“Mọi người, tới đây một chút.” Tiểu Long Nữ đột nhiên thần thần bí bí lùa hết mọi người lại một chỗ.
“Tiểu Long Nữ, cậu tính làm gì?” Tôi vừa đánh một trận khỏi chê với Lãnh Hồ,
và chỉ còn ba ngày nữa là hạn hai tuần vừa hết. Mặc dù tôi đã đạt mức B
từ đâu, nhưng tôi vẫn không lên nổi mức A. Lãnh Hồ còn lạnh lùng ‘tỉa’
tôi một câu “Còn kém xa” làm tôi tức phát điên. Nếu không đạt mức A để
chứng tỏ bản thân với Lãnh Hồ thì làm sao tôi cam tâm được chứ?
“Đừng lầu bầu nữa, qua đây mau!” Tiểu Long Nữ đi lại trước một màn hình lớn,
bấm vài nút, và màn hình hiện lên… Dương Quang mặt mày hí hửng và
Kenshin mặt mày bất đắc dĩ!
“Dương Quang!” Tình Thiên lập tức lao về phía màn hình, suýt thì ấn cả người
vào nó. Cô nàng nhanh chóng bắn súng liên thanh, “Dương Quang, ở trong
game anh ổn cả chứ? Anh không bị bọn NPC bắt nạt chứ? Anh có ăn đầy đủ
không? Nếu lạnh nhớ mặc thêm áo nhé.”
“Được, anh sẽ mặc thêm áo.” Dương Quang sung sướng tới cười ngốc. (Cậu là trí tuệ nhân tạo đó… Cậu ốm thử tôi xem?)
Bởi Dương Quang đã có người săn sóc, tôi cũng hỏi thăm Kenshin, “Kenshin, anh dạo này thế nào?”
“Không ổn lắm.” Kenshin cau mày.
Tôi vốn chỉ hỏi thăm cho có, không nghĩ tới Kenshin lại đáp là ‘không ổn’.
Tôi ngây ra một lúc rồi mới lo lắng vội hỏi, “Có chuyện gì xảy ra sao?””
“NPC liên tục tấn công các thành phố. Chỉ có Dương Quang, An Thụy, Hỏa
Hoàng, Bánh Bao Nhân Thịt và tôi, cộng thêm vài người chơi ở lại bảo vệ
Vô Ngân Thành, tình hình hơi căng.” Kenshin lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“NPC đang tấn công các thành phố?” Mắt tôi mở lớn. Có chuyện quái quỷ gì đã
xảy ra vậy? NPC thời nay còn tấn công cả thành phố cơ à?
“Ngoài
Vô Ngân Thành, các thành phố khác cũng đã bị tấn công, và thiệt hại hiện cực kì nghiêm trọng. Bây giờ càng lúc càng ít người chơi dám vào Đệ Nhị Sinh Mệnh rồi.” Dương Quang mà cũng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói,
“Ngược lại, càng lúc càng nhiều NPC chạy tới.”
“Xin lỗi, chúng tôi không đủ khả năng bảo vệ được Nhật, Nguyệt và Tinh Thành,” Kenshin nhàn nhạt nói.
“Không sao.” Tôi thấy cảm kích từ tận đáy lòng. “Mọi người nguyện giúp chúng
tôi bảo vệ Vô Ngân thành là tôi đã rất, rất cảm kích mọi người rồi.”
“Dương Quang, Kenshin, hai người đã giúp chúng tôi tìm được chỗ ở hiện tại của Long Điển chưa?” Tiểu Long Nữ giục.
“Tìm chỗ ở hiện tại của Long Điển? Sao lại vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
Tiểu Long Nữ đảo mắt khinh bỉ, “Đần quá! Nếu chính phủ đã không tìm được
Long Điển, thì chúng ta tìm sao được chứ? Đương nhiên phải dựa vào NPC
có ý thức bản thân như cậu ta rồi!”
