A Nhiên

Chương 11

Ta từng gặp một con quỷ, cậu ấy gọi là A Nhiên.

Nghiêm túc mà nói, A Nhiên là công việc của ta.

Cậu ấy là sinh hồn, ta cần phải bắt cậu ấy quay về địa phủ báo cáo kết quả làm việc.

Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, ta không thể làm được.

Bởi vì vậy, ta không thể không đợi ở nhân gian bốn năm.

Ta biến thành một con mèo, ngày nào cũng ở bên cạnh cậu ấy để chờ đợi cơ hội.

A Nhiên là một con quỷ rất kỳ quái, cậu ấy không giống bất kì con quỷ nào ta từng gặp qua —

Bọn chúng luôn hoặc là im lặng, hoặc là kêu thảm, hoặc là rít gào…

Còn A Nhiên rất vui vẻ.

Cậu ấy mỗi ngày đều nói chuyện phiếm cùng ta, nói không ngừng, cười cũng không ngừng.

Cậu ấy còn cho ta một đống tên.

Làm quỷ mà làm đến vui vẻ như cậu ấy, thực sự là vô cùng hiếm thấy.

Sau đó cậu ấy thích viết tiểu thuyết, bởi vì cậu ấy yêu một người đàn ông.

Cậu ấy thích quan sát anh ta.

Sau đó vì anh ta mà sáng tác đủ loại truyện.

Ta từng đọc qua những câu chuyện A Nhiên viết.

Nói thực, giống như nước lọc ấy, rất vô vị.

Nhưng cậu ấy vẫn viết không biết mệt.

À, đúng rồi, sau đó có một ngày, người đàn ông kia rốt cục phát hiện ra sự tồn tại của cậu ấy.

Thế nhưng anh ta không hề sợ A Nhiên, còn chủ động nói với cậu là cùng chơi với cậu.

Đó là một người đàn ông kì quái.

Một người còn kì quái hơn cả một con quỷ kì quái.

Ta cảm thấy ta cũng kì quái, bởi vì không hề cảm thấy giữa bọn họ có gì kì quái.

Ta có một hứng thú ác độc.

Ta kiên nhẫn nhìn màn kịch ‘A Nhiên’ này, nghĩ xem sau đó sẽ diễn cái gì, nghĩ xem bao giờ nó sẽ kết thúc.

Điều này dường như là một kịch bản cũ rích.

Bình thản, luôn bình thản.

Ta chờ mong những tình tiết thú vị hơn xuất hiện, nhưng không có gì.

Nhưng ta vẫn xem đến thú vị.

A Nhiên nói quan hệ giữa cậu và Nghiêm Mục là “Âm soa dương thác”.

Người mà anh ta chờ không phải là cậu ấy.

Quỷ mà anh ta chờ cũng không phải là cậu ấy.

Nhưng bọn họ lại gặp nhau như thế.

Ta muốn nói, cái cụm từ “âm soa dương thác” này, có đôi khi cũng gọi là “duyên”.

Có những thứ không hiểu vì sao, từ xưa đến nay đã chẳng thể giải thích sự tồn tại của nó.

Tựa như một sợi dây, một ngày không biết, bỗng nhiên trói chặt lấy ngươi.

Nó đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất.

Nó giày vò người ta cả đời.

Thực ra ta vẫn nghĩ rằng, có lẽ A Nhiên biết ta là ai lâu rồi.

Nhưng cậu ấy lại làm bộ như không biết.

Ta luôn muốn biết rốt cuộc trong lòng cậu nghĩ gì.

Ngươi xem, quan hệ giữa cậu ấy và Nghiêm Mục tốt như vậy,

Nhưng chẳng chịu lên tiếng để anh ta nghe thấy.

Cậu ấy tự giấu mình đi.

Trước kia không biết ta đã nghe ai từng nói qua, lòng người là thứ khó hiểu nhất thế giới này.

Lời này xem ra thực sự rất chính xác.

Không biết sau này Nghiêm Mục còn nhớ về A Nhiên hay không.

Anh ta sẽ coi cậu như một giấc mộng khi còn trẻ,

Hay là đem cậu đặt trong đáy lòng, vĩnh viễn không nói với người nào khác?

Ta nhớ lại khi A Nhiên kể với ta về lần đầu tiên cậu ấy gặp Nghiêm Mục.

Nghiêm Mục nói với cậu ấy: Tôi đến rồi.

Cậu ấy đã nghĩ: Ồ, người tôi chờ đã đến tìm tôi rồi.

Đó là khởi đầu của bọn họ.

Nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra, hóa ra không phải như thế.

Ta cảm thấy A Nhiên có chút ngốc nghếch, điều này thì có quan hệ gì đâu?

Cuối cùng, ta cho cậu ấy một cơ hội.

Có lẽ cậu ấy sẽ muốn nói lời tạm biệt với Nghiêm Mục,

Ta đoán cậu ấy sẽ lớn tiếng nói cho Nghiêm Mục: Hãy nhớ đến tôi, tôi là A Nhiên.

Kết quả cậu ấy chỉ nói với Nghiêm Mục: Em đến rồi.

Đó là kết thúc của bọn họ.

Đó là khởi đầu, cũng là kết thúc.

Đó là kết thúc, cũng là khởi đầu.

Thực ra ta đã quên nói cho A Nhiên một câu:

Tầng ba có ánh mặt trời vừa đủ độ ấm hay không tôi không biết,

Nhưng,

Tầng ba có phong cảnh đẹp nhất.

– HOÀN –