Mùa hè năm nay nóng một cách lạ thường, theo dự báo thời tiết của đài phát thanh bản địa Giang Thành, nhiệt độ không khí cao nhất vượt quá 43 độ.
Đã gần hết tháng tám, trời đã mát mẻ hơn nhiều, tuy vậy vẫn tầm 35, 36 độ, hôm nay lại đột nhiên hạ nhiệt độ, xuống còn có tầm 30 độ, kim đo của nhiệt kế dao động giữa số 29 và 30.
Điều hòa trong phòng Hạng Vân Độc mở cả một mùa hè vẫn chưa tắt lần nào, để nhiệt độ thấp nhất. Bên ngoài có nóng hay không cũng chẳng liên quan mấy đến anh, đã hơn nửa tháng nay anh không ra ngoài.
Lúc này anh nằm trên sô pha, tờ báo úp lên mặt, ngủ mê mệt từ 10 giờ rưỡi sáng mãi tới tận 5 giờ chiều mới tỉnh giấc.
Mới bốn rưỡi, anh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vẫn còn nửa giờ nữa mới đến giờ dậy của anh.
Hạng Vân Độc lôi di động từ trong khe hở sô pha ra, nheo mắt, rõ ràng là đã để chế độ máy bay, ngáp một cái, định ngủ lại nhưng lại nhớ ra chỉ có một người biết được số điện thoại cố định trong nhà, bà Bạch Mỹ Lan.
Hạng gia sinh ra đã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mẹ ruột Bạch Mỹ Lan, bà Mỹ Lan mà gầm lên một tiếng, sàn nhà cũng phải rung lên bần bật, anh xỏ vội chân vào giày, lê khắp phòng tìm máy bàn.
Thế mà đầu bên kia vẫn chưa dập máy, vừa cầm ống nghe lên đã bị mắng cho một tràng.
"Mấy giờ rồi hả? Bảo mày đi đón người, mày có đi không đấy! Quanh năm suốt tháng chỉ có nhờ vả mày có một việc này thôi, mày làm tử tế vào cho mẹ, mày mà làm không xong mẹ bay về lột da mày!"
Giọng nói có lực xuyên thấu của bà Bạch Mỹ Lan, tiếng quân bài mạt chược đập vào nhau loạn xạ, và tiếng của "Hy Lý Hoa Lạp" [1] trên TV từ đầu bên kia đập vào màng nhĩ của Hạng Vân Độc.
[1] Hy Lý và Hoa Lạp là hai con rối dẫn chương trình cho trẻ em trên CCTV.
Hạng Vân Độc lắc lắc đầu, lúc này mới nhớ ra mẹ đã bảo anh làm việc gì, cũng không biết có người họ hàng xa bắn tám phát đại bác không tới nào sắp tới học ở Giang Thành, mẹ bảo anh sắp xếp chỗ ở, còn phải dẫn người ta tới trường học ghi tên.
Hạng Vân Độc thường bỏ qua những chuyện như thế này, anh sinh ra đã có một bản mặt lạnh lùng, nhìn qua đã biết không phải là người nhiệt tình, khoác lên người bộ cảnh phục, đánh bừa chỗ nào cũng có thể tỷ suất phạm tội chỗ ấy giảm mạnh, nhưng cởi cảnh phục ra, cả con đường cái to đùng cũng chẳng có ai đến hỏi đường anh.
Cũng không biết có phải bà Mỹ Lan ở nước ngoài chơi mạt chược nhiều quá, đầu óc cũng lú lẫn hay không mà lại nhờ anh làm việc này.
"Con là cảnh sát, để con làm thì người lớn nhà người ta mới an tâm." Bà vừa nói chuyện điện thoại vừa đánh mạt chược, đồng thời còn nói chuyện phiếm với ba người chơi cùng, giọng nói vừa hạ xuống lại vui mừng kích động kêu một tiếng "Bính!" (tên một loại quân bài mạt chược).
Hạng Vân Độc xoay xoay cổ, bà Bạch Mỹ Lan còn chưa biết anh đã từ chức.