Dương Quang mỉm cười, “Chúng
tôi tìm thấy rồi. Cũng may là Chúa Tể cũng không cảnh giác với hai chúng tôi. Khi tôi tới gặp ngài, Chúa Tể còn chào hỏi tận tình và khuyên tôi
nên đối đãi tử tế với Tình Thiên. Một cô gái như Tình Thiên khó gặp
lắm.”
Tình Thiên không khỏi đỏ mặt, “Đâu có, em độc đoán lắm mà…”
Dương Quang lộ vẻ mặt kích động, “Tình Thiên rất hoạt bát và chân thành. Anh yêu Tình Thiên nhất.”
Nghe vậy, mặt Tình Thiên càng đỏ lựng lên như cua luộc.
“Thôi được rồi, muốn ‘tỉnh tò’ cũng phải để sau đi. Hiện tại nói cho chúng
tôi Long Điển đang ở đâu trước đã.” Tiểu Long Nữ dang hai tay ra, bất
lực nhìn đôi uyên ương không biết ngượng là gì này.
“Hắn đang ở
trên một hòn đảo.” Dương Quang vừa dứt lời, một tấm bản đồ thế giới bỗng nhiên hiện ra trên màn hình. Tấm bản đồ chậm rãi tập trung vào một phạm vi duy nhất. Cuối cùng, một hòn đảo nhỏ xuất hiện trên tấm bản đồ.
“Một hòn đảo! Như vậy thì càng khó. Làm sao chúng ta đánh lạc hướng Chúa Tể
Sinh Mệnh để tới được hòn đảo đó đây?” Tiểu Long Nữ nhíu mày. Với năng
lực của Chúa Tể Sinh Mệnh, chỉ cần tới gần hòn đảo đó là đã bại lộ rồi.
“Đơn giản.” Kenshin bình thản nói, “Trong vòng hai ngày nữa, chính phủ sẽ
gửi cống vật cho Long Điển. Những gì mấy người phải làm chính là lén lẻn vào trong phi thuyền. Dương Quang và tôi sẽ giúp mấy người tránh được
sự điều tra của Chúa Tể Sinh Mệnh.”
“Uầy, hai người có thể làm vậy thật hả?” Tôi sốc nặng nhìn Kenshin.
Kenshin im lặng một lúc rồi mới nói, “Lúc đầu, kế hoạch dung hợp vốn vẫn thực
hiện được nếu Long Điển hợp nhất với tôi hoặc Dương Quang, nhưng Chúa Tể đã thuyết phục Long Điển, nên Long Điển mới quyết định tiếp tục hợp
nhất với Chúa Tể…”
Mọi người đều chìm vào yên lặng. Tôi thực sự
tin tưởng Chúa Tể Sinh Mệnh nhất định sẽ làm loại chuyện này. Anh ấy
đúng là… quá thiện lương.
“Vương Tử, tôi giao Chúa Tể cho cậu đấy.” Kenshin nhìn thẳng vào tôi.
“Đừng lo, kể cả anh có không nói tôi, tôi cũng nhất định cứu anh ta.” Tôi
không hề khiếp đảm nhìn Kenshin, và Kenshin, người vốn luôn làm mặt
lạnh, cũng nở một nụ cười hiếm thấy.
“Được rồi, giờ quyết định
xem ai có thể đi nào.” Tiểu Long Nữ trưng ra một nụ cười gian ác. “Lãnh
Hồ đi là khỏi bàn. Nam Cung Túy cũng sớm đạt mức B rồi. Vương Tử cũng
đạt rồi. Tà Linh cũng không thành vấn đề. Phong Vô Tình đạt, Lang đại ca cũng thế. Cuối cùng, tôi cũng đi. Tôi cũng thành công đạt rồi!”
“Hức, Doll không được đi sao?” Hai mắt Doll dâng đầy lệ, “Doll cũng đạt mà.”
