[365 Nghề Hệ Liệt] Bộ 2 - Xã Hội Hình Chữ M

Chương 13: True guilt

CHƯƠNG 13: TRUE GUILT

Editor: Moon Canmilia

Không phải người đàn ông nào sinh ra ở đảo Sicili khi lớn lên đều trở thành Mafia, ít nhất y chưa bao giờ nghĩ phải dấn thân vào cái nghề này.

Sau lưng mỗi gia đình Mafia đều có một gia phả khổng lồ.

Chẳng qua là anh không cẩn thận cùng một người trong nghề đó có quan hệ thôi.

”Tiểu tử thối, đừng chạy ——–” chủ tiệm bánh bao cầm cây gậy trước mặt, đứa trẻ tóc đen bị đuổi trên đường cái, tay cầm hai cái bánh bao kéo cái khăn che miệng cắn một miếng bánh.

Cậu bé trông ốm yếu, chạy cũng không nhanh lắm, trong lúc ông chủ sắp đuổi kịp cậu bé, chỉ một khúc quanh thì mất bóng dáng, chủ tiệm bánh thở hổn hển tức giận vứt nón trắng trên đầu xuống đất.

“Lần sau nếu để tao gặp được mày, không chặt đứt chân của mày tao sẽ đem đập bỏ bảng hiệu!”

Một đứa bé tóc nâu từ trong ngõ hẻm tối ghé đầu ra ngoài, sau khi xác định chủ tiệm bánh đã đi xa mới quay người lại nhìn đứa trẻ tóc đen bị cậu kéo vào đang ngã ngồi trên mặt đất.

“Ông ấy đi rồi.”

Cậu ngồi xổm xuống nhìn cậu bé, dáng vẻ yếu đuối lại nhút nhát, cậu bé không dám nhìn thẳng vào mặt cậu, nhưng trong tay lại ôm chặt bánh bao không buông.

Đứa bé tóc nâu là trùm của vùng phụ cận, nhưng y chưa từng nhìn thấy đứa trẻ tóc đen này.

“Anh là Mạc Tư, còn em?” Cậu cố gắng dùng giọng điệu vui vẻ nói.

Đứa trẻ tóc đen nhìn y, miệng lúng túng ngập ngừng thì thầm không biết đang nói cái gì, đứa bé tóc nâu tên Mạc Tư bị đôi mắt xanh ngọc kia mê hoặc, màu xanh sáng như bầu trời, giống như nhìn ra ngoài Địa Trung Hải từ song cửa sổ vậy.

“Anh không nghe em nói gì cả.”

“Hi Âu… Nặc Địch…”

“Hi Âu Nặc Địch?” Mạc Tư nghiêng đầu lặp lại một lần, “Thật lẹo lưỡi, sau này cứ gọi em là Hi Âu đi!”

Hi Âu không phản đối, nói đúng hơn là không dám phản đối mà gật gật đầu.

“Còn nữa, Hi Âu, nếu muốn trộm bánh bao, tốt nhất là vào ba giờ chiều, vì đó là lúc tiệm bánh bận rộn nhất.” Mạc Tư cười nói.

Hi Âu và Mạc Tư từ khi đó thì như hình với bóng, vốn tính cách Mạc Tư luôn thích chăm sóc trẻ nhỏ, bày ra một bộ dáng anh trai, hơn nữa nhà hai người họ rất gần, Hi Âu mới vừa dọn đến con đường này, trong nhà chỉ có mẹ và cậu bé, Mạc Tư chưa bao giờ gặp mẹ của cậu bé, bởi vì trong người cô ấy có bệnh, cho nên nhà Hi Âu rất nghèo, mặc dù nhà Mạc Tư cũng chỉ là giai cấp lao động, nhưng mẹ y luôn nhìn cậu bé bằng đôi mắt lạnh khi cậu mời cậu bé đến nhà ăn cơm.

Gia cảnh hai nhà đảo ngược chỉ trong một ngày.

