Nghe được câu nói của chủ nhân, ánh mắt của Thiên Việt hiện lên một tia thất vọng thoáng qua. Kiếm của chủ nhân cầm còn chưa ấm tay, cháo vừa mới ăn xong còn chưa kịp ấm bụng đã bị lôi ra đánh đòn rồi. Thật ra cậu còn nhớ mình nợ Vương gia ba trăm năm mươi roi kia, nhưng mà cả tuần nay ngài ấy không hề nhắc đến, cậu những tưởng mình được tha bổng rồi. Ai mà ngờ....
Có chút không cam tâm xoay người bò đi lấy roi, hai chân luôn theo quy củ mà ngoan ngoãn mở rộng, mông cũng nâng cao lên để lộ ra vùng tư mật liên tục hé mở. Hắn ngồi đằng sau nhìn hết một màn đó, trong lòng nổi lên chút ý nghĩ dâʍ ɭσạи đến mức muốn đem người này ăn sạch, nhưng nghĩ đến hình phạt còn thiếu của cậu, đành nhịn xuống chờ phạt xong mới tính tiếp.
Thiên Việt rất nhanh đã ngậm roi trở về, thả lại trên tay hắn, cúi đầu chờ định tội. Chủ nhân không phạt thì thôi, mỗi lần phạt đều khiến cậu nửa bò nửa lết, đi đứng thôi cũng là cực hình rồi. Buông xuống dáng vẻ ôn nhu sủng nịch ban nãy, thần sắc của hắn bây giờ đều là thập phần nghiêm khắc, tản mát ra loại cảm giác doạ người.
"Quy củ đâu?"
"Xin chủ nhân thứ lỗi, em lập tức làm ngay."
"Ngươi nói gì?"
"Không không phải, nô lập tức làm, lập tức làm, xin lỗi chủ nhân."_ lúc đang bị phạt thì nhất định không được xưng hô thân mật, đó là quy định của hắn. Hắn từng giải thích, khi bị phạt cần phải loại trừ hoàn toàn những điều không nên có, chuyên tâm ghi nhớ lỗi lầm và địa vị của mình. Nên thấp hèn một chút, vậy mới khắc sâu.
Thiên Việt xoay người lại đối diện về phía hắn, đầu cúi sát chạm xuống đất, hai tay duỗi thẳng qua đầu, hai chân cũng tách ra rất rộng, thấp eo nâng mông lên vừa vặn với tầm đánh của hắn. Tư thế này tuy phải làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, nhưng mà chung quy vẫn khiến người xấu hổ khó nhịn. Tầm mắt nóng rát của chủ nhân nhìn thấy hết tất cả mọi thứ trên cơ thể mình, từ đường cong đẹp đẽ, cho đến cái mông trắng nõn khác biệt với màu da ở những nơi khác, thậm chí là mệnh căn và cả cúc huyệt đều cứ thế phơi bày loã lồ, không cách nào che giấu đi được.
Ánh nhìn chăm chú của chủ nhân ở phía sau khiến cậu cả người khó chịu xấu hổ mà ngọ nguậy không yên, cả người cứ chao chao đảo đảo. Vi Hạo nhìn bộ dáng chẳng khác nào lăng quăng này mà tức giận, đưa tay quất xuống một roi ngay giữa đùi cảnh cáo. Roi va chạm với da thịt tạo ra âm vang rất lớn, khiến Thiên Việt bị đánh bất ngờ, liền ổn định thân mình, sợ hãi nằm im thin thít.
"Ổn định xong rồi thì bắt đầu."
Tiếng nói vừa dứt thì một roi đã xé gió lao đến, đáp ngay lên đỉnh mông săn chắc tạo nên một vệt hồng hồng vắt ngang.
"Ngươi phạm lỗi gì?"
"Tự ý điều binh, đáng một trăm roi, thưa chủ nhân."
"Tiếp tục." _lại một roi đi xuống
"Trộm lấy binh phù, hai trăm roi, thưa chủ nhân."
