch và người phục vụ của họ. Những hòm quần áo, va li,kiện đồ được mang vào trang viên như một cuộc diễu hành bất tận. Những gia đình khác sẽ ngụ ở khu vực hàng xóm hay những quán trò trong làng,đến và đi tham dự những sự kiện khác nhau sắp diễn ra tại điền trang.
Bị đánh thức bởi những âm thanh rộn ràng bên ngoài phòng, Hannah không thể ngủ trở lại được. Cẩn thận để không đánh thức Natali, nàng ngồi dậy và bắt đầu tắm gội, kết thúc bằng việc tết lại bím tóc và quấn thành búi ở dưới cổ. Nàng mặc chiếc áo choàng len xanh xám trang trí bằng những nếp gấp và kết thúc ở phía trước với hàng nút đen lấp lánh. Dự định sẽ đi dạo một vòng ngoài sân, nàng mang vào đôi giày ống đế thấp và đem theo chiếc khăn choàng len nặng nề.
Stony Cross Manor là một mê cung với những hành lang và từng khu phòng ốc. Cẩn thận, Hannah bước ra khỏi ngôi nhà rộn ràng, dừng lại và hỏi thăm đường đi từ một trong những người phục vụ đi qua. Nàng thậm chí tìm thấy phòng ăn sáng, ngột ngạt và chứa đầy những người nàng không quen biết. Một buổi tiệc buffet sáng được dọn ra, nổi bật với cá, những miếng thịt lợn xông khói, bánh mỳ, trứng chần nước sôi, rau xà lách, bánh nướng xốp, và đủ loại phó mát. Nàng rót một tách trà, lấy một miếng thịt lợn xông khói cùng bánh mỳ, rồi đi nhanh qua một trong những cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra ngoài sân. Khí trời khô ráo và sáng sủa, không khí lạnh lẽo biến hôi thở nàng thành lớp sương trắng.
Khu vườn và vườn cây ăn quả trải dài trước nàng,tất cả đều phủ một lớp sương mỏng và trong lành. Trẻ em vui đùa trong sân, cười khúc khích khi chúng chạy đua qua lại. Hannah bật cười, quan sát bọn trẻ chạy ào trên nhựng phiến đá lát đường như những bầy ngỗng non. Chúng đang chơi trò thổi—bay-chiếc-lông, chia làm hai đội, cố gắng giữ chiếc lông vũ bay cao lần lượt.
Đứng ở một bên, Hannah nhâm nhi bánh mỳ và trà. Trò chơi của bọn trẻ trở nên cuồng nhiệt hơn, chúng nhảy lên và thổi phù phù vào chiếc lông một cách ồn ào. Chiếc lông trôi dạt về phía nàng, chậm rãi hạ xuống.
Các cô bé thét lên cổ vũ. “ Thổi đi, cô ơi, thổi đi! Con gái chống lại con trai nào!”
Không còn sự lựa chọn. Cố gắng không cười, Hannah chu môi và thổi thật mạnh, làm cho chiếc lông bay lên trong những chuyển động xoay vòng. Nàng thực hiện vai trò của mình mỗi khi chiếc lông bay về phía nàng, chạy một vài bước đây đó, chú ý đến những tiếng la hét vui mừng của đồng đội.
Chiếc lông bay qua đầu, nàng lùi nhanh ra sau, mặt ngẩng lên trời. Nàng đột nhiên giật mình khi cảm thấy mình đâm sầm vào cái gì đó ở phía sau, không phải bức tường đá mà là một cái gì đó thật vững chắc và mềm mại. Đôi tay của đàn ông ôm lấy tay nàng, giúp nàng giữ thăng bằng.
Từ phía trên nàng, người đàn ông thổi một hơi làm chiếc lông bay qua phân nửa sân.
Thét và rú lên, bọn trẻ đuổi theo nó.
Hannah vẫn đứng yên, sững sờ bởi sự va chạm, nhưng trên tất cả là nàng thấy mình nhận ra cảm giác về Rafe Bowman. Đôi tay nắm chặt, chiều dành mạnh mẽ dẽo dai của anh ở phía sau nàng. Mùi vị trong lành, cay nồng của xà phòng cạo râu.
