Bên ngoài phòng quan sát tĩnh lặng như tờ, chỉ có điện tâm đồ của Quyết Minh vẫn chuyển động phập phồng theo nhịp. Đồ thị sóng điện não đã ổn định như cũ, Trương Dân chợt hỏi: “Thằng bé sẽ không biến thành thiểu năng luôn chứ?”
Không một ai trả lời anh, bởi họ đều đang bận rộn công chuyện.
“Các người muốn làm gì?” – Trương Dân sốt sắng – “Đừng lấy máu của nó! Rút nhiều quá vậy! Thằng bé không chịu nổi đâu!”
“Cậu đừng xúc động!” – Mông Kiến Quốc can ngăn.
Tần Hải mất kiên nhẫn gắt: “Anh Trương, anh ồn ào quá đấy, có hàng tỷ người đang chờ được cứu giúp kia kìa! Mà người yêu của anh chính là nhân tố quyết định, tất cả đều dựa vào chút máu này để chiết xuất ra kháng thể, tôi đã hứa bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không gây thương tổn cậu bé!”
Một lão học giả cũng tức giận thốt: “Đến khi chiết xuất được kháng thể thì cậu cứ mang thằng bé đi bất cứ lúc nào!”
Lúc này Trương Dân mới chịu bình tĩnh lại, nhìn dòng máu đỏ tươi được rút ra từ cơ thể Quyết Minh. Bỗng nhiên ánh sáng xanh lóe lên, ngoài phòng quan sát chợt sinh ra một sự dao động khó phát hiện.
“Gì thế nhỉ?” – Mông Kiến Quốc chau mày tự hỏi.
“Tiến sĩ Tần!!” – Có thanh âm phát ra từ máy bộ đàm – “Huyền Địa Cầu trong văn phòng chính vụ đã biến mất!”
Tần Hải: “…”
Bên trong phòng quan sát ngập tràn ánh sáng xanh lam, nó mềm mại phủ khắp ngõ ngách, rồi chìm xuống sàn nhà ngay trước mắt mọi người.
Huyền Địa Cầu khuếch tán không ngừng, ngày hôm đó, hầu như tất cả mọi người đều gặp được Huyền, nó thong thả lướt dọc ngọn tháp Khu số Bảy, toát ra quầng sáng ôn hòa dìu dịu, xuống đến tận đại sảnh dưới đáy tháp.
Một quầng sáng xanh lam rộng lớn vụt qua Khu số Bảy, Lưu Nghiễn đứng giữa đại sảnh ngỡ ngàng vươn tay, Huyền Địa Cầu xuyên thấu qua cơ thể cậu, và mất hút dưới mặt biển.
Không gian lại trở nên yên ắng, tất thảy Huyền Địa Cầu đã đồng loạt quay về tâm Trái Đất.
Lúc này trên đỉnh tháp trung tâm:
Tít – tít – tít, giữa thanh âm liên hồi phát ra từ máy điện tâm đồ, Quyết Minh dần tỉnh dậy, ngập trong ánh mắt là nỗi kinh hãi bàng hoàng, nhóc giãy dụa không ngớt khiến nhân viên xung quanh giường bệnh rối loạn bù đầu.
“Giữ cậu bé lại!” – Tần Hải hô lên.
“Chuyện gì vậy hả?!” – Có người quát lớn.
Trương Dân cuống quýt gọi: “Quyết Minh!”
Trong khoảnh khắc đó, cả phòng quan sát hỗn loạn như vỡ chợ, Quyết Minh hét: “Mấy người muốn gì! Đây là đâu?!”
Ông lão viện sĩ ghì người Quyết Minh xuống, nhóc tiếp tục vùng vẫy đá đấm loạn xạ: “Thả tôi ra!!!”
Lão viện sĩ vội nói: “Bình tĩnh đi con trai! Chúng tôi không hề có ác ý!”