Chát...."Hướng ngài dối trá che giấu thương thế, năm mươi roi."
Chát....."Quên mất quy củ, mười roi thưa chủ nhân."
Chát..."Biết luật còn phạm, gấp ba số roi, thưa chủ nhân."
Cứ nói một câu roi lại quất xuống một lần, hắn cứ im lìm mà hạ roi chứ không nói thêm bất kì lời dư thừa nào khiến không khí đột ngột đáng sợ hơn rất nhiều. Thiên Việt vẫn im lặng, cố gắng hết mức duy trì tư thế mà cam tâm chịu phạt. Lần nào cũng vậy, nhẫn một chút, sẽ qua thôi.
"Lần này tạm không tính thêm số roi kia. Mỗi ngày trước giờ điểm tâm chịu đủ 50 roi. Có kiến nghị gì không?"
"Không có thưa chủ nhân."
"Khoan đã, nằm ngửa ra sàn, nâng eo lên."
Thiên Việt nửa hiểu nửa không làm theo lời hắn, vừa ổn định tư thế lại phát hiện ra ƈôи ŧɦịŧ cứ thế nằm ở vị trí thuận lợi với đôi tay của chủ nhân. Côи ŧɦịŧ yếu ớt bị nắm lấy, lại bị chủ nhân vuốt ve đến cứng rắn khiến cả người cậu đều run lên vì suиɠ sướиɠ. Giữa lúc đó, lại cảm giác có một vật thể lành lạnh từ từ len lỏi vào lỗ nhỏ trên đỉnh. Que ngọc nhỏ trong tay ngài chậm rãi cắm sâu vào tận gốc của ƈôи ŧɦịŧ khiến tϊиɦ ɖϊƈh͙ sắp đến bờ muốn phun trào ra cũng chỉ có thể nghẹn khuất mà quay trở lại. Sau đó, là một cái mệnh lệnh chính thức đem cậu vào thống khổ:
"Chưa hết bảy ngày phạt, ƈôи ŧɦịŧ của ngươi, không đến lượt ngươi quản."
Tức là, muốn đi vệ sinh cũng phải xin phép chủ nhân, huống hồ gì đến cái loại nhu cầu kia. Việc này khiến Thiên Việt phút chốc còn ỉu xìu hơn bánh bao nhúng nước nữa, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn là gật đầu vâng dạ.
Hắn nghe ra được trong câu dạ nho nhỏ của cậu là uỷ khuất biết bao nhiêu, lại cam chịu biết bao nhiêu, cũng chỉ cười một cái rồi bảo cậu xoay lưng quay về tư thế chịu phạt.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đem roi hạ xuống thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gọi inh ỏi của một nữ tử, nàng cứ thế thiếu điều muốn tông cửa lao thẳng vào phòng của hắn. Thiên Việt nghe thấy tiếng bước chân của nàng đang lại gần thì có chút hoảng hốt vội nhìn chủ nhân, cả người cậu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thế này.... Chưa kịp nói qua mấy câu, hắn đã cởϊ áσ choàng đang mặc trên người mình ra phủ lên người cậu, bảo cậu đi ra sau tấm bình phong đi, để hắn đối phó với nàng. Nhận được sự cho phép của hắn, cậu vội luống cuống bò đi. Người vừa mới chạm đến giường chưa kịp kéo chăn đắp lên người, Sinh Cát quận chúa đã đạp cửa xông thẳng vào, gào lên:
"Vi Hạo ca ca, huynh đi đâu mấy ngày nay? Ta đến Vương phủ mấy lần đều bị từ chối, huynh muốn tránh mặt ta sao? Huynh phải lấy ta, dám tránh ta ta liền nói với phụ thân đẩy tiện nhân Thiên Việt kia ra khỏi huynh"_ câu trước câu sau còn chưa kịp nói hết, nàng đã bổ nhào về phía hắn, định bụng ôm chặt thì đã bị hắn dùng tay chặn lại.
