A Lê

Chương 1: Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: dzitconlonton
Beta lần 1
Truyện đã mua raw lại rồi, làm ơn đừng re-up hộ, không mượn.

Xin đừng tự ý tải file/re-up//làm ebook khi chưa có sự đồng ý của tác giả.

Mình không muốn thay pass/khóa truyện lần thứ hai đâu.

Thân ái!!!
A Lê không nghĩ rằng ở vùng đất hoang vu phía bắc Lũng huyện[1], nàng lại có giá trị những năm mươi lượng bạc.
[1] Lũng (tiếng Trung: 隴縣, Hán Việt: Lũng huyện) là một huyện thuộc địa cấp thị Bảo Kê (宝鸡市), tỉnh Thiểm Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Huyện này có diện tích 2285 km2, dân số là 250.000 người, mã huyện là 610327, mã bưu chính 721200.

Huyện này là một trong năm huyện có rừng lớn nhất của tỉnh Thiểm Tây.

Huyện này là một điểm du lịch tham quan động Long Môn, động Dược.

(theo wikipedia)
Năm mươi lượng, nếu đặt ở thành Dương Châu thì cũng chỉ được hai bữa ăn ngon, vài tấm gấm, nhưng ở đây lại đủ nuôi cả một gia đình ăn no uống đủ trong cả một năm.
Quả thật nàng có chút nhan sắc, cũng có thể đánh cô cầm hai cái, hát vài đoạn khúc, nhưng điều đó không đáng để một bà già mặc xiêm y thô kệch bỏ ra cái giá cao như vậy để mua nàng.

Trên đường đi về nhà cùng Phùng thị, A Lê nơm nớp lo sợ ai đó sẽ lao ra từ góc hẻo lánh nào đó, rồi lại bán nàng một lần nữa.
Cũng may nàng vẫn bình an vô sự.
Đại Yên quốc nằm giữa hai phía bắc nam, Lũng huyện nằm ở cực bắc, giáp với một ngọn núi lớn Hành Sơn[2] trải dài ngàn dặm, dưới quyền quản lý của tri phủ Ninh Bắc, là huyện nghèo nhất Ninh Bắc.


Dân chúng nơi đây thiếu ăn thiếu mặc, nghe nói mỗi khi đến mùa đông, một số người phải chết cóng hoặc chết đói.
[2] Núi Hành Sơn: còn có nghĩa là "Ngọn núi cân bằng", thuộc tỉnh Hồ Nam, 1,290 m (4 ft 2,8 in)
A Lê lớn lên ở vùng Giang Nam giàu có, chưa từng nhìn thấy địa phương như vậy, thậm chí chưa từng nghe qua.
Tết Nguyên Đán vừa qua, vùng Giang Tô và Chiết Giang đã bắt đầu vào xuân, màu xanh của liễu gai tràn ngập khắp nơi, nhưng Lũng huyện vẫn mãi là một cảnh tuyết trắng bất tận, trắng xóa phủ lên cây khô ven đường, ngăn cản không khí đìu hiu rách nát này.

Giấy đỏ của pháo theo gió bay khắp núi rừng, có lúc nhơ nhớp rất vui mừng.
A Lê ngoan ngoãn, bước đi với đôi chân nhẹ nhất, không dám đánh giá xung quanh.
Phùng thị là một bà lão tốt bụng, lưng hơi còng, nhưng cơ thể lại cường tráng.

Trong trời băng đất tuyết, gió thổi khiến đầu óc người ta choáng váng, bà xoa tay lên mặt cho ấm, ân cần hỏi, "Có lạnh không?"
Trên đường chỉ có hai người bọn họ, A Lê biết lời này là đang nói với nàng.
Nàng rất muốn trả lời, dưới hoàn cảnh như vậy, phiền phức có thể giảm đi một ít, nhưng trời thật sự quá lạnh, cả người nàng run rẩy trong gió, cổ họng cứng đờ đến mức không thể nói nên lời.
Không đợi được sự hồi đáp, Phùng thị nghiêng đầu nhìn nàng, bước chân của A Lê dừng lại, sợ hãi nhìn lại.
Nàng nghĩ tới cái gì đó, vội vàng phúc thân hành lễ, gọi một câu, "Lão phu nhân."
Phùng thị chợt cười ra tiếng, nếp nhăn tụ lại trên mặt, sắc mặt có vẻ hòa hoãn đi không ít, "Con nhìn ta giống như lão phu nhân không?"
Bà nói, "Trong nhà chúng ta không có lão phu nhân, con gọi ta là nội[3] là được rồi."
[3] Trong truyện là a ma, mà mình đổi thành nội cho nó thân thương.
A Lê xấu hổ, mềm nhũn đáp một câu, "Nội."
Nàng ngoan ngoãn đứng trong tuyết, cổ rủ xuống thành một độ cong mềm mại, cho dù hai má bị đông lạnh đến đỏ bừng, cũng không che được làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú.

