A Thiền - Đinh Mặc

Chương 4: Thanh kiếm giữa ngực (2)

Lý Vi Ý bỗng nhiên muốn gọi điện cho chị gái.

Lý Vi Ý có một người chị ruột, tên là Lý Hiểu Ý, hơn cô 5 tuổi. Từ nhỏ đến lớn, chị cô luôn là người đối xử với cô tốt nhất, dịu dàng, biết chăm sóc người khác. Lý Hiểu Ý không học đại học, vẫn ở lại quê nhà.

Lý Vi Ý nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ tối, chị phải trông cháu gái 4 tuổi, bây giờ có lẽ đã ngủ rồi. Vì vậy, Lý Vi Ý gửi tin nhắn trước: “Chị đã ngủ chưa?” 

Mãi vẫn không thấy chị nhắn lại. 

Lý Vi Ý buồn bực bỏ điện thoại xuống, lúc này đồ ăn đã được giao tới, cô ăn qua loa vài miếng. Khi cô vẫn còn cảm thấy tức giận, thì một đồng nghiệp gọi điện đến: “Lý Vi Ý, hạch toán báo cáo của bộ phận cô đã xong chưa? Tổng giám đốc nói nhất định phải nộp cho anh ấy trước sáng ngày mai.

Lý Vi Ý đứng bật dậy nhưng vẫn cố giữ giọng điệu bình tĩnh: “À, tôi vẫn đang làm nốt, làm xong tôi sẽ gửi cho anh.”

Cô vốn dĩ định sau khi cùng ăn tối với Tạ Tri Lộc xong, sẽ về tăng ca tại nhà, cuối cùng lại quên mất. Nghĩ đến chuyện sa thải, cô lại thấy trong lòng rối như tơ vò, cô ngồi xuống bàn rồi vùi đầu vào làm việc.

May mắn báo cáo trước đó đã làm được hòm hòm, mặc dù trong lòng rất rối bời, nhưng cô vẫn viết báo cáo khá suôn sẻ. Thức tới 3 giờ sáng, cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo. Lúc cô gửi báo cáo cho giám đốc xong, cũng đã sức cùng lực kiệt, ngả đầu xuống giường ngủ luôn.

Vì vậy chị Lý Hiểu Ý trả lời tin nhắn lúc hơn 4 giờ sáng, cô hoàn toàn không biết gì.

“Vi Ý, chị đã quyết định rồi, chị không muốn sống như con chó thế này nữa.”

—-

Sáng sớm hôm sau, khi chuông báo thức reo ba lần, Lý Vi Ý mới đấu tranh tư tưởng để rời giường, vội vội vàng vàng đi làm. Khi đến làm việc, điện thoại cô nhảy ra rất nhiều tin nhắn bao gồm báo cáo tóm tắt tuần này, báo cáo tóm tắt ngày hôm nay và cả tin nhắn trò chuyện của đồng nghiệp. Vì vậy, tin nhắn của chị gái bị đẩy xuống dưới, Lý Vi Ý không nhìn thấy tin nhắn của chị.

Tin nhắn mới nhất là từ chị quản lý Chu: “Không ổn rồi em ơi, lần này làm nghiêm túc thật rồi.” 

Lý Vi Ý sắc mặt tái nhợt ngồi tại bàn làm việc, trong lòng hoảng loạn, cô nghĩ: Mình sẽ không đen đủi như vậy chứ.

Hiện tại đã là cuối năm, trong phòng hội nghị chứa đầy nhân viên, Lý Vi Ý ngồi nghe không tập trung, lúc này cô mới nhớ ra, hôm nay đã là ngày báo cáo công việc thường niên.

Hôm nay, mỗi nhân viên trong phòng Tài chính đều phải báo cáo với phó Giám đốc về báo cáo thường niên. Vị phó Giám đốc này phụ trách phòng ban của cô, có thể nói người này gần như quyết định nhân viên đó sẽ được thăng chức hay bị sa thải.

Chị Chu có thể có được thông tin nội bộ, thì người khác ắt hẳn cũng có được. Lý Vi Ý ngồi giữa một đoàn người, cảm thấy bầu không khí hôm nay rất kì lạ. Trên mặt mọi người hôm nay đều có vẻ căng thẳng ở các mức độ khác nhau, như thể đều đeo mặt nạ vậy.

Mỗi người đến lượt lên báo cáo công việc, đều cố hết sức để thể hiện bản thân, ngay cả những người bình thường ít nói, thì hôm nay cũng phải dốc hết sức lực.

