Song Phi Yến - nàng cảm động với những gì hắn nói. Chỉ là, hắn nói ra trước mặt một người khác như vậy, chuyện này không hề tốt cho cả hai mà làm mọi thứ tệ hơn thôi. Quay lại mỉm cười với Thượng Quan Trọng Liên, nói:
"Chúng ta đi thôi"
Lạc Khuynh nhanh chóng giữ nàng lại, nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, nói:
"Nàng, vẫn muốn đi"
Tất nhiên là Song Phi Yến vẫn muốn đi, nàng không phải đứa ngốc chỉ vì đối phương nói hai ba câu là hết giận, nói hai ba câu là ngừng suy nghĩ. Nàng vào Liễu gia, không biết sống hay chết, hà cớ gì phải kéo hắn theo.
Lạc Khuynh hắn thì khác, Liễu Gia vốn là gia đình của nàng, kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra được sơ hở, hắn vạn lần không thể cho nàng vào chỗ nguy hiểm như vậy được.
Chung quy lại, mỗi người có mỗi suy nghĩ riêng, vì nghĩ cho đối phương mà chọn con đường rời đi. Nghe xong, nàng vẫn hất tay ra, lạnh nhạt rời đi, không nói một câu nào. Hành động dứt khoát như vây chỉ có nàng mới dám làm. Đi xuống, Thượng Quan Trọng Liên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một câu:
"Người không sợ không chúa buồn ư?"
"Không sợ" - nàng nói xong, làm hắn cũng chỉ cười bất đắc dĩ.
Lạc Khuynh ở trên, dùng nội lực nghe rất rõ những gì nàng nói. Âm thầm tự nói trong vô thức:
"Nhưng ta sợ"
Sau khi Thượng Quan Trọng Liên rời đi, trong biệt viện một mảnh im lặng chỉ có Song Phi Yến và Lạc Khuynh. Bởi Lạc Khuynh đuổi theo sau, hắn không chấp nhận để nàng có thể đi cùng người đàn ông khác như vậy, dùng phi công lao đến ôm lấy nàng, ôm khư khư nhất định không cho nàng đi, nếu lần này không giữ nàng lại, thì lần sau sẽ... không có lần sau nữa.
Hai người đều biết một câu nói đánh dấu chủ quyền của hắn sẽ gây ra sóng gió như thế nào, trước mặt Thượng Quan gia mà hắn đã dám nói thì tất nhiên với những người khác hắn đều có thể. Chỉ cần Phi Yến là của hắn, mãi mãi là của hắn, còn hắn mãi mãi là của nàng.
Ý nghĩ chiếm hữu này của hắn đã có từ rất lâu, từ khi nhận nàng về làm đệ tử, hắn đã tận tay nuôi nấng nàng, chăm sóc nàng, còn dạy nàng tất cả những điều hắn biết. Nữ nhân mà hắn đã nhận định thì nàng có làm gì đi nữa hắn cũng sẽ không bao giờ hối hận. Chỉ là bản thân hắn không cho phép nàng qua lại hay cười nói với người đàn ông khác, hoặc là bất kì người đàn ông nào đã và đang có tư tưởng với nàng.
Càng suy nghĩ đôi mắt của hắn càng hiện lên tia lãnh ý, nhưng rồi nhìn qua bóng dáng đỏ thẫm đang ngồi trầm ngâm bên kia, trong lòng bỗng trở lên nhẹ nhàng. Chủ động lên tiếng:
"Phi Yến, nàng giận ta vì ta nói cho hắn biết ư?"
"Không phải" - Song Phi Yến nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận, rồi nói tiếp:
"Ta có thể tự bảo vệ chính mình, từ khi nào đã cần người khác"
"Vậy..." tại sao hiện tại nàng lại lạnh nhạt với ta như vậy? - Một câu hỏi mấp máy nơi môi chưa thành câu, nhìn thấy bóng dáng cô độc của nàng, hắn thật muốn lao đến ôm nàng vào lòng như những lần trước, chỉ là hắn tiến một bước nàng lại lùi một bước, nàng như vậy thật khiến hắn khổ sở.