Miệng nàng trở nên khô khốc – chắc là tại ảnh hưởng của trò chơi thổi lông ban nãy đây mà – và nàng cố gắng đảo lưỡi làm ướt hai bên má. “ Ngài có thể thổi một lượng không khí đáng nể đó, Mr. Bowman.”
Mỉm cười, anh cẩn trọng xoay nàng lại đối diện với mình. Anh cao lớn và bảnh bao, đứng đó với sự thư giản thoải mái làm nàng khó chịu. “ Chúc nàng buổi sáng tốt lành luôn nhé.” Anh nhìn bao quát nàng bằng ánh mắt hoàn toàn xấc xược. “ Sao nàng không ngủ đi?”
“Tôi dậy sớm lắm.” Hannah quyết định ném trả câu hỏi trơ tráo vào mặt anh. “ Còn ngài, tại sao?”
Một tia sáng lấp lánh tinh nghịch lóe lên trong mắt anh. “ Chẳng có gì để lôi kéo ta nằm lại trên giường khi ta chỉ có một mình.”
Nàng liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không một đứa trẻ nào có thể nghe. Những đứa trẻ tinh nghịch đã chán trò chơi và đang lấp đầy ngôi nhà qua những cánh cửa dẫn vào sảnh chính. “ Tôi nghi ngờ đó là một sự kiện hiếm thấy, Mr. Bowman.”
m giọng dịu dàng của anh che phủ mọi sự chân thành. “ Hiếm khi, đúng vậy. Hầu hết thời gian trên giường của ta thường bận rộn hơn cả việc cắt lông cừu vào mùa xuân.”
Hannah nhìn anh với sự chán ghét lộ liễu. “ Điều đó chứng tỏ những người phụ nữ mà ngài có liên quan không tốt lành gì cả. Cả việc ngài quá ư là bừa bãi.”
“Ta không bừa bãi. Chuyện xảy ra là do ta rất giỏi trong việc tìm kiếm những người phụ nữ thích hợp với những tiêu chuẩn cao của ta. Và ta thậm chí là giỏi hơn trong việc thuyết phục họ lên giường với ta.”
“Rồi sau đó ngài xén lông họ.”
Một nụ cười rầu rĩ hiện lên trên môi anh. “ Nếu nàng không phiền, Miss Appleton, ta muốn thu hồi lại sự liên tưởng về con cừu của ta. Nó trở nên không thú vị kể cả với ta. Nàng có muốn một chuyến đi dạo buổi sáng không?”
Nàng lắc đầu bối rối. “ Với ngài?... Tại sao chứ?”
“ Nàng mặc áo để đi dạo và một đôi giày bốt. Và ta cho là nàng muốn biết ý kến của ta về Lady Natalie. Hãy giữ kẻ thù của nàng gần bên, và vân vân.”
“Tôi đã biết quan điểm của ngài về LadyNatalie rồi.”
Anh nhướng mày lên. “ Vậy sao? Giờ thì nhất định chúng ta phải đi cùng nhau. Ta luôn thích thú khi lắng nghe những ý kiến của mình.”
Hannah đánh giá anh nghiêm khắc. “ Rất tốt,” nàng nói. “ Đầu tiên tôi sẽ đem tách trà vào, và-”
“Để nó ở đây.”
“Trên cái bàn ngoài trời? Không, ai đó sẽ phải dọn nó.”
“Có. Ai đó là những người phục vụ. Ai đó, không phải nàng, sẽ nhận được tiền lương để làm chuyện đó.”
“Điều đó không có nghĩa là tôi nên tạo thêm công việc cho người khác.”
Trước khi nàng có thể với lấy chiếc tách, Bowman đã cầm nó lên. “ Ta sẽ lo việc này.”
Hannah tròn mắt khi nàng nhìn anh lạnh nhạt đi đến hàng lan can đá. Và thở gấp khi anh đưa chiếc tách ra ngoài và thả nó xuống. m thanh đổ vỡ loảng xoảng vang lên từ bên dưới.
“Đấy. Vấn đề được giải quyết.”
