Callie thức dậy muộn, cảm giác e sợ nhộn nhạo bên trong. Trong ít phút ngắn ngủi, dòng suy nghĩ hỗn loạn không thể xác định lý do xuất phát của thứ xúc cảm đó – cho đến khi những việc diễn ra tối hôm trước ùa về như thác lũ, cuốn nàng vào cơn bão ý thức. Nàng ngồi bật dậy và sửng sốt, mắt mở to, hy vọng chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ lố bịch.
Nàng không có được may mắn đó.
Nàng đã nghĩ gì mà lại đi lang thang đến Ralston House vào lúc nửa đêm? Nàng đã tiếp cận Hầu tước Ralston trong phòng ngủ của anh ta? Nàng đã thương lượng với gã phóng đãng bậc nhất London? Chắc chắn Callie đã không đề nghị anh ta hôn mình. Nhớ lại hành động của mình, Callie đỏ mặt tía tai, hơi nóng tỏa khắp mặt, nàng chỉ biết vùi mặt vào lòng bàn tay và rên rỉ trong sự tủi nhục.
Nàng sẽ không bao giờ chạm đến một giọt rượu sherry nào nữa. Không bao giờ.
Callie suy nghĩ cuống cuồng, rồi ngẩng đầu lên và kinh hãi gào to. “Mình đã yêu cầu anh ta hôn mình.” Callie vật vờ lăn trở lại giường và mong sao vũ trụ ra tay đánh chết mình hoặc ít nhất, làm cho mình tê liệt. Nàng không muốn mạo hiểm gặp lại Gabriel St. John sau cái hôn đó.
Nhưng đó là một cái hôn thật sự. Mắt nàng nhằm nghiền nhưng không thể xóa nhòa ký ức tối qua. Nụ hôn mà nàng hằng ao ước. Còn hơn thế. Ralston cao to áp đảo nàng, mái tóc đen rối bù, mắt sáng rực rỡ dưới ánh nến êm dịu, và anh hôn nàng, với làn môi ấm, bàn tay mạnh mẽ và cơ thể đàn ông trang nhã.
Tay Callie tự ý dò dẫm ngực mình trong lúc nhớ lại sự vuốt ve của lưỡi cùng với cái ôm ghì của anh. Nàng cảm thấy ấm áp bởi ký ức của đôi môi tinh tế và luồng phấn khích nàng có khi hơi thở anh thoang thoảng trên cổ. Anh là mọi thứ nàng từng mơ ước.
Khi anh rời đi, nàng chỉ còn là sỏi đá. Ralston nói hôn nhau đem lại sự thèm muốn… nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị cho sự trống rỗng mà anh để lại sau khi họ hòa quyện vào nhau, trông anh bình thản và tập trung như họ vừa đi lễ nhà thờ.
Nàng đã và vẫn đang thèm muốn.
Toàn bộ trải nghiệm dù đáng xấu hổ nhưng cũng quá sức mãnh liệt và khoáng đạt, không giống bất cứ cảm giác nào nàng từng có và hệt như giấc mơ. Người đó là Ralston! Đó là nụ hôn bù đắp mười năm ròng thơ thẩn bên lề phòng khiêu vũ, dõi theo hình bóng anh với biết bao mỹ nhân trong tay, một thập kỷ dỏng tai nghe lời đồn thổi về những mối quan hệ của anh trong các cửa hiệu làm đẹp, một đời ghi nhớ danh sách nhân tình dài dằng dặc của anh dù nàng luôn tự nhủ đó chỉ là sở thích lúc nhàn rỗi. Tất nhiên chuyện đó chưa bao giờ là sở thích nhàn rỗi của Callie cả.
Nàng lắc đầu. Nhưng đàn ông như Ralston không dành cho những phụ nữ như Callie. Đêm qua nàng đã học được điều đó. Ralston là bóng tối, sự phấn khích và phiêu lưu… không kể số rượu sherry Callie đã uống tối hôm trước…
Dưới ánh sáng ban ngày, Callie không phải người như thế.
Nhưng trong một buổi tối và một giây phút phóng túng, nàng đã khác đi. Một giây phút đáng yêu. Nàng táo bạo, thẳng thắn và rõ ràng khôngthụ động – vươn tay đoạt lấy thứ mà nàng biết mình có thể không bao giờ có. Và đêm qua đã dạy Callie biết Ralston không dành cho mình, chắc chắn không có lý do gì để những việc nàng tha thiết muốn làm lại không thể thực hiện được.
Mình có thể có bản danh sách.