Vi Hạo thực mệt mỏi cái loại nữ nhân này, một chút tiết tháo liêm sỉ đều không có. Một tiếng ca ca, hai tiếng ca ca, lại ỷ vào danh phận hoàng thúc của phụ thân mà suốt ngày càn quấy, hắn đã sớm muốn đem người tống cổ đi từ lâu. Nhưng xét đi xét lại cha nàng cũng quyền khuynh chức trọng, chọc tới hắn không chừng lại liên luỵ đến Việt nhi, dù y có là người trong phủ mình, nhưng xét tới cùng vẫn là người của Quốc gia, thuộc bộ Binh của Vinh Thân vương. Hắn nhìn khuôn mặt mĩ mạo của nàng lại càng sinh thêm chán ghét. Vất vả nhịn nàng thật lâu thật lâu, nay lại nghe nàng dùng hai tiếng "tiện nhân" gọi Việt nhi, nhịn không nổi nữa lạnh giọng nói:
"Cút cho bổn vương! Từ nay về sau dám gọi Thiên Việt một tiếng tiện nhân, bổn vương liền cắt lưỡi của ngươi."
Nàng giống như chết trân mà nhìn Vương gia trước mắt, bị khí thế đáng sợ của hắn doạ không ít, mím chặt môi, hai mắt cúi gằm nhìn xuống đất rồi xoay người hùng hổ rời đi.
Hắn nhìn nữ nhân phiền phức đó rời khỏi, hạ lệnh cho hạ nhân trong phủ từ nay chỉ cần thấy nàng liền đóng cửa không tiếp. Xấu xí đến bẩn mắt!
Đám binh lính không hiểu Vương gia trong đầu nghĩ gì, Sinh Cát quận chúa là đệ nhất mĩ nhân của Thiên Minh đó, ngài lại bảo bẩn mắt á? Lại nghĩ lại nghĩ, chẳng lẽ lời đồn Vương gia đoạn tụ là thật à? Cũng đúng ha, con người mà, không thể hoàn hảo quá được. Nhưng mà như thế lại quá bậy bạ đi, chắc là... mắt nhìn của Vương gia còn cao hơn thế. Chắc chắn là vậy rồi. Đám binh lính thuyết phục bản thân tin vào giả thuyết vừa rồi. Vương gia, không thể nào là đoạn tụ được. Không thể, không thể!
Về căn bản, nữ nhân kia chẳng khác nào con lợn lòi cứ kêu eng éc eng éc bên tai hắn, chẳng bù cho Việt nhi im lặng lại hiểu chuyện. So với cậu, nàng chỉ là cái loại dung chi tục phấn, đi đến đâu cũng có thể thấy. Bỏ đi, lúc này trừng phạt tiểu nô nhà hắn mới là quan trọng.
Hắn cũng chẳng thèm để tâm đến nữ nhân kia, quay trở lại ghế, lại thấy Thiên Việt lúc lắc thân mình bò trở ra, dọn xong tư thế dâng mông chờ roi rồi. Tư thế cũng dọn xong rồi, hắn căn bản là lười nói thêm, nhịp nhịp vài cái trên mông. "Vút" mạnh một tiếng xuống phần đỉnh mông, một lằn roi trắng bệch hiện ra rồi dần biến thành một đạo hồng ngân sưng cộm lên.
-Một....xin lỗi chủ nhân.
"Chát" lại một đòn nữa hạ xuống, tận tình mà "yêu thương" cậu.
-Hai....xin lỗi chủ nhân.
Vi Hạo rất thích đánh mông nô ɭệ, bất kể là loại roi gì, trong tay hắn đều có thể biến thành dụng cụ diễm tình. Hai cánh mông mềm mại lại săn chắc kia lúc nào cũng như hút chặt bàn tay hắn, mời gọi hắn đánh cho nó sưng lên. Cũng không ít lần, dưới những đòn đánh của hắn, cậu đã cứng lên không biết bao nhiêu lần, muốn phóng xuất bao nhiêu lần. Suиɠ sướиɠ là thế, nhưng nếu hắn muốn trừng phạt, thì chỉ cần đánh thôi cũng khiến người ta nước mắt lưng tròng.