Tần Hải can ngăn: “Thầy đừng vào trong! Coi chừng thằng bé tấn công thầy đấy! Mau chuẩn bị tiêm thuốc an thần cho nó!”
Trương Dân quát ngang: “Không được tiêm thuốc an thần!”
Mông Kiến Quốc không nói không rằng, gồng sức bẻ vặn cửa phòng quan sát, “rắc” một tiếng giật bung đinh ốc, đoạn ông lao vọt vào trong bắt lấy tay Quyết Minh, trầm giọng vỗ về: “Cháu yên nào, nhìn này, bác là bộ đội đây, quân nhân không bao giờ làm hại cháu đâu, đúng chứ?”
Cổ tay Quyết Minh đã bị Mông Kiến Quốc khóa chặt hết đường ngọ ngoạy, sau khi nhìn thấy quân phục trên người Mông Kiến Quốc mới chịu bình tĩnh lại.
“Đây là nơi nào?” – Quyết Minh hoang mang hỏi – “Ba cháu ở đâu?”
Mông Kiến Quốc bảo: “Cháu bị bệnh nên phải lấy máu xét nghiệm, sẽ xong ngay thôi. Đánh người già như vậy là rất vô lễ. Mau xin lỗi ông ấy đi.”
Quyết Minh đưa mắt nhìn lão viện sĩ kia, rồi lại chần chừ ngó Mông Kiến Quốc, mãi sau mới cúi đầu nói với ông lão: “Cháu xin lỗi ạ.”
Lão viện sĩ ôn tồn cười: “Không sao đâu.”
Bấy giờ Mông Kiến Quốc mới thả tay Quyết Minh ra, nhóc lại hỏi: “Ba mẹ cháu đâu rồi? Còn đây là chỗ nào?”
“Ba đây.” – Trương Dân lên tiếng – “Nhóc cưng đừng sợ.”
Quyết Minh cau mày nhìn lướt ngoài phòng quan sát, vẻ mặt rất là ngơ ngác. Lão viện sĩ rút ống tiêm và gỡ miếng dán trên đầu Quyết Minh xuống, nói: “Được rồi, Tướng quân hãy đưa cậu bé ra bên ngoài chờ.”
Quyết Minh vừa đặt chân xuống giường bệnh đã thấy lảo đảo, hoa mắt chóng mặt, lúc này mới để ý quần áo trên người mình. Mông Kiến Quốc khom người tỏ vẻ muốn cõng nhóc, Quyết Minh lại nói: “Không cần đâu, cháu tự đi được.”
Mông Kiến Quốc dìu Quyết Minh tới phòng nghỉ, Trương Dân vội đưa tay ôm nhóc hỏi han: “Con chóng mặt lắm hả? Thấy sao rồi?”
Quyết Minh giơ tay đẩy anh ra, kỳ quái hỏi: “Chú là ai vậy?”
Trương Dân giật mình kinh ngạc.
Mông Kiến Quốc dường như thoáng hiểu ra điều gì: “Trương Quyết Minh, sự việc cuối cùng mà cháu còn nhớ là gì?”
Quyết Minh lấy làm lạ hỏi: “Đó không phải tên cháu. Rốt cuộc là sao thế?”
Trương Dân nghe thấy liền biến sắc, Quyết Minh tiếp: “Cháu là Đới Tinh, ba cháu đâu? Cả mẹ nữa?”
Mông Kiến Quốc an ủi rằng: “Chốc nữa bác sẽ mang cháu về tìm họ, hồi trước cháu bị mất trí nhớ một thời gian, chú ấy chính là người đã nuôi nấng cháu trong lúc đó.”
Quyết Minh vừa nghe đã hiểu, không khỏi bàng hoàng sửng sốt.
Mãi hồi sau nhóc mới ra tiếng hỏi: “Cháu mất trí nhớ bao lâu?”
Mông Kiến Quốc đáp: “Bốn năm.”