“Mạc Tư, đá cầu đến đi!” Hi Âu vẫy vẫy tay kêu lên, nhưng Mạc Tư chỉ ngơ ngác nhìn phía sau cậu bé, Hi Âu cảm thấy kỳ quái, liền quay đầu lại nhìn, hơn mười người đàn ông cao lớn mặc áo đen đứng thành hàng phía sau cậu bé, thậm chí có một số còn quang minh chính đại cầm súng.

Người đàn ông đứng đầu, choàng trên vai khăn quàng cổ màu trắng mặc tây trang đen, kéo ống quần sau đó ngồi xổm xuống, khuôn mặt vốn hung dữ nay lại cố gắng giả vờ thân thiết hòa nhã.

“Chúng tôi đến đón ngài, Hi Âu Nặc Địch? Kha Ba Nhĩ thiếu gia.”

Kha Ba Nhĩ nổi tiếng nhất ở Italy, thế lực cũng khổng lồ nhất trong những gia tộc Mafia.

Mạc Tư không nói gì chỉ ngây ngốc nhìn tất cả điều này, Hi Âu lại bị cảnh tượng này hù đến khóc lên.

Mẹ Hi Âu lúc trước là tình nhân bên ngoài của thủ lĩnh Kha Ba Nhĩ, bởi vì vợ lớn (vợ chính) vẫn chưa sinh con, trong cuộc họp gia tộc, mọi người quyết định để tình nhân bên ngoài sinh con riêng.

Gia tộc Kha Ba Nhĩ vốn hy vọng đưa mẹ con họ đến Milan ở, nhưng mẹ Hi Âu mang bệnh trong người, không thích hợp di chuyển đường dài, vì vậy gia tộc Kha Ba Nhĩ liền phái người tới chăm sóc và bảo vệ, thủ lĩnh Kha Ba Nhĩ, cũng chính là cha Hi Âu thỉnh thoảng sẽ đến thăm bọn họ một chút.

Các gia đình khác sau khi biết được Hi Âu là con trai Mafia đều thay đổi thái độ với cậu bé, chủ tiệm bánh bao ngày đó còn đưa một đống bánh bao bánh bích quy cho cậu bé, chỉ có Mạc Tư là không đổi, trừ ngày đó y bị hù ra, thì y đối với Hi Âu vẫn là như vậy, chỉ là có một số chỗ không quen.

“Hi Âu, cha của em trông như thế nào?” Mạc Tư tò mò hỏi.

“A… Ông ấy luôn mặc tây trang trắng, đội mũ, có mái tóc xoăn, cười lên rất giống đội trưởng đội bóng đá, mỗi lần ông ấy đến thăm chúng em đều mang theo một đống bánh macaroons, và một chai rượu đỏ, nhưng mẹ nói em không thể uống, a đúng rồi, ông ấy còn nói ngày nào đó sẽ dẫn em đi Venice, Rome, Milan chơi á!”

“Cha em rất tốt với em sao…”

“Đúng vậy, nếu anh muốn đi, em nhất định sẽ dẫn Mạc Tư theo.” Hi Âu cao hứng nói.

“Chuyện này… Anh không muốn đi.”

“Tại sao không muốn đi.”

“Không vì sao cả…”

Lúc này chẳng qua là Mạc Tư mơ hồ cảm giác được, nếu như đi theo bọn họ dường như không thể trở về.

“Ưm, Hi Âu, còn có một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Người phía sau này nhất định phải sát lại gần c như vậy sao?”

Mạc Tư cau mày chỉ vị mặc tây trang đen phía sau kia, y không thể quen chính là điểm này, chỉ cần ở một chỗ với Hi Âu, nhất định bên cạnh sẽ có vị vệ sĩ này, mặc dù anh không nói lời nào, nhưng vừa đen lại lớn, hiện tại rất khó khiến cho người ta bỏ qua anh.

“Tát Kiệt, anh có thể lùi về sau một chút hay không?” Hi Âu giương đôi mắt to vô tội nhìn anh nói.

Vệ sĩ Tát Kiệt mặt không chút thay đổi, chậm rãi lui về sau một bước, thật sự chỉ có một bước.

Mạc Tư sịu mặt nhìn anh, anh cũng không nhúc nhích chút nào.

Thời gian Tát Kiệt làm bạn bên cạnh với thiếu gia Kha Ba Nhĩ không dài.