Anh thậm chí còn nghi ngờ người "họ hàng" này có thể là con cái nhà bạn đánh mạt chược của bà Bạch Mỹ Lan nữa kia. Anh từ chức đã hơn ba tháng nay nhưng vẫn chưa nói cho mẹ mình, sợ bà sẽ bay về thật, đành phải đồng ý cho xong chuyện, "Con biết rồi biết rồi. Tên là gì ý nhỉ?"
"Ăn!" Bà Mỹ Lan vẫn hừng hực khí thế trong sự nghiệp mạt chược, bận trăm công ngàn việc mà vẫn bỏ thời gian nói với con trai: "Tên là Trần Kiều! Là họ hàng nhà chú Trần của con!"
Nếu là họ hàng nhà dượng thì không thể bỏ qua được, Hạng Vân Độc rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài, chuyển điện thoại về chế độ bình thường.
Chỉ trong nháy mắt, điện thoại đã bị oanh tạc bởi đủ thứ thông báo, cuộc gọi nhỡ, tin nhắn WeChat chưa đọc, toàn bộ là tin chúc mừng sinh nhật.
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật anh.
Vừa mới khởi động máy, thằng nhãi Khương Thần đã gọi tới, Hạng Vân Độc trượt tay, không cẩn thận bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Anh Hạng! Cuối cùng anh cũng nhận điện thoại rồi! Hôm nay là sinh nhật của anh, tan làm mấy anh em chúng ta tụ tập chúc mừng đi."
Hạng Vân Độc tắt máy, Khương Thần vẫn bám dai như đỉa, gọi tiếp ba cuộc gọi nữa, Hạng Vân Độc bực mình, nhấc máy lên nói: "Hôm nay tôi có việc rồi."
Khương Thần tỏ ra khó xử, nói: "Chị em còn tự tay làm bánh kem cho anh nữa mà." Còn nhấn mạnh vào hai chữ "tự tay".
Hạng Vân Độc ngừng lại một chút, nói: "Mấy cậu chia bánh với nhau đi, hôm nay tôi thực sự có việc rồi."
Nói rồi dập máy, ra ngoài hành lang lại nhìn thấy mấy người hàng xóm đang đốt vàng mã, Hạng Vân Độc không tin những thứ này. Từ khi bà Bạch Mỹ Lan bước lên lãnh thổ nước Mỹ, nhà họ Hạng không còn ai đốt những thứ đó nữa.
Nhưng anh tôn trọng tập tục này của xã hội, đi vòng tránh một miếng giấy màu vàng bay tới, khu cũ của thành phố còn có nhiều người đốt, trong khu mới muốn đốt còn không có chỗ mà đốt đâu.
Lúc ra khỏi cửa khu nhà, anh còn nghe thấy cụ già hàng xóm gọi điện thoại cho con cái: "Hôm nay là rằm tháng bảy, đừng có mà lăn lê mãi bên ngoài, về nhà sớm chút đi."
Có thể là mọi người đều nghĩ như vậy, Hạng Vân Độc thật sự không bị tắc đường, nhanh chóng tới được sân bay Giang Thành, mua một tấm bảng rồi mượn bút viết hai "Trần Kiều" thật lớn lên đó, nét chữ rồng bay phượng múa.
Hơn nửa tháng rồi mới ra ngoài lần đầu tiên lại gặp đúng ngày sương mù, hôm nay cũng không biết máy bay có hạ cánh đúng giờ được không đây.
Hạng Vân Độc đã ngủ no mắt, dựa người vào song sắt ở sảnh đón khách xuống máy bay, đầy vẻ chán chường, chân dài thẳng tắp. Có một cô gái cũng đang đợi người bên cạnh lén cầm di động chụp ảnh anh.
Thị lực của Hạng Vân Độc rất tốt, rõ ràng nhìn thấy nhưng vẫn quay đầu giả vờ như không biết, dù sao thì kiếp này anh cũng không thể làm nhiệm vụ bí mật cần phải che giấu tung tích nào nữa rồi.
Cách một lớp kính và đám người đông đúc, A Kiều nhìn thấy Hạng Vân Độc, bước chân khựng lại. Trong huyết ngọc, Sở Phục hỏi cô: "Nương nương, sao thế ạ?"