Đòi hỏi cả ba lần thất bại cho đến khi cuối cùng Hannah có thể nói. “ Tại sao ngài làm thế? Tôi có thể dễ dàng mang nó vào trong!”
Anh có vẻ rất vui thích trước sự ngạc nhiên của nàng. “ Ta cứ ngỡ sự thiếu quan tâm của ta đến của cải vật chất sẽ làm nàng hài lòng.”
Hannah nhìn chằm chằm vào anh như thể anh vừa mọc sừng. “ Tôi sẽ không gọi cái đó là thiếu quan tâm đến của cải vật chất, mà là sự thiếu trân trọng. Và nó cũng tồi tệ y như việc tôn sùng chúng.”
Nụ cười của Bowman nhạt dần khi anh nhận thấymức độ giận dữ của nàng. “Miss Appleton, Stony Cross Manor có ít nhất mười bộ sứ Trung Quốc khác nhau, mỗi cái đủ để làm tách uống trà cho toàn Hamshire. Ở đây không thiếu tách đâu.”
“Điều đó cũng chẳng khác biệt gì. Ngài không nên đánh vỡ nó.”
Bowman khịt mũi mỉa mai. “ Nàng luôn có sự đam mê dành cho đồ sứ hả, Miss Appleton?”
Không nghi ngờ gì cả, anh là gã đàn ông quá quắt nhất mà nàng từng gặp. “Tôi chắc ngài sẽ xem đó là sự thất bại khi tôi không hứng thú với việc phá hủy bừa bãi.”
“Và ta chắc chắn,” anh đáp trả trơn tru, “ là nàng sẽ dùng việc này như là một lý do bào chữa để tránh phải đi dạo với ta.”
Hannah trầm ngâm nhìn anh trong một lúc. Nàng biết anh đang bực bội vì nàng làm to chuyện đánh vỡ một mảnh nhỏ của bộ sưu tập Trung quốc chẳng gây nên bất cứ sự khác biệt nào cả. Nhưng đó là hành động thô lỗ của một gã nhà giàu, cố tình phá hủy thứ gì đó mà chẳng vì lí do nào cả.
Bowman nói đúng - thực tế Hannah rất mong muốn hủy bỏ lời đề nghị đi dạo. Mặt khác, sự thách thức lạnh lùng trong đôi mắt anh thật sự làm nàng xúc động. Nhìn anh, chỉ một lúc thôi, giống như một cậu nam sinh ngoan cố bị bắt tại trận trò nghịch tinh quái và giờ thì đang chờ đợi hình phạt.
“Không phải thế,” nàng bảo anh. “ Tôi vẫn sẵn sàng đi dạo với ngài. Nhưng tôi mong ngài kiềm chế việc đập phá đồ vật trên đường đi.”
Nàng thấy thật thỏa mãn khi thấy mình đã làm anh ngạc nhiên. Một điều gì đó dịu đi trên gương mặt anh, và anh nhìn nàng với sự hứng thú cháy bỏng, gây nên sự rộn ràng khó hiểu bên trong nàng.
“Không đập phá đồ đạc nữa,” anh hứa.
“Tốt rồi, đi thôi.” Nàng nâng mũ trùm đầu của chiếc áo choàng ngắn và tiến lên những bậc thang dẫn đến khu vườn bậc thang.
Với một vài sải chân dài, Bowman đã bắt kịp nàng. “ Nắm tay ta đi,” anh khuyên. “ Những bước đi có thể rất trơn trợt.”
Hannah ngập ngừng trước khi làm theo, bàn tay trần của nàng trượt lên trên ống tay áo của anh và đặt nhẹ lên những múi cơ bên dưới. Ví cố không đánh thức Natalie lúc sáng sớm, nàng quên đem theo găng tay.
“Lady Natalie sẽ khó chịu chứ?” Bowman hỏi.
“Về việc đập vỡ tách trà?” Hannah cân nhắc trong một lúc. “ Tôi không nghĩ thế. Em ấy chắc sẽ bật cười, để tâng bốc ngài.”