Không lâu sau, nhà Kha Ba Nhĩ và nhà Mật Tư Lãng trở mặt, thù hận vốn chỉ ở Italy cũng lan đến Sicily.

Ngày đó, lúc Mạc Tư và Hi Âu vẫn ở chỗ cũ trên đường cái đá cầu, một chiếc xe hơi màu đen chạy nhanh đến đó, sau đó két một tiếng mà dừng ngay ngoài đường, các thiếu niên đá cầu bị dọa sợ đều trốn đi.

Mạc Tư đang muốn đứng ra chửi ầm lên, thì ba gã cầm súng mở cửa bước xuống xe, tất cả hỏa lực đều hướng vào Hi Âu.

“Chạy mau!”

Tát Kiệt lên tiếng kêu to, đồng thời sử dụng cơ thể ngăn ở giữa Hi Âu và sát thủ, đây là lần đầu tiên Mạc Tư đượcnghe Tát Kiệt nói.

Lúc này Hi Âu bị dọa sợ đến hai chân nhũn ra, còn tè dầm, Mạc Tư thấy thế liền chạy như bay đến bên cạnh cậu bé, kéo cậu bé chạy đến hẻm nhỏ, bọn họ không dám nhìn về phía sau, chỉ nghe được âm thanh hai bên bắn nhau.

Ở trong hẻm nhỏ chạy thật lâu, đến khi không nghe thấy tiếng súng, bọn họ mới dừng lại thở dốc.

“Tát… Tát Kiệt… Kiệt đâu?” Hi Âu vừa nói vừa muốn đi ra ngoài, Mạc Tư chặn ngang kéo cậu bé trở về.

“Anh đi ra ngoài xem như thế nào, em ở đây đợi.” Cậu nghiêm túc nói với cậu bé.

Mạc Tư cẩn thận từng li từng tí bước ra, đi qua mấy ngõ hẻm cũng không thấy Tát Kiệt, cuối cùng tìm thấy anh ở giữa vũng máu.

“Tát Kiệt! Anh!” Mạc Tư lắc lắc vai anh, Tát Kiệt vốn khỏe mạnh như trâu, bây giờ cả cơ thể bất động trên mặt đất.

Dường như là dùng hết sức lực cuối cùng, anh mở miệng nói: “Bảo vệ… thiếu gia.”

Sau này, mỗi buổi tối khi Mạc Tư ngủ đều mơ thấy cảnh này, nhưng đôi khi người nằm giữa vũng máu chính là Hi Âu.

“Ngày mai em phải đi sao?”

“Vâng.”

Hi Âu bị tập kích, Tát Kiệt vì bảo vệ chủ mà hy sinh, gia tộc Kha Ba Nhĩ lập tức muốn đưa mẹ con họ trở về đảo chính, Mạc Tư biết lần tạm biệt này, rất có thể hắn sẽ không quay về nữa.

“Hi Âu, em có thật sự muốn làm Mafia không?” Mạc Tư đột nhiên hỏi.

Hi Âu không suy nghĩ mà lắc đầu một cái, “Em không muốn…”

Mạc Tư nắm chặt nắm tay, “Chúng ta cùng đến nhà chú anh ở nông thôn đi! Như thế bọn họ sẽ không tìm thấy em, sẽ không dẫn em trở về đảo chính!”

“Mạc Tư…”

“Nhà chú anh có một vườn cây lớn, chúng ta có thể ở đó học xong trung học, cùng làm rượu nho…” Mạc Tư nói vô cùng cao hứng, nhưng ngược lại, Hi Âu lại mang khuôn mặt u sầu.

“Mạc Tư, em không thể rời khỏi mẹ…”

Mạc Tư trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ nắm tay hắn thật chặt, sau đó buông ra.

“Em sẽ quay lại tìm anh, Mạc Tư!” cuối cùng Hi Âu nói như vậy.

Hi Âu Nặc Địch? Kha Ba Nhĩ, mãi cho đến hai mươi, ba mươi năm sau hắn chưa từng bước lên đảo Sicily này.

