Nam nhân vừa nghe xong liền hướng lông mày, nhìn qua Cẩm Băng, dò xét hỏi:
"Liễu An Lam là ai? Mà tại sao lại đốt cháy phủ của nàng ta đầu tiên"
" Nhị tiểu thư Liễu Gia, đệ nhất mỹ nhân Đại Hiên, còn lý do thì đơn giản là nàng ta luôn muốn giết chết tiểu thư nhà ta"
Hắn gật đầu coi như là đã hiểu. Đưa tay kéo Thanh Liêm lại rồi ôm nàng, nhìn nàng hỏi ý kiến:
"Nàng muốn phóng hỏa bây giờ hay khi nào? Thuốc nổ Ma giáo ta có rất nhiều, nàng muốn bao nhiêu"
"Từ đã"- Hạ Nhi im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, nàng nói tiếp:
"Chúng ta theo dõi nhất cử nhất động của Liễu gia, hai ngày nữa nếu bên quận chúa không có hành động gì thì chúng ta trực tiếp phòng hỏa"
Thật xin lỗi chủ nhân, ta chỉ muốn bảo vệ người, lần này Hạ Nhi tự ý hành động, nếu xảy ra chuyện gì, thứ chủ nhân hãy trách phạt sau, còn bây giờ Hạ Nhi chỉ mong người được an toàn trở về
o0o
Ngày thứ hai bị giam lỏng tại Liễu Gia, đôi mắt xinh đẹp của Song Phi Yến hiện lên những quầng thâm nhẹ, đã một đêm rồi nàng chưa chợp mắt, bởi vì ở đây nàng luôn phải cẩn trọng, ngay cả nô tì A Trúc bên cạnh nàng. May mắn thay số người biết nàng có võ công của thật rất ít, bằng không Liễu Thương Trượng đã phái cao thủ làm người cai quản nàng chứ không phải A Trúc có võ công tầm trung bình như thế này đâu.
Chỉ là ở lại căn phòng này bao nhiêu ký ức lại ùa về làm nàng hít thở không thông, cứ nhắm mắt lại là cảnh tượng chết chóc ấy lại xảy ra, nàng mất năm năm để bình tĩnh, năm năm để thay đổi, năm năm có sư phụ ở bên. Còn bây giờ nàng loại quay về con đường ấy, quả thật là nực cười, dù chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi kiếp nhân sinh a.
Vòng tròn luân hồi này thật trớ trêu, nhưng nàng vẫn muốn biết, rốt cuộc vì sao Liễu Tiệp Dư năm xưa lại chết thảm như vậy?
Qua một ngày, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu len lỏi qua khung cửa sổ. Phòng của nàng bây giờ đóng kín hết, chỉ có một mảnh mối đen như mực, ấy vậy mà ánh sáng ấy đã nói cho nàng biết, bây giờ đã qua một ngày.
Song Phi Yến vẫn tựa như cũ, mang y phục đỏ của ngày trước, nhẹ nhàng đứng dậy mở cửa. A Trúc đã đứng một bên từ lâu. Phi Yến không nhẹ không nặng nói:
"Ta muốn đi bái kiến lão thái thái" - Lão thái thái này trong lời của nàng chính là cố phu nhân của Liễu Gia, bà nội của Liễu Thương Trượng. Bởi vì bà đã hơn trăm tuổi nhưng người còn rất minh mẫn, làn da của bà dù nhăn nheo nhưng rất tươi tắn. Lúc Liễu Tiệp Dư còn sống, nàng cứ nghĩ bà bà là thần tiên, bởi càng về già bà càng như được trẻ hóa trở nên xinh đẹp.
Còn bây giờ nàng là Song Phi Yến, suy nghĩ của nàng rất là khác, thậm chí nàng còn nghĩ rằng những suy nghĩ ngày xưa của mình thật là ấu trĩ và ngu ngốc. Làm gì có ai có thể thắng được thời gian, có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử cơ chứ. Nhất định mọi thứ nếu muốn đi ngược lại luân hồi đạo lý thì sẽ phải đánh đổi cái gì đấy. Và tất nhiên, hôm nay nàng muốn đi xem thử.
