A Thiệp

Chương 5

Ta không kiềm chế được nữa, một phát kéo cánh tay A Thiệp lại, không để cho cậu ấy tiếp tục nữa, ta nói với Lý Đang: “Lý Đang, cậu đủ rồi!”

Lý Đang nhìn ta, hắn trước giờ chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, giống như ta đã đoạt đi một món đồ cực kì quan trọng của hắn.

A Thiệp giẫy dụa trong lòng ta, ta không dám dùng sức, cậu ấy đẩy ta một cái, dùng chút sức lực cuối cùng nói:

“Các người rốt cục muốn như thế nào? Một người giả ý quan tâm, một người hết lần này đến lần khác nhục mạ! Các người có giỏi, thì giết tôi đi! Giết tôi đi!” Nói xong, cậu ấy mềm nhũn dựa vào cột trụ của rổ bóng trượt xuống, nằm ngã trên nền đất dính cát.

Ta cảm thấy tâm bị nhíu lại, cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy đau lòng. Lý Đang à Lý Đang, Lý Đang thiện lương năm xưa, đi đâu rồi?

“Lý Đang, tôi chợt nhớ lại, lần đó, đại ca bị lão đại chỉnh đốn, cậu xông lên muốn gánh thay anh ấy. Lão đại hỏi cậu tại sao, cậu nói, lão đại, anh tàn nhẫn như vậy, không xứng làm lão đại của tôi! Cậu là nói như vậy phải không, Lý Đang?”

Mắt nhìn hướng A Thiệp, chầm chậm nói: “Lý Đang khi đó, từ lâu đã chết rồi.”

“Vậy sao? Vậy Lý Đang huynh đệ của tôi thì sao?”

“Tề Thiên!” Giọng của hắn hơi run.

“Cũng chết rồi phải không?” Ta không thể chịu đựng được hắn biến thành như vầy, ta cần phải hỏi đến cùng.

“Tề Thiên, cậu vĩnh viễn là huynh đệ tốt của tôi!” Hắn nói.

“Vậy cậu vì người huynh đệ này, tha cho nó được không?”

“Được.” Hắn cắn răng. ”chỉ cần nó bằng lòng rời khỏi, tôi không có vấn đề gì.”

“Nó bây giờ ngất xỉu rồi, làm sao đi được.”

“Vậy thì dễ.” Hắn nói. Sau đó, hắn bất ngờ đi qua, ôm A Thiệp lên, thân hình hắn cao to lực lưỡng, ôm A Thiệp, không tốn chút sức. Hắn bước nhanh vào trong nhà, ta nhìn thấy hắn lên lầu.

Ta do dự một lát, liền đuổi theo, ta thấy hắn đặt A Thiệp lên giường, sau đó, gọi điện thoại cho Tiểu An.

Tiểu An không lâu sau liền đến, A Thiệp ở phòng chẩn trị không bao lâu, liền tỉnh lại.

Cậu ấy nhìn bọn ta, ánh mắt thẫn thờ.

“Nhớ lời tôi đã nói không?” Lý Đang hỏi cậu ấy, ánh mắt cậu ấy hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Anh muốn thế nào?”

“Chính là cam tâm tình nguyện làm chuyện đó với tôi?” Lý Đang nói.

A Thiệp ngậm chặt miệng, ta nhìn cậu ấy, không biết Lý Đang đã nói gì với cậu. Một lúc sau, cậu ấy đột nhiên cười, ta lần đầu tiên thấy cậu ấy cười như vậy, như hoa trong gió lạnh.

Ta hi vọng A Thiệp sẽ mắng Lý Đang, ta hi vọng cậu ấy sẽ quả quyết từ chối hắn, nhưng, từ miệng cậu ấy, truyền ra hai chữ: “Tùy tiện.”

Tiểu An bất an nhìn bọn ta, Lý Đang cười với ta, ta cúi thấp đầu. Có lẽ, trải qua sự dày vò tàn khốc như vậy, khiến cho đứa trẻ này, không còn năng lực chịu đựng nữa.