Tốt nghiệp trung học, khi Mạc Tư tập sự thợ khóa mỗi ngày đều xem báo, đặc biệt chú ý đến những tin tức liên quan đến Mafia, chỉ cần không thấy tên “Hi Âu Nặc Địch? Kha Ba Nhĩ” này trên tờ báo ngày hôm đó, tâm tình cả ngày hôm đó của y sẽ rất cao hứng.

Nhưng hôm nay tâm tình của y vô cùng không tốt, tờ báo không chỉ đăng mấy chữ “Hi Âu Nặc Địch? Kha Ba Nhĩ” này, còn đặc biệt kèm theo một bức ảnh, tiêu đề là “Thủ lĩnh mới, người thừa kế gia tộc Kha Ba Nhĩ”.

“Hừ, tiểu quỷ này chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi cũng có thể làm người thừa kế nhà Kha Ba Nhĩ? Chú thấy không lâu nữa Mật Tư Lãng lại bắt đầu hỗn loạn nữa rồi.” thợ sửa khóa ở bên cạnh nhắc đi nhắc lại.

Đêm đó, đêm đó Mạc Tư lại mơ thấy hình ảnh đó, lần này hình ảnh đó đặc biệt rõ ràng, máu đỏ tươi, súng trường màu đen, Hi Âu chết, anh ở một bên khóc to.

Y xin thầy nghỉ vài ngày, mua vé tàu loại rẻ đi đến đảo chính.

Thật ra y căn bản không biết Hi Âu bây giờ đang ở đâu? Bây giờ còn có thể gặp cậu hay không? Tất cả chỉ có thể dựa vào gợi ý là bảng hiệu phía sau trong tấm hình trên tờ báo kia, đi đến Milan.

Ở Milan nhàn rỗi đi lại mấy ngày, nơi duy nhất nhìn thấy Mafia chính là chợ, nhà hàng thuê người bảo vệ, y cũng biết nếu như xông tới nói y muốn gặp Hi Âu chắc chắn sẽ bị đánh đến sưng mặt sưng mũi.

Đang lúc tiền sắp dùng hết, y nhìn thấy vài chiếc xe dừng trước khách sạn cao cấp nhất ở Mafia, cảnh tượng vô cùng quen thuộc, vài hành khách mặc đồ đen xuống xe, cuối cùng là thủ lĩnh.

“Hi Âu ———” y lao thẳng về phía trước không chút suy nghĩ, gọi to tên cậu.

Thật may là khi y bị Mafia kéo đi, Hi Âu nhận ra y.

“Mạc Tư?!”

“Em… hình như có thay đổi một chút, Hi Âu.”

Lần đầu tiên trong đời Mạc Tư ngồi trên ghế trong nhà hàng, nhìn về phía thủ lĩnh mới của Mafia nói.

“Bất cứ ai ngồi ở chỗ này cũng sẽ thay đổi.” Hi Âu cười khổ nói.

“Hi Âu, em thật sự muốn làm Mafia sao?” Câu hỏi giống nhau, Mạc Tư hỏi lại lần nữa.

“Nếu như có thể lựa chọn lần nữa, em không muốn.” Hi Âu vẫn không suy nghĩ nói.

“Cùng anh trở về Sicily đi, em cũng không thích hợp làm thủ lĩnh, anh hiểu nhất.” Cho dù bây giờ em an vị ngồi ở vị trí thủ lĩnh này, vẫn không thích hợp, không thích hợp nhất chính là đôi mắt màu lam kia, nếu bị dòng máu đỏ tươi chiếu vào thì thật là đáng tiếc.

Hi Âu kinh ngạc nhìn nhìn y, chỉ trong nháy mắt như vậy, cậu rất muốn đáp “Được, em và anh cùng trở về.” thế nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói ra.

“Em không thể đi.”

“Chúng ta có thể dẫn mẹ em đi cùng.”

“Bà ấy đã mất, đi khỏi Sicily không đến một năm đã qua đời rồi.”

“Vậy em còn vì cái gì?”

“Mạc Tư, nếu như em đi, Lý Ni sẽ phải thừa kế chỗ này.”

“Lý Ni là ai?”

“Con trai em, thằng bé chỉ mới ba tháng tuổi.”