Quyết Minh chầm chậm gật đầu, Mông Kiến Quốc nhíu mày rằng: “ Cháu thông minh thật đấy.”
Quyết Minh đáp: “Cảm ơn bác… Ba mẹ có tìm kiếm cháu không?”
Mông Kiến Quốc nói: “Cũng… không rõ lắm, hiện tại bác không có thông tin nào, nhưng bác đảm bảo sẽ giúp cháu tìm được ba mẹ ruột… Tiến sĩ Tần Hải?”
Tần Hải cầm mấy tờ tài liệu đi vào phòng nghỉ, Mông Kiến Quốc bèn đứng dậy.
Tần Hải: “Ngài về chuẩn bị kế hoạch Lê Minh đi, tất cả đều nhất trí thông qua rồi, loại kháng thể này có ích vô cùng, nó có thể lan truyền và nhân giống trong cơ thể tất cả mọi người…”
Mông Kiến Quốc hỏi: “Có tác dụng phụ gì không?”
Tần Hải đáp: “Cũng chưa rõ, tôi đã tự tiêm cho mình để thử nghiệm, hiện giờ trong máu đang sản sinh kháng thể với tốc độ cực nhanh, kết hợp với chân khuẩn cuối cùng, tôi nghĩ kế hoạch Lê Minh…”
Trương Dân bỗng ra tiếng: “Nhóc cưng, con không nhớ ba sao? Con quên hết mọi chuyện trước kia rồi ư?”
Quyết Minh gắt: “Cái gì vậy, nghe mắc ói hà! Nói chuyện bình thường giùm chút đi!”
Trương Dân: “Là ba đây! Sao con lại… Sao con có thể quên hết như thế!!”
Mông Kiến Quốc: “Cậu nhóc còn phải làm gì nữa không?”
Tần Hải: “Có thể dẫn cậu bé về rồi, nhưng đừng để cậu ta đi lung tung, biết đâu sau này còn cần cậu bé phối hợp làm một chút nghiên cứu phòng ngừa bất trắc…”
Quyết Minh bật dậy đụng ngã bàn trà, hất chậu cây cảnh rớt xuống đất, trong căn phòng nghỉ hỗn loạn nhốn nháo, Quyết Minh hét lớn: “Ông đứng yên ở đó mà nói! Đừng có động tay động chân!”
Tần Hải hít sâu một hơi.
Không khí bỗng tĩnh lặng.
Tần Hải bùng nổ quát tướng: “Tôi chịu đựng các người đủ lắm rồi đấy!!! Kéo cổ bọn họ ra ngoài ngay lập tức!!!”
Mông Kiến Quốc lịch sự đáp lời: “Tôi cũng chịu đựng cậu đủ rồi, Tiến sĩ Tần à.”
Tần Hải như kiểu sắp phát cuồng mà xoay phắt người đi, bỗng Mông Kiến Quốc vươn tay ra bảo: “Bắt tay cái đi Tiến sĩ Tần, ít ra Địa Cầu đã được cứu rồi mà.”
“Ờ hở?” – Tần Hải đành phải xoay người lần nữa, miễn cưỡng bắt tay với Mông Kiến Quốc: “Trên lý luận thì, loài người được cứu rồi.”
“Đinh!” một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong là Mông Kiến Quốc, Quyết Minh và Trương Dân tiều tụy thất thểu.
Lưu Nghiễn thở phào nhẹ nhõm: “Ơn trời, anh còn tưởng là nhóc phải ở trong đó mấy ngày lận, coi nào, nhóc bị rút bao nhiêu máu, có chóng mặt không?”
Quyết Minh dè chừng ngó Lưu Nghiễn hồi lâu, mãi sau mới nói: “Chào anh, cũng không nhiều lắm.”
Bạch Hiểu Đông cũng tới góp chuyện: “Trương Quyết Minh, sao mặt mày em trắng bệch cả thế, để anh cõng em nhé.”