Nhiều người như thế, có đủ các loại mùi vị khác nhau. Tuy A Kiều có phù hoàn dương trong người nhưng dù sao vẫn là ma, rất nhạy cảm với mùi vị của con người, cô ngửi thấy trong mùi của những người này, thực sự có một chút mùi hương thuộc về Lưu Triệt.
"Không sao cả, đúng là anh ta nhìn cũng hơi giống Lưu Triệt." Mắt sâu mũi cao, ánh mắt lơ đễnh nhưng vẫn có cảm giác bệ nghệ, thảo nào Liễu Vạn Thanh lại nói đây là người giống nhất mà anh ta có thể tìm được. Nhà vàng nhận được từ người này là hợp với cô nhất.
Chuyện gì cũng phải chú ý tới thiên thời, địa lợi, nhân hòa huống hồ là đầu thai.
Liễu Vạn Thanh tính toán thời gian, rằm tháng bảy năm nay đúng là sinh nhật dương lịch của người có duyên, một khi bỏ qua cơ hội này thì sẽ không lấy lại được nữa.
Ở lại dương gian làm người một năm thực ra cũng không dễ dàng thế, Liễu Vạn Thanh đã dặn cô hàng trăm hàng vạn lần, bịa ra một thân phận trên dương thế cho A Kiều, còn dùng thêm chút mưu mẹo để đưa cô tới gần Hạng Vân Độc.
Tất thảy đã được sắp đặt xong xuôi, thậm chí còn tìm ra vật thay thế cho nhà vàng.
Nếu đã là "nhà vàng giữ người đẹp", thế thì đương nhiên phải chứa được cô, chỉ cần A Kiều ở trong đó một khắc thôi cũng coi như là nguyện vọng của cô đã hoàn thành.
Nếu thật phải đợi kiếp sau của Lưu Triệt làm ra được một cái nhà vàng, thế thì A Kiều mất tám mươi, một trăm năm gì đó cũng chẳng đầu thai được, kiếp sau của Lưu Triệt không phải kiểu người giàu nứt đố đổ vách.
Nhưng Liễu Vạn Thanh vẫn nghĩ ra cách lách luật.
Ban đầu A Kiều là người, đương nhiên cần phải đúc một cái nhà vàng mà người có thể ở trong đó. Nhưng giờ nàng đã thành ma từ lâu, dù chỗ có nhỏ thế nào cũng có thể nhét người vào, tỷ như hạt charm mà thương hiệu trang sức nào đó mới đưa ra thị trường năm nay.
Bằng vàng, có đủ loại hình dạng, ngoại trừ mười hai con giáp, còn có cả hình xe ngựa bí đỏ, cây thông Noel, có thể lựa chọn màu sắc, hoa văn theo sở thích, quan trọng nhất chính là có một mẫu hình ngôi nhà nhỏ.
Có cửa, có cửa sổ, có ống khói, vàng ròng 24K, đó không phải là nhà vàng thì còn là cái gì nữa. Vật này nhỏ nhắn, tinh xảo, cũng không đắt, hoàn toàn nằm trong khả năng chi trả của Hạng Vân Độc, chất lượng lại rất cao.
Chỉ cần khiến cho Hạng Vân Độc cam tâm tình nguyện tặng món quà này cho cô là thành công rồi.
A Kiều nuốt phù hoàn dương vào bụng, trông vẫn giống hệt như trước đây nhưng đột nhiên lại có máu chảy trong những mạch máu của mình, cô có thể cảm thấy nóng, cảm thấy khát, cảm thấy gió phất vào người mình, đây là cảm giác làm người.
Liễu Vạn Thanh nhìn cô sững sờ ngây ra, cười tủm tỉm giải thích: "Đương nhiên không phải thực sự đã thành người, chỉ có cảm giác làm người mà thôi, về mặt cảm quan vẫn còn kém nhiều lắm."
Nhưng đối với A Kiều mà nói, như thế này đã tốt lắm rồi.
Liễu Vạn Thanh cẩn thận tạo ra thân phận hiện tại này cho cô, cô không phải quỷ tu, không thể tạo ra ảo thuật che mắt trong thời gian dài, vậy thì ngoan ngoãn làm một cô gái mười bảy mười tám tuổi, lấy cớ đi học ở Giang Thành để tới bên cạnh Hạng Vân Độc.