Mạc Tư suy nghĩ một đêm, trước khi rời khỏi khách sạn y gửi cho quê nhà một lá thư, nói y muốn ở đảo chính tìm việc khác phát triển hơn, sau đó liền gia nhập băng Mafia Kha Ba Nhĩ, bắt đầu từ cơ bản nhất.

Luật lệ trong Mafia và những quy tắc bất thành văn khác so với luật pháp Italy còn nhiều hơn, cho dù Mạc Tư và thủ lĩnh là bạn tốt cũng không thể lập tức nhảy lên.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, đối với lĩnh vực này y vô cùng có thiên phú.

Bao gồm bắn súng, đánh nhau, uy hiếp dụ dỗ… chỉ một chút y đã thông suốt, người ta thường nói trời sinh y ra là làm Mafia, y cũng chỉ có thể cười nói, “Vì tôi sinh ra ở Sicily.”

Qua một năm, Mạc Tư trở thành vệ sĩ cao cấp bên cạnh Hi Âu, vui nhất không ai khác hơn là Hi Âu, vì bọn họ lại có thể như hình với bóng giống trước kia.

Nhưng Mạc Tư không cách nào vui nổi.

Nghe những tiếng ư a của phụ nữ từ trong phòng truyền đến, khuôn mặt Mạc Tư càng lúc càng tái nhợt.

“Ha, Mạc Tư, không phải là cậu không nhịn được chứ, vẻ mặt có chút khó coi nha.” Jessy cũng là vệ sĩ hỏi Mạc Tư.

“Tôi không sao.” Mạc Tư tỉnh táo nói.

“Đợi lát nữa giao ca tôi cho cậu số điện thoại, cô gái bên kia, rất nóng bỏng.” Jessy vừa nói vừa làm động tác quyến rũ buồn cười.

Mạc Tư vỗ vỗ vai hắn, “Cậu giữ lại mà dùng.”

Thủ đoạn không chút lưu tình, cũng không gần nữ sắc, siêu vệ sĩ Mạc Tư gần như không có nhược điểm, cái biệt hiệu này không cần tuyên truyền cũng đã vang khắp phố lớn phố nhỏ.

Những chính sách lúc Hi Âu làm người lãnh đạo đưa ra vừa đúng để bảo toàn phạm vi thế lực của mình, không phát triển ra bên ngoài, nhưng chuyện này lại làm cho các gia tộc Mafia khác cho rằng đây là một thời cơ tốt để thôn tính, gây nên các cuộc hỗn chiến ở khắp nơi, khiến thế lực gia tộc Kha Ba Nhĩ lúc này giảm nhanh.

“Thủ lĩnh, hôm nay chúng ta cùng Mật Tư Lãng đấu súng ở Napoli, hai mươi mấy người thiệt mạng.” Phó thủ lĩnh La Bối Thác gãi gãi bộ râu của ông nói: “Lúc này hẳn là lúc nên phản kích lại?”

Hi Âu xoa trán, “Gửi tiền đến gia đình họ chia buồn.”

“THỦ LĨNH!” La Bối Thác gần như rống lên.

“Tôi nói rồi tôi sẽ suy nghĩ! Bây giờ chưa phải lúc!” Hi Âu cũng rống trả lại, hai người không nói gì nhìn nhau một hồi, cuối cùng La Bối Thác từ bỏ, chủ động rời khỏi phòng, Mạc Tư duy trì bổn phận là vệ sĩ ở một bên lẳng lặng nhìn bọn họ.

Đợi sau khi Hi Âu trở về phòng ngủ, đang lúc Jessy trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, y nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

“Ai?”

“Là tôi.”

“Mạc Tư? Vào đi.”

“Chuyện La Bối Thác nói kia, anh cảm thấy thế nào?” Hi Âu hỏi.

“Việc này thuộc hạ không thể đưa ra ý kiến, thưa thủ lĩnh.”

Hi Âu bật cười thành tiếng: “Còn thuộc hạ gì chứ, không phải em đã nói khi chỉ có hai người thì giống như lúc bé là tốt rồi sao? Anh muốn uống rượu không?”

Mạc Tư nhận lấy chén rượu Hi Âu đưa tới, ngay sau đó khuôn mặt như thay đổi nói: “Có tin đồn Mật Tư Lãng sẽ mưu sát em đã truyền tới bên chúng ta rồi.”