Ý nghĩ đó thúc đẩy Callie. Theo bản năng, nàng nhìn sang chiếc bàn xinh xắn cạnh giường, nơi đặt mảnh giấy tai họa trước khi vào giường. Chộp lấy bản danh sách, nàng nhìn lướt qua, nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên môi khi săm soi những dòng chữ nguệch ngoạc. Nếu sự kiện tối qua là một dấu hiệu thì nàng sẽ tận hưởng mọi khoảnh khắc trong quá trình hoàn tất các việc còn lại. Chín nhiệm vụ này đứng chắn giữa Callie và sự sống. Điều nàng cần làm là chấp nhận mạo hiểm.
Tại sao lại không làm thế?
Cảm thấy tràn trề sinh lực, Callie lật khăn trải giường và đứng lên. Nàng so vai đi đến chiếc bàn ở góc phòng. Đặt danh sách xuống, nàng vuốt tờ giấy nhăn nhúm và cân nhắc một lần nữa trước khi chấm bút vào lọ mực gần đó. Callie đã hôn. Một cách say đắm.
Bằng một hành động thanh thoát, nàng vẽ một nét bút đen dày qua mục tiêu đầu tiên, không thể nén được nụ cười ngoác miệng. Tiếp theo sẽ là gì đây?
Có tiếng gõ cửa, Callie đang ngắm mình trong gương lúc người hầu gái mở cửa bước vào. Nhận ra cái nhìn nghiêm nghị trên mặt người đàn bà lớn tuổi, Callie không còn cười khi cánh cửa đóng lại.
“Buổi sáng tốt lành, bác Anne.” Callie nhanh chóng nhét mảnh giấy dưới một tập thơ của Byron.
“Calpurnia Hartwell”, Anne từ tốn nói, “Cô đã làm gì?”.
Callie trượt mắt qua chiếc tủ gỗ lớn để lảng tránh. “Cháu muốn thay quần áo”, nàng hồ hởi nói, “Sáng nay cháu có hẹn rồi”.
“Với ngài Hầu tước Ralston phải không?”
Callie trố mắt. “Làm sao bác… Cái gì?… Không!”
“Thật sao? Tôi cảm thấy khó tin khi một người đàn ông của Ralston House đang ở dưới nhà đợi phản hồi từ một lá thư vừa được gửi đến cho cô.”
Callie nghẹn giọng khi nhận ra trong tay bà giúp việc có một mẩu giấy. Nàng bước đến. “Để cháu xem nào.”
Anne giấu bức thư ra sau lưng. “Tại sao Hầu tước Ralston lại gửi thư cho cô, Callie?”
Callie đỏ mặt. “Cháu… cháu không biết.”
“Cô nói dối dở lắm. Từ lúc còn quấn tã cơ.” Anne bám dai như đỉa. “Cô đã mê mẩn Ralston nhiều năm rồi. Tại sao ngài ấy đột nhiên có hứng thú?”
“Cháu… anh ta, không có!” Nàng gằn giọng, chìa tay ra. “Cháu muốn lấy thư của cháu, bác Anne.”
Anne mỉm cười trước khi hỏi bâng quơ, “Đêm qua cô đã ở cùng Ralston ư?”.
Callie sửng sốt, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, và buột miệng, “Tất nhiên không phải!”.
Anne nhìn ra chiều hiểu biết. “Cô đã ở đâu đó. Tôi nghe tiếng cô lẻn qua lối đi dành cho người hầu ngay trước lúc bình minh.”
Callie hướng đến tủ áo, mở hai cửa tủ hòng phân tán sự chú ý của chính mình khỏi cuộc trò chuyện trong cự ly gần. “Bác biết đấy, Anne, không phải vì bác chăm sóc cháu từ lúc mới lọt lòng mà có thể thoải mái nói chuyện với cháu.”
Anne cười khẽ. “Dĩ nhiên rồi.” Bà giúp việc lợi dụng sự ngúng nguẩy của Callie để lôi bản danh sách ra khỏi nơi cất giấu và hối hả đọc ngay.
Callie quay lại thì thấy Anne há hốc mồm. Nàng thét lên lúc trông thấy mẩu giấy đang trong tay bà giúp việc, “Không được! Trả đây!”.
“Callie! Cô làm gì thế này?”
“Không gì cả!” Nàng giật lại mẩu giấy và hứng chịu ánh mắt hoài nghi của Anne. “Không gì cả, thật đấy.”
“Tờ giấy đó không có vẻ là thứ vẩn vơ.”
“Cháu không muốn thảo luận về nó.”
“Tôi tin chắc cô muốn thế.”
“Nó không là gì cả. Chỉ là một bản danh sách thôi mà.”
“Một bản danh sách tai họa. Gồm những chuyện phụ nữ trẻ chưa chồng không làm.”
Callie quay lại dúi đầu vào tủ áo, mong kết thúc phiên chất vấn này. Khi nàng lôi ra một chiếc váy màu đào, Anne vẫn đợi một câu trả lời. Nàng thở dài, lẩm bẩm, “Có lẽ phụ nữ trẻ chưa chồng sẽ tận dụng tuổi thanh xuân và tình trạng không bị kiềm tỏa của mình để thử làm vài điều trong số những việc kia”.
