1m54 và 1m82

Chương 44



Hắn đi giao hàng như thường lệ. Hôm nay hàng đi nhiều nên hơi bận chút. Sẵn tiện ghé qua nhà đưa bánh cho nó, cô Tú nheo mắt:

- Con hay qua đây đưa bánh cho Ly nhỉ? Có tình ý gì à?

- Hả... - Mặt hắn tái mép - Cô đùa hoài. Cậu ấy mua từ nhà con mà.

- Nhìn mặt con thấy không tin được xíu nào - Mẹ nó canh chừng.

- A hi hi... - Hắn đổ mồ hôi hột - Cháu đi đây ạ.

Mẹ xách đồ vào nhà, thấy Ly vui vẻ ra mặt khi thấy bánh, ăn lấy ăn để như bị bỏ đói. Cô Tú liền nói:

- Con với Khang có gì hả?

- Khụ... - Nó sặc bánh, đến nỗi tay run run rót nước, uống ừng ực, xong khó khăn - Mẹ nghĩ cậu ta là ai mà con có thể thích tùy tiện.

- Chộ... Mày nói không thấy ngượng miệng hả con? - Mẹ chép miệng - Tao còn sợ thằng nhỏ mới là người không thích mày đấy.

Nói rồi cô đi vào phòng, để mặc nó há hốc mồm không tin vào những lời mẹ mình vừa nói. Sao có thể nghi ngờ năng lực quyến rũ của con gái mình chứ. Ly quay sang nhìn đứa em gái đang đứng uống nước:

- Em gái... Em thấy chị với Khang có hợp không?

- Chị bị ATSM à? - Linh bĩu môi - Đĩa đeo chân hạc.

Ly ngây người một lúc mới xử lý được ý câu nói của em gái yêu. Lúc này nó gắt lên:

- Dám nói chị mày là đĩa à??.... Ế, người đâu hết rồi

O...O.... O... Căn phòng trống trơn.

Bỗng nhiên có cuộc gọi từ số điện thoại lạ, Ly hơi nhíu mày nhưng cũng nhận máy.

- A lo?


Ly hả? Bản nhạc đó...

Tối hôm đó nó có hẹn với anh chàng nhạc sĩ. Hai người gặp trong quán trà sữa Mỹ Khang và tất nhiên... Hắn lúc nào cũng chăm chăm nhìn cả hai bằng ánh mắt với tia lửa đạn.

Huy Kiệt ân cần giúp nó chỉnh lại những tông sai. Những lúc như thế là nó lại bụm miệng cười, tỏ ra dễ thương các kiểu. Hừm... Nhìn thấy ghét chưa kìa. Lúc này bố bước vào, thấy con trai đổ siro vào ly đến sắp tràn, ông nhăn mặt:

- Con làm sao thế? Sắp tràn rồi kìa.

Lúc này Khang mới giật mình nhìn xuống, đúng thật là... Vậy thì cần phải làm ly mới rồi. Trong lúc làm capuchino cho anh chàng kia... Hắn bỗng nãy ra một ý.

- Đoạn này... Em hãy hát cao lên nhé.

- Vâng vâng...

Hắn từ dưới đi lên bưng theo khay nước, vừa mới ló đầu nơi cầu thang đã thấy cảnh hai người chăm chú nhìn vào bản nhạc. Sao phải ghé sát như thế chứ?! Khang đến gần, không nói không rằng đặt khay chen ngang lên bàn khiến hai người kia đang tập trung cũng phải tách ra.

truyện full

Ly hơi Liếc mắt qua cậu bạn, hắn tỏ ra lạnh lùng không phản ứng. Đặt xong đồ định đứng dậy bỏ đi thì Huy Kiệt gọi lại:

- Cậu ơi... Cái này?

- Đó là điểm độc đáo trong quán chúng tôi. Uống hay không tùy anh. - Hắn nói xong thì lập tức bỏ đi.

Nhỏ lúc này ghé mắt qua ly capuchino một lúc. Chẳng trách sao anh Kiệt không thắc mắc, hắn ta vẽ cả ngón tay thối trên nền nâu. Haizz... Nó lắc nhẹ đầu rồi uống ngụm nước. Huy Kiệt liền hỏi:

- Thật sự vậy à?

- A... Ha ha... - Nó cười gượng - Em cũng không biết đâu ạ.

Nhỏ nói rồi nhìn xuống lầu, hắn đang bưng ra một ly capuchino khác cũng với hình ngón tay thối. Nó dường như cảm thấy cái này là câu nói dành cho mình. Cay...

Lát sau thì anh Huy Kiệt cũng tạm biệt nó ra về vì anh có buổi diễn gần đây. Khang thấy cậu kia vừa ra khỏi quán thì liền đi lên, hắn chủ yếu lên xem nó làm gì, nhưng đến bàn thì chỉ im lặng dọn đồ. Ly im lặng quan sát, bỗng nhiên chộp lấy cánh tay của hắn, mắt nheo dò hỏi:

- Ý gì đây?

- Gì cơ? - Khang tỏ vẻ ngây ngô.