“Em biết, bọn họ thật đúng là bám riết không tha, từ khi em còn bé đã đuổi giết đến tận bây giờ, thật không hiểu được gia tổ đầu tiên của Kha Ba Nhĩ đã trộm nhà chúng cái gì? Ghi hận đến bây giờ.”

“Anh có thể cảm giác được lần này bọn chúng vô cùng nghiêm túc, nghe nói đã mời những sát thủ tốt nhất ở Trung Quốc và Nga.”

“Phải không ———-” Hi Âu cố ý nâng cao giọng nói, “Dù sao bên này chúng ta cũng có Mạc Tư vô địch mà.”

“Hi Âu, lần này anh không nắm chắc có thể bảo vệ em, cho nên anh muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế.”

“Mạc Tư… vậy anh có ý gì?”

Hi Âu không có được đáp án, ngược lại nhận được một cái ôm nặng nề, ôm đến xương cậu cũng phát đau, còn tưởng rằng Mạc Tư sẽ cứ như vậy siết chết cậu.

“Mạc Tư?”

“Hi Âu, Hi Âu!” Mạc Tư vừa hôn cổ cậu vừa gọi tên cậu.

“Anh đang làm cái… Ưmm.”

Anh chặn miệng Hi Âu lại, nhanh chóng tách hàm răng đánh thẳng vào, hoặc khuấy hoặc hút, Hi Âu cảm thấy nụ hôn này vô cùng bạo lực.

Bạo lực hơn chính là tay Mạc Tư, một phen xé áo sơ mi của đối phương, đẩy cậu xuống giường, đem quần tây và quần trong kéo xuống, cả cơ thể lộ dưới ánh đèn, khiến cho Hi Âu ngay cả che đi cũng không kịp.

Một tay Mạc Tư cầm lấy tính khí của cậu, tay còn lại chen vào giữa đùi.

“Ô a ——” hoàn toàn không có bôi trơn đầu ngón tay cứ vậy mà tiến vào, đổi lấy là tiếng rên ám muội làm cho vệ sĩ đứng ngoài cửa nghi ngờ.

“Thủ lĩnh thủ lĩnh! Xảy ra chuyện gì?” Vệ sĩ ngoài cửa lo lắng gõ cửa và cố gắng xoay nắm cửa lao vào, nhưng cửa sớm đã bị Mạc Tư khóa lại, ngay cả khóa trong cũng khóa luôn.

“Ta… Không có gì! Không được vào a.” Hi Âu vừa nhịn đau vừa trả lời.

“Thật sự không có chuyện gì chứ? Thủ lĩnh?” Vệ sĩ ngoài cửa nghi ngờ hỏi.

“Không có gì! Cho dù có nghe được bất cứ cái gì cũng không được bước vào!” Hi Âu kêu lên lần nữa.

Những lời này khiến cho Mạc Tư dừng động tác nhìn cậu.

“Mạc Tư, đây là em nợ anh… Em nợ anh.”

Đôi mắt màu xanh lam của đối phương phản chiếu khuôn mặt của Mạc Tư, sau đó Mạc Tư gật đầu, “Không sai, đây là em nợ anh!”

Y lấy dầu bôi trơn từ dưới giường, Hi Âu có chút sợ hãi tại sao y biết dầu bôi trơn ở đó, Mạc Tư cười cười nói: “Đôi khi anh dọn dẹp căn phòng này, vệ sĩ còn kiêm luôn công việc làm vệ sinh nha…”

“Đó là dành cho phụ nữ dùng…”

“Anh sẽ cho em biết tác dụng của nó đối với nam giới cũng có hiệu quả tốt như vậy.” Y phết một chút trên tay, một lần nữa tiến nhập vào mật huyệt, quả nhiên so với lần tiến vào trước thì tốt hơn, sau khi quen với ngón tay ra vào nơi đó, vẻ mặt bối rối của Hi Âu cũng dần dần buông lỏng, còn uốn cong theo ngón tay ra vào mà kêu rên lên.

“Ô… Ừ ha… Ừ.”

