A Thiền - Đinh Mặc

Chương 50: Người hiểu lòng tôi (2)

“Chuyện gì?”

Lê Duẫn Mặc cắn răng nói: “Cậu, cậu có thể buông tha cho anh Thiền được không? 3 tháng cậu đến một lần làm ra quá nhiều chuyện, sau này anh Thiền tỉnh lại, sợ tới mức sắp suy nhược thần kinh rồi! Anh ấy nói có thể cậu đang ẩn nấp trong nhà của mình, nên hai tháng đều không dám về nhà ngủ, nửa đêm ngủ còn mơ thấy bị ma nữ ám. Cậu rủ lòng từ bi, mặc dù dương khí anh Thiền dồi dào, nhưng bị cậu hút như vậy, anh ấy chịu không nổi đâu! Tôi biết, cậu là quỷ nước cần phải trở về sông phải không? Nếu như cậu có thù oán với ai, tôi và anh Thiền sẽ tóm kẻ đó đến cúi dập đầu trước mộ cậu, có được không? Hay là cậu cần cúng tiền, xe và nhà giấy? Chỉ cần cậu nói, tôi sẽ đốt cả Ferrari lẫn biệt thự, thêm cả 5 triệu cho cậu!

Lý Vi Ý sững sờ một lúc, rồi bật cười ha hả, cười đến đau bụng. Cô thầm nghĩ, đều tại Trương Tĩnh Thiền không để lại lời nhắn cho bản thân 19 tuổi, nhìn xem, dọa sợ đứa trẻ đó rồi.

Sau khi cười đủ rồi, Lý Vi Ý nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lê Duẫn Mặc và nói: “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không hại anh Thiền của cậu, dương khí trước đây của anh ấy dồi dào như nào thì sau này vẫn sẽ nguyên như vậy. Cho đến nay, tôi chưa bao giờ hút gì.” Vừa nói xong, cô bỗng đỏ mặt: “Thôi, tẹo để anh ấy tự giải thích với cậu.”

Lê Duẫn Mặc bỗng nhiên trợn to mắt, quay đầu lại nhìn một hồi, cuối cùng nhìn vào túi áo của cô: “Cậu… giấu anh Thiền ở đâu? Hóa ra anh ấy vẫn có thể thoát ra được sao?”

Lý Vi Ý: “…Hahahahaha!”

Lê Duẫn Mặc lại nhìn cô qua gương chiếu hậu, kì lạ là chuyện kinh khủng như vậy, mà trong lòng cậu không quá hoảng sợ, thậm chí còn cảm thấy… hoạt bát, đáng yêu hơn cả anh Thiền nguyên bản. Không không không, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Cậu cũng bị “hớp hồn” rồi ư?

“Cậu… là nữ phải không?” Cậu hỏi.

“Sao cậu biết?”

Lê Duẫn Mặc vỗ lên vô lăng: “Tôi biết ngay mà! Trực giác của tôi ngay từ đầu vẫn luôn đúng! Anh Thiền làm sao có thể trở nên vừa cặn bã vừa bỉ ổi như thế được!”

Lý Vi Ý tức giận đập vào đầu cậu.

Hôm này là thứ hai, xe vẫn chưa đến trường cấp ba mà chuông điện thoại Lý Vi Ý đã kêu rồi. Cô nhấc máy, nghe thấy giọng nữ trong trẻo quen thuộc: “Em đang ở đâu?”

“Còn 5 phút nữa là đến Nhất Trung.”

“Tôi ở cửa sau của trường đợi em.”

“Vâng.”

Lê Duẫn Mặc bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy rất lạ, cô là ma nữ, tại sao luôn đi tìm một cô gái là Lý Vi Ý vậy?”

Lý Vi Ý thở dài: “Chắc là bởi vì cô ấy vừa xinh đẹp, đáng yêu lại vừa thân thiện, cho dù tôi là ma nữ cũng khó mà cưỡng lại được.”

