A Thiền - Đinh Mặc

Chương 42: Ước mơ của cô (3)

Lý Vi Ý nhớ ra một việc, lại nói: “Chúng ta lần này cũng coi như hoàn thành tất cả mọi chuyện rồi nhỉ. Tôi định viết cho bản thân một bức thư, viết rõ từng chuyện trước đây lẫn sau này, để “tôi 17 tuổi” kiên quyết ủng hộ chị gái và Chung Nghị, dũng cảm đi học vẽ. Phòng trường hợp gặp phải tên bạn trai cũ thì cũng biết tránh ra xa. Như vậy, cuộc đời tôi chắc là sẽ ổn định thôi. Còn anh, có định để lại một bức thư cho mình không?”

Trương Tĩnh Thiền nói: “Không cần, nếu ông ấy đã cam kết rồi thì tôi không cần phải làm thêm nhiều chuyện dư thừa. Nếu như lần này ông ta vẫn không chịu tỉnh ngộ, vậy thì tôi của sau này chỉ còn cách bước tiếp, theo số phận cuộc đời ban đầu, không còn lựa chọn khác. Để lại thư cũng không có ý nghĩa gì.”

Buổi tối, Lý Vi Ý về đến nhà Trương, cô nằm lên giường bỗng nhớ đến một việc, lục tìm trong túi áo, toi rồi, làm mất rồi. Cô vội vàng bật dậy, chạy đến phòng vệ sinh dưới tầng, hỏi giúp việc: “Chị Lưu, quần hôm qua tôi thay ra, chị đã giặt chưa?”

Chị Lưu chỉ vào cột phơi quần áo bên ngoài.

Lý Vi Ý vội vàng tìm quần áo của mình, lật qua lật lại nhưng không tìm gì cả. Cô lại tìm bên trong và ngoài biệt thự thêm một lần, nhưng vẫn không thấy tung tích mảnh giấy. Hơn nữa, cô căn bản không nhớ rõ mình đã làm rơi chúng ở đâu, rơi ở nhà Lý? Thượng Hải? Hay rơi ở quán cà phê?

Trước khi đến đây, bởi vì không biết mình sẽ xuyên không đến thời điểm nào, vì thế cô đã dứt khoát sao chép hai bộ số cho mỗi tháng, từ tháng 1 đến 4 tháng tiếp theo. Quay trở lại đây là vào giữa tháng 3, cô đã lập tức ghi lại bốn bộ số của tháng 3 và tháng 4. Nhưng bây giờ, cô không thể nhớ lại hết được.

Lý Vi Ý vô cùng tiếc nuối nằm lên giường, một lúc sau cô lại cười. Thôi bỏ đi, số tiền không chính đáng mất đi cũng được, chuyến đi này hoàn thành được nhiều việc là cô đã rất hài lòng rồi.



Thượng Hải.

Vào ban đêm bên bãi biển.

Hứa Dị dẫn theo vài người, vội vàng đi đến bãi biển. Ánh trăng trong vắt, sóng biển trào dâng. Một bóng người cô đơn ngồi trên tảng đá khổng lồ. Bóng lưng quen thuộc khiến Hứa Dị vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Hứa Dị thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho những người khác chờ, rồi anh chầm chậm bước lên phía trước, gọi: “Chủ tịch”.

Trương Mặc Vân chỉ mặc sơ mi, áo vest khoác hờ trên vai, trông có vài phần tự do phóng khoáng như hồi còn trẻ. Ông vẫn nhìn về phía trước, nói: “Tìm tôi cả ngày rồi phải không?”

Hứa Dị im lặng. Anh ta đã làm trợ lý riêng cho ông trong 4 năm, chỉ thấy ông ngày ngày quên ăn quên ngủ làm việc, khí phách và tầm nhìn khiến người khác khâm phục, tất nhiên cũng có lúc chủ tịch rất độc đoán, không cho phép sự nghi ngờ. Đây là lần đầu tiên, Trương Mặc Vân biến mất cả ngày không một lời báo trước, ngay lúc đẩy mạnh dự án quan trọng.

“Ngài…có chuyện gì buồn phiền sao?”

Trương Mặc Vân chỉ mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “150 triệu tệ ngân hàng duyệt tuần trước, đã đầu tư hết vào dự án chưa?”

Hứa Dị ngạc nhiên rồi gật đầu: “Hai ngày trước đã đến thời hạn rồi, 90 triệu thanh toán khoản mua đất, 30 triệu trả cho nhà cung cấp để đặt vật liệu mới, bọn họ đã bắt đầu đi vào sản xuất. 30 triệu đầu tư vào lĩnh vực may mặc, đã mua 6 cửa hàng bán lẻ mà ngài đồng ý.” 

Trương Mặc Vân vẫn nhìn về phía trước. Bầu trời đêm đen tối mờ mịt, những đám mây nhàn nhạt lơ lửng, điểm tô thêm vài ngôi sao lẻ tẻ. Khung cảnh thành phố hùng vĩ nhưng rất mơ hồ, ngay cả đường bờ biển phía dưới chân cũng mờ nhạt. Biển cả trước mặt ông như vừa ẩn náu vừa công kích, lại giống như đang chế giễu dáng vẻ nực cười của ông.

Vì vậy ông ngẩng đầu lên, khẽ cười, nói bằng giọng chỉ bản thân nghe thấy: “A Thiền… xin lỗi.”

Xin lỗi con trai, con đã làm tốt như thế, còn giỏi hơn bố rất nhiều. Tương lai Phúc Minh nếu giao vào trong tay con, nhất định sẽ ngày càng phát triển lớn mạnh.

Bố rất muốn nghe lời con mà buông bỏ, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, trên lưng bố gánh hơn 150 triệu. Nếu như con có thể nói cho bố từ nửa tháng trước…

Bố không thể từ bỏ Phúc Minh. Cả đời này bố luôn đứng ngay thẳng, chính trực, chưa bao giờ làm chuyện gì hổ thẹn với người khác. Nếu bây giờ bố nhận thua với hai bàn tay trắng, thì sẽ bị ruồng bỏ hệt như con chuột đầu đường bị người đời chửi mắng.

Bố càng không thể để con và mẹ con gánh khoản nợ 150 triệu tệ này cùng bố. Vợ và con trai của bố làm sao có thể trải qua cuộc sống nhục nhã và đau khổ như vậy được.

Bố đã không còn lựa chọn nào khác, con dao đã kề ngang cổ, nếu bố không tiếp tục chiến đấu thì chỉ còn cái chết, không thể quay đầu được. Chỉ cần nắm bắt được một cơ hội nhỏ nhất, vực dậy Phúc Minh, thu hồi vốn, thì trong bàn cờ lên đến hàng trăm triệu này, chưa chắc bố sẽ chết không có chỗ chôn.

“Chủ tịch, ngài nói gì vậy?” Hứa Dị ngập ngừng.

Trương Mặc Vân thở dài một hơi rồi đứng dậy, nhảy xuống khỏi tảng đá, khoác áo vest lên người trong chốc mắt. Ông ngẩng đầu, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, ông dường như đã khôi phục khí thế hiên ngang tựa như núi cao.

“Đi thôi.” Ông sải bước về phía trước, Hứa Dị và một nhóm người đi theo phía sau, không một ai cất lời. Còn ông đi thẳng về phía trước, không một lần ngoảnh lại biển cả phía sau, không còn quay đầu lại.