Tuy không vớt vát được chút gì trong mối làm ăn lần này, Hồ Dao vẫn tốt bụng làm cố vấn kỹ thuật cho A Kiều. Liễu Vạn Thanh là nam giới, anh ta làm sao mà biết muốn làm con gái thì phải thế nào chứ.
Liễu Vạn Thanh không muốn nợ nần gì Hồ Dao, cô đã bỏ công, anh ta liền đồng ý để chia cho cô một chút thành tích, đại khái chắc cũng tầm một phần vạn, nhưng một phần vạn này cũng đã đủ khiến Hồ Dao cười tươi roi rói.
Hồ Dao lựa chọn một cô gái thoạt nhìn có vẻ thời thượng nhất trong sân bay, sao chép lại toàn bộ hành lý của cô ấy rồi đưa cho A Kiều.
A Kiều kéo chiếc va li đỏ thẫm, đi thẳng về tới bên cạnh Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc gác hai tay lên lan can, thoạt nhìn có vẻ buồn bã chán chường, thấy một bóng người đi tới, anh nhìn qua. Thấy A Kiều, anh khựng lại nửa giây mới hỏi: "Em là Trần Kiều à?"
Thiếu nữ trước mắt da trắng như tuyết, bởi vì trắng nên đôi mắt cô càng trở nên đen láy nổi bật, lông mày mềm mại, đôi môi kiều diễm. Tuy vậy vẻ mặt cô rất lãnh đạm, quanh người như thể được bao phủ bởi một lớp sương mù, giống như một nụ hoa hồng đỏ hé nở trong sương sớm.
Thảo nàng chú Trần lại phải tìm anh bằng được, với vẻ bề ngoài này, để cô ở bên ngoài một mình thật sự khó lòng mà yên tâm cho nổi.
Hạng Vân Độc bị vẻ bề ngoài của cô làm cho kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi cô: "Em có đói không? Muốn đi ăn không?"
Thiếu nữ vừa nãy còn lãnh đạm như thế mà giờ mắt đột nhiên sáng bừng, đôi đồng tử như thủy tinh đen lộ ra vẻ thèm thuồng, Hạng Vân Độc cảm thấy buồn cười, có đẹp thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc vẫn mới là một cô gái nhỏ. Anh hỏi cô: "Thế em muốn ăn gì nào?"
A Kiều không biết, đã rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm rồi cô chưa "ăn" cái gì.
Hạng Vân Độc thấy cô không nói lời nào, nghĩ lại thấy cũng đúng, người ta vừa mới tới Giang Thành, nào biết có món gì ngon, tiếp tục hỏi: "Ăn lẩu được không?" Giang Thành là vùng ven biển, lẩu cá là ngon nhất, ai tới Giang Thành cũng thích ăn lẩu cá đặc sản địa phương.
A Kiều gật đầu, có vẻ không chờ nổi nữa, Hạng Vân Độc kéo va li cho cô, "Đi thôi."
Cô gái này thật ít nói, từ lúc gặp mặt đến giờ, ngoại trừ nói rằng cô tên là Trần Kiều ra, cô chưa nói thêm một chữ nào, Hạng Vân Độc cảm thấy may mắn, cô gái này không phải người phiền phức, không thích nói chuyện đúng là một ưu điểm lớn lao.
Nhưng cô cũng quá yên tĩnh, chẳng hỏi gì cả, Hạng Vân Độc không thể không chủ động nói cho cô về những kế hoạch tiếp theo: "Là như thế này, người nhà em nhờ tôi tìm chỗ ở cho em ở Giang Thành, làm thủ tục nhập học nữa, thế cũng phải mất mấy ngày. Ăn cơm xong, tôi đưa em đi tìm khách sạn."
Ghế sau vẫn không một tiếng động, yên tĩnh tới mức có cảm giác cô không tồn tại. Hạng Vân Độc nhìn thoáng qua gương chiếu hộ, thấy hai tay cô đang áp và cửa sổ xe, khuôn mặt cũng sắp dán vào cửa kính.