Anh trao nàng một nụ cười nhếch lên. “ Tâng bốc tôi thì cũng đâu có gì sai trái, Miss Appleton. Điều đó làm tôi rất vui sướng và dễ sai khiến.”
“ Tôi không có mong muốn sai khiến ngài, Mr. Bowman. Tôi hoàn toàn không chắc chắn là ngài có xứng đáng để cố gắng làm thế không.”
Nụ cười biến mất, và hàm anh cứng lại, giống như nàng đụng chạm vào dây thần kinh khó chịu của anh. “ Thế thì,chúng ta sẽ để việc đó cho Lady Natalie vậy.”
Họ băng qua lối vào ngăn cách bằng cây thủy tùng cổ xưa, và bắt đầu đi dọc theo con đường sỏi cát vàng. Từng bụi cây uốn lượn cẩn thận và thảm thực vật nhô lên giống như những chiếc bánh ngọt phủ băng khổng lồ. m thanh vun vút của những hàng cây thoảng qua từ khu rừng gần đó. Một con diều mướp mái bay là đà sát gần mặt đất, đôi cánh căng rộng thành hình chữ V khi bay tìm mồi.
Mặc dù khá thoải mái khi tựa vào cánh tay mạnh mẽ,vững vàng của Bowman, Hannah miễn cưỡng thu tay mình lại.
“Nào,” Bowman khẽ nói, “ nói cho ta nghe những gì nàng cho là quan điểm của ta về Lady Natalie.”
“Tôi không nghi ngờ gì ngài thích em ấy. Tôi nghĩ là ngài đang sẵn sàng kết hôn với Natalie bởi vì em ấy phù hợp với những yêu cầu của ngài. Hiển nhiên là em ấy sẽ khiến con đường đến tầng lớp thượng lưu của ngài được suôn sẻ, sinh cho ngài những đứa trẻ tóc vàng, và em ấy được dạy dỗ đủ tốt để làm ngơ khi ngài lầm đường lạc lối.”
“Tại sao nàng quá chắc chắn là ta sẽ lạc lối?” Bowman hỏi,nghe như vì tò mò hơn là phẫn nộ.
“Tất cả mọi điều mà tôi nhìn thấy ở ngài từ đó đến nay chứng minh rằng ngài không có khả năng chung thủy.”
“Ta có thể, nếu ta tìm được đúng người phụ nữ dành cho mình.”
“Không, ngài sẽ không,” nàng quả quyết mạnh mẽ. “ Trong bất cứ trường hợp nào ngài có chung thủy hay không, việc đó không liên quan đến phụ nữ. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào bản chất của ngài.”
“Chúa ơi, nàng thật ngoan cố. Chắc hẳn nàng làm cho hầu hết những người đàn ông nàng gặp phải sợ hãi.”
“Tôi không gặp gỡ nhiều đàn ông.”
“ Điều đó giải thích tại sao.”
“Giải thích việc gì?”
“Tại sao nàng chưa bao giờ được hôn trước đây.”
Hannah ngừng bước và quay phắt lại đối mặt với anh.
“Tại sao ngài… làm thế nào…”
“Đàn ông càng nhiều kinh nghiệm thì càng dễ dàng phát hiện ra sự thiếu hụt ở người khác.”
Họ đi đến một khoảng rừng thưa. Ở chính giữa là một vòi phun hình nàng tiêng cá, bao quanh bởi những hàng ghế dài bằng đé thấp xếp hình vòng cung. Hannah leo lên một trong những chiếc ghế và chậm rãi bước lên nó, nhảy qua khoảng trống nhỏ hẹp đến chiếc ghế kế bên.
Bowman theo nàng ngay, bước đi bên cạnh hàng ghế khi nàng đi vòng quanh chúng. “ vậy là Mr.Clark của nàng chưa bao giờ thử lợi dụng nàng ư?”
Hannah lắc đầu, hy vọng anh sẽ cho là màu sắc đang dâng lên trên mặt nàng là do nhiệt độ lạnh. “ Ngài ấy không phải là Mr.Clark của tôi. Về việc lợi dụng… Tôi không hoàn toàn chắc chắn. Một lần ngài ấy…” Nhận ra điều mình sắp thổ lộ, nàng lập tức ngậm miệng lại.
