A Tử Ở Bạch Đà Sơn

Chương 11

Đến ngày hôm sau, khắp đầu đường cuối ngõ đều bàn luận chuyện Cao tướng quốc mới nhận một cô nương làm nghĩa muội. Cô nương này quốc sắc thiên hương, ôn nhu nhàn tĩnh, văn võ song toàn, ngay cả Đương kim Hoàng thượng thấy cũng phải động tâm, lập tức muốn phong làm Qúy Phi.

Bên trong phủ tướng quốc lại huyên náo tới long trời lở đất.

Tỳ nữ run rẩy lúng túng: “Tiểu thư, Tướng quốc nói, những thứ đồ sứ ngọc thạch này đều có giá trị liên thành...”

“Giá trị liên thành thì sao? Bản cô nương thích đập, không được sao?!” A Tử vừa nói xong một chiếc bình hoa bằng sứ Thanh Hoa đã rơi xuống đất, vỡ tan.

“Không không không, không phải... Tướng quốc nói tiểu thư tùy ý đập, chỉ cần tiểu thư thích là được. Chỉ có điều... Chỉ có điều...”

“Có chuyện thì nói mau! Đừng có úp úp mở mở!”

“Tiểu thư còn không ăn cơm thì tướng quốc sẽ chém đứt chân tay nô tỳ!” Tỳ nữ quỳ trên mặt đất “Xin tiểu thư mở lòng từ bi...”

“Chém đứt tay chân?” A Tử cười hì hì nhìn chằm chằm tỳ nữ này một lúc: “Sao trước kia ta không nghĩ ra chứ... So với móc mắt thì chuyện này thú vị hơn nhiều...”

“Tiểu thư tha mạng... tha mạng...” Tỳ nữ này nằm dưới đất, không ngừng run rẩy, sau đó, nhắm hai mắt lại, ngất xỉu.”

“Tướng quốc... Tướng quốc...” Quản gia thở hồng hộc chạy tới báo: “Tỳ nữ đi hầu hạ tiểu thư lại ngất xỉu rồi.”

Cao A Dục thả chiếc bút đang phê duyệt công văn xuống, khẽ nhíu mày: “Người thứ mấy rồi?”

“Thứ bảy rồi...”

“Đi, đưa ta đi xem một chút.”

Khi A Tử từ Thiên Long Tự tới đây, Liễu Không đã căn dặn nàng không được manh động, khi đến lúc tự nhiên sẽ có người đến cứu nàng.

Nhưng là từ khi A Tử bị Liễu Trần nhốt trong Tàng Kinh Các thì đã nghẹn một bụng hờn dỗi, từ khi đến Đại Lý, đầu tiên là bị giam ở đại lao, sau lại bị giam ở Thiên Long Tự, bây giờ lại bị nhốt ở phủ tướng quốc! Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nàng phải chịu khổ lâu như vậy! Cho nên khi Cao A Dục 'mời' nàng đến căn phòng tinh tế này thì toàn bộ đồ cổ, tranh chữ trong phòng đều gặp tai ương.

Cao A Dục đi tới cửa, cho thị vệ lui ra, đẩy cửa vào. Không ngờ một nghiên mực bằng đá bay tới trước mặt hắn, nếu không phải hắn tránh kịp thì chỉ sợ sống mũi đã bị cắt thành hai khúc.

“Tiểu muội, ngươi khiến cho căn phòng này trở nên lôn xôn như vậy, ngươi làm sao có thể ở được?”

“Phi! Ai là tiểu muội của ngươi?! Ngươi làm chắt trai của ta còn không xứng!”

“Được được được, vậy A Tử cô nương thích ta gọi tên cô là A Tử hay là A Chu đây?”

“Ngươi nhanh thả ta ra, nếu không ta liền đốt phủ tướng quốc của ngươi.”

Cao A Dục tránh qua những mảnh vỡ trên mặt đất, ngồi xuống bàn bát tiên, tự rót một ly trà uống: “Trong phủ đề phòng nghiêm ngặt, sẽ có người cứu hỏa.”

“Vậy... Vậy ta sẽ nhân lúc ngươi ngủ mà giết ngươi!”

“Cô nương, ta mời cô tới đây cũng không có ác ý, chỉ là không đành lòng nhìn cô phiêu bạt giang hồ, muốn cho cô một cuộc sống yên ổn mà thôi.”

“Mèo khóc chuột, giả từ bi.”

“Thân thế của cô nương, tại hạ có biết một chút, nếu như cô nương bị người có dụng tâm khác lợi dụng thì sẽ hại nước hại dân, khiến triều đình bất ổn. Vì lẽ đó, ta không thể thả cô nương đi. Ở bên trong phủ tướng quốc này, ta có thể đảm bảo sự an toàn của cô nương.”

