9527

Chương 25



Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'ANH CŨNG CHỈ QUẤY RỐI MỖI EM THÔI.'
****
Tác giả có lời muốn nói: Là thế này, Tam Tố đã lắp đặt thiết bị chống trộm, chưa từng dùng chức năng này cho nên không biết sẽ thế nào... Chúc các người đẹp đọc truyện vui vẻ nhé! Muahhhh~~
............
Tim Kiều Mộ lỡ mất một nhịp. Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo chớp chớp. Đẩy anh ra, cô mở nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống một hớp để che giấu sự hoảng loạn.
Không biết là do thời tiết quá nóng hay bởi nguyên nhân khác mà mồ hôi trên người cứ túa hết lớp này tới lớp khác, cái lưng đã nhanh chóng ướt đẫm.
Tiêu Trì mỉm cười rồi lại ôm lấy Kiều Mộ, nồng nàn hôn lên trán cô, mà trong lòng dậy sóng.
Về tới Nhân Tế Đường, Tam Nhi gọi điện thoại nói đưa Hoàng Viện đến nhà Quan Công trước, bên ấy gần trường học của cô bé. Ông già phải vào viện chăm sóc cho Quan Công, một mình bà già ở nhà buồn chết đi được.
Tiêu Trì 'ờ' một tiếng, rồi bảo: "Cậu gọi Ngân Kiều tới. Nhiều khả năng trên tay cô bé có đồ của Khương Bán Hạ để lại. Trước tiên, trấn an tinh thần cô bé, sau đấy hãy hỏi chuyện chính."
Đầu dây bên kia, Tam Nhi hi hi ha ha đùa giỡn đôi câu liền kết thúc cuộc gọi.
Tiêu Trì cất điện thoại, thấy Kiều Mộ từ trong phòng khám đi ra xách theo một chiếc túi. Anh hơi nhếch mày, chủ động chìa tay nhận.
Kiều Mộ khẽ bặm môi, đưa túi cho anh. Cô hờ hững ngó sang chỗ khác, chẳng nói năng gì.
Tiêu Trì mở túi, thò tay lấy ra một chiếc áo phông, còn cố ý mặc vào trước mặt cô. Mặt Trời đã ngả về Tây, Kiều Mộ đứng trong bóng râm, trên trán và sống mũi rịn một lớp mồ hôi mỏng, những sợi tóc dán vào cần cổ trắng nõn, dáng vẻ lạnh lùng và thanh cao ấy vô cùng cuốn hút.
"Mặc vừa lắm!" Tiêu Trì toét miệng. Khoảnh khắc cô quay đầu, nhanh như chớp, anh hôn trán cô, "Cảm ơn em!"
Kiều Mộ hơi ngẩn người, máu huyết toàn thân cũng tăng tốc. Cô bối rối mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Tiêu Trì lấy một điếu thuốc, cắn trong miệng nhưng không châm, tay trái anh đút túi quần, cách lớp vải vóc, búng lên đùi mấy cái. Qua cửa sổ xe, anh nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ.
Mấy giây sau, Tiêu Trì kéo cửa xe, chui vào, thoải mái ngả mình trên ghế. Anh nâng cổ tay xem đồng hồ, hỏi cô có biết suối nước nóng nào không?
Kiều Mộ ngạc nhiên: "Anh muốn đi ngâm suối nước nóng à?"
"Hỏi tí thôi!" Tiêu Trì cười cợt nhả, cúi đầu thắt dây an toàn.
Mới qua trận mưa lớn, nên đây cũng không phải là thời điểm tốt để ngâm suối nước nóng. Kiều Mộ ngẫm nghĩ một chốc. Nhớ tới chuyện Mạnh Trường Phong từng hẹn mình đi suối nước nóng, cô thoáng liếc mặt anh, đáy mắt toát lên ánh cười.
Đi ngang siêu thị gần nhà anh, Tiêu Trì bỗng bảo dừng xe. Anh cong khóe môi, đưa mắt nhìn cô.
Kiều Mộ tìm chỗ đỗ xe, đoạn thản nhiên cùng anh vào siêu thị.
Tiêu Trì lấy xe đẩy, lượn một vòng tầng một rồi đi thang máy lên tầng trên, thong thả lượn quanh khu đồ tươi sống.
Kiều Mộ theo bước anh. Đi ngang quầy trái cây, cô dừng lại lấy túi đựng măng cụt.