Mái tóc rối bù được vấn lên bằng cây trâm bằng trúc, mặc một chiếc áo bẩn không thể phân biệt được màu sắc, nhưng khí chất vẫn còn đó, tao nhã lễ phép, khi nhìn vào thì cảm thấy ngoan ngoãn, là cô nương biết đọc sách.
"Thật là một đứa trẻ ngoan." Nhìn dáng người nàng, trong lòng Phùng thị dâng ra một tia vui mừng, bà đầy yêu thương kéo tay A Lê, dịu dàng nói, "Đi thêm vài bước nữa là sẽ về đến nhà, nội tìm cho con mấy bộ xiêm y sạch sẽ, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ một giấc, hồi nãy đi xe xóc nảy rất lâu, chắc là con đã mệt lắm rồi."
Bà vu0t ve xương ngón tay gầy yếu của A Lê, lại nói, "Sao lại yếu ớt thế này, nội hầm chén trứng gà cho con ăn xong, nhân lúc còn nóng cũng dễ sưởi ấm."
A Lê thụ sủng nhược kinh, hoảng hốt nói, "Nội, canh giờ còn sớm, không ngủ sớm được đâu, con cũng không ăn trứng gà, con giúp nội làm việc."
Phùng thị nói, "Nhìn tay con không giống đã làm quá nhiều việc, nếu nội muốn tìm một người giúp nội giặt giũ nấu cơm, cần gì phải tốn năm mươi lượng mua con chứ, nội cứ đi tìm đại một nha đầu vạm vỡ có lời hơn không.

Hơn nữa, tính cả nội và con thì trong nhà cũng chỉ có ba cái miệng ăn thôi, lấy đâu ra công việc mà làm, nội không cần con làm những việc đó đâu."
A Lê sững sờ, nàng khẽ mở môi, thật lâu mới lẩm bẩm nói, "...Vậy nội mua con làm gì?"
Đã đi đến cuối con đường lớn, phía trước là con đường nông thôn nhỏ, gồ ghề lầy lội, có những bánh xe lừa chạy qua.

Phùng thị sợ A Lê ngã, nắm cổ tay nàng cẩn thận tránh chỗ đã đóng băng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, "Trong nhà ta còn có một thiếu gia."
"Hắn tên là Tiết Duyên."
Từ ngã tư đến trước cửa nhà chỉ ba bốn trăm bước, Phùng thị giải thích ngắn gọn tình hình trong nhà, A Lê chăm chú lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu ra.
Thật ra cũng đơn giản, chỉ là đang sống một cuộc sống xa hoa mà gặp biến cố lớn nên bất hạnh lưu lạc đến đây mà thôi.
Yên triều bây giờ là thế suy sức yếu, quân vương hồ đồ, phía tây liên tục xảy ra chiến tranh, thỉnh thoảng có thành trì bị công phá, người vốn có gia tài vạn quán (bạc triệu) mà bị trôi dạt khắp nơi không tính là chuyện hiếm thấy.

A Lê vốn tưởng rằng, có lẽ Tiết gia chính là một trong số đó.
Phùng thị thở dài nói, "Cây đổ bầy khỉ tan[4], đạo lý này con cũng hiểu mà, Tiết gia vốn là một đại tộc to lớn, nhưng sau khi sụp đổ, vận số cũng tan hết.

Nội vốn là nô tài của đại phòng, đã làm nhũ mẫu của lão gia, từ nhỏ đã nhìn thiếu gia lớn lên, về sau sau khi lão gia ra tù thì bị bệnh chết, phu nhân treo cổ tự sát, gia nô chạy trốn, thiếu gia cũng không có người chăm sóc, nội không đành lòng nhìn hắn vẫn cứ theo đuổi sự tự do như vậy, nên dẫn hắn về Lũng huyện lão gia của nội."
[4] Cây đổ bầy khỉ tan: Nguyên gốc là 树倒猕猴散 (Thụ đổ Mi hầu tán/thụ đổ hồ tôn tán) – một câu thành ngữ Trung.