“An toàn? Từ khi bản cô nương tiến vào nơi quỷ quái này thì sẽ không được an toàn!”

Cao A Dục nhíu mày: “Cô nương có muốn giết ta để báo thù cho hòa thượng kia không?”

A Tử hung hăng trừng mắt: “Tốt nhất là mỗi ngày ngươi đều mở to mắt mà ngủ, nếu không, sớm muộn bản cô nương cũng giết ngươi!”

“Thị vệ trong phủ đều là cao thủ được tuyển chọn tỷ mỉ, cô nương tuyệt đối không nên manh động, bằng không đao kiếm không có mắt, làm bị thương cô nương thì sao bản tướng có thể nhẫn tâm chứ.”

A Tử từ hàm răng nghiến ra hai chữ: “Giả dối.”

“Như vậy đi, ta đánh cược với cô nương, sau một tháng, nếu như cô nương vẫn muốn giết ta thì ta sẽ giao mạng mình cho cô nương. Nếu như cô nương thay đổi chủ ý thì liền ngoan ngoãn làm tiểu muội của tại hạ.”

“Nửa tháng.”

“Được. Vậy, cô nương đã chịu ăn cơm chưa?”

Tường của phủ tướng quốc cũng cao hơn những nơi khác một trượng, vì thế A Tử cũng lập tức bỏ qua ý định trốn đi. Cũng may, có thể tùy ý đi lại bên trong phủ tướng quốc rồi.

Cao tướng quốc không phải là người hẹp hòi, phí ăn mặc ở đưng nhiên không cần phải nói, ngày ngày đều mời các loại gánh hát gánh xiếc ảo thuật các trò để dỗ dành vị nghĩa muội này chơi đùa. Trải qua mấy ngày, nghĩa muội đại nhân dường như vẫn rất thỏa mãn.

Có điều, cho dù có đồ chơi tốt đi nữa thì với A Tử cũng chỉ là tinh thành mới mẻ mà thôi, không bao lâu sau cảm xúc buồn phiền và nóng này của nàng lại bạo phát.

Hạ nhân của phủ tướng quốc thực sự không dễ làm.

Hôm nay, A Tử sau khi phát hỏa xong thì cảm thấy tinh thần rất thoải mái, đi bộ xung quanh phủ. Núi đá hoa cỏ, tiền thính hậu đường, thị vệ nô bộc, không hề khác gì mấy ngày trước.

A Tử dừng lại, ngồi nghỉ chân trên một tảng đá, thuận miệng hỏi nha hoàn phía sau: “Tướng quốc của các ngươi đâu?”

“Thưa tiểu thư, Tướng quốc đang phê duyệt công văn.”

“Bắt hắn đến đây cho ta.”

“Chuyện này...” Trên mặt nha hoàn hiện lên vẻ do dự nhưng chỉ trong nháy mắt đã lập tức cười làm lành nói: “Nô tỳ lập tức đi.” Tướng quốc tức giận cũng chỉ răn dạy vài câu, vị tiểu thư một khi đã giận lên thì phải có người gãy tay gãy chân.

Chỉ qua thời gian uống nửa ly trà, nha hoàn trở về, gương mặt đau khổ.

“Thế nào, họ Cao kia không chịu đến?”

“Không không, không phải, tướng quốc hôn mê...”

A Tử đứng dậy đi về: “Thật mất hứng.” Đi mấy bước lại quay đầu lại, “ Đưa ta đi xem xem.”

“Tiểu thư, sao ngài lại đến đây?” Quản gia vừa mới tiễn ngự y đi, vừa bước một chân vào cửa đã thấy A Tử thảnh thảnh thơi thơi đi tới, tưởng rằng nàng tới để tìm thú vui tiêu khiển, bị dọa tới một thân toàn mồ hôi lạnh.

“Tại sao ta lại không thể tới.” “A Tử liếc nhìn quản gia một cái rồi trực tiếp đi vào phòng.

Cao A Dục nằm ngửa mặt trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, nhìn qua không giống như đang giả bộ.

“Tướng quốc của các ngươi làm sao vậy?”

Quản gia thở dài: “Tướng quốc gần đây vất vả quá độ, chứng hôn mê lại tái phát.”

“Vất vả quá độ?”

“Nghe nói Nam Cương phản loạn, Thổ Phiên xâm chiếm, phía tây gặp hạn hán.... Từ nhỏ Tướng quốc đã có chứng bệnh hôn mê, gần đây.... Rắc rối đúng là càng ngày càng nhiều.” Quản gia nói xong, đôi mắt rơi ra hai giọt lão lệ vẩn đục: “Nếu tướng quốc biết tiểu thư đến thăm, người nhất định sẽ rất vui mừng...”

“Ta tới là muốn nhìn xem hắn đã chết chưa, xem ra không chết được, ta đi đây.”