Tiêu Trì khom người, hai tay chống trên tay cầm xe đẩy, chăm chú nhìn cô cứ thế bỏ vào trong túi, cũng chẳng buồn chọn. Anh vốn định nhắc cô có vài quả không ăn được đâu, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt về. Khóe môi anh bất giác vểnh lên.
Không nghĩ tới cô cũng có dáng vẻ ngốc nghếch này.
Đóng gói xong măng cụt, Kiều Mộ lại tiện thể nhặt một túi cherry, cho cả vào trong xe đẩy.
Tiêu Trì đem đi cân. Ngoảnh đầu thấy cô theo sau, anh bỗng có thứ cảm giác không nói nên lời, mềm mại xao động tận đáy lòng.
Mua đủ những thứ muốn ăn trong bữa tối, Tiêu Trì đi thanh toán, Kiều Mộ ra ngoài trước. Cô khoanh tay đứng ở cửa ra, áo thun trắng, quần thể thao màu xám, đơn giản và thoải mái.
Kiều Mộ không cao, chỉ khoảng 1m 65, nhưng chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên nhiều thịt thì lại đầy đặn.
Tiêu Trì thu hồi tầm mắt, rũ mi nhìn kệ hàng trước quầy thu ngân mà lòng rạo rực.
Quét một vòng, lúc tới lượt mình, anh tiện tay cầm một hộp Durex siêu mỏng.
Đi về vẫn là Kiều Mộ lái xe. Đã một thời gian dài trong nhà không có người ở, buổi sáng quét dọn rồi nhưng vào cửa vẫn còn mùi bụi bặm xộc thẳng vào mũi.
Tiêu Trì mở cửa sổ, tiếp đấy xách cái túi bảo vệ môi trường vào bếp: "Em cứ đợi ở phòng khách xem TV đi, không cho phép bỏ chạy!"
Chớp chớp mắt, dõi theo bóng dáng cao ráo của anh, Kiều Mộ hơi buồn cười.
Dường như anh còn căng thẳng hơn cả cô.
Vào bếp, Tiêu Trì nghe thấy tiếng quảng cáo vọng tới, anh lấy hộp Durex siêu mỏng cho vào túi quần, đeo tạp dề, rửa tay nấu cơm.
Lúc bố anh còn sống, hễ được nghỉ là cả ngày ông không ra khỏi cửa, ở nhà nấu những món ngon cho hai mẹ con anh. Về sau thì ông nấu cho mình anh.
Không ngờ có một ngày, bản thân cũng sẽ vứt bỏ suy nghĩ 'quân tử xa phòng bếp', cam tâm tình nguyện nấu nướng. Cảm giác cũng không tồi.
Tối hôm đó ở Nhân Tế Đường, nom Kiều Mộ rửa bát, dưới ánh đèn bao phủ, sườn mặt cô điềm tĩnh, dịu dàng xinh đẹp vô cùng. Trâm cài búi tóc, cần cổ mảnh mai, lớp sương giá thường thường không xua tan đi nổi, giống một cô vợ bé nhỏ vẫn luôn đợi anh về nhà, khiến anh hoàn toàn bị ám.
Vo gạo, cho vào nồi. Tiêu Trì sẽ sàng đến sau cửa, lặng lẽ thò đầu dòm một cái. Thấy Kiều Mộ vẫn ngồi đấy, anh không nhịn nổi cười.
Lúc sau, có tiếng bước chân đi tới, anh quay đầu đối diện với đôi mắt chứa chan nét cười của cô, khóe môi anh nhướng lên rất gian manh: "Ăn no rồi mới có sức."
Kiều Mộ khoanh tay, biếng nhác dựa vào khung cửa nhìn Tiêu Trì.
Trong nhà, mọi người đều không biết nấu ăn, ngày thường chủ yếu thuê người giúp việc. Mỗi dịp lễ Tết đối với cô và Kiều Huy mà nói, đơn giản chính là ngày thảm họa.
Sau này cô tự học được, tuy nhiên cũng chỉ ở mức độ trung bình, còn về hương vị thì không dám có yêu cầu gì hơn.
Trái lại, để theo đuổi được chị dâu, Kiều Huy đã coi kỹ năng nấu nướng là đề tài nghiên cứu, nên mới có thành quả phong phú hôm nay.
"Nhìn ra hoa chưa?" Tiêu Trì trêu đùa. Chạm vào đôi mắt thẳm sâu đen láy của cô, sống lưng như bị kim chích, anh cười nói: "Anh đói."
"Em cũng đói."
Kiều Mộ thả tay xuống. Mở túi măng cụt lấy một quả, cô dựa vào tủ bát, gắng sức tách vỏ.