Anne chớp mắt trước những lời thẳng thắn đó. Và rồi bật cười. “Cô đã hoàn thành một việc trong số đó rồi đây này.”
“Đúng vậy.” Mặt Callie đỏ ửng.
Anne liếc mắt về phía mảnh giấy và thốt ra một vài từ dung tục. Bà ngỡ ngàng ngẩng lên, Callie ngoảnh mặt đi, “Calpurnia Hartwell ơi. Cô đã không lãng phí thời gian để chiếm lấy điều cô đã thèm muốn nhiều năm nay”.
Callie không thể ngăn bản thân nhếch môi cười.
“Đêm qua cô đã ở cùng Ralston!”
Hai má Callie như khè ra lửa.
“Tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện”, Anne nói, sự tự hào thấp thoáng trong giọng nói. “Cô là cô gái duy nhất tôi từng biết đã lập một bản danh sách như thế này và thật sự theo đuổi tới cùng.” Bà đổi giọng, “Tất nhiên, nếu trong một tuần cô không bị hủy hoại thì tôi càng ngạc nhiên hơn”.
“Cháu lập kế hoạch rất cẩn thận”, Callie phản bác.
Anne lắc đầu. “Trừ khi cô làm việc cho Ủy ban Chiến tranh, Callie của tôi ơi, cô không thể thực hiện một nửa bản danh sách này mà thanh danh không bị trôi xuống cống rãnh.” Bà nói tiếp. “Cô biết chứ?”
Callie khẽ gật gù. “Sáng nay cháu chả lo lắng gì, điều đó có phải là lệch lạc lắm không?”
“Đúng vậy. Cô không thể làm tất cả những việc này, Callie à. Đánh bạc? Ở một câu lạc bộ dành cho đàn ông? Cô có điên không?”
Callie trở nên nghiêm túc. “Không.” Cả hai im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, dường như Callie đã tìm ra đúng từ. “Nhưng mà, Anne ơi, nó thật sự quá tuyệt. Chuyến phiêu lưu khó tin và tự do nhất. Cháu không thể bị trách vì muốn nếm trải nhiều hơn.”
“Có vẻ như cô đã có nhiều hơn điều mà cô mong muốn rồi. Đưa nó cho tôi.” Anne đón lấy chiếc váy màu đào từ tay Callie và đổi một chiếc váy vải jagan xanh cỏ.
“Cái váy cháu đã chọn không ổn sao?”
“Đừng có nhăn nhó nữa. Nếu chúng ta sắp đến Ralston House thì cô sẽ mặc chiếc váy này. Cô trông rất đáng yêu với váy màu xanh.”
Callie chấp nhận chiếc váy và để mặc Anne tìm kiếm nội y. “Chúng ta sẽ không đến Ralston House.”
Anne không nói gì, vẫn bận rộn với tủ quần áo. Bà quẳng bức thư cho Callie. Hai tay run rẩy, Callie xé dấu niêm phong, vừa tò mò vừa khiếp đảm.
Tiểu thư Calpurnia,
Em gái ta sẽ đợi cô lúc mười một giờ.
R.
Bây giờ không còn đường lui nữa.
“Anne”, Callie lên tiếng dù cặp mắt không rời khỏi bức thư, “chúng ta sẽ đến Ralston House”.
Chưa tròn một ngày sau chuyến thăm đầu tiên, Callie lại xuất hiện trên bậc cửa Ralston House – lần này, khá đáng kính, dưới ánh sáng ban ngày, có người hầu theo cùng – để gặp tiểu thư Juliana Fiori, em gái bí ẩn của Hầu tước nhà này.
Callie hít sâu, thầm cầu nguyện số mệnh cho Ralston không ở nhà và giúp mình tránh được sự tủi hổ cùng cực. Hẳn nhiên biết không thể tránh né những lần gặp gỡ trong tương lai… dù sao nàng cũng đã đồng ý hướng dẫn em gái anh vào giới thượng lưu. Tuy nhiên, ít nhất nàng có thể hy vọng hôm nay mình sẽ không giáp mặt anh.
Một người hầu mở cửa và nàng trông thấy Jenkins mặt lạnh như tiền đang ở hành lang phía trước. Làm ơn đừng nhận ra tôi, nàng lặng lẽ khẩn xin khi nhìn lên gương mặt nhăn nheo dày dạn sương gió của lão quản gia, cố tỏ ra bình tĩnh và tập trung.
“Tiểu thư Calpurnia Hartwell đến để gặp cô Juliana.” Vươn người đứng thẳng, Callie nói, thầm ước lời mình mang giọng điệu chừng mực nhất. Nàng đưa một tấm danh thiếp màu nâu cho lão quản gia và ông ta cúi thấp nhận lấy.
