A Thiền - Đinh Mặc

Chương 2: A Thiền 1 tỷ (2)

Lý Vi Ý quay trở lại bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào màn hành máy tính.

Cô và Tạ Tri Lộc là bạn cùng lớp, năm thứ 3 đại học hẹn hò với nhau, lúc đó Tạ Tri Lộc kiên trì theo đuổi cô. Lý Vi Ý luôn cảm thấy Tạ Tri Lộc là người rất kiên quyết, rất cứng rắn với bản thân, cũng như việc học. Hoàn cảnh gia đình anh không tốt, xuất phát điểm từ huyện nghèo rồi thi đậu trường đại học trọng điểm. Trong 4 năm đại học, thành tích anh luôn nằm trong top 10 của khóa. Anh trở thành Phó chủ tịch hội sinh viên, sau này thậm chí còn được một giáo sư giỏi hướng dẫn khi thi nghiên cứu sinh.

Nếu không, hiện nay anh cũng không thể trúng tuyển vào bộ phận cấp cao với tỉ lệ chọi 1 trên nghìn người.

Trong 5 năm ở bên nhau này, hai người cũng có nhiều khoảnh khắc ngọt ngào, nhất là khoảng thời gian năm ba, năm tư đại học. Một người thi nghiên cứu sinh, một người tìm công việc, cả hai luôn gắn bó, đùm bọc lẫn nhau, chăm chỉ học và làm. Tuy đoạn tình cảm này chưa đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng để miêu tả bằng một câu: “Tâm đầu ý hợp, thanh xuân trôi qua không hối tiếc” cũng không quá.

Tuy nhiên, trong ba năm qua, Lý Vi Ý đi làm thì thuê nhà bên ngoài, còn anh thì ở trong ký túc xá của nghiên cứu sinh. Hai người đều bận rộn bù đầu bù cổ, dần dần cả hai chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, có lúc cả tháng Lý Vi Ý đều không gặp được anh.

Cũng không phải cả hai chưa từng có lúc cãi nhau, công việc của Lý Vi Ý áp lực rất lớn, cuối tuần phải thường xuyên tăng ca. Một nghiên cứu sinh như anh thì có thể bận như nào, Lý Vi Ý chỉ hi vọng anh có thể đến gặp cô vài lần, cùng nói chuyện với cô. Nhưng Tạ Tri Lộc từ trước đến nay luôn là người lạnh nhạt, trầm tĩnh. Anh cảm thấy bạn gái cũng chỉ có thể đi theo quỹ đạo chuyển động của mình, quay xung quanh bản thân anh. Sau vài lần cãi vã, họ cũng không muốn cãi cọ thêm nữa. Cả hai đều né tránh chủ đề ai sẽ là người hi sinh nhiều hơn, ai sẽ là người nhường nhịn người kia. Một, hai tuần gặp mặt một lần đều trân trọng khoảng thời gian bên nhau, vì vậy mà tình cảm của hai người vẫn tiếp tục êm đềm và ổn định như vậy.

Nhưng mà,  liệu anh ấy có việc gì quan trọng muốn nói với cô nhỉ?

Mặc dù ban nãy nghe điện thoải, cô cảm thấy thái độ anh hơi mơ hồ, nhưng có thể là vì anh bận. Mỗi khi anh bận rộn là lại không tập trung lúc nghe điện thoại, người đàn ông hoàn toàn theo đuổi sự nghiệp. Lý Vi Ý lại nghĩ tới lần gặp mặt trước cách đây một tháng rưỡi, cả hai cùng đi ăn, đi trên phố giữa trời đông giá rét. Tạ Tri Lộc choàng áo khoác qua vai cô, ở trong vòng tay anh, cô ngửi thấy mùi hương sạch sẽ và còn nụ hôn nồng cháy của anh… Lý Vi Ý vừa nghĩ đến trái tim đã tan chảy, những nghi ngờ lúc nãy đã tan biến.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô…

Chẳng lẽ anh định cầu hôn?

Vì thế, anh mới không nói với cô chuyện thi đỗ công chức từ đầu, nói lấp lửng, cần phải nói trực tiếp.

Buổi chiều, sau khi làm xong công việc trước mắt, Lý Vi Ý cùng chị Chu bắt xe đi đến tòa trụ sở chính nộp báo cáo. Mặc dù hiện nay đã làm việc trực tuyến, nhưng những tài liệu vô cùng quan trọng, vẫn cần phải nộp bản giấy và phải có chữ ký của các cấp lãnh đạo.   

Đi đến tòa nhà, Lý Vi Ý đỏ mặt, khẽ nói: “Chị Chu, bạn trai em thi đậu rồi.”