Nếm một miếng, lông mày cô khẽ nhăn tít.
"Thứ này phải chọn quả mềm, cuống phải xanh." Tiêu Trì lấy đi quả măng cụt trên tay Kiều Mộ. Anh cầm một quả khác, tách vỏ, đưa phần thịt quả tới bên miệng cô: "Thử xem!"
Kiều Mộ hơi ngước mặt, cô vô thức cắn môi dưới rồi há mồm cắn thịt quả anh đưa.
Tiêu Trì nhếch miệng mỉm cười, anh để phần thịt quả ra xa và cúi đầu lấp kín môi cô.
Kiều Mộ bị ép phải ngẩng đầu, trước mặt cô là gương mặt phóng đại của anh. Lồng ngực Tiêu Trì nặng nè áp xuống, bàn tay cầm măng cụt vòng qua sau gáy Kiều Mộ, dùng cổ tay nâng đầu cô, hôn đến khi cô sắp ngạt thở mới chịu buông.
Tiêu Trì hổn hển, đút thịt quả vào trong miệng Kiều Mộ, lại thấp đầu thơm trán cô một cái: "Xem TV đi, kẻo hôm nay không có cơm ăn đâu."
Sau một hồi thở dốc, Kiều Mộ vịn tủ bếp để đứng cho vững. Cô nuốt múi măng cụt xuống, lẳng yên nhìn anh, chẳng nhúc nhích.
Tiêu Trì phì cười, lồng ngực phát ra rung động nhè nhẹ. Anh đổ cherry ra, rửa sạch, cho vào đĩa, để cạnh tay cô, cũng không đuổi cô ra ngoài nữa.
Ăn xong cherry, Kiều Mộ rửa sạch tay, phụ anh nấu bữa tối.
Động tác trên tay anh thoáng khựng lại, nụ cười trên môi dần dần lan rộng.
Chỉ có hai người ăn cơm, Tiêu Trì cũng không định bụng làm thành bàn tiệc. Anh nấu một đĩa trai chao ớt, bầu dục xào, cải xào, cộng thêm canh trứng cà chua.
Làm xong, dọn dẹp sạch sẽ, bưng đồ ăn ra, hai người ngồi vào bàn.
Kiều Mộ cầm đũa nếm thử từng món, híp mắt đầy thỏa mãn :"Anh học bao lâu rồi?"
"Anh học với ông già, cũng lâu lắm rồi!" Tiêu Trì giơ tay chỉ bức ảnh trong phòng khách: "Mẹ anh nấu ăn không ngon, nên ba anh cố ý đi học, anh cũng học theo."
Nhìn theo ngón tay anh chỉ, Kiều Mộ gật đầu, cầm bát đơm cơm cho mình.
Tiêu Trì đứng dậy kéo rèm, vặn nhỏ tiếng TV, anh nói: "Lần tới rảnh, anh làm món thịt kho dứa cho em."
Tim Kiều Mộ 'rung rinh', cô hỏi: "Anh thích xem trộm đời tư của em vậy sao?"
Trước khi về nước, cô đã đăng một loạt các món mình muốn ăn trên Twitter. Trở lại đã gần hai tháng, ngoài mì xào với gà luộc, cô cũng chưa ăn những món khác, thịt kho dứa là một trong số đó.
Hứa Thanh San bận túi bụi, còn phải thu dọn hậu quả do sai lầm gây nên, thành thử chưa có thời gian cùng Kiều Mộ đi ăn.
"Nợ của hai ta còn chưa tính, không nhìn chằm chằm sao được." Tiêu Trì nhếch khóe môi. Anh ngồi lại, ánh mắt sáng rỡ: "Anh phải báo ân chứ."
"Lưu manh!" Kiều Mộ chặn họng Tiêu Trì.
Bỗng chốc anh cười ra tiếng: "Một chín một mười thôi."
Kiều Mộ chăm chú nhìn anh trong giây lát rồi yên lặng ăn cơm. Ăn xong, Trời đã tối hẳn. Kiều Mộ đến phòng khách xem TV, Tiêu Trì thu dọn bàn, vào bếp rửa bát.
Nghe tiếng nước chảy rào rào từ bếp truyền tới, Kiều Mộ cứ ngẩn ngơ. Thậm chí anh đến gần mà cô cũng chẳng hay.
"Nghĩ gì thế?" Tiêu Trì ngồi xuống cạnh Kiều Mộ. Lúc cô quay đầu, anh lại tranh thủ ịn môi vào trán cô: "Ăn trái cây!"
