30 Tuổi Gặp Lại Người Mình Yêu Năm 18 Tuổi

Chương 9

Bác sĩ nhìn tôi lắc đầu nói, cô bé, gọi bố mẹ đến và về chuẩn bị tang lễ đi.

Phí tang lễ là 300 tệ một ngày, xe tang lễ là 600 tệ và bình đựng tro cốt là hơn 1.000 tệ.

Ngoài ra còn có các chi phí khác nhau cho việc khâm liệm, hỏa táng và tổ chức tang lễ.

Trong khoảng thời gian, tôi phát hiện ra rằng tôi thậm chí không thể chuẩn bị tốt cho đám tang của bà của mình.

Quách Tuyết, người từng làm việc với tôi trong một nhà hàng, đã nói với tôi rằng có một công việc kiếm được rất nhiều tiền.

Cô ấy cho biết hiện đang làm việc bán thời gian trong một câu lạc bộ, công việc là hát với khách và điều đó có thể kiếm được hàng trăm, thậm chí hàng nghìn USD mỗi ngày.

Cô ấy nói cô ấy có thể giới thiệu tôi, nhưng tôi không thể chỉ hát.

Nói trắng ra là bán thân, cô ấy nói lần đầu đắt hơn, có thể kiếm được 10.000 tệ.

Ngày hôm đó, mẹ của Lương Sâm bất ngờ liên lạc với tôi và mời tôi đến nhà bà.

Tôi thay bộ quần áo khá mới và lấy chiếc túi mới miễn cưỡng mang theo.

Không có sự cẩu huyết trong phim truyền hình, mẹ anh vẫn dịu dàng như thế.

Dì ấy dẫn tôi đi một vòng quanh ngôi nhà của họ, đó là lần đầu tiên tôi bước vào ngôi biệt thự này.

Tôi chỉ biết rằng điều kiện gia đình của Lương Sâm rất tốt, nhưng tôi không biết nó tốt như thế nào.

Giày của anh chiếm cả một bức tường trong phòng để đồ, và giá mỗi đôi đủ để tôi làm việc bán thời gian trong vài tháng.

Giá của đôi giày đó gần như đủ để mua một căn nhà bình thường.

Khi anh đi cùng tôi, tôi đã nghĩ đôi giày lúc đó của anh đi đã đắt tiền lắm rồi.

Nhưng mọi người đều biết, đó là thứ rẻ nhất mà anh cố tình mua.

"Joy, dì biết cháu và Lương Sâm có quan hệ tình cảm. Dì không phải cố ý chia rẽ hai người, nhưng cháu có biết Lương Sâm thường xuyên bay về Trung Quốc gặp cháu không, cho nên nó đã thi trượt."

"Dạ.. xin lỗi dì..." Tôi lo lắng và chỉ biết lí nhí xin lỗi.

"Dì không trách cháu, cháu vẫn còn là học sinh, nên chú tâm vào việc học. Lương Sâm sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục học tập, lúc nó ở Trung Quốc vẫn luôn quan tâm đến cháu."

Mẹ của Lương Sâm dịu dàng nhìn tôi:

"Dì nghe nói rằng ba của cháu vẫn đang thụ án, và trong nhà chỉ có bà nội, nếu cháu cần tiền, cháu có thể nói chuyện với dì, hoặc cháu có thể nói chuyện với Lương Sâm."

"Dạ, cháu không cần ạ..."

Tôi cảm ơn rối rít.

Dì ấy cười nhìn tôi: “Cháu là một đứa bé thông minh, khó trách Lương Sâm vẫn luôn ở bên cháu nhiều năm như vậy.”

"Con trai dì từ nhỏ đã rất tốt bụng, dì nhớ khi nó còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy một con vật đi lạc trên đường, nó sẽ nhặt chúng lên. Sau này, trong nhà có hai phòng chỉ để dành riêng cho việc nuôi những chú mèo con và chó con mà nó nhặt được."