"Thưa quận chúa, tướng gia có lệnh, ngoài biệt phủ thì người không thể đi"
Song Phi Yến nghe xong cười khẽ, bàn tay dưới áo dần nắm chặt. Nếu không phải chưa thể manh động, nàng đã làm Liễu Gia này gà bay chó sủa rồi. Hay cho một nô tì cả gan dám ra lệnh với nàng, hay cho một Liễu Thương Trượng không biết trời cao đất dày là gì?
Thấy quận chúa cười như vậy, người A Trúc khẽ run lên, nhưng trên khuôn mặt vẫn lạnh như băng. Hơi lùi sau một chút để phòng thủ.
Không nói gì, Song Phi Yến nhẹ nhàng đi vào trong nhà, giống như chuyện vừa nãy chưa hề xảy ra. Chờ đợi không lâu thì nàng bỗng nghe tiếng nói quen thuộc ở bên ngoài:
"A Trúc khấu kiến nhị tiểu thư"
"Nàng ta ở trong kia"
"Thưa, quận chúa đang ở trong"
"Hừ"
Không nói gì, Liễu An Lam hừ nhẹ một tiếng rồi tự ý mở cửa đi vào. Song Phi Yến ngồi gần cửa sổ, nhàn nhã nhấc một chân lên rồi đưa tay châm ly trà. Nàng đã nhớ rất kỹ, A Trúc đúng không, nàng đi thì không cho đi, nhị tiểu thư Liễu Gia nho nhỏ lại có thể tự ý đi vào phòng nào không được sự cho phép.
Thân ảnh xinh đẹp mỏng manh đi vào. Ánh mắt cay nghiệt luôn dán sát trên nàng, có lẽ Liễu An Lam luôn ghen ghét vẻ đẹp như vậy, như Liễu An Lam nàng cũng phải tự trang điểm mấy lớp nhẹ thì mới có được vẻ đẹp tự nhiên và yêu kiều đến vậy, từ khi Song Phi Yến xuất hiện, cái danh đệ nhất mỹ nhân của nàng đã mất đi từ lâu.
Song Phi Yến càng thấy ánh mắt của nàng, càng cảm thấy buồn cười, nàng chủ động lên tiếng:
"Ngắm đủ chưa?"
Bị nói thẳng ra như vậy, Liễu An Lam thẹn quá hóa giận, từ trước đến giờ luôn phải nhẫn nhịn nàng, bây giờ nàng còn hai ngày để sống vậy thì cần gì nàng nhẫn nhịn nữa? Từ sắc đẹp, đến gia thế, đến tình yêu của Song Phi Yến tất cả đều hơn nàng, chỉ điều này thôi cũng đã làm Liễu An Lam chịu không được. Nàng cất giọng:
"Ta có ý tốt đến thăm quận chúa, mà người lại nói ta như vậy, quả thật làm Lam Nhi đau lòng"
Song Phi Yến từ đầu đến cuối, ngồi yên như vậy, không thèm nhìn nàng lấy một cái:
"Bổn cung chỉ là có ý tốt hỏi ngươi, ngươi lại nói rằng " ta nói như vậy", ý của nhị tiểu thư là ta nói cái gì?"
"Ngươi...." - Liễu An Lam tức giận, nàng đã từng nói khóe, nói sốc, hay là nói vòng vo để làm người khác cứng họng, chứ nói thẳng để làm nàng tức giận như vậy chỉ có mình Song Phi Yến nàng. Khôi phục lại trạng thái yểu điệu như nước lúc ban đầu. Hơi thở nhẹ, đôi môi mỏng nói tiếp:
"Dù thế nào đi nữa, ta cũng có ý tốt đến đây nhắc nhở người, hãy tận hưởng hai ngày cuối cùng này đi" - Phụ thân của nàng nhất định sẽ không cho nàng ta sống sót, nghĩ đến đây ánh mắt hiện lên tia thỏa mãn,
Song Phi Yến cười khẽ: " Vậy là ngươi có ý tốt đến đây nhắc mở ta hay là trù ẻo ta đây?"