Lê Duẫn Mặc: “…”

Vẫn là cửa sau của trường, vẫn là thiếu nữ lạnh lùng bướng bỉnh đeo cặp sách đứng dưới hàng cây. Hai người còn chưa kịp đến gần, đã thấy thiếu nữ nhíu mày: “Sao cậu ta cũng đến đây?”

Lê Duẫn Mặc: “…”

Lý Vi Ý phì cười.

Lê Duẫn Mặc thấy rất oan ức: “Nếu không phải vì anh Thiền, tôi còn lâu mới đến. Cái gì ý nhở, thần tiên, cô nói đến đây sẽ thả anh Thiền ra, anh Thiền đâu?” Ánh mắt lại tìm tòi trong túi quần áo của Lý Vi Ý.

Trương Tĩnh Thần: “…”

Lý Vi Ý nắm lấy cánh tay của Trương Tĩnh Thiền để chống đỡ cơ thể, cô sợ mình cười đến đau hông. 

Cô cúi đầu thì thầm vào tai Trương Tĩnh Thiền: “Cậu ấy đoán ra tôi là người khác rồi, bởi anh trong khoảng thời gian này bị hoảng sợ đến mức thần kinh suy nhược, mỗi ngày đều năm mơ bị ma ám.”

Cô liếc nhìn vành tai nhỏ nhắn trắng muốt của người trước mặt, rồi ngẩn ngơ một lúc. Tại sao cô lại có suy nghĩ muốn vuốt ve nó, rõ ràng đó chính là tai của cô.

Trương Tĩnh Thiền không nhận ra suy nghĩ đang bay bổng ở phương trời nào của cô, anh nghiêng đầu qua một bên, không ngờ hơi thở ấm áp của chàng trai lại phả lên cổ mỏng manh của anh, cảm giác vừa xa lạ lại vừa kì quái. Anh đứng bất động, giọng điệu điềm tĩnh trả lời: “Tôi không bị suy nhược thần kinh, chỉ là cẩn thận đề phòng một khoảng thời gian, đó phản ứng bình thường của con người.”

Lý Vi Ý: “Ừ ừ ừ, anh nói gì cũng đúng, hì hì.”

Trương Tĩnh Thiền giơ tay xoa đầu Lý Vi Ý lúc cô đang cúi xuống, sau đó nhìn về phía Lê Duẫn Mặc, vẻ mặt lạnh nhạt: “Bây giờ đã đưa được người đến nơi, thì cậu có thể quay về được rồi đấy. Trương Tĩnh Thiền không sao, ba ngày sau sẽ tự khắc tỉnh lại, không cần phải lo lắng.”

Lê Duẫn Mặc nhìn dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo của thiếu nữ giống hệt một người nào đó, một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí, cậu dám khẳng định 19 năm qua cậu chưa từng thông minh như lúc này, thốt lên: “… Anh Thiền?”

Lý Vi Ý huýt sáo.

Trương Tĩnh Thiền không phủ nhận, lại nhìn sang Lý Vi Ý: “Em huýt sáo với cậu ta làm gì?”

Lý Vi Ý: “Hả?”

Lê Duẫn Mặc rất kích động, muốn xông tới nắm lấy tay anh, lại cảm thấy hơi không thích hợp, chỉ đành đứng nguyên tại chỗ vò đầu bứt tai: “Thật, thật sự là anh Thiền sao! Hai người là…” Cậu như được khai sáng: “Hoán đổi linh hồn? Cô, cô là Lý Vi Ý?”

Lý Vi Ý gật đầu, khen ngợi cậu: “Cậu cũng có lúc thông minh đấy.”

Trương Tĩnh Thiền mỉm cười gật đầu, rồi dùng sức đấm một phát vào vai Lê Duẫn Mặc. Mặc dù động tác rất giống anh Thiền, nhưng nắm đấm nhỏ bé mềm mại của cô gái khi đánh trên người cậu như gãi ngứa, khiến Lê Duẫn Mặc cảm thấy rất lạ lẫm, cậu chỉ biết cười gượng: “Vậy ra…sau ba ngày hai người sẽ hoán đổi lại? Thần kỳ quá!”

Trương Tĩnh Thiền nói: “Cậu đi với tôi.”