“Oh, không. Nàng không thể để chuyện đó lơ lửng ở đấy được. Nói tiếp những gì nàng định nói đi.” Những ngón tay của Bowman trượt bên dưới dây buộc thắt lưng của váy nàng và anh kéo mạnh, buộc nàng dừng lại.”
“Đừng.” nàng ngừng thở, quắc mắt từ vị thế cao hơn ở trên ghế.
Bowman đặt hai tay mình lên eo và nhấc nàng xuống đất. Anh giữ nàng đứng trước mặt mình, đôi tay khẽ nắm hai bên hông nàng. “ Hắn ta đã làm gì? Nói những điều dâm dục? Cố gắng nhìn xuống dưới áo lót của nàng?”
“Mr.Bowman,” nàng phản đối với vẻ cau có vô vọng. “ Khoảng một tháng trước, Mr.Clark đang đọc quyển sách về sọ não học, và ngài ấy hỏi nếu có thể sờ cái…”
Bowman lạng người, đôi mắt sậm màu khẽ mở to. “ Cái gì của nàng?”
“Hộp sọ của tôi.” Nhìn vẻ mặt trống rỗng của anh, Hannah tiếp tục giải thích. “ Nghiên cứu về sọ học là ngành khoa học phân tích hình dáng của hộp sọ và-”
“Được rồi, ta biết. Mỗi một số đo và chỗ lồi lõm đều mang ý nghĩa nào đó.”
“Đúng vậy. Thế nên tôi cho phép ngài ấy đánh giá đầu mình và làm biểu đồ về bất kỳ hình dáng nào phản ánh đặc điểm tính cách của tôi.”
Bowman cực kỳ thích thú. “ Và Clark khám phá ra điều gì?”
“Có vẻ như tôi có bộ não to, tính cách trìu mến và kiên định, có khuynh hướng lao vào phán quyết, và khả năng quyến luyến mạnh mẽ. Không may là cũng có một sự thu hẹp nhẹ ở phía sau hộp sọ của tôi biểu thị cho khuynh hướng phạm tội.”
Anh cười vui vẻ. “ Tôi nên đoán ra.Những người có vẻ bề ngoài vô tội luôn có khả năng rơi vào tình huống xấu nhất. Đây, để tôi cảm nhận. Tôi muốn biết hình dáng của một trí óc phạm tội là như thế nào.”
Hannah nhanh chóng tránh đầu sang bên khi anh với đến nàng. “ Đừng chạm vào tôi!”
“Nàng đã để một người đàn ông vuốt ve hộp sọ của mình,” anh bước theo khi nàng lùi lại. “ Giờ để cho một người khác chạm vào nữa thì cũng có khác biệt gì đâu.”
Anh đang trêu chọc nàng, Hannah nhận ra. Mặc dù chuyện này hoàn toàn không đứng đắn, nhưng nàng vẫn thấy muốn bật cười vượt trên sự cảnh báo và căng thẳng. “Tự kiếm tra đầu của ngài ấy,” nàng hét lên, lẩn trốn qua bên kia của đài phun nước. “ Tôi chắc chắn là trên đó có rất nhiều cục u tội phạm đó.”
“Kết quả sẽ sai lệch. Ta bị cốc vào đầu quá nhiều lúc còn bé. Cha ta nói với những thầy giáo điều đó tốt cho ta.”
Dù cho câu nói được thốt ra nhẹ nhàng, Hannah đứng lại và quan sát anh bằng ánh mắt lấp lánh sự thương xót. “ Cậu bé đáng thương.”
Bowman đến và ngừng lại trước mặt nàng. “ Không hoàn toàn. Ta đáng bị như thế. Ta đã luôn xấu xa kể từ lúc mới sinh.”
“Chẳng có đứa trẻ nào xấu xa mà không có lý do gì.”