Chị Chu vui mừng thay cô: “Thế tốt quá rồi! Nhớ lời chị nói với em rồi chứ. Hay là mai lúc ở trước mặt lãnh đạo, chị giả vờ vô tình hỏi em nhé?”

Lý Vi Ý: “Vâng ạ! Cảm ơn chị! Chị nhiệt tình với em quá, xong việc em mời chị ăn nhé.”

Chị Chu cười phá lên, cô ấy cũng thích cô gái chăm chỉ, thông minh, lại biết khéo léo xử lý công việc như này. Quan trọng là Lý Vi Ý có năng lực giải quyết rất tốt, vừa đáng yêu chân thành, không làm cho người khác thấy chán ghét. Cô ấy cũng hi vọng có thể tiếp tục làm đồng nghiệp với Lý Vi Ý. Còn về phần mình, cô ấy hoàn toàn không lo bị sa thải, dù sao thì chồng cô ấy cũng làm Giám đốc tại trụ sở chính.

Hai người đi đến đại sảnh ở trụ sở chính, đang đăng ký tại quầy lễ tân thì nhìn thấy ở bên cạnh có vị thư ký dẫn hai nam một nữ đi qua. Chị Chu đụng vào khủyu tay Lý Vi Ý, Lý Vi Ý ngẩng đầu lên.

Không lạ gì khi ánh nhìn đầu tiên của cô lại rơi vào người đàn ông đi đầu, anh trông có vẻ 27 28 tuổi, mặc vest màu xám đậm, áo sơ mi đen bên trong, không đeo cà vạt. Người này có đôi lông mày sắc như dao, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị nhưng người trắng gầy. Trong nhóm ba người này thì dáng người anh cao nhất. Cho dù là lông mày, khóe mắt, cổ tay áo hay mũi giày, toàn thân toát lên dáng vẻ của người giới thượng lưu.

Lý Vi Ý nhỏ giọng: “Ai vậy? Đẹp trai quá?”

Vậy mà chị Chu cũng biết người này, chị ấy cũng như cô đang ngắm nhan sắc của người đàn ông này, chị ấy nói: “Ông chủ của công ty Khoa học Công nghệ Huy Tụy, tên là Trương Tĩnh Thiền, đẹp trai phải không? Chắc là qua đây để thảo luận hợp tác với Tập đoàn chúng ta. Nghe nói năm nay mới 27 tuổi, trẻ tuổi đẹp trai, anh ta chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh của thành phố đó. Nhưng mà, em đừng thèm thuồng anh ta vội, không có gì đáng ngưỡng mộ đâu. Anh ta nổi tiếng không phải vì những năm qua kiếm nhiều tiền, mà là vì… Em có biết không, chị nghe chồng kể là tất cả con gái nhà danh giá trong thành phố, con gái của các ông chủ, nhân viên, đối tác kinh doanh của anh ta, thậm chí có thể nói rằng không một người phụ nữ nào ở Tương Thành sẵn sàng gả cho anh ta. 

Chuyện này nghe khá hấp dẫn, Lý Vi Ý và chị Chu làm thủ tục xong thì đi đến thang máy. Cô thấy nhóm người đã lên thang máy trước đó rồi, Lý Vi Ý nhỏ giọng hỏi: “Anh ta bị yếu à?”

“Haha bà cô của tôi ơi, em hiểu lầm cái gì đấy? Không phải nguyên nhân này, anh ta yếu hay không chị làm sao biết được há há! À đúng rồi, em là người thành phố Thần đúng không? Đã từng nghe đến tập đoàn Phúc Minh chưa?”

Lý Vi Ý gật đầu, đương nhiên đã từng nghe đến rồi. Nhớ là vào 8, 9 năm trước, khi cô đang học cấp 3, cả thành phố Thần đều là những công trình kiến trúc của tập đoàn Phúc Minh, các cửa hàng thương hiệu thời trang, nghe nói họ lúc đó đã mở rộng kinh doanh ra các tỉnh ngoài. Cô còn nghe nói ông chủ của Phúc Minh lúc bấy giờ là tỷ phú giàu nhất thành phố Thần.

“Trương Tĩnh Thiền này chính là con trai duy nhất của ông chủ Phúc Minh năm đó.”

Lý Vi Ý kinh ngạc. 

Bởi vì tập đoàn Phúc Minh bị phá sản, vỡ nợ vào 7, 8 năm trước. Lúc ấy chuyện này đã gây ra xôn xao rất lớn vì tập đoàn Phúc Minh đã nợ rất nhiều khoản, thiệt hại hàng trăm triệu. Họ không chỉ nợ ngân hàng, mà còn nợ rất nhiều khoản vay cá nhân, sau đó thì không còn tin tức gì nữa.

