A Thiền - Đinh Mặc

Chương 20: Người trong vòng lặp (2)

Lê Duẫn Mặc vội vàng ngồi vào ghế phụ, chua chát nhìn Trương Tĩnh Thiền gạt cần số, đạp ga, thành thạo điều khiển vô lăng. Cậu lẩm bẩm: “Lần đầu tiên cái gì, lần đầu tiên của anh cũng không phải là lần đầu tiên của nó. Em đã lái nó ba ngày rồi, anh cũng có nói gì đâu?”

Trương Tĩnh Thiền: “Cái gì ba ngày? Xe này không phải hôm nay mới tới sao?”

Lê Duẫn Mặc vươn tay ra muốn sờ vào trán anh, nhưng lại bị Trương Tĩnh Thiền nghiêng đầu né tránh. Lê Duẫn Mặc: “Anh vẫn còn sốt phải không? Chóng mặt à? Mấy ngày trước con xe này đã được đưa tới rồi, ngày hôm qua em còn giúp anh lái từ trường về đấy.” 

Trương Tĩnh Thiền nhíu mày, cuối cùng nhận ra mình đã bỏ sót điều gì đó. Ký ức cuối cùng trong đầu anh, là tối thứ sáu tuần trước, anh nhảy xuống nước cứu một cô gái, lúc đó bị cảm nhẹ, về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.

Bây giờ là thứ ba.

Trương Tĩnh Thiền trầm mặc lái xe một lúc, rồi đột ngột hỏi: “Trong ba ngày qua, tôi còn làm những việc gì, cậu kể lại từng việc một cho tôi.”

Ngồi vào trong lớp học, Trương Tĩnh Thiền vẫn còn sững sờ.

Cho đến khi lớp phó học tập đỏ mặt, đặt một xấp tài liệu photo lên trước mặt anh rồi nói: “Trương Tĩnh Thiền, cậu đỡ hơn chưa? Bổ sung bài tập ngày hôm qua chưa?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn lớp phó học tập, anh biết cô ấy có ý với mình. Nhưng anh vẫn luôn cho rằng bản thân đã ra tín hiệu từ chối rõ ràng.

“Đây là cái gì?”

Lớp phó học tập: “… Tài liệu ôn tập mà hôm qua nói, cậu nói cũng cần một bản, nên tôi tiện tay in thêm một bản cho cậu.”

Trương Tĩnh Thiền nâng ngón tay dài thon trắng lên, xoa xoa thái dương, anh nói: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu.”

Khuôn mặt của lớp phó học tập thoáng tối đi: “Vậy cậu nộp bài tập cho tôi đi.”

Trương Tĩnh Thiền hơi cứng người từ từ thò tay vào cặp, lấy vở bài tập ra. Anh không nhớ là mình đã làm bài tập, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại mở ra xem.

Nét chữ thanh tú hoàn toàn xa lạ, viết đầy cả hai trang. Anh chỉ xem qua, đã thấy sai ít nhất một nửa.

Trương Tĩnh Thiền nhanh chóng đóng quyển vở bài tập lại: “Tôi vẫn chưa làm xong bài tập, mai nộp lại.”

Anh ấn mạnh lên lồng ngực, trái tim đập mạnh điên cuồng – anh gặp phải ma dưới nước rồi! Lại còn là ma nữ học dốt!



Năm 2022.

Lý Vi Ý ra khỏi bến xe thành phố Thần, cô gọi taxi phóng nhanh đến bên ngoài tiểu khu của chị gái. Có hai chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, tim cô chùng xuống, chạy nhanh vào tiểu khu.

Từ phía xa cô cô đã thấy một nhóm người tụ tập dưới tòa nhà của chị gái. Cô chạy đến, nghe thấy họ bàn tán:

“…Ở phòng 2203… bố mẹ báo cảnh sát…”

“Nghe nói con gái muốn tự sát, không mở cửa…”

“Cảnh sát và bố mẹ đều đang ở dưới tầng…”

“Cũng không biết đã phá được cửa chưa…”

Lý Vi Ý chạy về phía cửa tòa nhà nhưng bị cảnh sát chặn lại bên ngoài.

“Chị gái tôi là Lý Hiểu Ý, sống ở phòng 2203, tôi là em gái ruột, để tôi lên.”

“Không được, bố mẹ cô đã lên rồi, cảnh sát cũng lên. Hiện tại vẫn chưa biết được tình hình trên đó như thế nào, không thể để thêm người lên được, cô đứng đợi ở đây trước đã.”

“Nhưng…”

Lý Vi Ý vẫn còn muốn nói tiếp, đột nhiên toàn thân lạnh toát, giống như bị một cơn gió lạnh từ đâu thổi vào tận xương tủy. Cô quay đầu nhìn thấy bóng người đang rơi nhanh từ trên cao xuống. Chỉ nghe thấy âm thanh “bụp” vang to, tất cả mọi người hoảng sợ hét lớn, lùi lại vài bước. 

Hai chân Lý Vi Ý giống như bị đâm, từng bước tiến lại gần, ngồi xổm trước mặt chị gái. Mắt chị gái vẫn trợn trừng, chết không nhắm mắt, máu tươi đang lan rộng dưới thân. Trong khoảnh khắc mơ hồ, Lý Vi Ý nghe thấy tiếng khóc lớn của bố mẹ từ xa vọng lại. Cô run rẩy nhìn chị gái, nói: “Chị, em đến muộn rồi… đến muộn rồi… do em vô dụng, em quá vô dụng… Chị đừng chết, đừng chết…”

Lý Vi Ý gục trên mặt đất, cô khóc nức nở bên cạnh xương máu của chị.