“ồ, ta có lý do. Khi mà ta không còn hy vọng trở thành viên kim cương tuyệt hảo mà cha mẹ ta mong đợi, ta quyết định đi theo hướng ngược lại. ta chắc chắn chỉ có sự can thiệp của mẹ mới ngăn không cho cha tống ta cái cây bên lề đường với tờ giấy chú thích ‘ Đưa đến trại trẻ mồ côi’”
Hannah khẽ cười. “ Có bất kỳ anh chị em nào mà cha ngài hài lòng không?”
“Không đặc biệt. Nhưng ông bồi dưỡng cậu em rễ của ta, Matthew Swift. Thậm chí trước khi kết hôn với Daisy, Swift đã giống như con trai của ông. Cậu ta làm việc cho ông tại New York. Một người đàn ông kiên nhẫn khác thường, Mr.Swift của chúng tôi. Bằng không thì cậu ta không thể sống sót lâu như vậy.”
“Cha ngài hay cáu giận lắm sao?”
“Cha ta là dạng đàn ông mà sẽ cầm khúc xương để dụ con chó chạy đến, và khi con chó trong tầm với, thì đánh đập nó bằng khúc xương. Rồi sau đó nổi cơn thịnh nộ nếu con chó không mau mau chạy lại với ông ta lần sau.”
Anh lại đưa cánh tay cho Hannah, nàng nắm lấy khi hai người quay về trang viên.
“Có phải cha ngài sắp đặt cuộc hôn nhân giữa em gái ngài và Mr.Swift?”
“Ừh. Nhưng bằng cách nào đó, nó trở thành sự kết hợp của tình yêu.”
“ Chuyện đó thỉnh thoảng cũng xảy ra,” nàng nói một cách thông hiểu.
“Chỉ bởi vì một vài người, khi đối mặt với chuyện không thể tránh được, tự thuyết phục bản thân mình rằng họ thích nó, đơn giản chỉ để làm tình thế dễ chấp nhận hơn.”
Hannah khẽ tặc lưỡi tsk tsk trong miệng. “ Ngài là một người hay nhạo báng, Mr.Bowman.”
“ Người có óc thực tế.”
Nàng trao anh cái nhìn đầy tò mò. “ Ngài có từng nghĩ mình có thể phải lòng Natalie chưa?”
“Ta chắc có thể sẽ quan tâm đến cô ấy.”
“ Ý tôi là tình yêu thật sự, điều khiến cho ngài cảm thấy điên cuồng, vui sướng, và tuyệt vọng đồng thời. Tình yêu mà sẽ khiến ngài hy sinh bất cứ điều gì vì lợi ích của người đó.”
Môi anh cong lên một nụ cười mỉa mai. “ Tại sao ta lại muốn cảm thấy như thế với vợ mình chứ? Nó sẽ làm hỏng một cuộc hôn nhân hoàn hảo.”
Họ đi xuyên qua cánh rừng mùa đông trong thinh lặng, trong khi Hannah vật lộn với sự chắc chắn là anh còn nguy hiểm, không phù hợp với Natalie hơn nàng tưởng lúc ban đầu. Natalie cuối cùng sẽ bị tổn thương và vỡ mộng với người chồng mà em ấy không bao giờ có thể tin tưởng được.
“Ngài không thích hợp với Natalie,” nàng nghe bản thân mình nói một cách đáng ghét. “Càng được biết thêm về ngày, tôi càng khẳng định sự thật đó. Tôi mong ngài hãy để em ấy một mình. Tôi mong ngài hãy tìm quý cô quý tộc nào khác để săn mồi.”
Anh cùng nàng ngừng lại bên cạnh hàng rào. “Ranh con ngạo mạn bé bỏng,” anh nói khẽ. “ Con mồi không phải do ta lựa chọn. Ta chỉ đơn thuần là cố gắng để làm những việc tốt nhất trong hoàn cảnh của ta. Và nếu Lady Natalie chọn ta, nàng không có tư cách phản đối.”
“Tình cảm của tôi dành cho em ấy trao cho tôi quyền được có ý kiến-”
“Có thể đó không phải là tình cảm. Nàng chắc là không phải vì nàng ghen chứ?”