Hạng Vân Độc không thể nào không giải thích: "Bình thường thời tiết vẫn khá tốt, hôm nay không biết tại sao lại nhiều sương mù như thế." Anh rất muốn hút thuốc nhưng nghĩ ngợi xong lại nhịn.
Đồng tử đen nhánh trong mắt A Kiều hơi động đậy, thời tiết không đẹp là bởi hôm nay khắp nơi đều có những vong hồn đang vội vã về nhà, nàng nhìn Hạng Vân Độc, nói câu thứ hai: "Rằm tháng bảy."
Hạng Vân Độc cho rằng cô sinh ra và lớn lên ở Mỹ, chẳng biết gì về nơi này, không ngờ nàng còn biết hôm nay là rằm tháng bảy, nhưng mà rằm tháng bảy thì liên quan gì đến sương mù chứ?
Anh không có hứng thú tìm hiểu sâu hơn về cô gái nhỏ, chỉ cười chứ không đáp lời, lái xe tới khu mới của thành phố, đưa A Kiều tới nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất của nơi này ăn lẩu cá.
Tìm một bàn dành cho hai người, ngồi xuống, lật thực đơn gọi bảy tám đĩa đồ nhúng lẩu gồm cá, cá viên, tôm viên, tất cả đều là hàng mới đánh bắt, chọn xong, anh hỏi: "Em ăn được cay không?"
A Kiều gật đầu, đối với "ăn", cô chẳng từ chối gì hết, cô muốn ăn, muốn biết cảm giác ăn là như thế nào.
Cá thái lát nhanh chóng được bưng lên, từng lát cá trong suốt, có mỡ có nạc, người phục vụ nhúng nửa đĩa cá, lúc vớt ra thì múc cho A Kiều một nửa, A Kiều cầm đũa, hàm răng trắng muốt cắn vào miếng thịt cá vừa chín tới, nhai chầm chậm, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Mắt đen nheo lại, môi đỏ lại càng đỏ hồng, đầu lưỡi nếm nước canh cá tươi ngọt, cô nghĩ, hóa ra đây là cảm giác được ăn.
Hạng Vân Độc uống một ngụm nước có ga, cách một làn hơi trên nồi lẩu sôi ùng ục, nhìn thấy biểu cảm trên mặt A Kiều mà sặc cả nước, ho khan mấy cái, trêu chọc nàng: "Thế nào? Đồ ăn trên máy bay chán vậy sao?"
Thấy chiếc bát trước mặt nàng chỉ trong nháy mắt đã trống không, Hạng Vân Độc đặt lon nước có ga xuống, giúp nàng nhúng thêm một đĩa: "Thích ăn phần mỡ hay phần nạc?"
"Nạc." A Kiều thích phần nạc, thịt cá nạc giòn giòn, cho vào trong miệng càng có cảm giác "ăn".
Làm người thích quá thể.
Khương Thần dừng xe, dọc đường đi vẫn nói chuyện điện thoại với chị mình: "Đội trưởng Hạng không tới, không phải, anh ấy nói anh ấy có việc." Nghe nói chị mình cũng không tới, cậu ta cũng không ngạc nhiên chút nào, "Được rồi, mai em xin nghỉ phép, tới thăm đội trưởng Hạng."
Tuy Hạng Vân Độc đã từ chức nhưng Khương Thần vẫn coi anh là đội trưởng, từ sau khi có chuyện xảy ra với Lão Hàn, anh vẫn cứ như thế, không liên lạc với mọi người, hẳn không phải vì có việc nên mới thế.
Khương Thần vừa định gác điện thoại, lại nhìn thấy Hạng Vân Độc qua lớp kính, không chỉ thấy Hạng Vân Độc mà còn thấy anh đang gắp cá cho cô gái ngồi cùng bàn.
Chị gái cậu, Khương Mật, nói: "Mai chị đi với em qua đó," rồi đợi mãi không thấy em trai trả lời bèn gọi, "A Thần."
Khương Thần a lên một tiếng: "Được ạ, mai rồi nói sau." Nói xong cậu lập tức dập máy, cầm di động đứng sững hồi lâu.