"Ý của Lam Nhi, ta nghĩ quận chúa tự hiểu"
"Ta chỉ hiểu là đối với Nhị tiểu thư, hai ngày tiếp theo sẽ trôi qua rất lâu đi"
Chính là từng ngày từng giờ Song Phi Yến nàng ở đây thì đối với người luôn mong nàng chết là Liễu An Lam chính là quãng thời gian dài đằng đẵng. Câu nói này người như Liễu An Lam làm sao không hiểu. Khuôn mặt nàng ta lạnh đi, đi đến gần cái ghế một bên rồi ngồi xuống nói:
"Ta vốn dĩ không hiểu, Lam Nhi với quận chúa không thù không oán, tại sao người năm lần bảy lượt không vừa ý Lam Nhi?"
Khi nói xong câu, Song Phi Yến cũng quay người lại, nhìn qua Liễu An Lam một cái, nhìn sâu vào trong mắt nàng, hỏi ngược lại:
"Ngươi là Liễu Tiệp Dư cũng không thù không oán, vậy tại sao ngươi lại đưa nàng ta vào chỗ chết?"
Nói đến đây, đồng tử trong mắt Liễu An Lam hơi chuyển động, tim đập nhanh hơn một chút, trong giọng nói có vài phần khẽ run, mắt hơi ửng hồng, như tiên nữ đang khẽ rơi nước mắt, nàng nói:
"Tỷ tỷ ta vì yêu mà chết, chuyện này người không thể trách Lam nhi, ta cũng đã nhiều lần muốn cứu tỷ tỷ, nhưng người không an phận, đến cuối cùng lại chết thảm"
Chuyện tình cảm như trong truyền thuyết của Liễu An Lam và Thần Vu Phong ai cũng biết. Mọi người đều nghĩ Liễu Tiệp Dư năm lần bảy lượt không yên phận với Thần Vu Phong, tranh giành tình cảm với Liễu An Lam rồi rơi vào trạng thái chết rất thảm. Còn trong lời lẽ của nàng ta, là nàng ta muốn cứu tỷ tỷ hay là dồn tỷ tỷ nàng vào trong con đường chết, là Tiệp Dư không an phận hay là nàng ta không an phận. Lời này nàng nói cũng như nhắc nhở Song Phi Yến, nàng bây giờ cũng không an phận và kết cục cũng sẽ...
Nghe lời lẽ từ miệng của nàng, nụ cười bên môi Song Phi Yến cười càng đậm, nếu như Liễu An Lam biết nàng là Liễu Tiệp Dư thì sẽ như thế nào nhỉ, sẽ tự vả vào mặt mình sao?
"Nói như vậy là Tiệp Dư đã làm tổn thương Lam nhi rồi?" - Song Phi Yến theo nàng mà hỏi.
Gương mặt Liễu An Lam có một hạt thủy tinh trong suốt rơi bên khóe mắt, mang theo nỗi sầu bi không thể diễn tả được, sụt sùi nói:
"Lam Nhi rất nhớ tỷ tỷ"
"Nếu ngươi nhớ nàng ta, không bằng ta tiễn ngươi một đoạn để hai người dưới kia có thể đoàn tụ"
Gương mặt Liễu An Lam bây giờ lúc xanh lúc trắng rồi hóa thành đỏ, nói:
"Quận chúa, sao người lại có thể ác độc như vậy?"
"Từ trước đến giờ bổn cung có khi nào hiền lành ư?"
"Song Phi Yến, ngươi..." - Liễu An Lam nói không được, thu hồi vẻ mềm mại như nước, cay nghiệt lên tiếng.
"Thường ngày Lam Nhi dùng vẻ mặt yếu đuối này đi câu dẫn nam nhân ư? thật là khiến cho ta mở rộng tầm mắt" - Mặc kệ nàng, Song Phi Yến vẫn trước sau như một. Với thái độ lãnh đạm này của nàng càng khiến nàng ta tức giận, hàng lông mày phượng được vẽ tỉ mỉ nhíu lại, đứng bật dậy.
"Song Phi Yến, ta nói cho ngươi biết, hãy cố gắng tận hưởng những ngày con lại, sau này đừng trách ta không nhắc nhở ngươi"
"Bổn cung không giống như tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi có thể chết một mình, còn ta thì không...."
Chữ sau vừa kéo dài, ánh mặt vừa kiên định lại lạnh như băng nhìn thẳng vào Liễu An Lam khiến nàng không tự chủ được mà run lên. Ý là muốn nói, ta có chết cũng sẽ kéo ngươi theo cùng.