Mẹ Lương Sâm liếc nhìn chiếc túi trên người tôi, sửng sốt một chút:

"Chiếc túi này là của Lương Sâm đưa à? Nó cũng rất biết chiều lòng các cô gái đó chứ."

Tôi quên mất ngày hôm đó mình ra khỏi biệt thự nhà họ Lương như thế nào, chỉ cảm thấy mẹ Lương càng cười càng dịu dàng thì tôi lại càng xấu hổ.

Tôi đã kiểm tra chiếc túi đó, Chanel, nó được bán trên mạng với giá 32 ngàn tệ.

Sau này lúc tôi bán chiếc túi này, dù mới chỉ sử dụng 1 lần thôi nhưng người mua lại nói 1 lần thì cũng là cũ, nên giá bán lại chỉ có 12 ngàn tệ.

Tôi đã dùng số tiền bán túi xách để tổ chức tang lễ cho bà.

Điện thoại của Lương Sâm vang lên rất lâu, rất nhiều lần.

Sau khi kết nối, anh đã rất tức giận:

"Joy, mấy ngày nay em làm sao vậy? Có biết anh lo lắng chết đi được không "

Nỗi niềm chất chứa bao ngày cuối cùng cũng tuôn trào, nghe tôi khóc, anh vội dịu lại:

"Này, em đừng khóc... Anh sai rồi... Lẽ ra anh không nên la em."

"Này, em làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Lương Sâm, em không còn nhà nữa...

"Không có việc gì, em chỉ là nhớ anh thôi Lương Sâm."

Sau đó, anh đã bay về từ bên kia trái đất.

Khi đó anh nói, Kiều Tiếu Y, anh cũng nhớ em, và muốn gặp em.

Tôi đáp lại rằng, đừng đến đây nữa Lương Sâm, anh phải tập trung vào việc học của mình.

Đêm đó, anh ấy đã đặt phòng khách sạn và đưa tôi về trường.

Tôi ôm chặt lấy anh và nói: "Lương Sâm, hôm nay em muốn ở cùng anh."

Anh ấy hơi ngạc nhiên và cảm thấy hạnh phúc.

Phòng ngủ với chiếc giường lớn, mềm mại như nằm trên bông gòn.

Anh ấy ôm tôi và nói: "Giữ chặt lấy anh, Kiều Tiểu Y, anh chỉ ôm thôi, không làm gì cả."

Tôi nhìn chăm chú vào mắt anh ấy: "Lương Sâm, em muốn cho anh."

Đây là thứ đắt giá nhất của tôi, tôi muốn tặng cho anh.

Anh ấy nhấc tay mở hộp nhỏ trên đầu giường, giọng nói cũng đã bị nhuốm màu dục vọng.

"Bé ngoan, đừng sợ... "

"Kiều Tiểu Y, anh yêu em. Khi gia đình cho phép, anh sẽ cưới em được không?"

Trong lúc tình cảm bùng nổ, tôi hét tên anh ấy một lần nữa, như được khắc sâu vào trái tim.

Đến gần sáng, tôi mới ngủ, khi tỉnh dậy, Lương Sâm đang nhìn tôi, anh nở nụ cười.

Tôi ngượng ngùng giấu mình trong chăn, anh ấy cười và kéo tôi ra ngoài.

“Anh... anh sao mà dậy sớm thế?" Tôi ngượng ngùng hỏi.

"Anh chưa ngủ." Anh ấy trả lời, "Kiều Tiểu Y, em thích anh từ khi nào vậy?"

Anh ấy nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của tôi.

"Ờ... Chắc là lần anh đánh đàn piano và hát "Trời nắng" đấy."

Anh ấy có vẻ hơi buồn:

"Thế là rất muộn đấy?"

"Anh thích em nhiều hơn em thích anh đấy."

"Nhiều bao nhiêu?"

"Ưm, anh sẽ nói cho em biết vào ngày cưới."

