2013

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

#21. Trời phạt…

“Thông báo cho mọi người lập tức hành động!” – Lưu Nghiễn vội vàng xuống lầu – “Chuyển tất cả các thiết bị trong nhà kho ra đây, mau lên!!”

Hồ Giác theo sau Lưu Nghiễn chạy băng qua hết sân thể dục: “Có xài được không?”

Lưu Nghiễn vội đáp: “Chắc chắn là được! Hồ Giác! Anh cho người ra ngoài tìm Mông Phong và Trương Dân trở về bằng mọi giá! Nhanh đi! Những người còn lại theo tôi! Khuân đồ ra! Tạ Phong Hoa! Kêu Đinh Lan tới đây! Mở nhà kho!”

Chớp mắt mọi người trong trường đều bị dọa hốt hoảng, nhiều người túa ra khỏi ký túc xá và phòng học, tụ lại ở sau dãy phòng học, đứng xa xa trông về Lưu Nghiễn.

Bàn tay của Đinh Lan phát run, vài phen suýt làm rớt chùm chìa khóa xuống đất, Tạ Phong Hoa bèn chộp lấy, mở ổ khóa lớn ra.

Lưu Nghiễn xoay người hô: “Các bạn… mọi người đều ở đây hết hả?”

Hơn trăm người ngỡ ngàng ngó chăm chăm vào Lưu Nghiễn, rồi một người cất tiếng hỏi: “Zombie sắp tới rồi sao? Mông Phong đâu?”

Giữa trời gió tuyết lạnh lẽo, cả đám người trở nên bình tĩnh hiếm thấy.

Lưu Nghiễn nói: “Mông Phong đã ra ngoài trinh sát, sẽ trở về ngay lập tức, có một đàn zombie sắp ùa tới từ phía Tây Bắc, bọn chúng đang đi trú Đông, rất nhanh sẽ tràn qua chỗ chúng ta. Trước đó tôi đã dựng xong rào phòng ngự rồi, bây giờ nhờ mọi người phụ giúp một tay, khẩn cấp hoàn thành mọi thiết bị.”

Hồ Giác tiếp: “Đàn zombie chỉ băng qua chỗ này thôi, khả năng có một phần sẽ xâm nhập vào, nhưng chỉ cần nghe theo Lưu Nghiễn, đảm bảo mọi người sẽ không sao hết.”

Lưu Nghiễn cam đoan: “Tôi sẽ ở cùng với các bạn, chờ đợi Mông Phong quay về, hãy tin tôi, tất thảy mọi người đều có thể sống sót, mau! Bắt đầu chuyển đồ! Nâng toàn bộ máy phát điện lên mái nhà đi!”

Đám người lập tức tản ra, nghe theo chỉ đạo đi vận chuyển thiết bị.

“Lâm Mộc Sâm ở đâu?” – Ngô Vĩ Quang tiến tới hỏi.

Lưu Nghiễn: “Vẫn còn ở trên lầu, nói chuyện với hai người mới đến… Mục sư, chú hãy dắt mấy đứa nhỏ lên tầng trên cùng, ném hết số dây điện trên đó xuống. Anh là Tiền Hoài Nhân đúng chứ, tôi nhớ rõ tên anh mà, giờ anh kiếm thêm ba người nữa, cắt hết đầu từng dây điện rồi móc vào lưới sắt.”

Lưu Nghiễn bận rộn đảo tới đảo lui trong khắp dãy phòng học, tình hình nhất thời rối loạn, mọi người ai ai cũng tất tả chạy việc. Cánh đàn ông khuân hết máy phát điện lên đặt chính giữa sân thượng, ở chỗ đó đã đúc sẵn mười ba ụ xi măng cách đây một tháng.

Đứng ở tầng trên cùng gió lạnh thấu xương, cuồng phong ùa tới như muốn quét rụng cả lỗ tai, Lưu Nghiễn cho người đem từng cây trụ xay gió cao ba mét cắm vào giữa ụ xi măng, hơn trăm cánh quạt bắt đầu tăng tốc điên cuồng xoay tít, khiến mặt sau kéo thành từng vệt lốc tuyết thật dài, tạo nên một khung cảnh hùng tráng.

“Lưu Nghiễn, đây là rào chắn phòng ngự của anh đấy à?” – Vương Thuật trèo lên lầu ra tiếng hỏi.

Lưu Nghiễn quay đầu, vừa thấy là tay sai của Lâm Mộc Sâm liền hỏi ngược lại: “Anh Sâm đâu rồi?”

“Anh ấy cho phép anh mở kho chuẩn bị vật tư, là muốn để anh sửa sang lại ô tô, mở nhà kho chuyển tất cả những chiếc xe bên trong ra, vậy mà anh lại lắp ráp cái mớ quái quỷ gì đây? Lưu Nghiễn, anh giả ngu hay ngu bẩm sinh thế hả?!” – Vương Thuật gằn tiếng.

Lời kia vừa thốt ra, gần chục người đang có mặt trên sân thượng tức khắc dè chừng, Tiền Hoài Nhân chợt chen lời: “Sao lại như vậy? Gã muốn ném chúng tôi lại mà bỏ trốn?”

Vương Thuật quát: “Mười vạn con zombie đấy! Không bỏ chạy còn đợi gì nữa hả! Lưu Nghiễn!! Anh điên rồi à?!!”

Thoáng chốc mọi người đều phát hoảng, Lưu Nghiễn trấn an: “Đừng có sợ, tôi đi nói chuyện với anh ta.”

Vương Thuật liền cản cậu lại: “Giờ anh ấy không rảnh gặp anh đâu.”

Lưu Nghiễn gần như không nhẫn nhịn nổi nữa, nhưng đại địch sắp tới ngay trước mặt, Mông Phong và Trương Dân cũng không có bên cạnh, không thể tiếp tục sinh sự được, Hồ Giác ngắt lời: “Anh Sâm đang làm gì vậy?”

Vương Thuật ngập ngừng: “Ảnh đang… thôi đi, Lưu Nghiễn, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Lại có thêm người khác leo lên sân thượng lầu ba, là một người đàn ông khá lạ mặt.

“Chị của tôi đang nói chuyện với anh ta.” – Người đàn ông kia lên tiếng.

Lưu Nghiễn vừa động não là hiểu ngay, đích thị là người mới tới.

“Bình tĩnh đi!” – Hồ Giác cao giọng – “Lưu Nghiễn sẽ không đâm đầu chịu chết, lại càng không để chúng ta chôn cùng, hãy tin tưởng cậu ấy!!”