“Ghen ưh? Với Natalie? Ngài thật điên rồ khi thốt lên điều đó-”
“Ồ, ta không biết,” anh nói với sự dịu dàng cay độc. “ Có thể nàng thấy mệt mỏi vì phải đứng trong cái bóng của cô ấy. Nhìn thấy em họ nàng có rất nhiều quần áo lộng lẫy, được ngưỡng mộ và săn đón trong khi nàng phải đứng ở một góc phòng với những bà góa và những cánh-hoa-dựa-tường.”
Hannah hổn hển vì bị sỉ nhục, một bàn tay của nàng nắm chặt lại và giơ lên giống như để đánh anh.
Bowman bắt lấy cổ tay nàng dễ dàng,vuốt ve nhẹ một ngón tay lên khớp ngón trắng bệch của nàng. Tiếng cười êm ái, chế nhạo của anh nóng hổi bên tai nàng. “ Đây này,” anh nói, ép cong ngón tay cái của nàng và gấp nó vào giữa các ngón khác. “ Đừng bao giờ thử đánh ai đó với ngón cái chìa ra- nàng sẽ làm gẫy nó theo cách như thế.”
Nàng sẽ không quá giận dữ nếu không bị ta đoán trúng,” anh chế giễu. “ Hannah đáng thương, luôn đứng trong góc phòng, chờ đợi đến lượt của mình. Ta sẽ nói cho nàng biết vài chuyện nhé – nàng còn hơn cả Natalie, dù có là quý tộc hay không. Nàng có giá trị còn nhiều hơn cả chuyện này-”
“Dừng lại!”
“Vợ là vì thuận tiện và tình nhân thì dành cho khoái cảm. Chẳng phải đó là cách giới quý tộc hay làm sao?”
Hannah cứng người,thở hổn hễn, khi Bowman kéo sát nàng vào dáng người cao lớn, mạnh mẽ của anh. Nàng ngừng việc giẫy dụa, nhận thấy nổ lực đó hoàn toàn vô dụng trước trước sức mạnh của anh. Mặt nàng quay khỏi anh, và nàng giật bắn người khi nhận thấy khuôn miệng nóng ấm của anh lướt qua tai nàng.
“Ta sẽ để nàng làm tình nhân của ta,” Bowman thì thầm. “ Hannah xinh đẹp. Nếu nàng là của ta, ta sẽ đặt nàng trên khăn trải giường bằng lụa, khoác lên người nàng những chuỗi trân châu, và nuôi dưỡng nàng bằng mật ong trong chiếc muỗng bạc. Đương nhiên là nàng không thể đưa ra những lời phán quyết gay gắt nếu nàng là một người phụ nữ sa đọa… nhưng nàng sẽ không quan tâm. Bởi vì ta sẽ đem khoái lạc đến cho nàng, Hannah, mỗi đêm,mọi đêm, cho đến khi nàng lãng quên cả tên mình. Cho đến khi nàng sẵn lòng làm những việc sẽ khiến nàng kinh hoàng trong
ánh sáng ban ngày. Ta sẽ cám dỗ nàng từ trên đầu xuống đến những ngón chân bé nhỏ trong trắng-"
“Ôi, tôi khinh thường ngài,” nàng thét lên,văn xoắn vô vọng chống lại anh. Nàng bắt đầu thật sự cảm thấy sợ hãi, không phải chỉ vì vòng tay ôm chặt của anh cùng với những từ ngữ cay độc, mà còn vì sức nóng đột ngột chảy xuyên suốt qua cơ thể nàng.
Sau chuyện này, nàng sẽ không bao giờ có thể đối diện với anh được nữa. Chắc hẳn đây là điều mà anh dự định. m thanh van vỉ thốt lên trong cổ họng nàng khi nàng cảm thấy nụ hôn dò hỏi nhẹ nhàng đặt lên cái hõm bên dưới tai nàng.
“Nàng muốn ta,” anh thì thầm. Trong sự hoang mang, tâm trạng anh chuyển sang dịu dàng, lướt đôi môi thơ thẩn chậm rãi dọc theo cổ nàng. “ Thừa nhận đi, Hannah – ta khơi gợi xu hướng xấu xa trong nàng. Và hiển nhiên là nàng làm lộ ra những điều tồi tệ nhất ở ta.” Anh lê miệng mình khắp cổ nàng, có vẻ như để thưởng thức sự run rẩy và nhanh chóng dâng lên tronh ơi thở nàng. “Hôn ta đi,” anh thì thầm. “ Chỉ một cái thôi, và ta sẽ để nàng đi.”