=========

Sau đó, ta gặp lại A Thiệp, cậu ấy đã ở bên cạnh Lý Đang. Tuy, thần sắc ảm đạm, nhưng đã không còn đối lập với Lý Đang nữa. Chỉ lẳng lặng ở bên cạnh hắn. Lý Đang từng ở trước mặt ta nói với cậu ấy: [Bảo bối, tôi muốn thượng em.] Cậu ấy liền thong thả đi lên lầu. Lý Đang cười nói với ta: [Thất lễ, không chơi với cậu nữa.]. Giây phút đó, đối với A Thiệp, ta có sự thất vọng không nói nổi. Có lẽ, A Thiệp đả động được ta, chính là nhờ vào tính cách quật cường và cô ngạo kia.

Lý Đang khi ở trước mặt ta và Tiểu An nhắc đến A Thiệp, vẻ mặt luôn rất sắc tướng, nói A Thiệp đúng là ưu vật. Ta từ trước giờ chưa bao giờ cảm thấy, một thằng con trai có thể được gọi là ưu vật. Hắn nói, món đồ nhỏ đó, hiện tại rất ôn thuận, từ con báo con biến thành con cừu con rồi.

Ta cực kì không muốn nghe những việc này, hắn lại cứ thao thao bất tuyệt.

Nhưng, ta nghe thủ hạ nói, trước đây khi Lý Đang ở trong phòng “bận”, luôn có thể nghe thấy tiếng dâm ô, có tiếng của Lý Đang cũng có tiếng của mấy cậu bé kia. Nhưng, bọn chúng tới giờ cũng chưa nghe bất kì âm thanh nào của A Thiệp phát ra. Bọn chúng nói A Thiệp không biết kêu sàng, không biết tại sao lão đại vẫn còn khoái cảm như vậy.

Thậm chí, bọn chúng mấy lần nhìn thấy Lý Đang làm xong chuyện đi ra, A Thiệp vẫn còn nằm trên giường, không biết là ngủ, hay là xỉu rồi.

Ta bắt đầu phát hiện sự tình không đơn giản như vậy. Ta muốn đi hỏi A Thiệp, nhưng, ta nhớ tới hắn từng nói ta là giả vờ thương tiếc.

Thì cứ xem như ta là giả vờ tốt bụng đi, lúc sắp tới nhà cậu ấy, ta nhìn thấy cậu ấy và Tiểu An em trai của cậu ấy, ỏ trong công viên đầu đường. Tiểu An ngồi xe lăn, A Thiệp ngồi bên cạnh.

Ta thong thả đi qua, ở sau lưng hai đứa, ta ngồi xuống. Ta nghe tiếng Tiểu An nói.

“Anh ơi, anh mệt lắm phải không?”

“Đâu có.”

“Không phải, anh nhất định là mệt lắm, anh ít cười với em. Lúc trước, anh thích đến đây vẽ, bây giờ, không vẽ nữa.”

“Anh hai bây giờ không thích vẽ nữa.”

“Sao vậy?”

“Anh hai vẽ không ra tranh đẹp nữa. Cũng không vẻ ra sắc thái gì nữa, nếu vẽ, chỉ ra màu xám thôi.”

“Vậy anh hai có thể vẽ tranh thủy mặc mà.” Tiểu An nói.

“Tiểu An hiểu biết thật nhiều ha?” A thiệp vỗ vỗ vào đầu thằng bé.

‘Anh hai không vui, thì vẽ không ra màu nữa sao? Lúc mẹ qua đời, anh cũng không vẽ được.”

“…..”

“Anh hai.” Giọng Tiểu An hơi khẩn trương. “Anh sao lại khóc rồi?”

“Anh không có khóc, chỉ là cát bay vào thôi.”

“Anh hai gạt người ta, người trong tivi khóc cũng nói là cát bay vào mắt.”

“Anh không phải là người trong tivi, cho nên thật sự là cát bay vào.”

“Vậy anh hai nửa đêm, mắt cũng bị cát bay vào sao?”

…….

Ta đứng rất lâu, A Thiệp à, A Thiệp. Cậu tuổi còn nhỏ như vậy, phải chịu bao nhiêu đau thương đây?