Song Phi Yến liếc mắt nhìn qua, nhìn sâu vào ánh mắt của hắn, không lạnh không nhạt hỏi:
"Người còn giấu ta chuyện gì nữa không?"
Lạc Khuynh thở dài:
"Phi Yến, cho ta ôm nàng được không?"
"Không được"
"Nếu không, ta thật không có đủ can đảm để nói" - Lạc Khuynh nghiêm túc. Với vai trò là sư phụ, với một người mà cùng nàng lớn lên đồng thời là một đại công chúa cao cao tại thượng đến hoàng đế cũng phải nhường mấy phần ấy vậy mà đứng trước mặt nàng cầu xin một điều nhỏ nhoi như vậy.
Song Phi Yến dù lạnh lùng, nhưng đối với hắn như vậy nàng quả thật không chịu đựng nổi, hắn đau nàng cũng đau, dung nhan khuynh thành buồn bã phảng phất như mặt nước đưới hồ khiến nàng đau lòng.
Không chờ nghe câu trả lời, một thân trang phục đỏ thẫm đến ôm chầm lấy hắn, mùi hương hoa nhàn nhạt xộc vào mũi khiến hắn cảm thấy bình tĩnh lại, hơi ấm này, vẫn an toàn như cũ. Đưa cánh tay siết chặt lấy nàng, để nàng ngồi lên đùi của mình, bàn tay tùy ý bỡn cợt sợi tóc nhỏ, giọng trầm thấp bắt đầu nói:
"Ta chỉ có một bí mật duy nhất, chính là ta là đại công chúa, vì muốn trở thành nam nhan mà theo còn đường tà đạo, tự hành hạ mình suốt mấy năm. Điều này ta luôn muốn giữ kín bởi đây là một bí mật thực ghê tởm. Nhưng lại cuối cùng bị nàng phát hiện, nhưng đó cũng là điều may mắn của ta, vì nàng là người cứu ta"
Nói đến đây, hắn cảm động rúc mặt vào sâu trong cổ nàng tham lam ngửi mùi hương. Rồi chầm chậm nói tiếp:
"Ta biết thứ nàng muốn nghe chính là bản thân của ta và quá khứ của ta, nhưng mà, Phi Yến, nghe xong, nàng đừng rời bỏ ta... có được hay không?"
Thân ảnh màu trắng run run, bàn tay siết nàng càng chặt, hắn có đủ tự tin để loại bỏ những người xung quanh nàng nhưng lại không đủ tự tin để giữ nàng ở lại. Song Phi Yến sao lại không thể hiểu những gì trong lòng hắn đang nghĩ cơ chứ, đưa tay vuốt lấy má đang lạnh ngắt. Ấm áp nói:
"Sư phụ, tin ta, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi người"
Nghe được câu nói chắc chắn như vậy, hắn tin nàng, vẫn luôn như vậy.
"Nàng có biết vì sao tai là đại công chúa, nhưng hoàng đế bệ hạ đôi lúc gọi ta là muội muội không?"
Song Phi Yến lắc đầu rồi chăm chú lắng nghe tiếp.