“Ngài là một tên phóng đãng đáng khính, và-”
“Ta biết. Ta xấu hổ về bản thân mình.” Nhưng anh không hề có chút gì là xấu hổ. Và vòng tay anh cũng không buông lỏng. “ Một nụ hôn, Hannah.”
Nàng có thể cảm thấy nhịp đập của mình vang dội khắp nơi, dòng máu lên và xuống nhanh chóng trên cổ họng mình và những nơi sâu thắm nhất trong cơ thể. Và thậm chí trên môi nàng,bề mặt mỏng manh cũng quá nhạy cảm đến nổi sự va chạm của hơi thở cũng làm nàng bỏng rát.
Nàng thấy lạnh ở những nơi họ ép sát vào nhau, và ở khoảng không gian giữa miệng của hai người, nơi hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau. Hannah ngẩng nhìn lên khuôn mặt khuất đi của anh và đờ đẫn nghĩ, đừng làm điều này, Hannah, đừng, nhưng cuối cùng nàng vẫn làm nó, nhín chân lên để chạm đôi môi run rẩy vào môi anh.
Anh khóa chặt nàng, ôm nàng trong vòng tay và đôi môi, chiếm lấy hương vị mà bấy lâu nay anh thèm khát. Anh kéo nàng lại gần hơn,đến khi một chân anh đặt giữa hai chân nàng, bên dưới làn váy, và ngực nàng bị thúc ép một cách chặt chẽ và đầy đủ bên ngực anh. Hơn cả một nụ hôn… đó là một chuỗi những nụ hôn không gián đoạn, những giai điệu nóng bỏng ngọt ngào của môi và lưỡi làm nàng say sưa mọi cảm giác của nàng. Một bàn tay anh di chuyển lên gương mặt nàng, vuốt ve với sự dịu dàng làm một cơn run rẩy nhỏ bé xuyên suốt qua vai và lưng nàng. Đầu ngón tay anh khám phá đường nét nơi quai hàm của nàng, thùy tai, màu sắc nóng bỏng phủ trên đôi gò má nàng.
Bàn tay còn lại đưa lên, và khuôn mặt nàng bị bắt giữ trong cái khung dịu dàng tạo bởi ngón tay anh, trong khi đôi môi anh lê khắp mặt nàng… lướt mềm mại qua mi mắt, vuốt ve lên cánh mũi,cắn nhẹ nhàng lần cuối lên miệng nàng. Nàng hít vào một hơi dài lạnh giá của khí trời mùa đông, đón chờ sự bùng nổ của nó trong phổi mình.
Cuối cùng khi nàng có thể ép mình ngẩn nhìn anh, nàng chờ đợi anh nhìn sẽ tự mãn hay kiêu căng. Nhưng trong sự ngạc nhiên của nàng,khuôn mặt anh thật căng thẳng, và có một sự băn khoăn lo lắng ấp ủ trong đôi mắt.
“Nàng có muốn ta xin lỗi không?” anh hỏi.
Hannah lùi xa ra khỏi anh, chà xát hai cánh tay tê dại qua ống tay áo. Nàng cảm thấy xấu hổ trước cường độ mạnh mẽ của thúc giục bản thân mình cuộn tròn trong sự ấm áp, cứng rắn mời gọi của anh.
“Tôi chẳng thấy cần thiết,” nàng nói bằng âm giọng trầm thấp. “ Không phải là ngài thật sự cảm thấy thế.”
Quay người khỏi anh, nàng bước trở về điền trang với những bước đi gấp gáp, âm thầm cầu nguyện anh sẽ không theo sau nàng.
Và biết rằng bất cứ người phụ nữ nào đủ ngu ngốc để có quan hệ với anh sẽ lâm vào tình trạng không khá hơn tách trà vỡ vụn nơi hành lang.