“Chắc chắn rồi, thưa tiểu thư. Cô Juliana đang đợi cô. Xin vui lòng đi theo tôi.”
Jenkins vừa quay lưng đi thì Callie đã thở phào nhẹ nhõm. Nàng theo ông ta đến một cánh cửa đang mở dẫn ra hành lang cẩm thạch chính và gật đầu một cách quý phái khi ông ta dạt qua một bên để nàng bước vào một phòng khách màu xanh xinh xắn.
Những bức tường được phủ vải xanh lá, ghế dài và ghế đẩu đều được đóng từ gỗ dái ngựa và bọc bằng loại vải tốt nhất. Sự tươi sáng của căn phòng được hoàn chỉnh bởi bức tượng bằng đá nổi bật đứng sừng sững ở một góc phòng – một tượng nữ cao, mảnh khảnh đầu quấn băng vải rộng phất phơ phía sau. Vẻ đẹp của bức tượng làm Callie cảm thấy khó thở, nàng tiến về trước, bị thu hút bởi nụ cười lặng thầm bí ẩn khắc trên khuôn mặt nữ thần kia và chuyển động thanh thoát của nó. Ngưỡng mộ phần váy rũ xuống trên tượng, nàng đưa tay ra chạm vào, mong đợi sẽ được cảm nhận thớ vải ấm chứ không phải cái lạnh trên đá thì từ cửa ra vào vang lên tiếng nói.
“Cô ấy đẹp quá phải không?”
Callie xoay người về hướng phát ra âm thanh và khẽ há hốc. Đứng ở cửa là Ralston, nở nụ cười lãng tử, như thể sự khó chịu của nàng là một chuyện rất thú vị.
Không – không phải Ralston.
Người đàn ông kia là Huân tước Nicholas St. John, cao to vạm vỡ, với cái cằm như được đẽo gọt và đôi mắt xanh lấp lánh, giống hệt Ralston ngoại trừ một điểm duy nhất. Trên má phải của St. John có một vết sẹo đáng gờm, tuy dài và mỏng nhưng xé toạc lớp da màu đồng tạo nên sự đối lập sâu sắc với phần còn lại của quý ông chuẩn mực. Đáng ra vết sẹo đã biến vẻ mặt St. John trở nên đáng sợ nhưng hóa ra nó lại giúp anh có duyên hơn. Callie đã chứng kiến nhiều phụ nữ đáng kính trong giới quý tộc tốt lành trở thành kẻ dại khờ mỗi khi ở gần St. John – tuy nhiên, có vẻ anh ta không nhận ra điều đó.
“Ngài St. John”, nàng mỉm cười, hơi cúi đầu khi anh băng ngang qua phòng, nắm tay nàng và cúi đầu chào.
“Tiểu thư Calpurnia”, anh cười ấm áp, “Cô đã phát hiện ra tình yêu của tôi đấy à”. Nicholas chỉ bức tượng.
“Đúng vậy.” Callie quay lại nhìn pho tượng đá. “Cô ấy thật đẹp. Người nghệ sĩ đấy là ai?”
St. John lắc đầu, ánh mắt sáng rỡ niềm tự hào. “Không rõ. Vài năm trước tôi đã tìm thấy nó ở bờ biển phía nam Hy Lạp. Tôi bỏ ra bảy tháng thu thập đá hoa cương ở đó, trở về với rất nhiều tác phẩm và quyên tặng tạo vật mỹ miều này cho Ralston House, với điều kiện anh trai tôi phải cho cô ấy một mái nhà tương xứng.” Anh im lặng chiêm ngưỡng bức tượng. “Tôi tin cô ta là Selene, nữ thần mặt trăng.”
“Trông cô ta rất mãn nguyện.”
“Nghe có vẻ cô bị bất ngờ.”
“Ơ”, Callie ướm lời, “Selene không có câu chuyện hạnh phúc nhất. Xét cho cùng số mệnh đã an bài cô ta phải yêu một người trần trong giấc ngủ vĩnh hằng”.
St. John quay lại nhìn, tỏ vẻ bị ấn tượng. “Do cô ta thôi. Lẽ ra cô ta không nên khẩn xin ân huệ của thần Zeus. Những hành động cá biệt đó không bao giờ mang lại kết thúc tốt đẹp.”
“Sự thật là Selene dường như đã thừa biết khi nhận ân huệ đó. Tôi cho rằng bức tượng này mô tả một Selene hạnh phúc trước khi Zeus can thiệp.”
“Cô quên là”, St. John nói, mắt thoáng giễu cợt, “cô ta và Endymion đã có với nhau hai mươi mặt con bất chấp tình trạng mơ ngủ của anh ta, vậy lẽ ra cô ta không thể quá bất hạnh trong tình cảnh ấy”.