Lưu Nghiễn tiếp tục nói: “Mang tất cả ổ điện và dây điện tới đây, xong rồi mọi người có thể xuống dưới. Vương Thuật, đừng ở đó lằng nhằng, coi chừng tôi bảo Quyết Minh đi mách tội, Trương Dân sẽ đập chết cậu đấy!”

Hồ Giác liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là giữa trưa, Lưu Nghiễn quay sang những người còn lại nói: “Cơm vẫn cần phải ăn chứ, cứ yên tâm về ăn cơm đi, lát sau tôi sẽ giải thích cho mọi người hiểu.”

Hồ Giác hiểu ý đưa mọi người xuống ăn trưa, người đàn ông kia chìa tay tới: “Xin chào, tôi tên Đường Dật Xuyên, cậu là Lưu Nghiễn phải không?”

Lưu Nghiễn đáp: “Phải, khi nào mới gặp Lâm Mộc Sâm được?”

Đường Dật Xuyên lắc đầu, hướng mắt lên dàn máy xay gió ở xung quanh, chỉ nói: “Không rõ nữa, cậu định làm cuộn Tesla với dòng điện hai chiều à?”

Lưu Nghiễn khá là bất ngờ: “Đúng rồi, anh cũng biết những thứ này sao?”

Đường Dật Xuyên bèn đáp: “Tôi làm bên mảng vật lý năng lượng mà, thiết kế này được đấy, có điều còn cần phải tăng cường thêm chút nữa, cuộn dây cảm ứng nếu vận hành không ổn định dễ gây ra nổ mạnh trong diện tích nhỏ.”

Lưu Nghiễn nhẹ nhàng thở phào: “Anh tới đúng lúc lắm, chúng ta đi xuống rồi bàn tiếp.”

Zombie vẫn chưa tràn tới, với sự nỗ lực của Hồ Giác và Ngô Vĩ Quang đã có thể trấn an nỗi sợ của mọi người, mà tất nhiên, người ghi điểm sau cùng vẫn là thím Vu.

Thím Vu vừa phân phát đồ ăn vừa rằng: “Mọi người coi đó, bữa ăn này vẫn bình thường như mọi ngày thôi, chứng tỏ là ai cũng sẽ sống sót thật mạnh khỏe, bằng không thì sao bữa nay lại không có thịt cơ chứ?”

Những lời này hoàn toàn xoa dịu được lòng người, ai nấy tự giác chia nhau ngồi xuống từng bàn trong căn tin, bắt đầu dùng bữa trưa.

Lưu Nghiễn trải bản vẽ ra trước mặt, Đường Dật Xuyên đang đứng khom người ở phía đối diện, cầm bút máy sửa lại mạch điện ở vài chỗ, xong xuôi mới đóng nắp bút lại, anh ta nói: “Làm như vậy có thể duy trì lâu hơn, vì trời tuyết có khá nhiều hơi nước, nên cuộn dây nhất định có thể phát huy tác dụng rất lớn.”

Lưu Nghiễn nhét cơm vào miệng nhồm nhoàm: “Anh nghĩ điện có tác dụng tới lũ zombie không?”

Đường Dật Xuyên ngước mắt nhìn vào Lưu Nghiễn, sau đó gật đầu nói: “Có, tác dụng của điện năng vô cùng lớn, luồng điện cao áp có thể phá hủy trung khu thần kinh của chúng nó chỉ trong chớp mắt, hoàn toàn hủy đi khả năng hoạt động của bọn chúng.”

Lưu Nghiễn nghe vậy như trút được gánh nặng, vấn đề này cậu và Phương Tiểu Lôi cũng đã bàn luận từ lâu rồi.

Thật ra zombie và con người không mấy khác biệt, bọn chúng không hề bất tử, phần cốt lõi đều nằm trong đại não – đại não hoạt động nhờ điện tích tế bào, thông qua hệ thần kinh trung ương phát lệnh chỉ huy cơ thể hoạt động. Một khi luồng điện phá hủy hệ thần kinh trung ương của chúng, chỉ còn mỗi cái đầu có thể há mỏ đớp, vậy là hoàn toàn giải quyết được tất.

Ở trên, nôm na hiểu là trong não có điện tế bào nên zombie vẫn hoạt động được, đại não thông qua các neuron thần kinh truyền xung thần kinh điều khiển cơ thể, khi luồng điện cao áp quét qua cơ thể sẽ phá hủy hệ thần kinh trong cơ thể ngoại trừ đại não (vì trong não cũng có điện tích), nên bọn zombie bị tê liệt tay chân, riêng mỗi cái đầu còn hoạt động được thôi ^^

Cuộn Tesla là thiết bị dùng máy biến thế khuếch đại điện áp lên hàng triệu Vôn trong thời gian cực ngắn, tuy nhiên trong lúc bùng nổ đại dịch zombie, hầu hết mọi nơi đều bị cúp điện nên dường như chưa có ai dùng thử chiêu này.

“Chị của anh làm nghề gì?” – Lưu Nghiễn chợt hỏi.

“Chị ấy là diễn viên.” – Đường Dật Xuyên đáp – “Chuyện này kể ra dài dòng lắm… Ở chỗ các cậu, cái người gọi là anh Sâm gì đó chính là lão Đại à?”

Lưu Nghiễn tiếp: “Tình hình ở đây cũng khá là rối ren, tôi phải đi sửa lại đường dây dẫn ngay, sau khi vượt qua phen này an toàn chúng ta hẵng kể sau vậy.”

Đường Dật Xuyên mau chóng gật đầu nói: “Được, để tôi giúp cậu.”

Lưu Nghiễn: “Có thể nhờ chị anh khuyên nhủ Lâm Mộc Sâm được không?”

Đường Dật Xuyên vừa nghe đã hiểu ngay, anh ta lặng im một lúc, sau đó mới bảo: “Cũng được, nhưng gã ta đã muốn…”

Lưu Nghiễn liền tiếp: “Anh nói chuyện với chị ấy đi, để chị thuyết phục Lâm Mộc Sâm ở lại đây.”

Lưu Nghiễn quay về lấy thêm mấy cái điện trở shunt(*), tháo hết toàn bộ bóng đèn xuống, ngoại trừ mấy bóng ở đại sảnh trường học.

(*) điện trở Shunt: là một thiết bị tạo ra một sụt áp tỷ lệ với dòng điện đi qua nó, để có thể đo được bằng đồng hồ mV. Đại khái là để đo dòng điện trong mạch đó ^^

Cậu tháo mở một cái máy biến thế trên cầu thang sát đại sảnh lầu hai, vừa làm vừa đối chiếu với bản vẽ, dựa theo những chỗ mà Đường Dật Xuyên mới sửa để lắp ráp lại.