Đầu anh dụi vào cổ tôi:

"Anh đã nghĩ về đám cưới của chúng minh suốt một đêm, càng nghĩ càng phấn khích."

"Vào ngày đó anh sẽ đặt hoa đầy phòng, sau đó anh sẽ hát lại bài "Trời nắng" cho em nghe nhé?"

"Được rồi..."

"Ừm, em thích đám cưới kiểu Trung hoa hay kiểu phương Tây hơn, anh nghĩ em sẽ rất đẹp trong hỉ phục màu đỏ, nhưng anh cũng muốn thấy em trong váy cưới trắng, hãy nói cho anh biết em muốn như thế nào."



Lương Sâm cứ bàn luận về đám cưới của chúng tôi, mô tả mọi chi tiết của nó.

Nhưng Lương Sâm, em sẽ không thể lấy anh.

Tôi đã từ bỏ anh từ bao giờ?

Là ngày tôi khóc và bán chiếc túi của mình đi, hoặc có lẽ sớm hơn, ngày tôi vay tiền của anh.

Sự tự tôn của tôi, nhỏ bé đến mức nào, đã chết rồi.

Tôi đã đưa anh lên máy bay, đó là một ngày trời nắng đẹp.

Tôi hỏi anh, nếu chúng ta chia tay, anh có quên tôi không?

Anh nói sẽ, và sẽ tìm một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh sau khi chia tay với tôi, để tôi hối hận.

Tôi nói về chú cáo A Li mà tôi tặng cho anh, thực ra tôi cũng có một con, và anh nói rằng anh biết đó là một cặp.

Tôi nói rằng tôi viết một bài thơ gọi là "Tặng cây thông" trên mặt sau cuốn sách tiếng Anh của anh, và anh nói rằng anh đã đọc được nó.

Anh nói rằng tôi thật ngốc, và anh đã biết từ lâu.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt anh.

Vào một ngày bình thường nhất, tôi đã từ bỏ người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Sau đó, tôi bắt đầu từ từ xa lánh anh, không nhận cuộc gọi của anh, không trả lời tin nhắn của anh.

Sau đó, tôi nói, Lương Sâm à, chúng ta chia tay đi.

Anh không hiểu mình đã làm sai gì, tại sao phải chia tay.

Trong kí túc xá có một cô gái, cô ấy thường từ chối người khác bằng cách nói: "Anh không phải là kiểu người tôi thích".

Tôi nói với Lương Sâm, anh không phải là kiểu người tôi thích.

Anh nói: "Joy, em đùa à, chúng ta đã hẹn hò được hai năm rồi, mà em nói anh không phải là kiểu người em thích!"

Anh đến dưới tòa nhà kí túc xá của chúng tôi và ngồi đợi một ngày một đêm.

Tôi đau bụng, ngồi trước cửa sổ và nhìn anh ấy suốt một ngày một đêm.

Trước đây tôi không biết cảm giác đau lòng như thế nào khi đọc trong sách, nhưng ngày hôm đó tôi thực sự đã cảm nhận được.

Tâm trí tôi như bị bóp nghẹt, khi thở, tôi cảm thấy nhói đau trong lòng.

Cuối cùng, mẹ anh đã đưa anh đi.

Một đời rất dài, Lương Sâm, chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Tôi nhớ có một người bạn cùng lớp rất thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, cô ấy nói cô ấy ghét những nhân vật nam nữ chính không biết nói dối, cô ấy nói loại người như vậy không xứng đáng được yêu, xứng đáng bị tra tấn đến chết.

Nhưng người yếu đuối đến tận xương tủy, sao dám mở miệng, lại còn là người tốt như vậy.

Dù kết cục bị tra tấn đến chết, tôi cũng chấp nhận.

Đúng vậy, tôi không xứng đáng được yêu.

Tình yêu như cỏ dại phát triển rất nhanh, rồi lại rút đi như dòng nước thủy triều.