Tỉ như lúc này, hắn đánh phi thường chậm, nhưng từng roi đều là hạ xuống rất ngoan, rất chuẩn. Nhịp độ và thời gian đều canh vô cùng chuẩn xác. Cái đau như thấm vào tầng tầng lớp lớp da thịt, lại cũng đủ để Thiên Việt thanh tỉnh và suy nghĩ lỗi lầm của chính mình. Mười roi trôi qua, tiếng điểm số vẫn như cũ ổn trọng, nhưng ẩn sâu trong đó vẫn nghe được khóc âm. Lúc đang thụ phạt, cậu không được phát ra thanh âm nào, dù là khóc đi chăng nữa. Cậu phải chấp nhận lỗi lầm, im lặng thụ phạt còn ngẫm nghĩ lại sai phạm của chính mình. Càng khóc càng kêu, chỉ là dấu hiệu của một kẻ không biết nhận sai, chọc cho chủ nhân tức giận.
Đau đớn bỏng rát mà đằng điều đem lại tuy kém xa quân côn, nhưng cậu ghét cảm giác bị đánh đòn trừng phạt thế này, ghét mình làm chủ nhân thất vọng, sợ hãi chủ nhân vứt bỏ mình.
"Ba mươi....ngô....xin lỗi chủ nhân." _Cậu có thể cảm thấy một ít chất lỏng đang chảy ra, uốn lượn dần theo đường cong của mông mà chảy xuống dưới.
Thịt mông vốn lành lặn trắng nõn nay lại đỏ au chảy ra máu khiến lòng người không khỏi đau lòng. Da thịt bị đánh đến thảm thương không ngừng bị gió thổi qua mà hơi hơi run rẩy, tựa hồ như uỷ khuất mà cầu xin thương xót mong người đang thi hành hình phạt kia nhẹ tay một chút. Chủ nhân của nó ngược lại chỉ biết ngoan ngoãn nằm im một chỗ, cố gắng giữ cho bản thân đừng cứ thế mà ngã xuống.
Điều này chẳng những không cầu xin được chút xót thương nào, mà càng làm hắn càng cảm thấy muốn trêu người này đến khóc ra thì thôi. Thanh âm nghẹn ngào là thế, nhưng hắn biết, tiểu Tướng quân vẫn như cũ không dám xê dịch tư thế là vì sợ lại chọc giận chủ nhân.
Mông bỏng rát không ngừng làm chân cậu như muốn nhũn ra. Lúc bị phạt, cậu không ngừng muốn trốn tránh, lại cảm giác được chỉ cần trốn đi sẽ càng thê thảm hơn, liền cắn răng quỳ chặt ở một chỗ, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn cầu xin chút cứu rỗi.
Vi Hạo nhìn thấy máu chảy tựa hồ cũng không định dừng lại, vẫn đều đều hạ roi xuống. Đau đớn càng lúc càng bén nhọn, roi chồng roi làm cho chân cậu bắt đầu run rẩy. Đánh đủ được hai mươi roi nữa, nhìn mông Ninh Thiên Việt sưng như trái đào, lại như bị nứt mà chảy ra huyết đỏ, đảm bảo một tuần nữa hắn ngồi cũng không yên, hình phạt mới thật sự dừng lại.
"Vút...." "Chát"
"Năm mươi....xin lỗi chủ nhân, tạ chủ nhân đã dạy dỗ."