“Có cần tôi giúp gì không?” – Tạ Phong Hoa bưng khay cơm tiến tới ngồi xuống.

Lưu Nghiễn ngó vào khay cơm của cô, rồi nói: “Không, cô chỉ ăn có chút xíu này thôi á? Sao khác với phần ăn của chúng tôi quá vậy?”

Tạ Phong Hoa nhún vai, đoạn cầm thìa quấy quấy chén canh, sau đó đáp: “Giờ anh mới phát hiện đấy à?”

Lưu Nghiễn liền bảo: “Cô đi báo với Hồ Giác rằng, nếu anh ta còn dám phân biệt đối xử, không cho các cô ăn no, tôi sẽ xách anh ta ra thử nghiệm cuộn Tesla đặc biệt của tôi nhé.”

Tạ Phong Hoa cười rộ lên: “Cá chắc anh ta chả biết đó là thứ gì nữa cơ.”

Lưu Nghiễn tiếp: “Chỉ cần anh ta biết đó là thứ rất đáng sợ thì đủ rồi… cố định cái này giùm tôi cái.”

Tạ Phong Hoa giúp Lưu Nghiễn giữ một cái lò xo, lại nói: “Anh đã gặp cô nàng mới tới chưa?”

Lưu Nghiễn: “Vẫn chưa, cô ta làm sao? Bị lây nhiễm rồi?”

Tạ Phong Hoa đính chính: “Đâu có, cô ấy rất khỏe, anh đoán thử cô ấy là ai nào?”

Lưu Nghiễn nhíu mày, đương cầm tua vít cẩn thận vặn mở một con đinh ốc.

Tạ Phong Hoa vừa thốt ra một tên tuổi cực vang dội, Lưu Nghiễn suýt tý đã vuột con đinh ốc lọt vào trong máy biến thế.

“Thiệt hả?” – Lưu Nghiễn ngạc nhiên hỏi.

Tạ Phong Hoa cười mà rằng: “Anh mê cô ấy sao?”

Lưu Nghiễn: “Không ghét, cũng không hẳn là thích. Cô ấy quay rất nhiều phim mà, chính là diễn viên… Trời đất. Tận bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc được ở chung một tòa nhà với cô ấy.”

Tạ Phong Hoa tiếp tục: “Tôi nghe cô ấy bảo, tên thật là Đường Dật Hiểu, tên kia là nghệ danh thôi.”

Lưu Nghiễn nghĩ ngợi một chốc, rồi nói: “Thiệt ra tôi không mấy quan tâm tới diễn viên ngôi sao gì cả, chỉ thấy bất ngờ quá thôi, nhưng Mông Phong và Trương Dân lại thích lắm đó, tôi nhớ Trương Dân từng nói… hồi trung học rất thần tượng cô ấy, này, cô xác định chính là cô ấy à?”

Tạ Phong Hoa nâng mắt nhìn lên lầu, ý bảo: “Ây, anh nhìn đi, cô ấy bước ra rồi kìa.”

Nữ diễn viên kia đang vuốt lại mớ tóc rối, đóng cánh cửa phòng Lâm Mộc Sâm rồi đi ra, cô xách theo một cái túi hàng hiệu, trên cổ vẫn còn lưu lại dấu vết đỏ hằn rõ rệt.

Trong lòng Tạ Phong Hoa và Lưu Nghiễn thừa hiểu đã xảy ra chuyện gì, một chiếc giày cao gót của Đường Giật Hiểu đã mất gót, hiển nhiên là trong quá trình bỏ trốn đã bị rớt mất. Lúc đi đường cô vẫn kiểng chân trong vô thức, tựa như gót giày kia vẫn còn đó.

Cô nâng túi xách tao nhã bước xuống, đứng từ trên cao vọng xuống, đánh mắt nhìn qua Tạ Phong Hoa và Lưu Nghiễn, cất giọng hỏi: “Em trai của tôi ở đâu?”

Lưu Nghiễn bèn đáp: “Chắc đang ở ngoài kia, chị có thể ra ngoài xem thử.”

Đường Dật Hiểu không nói gì thêm mà rời đi.

Lưu Nghiễn đặt máy biến thế xuống bậc thang, nhanh chóng sải bước lên lầu, gõ cửa hai tiếng rồi cứ thế bất chấp đẩy cửa, đi vào văn phòng của Lâm Mộc Sâm.

Lâm Mộc Sâm để cúc áo mở phanh, bộ dáng vô cùng thỏa mãn ngồi hút thuốc trên ghế xoay.

“Chuẩn bị tốt chưa?” – Lâm Mộc Sâm cười rằng – “Đúng ba giờ xuất phát.”

“Không.” – Lưu Nghiễn thẳng thừng – “Không có ai đi đâu hết.”

Nụ cười của Lâm Mộc Sâm tức khắc lụi đi.

Lưu Nghiễn nói tiếp: “Bây giờ nếu đi, chắc chắn chết. Tôi chờ mãi mới có cơ hội giải thích với anh chuyện này. Đàn zombie đang rần rần kéo nhau xuôi Nam, anh muốn chạy về đâu?”

Lâm Mộc Sâm lạnh lùng gằn giọng: “Lưu Nghiễn, cậu nghiêm túc chứ?”

Lưu Nghiễn cam đoan: “Tôi lấy mạng mình ra đảm bảo, sẽ không có ai phải chết. Từ một tháng trước, tôi và Mông Phong đã dựa vào địa hình nơi này để bày ra bố trí cẩn thận chặt chẽ…”

Lâm Mộc Sâm không chờ Lưu Nghiễn nói hết lời đã điên tiết quát: “Thằng này điên chắc rồi! Lưu Nghiễn! Mười vạn con zombie đấy!! Cậu có biết mười vạn con zombie có nghĩa gì không hả!!!”

Lưu Nghiễn không hề tức giận, cậu biết rằng lúc này có nạt nộ nhau cũng không giải quyết được vấn đề, cậu chăm chú giải thích: “Anh Sâm à, cho dù chạy đến chỗ nào cũng chết. Chỉ khác là chết sớm hay muộn thôi, thành phố Tây An gần bảy triệu dân, mà dân cư ở tỉnh Hà Nam gần tới một trăm triệu, những người này sau khi biến đổi thành zombie đã bắt đầu xuôi Nam, dù là một phần mười trong số đó đã tới hai mươi triệu rồi.”