“Thích ứng nhanh như vậy? Hi Âu.” Mạc Tư không có ý tốt cười nói.

“Hừ… A” Hi Âu giống như không nghe thấy, tiếp tục kêu như thở gấp, ngón tay phía sau đột nhiên rút ra, cậu không khỏi cảm thấy trống rỗng, nhưng cũng không kéo dài quá lâu, tiếp theo có cái gì đó băng băng lạnh lạnh vừa thô lại to bạo lực muốn bật mở cửa động tiến vào.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy Mạc Tư đang cầm cây súng mà y thích nhất hướng nơi đó nhét vào.

“Mạc, Mạc Tư, anh! A…” Họng súng lại vào sâu hơn một tấc.

“Đừng lộn xộn, mặc dù có vỏ bảo hộ bên ngoài, nhưng vẫn không thể ngăn chặn viên đạn.”

“Mạc Tư! Ra tay trước để chiếm lợi thế ý là muốn giết em sao?”

“Hi Âu, nếu muốn giết em, cũng sẽ không chọn lúc này, nên vào lúc trước khi em ra nhập Mafia… Tại sao em không đi theo anh! Tại sao không đi theo anh! Tại sao anh đối với em vẫn quyết một lòng như vậy!”

Mạc Tư rút khẩu súng ra, ném qua một bên, kéo dây kéo xuống, trực tiếp đem tính khí đang cương lên mà đâm vào.

So với họng súng tính khí còn thô hơn khiến cho Hi Âu đau đến nỗi nói không ra lời, Mạc Tư cũng không nói ra lời, bởi vì ngày đêm suy nghĩ đến ngày hôm nay cơ thể ấy cuối cùng cũng ở bên dưới mình, nội bộ được bao phủ bằng bộ vị đó hóa ra lại ấm đến vậy, cuối cùng nhịn không được, Mạc Tư bắt đầu không ngừng đâm vào, không có vuốt ve chỉ có đâm vào, mỗi một lần đâm vào đều muốn tiến vào hơn nữa

“A … A … A ———” cơ thể như bị xé toạc ra, khiến cho Hi Âu chỉ có thể kêu khóc.

Cuối cùng Mạc Tư phóng thích toàn bộ vào trong cơ thể cậu, để trong cơ thể cậu vẫn cho cậu một cái ôm.

“Anh hỏi em một lần nữa… Em có theo anh hay không…”

“Em…” Hi Âu do dự.

“Anh yêu em, Hi Âu, anh yêu em.” Nhìn đôi mắt màu lam, Mạc Tư thâm tình nói.

“Mạc Tư, em không thể đi theo anh, nhưng em cũng yêu anh.” Cậu đưa tay vòng qua Mạc Tư.

“… Anh đã sớm biết đáp án.”

Mạc Tư thế nhưng lại không buồn mà chỉ cười, Mạc Tư cũng vòng qua lật ngược cơ thể, để đối phương ở trên mình, Hi Âu cảm giác được bên trong mình lại đang rối loạn, liền theo dục vọng mà di chuyển eo lên xuống.

Tối hôm đó không biết bọn họ làm bao nhiêu lần, khi thì Mạc Tư tiến vào, lúc là Hi Âu tiến vào.

“Đàn ông người Ý khi yêu thường rất ve vãn sao… Thế nào mà màn dạo đầu có thể làm… lâu như vậy.” Mạc Tư đang hôn đầu nhũ cậu quay sang đầu của Hi Âu nói: “Còn không mau vào đi.”

“Cái này gọi là lãng mạn, do anh quá thô lỗ… không phải anh cũng là người Ý sao?” Hi Âu hỏi ngược lại.

“Anh là lai… Tây Ban Nha với Hungary… Ah…”

“Hôm nay em mới biết, không sao, sự lãng mạn của đàn ông Ý anh sẽ từ từ hiểu rõ.” Hướng đến hạ thân của Hi Âu nhẹ nhàng mà ngậm lấy phía trước của người kia.

Lúc đâm vào lần cuối, thể lực kém hơn Mạc Tư nên Hi Âu sớm đã mệt mỏi nằm ngổn ngang trên giường, Mạc Tư đứng dậy mặc quần áo xong, ngồi ở mép giường khẽ vuốt mái tóc đen của cậu.