“Tiểu thư xin dừng bước...” Quản gia chắn trước mặt A Tử đang muốn bỏ đi: “Lão nô khẩn cầu tiểu thư, bồi bên cạnh tướng quốc nhiều một chút đi... Tướng quốc, người... sợ là không còn nhiều thời gian nữa...”

“Ta cũng không phải người nào của hắn... Ai nha, ngươi tránh ra!”

“Tiểu thư bớt giận... Có thể nói chuyện một lúc hay không?”

Bên trong phòng nhỏ, quản gia kể cho A Tử nghe về nguyên do của chứng bệnh hôn mê của Tướng quốc nhà ông.

Năm ấy Cao A Dục tay nắm đại quyền, gặp phải chuyến sự với Thổ Phiên, biên thùy Đại Lý thế đơn sức yếu, đánh không lại, cũng chỉ có thể đàm phán hòa bình. Kết quả đàm phán ngoại trừ hàng năm phải tiến cống thì còn phải gả một vị công chúa đến Thổ Phiên.

Lúc đó Hoàng đế không có con gái, các đại thần kiến nghị Hoàng đế nhận con gái một vị vương công làm nghĩa nữ, phong làm công chúa rồi gả qua Thổ Phiên. Vì biểu hiện thành ý nên đã chọn trúng muội muội của Cao tướng quốc.

Mà Cao tiểu thư, sau khi đến Thổ Phiên một tháng liền bị tra tấn đến chết, bên phía Thổ Phiên đến một năm sau mới thông báo cho Đại Lý.

Lúc đó thực lực của hai nước cách xa nhau, Cao A Dục cũng chỉ có thể nhẫn nhịn khóc thầm.

“Tướng quốc chỉ có một người muội muội như vậy... Người vẫn cho rằng là mình hại chết tiểu thư, từ năm đó liền mắc chứng bệnh hôn mê. Tiểu thư, người và tiểu thư nhà ta giống nhau đến bảy phần.... Vì lẽ đó Tướng quốc mới nhận tiểu thư làm nghĩa muội. Ngự y nói bệnh của Tướng quốc phải từ từ điều dưỡng, nhưng mà mấy năm gần đây Tướng quốc không có một khắc nhàn rỗi... Lần này ngự y nói, Tướng quốc lo lắng quá độ, tổn thương tới phủ tạng, sợ là không gắng được một tháng....”

Trong lòng A Tử thầm nói, khó trách họ Cao kia muốn đánh cược, thì ra là đã sớm biết mình không sống được lâu. “Vậy chờ hắn chết đi là ta có thể rời đi rồi sao?”

“Chuyện này... Tướng quốc sẽ an bài cho tiểu thư. Chỉ cần tiểu thư rảnh rối thì tới thăm người nhiều một chút.”

Câu nói tiếp theo của A Tử lập tức khiến cho lão quản gia nghẹn lời không nói được gì: “Đây không phải là do các ngươi và Tướng quốc nhà các ngươi cùng nhau diễn khổ nhục kế chứ?”

Thực ra từ khi A Tử nhìn thấy Cao A Dục nằm trên giường giống như người chết thì đã biết là không phải khổ nhục kế, vì sớm ngày có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, chính mình không thể làm gì khác là miễn cưỡng làm người tốt.

Bưng trà, đưa nước, mớm thuốc, những việc này đương nhiên không cần A Tử làm. Nhiệm vị của nàng là nói chuyện với Cao A Dục. Đây là do lão quản gia rơi lệ hết lời năn nỉ.

Tuy rằng Tướng quốc đại nhân đã ba ngày không tỉnh dậy rồi.

A Tử đỡ trán, ngủ gà ngủ gật: “Họ Cao... Ngươi nhanh tỉnh lạ đi.... Bản cô nương sắp bị lão quản gia kia của ngươi làm phiền chết rồi...”

“Ai khiến cô nương tức giận rồi? Bản tướng nhất định không tha cho hắn.”

“Đương nhiên là lão quản gia đáng ghét kia của ngưởi rồi...” Lời nói được một nửa thì A Tử mở mắt ra, nhìn thấy Cao A Dục đang ngồi dậy nhìn nàng cười.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ không lâu thì quản qua vội vàng chạy tới báo: “Thành chỉ tới.... Xin tiểu thư đi ra ngoài tiếp chỉ... Tướng quốc? Ngài tỉnh rồi?”

Vị công công tuyền chỉ vênh váo tự đắc hơn bất kì lần nào khác.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: sắc phong nghĩa muội của Tướng quốc Cao A Dục làm An Quốc quận chúa, ba ngày sau tới Tây Hạ thành hôn cùng với Nhị vương tử của Tây Hạ. Khâm thử.”