“Bây giờ anh rời khỏi chỗ này, kết quả duy nhất là bị zombie đuổi theo, anh muốn quay lại phía Nam à? Trở về nơi chúng ta đã bỏ đi sao? Lúc trước Mông Phong đã từng đề nghị đi theo tuyến đường băng qua Tứ Xuyên tiến tới Tây Tạng, nhưng anh lại không chịu tiếp thu, hiện tại đường sống duy nhất đã bị cắt đứt luôn rồi, anh không thể nào bỏ chạy cùng lúc với đợt càn quét của lũ zombie mà trốn vào Tứ Xuyên được.”

Lâm Mộc Sâm không hé răng, Lưu Nghiễn tiếp lời: “Mười vạn con zombie chỉ là đợt sóng thứ nhất, lũ zombie này không có khả năng tụ tập thành đoàn, nhất định bọn chúng đi rải rác thôi. Mà số lượng đến chỗ chúng ta đầu tiên sẽ rất nhỏ, dự tính từng nhóm khoảng chừng năm nghìn tới một vạn con. Muốn đập tan lần lượt từng nhóm zombie là hoàn toàn có khả năng.”

“Cậu cho là nếu chúng đi theo “từng nhóm”, thì cậu có thể giết hết mười vạn con?!” – Lâm Mộc Sâm như thể nghe thấy một chuyện nực cười nhất trần đời.”

“Cứ thử xem sao.” – Lưu Nghiễn lại nói – “Theo chiến thuật bố trí phòng ngự của Mông Phong, tối thiểu có thể tranh thủ được ba ngày để nghỉ ngơi hoãn sức. Chúng ta ở đây chờ thời cơ thích hợp, cho đến khi Mông Phong và Trương Dân trở về thì mấy đợt zombie quy mô lớn đã băng qua trước rồi, sau đó chúng ta sẽ phát động toàn lực phá vây, chống lại làn sóng zombie mà vượt lên phía Bắc, cứ như vậy, áp lực phải đối mặt sẽ giảm bớt gấp trăm lần.”

“Trương Dân là cao thủ chỉ huy đánh du kích, chúng ta nếu du kích được thì du kích, không thể du kích cứ liều mình xả súng bắn phá, càn quét tiến tới. Anh nghĩ lại mà coi, mười vạn con zombie ngáng giữa đường đáng sợ, hay từng đợt hai ba vạn con zombie phân bố rải rác ở bên ngoài đáng sợ hơn?”

Lâm Mộc Sâm trầm mặc.

Lưu Nghiễn còn nói: “Chúng ta phải lợi dụng thiết bị phòng ngự nơi đây giết chết một phần, rồi mới đối đầu với đợt sóng zombie tiếp theo, một khi Bắc tiến thành công, khi đó mới là an toàn thật sự. Ít nhất trong mùa Đông này, rét lạnh sẽ là lực cản lớn nhất ngăn chặn bọn zombie di chuyển, sẽ không cần phải nơm nớp lo lắng sống chết nữa, cứ thế.”

Lâm Mộc Sâm mới mở miệng: “Cậu có chắc làm vậy được không? Tính mạng của tất cả mọi người đều nằm trong tay cậu đấy.”

Lưu Nghiễn thở dài, lựa lời mãi mới lên tiếng: “Anh Sâm, Mông Phong chưa trở về, tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi tin rằng có thể phòng thủ được, tuy vậy bây giờ vẫn còn cơ hội để lựa chọn.”

“Một, anh muốn đi thì đi ngay lúc này, muốn dẫn theo bao nhiêu người, bao nhiêu đồ đạc cũng được, tranh thủ thời gian thông báo di tản. Hỏi ý kiến những người khác, xem có ai tự nguyện đi cùng anh, muốn đi đâu thì tùy anh, sống hay chết, mọi người cứ thử vận may thôi. Ngoại trừ những bình ắc quy ở trên kia, tôi cũng chẳng cần cái gì thêm. Dù sao máy phát điện và bình ắc quy anh cũng không thể mang đi, coi như là chút đồ chia cho tôi sau quãng thời gian dài đi theo anh vậy. Quen biết nhau chính là duyên phận, tôi chúc anh luôn may mắn, mong là sau này còn cơ hội gặp lại.”

“Hai là, tham gia với chúng tôi, ở lại cùng nhau chống chọi cường địch, chỉ cần cầm cự đến lúc Mông Phong và Trương Dân quay về là chúng ta an toàn rồi.”

Lưu Nghiễn nâng mắt, nhìn chăm chú vào Lâm Mộc Sâm.

“Chọn đi, anh Sâm.”

Lâm Mộc Sâm bắt gặp trong mắt Lưu Nghiễn toát ra một sự tự tin gần như điên cuồng, hai người đứng yên đối mặt nhau thật lâu, cuối cùng Lâm Mộc Sâm chấp nhận: “Được rồi, anh tin cậu, đừng khiến anh thất vọng đấy. Cần anh làm gì nào?”

Lưu Nghiễn đáp: “Anh chỉ cần ngồi đây chỉ huy, ổn định sĩ khí là được.”

Hoàng hôn, ngày 17 tháng 11 năm 2012.

Mọi người như thể sắp sửa đối đầu với giặc cỏ, người thì đứng ở hành lang dõi mắt ra cửa sổ, người lại trốn giữa dãy phòng học nơm nớp cầu nguyện. Lưu Nghiễn leo lên sân thượng, cậu vẫn cảm thấy có chút bồn chồn, bèn quay sang Tạ Phong Hoa bảo: “Gọi a Văn tới đây đi.”

Văn Thư Ca đi tới, vẻ mặt của cậu ta cực kỳ sầu muộn, tựa như một gốc cây sắp héo rũ tới nơi.

Lưu Nghiễn cất tiếng: “A Văn, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”

Văn Thư Ca giương mắt nhìn Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn liền nói: “Cậu có thể giúp tôi trông chừng Lâm Mộc Sâm được không?”

Văn Thư Ca gật đầu, Lưu Nghiễn tiếp: “Lỡ như gã định bỏ trốn, cậu phải dùng hết mọi thủ đoạn níu chân gã lại.”

Văn Thư Ca đáp: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Lưu Nghiễn: “Tôi cần một đáp án chắc chắn.”

Văn Thư Ca sửa lời: “Tôi nhất định làm được.”

Lưu Nghiễn lại nói: “Chẳng việc gì phải đánh đấm cả đâu, cậu chỉ cần bám theo gã, đợi đến thời cơ thích hợp tôi sẽ nhờ người thông báo với cậu, lúc đó cậu khỏi cần theo dõi gã nữa.”

Hồ Giác chau mày hỏi: “Cậu muốn thả gã chạy à?”