Thế nhưng phó Giám đốc từ đều đến cuối vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Phòng hội nghị nhiều người như vậy, mọi người báo cáo từ 9 giờ sáng đến chiều vẫn chưa đến lượt Lý Vi Ý. Lý Vi Ý ngồi nghe cả ngày, cũng không biết là do ở trong phòng họp lâu quá thiếu oxy hay đêm qua ngủ ít quá, mà giờ đầu cô trở nên choáng váng, thậm chí còn cảm thấy tức ngực, khó thở.

Cô cầm lấy tập tài liệu đã được chuẩn bị từ trước, muốn củng cố được tinh thần, nhưng từ đầu đến cuối không thể tập trung. Đợi đến khi tỉnh táo lại, cô mới phát hiện mình đã vẽ trên tập tài liệu một  hình chibi nhân vật nam, một thanh kiếm đẫm máu xuyên qua ngực nhân vật nam đó, chết tức tưởi. Còn bên tai cô thì vang lên câu nói của Tạ Tri Lộc ngày hôm qua: Lên bờ vung phát kiếm đầu tiên, giết chết ý trung nhân……

Lúc này, đã đến tên cô bị gọi lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, bao gồm cả Phó giám đốc và Trưởng phòng.



Lý Vi Ý thấy báo cáo công việc của mình toi thật rồi.

Nhìn vào đôi lông mày nhíu chặt của phó Giám đốc, ánh mắt ngạc nhiên, thất vọng của chị Chu và những cái nhìn suy tư của các đồng nghiệp khác, cô không muốn ở lại công ty thêm một giây nào nữa.

Trở về nhà với tâm trạng ủ rũ, Lý Vi Ý tắm rửa xong xuôi, rồi ăn qua loa đồ gọi giao đến, miễn cưỡng khuyên nhủ bản thân: Không sao đâu, chỉ là một lần báo cáo thôi, biểu hiện của cô trước đây các lãnh đạo đều thấy cả rồi. Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ cố gắng thể hiện tốt hơn.

Ổn định được tinh thần, cô nhìn xung quanh, mới phát hiện một chuyện:

Ban ngày Tạ Tri Lộc đã đến đây.

Trong tủ quần, vài bộ đồ của hắn để lại đây, đều đã được mang đi hết. Và còn cả mấy đôi giày, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, đều đã không còn gì.

Một chiếc chìa khóa được đặt trên bàn, bên phía dưới còn kèm theo một bức thư.

Lý Vi Ý cầm bức thư lên.

Trên trang giấy là những dòng chữ cứng cáp, chữ cũng giống như người.

Giọng điệu của Tạ Tri Lộc đã bình tĩnh hơn nhiều, đầu tiên thông báo cho cô, đồ của bản thân đều đã lấy đi hết, trả lại chìa khóa cho cô.

Sau đó lại là nhiều lời dặn dò cẩn thận, dịu dàng giống như hồi trước, dặn Lý Vi Ý con gái sống một mình, chú ý an toàn khi sử dụng bình gas, đừng thức đêm, chăm sóc tốt sức khỏe. Nếu phải về muộn thì tốt nhất gọi taxi đưa đến tận cửa, đừng ngây ngô mở cửa cho người lạ. Hắn còn dặn cô phải khôn khéo hơn ở nơi làm việc, đừng chỉ ngốc nghếch cắm đầu cắm cổ vào làm việc, cần phải duy trì các mối quan hệ. Nếu có lúc nào cần anh giúp đỡ, chỉ cần cô không để ý, cứ việc nhờ anh.

Cuối cùng, hắn còn nói: Không phải là không yêu em, nhưng anh chỉ là một người đàn ông có tham vọng.

Lý Vi Ý bỏ bức thư xuống, ngẩn người một lúc, trong lòng thậm chí nảy sinh một ý nghĩ xấu xa: Nếu như cô đăng bức thư này và ngọn nguồn câu chuyên lên mạng, hoặc gửi lên công ty hắn, thì chắc hẳn Tạ Tri Lộc sẽ mất việc, thân bại danh liệt.

Như vậy thì hắn xong đời.

Lý Vi Ý thở dài rồi xé lá thư quẳng vào thùng rác.

Thôi thế là được rồi một mối tình như vậy, lãng phí một ngày để tưởng niệm là đủ rồi. Ngày mai, cô sẽ nhiệt huyết trở lại.



Lại bắt đầu mở máy tính lên tăng ca, tâm trạng của Lý Vi Ý đã trở nên bình thản, lạnh lẽo. Cô nghĩ, mình quả nhiên là nô lệ ưu tú của công ty, đâm đầu vào làm việc là cách tốt nhất để chữa lành.

Cô bận rộn đến 12 giờ đêm, mới tắt máy tính, nằm trên giường lướt điện thoại. Sau khi lướt một lúc, cô cuối cùng cũng phát hiện ra tin nhắn chị gái gửi đêm qua, cô ngồi bật dậy, phía sau lưng đẫm đầy mồ hôi lạnh.