A Thiền - Đinh Mặc

Chương 29: Ai là chính thất (1)

Lý Vi Ý cười khúc khích, ghé đến bên tai Trương Tĩnh Thiền: “Những lời tôi nói vốn dĩ đều là sự thật… Câu thề chỉ là hình thức thôi mà, anh để tâm như vậy làm gì?”

Trương Tĩnh Thiền: “Như nhau cả thôi.”

Chung Nghị ho nhẹ một tiếng, cắt ngang khung cảnh mắt đưa mày lại của hai người, anh ta nói: “Anh tin bọn em.” Chung Nghị cúi đầu, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, anh ta nhìn vào đôi bàn tay mình, một lúc sau nói: “Anh tuyệt đối không thể để cô ấy ở cùng với một người như vậy.”

Lý Vi Ý vui mừng, đang muốn nói: “Thế… ” Cô nghĩ ra rất nhiều cách để tác hợp họ lại với nhau, tạo cơ hội để họ tiếp xúc, người yêu thời thơ ấu đánh bại tên trời giáng. 

Trương Tĩnh Thiền giơ tay cản cô lại, nói: “Cho anh mượn 300 nghìn tệ, anh dùng 100 nghìn tệ chữa bệnh rồi thuê người chăm sóc bố, 200 nghìn tệ dùng vào việc làm ăn. Em sẽ thu anh lãi hàng năm là 3%, 5 năm phải trả lại hết. Anh có dám không?”

Lý Vi Ý và Chung Nghị đều sửng sốt.

Chung Nghị: “Làm sao anh có thể vay tiền của em… Em lấy ở đâu nhiều tiền như vậy!”

Trương Tĩnh Thiền: “Em không có tiền, Trương Tĩnh Thiền có. Anh suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng trả lời, đây là cơ hội để anh đổi đời. Nếu chuyện giữa Lý Hiểu Ý và anh trở nên tốt đẹp, giúp anh cũng là giúp chị em; Còn nếu hai người không thành đôi, Trương Tĩnh Thiền vẫn có tiền lãi, không lỗ.”

Lý Vi Ý lúc đầu không theo kịp dòng suy nghĩ của Trương Tĩnh Thiền, nhưng cô suy nghĩ một lúc, mặc dù phải vay tiền của Trương Tĩnh Thiền, nhưng đây là cách nhanh nhất để Chung Nghị thoát ra khỏi vũng bùn. Nếu không thì phải tận 4, 5 năm sau anh ấy mới trở nên giàu có.

Lý Vi Ý nhận thấy người đàn ông như Trương Tĩnh Thiền, có cách giải quyết vấn đề khác hẳn với cô. Cô nhìn Chung Nghị đang suy nghĩ, rõ ràng là tâm hồn của hai người đàn ông này rất giống nhau.

Lý Vi Ý rất tin tưởng vào năng lực và phẩm chất của Chung Nghị, nhất định anh ấy có thể trả được đủ khoản tiền này. Hơn nữa cô có thể ứng tiền trả trước cho Trương Tĩnh Thiền hộ anh ấy.

Lý Vi Ý lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Chắc anh còn chưa biết đâu, bố em là Trương Mặc Vân. 300 nghìn tệ đối với em mà nói, cũng chỉ bằng chi phí một buổi em đi hát karaoke với con gái, chẳng đáng là bao…”

Lông mày Trương Tĩnh Thiền khẽ giật giật.

Lý Vi Ý tiếp tục nói: “Anh Chung Nghị, mặc dù hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng em cảm thấy anh là một người đàn ông đích thực, em tin anh, nên muốn đầu tư vào con người anh. Đừng do dự nữa, chẳng lẽ anh không tự tin trả được hết? Anh cảm thấy bản thân không làm được sao?”

Lần này đổi lại là lông mày Chung Nghị giật giật.