Cầm roi gõ gõ lên hai bắp đùi, nhàn nhạt mở miệng, "Chân tách ra"
Thiên Việt tưởng chủ nhân muốn thao mình, bèn vội vàng dọn sẵn tư thế chờ thao, đem hai chân đã tách rộng ra càng tách thêm, mông lại càng nâng cao, hơi hơi lắc lắc mềm mại lấy lòng, hi vọng có thể làm chủ nhân vui lòng một chút. Thế nhưng, một ngọn đằng điều lại ngoài ý muốn rơi xuống ngay miệng huyệt. Hoa tâm yếu ớt bị đánh bất ngờ, làm cậu té sấp xuống sàn, cả người cuộn lại như tôm không ngừng run rẩy. Cậu đưa mắt nhìn chủ nhân, tràn ngập sự sợ hãi cùng không hiểu. Nhưng đáp lại, chỉ là cái án phạt mười roi cùng yêu cầu trở lại tư thế cũ. Dù sợ hãi đến mấy, thì cậu cũng chẳng đủ can đảm mà chống đối chủ nhân, bèn run rẩy mà bò lên, đưa hai tay tách cánh mông lộ ra hoa tâm đỏ tươi đang khép mở.
Vi Hạo đơn nhiên không vì nô ɭệ chịu đau mà nhẹ tay, hắn vẫn vô tình mà đánh xuống, đến cả cái tiết tấu chậm rãi cũng không đổi. Huyệt khẩu dần sưng phù lên, đỏ au tội nghiệp, mà người chủ của nó đang nằm bẹp lại run rẩy không ngừng, nhưng tuyệt nhiên không dám xin tha. Nơi nhạy cảm lại yếu ớt bị hành hạ, cậu đau đến trước mức mặt toàn bộ trắng xoá, thở càng lúc càng nặng nề.
Nhìn huyệt khẩu đã ăn đủ đau, hắn mới hài lòng đem vài ngón tay đâm vào bên trong, cẩn thận khuếch trương đôi chút rồi mới xả hạ quần dài, bất ngờ tiến công chớp nhoáng. Huyệt khẩu trải qua một phen kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giữa cái đau vẫn có thể tìm thấy kɦoáı ƈảʍ đã mềm xốp thêm một chút, có thể miễn cưỡng giãn nở nhưng không trải qua khuếch trương kĩ càng thì vẫn là đau không thở được. Nơi đó vừa trải qua một hồi trừng phạt, lại bị nong rộng ra khiến đau đớn lại càng tăng thêm. Cự vật đâm rút vài cái, ngựa quen đường cũ mà tìm đến điểm gồ lên ở sâu bên trong thân thể mà nhiệt tình ma sát, đè ép nó, khiến người dưới thân bất giác mà hơi tách chân ra thêm một chút.
Miệng huyệt như bị xé rách làm hai nửa, cả thân thể lại bị loại đau đớn cùng thoả mãn này lôi kéo đến nghiện, ƈôи ŧɦịŧ những tưởng đã mềm xuống lại hùng dũng đứng thẳng mà không cách nào phóng thích ra ngoài. Càng vui sướng thì chỗ đó càng đau đớn thống khổ, mà bất luận có làm gì cậu cũng trốn không thoát khỏi kɦoáı ƈảʍ trong vòng tay chủ nhân.
Hai viên tròn và hạ bộ của chủ nhân lại không ngừng mà đánh liên tiếp vào cái mông đã sưng đỏ đến thê thảm, khiến đau đớn lại càng lao tới như sóng triều cuộn dâng.
Chủ nhân từng nói, thể chất cậu là một đứa nhỏ dâʍ đãиɠ, chỉ cần biết cách điều giáo một chút, ăn một chút đau đớn sẽ làm cậu suиɠ sướиɠ. Nhưng kì thực cậu biết, không phải ăn đau sẽ sướng lên. Chỉ có ngài, mới là suиɠ sướиɠ. Dưới thân kẻ khác, thì là nhục nhã.
Kɦoáı ƈảʍ cùng đau đớn cứ hoà trộn làm một, càng lúc càng mãnh liệt cơ hồ khiến cho Thiên Việt không đủ tỉnh táo nhận thức được xung quanh nữa. Đôi tay mềm mại bấu chặt lớp thảm trải sàn, không ngừng kêu lên xin tha:
"Chủ nhân, đau quá.... Chủ nhân, làm ơn... tha cho nô đi, cho nô ra đi, nô chịu không nổi nữa....Nô sai rồi, không dám, thực không dám nữa... Cầu người, rút nó ra đi.... Van cầu người...."