Hai người đi sang một bên, Trương Tĩnh Thiền kể tóm tắt lại ngọn nguồn câu chuyện, nghe thấy tiếng Lê Duẫn Mặc kinh ngạc kêu lên. Còn liên quan đến Phúc Minh, Trương Tĩnh Thiền chỉ nói là có một cuộc khủng hoảng rất nghiêm trọng, anh không nói cụ thể. Lê Duẫn Mặc cũng không quan tâm lắm, trong lòng cậu Phúc Minh luôn là con quái vật khổng lồ lớn mạnh, cậu hoàn toàn không ý thức được khủng hoảng mà Trương Tĩnh Thiền đề cập nghiêm trọng tới mức nào, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Phúc Minh sẽ có ngày bị lật đổ.

Lê Duẫn Mặc đột nhiên tò mò hỏi: “Anh Thiền, vậy 8 năm sau em có trở thành cánh tay phải đắc lực của anh ở Phúc Minh không? Phó giám đốc gì đó, hì hì?”

Trương Tĩnh Thiền trầm mặc một lúc, rồi nói với giọng điệu dịu dàng hiếm có: “Cậu vẫn luôn là cánh tay phải đắc lực của tôi.”

Lê Duẫn Mặc vô cùng mãn nguyện, xem ra tương lai cậu vẫn có cuộc sống của một trợ thủ giàu sang, yên ổn và hoàn hảo.

Lê Duẫn Mặc lại nhìn Lý Vi Ý đứng cách đó không xa, hỏi: “Vậy anh với cô ấy… sau này… có phải…” Khuôn mặt cậu hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.

Trương Tĩnh Thiền cũng nhìn cô, nhưng anh không cười.

Trong lòng Lê Duẫn Mặc rất xúc động nhưng cũng rất yên tâm, không nói thêm lời, cậu bắt taxi về trước theo lời dặn dò của anh Thiền, theo dõi tính hình gần đây của Phúc Minh. Cậu là con trai của Tổng giám đốc xây dựng, lại là bạn thân từ nhỏ của Trương Tĩnh Thiền, nên cũng được thoải mái đi lại trong tập đoàn. Anh Thiền nói đây là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, chỉ có thể giao cho cậu hoàn thành.

Lê Duẫn Mặc đứng bên đường gọi xe, vẫy tay chào Lý Vi Ý đứng phía xa, bỗng nhiên nhớ điều gì đó, quay đầu nhìn Trương Tĩnh Thiền: “À ờ, anh Thiền, người hiểu lòng anh nhất là Lê Duẫn Mặc.”

Trương Tĩnh Thiền ngước mắt, sắc mặt bình thản.

Trong lòng Lê Duẫn Mặc dường như sụp đổ, giống như giấc mơ được vun đắp, che chở bao lâu nay bỗng tan biến. Cậu không nản lòng, tiếp tục nói: “Đồng cam cộng khổ, quyết không từ bỏ, bởi vì em chính là người chân thành lương thiện như vậy? Dù gặp phải khó khăn lớn đến đâu, chỉ cần anh em đồng lòng…”

Trương Tĩnh Thiền không còn kiên nhẫn nổi nữa: “Cậu đang làu bàu cái gì đấy? Mau đi đi!”

Lê Duẫn Mặc mặt mày như đưa đám ngồi lên taxi.

Trương Tĩnh Thiền đi đến chỗ Lý Vi Ý, cô đút tay vào túi áo, cúi đầu buồn chán đá viên đá nhỏ trên mặt đường. Rõ ràng là thân xác của anh, vậy mà khi cô làm những hành động trẻ con ấy, lại không hề trông khó coi. Trương Tĩnh Thiền mỉm cười nói: “Tôi đuổi cậu ấy đi rồi, chúng ta vào việc chính thôi.”

Lý Vi Ý gật đầu: “Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ và chị gái tôi.” Vẻ mặt cô rất lo lắng. Trương Tĩnh Thiền sờ vào túi áo lấy chiếc chìa khóa xe mà Lê Duẫn Mặc tự nguyện dâng hiến: “Lên xe rồi nói.”