Chị Chu lộ ra vẻ mặt thâm sâu khó dò: “Bố anh ta nợ 1 tỷ tệ *(1) đến hiện tại ông ta vẫn đang là người phải thi hành án dân sự bị hạn chế chi tiêu, nghe nói là sống rất khổ cực.”

*(1) (1 tỷ tệ = hơn 33 tỷ VND)

Lý Vi Ý nghĩ đến gương mặt lạnh lùng, sắc bén vừa thấy, vô thức hỏi: “Vậy còn anh ta thì sao?”

Chị Chu lại lộ vẻ mặt khâm phục: “Trương Tĩnh Thiển này, con trai ông chủ tịch này đúng là nhân vật lẫy lừng. Chị nghe nói năm đó trước khi xảy ra vụ việc, bố anh ta vì muốn bảo vệ mẹ con anh ta, nên đã đệ đơn ly hôn trước, để không làm liên lụy đến hai người họ. Mặc dù hai mẹ con không mất gì nhưng cũng không phải gánh nợ. Trên mặt pháp luật, Trương Tĩnh Thiền không cần phải trả khoản nợ của bố nhưng những năm nay, anh ta tự mình lập nghiệp mở công ty. Chị còn nghe nói, anh ta đã thay bố trả 300, 400 triệu rồi, nhưng mà hiện tại anh ta vẫn phải gánh nợ 600, 700 triệu trên lưng. Là người đàn ông có trách nhiệm lại đẹp trai, năng lực giỏi, nhưng chỉ cần một ngày vẫn chưa trả hết nợ, ai sẽ đồng ý gả cho anh ta đây? Như này có khi anh ta sống độc thân đến năm 30 40 tuổi mất.”



Buổi chiều tối ngày hôm sau

Tạ Tri Lộc đặt bàn ở một nhà hàng Tây yên tĩnh ít người, cao cấp hơn hai bậc so với những nhà hàng mà họ thường hay đi. Điều này càng khiến trái tim Lý Vi Ý đập thình thịch. May là cô đã sớm có sự chuẩn bị, chịu đựng cái lạnh, từ bỏ mặc áo lông dày nặng, cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong là chiếc váy len ôm hở vai. Mái tóc dài vừa gội buông xõa trên vai, trang điểm cũng tinh tế hơn thường ngày.

Dù là Tạ Tri Lộc đã biết cô nhiều năm như vậy, nhưng lúc ngồi xuống, anh vẫn hơi ngẩn ngơ.

Lý Vi Ý mỉm cười.

Tạ Tri Lộc không cười, vẻ mặt nặng nề, tay gõ gõ thực đơn, ngón trái không ngừng vân vê tờ giấy.

Trong lòng Lý Vi Ý như đang ngồi đu quay, hơi lung lay. Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, anh vẫn mặc chiếc áo lông hơi cũ, chiếc áo len cũng nhăn nhúm, trên đôi giày thể thao dính bùn, hoàn toàn không có vẻ gì nghiêm túc. Từ lời nói và hành động của anh đều ẩn chứa chuyện gì đó. 

Lý Vi ý cũng không cười nữa

Giọng nói Tạ Tri Lộc ảm đạm: ” Gọi món ăn trước đã, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện sau. Em muốn ăn gì, hôm nay anh mời.”

Trong lòng Lý Vi Ý bỗng hiện lên vài ý nghĩ mỉa mai gay gắt, cô nghĩ: Chỉ có người đàn ông không có kinh nghiệm xã hội, mới dùng việc móc ví mời khách để lấp liếm một chuyện quan trọng khác.

“Không ăn nữa.” Cô cũng tức giận, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Anh có chuyện gì thì nói trước đi.”

Thế nhưng Tạ Tri Lộc lại do dự, giọng điệu mềm xuống: ” Anh còn chưa nói, em đã tức giận cái gì, cứ ăn trước đã, chúng ta ăn xong bữa đã”

Cuối cùng Lý Vi Ý cũng nếm thử cảm giác bữa cơm cuối qua giọng điệu và cử chỉ của anh ta. Nhưng cô thật sự không hiểu, mối quan hệ hai người họ trước giờ vẫn tốt đẹp, mọi thứ cũng đều diễn ra theo kế hoạch tương lai của cả hai. Năm ngoái, họ thậm chí còn đi gặp bố mẹ của nhau, hai bên đều không có ý kiến gì. Vậy thì rốt cuộc vấn đề từ đâu mà ra?

Lý Vi Ý nhìn anh với vẻ khó tin: “Tạ Tri Lộc, anh đã ngoại tình?”

Chuyên ngành anh ta giống như hòa thượng vậy, mỗi ngày đều bận thi cử với làm dự án, vậy mà vẫn dành thời gian để ngoại tình.