Hắn nhìn nô ɭệ nằm dưới thân đã sớm khóc đến mức hôn thiên địa ám, liền đặt nhẹ một nụ hôn lên cái lưng trần thấm đẫm mồ hôi, nhẹ giọng trấn an, "Ngoan, một chút nữa thôi. Ngoan."
Nhưng dỗ dành không đồng nghĩa với việc mềm lòng mà bỏ lỡ trừng phạt. Hắn trừng phạt kẻ làm sai trước đến nay đều là nặng tay, không có ngoại lệ. Chỉ là người trước mắt là bảo bối của hắn, nên mới đặc ân mà dỗ dành vài câu, thay cậu che dấu chút tội lỗi. Sủng ái là sủng ái, yêu thương là yêu thương mà phạt thì phải làm đến nơi đến chốn. Kịch liệt tiến công, nắm eo tiểu nô không ngừng lôi lôi kéo kéo, thỉnh thoảng còn dùng tay vỗ vỗ lên mông mấy cái.
Huyệt khẩu không ngừng bị kéo dãn rồi lại bị thô bạo mở rộng, mị thịt cứ theo hướng côn ŧɦịŧ mà bị lôi ra rồi nhét vào liên tục, sưng càng lúc càng lợi hại. Thẳng đến khi y vừa lòng mà phóng xuất, thì mông Thiên Việt lại bị bồi thêm một tầng đỏ au. Một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi cứ thế phóng sau vào bên trong, làm cả cơ thể đều chấn động. Đáng thương nhất vẫn là huyệt khẩu sưng đỏ như muốn bật cả máu ra ngoài, phù lên nóng như lò. Thiên Việt trừ bỏ câu xin tha ấy ra, cả một hồi sau đều im lặng cố gắng che giấu đi âm thanh rêи ɾỉ của mình. Chỉ đến lúc nhịn không nổi nữa, mới nghe thấy thanh âm ẩn nhẫn phát ra khe khẽ từ tận sâu bên trong cổ họng, rung động một chút rồi lại tắt lịm đi.
Cậu thấy chủ nhân xong việc, bèn vội vàng khép chặt huyệt khẩu, tránh cho tinh hoa chảy ra mà chọc người kia thêm tức giận, xoay đầu ngoan ngoãn liếm sạch sẽ ƈôи ŧɦịŧ cho Vi Hạo. Cả cơ thể đau nhức, chủ nhân lại ngồi ở ghế, cậu lại phải một lần nữa dùng cái tư thế nửa quỳ nửa bò mà nghiêng đầu giúp hắn liếm sạch.
Vừa liếm lộng, vừa run rẩy cẩn thận kẹp chặt huyệt khẩu đau nhức, cả người đều run lên bần bật. Cậu biết chủ nhân ghét nhất là khi chịu phạt thì khóc lóc cầu tình. Đối với chủ nhân, như thế là phủ nhận quyết định của ngài, cũng là cố chấp không nhận sai. Ban nãy cậu giữa đường đã cầu tình, không hiểu sao lại vẫn may mắn mà qua được ải. Trong lòng cảm thấy may mắn đôi chút, chuyên tâm phục vụ.
Kì thực cậu không biết, hắn vẫn là xót xa, nên nhìn bộ dáng đau đến kêu tha mà vẫn cố gắng duy trì tư thế, liền mắt nhắm mắt mở coi như không thấy mà cho qua. Nhìn người ở dưới thân cẩn thận liếm lộng, hắn bèn xoa xoa tóc hắn một chút như dỗ dành. Chiêu này luôn hữu hiệu, quả nhiên khiến yên tĩnh lại, hơi thở cũng ổn hơn. Cẩn thận vệ sinh cho chủ nhân xong, cậu ngoan ngoãn cúi đầu khoanh tay dưới đất chờ phạt. Tự biết, chuyện này không chỉ đơn giản vài roi liền xong. Bỏ qua số roi bị gấp ba kia, thì phải có thứ khác thay vào.