Kiều Mộ cụp mắt, trông thấy những quả măng cụt còn lại đều đã được anh bóc vỏ, thịt quả xếp gọn gàng trong đĩa, bên trên còn cắm một cây tăm, cô không khỏi nhướng mày: "Trước đây cũng dỗ người khác như vậy à?"
"Không có người khác." Tiêu Trì thả lỏng cơ thể, dựa vào lưng ghế. Anh nhìn thẳng vào bức ảnh trên tủ TV, "Ngày ngày đi sớm về khuya, có khi một tháng chẳng ở nhà được mấy hôm, chưa biết chừng lúc nào đó sẽ đi mất, ai dám để anh dỗ."
"Anh hiểu về luật pháp mà còn phạm pháp, hở một tí là diễn trò quấy rối người ta! Không ai để ý cũng đáng đời." Kiều Mộ chậm rãi đưa múi măng cụt vào miệng.
Trước anh, cô chưa bao giờ tiếp xúc với cảnh sát. Song, trong lòng cô biết rõ, phần lớn cảnh sát đều không giống như anh.
"Anh cũng chỉ quấy rối mỗi em thôi!" Tiêu Trì châm một điếu thuốc, "Ban đầu đúng là không biết mặt em bị thương, ông cụ chưa từng nhắc tới. Anh chỉ muốn xem thử có phải em thật sự quên mất anh không, có biết tức giận không?"
"Tốt xấu gì em cũng đã cứu anh, anh lấy oán trả ơn thế à?" Kiều Mộ không tỏ rõ ý kiến.
"Là lấy thân hứa hẹn, nguyện làm cá thịt mà." Tiêu Trì rít một hơi thuốc, tiếng cười nhẹ nhàng và trong vắt: "Tóm lại, hôm nay em tới là để tính toán nợ cũ với anh hửm?"
"Anh nghĩ vậy?" Kiều Mộ nuốt miếng măng cụt, chếch đầu nhìn đôi mắt giấu sau làn khói thuốc của anh: "Không được sao?"
Được! Tiêu Trì ngồi thẳng dậy, dụi tắt điếu thuốc. Anh dán mắt nhìn cô đến xuất thần. Thoáng sau, anh nghiêng người qua, rút cây trâm cài trên búi tóc cô, khép mi, môi kề môi.
Kiều Mộ ngã vào sô pha, đầu cô đụng phải thành ghế, trước mắt toàn sao là sao. Chiếc áo phông bị anh vén lên, lòng bàn tay mang theo những vết chai ram ráp dán vào trái tim Kiều Mộ, lực tay ấn xuống khiến cô hơi khó chịu.
Chung cư rất yên tĩnh, thi thoảng có người đi qua hành lang ngoài cửa, ván sàn truyền tới những chấn động khe khẽ.
Lúc sau, cửa phòng đột nhiên bị lay đến nỗi rung chuyển Trời Đất, di động vứt trên bàn trà cũng phát ra tiếng rì rì quấy nhiễu lòng người.
Tiêu Trì thấp giọng chửi tục một câu, nằm nhoài trên người Kiều Mộ thở phì phò: "Lần sau có phải nên tìm cô bạn thầy bói kia của em xem ngày cho không nhỉ?"
"Cũng được." Đáy mắt Kiều Mộ ngập tràn niềm vui. Rõ ràng là lời chế nhạo, nhưng từ miệng cô nói ra vẫn giá băng chẳng hề có độ ấm.
Tiêu Trì cắn môi cô một cái, sầm mặt đứng lên, vừa chỉnh lại quần áo vừa đi mở cửa.
Kiều Mộ ngồi dậy, cúi đầu sửa sang quần áo trên người, trái tim đập rộn.
Cửa mở, trông thấy người bên ngoài là Ngân Kiều, trán Tiêu Trì thoáng chốc nổi gân xanh.
"Anh Trì, anh ở nhà thật này!" Ngân Kiều trưng bộ mặt tươi cười, hai mắt lấp lánh: "Ở dưới lầu, em thấy vẫn để đèn còn tưởng anh ra ngoài quên tắt."
Tiêu Trì cau mày, khuôn mặt lạnh lẽo lộ vẻ dữ dằn: "Chuyện gì?"
Ngân Kiều chột dạ cúi đầu, nhìn chòng chọc đôi giày vải xinh xẻo của nữ cạnh chân anh. Cô ta đẩy anh ra, bước vào tự nhiên như không: "Có chuyện!"