Dần dần tôi hiểu rằng, hối tiếc là điều thường thấy trong cuộc đời.

Tôi sống tốt, sau đó từ từ quên anh, nhưng ký ức vẫn ám ảnh tôi như một cơn ác mộng.

Sau đó tôi phát hiện, bận rộn là bài thuốc chữa lành mọi thứ, tập trung vào công việc, tự giác và tiến bộ.

Tiền là điều chữa lành tốt nhất cho tôi, vì vậy tôi chỉ có thể cố gắng kiếm tiền.

Cách đây vài năm khi mới tốt nghiệp, tôi sống trong căn phòng trọ chung 500 đô la một tháng.

Công việc đầu tiên, tôi làm được hai năm, đêm đó đã quá 9 giờ tối, vì tôi từ chối nhận rượu của khách.

Ông chủ nói: "Joy, ngày mai cô không cần đến nữa."

Tôi không muốn bỏ tiền để đi taxi, đứng trong gió lạnh đợi xe buýt hơn nửa giờ, mới nhận ra rằng chiếc xe cuối cùng đã đi qua từ lâu.

Đi bộ một mình trên đường phố trong đêm tối, không biết nên đi đến đâu, các cửa sổ đang sáng đèn nhưng không có một cánh cửa nào thuộc về tôi…

Sự sụp đổ của người trưởng thành chỉ trong một giây phút.

Tôi ngồi xổm xuống đất khóc rất lâu…

"Joy?"

Tôi nhìn lên và thấy Chu Ngạn xuất hiện bên cạnh tôi.

"Chính là em, có chuyện gì sao?" Anh ấy hơi ngượng ngùng hỏi tôi.

"Không có gì... Tôi đã bỏ lỡ chuyến xe cuối." Tôi hơi ngượng ngùng.

"Em ở xa đây không?" Anh ấy đề nghị: "Em muốn tôi đưa em về không?"

Anh ta lái một chiếc xe điện, cũng có chút ngượng ngùng: "Em... em đừng chê là được... Hôm nay là Lễ Giáng Sinh, ở đây không dễ tìm xe."

Sau đó, chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc và anh ấy thường xuyên chào hỏi tôi.

Sau một thời gian dài, dù tôi có chút cẩu thả, nhưng cũng hiểu được tình cảm của anh ấy.

Tôi xin lỗi và nói tôi không muốn hẹn hò.

Anh ấy hỏi tôi có phải vì bạn trai cũ của tôi không?

Tôi không trả lời.

Anh ấy nói rằng anh ấy đã thầm thương tôi rất lâu, nhưng lại tự ti và không dám thổ lộ.

Nếu có thể, liệu tôi có thể thử chấp nhận anh ấy, ngay cả khi chỉ làm bạn cũng được.

Anh ấy đang theo học năm thứ hai, có nhiều thời gian rảnh, là một người không giỏi nói lời ngọt ngào.

Luôn lên ý tưởng và biến tình cảm thành hành động, anh ấy sẽ nấu các món ăn ngon để mang đến công ty cho tôi và xếp hàng mua trà sữa phù hợp với sở thích của các cô gái.

Vào thời điểm đó, các loại trà sữa đã ngày càng phong phú và ngon miệng hơn.

Nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến người đã đem cho tôi chai nước ngọt và hát "Bầu trời trong xanh".

Anh ấy nói: "Joy, tôi là một người rất kiên nhẫn, tôi sẽ chờ đợi em."

Cho đến một lần, mẹ Chu Ngạn lén đến gặp tôi và thăm dò về tình hình của tôi.

Bà khóc và cầu xin tôi, hãy tránh xa con trai bà.

Bởi vì cha tôi là tội phạm, nếu tôi ở bên anh ấy, sẽ làm hại anh ấy.

Con trai của bà sẽ vào đơn vị chính thức sau khi tốt nghiệp.

Cô gái như tôi, đến từ gia đình như thế này, không có một gia đình nào có thể chấp nhận.