“Với tất cả sự kính trọng, thưa ngài”, Callie nói, “sinh ra và nuôi nấng hai mươi đứa trẻ một mình không có vẻ gì là một tình cảnh hạnh phúc tràn trề cả. Tôi thấy khó mà tin được cô ấy tỏ ra hết sức thư thái nếu đúng bức tượng này đang miêu tả niềm vui được làm mẹ của cô ấy”.
St. John cười giòn giã. “Nói hay lắm, tiểu thư Calpurnia. Nếu cuộc trò chuyện này là một dấu hiệu thì chí ít với tôi, lần ra mắt của Juliana sẽ cực kỳ thú vị.”
“Tất nhiên rồi, sự vui vẻ của chú là một điều hết sức quan trọng, Nicholas.”
Lời lẽ cáu bẳn, mờ ám và đáng ngại xuyên qua căn phòng khiến Callie đông cứng cũng như làm tim nàng loạn nhịp. Nàng cố gắng duy trì sự bình thản ảo tưởng nhưng trước khi quay lại đã biết Ralston bước đến chỗ họ.
Cảm nhận được sự bồn chồn của nàng, St. John nháy mắt trước khi mỉm cười đón chào Hầu tước, anh nói, “Đúng vậy mà anh trai”.
Ralston càng chau mày, quay sang Callie, nhìn thấu nàng bằng ánh mắt xanh dữ dội. Màu đỏ hồng chiếm cứ hai má, nàng nhìn khắp nơi trừ mắt anh. Nick nhanh nhảu nhảy vào giải cứu.
“Không cần thô lỗ như thế, Gabriel. Em chỉ đang giữ cho tiểu thư Calpurnia bận rộn trong lúc đợi Juliana thôi mà. Mà con bé đâu rồi?”
“Anh đã ngăn Jenkins mang con bé tới. Anh muốn nói chuyện với tiểu thư Calpurnia trước khi họ gặp nhau.” Anh đổi giọng. “Gặp riêng, nếu chú không phiền, Nick.”
Trái tim Callie bắt đầu đập dồn dập như trống trận. Có chuyện gì anh ta muốn nói với nàng mà không thể cho em trai anh ta nghe được?
Nick cúi đầu trên tay nàng và nói, “Tôi mong đợi lần gặp sắp tới, thưa tiểu thư”. Anh đứng thẳng, mỉm cười và một lần nữa nháy mắt trấn an Callie.
Nàng buộc phải cười đáp lễ. “Tôi cũng vậy, thưa ngài.”
Ralston đợi cửa đóng hẳn mới ra hiệu cho Callie ngồi vào một chiếc ghế ở gần và ngồi đối diện nàng. Callie bỏ qua cách anh áp đảo các món đồ nội thất – cả căn phòng này nữa – như thể toàn bộ Ralston House được thiết kế cho một giống loài thấp bé. Nàng cúi đầu, giả vờ như bị lớp vải nhung bọc ghế hấp dẫn – và tỏ vẻ như anh không nằm trong tầm ngắm của mình. Đó là một cách lảng tránh ngu ngốc. Anh không phải loại người dễ bị ngó lơ.
“Ta muốn bàn bạc về Juliana trước khi cô gặp con bé.”
Callie trấn áp cảm giác nhức nhối của sự thất vọng. Anh ta phải hời hợt đến vậy sao? Nàng không ngước lên mà tập trung vào đôi tay đeo găng đang ép sát đùi, cố gắng quên bằng được chính đôi tay này chỉ vài giờ trước đã thân mật chạm vào Ralston. Nhưng, làm sao nàng có thể quên? Làn da ấm, mái tóc mềm, cánh tay săn chắc – nàng đã chạm vào chúng. Dường như anh chẳng mảy may rung động.
“Ta nghĩ tốt nhất cô nên làm việc với Juliana ở Ralston House. Con bé cần một hướng dẫn đầy đủ, mà ta không muốn con bé cư xử khinh suất trước mặt Nữ bá tước Allendale.”
Nàng tròn mắt rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. “Mẹ tôi sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện xảy ra trong các buổi học của em gái ngài.”
“Dẫu sao thì tai vách mạch rừng.”
“Không có chuyện đó trong nhà Allendale.”
Anh chúi về trước, đủ gần để chạm vào nàng, cơ bắp gò bó trong một sức mạnh đang bị kiểm soát chặt chẽ. “Ta sẽ nói đơn giản thôi. Ta sẽ không nhân nhượng ở điểm này. Juliana không muốn gia nhập giới thượng lưu và rất thiết tha được trở về Ý. Có vẻ nó sẽ quậy phá một chút trước khi chấp nhận đây là ngôi nhà mới của nó. Mẹ cô và bạn bè của bà ấy là những nhân vật có vai vế trong giới thượng lưu – những phụ nữ có dòng dõi và danh dự cao trọng, trong khi Juliana không được xuất thân từ một gia đình có dây mơ rễ má với William – Người đi chinh phục, và chắc có lẽ danh tiếng mục ruỗng của mẹ ta đã bôi tro trát trấu vào mặt con bé nhưng nó vẫn sẽ gặp gỡ giới quý tộc London. Nó sẽ có một mối nhân duyên phù hợp. Ta sẽ không mạo hiểm cơ hội đó.”