Lưu Nghiễn đối mặt với Hồ Giác một lúc lâu, sau đó cậu nói: “Đến lúc đợt zombie cuối cùng tới gần, biết đâu chừng gã sẽ chạy trốn, thế là chúng ta có thể tự rút quân, hoặc tổ chức lại phòng tuyến bảo vệ, gã muốn đem ai theo thì mặc gã, không thiết tới gã làm gì.”

Hồ Giác đắn đo: “Nhưng nếu gã không chạy trốn thì sao?”

Lưu Nghiễn liền đáp: “Vậy thì vẫn gọi gã một tiếng “Anh Sâm” như cũ, chuyện gì cứ để sau hẵng tính, mạng sống là do chính gã tự quyết định thôi.”

Hồ Giác gật đầu, Văn Thư Ca lập tức đi xuống tìm Lâm Mộc Sâm.

Lưới sắt cao ba mét vây kín trường học, dưới lớp tuyết bên ngoài còn chôn rải rác hơn trăm quả mìn, tựa như một trận địa mìn bao phủ cả phạm vi một cây số ngoài trường học.

Người cuối cùng đi chôn mìn vừa trở về, bọn họ liền kéo lưới sắt lại, rào kín kẽ. Mười ba cây cột kim loại cao bốn mét dựng lên sừng sững, bao hết xung  quanh chỗ tránh nạn. Đó là vũ khí phòng ngự cuối cùng của Lưu Nghiễn – cuộn dây Tesla.

Sắc trời nhá nhem, trên đỉnh cột kim loại xẹt bắn tia điện, tựa như những tinh linh màu xanh lam nghịch ngợm bay múa.

Luồng điện tản ra khắp lưới sắt, mỗi một bông tuyết nhỏ đọng lại trên lưới sắt đều phát ra tiếng nổ lép bép giòn vang.

Những tay lính nghiệp dư vừa trải qua huấn luyện đương cầm chắc súng trong tay, mỗi người cách nhau hai chục mét, đứng thủ phía sau rào sắt kín kẽ.

Lưu Nghiễn đứng trên nóc sân thượng, cầm ống nhòm quan sát phía xa.

“Chú ý! Chú ý! Một đợt sóng zombie lớn đang dần tiếp cận!” – Cậu nhóc béo của đội Nấm nhút nhát hô hào.

Quyết Minh cất tiếng: “Cho anh xem với.”

Nhóc đón lấy ống nhòm, phóng mắt nhìn đằng xa, thấy hơn một trăm con zombie đang men theo quốc lộ phía Bắc xuôi Nam.

Quyết Minh thắc mắc: “Sao không giương cờ nhỉ?”

Lưu Nghiễn: “Cờ gì?”

Quyết Minh: “Lá cờ màu đỏ tượng trưng cho “một đợt sóng zombie tấn công” ấy.” (Cậu nhóc lúc nào cũng nhớ tới game hết )))

Lưu Nghiễn: “…”

Từng đợt gió điên cuồng thổi quét, trời đã tối hẳn, chỉ có vải bạt trên sân thượng tung mình theo gió phần phật bay múa, trong màn đêm, mơ hồ truyền tới tiếng kêu rên của zombie vọng tới theo cơn gió Tây Bắc, lan tỏa khắp mặt đất.

Lưu Nghiễn phát lệnh: “Bật đèn.”

Một bóng đèn sợi đốt lớn được bật sáng ở trung ương, bóng đèn pha với luồng sáng mạnh phóng thẳng tới rào sắt ở phía xa, soi rõ từng khuôn mặt hư thối của lũ zombie.

Đồng tử khô khốc của chúng nó khẽ co rút, trên mặt đọng lại một lớp sương trắng, từ mặt phía Bắc chậm chạp lết tới mép trận địa mìn.

“Nả súng!” – Lưu Nghiễn thét lệnh.

Loạt súng thứ nhất vang lên, đì đoàng liên thanh, ba đội người thay phiên nhau nổ súng, bắn nát đầu lũ zombie rải rác ở vòng ngoài!

“Tiếp tục! Đừng để bọn chúng tới gần phòng tuyến mìn!!” – Lưu Nghiễn hô lên.

Zombie mỗi lúc một nhiều, tiếng súng cũng ngày một dày tai, mãi đến khi hơn một ngàn con zombie xông tới, Lưu Nghiễn giơ ống nhòm nhìn ra xa, dưới màn đêm u ám, bầy zombie như sóng biển đổ xô giữa cuồng phong, càng ngày càng dồn dập.

Dùng súng trường không thể tiếp tục giữ vững phòng tuyến, con zombie đầu tiên vừa ào vào trận địa mìn, tức khắc nổ ầm một tiếng!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang dồn, đội xạ thủ thu súng lại. Khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi trôi qua, tiếng nổ càng lúc càng mạnh bạo, tựa như từng trận sấm sét vần vũ trên cao, ánh lửa tóe ra từ trận nổ chiếu sáng cả bầu trời đêm, ngay cả Lâm Mộc Sâm cũng không kiềm nổi ghé bên cửa sổ ngóng ra ngoài quan sát.

Trận công phá rung trời này quá mức ầm ĩ, không ai có thể nói chuyện với nhau, tất thảy những tiếng kêu la đều bị tiếng nổ mạnh điên cuồng vùi lấp, vô số chân tay bị xé vụn bay tung tóe, văng qua rào phòng ngự, khiến cho mọi người thét to sợ hãi lẩn tránh.

Ước chừng khoảng chục phút sau, mìn đã nổ sạch, bên ngoài mới dần yên tĩnh.

Lỗ tai của Lưu Nghiễn vẫn còn ong ong kêu, bị dội đến độ váng đầu hoa mắt.

“Chuẩn bị…” – Lưu Nghiễn thở dồn dập – “Chuyển đợt bom thứ hai lên!”

“Vẫn còn! Chưa diệt sạch!!” – Chợt dưới lầu có người kêu lên – “Càng có nhiều zombie hơn nữa!!”

Ngọn đèn pha soi thẳng, xác chết rải ngổn ngang, càng thêm nhiều đồng loại zombie chậm rãi tiến tới, đến khi tiếp cận rào sắt, mọi người rốt cuộc có thể thấy rõ gương mặt của lũ quái vật đó trong khoảng cách gần.

Một đám zombie thủng lòi ruột, lở loét khắp người, trên xương sườn hư thối bị đinh sắt cắm vào. Khuôn mặt dữ tợn với hàm răng ngoác rộng trắng bệch dưới ánh đèn chiếu rọi.