Dù anh ta từ trước đến nay vẫn luôn là người can đảm, thận trọng, nhưng hai vị khách không mời này thực sự làm anh ta bất ngờ. Đầu tiên, họ nói với anh, Chu Chí Hạo – người mà luôn được mọi người khen ngợi, khiến anh ta tự ti mình thua kém, thực chất lại là kẻ không bằng cầm thú. Sau đó họ còn chủ động cho anh vay một khoản tiền lớn để thoát khỏi khó khăn. Nhưng trong thâm tâm Chung Nghị không hiểu sao lại tin tưởng hai người họ. Lời nói của cô gái thì chững chạc, bình tĩnh, cảm giác như đang nói chuyện với một người đàn ông trưởng thành và hiểu biết hơn anh ta. Cậu con trai… mặc dù dáng vẻ ẻo lả, đỏng đảnh, khoe khoang khoác lác, nhưng ánh mắt cậu ta lại rất chân thành, trong veo.

Chung Nghị rơi vào dòng suy nghĩ. Trương Tĩnh Thiền cũng không thúc giục anh ta, mà chậm rãi uống nước lọc, rồi lướt điện thoại xem tin tức mới nhất. Chỉ có Lý Vi Ý nhìn Chung Nghị với ánh mắt mong đợi kèm theo sốt ruột.

Chung Nghị hỏi Lý Vi Ý: “Em thật sự muốn cho anh vay 300 nghìn tệ?”

Lý Vi Ý gật mạnh.

Chung Nghị đứng dậy đi vào phòng, anh ta cầm một quyển đỏ và giấy bút, viết một tờ giấy vay nợ: “Nếu anh thật sự không trả được, căn nhà này cũng có trị giá 240 – 250 nghìn tệ, anh sẽ đưa cho em sổ đỏ trước.”

Lý Vi Ý nhận tờ giấy vay nợ, nhìn thấy bên trên viết lãi hàng năm không phải là 3%, mà là 5%. Cô đưa tờ giấy vay nợ cho Trương Tĩnh Thiền. Trương Tĩnh Thiền đọc xong thì gấp lại rồi để vào túi áo, anh bảo Chung Nghị đưa số tài khoản, ngay lập tức chuyển tiền sang.

Chung Nghị nhìn cô gái cầm lấy giấy ghi nợ, thực hiện các thao tác chuyển khoản trên điện thoại, hoàn toàn không hỏi ý kiến cậu trai chủ nợ đang đứng bên cạnh. Còn chàng trai thì dáng vẻ vui mừng phấn khởi, mặt không lo nghĩ gì, trong chốc lát anh ta không biết nên lo lắng hay là ngưỡng mộ cô gái…

Chung Nghị tiễn hai người ra tận cửa, nói: “Ơn huệ này anh không biết phải cảm ơn sao cho hết. Anh nhất định sẽ liều mạng làm ăn, cũng sẽ không từ bỏ Lý Hiểu Ý.”

Lý Vi Ý cười hì hì: “Anh nên theo đuổi chị em trước, cố lên!” Cô làm một động tác nắm đấm rất dễ thương

Chung Nghị: “…” Anh ta vẫn không nhịn nổi nữa, kéo Trương Tĩnh Thiền lùi một bước, nhỏ giọng nói: “Em với cậu ta… bây giờ việc học vẫn quan trọng nhất, thi tốt kì thi đại học đã.”

Trương Tĩnh Thiền: “Em tự biết tính toán hơn anh.”

Chung Nghị: “…”

Khi rời khỏi nhà Chung, Lý Vi Ý nói: “Cảm ơn anh, khoản tiền đó tôi trả anh trước.” Quả thật, cô ở năm 2022 cũng không có 300 nghìn tệ, nhưng trong túi cô có một tờ giấy nhỏ ghi vài dãy số.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Không cần, trừ vào khoản tiền thưởng 100 triệu của cô.”

Lý Vị Ý: “Ặc…”

“Tôi muốn về nhà xem qua.” Trương Tĩnh Thiền nói.

“Được, tôi đưa anh đi, có cần đổi quần áo trước không?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn bộ đồng phục học sinh trên người: “Dẫn đường.”

Cùng một khu dân cư, chỉ cách tầm trăm mét đổ lại, Lý Vi Ý dẫn anh về nhà Lý. Vào thời gian này, bố mẹ Lý đều đang quản lý cửa hàng, còn Lý Hiểu Ý thì đi làm. Vừa bước vào nhà, Trương Tĩnh Thiền hơi nhỏ giọng nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lúc.”