Cùng thời điểm đó tại phòng cấp cứu Bệnh viện số 3 Tương Tuệ, Tương Thành.

Đèn tắt, bác sĩ đi ra ngoài nói với Trương Tĩnh Thiền: “Xin lỗi, bệnh nhân đã uống quá nhiều hàm lượng thuốc trừ sâu, độc tính cao, thời gian phát hiện quá muộn, nhiều cơ quan bị suy kiệt, không thể cứu được. Hãy nén bi thương.”

Trương Tĩnh Thiền vội vàng từ bên ngoài chạy đến, mặc vest đi giày da, cả người giống như bị bao phủ một tầng sương lạnh giá. Anh đứng bất động nói: “Vất vả rồi.” Ngô Hinh Tuệ bên cạnh khóc đến ngã xuống mặt đất, Lê Duẫn Mặc đến cùng Trương Tĩnh Thiền vội vàng đỡ Ngô Hinh Huệ, mắt cậu đỏ hoe an ủi bà: “Dì hãy nén bi thương.” Nhưng lại như không nói được hết lời.

Trương Tĩnh Thiền đã đi vào phòng cấp cứu một mình.

Nhưng anh dường như chỉ nhìn cả phòng một lượt, Lê Duẫn Mặc đỡ Ngô Hinh Tuệ đi đến cửa, anh đã quay người rời đi, ngoại trừ viền mắt đỏ ra, không thể thấy bất kỳ biểu cảm nào.

Anh nhìn Lê Duẫn Mặc, nói: “Gọi thư ký dẫn theo vài người đến, giúp tôi lo hậu sự. Khi họ đến, cậu đến tòa Thương mại Thế giới tìm tôi. Buổi chiều lúc 1 giờ rưỡi tôi có cuộc hẹn với phía đầu tư Hồng Vân, tôi đi trước.”

Lê Duẫn Mặc mở miệng, rồi lại ngậm lại.

Ngô Hinh Tuệ nắm chặt lấy cánh tay Trương Tĩnh Thiền, hét to: “Bố vừa chết, anh đã muốn đi làm? Anh không phải là người! Anh không phải là người! Anh còn có chút lương tâm nào không? Anh là đồ súc sinh.”

Trương Tĩnh Thiền rút cánh tay ra khỏi tay của Ngô Hinh Tuệ, giẫn dữ quát: “Người đã chết rồi, nợ vẫn phải trả! Con đã trả 700 triệu rồi, 5 năm có thể trả hết! Ông ấy lại bỏ cuộc, ông ấy tự sát rồi! Cho rằng làm như thế là con có thể được giải thoát sao? Mẹ cái gì cũng không biết, những năm này ông ấy phải chịu đựng những gì, con phải chịu đựng những gì, mẹ cái gì cũng không hiểu!”

Trương Tĩnh Thiền bước lớn rời đi.

—-

Thành phố Thần

Thi thể Lý Hiểu Ý đã được phủ một lớp vải trắng, chờ cảnh sát chuyển đi.

Gần như một nửa số người của tiểu khu vây quanh xem, mẹ Lý khóc ngất đi, được đưa lên xe cứu thương. Bố Lý nước mắt giàn giụa, giống như một cái xác không hồn.

Bố mẹ và chị gái Chu Chí Hạo cũng chạy đến, sau khi biết con trai mình bị vợ đâm chết, bọn họ gào khóc, xông đến muốn đánh nhà Lý thì bị cảnh sát chặn lại.

Lý Vi Ý cứ ngồi xổm bên cạnh thi thể Lý Hiểu Ý, ai kéo cô cũng không kéo được. Một lúc sau, cô bỗng nhiên đứng dậy nói với bố Lý: “Bố, bố phải mạnh mẽ, chăm sóc mẹ và Nữu Nữu. Con đi đây.”

Bố Lý không tin nổi: “Con đi đâu?”

Ánh nắng chói chang, có nhiều tòa nhà to nhưng không che nổi, mọi người xung quanh ồn ào, Lý Vi Ý khẽ nói: “Con đi cứu chị, nhất định sẽ cứu được chị trở về.”

Lý Vi Ý quay lại Tương Thành, cô bắt taxi đến đoạn đường phía bên hồ, nhận được cuộc điện thoại của chị Chu: “Vi Ý, chị nói với em này, em phải chuẩn bị tinh thần, chị… nhận được tin nội bộ, em… có tên trong danh sách * rồi.”

(*danh sách bị sa thải)

Lần này, thời gian chị Chu thông báo cho cô sớm hơn lần trước. Chắc là do buổi sáng cô không có ở công ty.

Màn đêm dần buông xuống bên bờ sông, bầu trời u ám, mưa gió bão bùng.

Lý Vi Ý đi đến ngồi xuống ở bậc thang trũng nước, vị trí không sai chút nào. Lần này cô không khóc, nước mắt cô đã cạn từ lần trước.

Cô nhất định phải lên xe Trương Tĩnh Thiền, cùng một thời gian đó.

Nói những lời giống hệt hôm đó, làm những việc giống hệt hôm đó.

Tất cả phải đúng y nguyên.

Không biết đã đợi bao lâu, mưa rơi như trút nước.

Cho đến khi có một chiếc ô đen, chặn lại mưa gió trên đầu.

Lý Vi Ý ngẩng đầu lên., anh vẫn giống hệt như lần trước.

Áo khoác và vest, dáng vẻ hiên ngang, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Trong đầu Lý Vi Ý lại hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên kiêu ngạo với đôi lông mày thanh tú 8 năm trước.

Nước mắt cô bất chợt rơi xuống.