“Chạy… chạy mau!!!” – Có người bắt đầu sợ hãi.

Đặng Trường Hà bóp cò súng,  bắn toác đầu lũ zombie đang tiến tới lưới sắt, cậu ta quát lên: “Không ai được phép lùi bước! Sợ cái quái gì cơ chứ! Bọn nó không thể tới gần được đâu!!”

Khi con zombie đầu tiên chạm vào lưới sắt, tiếng hét tuyệt vọng chớp mắt lan ra khắp dãy phòng học, nhưng sau một luồng điện phóng xèn xẹt, con zombie kia bị điện giật run bắn mình mẩy, rồi dính chặt vào lưới sắt.

Tiếng thét tức khắc nín bặt, lại có người khe khẽ reo lên vui sướng, tiếp theo là một tràng hoan hô dậy trời.

Trái tim Lưu Nghiễn đập thình thình như nổi trống, đây chỉ mới là bắt đầu thôi. Đường Dật Xuyên đang đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt cũng rất căng thẳng.

“Sẽ bị đè sập mất.” – Lưu Nghiễn chầm chậm thốt – “Quá nhiều.”

Đường Dật Xuyên: “Đúng, khi lưới sắt bắt đầu biến dạng, cậu phải mở cuộn Tesla lên ngay.”

Lưu Nghiễn gật đầu, giờ khắc này trong lòng cậu vô cùng khẩn trương. Mặc dù ngay từ đầu đã cắm cây cột kim loại của rào sắt ngả ra phía ngoài với góc nghiêng rõ rệt, để tránh việc bị lũ zombie chèn ép xô đẩy sập lưới sắt.

Bầy zombie nhung nhúc mỗi lúc càng đông hơn, may mà đang giữa trời tuyết băng giá, khiến cho động tác của bọn chúng bị trì trệ hẳn đi. Lưới sắt bắn ra những tia sáng xanh kèm theo tiếng gào thét chói tai, lần lượt dội ngã từng đợt zombie ào tới. Mỗi một lần sóng zombie ngã xuống, khắp sân trường lại vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Mọi người đã không còn thấy sợ nữa, hoặc ngồi trên bệ cửa phòng học, hoặc là chạy lên sân thượng, dóng mắt ra xa, tựa như đang chiêm ngưỡng một cuốn phim điện ảnh hoàng tráng.

“Đi xuống hết đi!” – Lưu Nghiễn thúc giục – “Đây chỉ mới bắt đầu thôi! Quay về trong phòng học mau!”

Con người chính là như vậy, một khi nỗi sợ trong lòng lắng xuống, lại bất giác nảy sinh sự phấn khích tiềm tàng. Thế nhưng Lưu Nghiễn và Đường Dật Xuyên điều hiểu rõ, số zombie trước mặt còn chưa đến một vạn con.

Tiếp đó, sẽ có gấp bội zombie ào về tòa nhà đơn độc giữa cánh đồng vắng này.

Quét mắt nhìn biển zombie cuộn sóng như vĩnh viễn không thể ngừng, chúng nó ngã nhào hết lớp này tới lớp khác, xác chết chồng chất ở ngoài rào sắt, những con zombie đến sau đạp lên cơ thể bọn chúng, dần dần xô lưới sắt ngả vào trong sân trường.

Càng có nhiều zombie né vòng qua phòng tuyến phía Bắc, giống như đợt sóng triều dâng, tạo thành một vòng vây hình lưỡi liềm vây xung quanh trường học. Xác chết chất đầy cả ngôi trường, đắp thành đống cao tới hai mét. Nửa tiếng sau, lưới sắt bị ép đến độ vòng vào trong, khi con zombie thứ nhất vói tay qua rào điện vừa bị Đặng Trường Hà nả một phát chết gục, mọi người lại bắt đầu nhấp nhổm không yên.

“Mở máy phát điện lên, nối vào tất cả bình ắc quy!” – Lưu Nghiễn phóng mắt nhìn đàn zombie một lượt, cuối cùng phát lệnh.

Lưới sắt nghiêng xuống ước chừng bốn lăm độ. Mọi người lại bắt đầu hoảng loạn, thét to: “Làm sao đây! Bọn chúng sắp vào trong rồi! Mau nổ súng đi!!”

Lâm Mộc Sâm mình mẩy phát run, gã giật lùi từng bước, rồi phóng vào trong phòng chộp lấy khẩu súng lục.

Trên sân thượng, hệ thống bình ắc quy đồng loạt khởi động, mười hai chiếc máy phát điện phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, máy xay gió điên cuồng xoay tròn, bóng đèn ở hành lang và đại sảnh leo lét yếu dần.

Đèn pha trên sân thượng đột nhiên bị cháy bóng, thế giới tức khắc ngập trong u tối.

Bóng tối thình lình phủ xuống kích thích loạt thanh âm rít gào khủng hoảng, tuyệt vọng như lọt thỏm vào địa ngục.

Giữa tiếng khóc gào thét ngợp trời, lặng lẽ truyền ra thanh âm cầu nguyện của vị mục sư.

“Chúa Jesus, xin người ban cho con ánh rạng Đông cứu thế, ban cho con dân của ngài hy vọng giữa đêm dài…”

“Đốt lên ngọn đèn trong lòng con, ở những nơi tối tăm ngập tràn, gieo ánh sáng cho con…”

Lưu Nghiễn ngẩng đầu, bàn tay đang đặt trên nút công tắc không ngừng phát run, cuối cùng khẽ khàng ấn xuống.

Cuộn dây Tesla chính là thiết bị cốt lõi nhất, trục điện phóng ra một quả cầu điện màu xanh nhức mắt, tựa như tia chớp phá vỡ màn đêm, tần số dòng điện ù ù tăng dần lên, tất cả máy phát điện mỗi lúc một kêu vang.

Sau một tiếng nổ inh tai, luồng điện sáng lòa như lưới nhện rần rần lan tỏa!

Tia lửa điện tán loạn ngợp trời, mười ba cây cột kim loại tiếp đất vây quanh trường học bắn ra ánh xanh sáng lòa giữa bóng tối, đồng loạt phát nổ!

Trong đêm đen bất tận, trên mảnh đất mênh mông, kỳ tích đang nảy sinh.

Hàng vạn zombie vây kín hòn đảo đơn độc giữa đồng trống, ngay trung ương đảo lóe lên một tia điện quang, vòng sáng ở trên cao tản ra với tốc độ chóng mặt, ngay sau đó hóa thành một vòng tròn khổng lồ chóa mắt tàn nhẫn quét đi, luồng điện áp hàng triệu Vôn rít gào như cuồng long phẫn nộ, quét bầy zombie lớp sau đè lớp trước bay tứ tung ra ngoài!

