Nhiếp Tử Hàng khựng lại, sau đó tựa trán vào vai y, cúi đầu bật cười.
"Anh cười gì chứ?" Alpha đẩy hắn.
Nhiếp Tử Hàng nắm lỗ tai y, trêu ghẹo: "Bôi thuốc mà thôi, không cần lộ hai điểm kia đâu, cũng không cần cởi quần, cậu sợ cái gì, hửm? Dư Tiểu Hiên."
Mặt Alpha xoẹt cái đỏ bừng, cả lỗ tai cũng chuyển sang màu hồng phấn xinh đẹp.
Dưới ánh đèn, thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng sợi mao mạch phân bố rải rác trên vành tai lúc nhạt lúc đậm.
Không thể ghẹo nữa, nếu trêu tới nữa người cũng bỏ chạy mất.
Nhiếp Tử Hàng từ trên người Dư Cảnh Hiên đứng dậy, đặt dầu thuốc vào trong ngực y, bĩu môi đi vào phòng bên cạnh: "Tự đến phòng cho khách bôi đi, tôi đi rửa rau."
Alpha được thả tự do, lập tức đứng dậy, lùi vào phòng như thỏ nhỏ.
Sau đó, cài ổ khóa lại.
Nhiếp Tử Hàng nhìn cánh cửa đóng chặt, mỉm cười gọi với vào trong: "Cảnh sát Dư, nhớ đứng ngồi ở sofa đấy, đối diện có lắp camera giám sát."
Quả nhiên, nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn của Alpha vọng ra từ bên trong. Nhiếp Tử Hàng kết thúc trò đùa dai của mình, tâm trạng tốt đi vào bếp cắt rau.
Rửa rau xong xuôi, sau đó lấy một cây tăm, đem ghế đẩu nhỏ sang đây, bắt đầu lấy chỉ tôm.
Mới làm được con thứ ba, Dư Cảnh Hiên đã ra khỏi phòng.
Alpha cởi bỏ cảnh phục ra, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, lỗ tai vẫn còn đỏ ửng.
Y nhẹ nhàng đi tới, lại lẳng lặng ngồi xuống đối diện hắn. Khuấy ngón tay vào trong nước, vớt ra một con tôm đang bắn lên.
Chiếc tăm đâm xuyên qua lớp vỏ tôm, toàn bộ chỉ tôm được kéo ra chỉ sau một lần đâm. Có thể thấy y làm rất thành thạo.
Nhiếp Tử Hàng hơi nghiêng người về trước, ngửi ngửi y.
Hắn không có ý định lén la lén lút, nên động tác cũng lộ liễu không xíu che giấu.
Dư Cảnh Hiên buông lỏng tay, con tôm rơi cái uỵch vào trong nước.
"Nhiếp tiên sinh, anh làm gì vậy?"
Nhiếp Tử Hàng liếc qua cần cổ ửng đỏ kia, lại nghi hoặc nhìn bụng y: "Có phải chưa bôi dầu thuốc không? Sao trên người không bị bám mùi."
Alpha bĩu môi, chột dạ cúi đầu, nói: "Tôi muốn trở về lại bôi... "
Nhiếp Tử Hàng đứng dậy rửa sạch tay, quay đầu lại thấy Dư Cảnh Hiên còn đang bận lấy chỉ tôm, không nói một lời đã nắm lấy cổ tay gầy guộc của y.
Con tôm rơi xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của Alpha, Nhiếp Tử Hàng túm lấy khăn mặt quấn lấy bàn tay ướt sũng của y lại.
Hắn đứng ngay phía sau Dư Cảnh Hiên, tuyến thể hồng phớt sau gáy Alpha ở ngay trước mắt, hắn thậm chí còn thấy rõ từng cọng lông tơ mềm mại trên đó.
Nhưng cho dù hai người có đứng sát rạt như vậy, Nhiếp Tử Hàng cũng không ngửi thấy mùi hương hoa lan nào. Hẳn là biết hắn sắp phát tình, nên đặc biệt thu pheromone lại. Chỉ có thể nói, tính tự chủ của Dư Cảnh Hiên, quả thật lợi hại.
"Bôi thuốc trước, nấu ăn để đó."
Hắn thấp giọng nói.