- Sao cậu vẽ cái đấy? Ảnh còn không dám đụng dù chỉ một ngụm kia kìa.

Khang lúc này quay lại nhìn, đúng là thế thật. Nhưng hắn tiếp tục lạnh lùng:

- Thì sao? Uống hay không thì anh ta cũng phải trả tiền.

- Wòa... Cậu nói thế mà được à. - Nó chép miệng. - Ghen à?

- Ghen? - Hắn cười khẩy rồi phun một câu - Nực cười.

Vừa định dọn luôn ly capuchino đi thì nó ngăn lại bảo mình sẽ uống. Hắn không nói gì mà chỉ lặng người bỏ đi. Ly nhìn theo, trong lồng ngực ứ nghẹn cục tức. Aigoo... Chắc chết mất. Nó vớ lấy cốc capuchino tống thẳng vào miệng một lần và sau đó là trận ho sắc sụi.

Hắn chưa đi khỏi, chỉ mới đi tới nửa cầu thang, nghe tiếng ho nhỉ thế thì lo lắng chạy lên lại. Thấy nhỏ cố mở chai nước, hắn nhanh chóng bóc ra rồi đưa gấp cho nhỏ. Khi mọi chuyện tạm ổn thì hắn gắt lên:

- Cậu điên à? Cứ thế này thì có ngày chết đấy.

- Aigoo... Tôi mạng lớn lắm. Không có chết được - Nó cười.

Khang nhíu mày khó chịu, nó dường như hiểu được lý do sao hắn giận nên liền vuốt lưng dỗ dành:

- Tôi thích mình ông thôi à

- đừng thích tôi nữa - Hắn lạnh nhạt. Câu nói khiến nó đơ người, nụ cười cũng biến mất, tay ngừng xoa để chờ câu nói rõ hơn của hắn. Khang tiếp - Mà hãy yêu đi.

Hai đứa lặng người nhìn nhau trên tầng mà không hay biết bác trai đứng dưới nhìn. Ông bật cười, lẩm bẩm:

- Tụi nhỏ thật sự lớn rồi.


----------

(8/3 vui vẻ, cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua )

Một ngày như thường ngày…

– Sao đây tôi sẽ dò bài cũ – Giáo viên vừa mở sổ ra vừa nói.

Đó là một câu nói đơn thuần và giản dị của những người giảng dạy nhưng đã khiến cho nửa lớp hồn bay phách lạc, nó cũng nằm trong số đó. Nhỏ quay xuống nhìn thằng ngồi dưới, Khang tỉnh mặt tỏ ra không có gì. Thấy vẻ mặt cau có của nó thì hắn có thể chắc rằng:

– Lại chưa học bài chứ gì?

Nhỏ gật đầu đáp trả

– Nguyễn Phương Ly…. – Giáo viên hô to.

Rồi xong, trúng số rồi. MẶt nó mếu không thể xấu hơn. Hôm qua ở nhà cày phim cho oppa, giờ thì bị hốt lên bảng, đúng là trớ trêu thay thân phận con người. Bữa không học thì bị hốt, bữa cày sấp mặt thì không ai kêu lên.

– Rồi chị có thuộc không? Đứng đó lâu vậy? – Cô giáo gắt lên

– Cô ơi cho em lên đi – Khang đứng phắt dậy – Em học bài lâu rồi mà cô không chịu gọi em lên.

Cô giáo tuy tỏ ra hung tợ, nhưng thật ra cũng không thoát khỏi ” MỸ nam kế “. Cô giáo từ một con hổ bị bỏ đói bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng nhu mì như chú mèo con. Bả tỏ ra bẽn lẽn:

– Ừa… vậy Khang lên đây đi.

Ly được phen hú hồn ngay trong tích tắc, trong lòng liền tràn trề niềm hạnh phúc và biết ơn đối với người hùng đã cứu lấy cái mạng nhỏ bé này. Hắn đứng dậy, đem tập lên, không quên nhìn nó kiểu:

” Bố cứu mày nhá”

” Vâng vâng con biết rồi ” – Nó vừa lạy vừa phẩy tay.

Giờ ăn trưa…

Nó đứng ngay quầy cantin đợi tới lượt thì bỗng nhiên Hải tiến lại:

– Tớ có chuyện muốn nói – Nói rồi Hải bỗng nhiên kéo nó đi mặc nhỏ tỏ ra không đồng ý.

khang khẽ liếc mắt nhìn nó một chút, những bỗng nhiên có người đứng chắn trước mặt. Hắn ngẩn lên nhìn thì thấy Mạnh đứng trước mặt mình, theo phép lịch sự thì hắn cũng đứng dậy chào cậu ta. Mạnh tỏ ra cảm kích vì lời khuyên của hắn lúc trước. Nhưng trên khuôn mặt của hắn lại tỏ ra lo lắng, nhận thấy khuôn mặt của người đối thoại không được ổn lắm, Mạnh hỏi:

– Có chuyện gì sao?

– Um.. chúng ta nói chuyện sau được không, tôi có chuyện gấp rồi.