Chỉ vỏn vẹn mười giây, tốc độ lan tỏa của vòng tròn lôi điện càng lúc càng nhanh, bao trùm phạm vi cả mười cây số! Tất thảy zombie trong một khắc đã bị điện giật tê liệt!

Tựa như vị Lôi thần phán quyết của phương Tây đã giáng phàm, vị thần khiến giới khoa học chấn động, thi triển luồng sáng thần bí rực rỡ trước toàn thể nhân loại.

Cánh tay thần thánh dẫn dắt cuồng lôi với sức mạnh hủy diệt, cuốn phăng tất cả zombie như vũ bão!

Cuối cùng nổ ầm một tiếng, thế giới lại rơi vào tĩnh lặng, ánh sáng lóa mắt vụt mất, cảnh tượng lần thứ hai chìm trong tăm tối.

Chợt nghe vùn vụt kêu vang, cuộn Tesla lại bắt đầu tụ điện.

Ba giây sau, hơn trăm người thét lên tiếng hoan hô điên cuồng, tưởng như muốn bật tung nóc trường học.

“Chúc mừng, cậu đã thành công rồi.” – Đường Dật Xuyên lên tiếng.

Lưu Nghiễn xụi lơ gật gật đầu, cả người cậu rịn đầy mồ hôi lạnh, hệt như vừa mới vớt từ dưới nước lên, trên lưng, trên cổ, tóc tai đều ướt nhẹp.

Cậu gạt công tắc điện, bóng đèn lại được bật sáng, dưới lầu truyền đến tiếng reo hò như điên loạn. Cậu chạy xuống sân thượng, mọi người lập tức ào tới ôm quấn lấy cậu, Lâm Mộc Sâm đứng trên cao cất tiếng: “Làm rất tốt! Lưu Nghiễn!!”

Lưu Nghiễn cao giọng nói: “Vẫn chưa xong đâu. Mọi người về vị trí của mình hết đi. Cắt lượt nghỉ ngơi. Lập tức thống kê thương vong ngay! Tập hợp! Tất cả tập hợp!”

Đêm khuya, Lưu Nghiễn để một mình Hồ Giác lại trên sân thượng trinh sát, rồi cậu cho mở lưới sắt, phát động toàn bộ xe chạy ra, cậu đã gắn vào đầu xe những gầu xúc, mười chiếc xe phân nhau tiến lên, chầm chậm xúc đống thi thể zombie đến nơi cuối gió.

Tốn khoảng chừng bốn tiếng đồng hồ, sau cùng mới thống kê được, bọn họ đã giải quyết gần ba vạn cái xác chết.

Số lượng này so với Lưu Nghiễn dự tính còn lớn hơn nhiều, nếu zombie thật sự chỉ có mười vạn, có khả năng sẽ không cần phải di dời.

“Nhanh lên!” – Lưu Nghiễn ló đầu ra khỏi xe Jeep hô lên – “Quyết Minh đừng chơi nữa! Mau xúc bọn nó cho xong đi!”

Quyết Minh đang điều khiển xe thiết giáp, nhào vào mớ chiến trường xác chết ủi tới ủi lui, sau khi bị mắng mới chịu chất xác thành một đống.

Trong lúc đó lại có một bầy zombie nhỏ tiến đến, Hồ Giác đứng trên sân thượng bật đèn báo hiệu, Lưu Nghiễn dùng hiệu điện thế trị số nhỏ phát động cuộn dây, chỉ cần bắn ra một vài tia điện là xử gọn bọn chúng.

Trước bình minh, gió lốc vẫn điên cuồng thổi quét, họ rưới xăng lên núi xác, bật lửa đốt cháy thi thể, sau đó đẩy lưới sắt về vị trí cũ, hàn kín lại những chỗ bị thủng.

Mọi người đều đang tranh thủ giành giật từng giây từng phút, hai đội người thay phiên nhau nghỉ ngơi, chưa được ba tiếng đã bị gọi dậy tiếp tục lao động với cường độ cao.

Lưu Nghiễn thỉnh thoảng lại cầm ống nhòm dõi về phía Tây.

Mông Phong vẫn chưa trở về… Đúng ra thì tận chiều tối mai hắn mới về đến nơi.

Chỉ mong là người phái đi có thể mau chóng tìm được Mông Phong, càng mong rằng họ sẽ không đụng phải đàn zombie quá đông… Lưu Nghiễn lắc lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ đáng sợ này.

Khi ánh rạng Đông đầu tiên lấp ló sau dãy núi đối diện, bỗng có một chiếc Jeep từ phía Đông tiến dần tới.

Đó chính là đội của Trương Dân, ơn trời.

Cửa xe đẩy mở, một đội viên bị khói đen tỏa ra từ đống xác cháy xông đỏ lừ hai mắt, nước mắt không kềm được tuôn trào.

Lưu Nghiễn đứng sựng lại.

“Trương Dân chết rồi!” – Người kia từ xa hô vọng tới, không ngừng nức nở – “Không tìm thấy xác! Nên chúng tôi mới về trước! Ở đây bị làm sao vậy!!”

Ầm một tiếng, Lưu Nghiễn tưởng như bị búa tạ giáng vào đầu, trời đất cuồng quay.

Quyết Minh đi tới, dường như chưa nghe được rõ ràng, nhóc ngơ ngác hỏi: “Cái gì cơ? Ba tôi đâu?”

Không một ai đáp lời.

Quyết Minh tiếp tục: “Lưu Nghiễn, anh ta nói gì vậy?”

Nhóc muốn đi đến chỗ chiếc Jeep, nhưng lại bị Lưu Nghiễn ghì chặt lấy.

“Trương Dân… đã chết?” – Hồ Giác bàng hoàng – “Cậu nói gì hả?! Nói lại thử coi!!!”

Tay đội viên kia đưa ra một chiếc mũ lính dã chiến, đích thị là của Trương Dân, còn có một khẩu súng.

“Ở trên núi, cách đây mười kilomet, mới đây chưa bao lâu! Lần đầu đi khảo sát, mọi người xuống xe đi bộ, bất chợt trong hang núi… có một bầy zombie bổ nhào ra, Trương Dân lập tức nổ súng dụ bọn nó rời đi, để cho chúng tôi bỏ trốn.”