Sau đó, nhẹ nhàng kéo Alpha lên khỏi ghế nhỏ.
Một đường dẫn người đến tận phòng dành cho khách, quả nhiên nhìn thấy dầu thuốc nằm trên đầu giường, nhưng khăn trải giường không có dấu hiệu đã đụng qua.
Nhiếp Tử Hàng đứng bên giường bĩu môi: "Nằm xuống."
Giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh, không có nửa ý thương lượng.
Dư Cảnh Hiên cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, bị cái liếc mắt cười như không cười kia nhìn qua, bèn ngoan ngoãn ngồi lên.
Nhiếp Tử Hàng cầm lấy lọ thuốc bên đầu giường, mở ra, đổ vào tay mình.
Quay lại, vẫn thấy Alpha đang ngồi thẳng tắp, con ngươi đen láy hoảng hốt nhìn hắn.
"Nhiếp tiên sinh..." Dư Cảnh Hiên thấp giọng gọi hắn.
"Hửm?"
"Cái kia... Tôi có thể tự mình làm được..."
Vừa nói, vừa nắm lấy góc áo lấy lòng hắn.
Giọng nói nhỏ nhẹ khe khẽ, e rằng chính bản thân Alpha cũng không nhận ra mình đang làm nũng.
Nhiếp Tử Hàng buồn cười, nhưng trên mặt lại nghiêm túc như cũ: "Muộn rồi. Tự mình nằm, hay để tôi ôm lên, chọn một cái."
Vừa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy vạt áo khựng lại, rồi từ từ buông xuống.
Sau đó, dưới ánh mắt nghiêm túc của hắn, ngoan ngoãn tự mình nằm xuống giường, còn ngoan ngoãn kéo vạt áo trước ngực lên.
Da của y rất trắng, vết bầm tím lớn ở xương sườn trông dữ tợn hẳn.
Sắc mặt Nhiếp Tử Hàng lập tức trầm xuống.
Lòng bàn tay chạm vào chỗ bị thương của Alpha, ấn nhẹ: "Bên trong có đau không?"
Dư Cảnh Hiên lắc đầu: "Không đau, lúc đó tôi tránh được đòn hiểm, nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng đều là vết thương ngoài da."
Nhiếp Tử Hàng khẽ "ừm" một tiếng, xoa xoa tay cho ấm, bắt đầu bôi thuốc cho y.
Mùi bạc hà cay nồng lập tức tản đi trong không khí.
Để đẩy máu ứ ra khỏi vết thương, Nhiếp Tử Hàng dùng rất nhiều lực. Nhưng người phía dưới cứ cắn chặt môi không rên lấy một tiếng.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng cũng tống hết máu ứ nhìn đáng sợ ban đầu ra, mới dừng tay, giúp y che quần áo lại.
"Bị thương nặng như vậy, cũng không biết kêu đau. Dư Tiểu Hiên, tôi nói cậu giỏi cái gì hả. Nếu tôi không chú ý, cậu định cứ nhịn đau đi làm cơm, cho tới khi về tới nhà à?"
Vừa nói, vừa bất đắc dĩ dùng đầu ngón tay gõ vào đầu Dư Cảnh Hiên.
Muốn kéo người dậy khỏi giường, chợt phát hiện...
Vừa rồi dùng sức thoa thuốc mạnh như thế, Alpha cũng không kêu đến một tiếng, giờ chỉ bị hắn chọc nhẹ một cái, vành mắt đã đỏ hoe, ngân ngấn nước.
Mùi thơm hoa lan thoang thoảng tỏa ra sau gáy Alpha.
Không chỉ ngửi thấy mùi, còn ngửi ra thông tin được gửi gắm bên trong.
Khác với hương thơm trong trẻo lạnh lẽo lúc trước, lần này, pheromone của Alpha mang theo cảm giác mềm mại rin rít.
Dịch sang ngôn ngữ để miêu tả thì có lẽ là:
"Đau..."
"Tuyến thể của tôi, đau quá..."
Nhiếp Tử Hàng giật mình: "Tuyến thể của cậu bị đau? Sao lại đau?"
Sau khi nói xong, mới chợt nhận ra, vừa rồi Dư Cảnh Hiên vật lộn với đám A đó, có lẽ đã bị pheromone của bọn họ áp chế, gây ra công kích hai đầu lên cả tuyến thể lẫn tinh thần.