“Không!” Mọi người cùng đồng thanh hét lên.
“Công chúa, nếu có mệnh hệ gì với người, sẽ xảy ra vấn đề ngoại giao nghiêm trọng đấy.” Vũ Liên đại tẩu nhăn mày.
“Ồ…” Doll không khỏi chu miệng, nhưng biết độ trọng đại của vấn đề, con bé cũng không tranh cãi gì nữa.
“Tình Thiên và Phượng Hoàng cũng bị loại. Cũng phải, bắt đàn bà con gái luyện tập đạt tới mức B trong hai tuần ngắn ngủi đúng là hơi làm khó nhau
quá.” Tiểu Long Nữ lắc lắc đầu thở dài, quên mất là có ba cô gái cũng
luyện tập đạt tới mức B trong hai tuần ngắn ngủi, trong đó tính cả cô
nàng.
Tình Thiên và Phượng Hoàng cười bất đắc dĩ.
“Cho tôi đi với!” Một giọng oán phụ vô cùng thê lương vang lên. Phải, chính là
Du đang kéo kéo vạt áo tôi như thể đặt hết mạng vào đó, liên tục lặp
lại, “Cho tôi đi cho tôi đi cho tôi đi…”
Tôi bất lực cúi đầu nhìn anh. “Nhưng thầy có đạt đâu…”
“Tôi biết.” Du buồn rầu rũ vai.
“Vậy khỏi đi làm gánh nặng!” Tà Linh không lưu tình nói.
Vai Du run mạnh, nhưng vẫn kiên định không rời, “Tôi muốn đi.”
“Dựa vào cái gì?” Tà Linh gần như quát lên, “Thầy muốn quấy mệt Tiểu Lam
sao? Thầy muốn đang giữa thời khắc nguy hiểm em ấy phải phân tâm bảo vệ
thầy sao?”
“Tôi…” Du đau đớn dùng hai tay che mặt, “Tôi muốn đi cùng Vương Tử.”
Tôi cũng thấy tồi tội cho anh, nhưng tôi vẫn không tính cho Du theo. Dù sao chuyện này quá nguy hiểm, mà tôi lại không muốn ai bị thương. “Thầy cứ ở đây đợi em đi. Thầy không đi với em cũng không sao.”
“Tôi…” Sau khi thốt ra được chữ này, Du chậm rãi cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Mặc dù biết Du nhất định là rất thất vọng, tôi cũng không còn cách nào
khác. Tôi chỉ biết bỏ lại anh và bắt đầu bàn bạc với Tiểu Long Nữ. Làm
thế nào chúng tôi có thể lén lẻn vào phi thuyền mà chính phủ gửi cống
vật cho Long Điển đây?
“Chúng tôi có thể giúp mấy người tránh tất cả máy móc dò xét, nhưng mấy người phải tự trốn tai mắt của loài
người,” Kenshin nói rõ những việc anh có thể làm.
Nghe vậy, tôi
liền vui vẻ nói, “Thế là đủ rồi”. Mặc dù một kẻ như Long Điển xuất hiện
làm cho cả thế giới bắt đầu lo ngại về việc sử dụng máy tính, nhưng dù
gì chúng tôi cũng đã phụ thuộc vào máy tính và mạng Internet quá lâu
rồi. Con người đã không thể rời xa công nghệ từ đời thủa nào rồi. Kể cả
Long Điển có xuất hiện chăng nữa, con người vẫn sẽ phụ thuộc hầu hết vào sự giám sát của máy tính thôi.
“Tiểu Long Nữ, nhớ tải tôi vào
một máy tính cỡ nhỏ cô có thể mang theo bên mình. Như vậy tôi vừa có thể kiểm soát tình hình trên màn hình, vừa có thể liên lạc với Dương Quang
trong trường hợp chúng ta cần thay đổi chiến lược.” Lần đầu tiên Kenshin phá lệ nói dài dòng như vậy, “Hai chúng tôi không có nhiều quyền năng
như Chúa Tể Sinh Mệnh, không thể ở quá nhiều chỗ một lúc được. Chúng tôi chỉ có thể làm được vậy thôi.”