Hầu tước nói với một sự tin tưởng hoàn toàn, cứ như thể con đường thật sự dẫn đến thành công của Juliana chính là con đường anh đã vạch ra. Chắc chắn trong lời nói của anh ẩn chứa một sự cấp thiết. Anh nói đúng – Juliana Fiori cần nhiều hơn sự hỗ trợ từ phía Callie nếu muốn có chút thành tựu trong giới thượng lưu. Cô là con gái của một Nữ hầu tước suy đồi và một thương nhân người Ý – không phải quý tộc, chỉ miễn cưỡng hợp pháp trong mắt giới quý tộc.
Nhưng Gabriel St. John, Hầu tước Ralston, không cho phép quá khứ u ám trong gia phả ảnh hưởng tới tương lai em gái mình. Việc anh em St. John cam kết đưa Juliana đến với giới thượng lưu thể hiện khí phách của họ, với tư cách là một người tự hào và tâm huyết, Callie nể phục quyết định của họ. Họ không phải những người hay gặp thất bại.
“Tôi nóng lòng được diện kiến em gái ngài.” Một câu đơn giản nhưng mang hàm ý không thể nhầm lẫn. Tôi cùng phe với ngài.
Anh nhìn với ánh mắt thông hiểu sắc bén, và lần đầu tiên trong vòng một thập kỷ, nàng không ngoảnh mặt đi. Lát sau anh êm ái nói. “Ta không nghĩ hôm nay cô sẽ đến.”
Nét cười vụt qua môi. “Tôi thú nhận mình đã cân nhắc không đến đây, thưa ngài.”
“Vậy mà cô vẫn đang ở đây.”
Hai má ửng hồng, nàng cúi đầu bẽn lẽn. “Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.”
Bằng một giọng lặng lẽ và xa xôi, anh đáp. “Đúng vậy. Chúng ta đã thỏa thuận.”
Giọng nam trầm thổi sức nóng khắp cơ thể Callie, nàng vội hắng giọng và đưa mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ trên cái bàn gần đó. “Trễ rồi, thưa ngài. Tôi nghĩ đã tới lúc gặp tiểu thư Juliana. Ngài đồng ý không?”
Anh nhìn chằm chằm thêm một lúc lâu như thể đang đọc suy nghĩ của nàng. Cuối cùng, dường như anh cũng hài lòng với điều mình thấy. Ralston lẳng lặng đứng lên và gọi em gái đến.
Điểm đáng chú ý đầu tiên ở Juliana Fiori không phải nét đẹp, mặc dù rõ là cô rất kiều diễm – với đôi mắt xanh hút hồn, làn da trắng sứ và những lọn tóc xoăn nâu hạt dẻ dày óng có thể buộc hầu hết phụ nữ làm những điều nguy hiểm hòng giành vẻ đẹp đó cho bản thân. Cũng không phải đường nét thanh mảnh hay giọng nói líu lo mang âm hưởng tiếng Ý. Không phải chiều cao, dù cô vượt trội Callie và nhiều cô gái khác.
Không, điều đáng chú ý đầu tiên ở Juliana Fiori chính là sự bộc trực của cô.
“Phải cân nhắc thứ tự đúng của sữa và trà khi rót thì thật là nhảm nhí mà.”
Callie nuốt nghẹn tiếng cười. “Chị cho rằng ở Verona người ta không đặt nặng kiểu cách như ở đây?”
“Không. Nó là chất lỏng. Nó ấm. Nó không phải cà phê. Quan tâm làm gì?” Nụ cười thoáng qua của Juliana để lộ lúm đồng tiền trên má.
“Quan tâm làm gì nhỉ?” Trong tích tắc Callie thắc mắc không rõ liệu hai anh trai của Juliana có được tính cách đáng mến như vậy không.
“Đừng bận tâm.” Juliana đưa tay lên một cách đột ngột. “Em sẽ vui vẻ ghi nhớ trước hết là trà, sau là sữa. Em ghét việc gây ra một trận chiến khác giữa Anh và châu Âu.”
Callie bật cười, đón nhận tách trà được rót một cách hoàn hảo từ tay người thiếu nữ. “Chị tin chắc Nghị viện sẽ biết ơn tài ngoại giao của em.”
Cả hai cùng cười trước khi Juliana nói tiếp, “Vậy, nếu em gặp một Công tước hay Nữ công tước…”. Juliana vừa nói vừa cẩn thận đặt một lát bánh lên đĩa cho Callie.