“Anh ấy… vừa rút lui vừa xả súng, nào ngờ… chỗ đó có rất nhiều hang núi… Hình như là hầm trú ẩn, có cả mấy cái phòng ở… bên trong… chỗ nào cũng có zombie… chắc là đã trốn vào lánh nạn…”

“Khi chúng tôi trốn tới sườn núi thì ở trên đã không còn nghe thấy tiếng súng nữa.” – Tay đội viên kia tiếp lời – “Tôi… không dám bỏ lại anh ấy, cũng không thể bỏ lại được, cho nên chúng tôi mới… leo ngược lên núi tìm anh ấy, nhưng tìm không thấy… chỉ sót lại khẩu súng… hết sạch đạn. Zombie cũng chết.”

“Đã tìm lại lần nữa chưa?” – Lưu Nghiễn hỏi như vậy.

“Chúng tôi giết không ít zombie.” – Người kia kích động  – “Tôi không hề bỏ mặc anh ấy! Chỗ nào cũng tìm hết rồi! Hầm trú ẩn bị anh ấy nổ sập! Lũ zombie bị vùi ở bên trong! Có thể anh ấy cũng vùi chính mình trong đó luôn rồi!”

Quyết Minh chỉ lẳng lặng nghe, không nói một lời.

Người kia lại nói: “Khi chúng tôi leo lên… chợt nghe thấy tiếng thét của anh ấy, rồi bặt hẳn đi… còn nhìn thấy trên đường núi… vết máu, và cả… mẩu xương không biết ở đâu, máu chảy loang lổ khắp nơi, có thể đã bị… ăn…”

Sự tĩnh lặng dằng dặc trôi qua, Quyết Minh rốt cuộc mở miệng.

“Tôi đi tìm ba.”

“Cháu điên à!!” – Người kia hét lên – “Lúc anh Dân giúp bọn chú trốn thoát, vẫn ráng dặn theo “giúp anh chăm sóc Quyết Minh, đừng để nhóc con đi tìm cái chết”, làm sao mà để cháu đi cho được!!”

Quyết Minh không khóc, lại càng không ngất xỉu, nhóc bình tĩnh rằng: “Tôi không cần chú chăm sóc.”

“Cháu không được đi.” – Người kia cương quyết – “Anh Dân vì cứu bọn chú nên mới chết, và cháu là người thân duy nhất của anh ấy.”

Lưu Nghiễn lên tiếng: “Quyết Minh, giờ chỗ nào cũng đầy zombie, nhóc đợi Mông Phong quay về rồi đi được không?”

“Không được.” – Quyết Minh kiên định – “Tôi muốn đi ngay bây giờ.”

Lưu Nghiễn hỏi lại: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Đừng quá kích động, Quyết Minh.”

Quyết Minh đáp: “Không có kích động gì hết, tôi nhất định sẽ đi. Tôi phải nhanh chóng đến xem thử.”

Hốc mắt Lưu Nghiễn hoe đỏ, cậu chỉ nói: “Anh sẽ chuẩn bị ít đồ cho. Nhóc không biết lái xe, đúng không? Để anh gọi người đi cùng nhóc.”

Quyết Minh từ chối: “Tôi có biết một chút, lần trước anh đã dạy tôi rồi, tôi có thể tự lái xe được.”

Lưu Nghiễn đành đáp ứng: “Vậy cho nhóc một chiếc xe.”

Quyết Minh: “Cảm ơn anh.”

Lưu Nghiễn xoay người đi lấy một khẩu súng, sau đó nhét đầy đạn vào khẩu AK của Trương Dân, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Trong bụng cậu thầm suy đoán tình hình – lũ zombie ùa tới từ mé phía Bắc, trong khi Quyết Minh lại đi theo hướng Đông. Chỉ cần nơi này vẫn giữ vững phòng thủ thì sau lưng cậu nhóc sẽ không gặp nguy hiểm gì cả.

Trương Dân và Quyết Minh đều chống cự qua một lần bị lây nhiễm, nên có lẽ Trương Dân vẫn còn sống.

Trong đầu cậu lúc này rối như tơ vò, cậu giao súng cho Quyết Minh, thêm một khẩu súng báo hiệu, kèm theo ba viên pháo sáng, bày cho nhóc cách nhét đạn vào súng, dặn đi dặn lại nhóc con phải cẩn thận hết thảy.

“Nếu tìm được anh ấy.” – Lưu Nghiễn dặn dò – “Thì lập tức bắn lên trời một phát súng, trong túi gồm có máy dò tìm sự sống, một con dao díp quân dụng Thụy Sĩ anh đã sửa lại, còn cả một quả bom cỡ nhỏ, loại bom này cực kỳ nguy hiểm, chưa tới lúc nguy cấp tuyệt đối không được ném bậy. Trên bản đồ đã đánh dấu rõ ràng, nhóc dựa theo đó mà đi, sẽ tìm được nơi Trương Dân đã bị tách ra khỏi họ.

Quyết Minh nhận lấy súng, gật gật đầu, rồi hỏi: “Nếu ba bị cắn, sắp chết luôn thì sao?”

Lưu Nghiễn đáp: “Như vậy cũng bắn đạn báo hiệu.”

“Để làm gì?” – Quyết Minh ngẩng đầu hỏi.

Lưu Nghiễn: “Nếu… giả như, Mông Phong đã quay về, và bọn anh có khả năng phá vây, sẽ lập tức đến tiếp ứng hai người.”

Quyết Minh chỉ cúi đầu cầm khẩu súng, không hề ý kiến gì với giả thiết có xác suất cực nhỏ này.

Lưu Nghiễn nhét hết đồ đạc vào trong ba lô, sau đó lại nói: “Cho nhóc thức ăn nước uống trong vòng năm ngày, dây thừng, và cả thuốc men, xăng cũng đổ đầy bình rồi.”

Quyết Minh khẽ khàng cất lời: “Tạm biệt, Lưu Nghiễn, anh vẫn chưa chúc tôi may mắn đó.”

“Tạm biệt.” – Lưu Nghiễn nhẹ đáp – “Chúc may mắn, cậu nhóc Quyết Minh của anh.”

Quyết Minh tiếp nhận bản đồ, thân thể nho nhỏ leo lên xe Jeep, lao ra khỏi vòng tuyến phòng ngự.

“Đội trưởng ơi!!!!!” – Cậu nhóc béo của đội Nấm nhút nhát vội lao xuống lầu.

“Đội trưởng! Chúc anh may mắn!!!” – Tất cả đội viên trong đội Nấm nhút nhát lần lượt tiến tới chào Quyết Minh.

“Đội trưởng! Cố lên nhé!!” – Đám trẻ hô vang.

Quyết Minh lái xe chạy khỏi trường học, rồi mất hút giữa trời gió tuyết.

.

.

.

End #21.