“Thế là đủ rồi.” Tôi gật đầu.
~*~
Sau khi lọt được vào phi thuyền của chính phủ, tôi chỉ có thể kết luận đây
đúng là một hoạt động đầy kịch tính và kích thích, đồng thời không tốt
cho người tim có vấn đề.
Cũng còn may là tim mọi người có vẻ hoạt động hoàn toàn bình thường. Nhờ vào sự lén lút chuyên nghiệp của Lãnh
Hồ và sự chỉ dẫn của Kenshin và Dương Quang, chúng tôi, nhìn chung, đều
chỉ mém chứ chưa có lên cơn trụy tim…
“Ài, mình thực sự cố tình
phạm pháp rồi. Thật không xong rồi!” Nam Cung Túy đột nhiên oán thán.
Mặc dù trước khi xuất phát Nam Cung Túy đã cật lực phản đối, nhưng cuối
cùng anh vẫn ngoan ngoãn theo chúng tôi phạm pháp, bởi tình hình hiện
tại cũng không còn cách nào. Hơn nữa anh còn vận dụng thân phận cảnh sát để giúp chúng tôi tránh được rất nhiều cạm bẫy nguy hiểm.
Tuy
nhiên, khi chúng tôi bước một bước lên phi thuyền, chúng tôi mới nhận ra tình hình khá tệ. Sức chứa của con thuyền này quả thực không lớn lắm,
vậy nên không cách nào giấu hết chúng tôi vào được. Nếu người của chính
phủ mà bắt đầu chuyển đồ lên phi thuyền, chắc cú sẽ phát hiện ra bọn
tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi và hét vào cái máy tính bảng Tiểu Long Nữ cầm trong tay, “Kenshin, khởi động phi thuyền tiến thẳng tới
chỗ Long Điển, rồi cắt hết liên lạc của chính phủ với Long Điển. Đừng để bọn họ dùng máy tính báo với Long Điển là phi thuyền này đã bị cướp
mất.”
“Cậu tính trực tiếp giả mạo nhân viên chính phủ tới đó sao?” Tiểu Long Nữ sững sờ.
Tôi vừa dứt mệnh lệnh với Kenshin, chiếc phi thuyền đã bắt đầu cất cánh.
Kenshin cũng thẳng thừng nói, “Nhân viên chính phủ đã tới gần lắm rồi.
Không còn thì giờ do dự nữa đâu. Tôi sẽ khởi động phi thuyền. Mọi người, mời ngồi vào ghế và cài đai an toàn.”
Nghe vậy, chúng tôi đồng
loạt tìm ghế mà ngồi xuống. Chúng tôi suýt thì không đủ thời gian cài
đai an toàn khi thân tàu đột nhiên rung lắc, rồi chúng tôi cất cánh, lập tức bay thẳng lên trời.
“Dương Quang, cậu đã mở cổng chưa?”
Khuôn mặt Kenshin xuất hiện trên màn hình của phi thuyền. Cạnh khuôn mặt anh là một hình ảnh nhỏ của Dương Quang, như thể Kenshin đang trò
chuyện với cậu vậy.
“Tôi đang tiến hành mở cổng, nhưng thời gian
gấp gáp quá, tôi không thể mở rộng cổng được.” Dương Quang rất chuyên
nghiệp nói, “Kenshin, cậu cứ lộn thẳng tàu rồi len qua là tốt nhất.”
“Biết rồi.” Kenshin mặt mày vẫn vô cảm, nhưng ngay lập tức, con tàu từ trạng thái nằm ngang chuyển sang nằm dọc.
“Mình cảm thấy như đang cưỡi trai…” Mặt Dương Danh tái nhách đi khi nó nhớ lại kí ức kinh hoàng ngày cưỡi An Thụy đi biển.