Quả nhiên, chủ nhân mệnh lệnh đưa ƈôи ŧɦịŧ đến tay ngài, bắt đầu búng vào đó.
Lực tay của một người luyện võ luôn cực kì mạnh, chỉ mới một cái mà đã làm cho bảo bối của Ninh tướng quân như muốn đứt lìa cả ra. Cả người theo phản xạ tránh né nguy hiểm mà giật mình lui về sau vài bước co người lại thành một đoàn. Lấm la lấm lét, đáng thương hề hề mà nhìn chủ nhân như cầu xin, lại chỉ nghe mệnh lệnh lãnh khốc:
"Lại đây. Nhanh lên!"
Nghe giọng điệu nghiêm khắc của hắn, cậu liền rúm ró mà bò tới, nhắm mắt nâng người, dâng đồ đến cho người đùa bỡn. Hắn nắm lấy nó, hơi dùng lực kéo kéo một cái, lại búng một lần mạnh hơn, sau đó lại dùng giọng nói nhẹ nhàng như tâm tình:
"Ngoan ngoãn mà lĩnh phạt, nếu còn dám trốn, đủ 100 cái mới dừng."
Kinh nghiệm chịu phạt suốt mười năm nay báo cho Thiên Việt hiểu, chủ nhân nói được ắt làm được, chính vì thế mà một lời nói thành công doạ sợ cậu, khiến cậu chẳng biết làm gì hơn là sợ hãi mà nhắm mắt chờ đợi hình phạt kết thúc. Từng cái búng mạnh vào ƈôи ŧɦịŧ làm hắn oằn mình lên, kêu gào càng lúc càng thảm, nước mắt sinh lí chảy càng lúc càng nhiều. Đợi đến đủ mười lăm cái, Vi Hạo lại ác ý dẫm nhẹ lên đó, khiến cậu đau đến quên quy tắc mà quỵ xuống đất. Rồi lại vội vàng bò lên trở lại. Vi Hạo nhìn cậu chằm chằm, âm trầm hỏi:
"Nhớ kĩ bài học chưa?"
"Nô nhớ rồi, thưa chủ nhân. Sẽ không có lần sau đâu, nô không dám nữa."
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn cậu, chỉ tay về phía góc phòng:
"Ra đấy quỳ, ta cho phép thì quay lại đây."
Sau đó, hắn rời phòng.
Được nửa tuần hương, cậu mới nghe tiếng chủ nhân mở cửa ra, rồi ngài không nói không rằng tiến lại ôm cậu đặt lên giường ngủ. Đám hạ nhân sau khi được sự cho phép của Vương gia mới cẩn thận vào trong, đêm mộc đũng đặt cẩn thận rồi lui ra ngoài. Cậu nửa quỳ ở trên giường nhìn chủ nhân cầm một thau nước và khăn bông quay về, ngồi xuống mép giường rồi kêu cậu sang nằm lên đùi mình.
Chiếc khăn bông mềm mại chạm lên vết thương trên mông rát buốt, Thiên Việt nhíu chặt lông mày, áp chế cảm xúc mà nhịn xuống.
"Không cần nhịn, đau thì hô ra. Hết giờ phạt rồi."
Hắn nói xong lại chuyên tâm tiếp tục lau đi vết máu trên mông cậu, thấm với nước cẩn thận tẩy sạch một lần nữa rồi ôm cậu đến bên mộc đũng.
Chưa kịp chạm vào thùng, hơi nóng bốc lên đã khiến cậu rùng mình, tay chân hơi co lại bám vào vai cùng eo của chủ nhân. Nhận ra động tác có phần kì lạ này, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, "Có chuyện gì?"
"Nước nóng sẽ đau lắm chủ nhân, huyệt khẩu cùng mông, đều đau.