"Muội muội chính là cái danh, còn thật ra ta là nữ nhi của ông ấy" Ngừng một chút rồi Lạc Khuynh nói tiếp:
"Năm xưa hoàng gia gia, phụ thân của hoàng thượng chỉ là một tể tướng tận trung với nước trung thành với vua, nhưng chỉ vì được vua sủng ái, ông bị người ta hãm hại, mang tội danh phản quốc, chu di cửu tộc. Nhưng vì ông đã có công lao lớn nên hoàng thượng giữ lại đứa con trai độc tôn của ông. Phụ thân ta lúc đấy đang còn nhỏ, chứng kiến cảnh gia đình mình từng người từng người một bị giết chết một cách rất tàn nhẫn, ông dành mười máy năm của mình ở trong cung để tìm ra bằng chứng chứng minh gia tộc mình trong sạch"
"Sau khi tìm ra bằng chứng, liền biết chuyện này có liên quan đến thái tử và quan tú tài và thừa tướng đại nhân, ông không ngại nể mặt hoàng thất lôi từng người từng người một chỉ trích lên tội danh của bọn họ. Cuối cùng trải qua sự tranh chấp sống chết một còn, thái tử bị phế truất, những người khác phải trả lại món nợ mà mình đã nợ. Vì áy náy với người quá cố hoàng thượng phong phụ thân ta lên làm hoàng tử, đứa con ngoại tộc duy nhất được bước chân vào hoàng gia"
" Phụ thân ta năm đó mười bảy tuổi, hắn đem lòng yêu đại công chúa. Nhưng nếu như ông không làm hoàng tử thì ông đã cưới được công chúa, nhưng trớ trêu thay, vì giải oan, ông được lên làm hoàng tử, mà theo cấp bậc lễ nghi một hoàng tử và công chúa không bao giờ được có tư tưởng tình cảm gì, bằng không sẽ mang tiếng xấu muôn đời.."
Nói đến đây, Phi Yến bỗng cất giọng hỏi:
"Ý của người là đại công chúa nổi tiếng nhất Đại Hiên với tài cầm kỹ nghe động lòng người đấy ư"
Lạc Khuynh âm thầm gật đầu thay câu trả lời. Đại công chúa của Đại Hiên thứ sáu là người có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tinh thông cầm kỳ thi họa. Đặc biệt tiếng đàn của nàng có thể thu hút muôn bướm bay lượn xung quanh, người ta đồn rằng nàng là thần tiên tại thế đến Đại Hiên để giúp đất nước đi lên. Nhưng tiếc thay khi nàng đủ mười tám, các cung nhân liền phát hiện nàng đã chết, vì treo cổ mà chết. Không ai hiểu vì sao cũng không hiểu vì nguyên do gì. Chỉ biết sau cái chết của nàng đã làm lục đục nội bộ một phen, hoàng đế bỏ bê việc triều chính, các hoàng tử tranh chấp vương quyền, đất nước thì lũ lụt hạn hán triền miên. Đất nước cứ đạ loạn như thế cho đến khi đời vua Đại Hiên thứ bảy lên ngôi. Cũng chính là hoàng đế bệ hạ lúc bấy giờ.
"Quả thật, cầm kỳ hay thì ta cũng đã từng thưởng thức qua, nhưng cần kỳ dễ thu hút muôn bướm bay lượn xung quanh thì nàng chưa thấy một ai làm được" Song Phi Yến Thầm cảm thán.
Lạc Khuynh đổi tư thế ngồi sợ nàng mỏi người, chủ động để nàng dựa vào người mình, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy rồi nói tiếp:
"Nàng có muốn biết lý do vì sao đại công chúa chết không?"
Song Phi Yến như con mèo nhỏ, ngẩng đầu lên , đôi mắt to tròn chớp chớp, ngạc nhiên hỏi:
"Huynh biết sao? Ta chỉ biết lý do nàng chết là một bí mật mà không ai biết, chỉ biết nàng treo cổ tự vẫn, còn lý do đằng sau thì đó là một thông tin cụt"
Song Phi Yến bĩu môi: "Tất nhiên, chỉ vì muốn tra ra thân phận của đại công chúa ta đã tốn không ít tâm tư nha"
"Sao nàng lại để ý như vậy?" Lạc Khuynh bỗng chốc nhíu mày, nếu như hắn nhớ không nhầm thì từ lúc nàng xuống núi, đại công chúa và nàng vốn dĩ không có quan hệ gì. Hay là Phi Yến để ý đến nàng? Bản thân hắn không biết là hắn đã tự ăn dấm chua với bản thân mình.