“Gần như chắc chắn em sẽ gặp họ”, Callie nói.
“Allora[1], khi gặp một vị Công tước hay Nữ công tước nào đó, em sẽ gọi họ là ‘Thưa Đức ngài hoặc Đức bà’. Với những người khác, em chỉ nên gọi họ là ‘thưa ngài’ hay ‘thưa phu nhân’.”
[1] Tiếng Ý: Vậy thì.
“Chính xác. Ít nhất tất cả những người có tước hiệu hoặc danh xưng cao quý được thừa hưởng từ cha mẹ họ.”
Juliana nghiêng đầu suy ngẫm lời Callie. “Việc này khó hơn trà nữa.” Rồi cô cười. “Em nghĩ thật tốt cho hai anh vì em chỉ ở đây trong một quãng thời gian ngắn. Chắc chắn họ có thể nhanh chóng thu dọn tàn cuộc do đứa em gái người Ý đầy tai tiếng gây ra trong hai tháng phù du.”
Callie mỉm cười trấn an. “Vớ vẩn. Em sẽ buộc giới quý tộc dỏng tai lên hết.”
Juliana tỏ ra bối rối. “Tại sao em lại làm ảnh hưởng tới thính giác của giới thượng lưu?”
Callie lắc đầu, cười nhiều hơn. “Đây chỉ là cách nói bóng gió thôi. Nó có nghĩa là em sẽ trở nên nổi bật trong giới thượng lưu.” Nàng hạ giọng để chỉ còn là lời thầm thì bí ẩn. “Chị đoán cánh đàn ông sẽ kêu gào đòi gặp em.”
“Như họ đã làm thế với mẹ em?” Đôi mắt xanh thẳm của Juliana vụt sáng và cô vẫy tay trong không khí. “Không. Đừng gieo ý tưởng kết hôn vào đầu em. Em sẽ không bao giờ lấy chồng.”
“Tại sao lại không?”
“Sẽ ra sao nếu em biến thành một người giống bà ấy?” Câu nói lặng lẽ làm Callie nghẹn lời, trước khi nàng tìm được câu trả lời hợp lý thì Juliana đã nói tiếp. “Em xin lỗi.”
“Em không cần xin lỗi.” Callie vươn người chạm vào cánh tay Juliana. “Chị có thể tưởng tượng việc này khó khăn ra sao.”
Cô gái trẻ nhìn xuống lòng mình. “Trong mười năm, em đã giả vờ mẹ mình không tồn tại. Giờ em phát hiện ra gia đình duy nhất còn lại của em liên quan đến bà ta. Những người đàn ông này… các anh của em…” Giọng nói nghẹn ngào.
Callie thận trọng quan sát người thiếu nữ trước khi nói, “Có vẻ như họ không giống một gia đình lắm phải không?”.
Cảm giác tội lỗi thể hiện trên mặt Juliana. “Rõ ràng như vậy sao?”
Callie lắc đầu. “Không hề.”
“Em không nghĩ họ thích em.”
Callie lắc đầu nguầy nguậy. “Không thể nào. Em là một cô gái trẻ vô cùng đáng yêu. Chị rất thích bầu bạn với em.”
Juliana nhếch môi cười rồi nói, “Em tin anh Nicholas vui vẻ với em. Nhưng còn anh Ralston…”. Cô đưa mắt nhìn Callie, giọng buồn bã. “Anh ấy không cười.”
Rướn người tới trước, nàng đặt tay lên cánh tay cô gái. “Chị không nên can dự quá nhiều. Chị tin là mình chỉ có thể đếm được vài lần thấy Ralston cười.” Và không phải là chị ít khi quan sát đâu đấy.
Ánh mắt Juliana rơi xuống tay Callie đang tiếp xúc với tay mình, nhìn chăm chú trong thoáng chốc trước khi đặt tay lên trên tay Callie. Khi họ nhìn nhau, biểu cảm trên mặt cô gái trẻ đong đầy sự hoài nghi. “Em là rắc rối cho anh ấy, chị không nghĩ vậy sao? Đứa con gái mồ côi của người đã bỏ rơi họ đột ngột xuất hiện và tìm kiếm một gia đình mới.”
Callie biết mình nên kết thúc cuộc chuyện trò không thích hợp này. Suy cho cùng, những khúc mắc của gia đình Ralston là vấn đề của gia đình Ralston, nhưng Callie không thể ngăn bản thân. “Không phải một gia đình mới.
Một gia đình cũ thì đúng hơn”, nàng đính chính. “Em luôn là một phần của nó… em chỉ đang xác nhận vị trí của mình mà thôi.”
Juliana lắc đầu. “Không. Họ không biết gì về em hết. Em làm họ nhớ tới mẹ. Bà là mối dây liên kết duy nhất giữa chúng em. Em chắc chắn Ralston chỉ thấy bà mỗi khi anh ấy nhìn em. Em nghĩ anh ấy sẽ vui nếu em biến đi sau hai tháng.”