"Nhịn một chút, ta đem ngươi rửa sạch rồi lập tức ra ngoài. Không đau lắm đâu, hửm?"
Nói xong rồi liền trực tiếp ôm cái cục đang đu trên người mình kia, ngồi vào bên trong. Hai ngón tay thon dài như hai tiểu xà linh hoạt cắm vào sâu bên trong, nhanh chóng đào hết số tinh hoa của mình ra ngoài, rồi ôm người bị ăn đau đến co quắp kia quay ra ngoài.
Ngồi xuống bên giường, một tay hắn ôm người, tay kia lại cẩn thận đem thuốc mỡ cùng kim sang dược giúp cậu xoa lên cái mông be bét cùng huyệt khẩu sưng phù lên kia, vừa bôi vừa ôm tiểu bảo bối trong lòng. Đánh cũng đánh rồi, phạt cũng phạt rồi, bây giờ nên an ủi một tí, kẻo tiểu Tướng quân lại tủi thân. Thuốc đồ đến đâu là người trong lòng lại run lên đến đấy, hai nắm tay vì sợ làm thương đến hắn mà nắm chặt lại, đặt lên vai hắn. Không rên lên một tiếng nào, cả người đều căng chặt nhẫn nhịn đau đớn khiến hắn đau lòng không thôi, mắng yêu một câu "Hư làm gì để bị phạt ra nông nỗi này?" rồi lại chuyên tâm bôi thuốc lên vết thương.
Thiên Việt như
con mèo nhỏ vui sướng rúc vào trong lòng chủ nhân, im thin thít hít lấy mùi hương thơm mát trên cơ thể ngài. Bôi thuốc xong xuôi đâu đó, hắn đặt cậu nằm nghiêng lên giường rồi trực tiếp chui vào ôm cứng người trong chăn, miệng dặn dò:
"Nằm tư thế này, đừng có tự tiện đổi tư thế lại đụng vết thương. Nhắm mắt ngủ. Ta ôm em là được."
Cậu nghe xong câu nói đó, trong lòng đều tràn ngập hạnh phúc cùng vui sướng, nghe lời mà nhắm mắt lại. Nhưng bất chợt cảm nhận người bên cạnh đứng dậy lại mở mắt ra, nắm ống tay áo hắn kéo kéo, cả khuôn mặt đều là dáng vẻ uỷ khuất. Vi Hạo vừa chuẩn bị rời giường để cởi ngoại bào ra đã bị bàn tay ở phía sau kéo lại, bèn đẩy ngoại bào rớt xuống đất rồi chống một bên nằm xuống giường, cầm lấy bàn tay của cậu, sủng ái cười:
"Làm sao?"
"Mông em đau.... lưng cũng đau... cái miệng nhỏ lại càng đau. Người đừng giận nữa, đừng đi."
"Ngốc tử, ta không đi đâu hết. Ngoan, nhắm mắt, chủ nhân xoa xoa cho em. Qua đây."
Bàn tay của hắn không ngừng xoa xoa lưng rồi mông cho cậu, giúp cậu thuận khí, giảm bớt một ít đau đớn để cậu dễ ngủ hơn một chút. Kết quả là chưa quá bao lâu, Vi Hạo đã thấy hơi thở đều đều cứ phả vào nơi lồng ngực, nhìn xuống thì thấy Thiên Việt đã ngủ mất từ lúc nào.
Hắn cũng bất đắc dĩ cười cười, vẫn chỉ là một tiểu hài tử năm xưa hắn nhặt về, cứ thích làm nũng với hắn. Dù sao thì, hắn vẫn muốn cả đời này, có thể cứ thế mà đảm bảo an toàn cho người này cả đời, che chở cho người này cả đời. Hôn lên trán một nụ hôn đầy trân trọng, thì thầm "Việt nhi, ngủ ngon" rồi cứ thế ôm người ngủ mất.
Một ngày bị phạt, cứ thế là hết....
~Mễ Mễ~