Quyết Minh chau mày từ chối: “Thôi cảm ơn, tôi tự đi được.”
Một câu “Chào anh” và biểu tình lạnh nhạt của Quyết Minh khiến Lưu Nghiễn phải để ý, tức thì cậu đã suy đoán được tình trạng hiện tại.
“Nhóc lại mất trí nhớ nữa à?” – Lưu Nghiễn hỏi.
Quyết Minh: “Anh hỏi ‘lại’ nghĩa là sao?”
Lưu Nghiễn mỉm cười không đáp, khóe miệng Quyết Minh giần giật, Mông Kiến Quốc lúc này mới lên tiếng: “Trở về Khu số Sáu rồi hẵng nói tiếp.”
Tối hôm đó, Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ đều quay về phòng làm việc của riêng mình, những người còn lại thì ngồi tụ tập ở giữa nhà ăn trên tầng Bảy, một bác sĩ tâm lý ngồi ở phía đối diện Quyết Minh làm trắc nghiệm kiểm tra.
Quyết Minh đưa tay bịt một mắt để đo thị lực, sau đó bác sĩ tâm lý lại lấy một bài kiểm tra cho Quyết Minh làm.
Quyết Minh vừa làm mấy đề kiểm tra, vừa nghiêng đầu xem xét Lưu Nghiễn và Trương Dân ở bàn bên cạnh. Lưu Nghiễn đang khẽ giọng an ủi Trương Dân, viền mắt Trương Dân đỏ bừng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Quyết Minh.
“Cháu nghĩ chú ấy mới là người cần bác sĩ tâm lý hơn đó.” – Quyết Minh nói nhỏ.
Bác sĩ tâm lý: “Ừm… chút nữa chú qua đó xem thử, có lẽ anh ấy chỉ sốc quá thôi.”
Quyết Minh có chút sợ sệt quan sát Trương Dân, Trương Dân nhìn thẳng vào mắt nhóc hồi lâu, đôi môi không ngừng run rẩy, lẳng lặng kìm nén dòng lệ ngân ngấn nơi khóe mắt.
“Anh đừng quấy nhiễu cậu nhóc.” – Lưu Nghiễn nói – “Nhóc đang làm kiểm tra mà, nhìn tôi này, Trương Dân.”
“Cháu nghĩ chú là người thế nào?” – Bác sĩ tâm lý đặt câu hỏi.
Quyết Minh nhíu mày đánh giá người đối diện, đoạn nói: “Chú đang kiểm tra xem cháu có bị thần kinh không chứ gì?”
Bác sĩ tâm lý gật đầu, đáp: “Bởi vì trông cháu có vẻ hơi ngốc.”
Quyết Minh bèn bảo: “Cảm ơn, ông bà thường nói ‘đại trí giả ngu’, với lại cháu có ngốc hay không cũng chẳng liên quan gì tới chú.”
Bác sĩ tâm lý bật cười, hỏi: “Đới Tinh này, cháu từng quen bạn gái chưa?”
Quyết Minh lắc đầu, bác sĩ tâm lý bồi thêm: “Thế có thích bạn nữ nào chưa?”
Quyết Minh đáp: “Không có, sao vậy, chú muốn giới thiệu cho cháu một nàng à?”
Bác sĩ tâm lý nghiền ngẫm gật đầu, Quyết Minh nhanh chóng làm xong đề kiểm tra đưa lại cho ông ta, đoạn phòng bị liếc Trương Dân một cái.
Trương Dân tuyệt vọng hỏi: “Nhóc cưng, con… thật sự đã quên hết rồi sao?! Không nhớ được chút nào sao?”
Quyết Minh: “Tôi nào giờ vẫn thế! Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy, chú… ầy… có phải chú khó ở trong người không?”
Lưu Nghiễn: “Đới Tinh, anh ấy chính là người giám hộ của nhóc đấy, phải lễ phép chứ.”
Quyết Minh bèn đáp: “Xin lỗi ạ.”