Nói rồi hắn chạy đi trước sự chứng kiến của hai đưa bạn thân và anh bạn mới. Phong nhìn theo một lúc rồi liền nhún vai, cậu thừa biết ai có thể khiến hắn trở nên bận rộn như thế.

Nó đứng nói chuyện với Hải một lúc nó mới nhận ra ý muốn cậu ta là gì, nhỏ chống nạnh cười:

– Tớ có bận tâm đâu, sao cậu có thể lo lắng như thế?!

– Nhưng lúc đó tớ chỉ đứng đó mà không nói đỡ được câu nào – Cậu ta tỏ vẻ lo lắng và hối hận.

– Cậu thật là… – Nó vừa cười vừa vỗ vai cậu bạn.

Bỗng nhiên bụi lại bay vào mắt khiến nó liên tục lấy tay dụi, Hải lo lắng ghé sát kiểm tra và thổi để nó đỡ đau.

Vừa lúc đó hắn xuất hiện, từ phía xa nhìn hai người không khác gì đang hôn nhau cả, lòng ghen nổi lên hừng hực, sừng từ đâu xuất hiện giữa trán. Thằng nhãi to gan, mày nghĩ mày đụng đến ai thế hả??????

Hạt bụi vừa được lấy ra khỏi mắt thì bỗng nhiên có tiếng thét lớn:

truyện full

– TRÁNH XA CẬU ẤY RA……………………

” BỤP ” – Một cú đánh giáng ngay má phải của Hải, nó thét lên giật mình, thấy anh bạn ngã xuống đất, nó liền ngồi xuống đỡ, sau đó gắt lên:


– Cậu làm gì thế hả?!

Hải ôm má phải ngước mắt lên nhìn hắn với vẻ thắc mắc khó hiểu, hắn bực bội nói lớn:

– Hai người hôn nhau còn gì?!

– Sao? Hôn? Cậu ấy giúp tôi thổi bụi ra khỏi mắt, ok? – Nó nhíu mày tỏ ra giận không kém.

Khang giờ mới hạ hỏa, chuyện này thật sự là lỗi của hắn rồi. Ly không nói không rằng đỡ Hải đứng dậy và ân cần:

– Không sao chứ? Để mình dẫn cậu vào phòng y tế.

Trong phòng…

Nó đưa bịch đá để chườm lạnh, Ly tỏ ra lo lắng thay cho Hải:

– Mình xin lỗi vì Khang làm thế với cậu. Mình cũng hồn hiểu sao nữa.

– Có sao đâu… Thôi cậu ra cantin ăn gì đi, lúc nãy tớ kéo cậu đi, có kịp ăn gì đâu – Hải cười.

Nó nghe thế thì liền tạm biệt và đi ra, vừa mới bước ra thì đã thấy hắn đứng ngoài với dáng vẻ hối hận. Ly chống nạnh chép miệng:

– Còn không vào xin lỗi cậu ấy đi.

Nó đi thẳng vài bước thì hắn liền gọi lại:

– Ly, thế cậu giận tôi không?

– Aigoo – Nó quay lại, nheo mắt như bà cụ non – Vâng vâng, tôi giận muốn trào máu họng đây này. – Sau đó kèm theo nụ cười và quay đi.

Khang mỉm nhẹ môi, thấy vẻ đó thì an tâm rồi, con bé không giận hắn. Vừa vào phòng thì đã thấy Hải ngồi trên giường, cậu ta rỏ vẻ không quan tâm tới sự xuất hiện của hắn, chỉ buông câu nói nhạt:

– Muốn đấm thêm bên còn lại hay sao?

– Tôi mong có thể đấy – Khang nhếch môi.

Hải liếc mắt nhìn vẻ khó chịu thì thấy hắn đặt lên bàn túi nilon đen, Khang bỏ tay vào túi quần, gượng gạo mấy câu hỏi thăm

– Cậu… Ùm… Sẽ ổn mà, phải không nhỉ? Ai bảo tại cậu lại gần con nhỏ đó quá làm gì

– Ha – Hải cười khẩy – Hỏi thăm có tâm ghê ha?! Rồi cậu thích Ly hay sao? Nói đi.

– Ờm…. – Hắn ấp úng – Sa… Sao tự nhiên hỏi.. Đó là… Ch… Chuyện riêng tư của tôi. – Rồi hắn đánh trống lảng – E hèm, đói thì đồ ăn tôi để trong túi đấy.

Dặn câu nhạt hết sức xong hắn ung dung đi ra. Hải cười khẩy rồi nhìn vào túi nilon trên bàn, tò mò nên cậu lại gần xem thử. Vừa mở ra thì thấy một hộp cơm, vài trái táo và lốc sữa, có cả một mẩu giấy nhỏ với lời nhắn.

” Về nhà luộc trứng rồi đắp lên nếu vết thương nặng quá ”

Không tin được luôn… Thật sự. Hải lấy trái táo ra cắn một miếng lớn:

– Cậu ta còn chẳng có một câu xin lỗi.