Lý Vi Ý chỉ cho anh, sắc mặt cô hơi cứng lại. Cả hai người đều vờ như không có việc gì, anh đi vào nhà vệ sinh, cô đi vào phòng lấy quần áo.

Trên thực tế, Trương Tĩnh Thiền sáng nay không thể đi vệ sinh được ở trường. Đối mặt với tiếng la hét của đám con trai học cấp ba, anh lạnh mặt rời khỏi nhà vệ sinh nam. Nhưng dù thế nào, anh cũng không thể vượt qua rào cản tâm lý để vào phòng vệ sinh nữ. Lúc ở quán ăn, anh cũng không  muốn đi vào.

Vì vậy, anh đã nín nhịn đến tận bây giờ.

Đứng trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp nhưng lại rất sạch sẽ của nhà Lý, Trương Tĩnh Thiền nhìn vào cái hố ngồi xổm đó, Trương Tĩnh Thiền hiếm khi cảm thấy được chân mềm nhũn. Nhưng anh vẫn sải bước đi tới, thở một hơi dài.

Cuối cùng…

Qua khoảng hai mươi mấy giây sau, âm thanh mới dừng lại. Trương Tĩnh Thiền vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn sang cuộn giấy vệ sinh bên cạnh.

Có cần phải lau không?

Đi tiểu cũng cần phải lau sao?

Lúc trước tình cờ đi ngang qua nhà vệ sinh nữ, anh nghe thấy con gái nói: “Cậu có giấy không, cho tớ xin tờ.”  Đại loại như vậy.

Hơn nữa, có vẻ nếu không lau thì không ổn lắm.

Vẻ mặt Trương Tĩnh Thiền càng lúc càng đỏ lên hiếm thấy, anh nhanh chóng với tay xé một đoạn giấy.



Cuối cùng, anh cũng đi vệ sinh xong, kéo quần ngay ngắn, rồi rửa tay mấy lần. Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt cô gái đỏ bừng trong gương, anh nhìn chằm chằm rồi cúi đầu bật cười. Nhìn thấy gạch tráng men sáng như gương ở dưới chân, anh dần dần thu lại nụ cười, khuôn mặt đỏ bừng cũng nhạt dần.

Anh nghĩ tới mình sắp gặp bố mẹ.

Anh chưa từng nghĩ rằng hiện tượng kỳ dị này lại xảy ra trên người mình. Mới hôm qua thôi, anh còn cầm tay người cha tuyệt vọng đã mất của mình, nhìn người mẹ tiều tụy già nua theo gian mất dần sức lực. Nhưng hiện tại là 8 năm trước, họ vẫn mang dáng vẻ đẹp đẽ nhất trong ký ức của anh.

Trương Tĩnh Thiền cứ đứng lẳng lặng như vậy một lúc, hai tay đút vào túi quần, khi mở cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài, vẻ mặt anh đã bình tĩnh trở lại.

Lý Vi Ý ôm lấy bộ đồ thể thao thoải mái mà cô đã lựa chọn kỹ càng, ngồi đợi trên ghế xô pha. Lúc nãy, cô cảm thấy mình giống một người bạn trai tốt kiên nhẫn đợi bạn gái đi vệ sinh. Cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ chi tiết về việc Trương Tĩnh Thiền đi vệ sinh. Nhưng khi anh bước ra, cô vẫn không thể kìm được nghĩ: Anh liệu có giống như cô, văng lung tung khắp nơi không?

Khi nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh cấm dục của Trương Tĩnh Thiền, cô lại nghĩ: Không, không thể, xem ra anh không gặp phải chướng ngại gì mà xử lý tốt vấn đề. Sếp Trương quả đúng là sếp Trương, cô thậm chí còn cảm thấy kính nể anh.

Nhưng xuất phát từ lòng quan tâm, Lý Vi Ý vẫn thuận miệng hỏi: “Sếp Trương… vẫn ổn chứ?”

Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn cô, lạnh lùng không nói gì. Anh cầm lấy bộ quần áo trong tay cô, đi vào trong phòng.

Lý Vi Ý khẽ ho nhẹ, nói: “Vậy tôi cũng vào nhà vệ sinh một lúc nhé.” Trương Tĩnh Thiền quay đầu liếc nhìn bóng lưng cô, bước chân bỗng đi nhanh hơn, rồi đóng cửa phòng lại.