Bác sĩ tâm lý tổng kết xong bản báo cáo, hỏi: “Ai là người giám hộ của cậu bé?”
Lưu Nghiễn bảo: “Anh nói đi.”
Bác sĩ tâm lý lại đưa mắt nhìn Quyết Minh, nhóc liền hỏi: “Cháu không được nghe à?”
Lưu Nghiễn: “Được chứ, nhóc cứ nghe đi, nhưng anh nghĩ lúc này trong đầu nhóc cũng rối loạn lắm, có nghe cũng không hiểu.”
Quyết Minh nói: “Đúng là rối như mớ bòng bong ấy, mà sao con chó này… bị nhuộm như vậy?”
Panda ngồi bệt dưới đất, ngó Quyết Minh với ánh mắt ai oán hờn tủi.
Lưu Nghiễn hỏi: “Nhóc thích nó không? Nếu thích thì có thể nhận nuôi nó.”
Quyết Minh: “Tàm tạm, em dắt nó đi một vòng nhé, cảm giác thiệt rối bời.”
Quyết Minh tháo cái bịt mắt của con Chow chow xuống, mỉm cười xoa xoa đầu nó, Lưu Nghiễn đưa cho Quyết Minh một xấp vàng lá: “Nhóc có thể cầm cái này đi sắm đồ, thích mua cái gì cũng được hết.”
Quyết Minh rời đi, Lưu Nghiễn ý bảo Trương Dân lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn về phía bác sĩ tâm lý: “Giờ anh nói được rồi.”
Bác sĩ tâm lý nói: “Theo như lời các anh, khi người giám hộ nhặt được cậu bé thì tâm lý của Đới Tinh hoàn toàn khép kín, chỉ số thông minh lại tương đương với một thiếu niên mười bảy tuổi theo tiêu chuẩn bình quân …”
“Cao vậy cơ à?” – Lưu Nghiễn ngạc nhiên.
Bác sĩ tâm lý đáp: “Đúng, điều này có thể liên quan tới những việc cậu bé đã từng trải qua trước kia, hiện giờ IQ của cậu bé còn cao hơn nữa, đã đặt mức 157 rồi.”
Lưu Nghiễn lại hỏi: “Còn tâm lý hoàn toàn khép kín là sao?”
Bác sĩ giải thích: “Nếu những chuyện các anh từng nói đều là sự thật, thì tình huống thế này vô cùng hiếm. Lúc mới được anh ấy nhặt về, Đới Tinh có tâm lý của một đứa trẻ sơ sinh, nhưng chỉ số thông minh của cậu bé lại rất cao. Anh có ngại việc kể lại quá trình trưởng thành của cậu bé từ khi hai người gặp nhau không?”
Viền mắt Trương Dân vẫn đỏ hoe, anh kể đại khái mọi chuyện một lượt.
Bác sĩ tâm lý trầm ngâm một chốc, đoạn nhận xét: “Có thể ban đầu cậu bé không thể nói là đang học tập ngôn ngữ, đầu óc của cậu bé lúc ấy trống rỗng như một đứa trẻ vậy.”
Trương Dân nói: “Đúng vậy, hồi đó nhóc cưng vẫn luôn quan sát hành động của tôi để bắt chước.”
Bác sĩ: “Quả là hiếm thấy… Nếu mọi việc là thật, tư tưởng của cậu bé chia làm hai tính cách: Tính cách đầu tiên tương ứng với một đứa trẻ khoảng năm đến mười tuổi, IQ cao, EQ thấp, trong khi lại bị tác động bởi một loại tình trạng kỳ lạ. Cậu bé có trí tò mò phong phú, nhưng rất ít khi đặt câu hỏi, luôn dùng kiến thức của mình để tự giải đáp.”