“Kenshin, có mấy phi thuyền nhỏ đuổi theo đằng sau cậu.” Dương Quang vừa dứt lời, một hình ra đa xuất hiện trên màn hình. Đúng là có mấy phi thuyền nhỏ
đuổi theo sau chúng tôi thật.
“Bọn họ có vẻ thù địch đấy.” Dương Quang lại lo lắng cau mày, “Có nên phản kích không?”
Tôi đột nhiên nảy ra một ý, “Dương Quang, cậu có thể giả vờ làm Chúa Tể
Sinh Mệnh cảnh cáo bọn họ đừng đuổi theo chúng ta, bằng không chúng ta
sẽ phóng vũ khí nguyên tử.”
Dương Quang vui vẻ cười nói, “Được, như vậy chúng ta không cần tấn công họ nữa.”
Chỉ một thoáng sau là những phi thuyền nhỏ đằng sau đã dừng lại. Bọn họ
không dám có động tĩnh gì nữa, cứ để mặc chúng tôi lách qua cánh cổng
bay đi.
Thấy vậy, chúng tôi cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy được rồi, từ giờ tôi sẽ tập trung hết sức ngăn chính phủ phát tin này
ra ngoài. Kenshin, tôi giao chuyện chặn tai mắt của Chúa Tể cho cậu
đấy.” Nụ cười vui vẻ của Dương Quang từ từ biến mất khỏi màn hình.
Dưới sự kiểm soát của Kenshin, phi thuyền bay rất êm. Tôi không khỏi phá vỡ
sự im lặng, cảm thán nói, “Nếu lúc trước có người nào bảo em là em sẽ
trộm phi thuyền của chính phủ, em nhất định sẽ chửi hắn tội nói gở.”
Nghe tôi nói vậy, Nam Cung Túy cũng cười khổ, “Anh cũng nghĩ vậy.”
Mọi người đều phá lên cười, và bởi ngồi phi thuyền quá chán, tôi bắt đầu
nghĩ tới năng lực chiến đấu cực mạnh và kĩ năng lẩn trốn thần kì của
Lãnh Hồ. Tôi không nhịn được hỏi, “Lãnh Hồ, rốt cuộc làm sao mà cậu có
khả năng chiến đấu mạnh dữ vậy?”
Lời vừa thoát khỏi miệng tôi, mọi người đều tò mò nhìn Lãnh Hồ chằm chằm. Như thể mọi người cũng có chung nghi vấn này từ lâu.
“Gia đình tôi thuộc xã hội đen,” Lãnh Hồ nói ngắn gọn.
Mọi người đều nín lặng một lúc tới khi Nam Cung Túy nhịn không nổi hỏi,
“Cho dù xã hội đen cũng biết dùng đao kiếm, nhưng mà vẫn là tình huống
bất đắc dĩ mới sử dụng tới. Bọn họ nếu có súng là đều dựa vào súng hết.
Một phần tử xã hội đen lúc nào cũng cầm phi đao chạy qua chạy lại như
cậu, tôi chưa thấy bao giờ…” Nam Cung Túy nói tới đây, Lãnh Hồ vẫn im
lặng không đáp. Thay vào đó, Nam Cung Túy lại tự dừng lại, như thể đang
tư lự gì đó.
Cuối cùng, Nam Cung Túy mới thận trọng hỏi, “Chẳng lẽ cậu… ở trong băng nhóm Quan Đông?”
Kantou daiki*? Không phải loại đồ ăn này biến mất lâu rồi sao? Tôi cứ tưởng
chỉ mình tôi biết tới mĩ vị của loại thức ăn này chứ. Không ngờ Nam Cung Túy cũng có hứng thú với nó thế.
