A Sơ

Chương 8

20

Trứng trong bụng A Sơ vô cùng ngoan ngoãn an ổn đợi đến đủ tháng.

Sau đó không chút bất ngờ nào mà đòi ra ngoài.

“Dùng sức nào bảo bối!”

Việc Đại ma đầu tự mình đỡ đẻ quả thật vượt ngoài ma tính rồi.

Nhưng A Sơ hoàn toàn không có tâm trạng đi hỏi những chuyện này

Bởi vì —

Cái chuyện đẻ trứng này đau quá đi!

A Sơ cảm thấy cậu sắp chết đến nơi rồi.

“Ta… không được không được…” Cậu không kìm được nước mắt, “… Ta, hết hơi…”

Cậu biết mà! Đây là quỷ kế của Đại ma đầu!

Mục đích chính là để cậu đau sống không bằng chết!

“Đau quá đi… chíp.”

Tóm lại mặc kệ quá trình khó khăn như thế nào, A Sơ vẫn sinh ra được ba quả trứng.

Đúng, là ba quả trứng.

Ôm một quả, ôm hai quả, quả còn lại vác trên đầu, phi! Là được người cha khác ôm.

A Sơ sờ vỏ trứng nong nóng, đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót.

Không biết sau này mẹ kế có bắt nạt mấy đứa không nữa.

Khó chịu quá chíp.

21

Ba quả trứng của A Sơ vô cùng nghịch ngợm, khiến cậu mặc kệ hết cả tu dưỡng của mình, cả ngày căng thẳng thần kinh đi bắt trứng.

Đại ma đầu còn mệt tâm hơn cả cậu, không chỉ phải chăm sóc cho nhóc gà thịt không biết quan tâm đến bản thân khiến hắn đau lòng, mà còn phải trông coi ba quả trứng xúi quẩy cả ngày chỉ biết chạy với nhảy kia.

Sớm biết vậy đã không đẻ, thế giới hai người đẹp biết bao.

A Sơ thỉnh thoảng nhìn nhóm trứng cục cưng, rồi thỉnh thoảng lại nhìn Đại ma đầu, có chút không nỡ kỳ quái khó hiểu.

Tình mẫu tử bỗng nhiên tỏa sáng bao phủ lấy cậu, e rằng nội tiết mất cân bằng rồi, chíp.

Đại ma đầu phát hiện phu nhân nhỏ của hắn nhìn hắn và đám nhỏ muốn nói lại thôi, không nhịn được hỏi.

“Nghĩ gì thế?”

“Ta đang nghĩ…” A Sơ nói ra từng chữ từng chữ, “Sao ban đầu ta lại thành tinh nhỉ.”

Sắc mặt Đại ma đầu đột nhiên trở nên khó coi, không nói nên lời.

22

Mấy trăm năm rồi Đại ma đầu không được một giấc ngủ ngon,

Bởi vì yêu đan trong cơ thể hắn chỉ còn lại một nửa, mỗi ngày bị chân khí tràn ra hành hạ.

Ban đầu hắn cùng với một đại yêu khác quyết tử quyết chiến một trận, cuối cùng mặc dù thẳng hiểm, nhưng nội đan lại vỡ thành hai nửa, rơi xuống biển sâu mịt mùng, thiếu chút nữa đi luôn cái mạng của hắn.

Mặc dù hắn liều mạng dùng một hơi cuối cùng giết chết đối phương trước, nhưng cũng từ đấy lại rơi vào đau đớn vô biên vô tận.

Yêu đan không lành lặn, mỗi ngày bị cơn đau dài âm thầm quấn lấy khiến hắn càng lúc càng nóng nảy.

Lúc đánh nhau quá hỗn loạn, tìm một nửa nội đan đánh mất trong biển đã khó lại càng khó hơn.

Bất đắc dĩ, Đại ma đầu chỉ có thể vừa cố gắng tìm cách giảm bớt đau đớn, vừa truy tìm khí tức của yêu đan.

Mấy trăm năm trôi qua, khi hắn gần như mất hết hy vọng thì đột nhiên tìm thấy khí tức của một nửa kia.

Biển xanh thành nương dâu, biển khơi ban đầu hắn đánh rơi nội đan đã biến thành ruộng đất, cũng có người ở đó.

Một nông hộ bình phàm nuôi một đám gà con bình thường, trong đám gà con ấy có một con gà con ngu ngốc.

Rõ ràng là lão đại nhưng thân nhỏ thể yếu không giành được đồ ăn, bị đám em trai em gái tranh kê đạp qua một bên, chỉ có thể đáng thương mổ đá nhỏ trên đất cho no bụng.

Mà khéo thế nào, trong đống đá nhỏ kia, lại có nửa khối yêu đan hắn đánh mất, vậy là con gà con vốn sẽ không sống được ấy lại trở thành gà tinh hiếm thấy.

Con gà tinh lơ mơ hồ đồ tu luyện bậy bạ, cuối cùng bị Đại ma đầu bắt đi.

Đại ma đầu lặng lẽ lén lút tìm một ngọn núi cách chỗ nhóc gà tinh gần nhất, chiếm núi làm vua, bắt đầu ngày ngày rình coi nửa viên yêu đan của hắn.

Mà vừa nhìn là không biết nhìn đến năm tháng nào luôn.