“Tính cách thứ hai vốn của bản thân cậu bé, tính cách này chính là trạng thái hiện giờ. Tính cách thứ hai ngủ say suốt thời gian Đới Tinh được anh nhận nuôi, mà những tri thức và kinh nghiệm sống cậu bé tiếp thu được từ khi mười một tuổi tới mười sáu tuổi, đều được lưu trữ trong tư duy của tính cách thứ hai.”
Cả Lưu Nghiễn và Trương Dân đều trầm mặc không nói lời nào.
Bác sĩ tiếp: “Trường hợp của cậu bé rất đáng để đưa vào giáo trình.”
Lưu Nghiễn: “Vậy tôi nói một cách dễ hiểu nhé, cậu nhóc có hai tính cách – Quyết Minh và Đới Tinh. Tính cách của Đới Tinh chỉ có mười một tuổi, khi bị mất trí nhớ thì nó đã ngủ say. Thể hiện ra một tính cách khác là Quyết Minh, lúc Quyết Minh tỉnh lại cũng chỉ có mười một tuổi, đây là kết quả sau khi bị sức mạnh nào đó tác động.”
“Và cho dù Quyết Minh gặp phải bất kỳ sự việc gì, khả năng giao tiếp và quan hệ xã hội vẫn không được tăng thêm chút kinh nghiệm nào. Nhưng sau khi những kinh nghiệm này được phân tích và tổng kết đều được lưu trữ trong tính cách Đới Tinh đang ngủ say.”
“Hiện giờ Quyết Minh biến mất, Đới Tinh được thức tỉnh, thế là biểu hiện của cậu nhóc hoàn toàn phù hợp với tâm lý của một thiếu niên mười sáu tuổi.”
Bác sĩ gật đầu: “Có thể hiểu như vậy, song vẫn còn phải kết hợp với hoàn cảnh gia đình và điều kiện trưởng thành để phân tích lần nữa. Tôi chưa thể đưa ra nhiều kết luận hơn.”
Lưu Nghiễn cũng gật đầu bảo: “Cảm ơn anh.”
Trương Dân vẫn luôn ngồi trầm mặc, hồi sau mới ngẩng đầu hỏi: “Tính cách còn lại đã đi đâu, có tìm lại được không?”
Bác sĩ tâm lý đáp: “Tôi… vừa rồi luôn nhấn mạnh giả thiết ‘nếu mọi việc là sự thật’ cơ mà, bởi vì tính cách của Quyết Minh được tôi hình dung từ lời kể của các anh và bản báo cáo này, còn thực tế kiểm tra lại hoàn toàn không phát hiện điều gì khác thường. Suy luận của tôi được thành lập trên ‘tình huống các anh kể’, mà không phải kết quả từ việc kiểm tra trắc nghiệm.”
Lưu Nghiễn nói: “Tôi hiểu rồi, thế cũng có nghĩa hiện tại cậu nhóc rất bình thường phải không?”
Bác sĩ gật đầu rằng: “Chỉ số thông minh của Đới Tinh rất cao, khả năng giao tiếp cũng khá ổn, như một học sinh lớp 11 khỏe mạnh bình thường. Nếu không phải do anh kể lại, tôi vốn không cho rằng trong cơ thể cậu bé tồn tại một nhân cách khác.”
Sau đó, bác sĩ tâm lý chào tạm biệt rời đi.
Quyết Minh dắt chó, mua một chai nước táo, một ổ hotdog và một cây xúc xích. Nhóc ăn hotdog, còn xúc xích thì đút cho Panda.
Một người một chó cứ thế ngồi một góc bên sân tập của K3, ngắm nhóm lính đặc chủng chơi bóng rổ.
Vào xế chiều, đèn trần ở Khu số Sáu được điều chỉnh lại ánh sáng, một chùm sáng đỏ cam ấm áp dần dần lan đến từ phía Tây trần nhà, chiếu rõ cái bóng của nhóc trên mặt đất.
Lưu Nghiễn vỗ vỗ lên vai Trương Dân đang ngồi đối diện, bảo rằng: “Nghe tôi nói này, anh Dân.”