"Không phải là vì người hay sao? Ngay ngày ta đột nhập vào phủ đại công chúa chính người đã ngăn cản ta. Như vậy ta càng muốn biết đại công chúa là nhân vật to lớn như thế nào mà làm người bảo vệ. Rồi sau đó những thông tin khác ta lại tra ra không được, nhưng ta lại vô tình biết một chuyện, Lạc Khuynh sư phụ chính là đại công chúa nha."
Nghe đến đây, hai hàng lông mày của hắn bỗng giãn ra, ngọt ngọt ôm con mèo nhỏ trong lòng. Đúng chỉ có nàng mới làm hắn thoải mái nhất. Nhưng hắn lại nghiên trọng nói tiếp.
"Phi Yến, nếu ta nói, ta là đứa con của đại công chúa và hoàng tử, nàng có tin không?"
"Hả"
Lạc Khuynh cười khổ, hắn giải thích:
"Đại công chúa lúc đấy cũng có tình cảm với hoàng đế bệ hạ hiện tại, nhưng rồi sau đó hai người có tư tình với nhau khiến nàng mang thai. Nỗi nhục này hoàng thất sẽ không chịu được, bắt nàng bỏ đứa bé, đại công chúa làm sao có thể đồng ý, suốt cuộc đời nàng là hòn ngọc quý tỏa sáng cho Đại Hiên để rồi chuyện tình cảm của chính mình nàng cũng không thể định đoạt. Sau khi hạ sinh đứa bé trong im lặng, nàng đã tự mình kết liễu"
"Hoàng tử sau khi biết tin, ông không thể nhẫn nhịn nữa, một mình dẫn quân tàn sát hết cái hoàng thất không có tình người này, nhưng một người chưa có hoàng tử phi như hắn lúc đó không thể nhận mình có con, để bảo vệ sự an toàn cho ta, ông nhận ta là muội muội. Sau khi dành được ngôi vua, thành hôn với Thái Thu Nguyệt, ta mới có danh chính ngôn thuận trở thành nhi tử của ông"
Song Phi Yến cướp lời:
"Nói như vậy...Thái Thu Nguyệt cũng biết chuyện này"
Lạc Khuynh lắc đầu: "Ta không biết, nhưng nàng ta rất cưng chiều và bảo vệ ta, ta nghĩ trong đó đều có uẩn khúc"
"Những chuyện này sao chàng lại biết được, bí mật cất kĩ như vậy, chàng chỉ cần an phận làm đại công chúa thôi, tại sao lại tìm quá khứ của mình làm gì"
Nghe đến đây, trong mắt hắn hiện lên tia ghê tởm khó thấy, hắn nói:
"Hoàng thượng có ý đồ bất chính với ta"
"Cái gì?"
Phụ thân có ý đồ bất chính với con gái của mình, nư hành động thân mật hay đi quá giới hạn, điều này không khó để nhận biết, bằng cái cách ông ta đối xử với Lạc Khuynh như thế, đúng là đã hóa giải được nghi ngờ trong lòng nàng, nhưng chuyện này quả thật rất khó tin đi,
"Nàng biết không, gương mặt này của ta giống đại công chúa quá cố y như đúc"
"Chính vì vậy, hoàng thượng mới yêu thương chàng như thế, hàng hậu cũng chàng mà hi sinh hết thảy, chức danh đại công chúa cũng từ đây mà có?"
"Đúng vậy"
"Thật không thể tin được, hoàng đế bệ hạ vì đại công chúa mà tranh giết hoàng tộc, lên ngôi vua, nhưng ông cũng theo vũng bùn cũ, lại làm một chuyện trái luân thường đạo lý"
"Đó cũng chính là lý do, ta luôn muốn trốn đi, không muốn ở lại hoàng thất"