Hồ tôn là loại khỉ lông dày, hay còn gọi là khỉ Ma-các, một giống khỉ ở miền Bắc Trung Quốc.
Xuất xứ: Tống Tào Vịnh dựa vào Tần Cối, làm quan tới thị lang, vinh quang một thời...Vịnh uy hiếp đủ kiểu, Đức Tư vẫn bất khuất.

Đến khi Tần Cối chết, Đức Tư sai người gửi thư đến Tần Vịnh, mở thư ra, bên trong viết "Cây đổ bầy khỉ tan" – ý chỉ cây đổ rồi, khỉ ở trên cây liền chạy đi hết.

(Theo zhidao.baidu)
Nghe bà nói vậy, trong lòng A Lê đột nhiên khẽ động, mơ hồ ý thức được mục đích Phùng thị mua nàng.
"Tiết Duyên ngông cuồng, hồ đồ vả lại cứng cỏi, từ nhỏ đã như vậy rồi, mà sau khi xảy ra chuyện đó thì không thể quản được nữa.

Hắn vốn không muốn cùng ta trở về, là do nội quỳ xuống cầu xin hắn, hắn mới chịu đồng ý.

Nhưng nội rốt cuộc cũng đã già rồi, Tiết Duyên quyết tâm không muốn học giỏi, nội khuyên không được hắn, cũng không ngăn được, hắn năm nay mới mười bảy, mà nội lại sáu mươi, nội chỉ sợ nếu một ngày nào đó nội chống đỡ không nổi nữa thì trên đời này cũng chỉ còn lại một mình hắn, hắn sẽ đi sai đường."
Phùng thị giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt, một lúc sau mới nói, "Nội biết bản tính của hắn không xấu, trước kia tuy cũng ngoan cố, kết giao một đám bằng hữu không học không nghề, ra đường uống rượu, đánh nhau với người khác, nhưng cũng không làm ra quá nhiều chuyện bất thường.

Về sau lão gia bệnh nặng không uống được thuốc, là hắn quỳ xuống tự mình dùng miệng ngậm vào, sau đó phu nhân tự sát, hắn quỳ ba ngày ba đêm ở trước linh đường......Nội vẫn luôn cảm thấy hắn là một đứa trẻ rất ngoan, chỉ là thiếu một chút thời gian nữa thôi, nếu như sau này đi đúng đường thì sẽ không khiến người ta lo lắng rất nhiều đến như vậy."
A Lê không biết nên nói gì, nàng cắn cắn môi, lấy một cái khăn tay sạch sẽ từ bên trong xiêm y đưa qua, khẽ nói, "Nội, đừng khóc, trời lạnh như vậy, sẽ bị đông lạnh làm hỏng mắt."
Phùng thị dừng chân, nhẹ nhàng ôm nàng dán vào trong ngực mình, nói, "Cũng may, nội gặp con."
A Lê im lặng một hồi lâu, mới mở miệng, "Nhưng mà, nội, con có thể làm cái gì đây."
"Nam tử thành gia trước lập nghiệp sau, hắn cô đơn một mình quen rồi, nếu có một cô nương tri thư đạt lý ở bên cạnh canh giữ hắn, có lẽ có thể hồi tâm chuyển ý một chút.

Nội thật sự là không nghĩ ra cách nào khác, huống hồ hắn cũng đã đến tuổi nên thành thân rồi, Tiết gia chỉ còn lại hắn, cho dù hắn quậy phá thì cũng không thể để cho một mạch này chặt đứt hương khói được.

Lũng huyện là một vùng quê hoang vắng, thậm chí phần lớn nam nhân ở đây toàn là dân đen, huống chi cô nương gia, hơn nữa dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng không tìm được mấy người vừa ý nội, mấy ngày trước nghe nói có người đưa tới một vài cô nương trẻ tuổi từ bên ngoài, nội đi cùng...!Đứa nhỏ nhà mình thì nhà mình đau, người khác chướng mắt Tiết Duyên, với nội lại là bảo bối, tóm lại chính là nội chưa nhìn trúng người nào cả."
Phùng thị nở nụ cười, lại nói một lần nữa, "Cũng may, nội gặp con."
A Lê cứng đờ, ngón tay nắm chặt vạt áo bên cạnh.

Trên đường đi từ Nam ra Bắc, nàng nghĩ tới kết cục có thể xảy ra của nàng rất nhiều lần, hoặc là bị bán cho đại gia đình làm nha hoàn, hoặc là vào Thanh lâu làm kỹ nữ.

Nàng thậm chí còn khâu một cây trâm bạc ở một bên áo lót, nghĩ rằng nếu bị thành người thứ hai thì sẽ chết ngay.