Trương Dân ngước mắt nhìn chăm chú vào Lưu Nghiễn.
“Trước khi nhặt được nhóc.” – Lưu Nghiễn nghiêm túc nói – “Anh vẫn là hai bàn tay trắng, những ngày tháng đó anh đã sống thế nào?”
Trương Dân lắc đầu thốt: “Cậu không biết đâu, Lưu Nghiễn à, không thể nói thế được. Khi có một người bước vào cuộc sống của cậu, dù một ngày nào đó họ rời đi, thì cậu mãi mãi không thể quay lại trước kia. Quyết Minh đã đến, nên cuộc đời tôi không còn như trước nữa.”
Lưu Nghiễn nói: “Nhưng cậu nhóc vẫn còn ở đây, anh nhìn đi, đó chính là cậu nhóc đấy thôi?”
Trương Dân quay đầu chú mục về phía Quyết Minh ở đằng xa, Lưu Nghiễn lại nói: “… Ít ra… Hai người vẫn có thể làm quen, bắt đầu lại lần nữa. Mà Mông Phong thì sao? Tôi đã mất anh ấy rồi, tương lai của chúng tôi rất mịt mờ.”
Trương Dân im lặng thật lâu, cuối cùng chấp nhận: “Cậu nói đúng.”
Lưu Nghiễn gật đầu, bảo: “Anh Dân, mới nãy anh rất… quá khích đó.”
“Anh như người điên bị giật kinh phong ấy, cũng chẳng biết nói năng đàng hoàng, toàn lặp đi lặp lại mỗi hai câu ‘con bị sao vậy’ với ‘Con quên ba rồi ư’, thế không được! Nhóc hơi sợ anh rồi đấy, anh giống như con ma men phát cuồng vậy. Bạo lực quá mức, ai trông thấy cũng phát hoảng, anh có muốn soi gương xem thử không? Mắt thì đỏ ngầu, vẻ mặt lại còn đáng sợ nữa.”
“Bất kỳ ai gặp anh đều tưởng anh bị rối loạn thần kinh, chắc vì thế nên nhóc mới không dám tới gần anh, chứ không phải bài xích anh đâu. Anh chẳng thể trông chờ kỳ tích nào cả, anh tưởng là nếu anh ôm nhóc… thì nhóc sẽ nhớ ra à? Xin lỗi, tôi cho rằng không khả thi lắm.”
Trương Dân: “Tôi… không phải tôi cố ý, lúc nhóc cưng mới đi ra từ phòng thí nghiệm, tôi đã hoàn toàn… rối loạn. Trước đây có rất nhiều lần tôi suy nghĩ, nếu có một ngày nhóc nhớ ra mọi chuyện mà lại quên tôi… Mỗi lần tưởng tượng đến đó tôi cũng không dám nghĩ tiếp nữa.”
Lưu Nghiễn trầm mặc không đáp.
Trương Dân lại tiếp: “Cậu có hiểu được không, chuyện mà cậu sợ nhất biến thành sự thật… nhất thời không thể phản ứng kịp, hệt như mơ thấy ác mộng, không cách nào tin nổi. Bây giờ tôi đã đỡ hơn một chút, nhưng phải nói thế nào đây?”
Lưu Nghiễn: “Anh thấy đó, tôi và nhóc nói chuyện rất bình thường mà, trước hết anh phải bình tĩnh lại đã, nhắc nhở bản thân mình rằng, nhóc đã quên anh thật rồi. Nhóc không phải là Quyết Minh, tất cả phải bắt đầu một lần nữa, anh thử chầm chậm tiến hành xem.”
Giữa ánh hoàng hôn chiếu rọi, Bạch Hiểu Đông đánh mình trần nhảy bật lên tại chỗ, ném ra một quả ba điểm tuyệt đẹp.