Cao A Dục tiếp nhận thánh chỉ xong, nói với A Tử: “Ta biết ngươi không muốn đi, ăn cơm tối với ta, ta nghĩ cách thả ngươi đi, thế nào?”

Ngày mai, Tướng quốc và An Quốc quận chúa tiến cung tạ ơn, A Tử cuối cùng cũng coi như gặp được một cháu trai khác của mình, Hoàng đế Đại Lý, Đoàn Chính Tường.

Quận chúa tạ ơn xong, quân thần hai người liền bàn luận về chuyện của Nam Cương và Thổ Phiên, Hoàng thượng nói: “Nghe nói gần đây thân thể ái khanh không khỏe, hôm nay nhìn khí sắc của ái khanh rất tốt, xem ra những gì trẫm nghe được chỉ là lời đồn rồi.”

“Hoàng thượng thánh minh, thần thực sự mang bệnh trong người, sau này sợ là không thể phân ưu với Hoàng Thượng... Xin Hoàng thượng phê chuẩn cho thần từ chức Tướng quốc, liên quan đến việc Tướng quốc mới, thần đã nghĩ được ứng cử viên, xin Hoàng thượng xem qua.”

Hoàng thượng đọc qua tấu chương Cao A Dục dâng lên một lần, khẽ nhíu mày: “Ái khanh là rường cột nước nhà, sao có thể nói đi là đi... Hơn nữa lúc này chính là lúc rồi loạn, ái khanh vẫn nên vất vả thêm vài năm, trẫm còn muốn dựa vào ái khanh a...”

“Hoàng thương!” Cao A Dục lập tức quỳ xuống: “Bệnh của thần thực sự đã đến giai đoạn cuối... không còn nhiều thời gian rồi... Hoàng thượng tài trí, mưu lược kiệt xuất đã có thể một mình chống đỡ một phương... Cầu xin hoàng thượng phê chuẩn cho thần từ quan!”

“Ái khanh kiên trì như vậy, trẫm vẽ không làm khó ái khanh nữa.”

Về đến nhà, Cao A Dục đem quan ấn và công văn nộp lại cho Lại bộ, phân phát tất cả thị vệ và hạ nhân, chỉ còn dư lại một lão quản gia.

Chỉ là ngoài cửa có Ngự Lâm Quân phụng lệnh 'bảo vệ' quân chúa.

“Quận chúa, bây giờ ngươi là người có cấp bậc cao nhất nơi này rồi.” Cao A Dục bưng chén cháo do chính tay mình nấu: “Ta chỉ có thể nấu cháo, xem như là bữa cơm tiễn quận chúa rồi.”

“Thị nữ cũng đuổi đi, ngay cả người làm cơm cũng không có...” A Tử lầm bầm, múc cháo uống một ngụm, mùi vị cũng được.

“Hoàng thượng muốn gả ngươi tới Tây Hạ chính là đang nói cho đủ loại quan lại là Cao A Dục đã là minh nhật hoàng hoa (*), là tường cũ đang chờ mọi người đẩy ngã. Một khi ta từ quan nhất định sẽ có người kết tội ra, đến lúc đó đủ loại quan lại vì nịnh nọt Hoàng thượng, nói không chừng sẽ định cho ta một cái tội lớn phải chu di cửu tộc, có giữ lại thì bọn họ cũng sẽ bị ta liên lụy.”

(*) Hoàng hoa nghĩa là hoa cúc, người Trung Quốc thường thưởng cúc vào tiết Trùng Dương, Minh Nhật là để chỉ sau tiết Trùng Dương. Cả câu ý chỉ những việc đã qua, việc và người đã lỗi thời.

“Cũng đúng nha, ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, không có ai cáo ngươi mới là lạ.”

Trời trong trăng sáng, Cao A Dục đón ngọn gió đêm thổi tới, cười nói: “Kỳ hạn nửa tháng cũng sắp đến, cô nương còn muốn giết ta sao?”

A Tử khó khăn nuốt miếng cháo đang ngậm trong miệng xuống, cái này gọi là ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm: “Quên đi... Dù sao ngươi cũng không sống được bao lâu nữa. Có điều, ngươi nói sẽ nghĩ cách để ta đi, nói chuyện phải giữ lời.”

“Được.”

Còn lại hai ngày, A Tử được truyền vào cung học tập các loại lễ nghi của Đại Lý và Tây Hạ, đến khi nàng học xong, nhớ tới phò mã Tây Hạ năm đó là Hư Trúc, trong lòng khá là đồng tình.

Ngày thứ ba, y phục của A Tử được đổi mới hoàn toàn, ngồi trên đại kiệu tám người khiêng được đội ngũ đưa dâu hộ tống đi Tây Hạ.

Trước khi đi, Cao A Dục cũng không tới đưa tiến, chỉ bảo quản gia đưa tới một câu nói: “Sau này không cần trở lại Đại Lý nữa.