“Em không đi theo anh cũng không sao… Nếu như em nguyện ý chờ anh.”

Đợi sau khi Hi Âu tỉnh táo lại đã không tìm thấy bóng dáng Mạc Tư, hôm sau lại truyền đến tin thủ lĩnh Mật Tư Lãng bị ám sát, hơn nữa sát thủ đó còn ngay lập tức đến sở cảnh sát đầu thú.

Bởi vì liên quan đến thủ lĩnh Mật Tư Lãng bị ám sát, tổ chức nhất thời đại loạn, mà Kha Ba Nhĩ lúc này thay đổi động thái phòng thủ, chủ động tấn công, hai bên dùng vũ khí đánh nhau có thể nói là trận đánh có quy mô lớn nhất mười năm trở lại đây, mặc dù mỗi bên đều có tổn thất, nhưng Kha Ba Nhĩ vẫn xem như là bên chiến thắng.

Mục đích chính của trận này cũng đã đạt được.

——– Hi Âu Nặc Địch? Kha Ba Nhĩ… thủ lĩnh mới của Kha Ba Nhĩ không phải là kẻ dễ trêu vào.

“Sát thủ nhà Kha Ba Nhĩ ở trong tù gần mười năm? Anh ta lợi hại như vậy tại sao không thể trốn ra ngoài?”

Chris thắc mắc nói.

Cha xứ lại lắc đầu nói: “Trốn ra được còn thảm hơn, nếu như bị nhà Mật Tư Lãng bắt được, không phải sẽ thành nhược điểm đối phó với Kha Ba Nhĩ sao? Ở Italy, bị cảnh sát bắt và Mafia bắt, tất cả mọi người sẽ chọn cái trước, cho nên sát thủ mới có thể đi tự thú ngay lập tức.”

“Ồ, thì ra là như vậy ——- cuối cùng sát thủ kia làm thế nào thoát ra được?”

“Nhà Kha Ba Nhĩ để cho sát thủ ở trong ngục giả chết, anh ta trốn ra ngoài.”

“Vậy bây giờ anh ta còn sống không? Anh ta nghỉ ngơi ở đâu? Con có thể đi tìm anh ta không?” Chris giống như đứa trẻ muốn đi theo thần tượng xin chữ ký.

“Chuyện bí mật như vậy không thể tùy tiện nói ra, hiện nay có rất ít người biết anh ta còn sống, bởi vì nhà Mật Tư Lãng vẫn nghi ngờ anh ta giả chết, đến bây giờ vẫn đang tìm anh ta đấy.” Cha xứ cười nói, “Nhưng mà có thể tiết lộ một chút, về sau, anh ta ở bờ biển, cuộc sống mỗi ngày rất nhàn nhã.”

“Ha ——- cuộc sống người nào nhàn nhã vậy?” Thủ lĩnh từ phía sau xuất hiện cười nói.

“A, chú xưng tội! Chú lại đến nữa.” Chris chỉ vào thủ lĩnh nói, bởi vì lần nào hắn đến đều xưng tội, cho nên cậu bé liền kêu hắn là chú xưng tội.

“Hôm nay chú đưa một người bạn mới đến cho cháu đây, Puglia mau ra đây, đừng núp phía sau chú.” Thủ lĩnh đem áo khoác ngoài kéo lên, thì ra bé trai tóc vàng đang trốn sau lưng.

Cha xứ nhìn bé trai tóc vàng, dáng vẻ nhút nhát giống hệt hắn năm đó.

Chris vui vẻ hiếu động nhanh chóng đã thân với Puglia, và nắm tay dắt bé đi dạo quanh nhà thờ đổ nát này.

“Đứa bé kia là?”

“Con của La Bối Thác, người thừa kế tiếp theo của Kha Ba Nhĩ, nó cũng sinh ra ở đảo Sicily.”

“Em không sợ hai đứa trẻ này sẽ đi theo con đường giống như chúng ta sao?

“Vậy thì có sao, bài hát của Sicily mãi mãi được tán dương.”

Đã từng đã từng, đi qua quá khứ…