Nhóm lính đặc chủng giải tán, Bạch Hiểu Đông kéo lấy chiếc áo ba lỗ rằn ri vắt ngang trên xà đơn, khoác lên vai, đi tới mép sân bóng rổ.
“Cho anh uống một ngụm với, Trương Quyết Minh.” – Bạch Hiểu Đông xin xỏ – “Sắp chết khát rồi này.”
Quyết Minh đính chính: “Em là Đới Tinh.”
Bạch Hiểu Đông sửa lời: “Rồi rồi… là Đới Tinh, tên nào mà chẳng được.”
Quyết Minh chuyền chai nước táo cho cậu ta, Bạch Hiểu Đông ngửa đầu tu ừng ực, vóc người cân xứng trần trụi nhễ nhại mồ hôi trong suốt.
Cậu ta vận một chiếc quần rằn ri, vì luyện Tán đả nên dáng người rất đẹp, cơ bụng có thể nói là hoàn mỹ, không quá vạm vỡ nhưng lại vô cùng cân đối. Cậu ta uống xong nước táo, chống hai tay lên đầu gối thở dốc một lúc, khuôn mặt hẵng còn ửng đỏ do vận động thể thao.
Quyết Minh: “Thế này mà gọi là ‘một ngụm’ á?”
Bạch Hiểu Đông nhìn Quyết Minh cười bỉ: “Đúng là một ngụm mà, để anh mua chai khác trả cho em là được.”
“Em có tiền.” – Quyết Minh sang chảnh vung ngón tay xoa một phát, mấy tấm vàng lá xòe ra như đuôi công, sáng lấp la lấp lánh.
Bạch Hiểu Đông xuýt xoa một tiếng, khoa trương há hốc miệng như thể kinh ngạc lắm.
Bạch Hiểu Đông tò mò hỏi: “Đây là gì? Thẻ kẹp sách à?”
Quyết Minh: “…”
Quyết Minh: “Sao các anh ai cũng tỏ vẻ thân thiết với em quá vậy? Mà không biết Lưu Nghiễn đi đâu rồi.”
Bạch Hiểu Đông nhìn về phía dãy bàn trong nhà ăn, chỗ mà Lưu Nghiễn và Trương Dân vừa ngồi đã trống không, lơ mơ bảo: “Tại ai gặp em cũng thích mà, họ không bảo em giờ phải làm sao à?”
Quyết Minh đáp: “Lưu Nghiễn cho em cái mã vạch này, bảo em đến tầng Mười ba tra cứu tư liệu của ba mẹ em, nhưng bây giờ đã hết giờ làm rồi, phải chờ ngày mai mới đi được.”
Bạch Hiểu Đông vỡ lẽ: “À, vậy tụi mình đi ăn cơm trước đi, căn tin chuyên dụng của K3 làm đồ ăn ngon hơn bên này nhiều, dùng thẻ của anh, đi nào.”
Quyết Minh: “Vậy tối nay em ngủ ở đâu, nằm phơi giữa sân bóng rổ hả?”
Bạch Hiểu Đông: “Em sẽ bị huấn luyện viên tuần tra nhốt vào phòng tối mất, đến ký túc xá của anh mà ngủ, hai ta cùng chen chúc một giường ngủ tạm đêm nay, ngày mai đi hỏi Lưu Nghiễn sau, còn con chó thì… ngủ dưới gầm giường đi.”
Bạch Hiểu Đông choàng vai Quyết Minh, dắt Panda, cứ vậy đi thẳng một mạch.
Bảy giờ tối, hoàng hôn tắt nắng, K3 rơi vào bóng đêm, trên mọi con phố, những cột đèn đường hắt ra luồng sáng vàng cam ấm áp.
Dưới bóng đèn đơn độc, Trương Dân yên tĩnh đứng đó, trong tay anh cầm một gói tôm chiên, nhưng vẫn không hề bước tới, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng dáng Quyết Minh và Bạch Hiểu Đông rời đi giữa đường phố lên đèn.