Nhưng không ngờ, sẽ có người mua nàng vào nhà nông, làm vợ.
Đây không phải là một điều xấu, mà là nàng đã quá may mắn rồi.
Phùng thị sờ sờ tóc A Lê, ngữ điệu dịu dàng, "Tính tình hắn hồ đồ, về sau còn phải khiến con chịu uất ức mà gánh vác nhiều hơn một chút.

Nhưng mà con đừng lo, nếu hắn bắt nạt con, nội sẽ đứng về phía con, sẽ không thiên vị con đâu.

Chúng ta đều là người đáng thương, có thể tụ hợp lại cùng một chỗ cũng là duyên phận, gọn gàng ngăn nắp, một nhà rất tốt, sau này nội sẽ đối xử với con như cháu gái ruột, có được không?"
Những lời tâm sự chân thành khẩn thiết, khiến người ta động lòng.


A Lê ngửa đầu, cổ họng se lại, gió thổi qua mi mắt đỏ bừng.
Nàng mím môi, nâng cánh tay lên dùng tay áo lau trước mắt, dùng sức gật đầu, "Được, nội ạ."
Vị trí của nhà Tiết gia rất hẻo lánh, ở cuối con đường, khuất sau một cây bạch quả.

Mặc dù lá rụng vào mùa đông, thoạt nhìn có vẻ tiêu điều, nhưng cũng không khó tưởng tượng rằng sau khi vào hạ thì nơi này sẽ tươi tốt như thế nào.
Có hai ba hộ hàng xóm bên cạnh, đều là tường đất và túp lều tranh, trông thấp bé.

Cửa gỗ trong viện chưa đóng lại, mấy con gà vịt ung dung lẻn ra ngoài, đi dạo giữa đường, A Lê bị một con vịt lông vàng đen chặn đường, nàng không thể đến gần gia súc được, hiện tại nhìn đôi mắt đen dài, sững sờ không đi được.
Phùng thị đẩy cửa ra, quay đầu thấy nàng đứng lại đó, ngược lại nở nụ cười.

Bà vung hai cái tay đuổi con vịt ngu ngốc kia đi, kéo A Lê vào nhà.
Sân nhà không lớn, chỉ có hai căn phòng và một sương phòng kế bên, phòng bếp chen chúc bên cạnh sương phòng, rách nát và nhỏ hẹp, cửa sổ cũng bị hở, còn tùy tiện lấy mấy khúc gỗ đóng đinh lên.

Cửa của hai căn phòng chính đều dùng chăn bông để ngăn cách, dùng để ngăn gió, trong phòng là một chiếc giường hẹp, ngoại trừ bàn ghế và một cái rương ra thì không có bất cứ vật dụng gì có giá trị.
Để tiết kiệm củi, Phùng thị đã không nhóm lửa khi ra ngoài, chịu lạnh, trong phòng cũng không ấm hơn bên ngoài bao nhiêu.
Bà cầm một ngọn nến ngắn tới, sau khi thắp lên và đặt lên bàn, ngọn lửa nhảy lên, chỉ chiếu sáng một chút khu vực xung quanh.

Phùng thị thấy A Lê ngây ngốc đứng một bên, oán trách kéo nàng đến giường ngồi xuống, rồi cầm chăn choàng qua vai nàng, nói, "Hôm nay rất lạnh, con ở đây sưởi ấm một lát đi, nội đi nấu thùng nước cho con tắm rửa, cho đỡ mệt mỏi.

Về phần những thứ khác thì không cần vội, những chuyện như đốt lửa nấu cơm, sau này nội sẽ từ từ dạy con."
A Lê cúi đầu nhìn tấm chăn màu tím kia, tuy rằng đã cũ nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng, nàng đắp lên người, sợ bụi trên xiêm y làm bẩn chăn, nên mỉm cười rụt rè, nói một câu cảm ơn.
Lúc A Lê cười lên, dưới môi có hai lúng đồng tiền thật sâu, thoạt nhìn thanh tú mà lại linh động.
Phùng thị vui mừng, lại đưa tay nhéo nhéo vành tai nàng, an ủi vài câu rồi mới đi ra ngoài.
Không lâu sau, có mùi khói sau khi đốt lá bắp, rồi dần dần nóng lên.

A Lê nhìn chằm chằm vào một chậu Lan Quân Tử[5] ở góc tường, không nói một lời nhìn một lúc lâu, trong lòng lại nghĩ...
Nàng cứ thế mà đến, Tiết Duyên sẽ vui sao?
[5] Lan Quân Tử:
.