Bất chấp sự tò mò cực độ về mẹ của họ, Callie không đào sâu điều tra về người đàn bà đã nhẫn tâm bỏ rơi ba đứa con mà chỉ nói, “Các anh của em có thể không hiểu em, Juliana, nhưng rồi họ sẽ hiểu. Họ sẽ yêu thương em. Chị đoán họ đã bắt đầu làm thế. Chị cũng đoán họ sẽ không để em ra đi sau hai tháng. Dù họ có cho phép thì chị mong em sẽ thay đổi quyết định và chọn ở lại”.
Đôi mắt ngời sáng của Juliana chan chứa nước mắt. “Bảy tuần và sáu ngày.”
Trái tim Callie thắt lại vì thương xót cho cô gái trẻ. Nàng cười hiền từ, “Thật lòng, sau khi dành cả buổi chiều với em, chị càng thấy quan tâm đến tương lai của em hơn. Chị nghĩ chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt”.
Juliana vừa cười vừa sụt sùi, hít sâu, gạt nước mắt và sự bất an của mình. “Chị kết bạn với anh trai em lâu chưa?”
Callie sửng sốt. “Bạn ư?”
“Vâng. Rõ ràng Ralston rất coi trọng chị và xem chị là bạn. Sáng nay anh ấy rất háo hức thông báo rằng mình đã nhận được sự đồng ý hỗ trợ em gia nhập giới thượng lưu từ chị. Nếu hai người không phải bạn bè thì tại sao chị ở đây, mạo hiểm danh tiếng của mình để hướng dẫn em sửa chữa mọi khuyết điểm chứ.”
Callie biết mình không thể tiết lộ sự thật. Em biết không, Juliana, rồi sẽ đến một lúc nào đó trong đời, người phụ nữ sẵn lòng làm mọi thứ chỉ để được hôn. Nàng nghĩ ngợi, tìm lời lẽ hợp lý nhưng Juliana lại hiểu lầm ẩn ý của sự im lặng đó.
“À”, cô nói, ra vẻ thông cảm, “Em hiểu rồi. Chị không phải bạn bình thường chứ gì?”.
Callie trố mắt, “Em có ý gì?”.
“Chị là…” Juliana nghĩ ngợi một lúc để tìm ra cụm từ chính xác. “Inamorata[2] của anh ấy?”
[2] Tiếng Ý: Tình nhân.
“Em nhắc lại được không?”, câu hỏi kết thúc trong tiếng nghèn nghẹt.
“Người tình của anh ấy, đúng chứ?”
“Juliana!” Cơn thịnh nộ dâng cao, Callie khép mình vào tư thế cao quý cùng giọng nói đoan chính nhất. “Không được đề cập nhân tình hay vợ bé hoặc… những chủ đề cá nhân với khách!”
“Nhưng chị không chỉ là khách!” Juliana tỏ ra lúng túng. “Chị là bạn em cơ mà?”
“Tất nhiên chị là bạn em. Nhưng em cũng không được đề cập những vấn đề cá nhân như thế với bạn bè!”
“Em xin lỗi. Em không biết. Em tưởng nếu chị và Ralston là…”
“Chúng tôi không phải!” Giọng Callie run run. “Người tình. Cũng không phải bạn bè! Chị đến đây giúp em là vì chị thích em. Chị thích bầu bạn với em. Hầu tước Ralston không liên quan gì đến chuyện này.”
Juliana nhìn thẳng vào mắt Callie, đợi thật lâu trước khi đáp lại. “Em cũng thích bầu bạn với chị, tiểu thư Calpurnia, và em rất mừng vì có chị trong chuyến đi này.” Rồi cô chúi về trước, khóe miệng nhếch lên. “Tuy nhiên, em tin rằng ngoài lòng tốt còn có thứ gì đó giữ chị ở đây. Tại sao chị lại cật lực phủ nhận như thế?”
Callie trợn mắt, miệng há hốc kinh ngạc rồi lặng lẽ khép lại.
“Đừng lo. Segreto[3] của chị an toàn với em.”
[3] Tiếng Ý: Bí mật.
Callie lắc đầu, “Nhưng làm gì có bí mật nào! Không cần phải giữ an toàn thứ gì cả!”.
Juliana cười toe toét. “Chị đã nói thế thì thôi.” Cô nghiêng đầu suy tư. “Dù sao em cũng sẽ giữ kín chuyện đó.”
Callie ngả lưng ra ghế, nheo mắt nhìn cô học trò đang cười tươi rói như thể cô bé là con mèo đang ở cùng ụ kem đầy ăm ắp.
Vậy mà chỉ mới hôm qua nàng còn cho rằng ngài Hầu tước là thành viên xảo quyệt nhất Ralston House.