Vừa rồi còn thấy kì, rõ ràng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng sắc mặt Dư Cảnh Hiên lại hoàn toàn trắng bệch, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
Hóa ra là do tuyến thể của y bị thương.
"Khó chịu lắm sao? Tôi đưa cậu đi bệnh viện?" Nhiếp Tử Hàng nhẹ giọng hỏi.
Dư Cảnh Hiên nhắm mắt lại nói: "Không cần đâu, để tôi nghỉ một lúc là được."
Tuy là nói thế, nhưng vừa rồi Nhiếp Tử Hàng bất cẩn chọc một cái, rõ ràng đã làm y bị thương.
Mùi pheromone rin rít sền sệt của Alpha, hoàn toàn không thể kiểm soát được, liên tục tiết ra không ngừng.
Rõ ràng lúc này Dư Cảnh Hiên đang nhắm mắt, không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu cảm vô cùng đau đớn, nhưng Nhiếp Tử Hàng ngửi thấy mùi pheromone như có như không ở chung quanh, lại cảm thấy Alpha như chực khóc tới nơi.
Hắn thử khống chế tuyến thể, phóng ra một lượng nhỏ pheromone trấn an, bọc lấy Alpha bên dưới.
Dư Cảnh Hiên còn đang nghiến răng chịu đựng cơn đau nhức sau gáy, chợt ngửi thấy một mùi muối biển nhàn nhạt thoảng qua chóp mũi.
Mùi hương nhàn nhạt, ấm áp, bao lấy cả người y.
Tuyến thể đau nhức cùng tinh thần căng thẳng dần dần dịu xuống dưới mùi vị "biển cả" này.
Y chậm rãi mở mắt ra, trong nháy mắt đối diện với cặp mắt sâu thăm thẳm của Nhiếp Tử Hàng.
Tiếp đó, hơi thở thuộc về Omega đột nhiên ùa tới.
Người đàn ông quàng một tay qua lưng y, kéo y vào cái ôm ấm áp của "biển cả".
"Sớm biết pheromone trấn an có thể xoa dịu, tôi đã phóng ra từ lâu rồi. Dư Tiểu Hiên, cậu cũng không phải thuần 1, ngày nào cũng cậy mạnh làm gì, hửm? Đau thì nói đau, không thoải mái thì phải nói ra, biết chưa?"
Nhiếp Tử Hàng ôm lấy Dư Cảnh Hiên, không biết nên nói gì.
Bụng cũng đau thành như vậy, còn bị đám Alpha bệnh hoạn kia áp chế đến suy nhược thần kinh, vừa rồi còn như không có việc gì, rảnh rỗi tán dóc với đồng nghiệp? Về tới nơi, còn giúp hắn lấy chỉ tôm?
"Còn quậy nữa, tôi tét mông cậu đấy."
Alpha trong lòng khẽ nhúc nhích, như đang cố gắng vùng ra.
Bị Nhiếp Tử Hàng ôm cứng eo, lại ngoan ngoãn nằm xuống.
Giọng nói rầu rĩ của Alpha vọng ra từ vai hắn: "Nhưng tôi là Alpha."
Nhiếp Tử Hàng khó hiểu: "Hửm? Alpha thì sao?"
"Alpha, không thể ở trước mặt Omega bị Alpha khác áp đảo được, đây là bản năng... Tôi không khống chế được chính mình, muốn cậy mạnh trước mặt anh, Nhiếp tiên sinh..."
Dư Cảnh Hiên cẩn thận giải thích cho hắn từng câu một.
Mặc dù pheromone tràn ra sau gáy, biểu đạt ý nghĩa hoàn toàn trái ngược.
Nhiếp Tử Hàng vừa nghe Alpha ngoài miệng nói: Tôi không thể mất mặt trước anh được...
Vừa ngửi mùi thơm dịu nhẹ mềm nhũn trong pheromone: Dễ chịu quá, ôm tôi thêm chút nữa có được không...
Hắn chỉ cảm thấy: Đệt, đệt đệt đệt, sao trên đời này lại có Alpha đáng yêu như vậy chứ!
Pheromone len lén tràn ra ngoài kêu đau với hắn, đáng yêu quá chừng!