(*Kantou daiki: trong tiếng
Trung món này đọc là Quan Đông chử, đồng âm với Quan Đông tổ (băng nhóm
Quan Đông). Kantou daiki là tên gọi khác của món mì Oden ở miền Kantou
của Nhật Bản (trong tiếng Trung Kantou đọc là Quan Đông). Mì này bao gồm một số nguyên liệu khác như trứng luộc, củ cải daikon và cá trụng trong nước dùng. – nhóm PR)
“Không.” Lãnh Hồ liếc nhìn Nam Cung Túy.
Nam Cung Túy vừa bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, Lãnh Hồ đã lộ ra một nụ cười hiếm hoi, “Tôi là người của Băng Đế Thế Gia.”
Băng Đế Thế Gia?
Tôi hoàn toàn không hiểu mô tê gì, nhưng miệng Nam Cung Túy lại há hốc
ra, làm tôi lo quai hàm anh có thể rớt xuống bất cứ lúc nào. Một hồi lâu sau, anh lộ ra một vẻ mặt đột nhiên nhận ra, hét lên, “Ngân Diện Khoái
Hồ* của Băng Đế Thế Gia! Trời đất ơi! Sao mình lại không nhận ra cơ
chứ?”
(*Ngân Diện Khoái Hồ: con cáo mau lẹ mặt bạc. – meomeo)
Tôi vẫn chả hiểu mô tê gì sất, nhưng thằng em Dương Danh nhà tôi lại biểu
lộ một vẻ cực kì sùng bái. Nó xúc động nói, “Không thể tưởng tượng được
mình lại được Ngân Diện Khoái Hồ chỉ đạo võ công cho! Hầy, không uổng
công sống tới nay.”
Có khoa trương như vậy không? Mới lúc trước
còn mỉa cậu ta là “Tiểu Lí Phi Đao”, giờ nó đã thành fan cuồng của Lãnh
Hồ rồi. Tôi nhịn không đặng xen vào, “Rốt cuộc là sao? Băng Đế Thế Gia
là gì? Ngân Diện Khoái Hồ?”
“Cho xin đi má, bà chị, đây chính là
băng chính nghĩa của xã hội đen, Băng Đế Thế Gia đó. Chị không biết họ
sao? Băng Đế Thế Gia có sát thủ nổi tiếng – Nhân Diện Khoái Hồ. Chị
không biết ảnh sao? Nghe đồn ảnh là kẻ đáng sợ đã giết chết thủ tướng
hai nước đó.” Nét mặt Dương Danh rõ ràng ý nói tôi đúng là ngu đần thiếu hiểu biết khỏi nói, nhưng nó lại chợt nghĩ ra một chuyện và gào ầm lên, “Trời đất ơi! Bà chị tôi còn có thể đánh lại được Ngân Diện Khoái Hồ
tận 10 phút. Chị, bà thành cao thủ đại nội được rồi.”
Tôi nghệt mặt ra nhìn Lãnh Hồ. Cậu nhóc này giết chết thủ tướng hai nước?
“Bọn họ không được tính là thủ tướng. Bọn họ chỉ là kẻ đứng đầu mấy nước nhỏ nổi dậy thôi,” Lãnh Hồ thờ ơ giải thích.
Vẫn ngầu quá đi… Hóa ra cậu ta đúng là phần tử khủng bố thật. Tôi nghiêng
đầu nghĩ. Ồi xời ạ, nhóm có mấy người, chẳng được mấy mống bình thường.
“Chúng ta đã bay trên hòn đảo đó rồi.” Kenshin bình tĩnh nói, “Chuẩn bị hạ cánh.”
Im lặng, chúng tôi ngồi trên ghế đợi lúc hạ cánh, nhưng khi phi thuyền
nghiêng ngả đôi chút khi chúng tôi cuối cùng cũng đáp xuống, mọi người
đều đã thiếu kiên nhẫn tháo đai an toàn.
“Từ giờ trở đi tôi không thể giúp gì cho mấy người nữa đâu.” Kenshin thẳng thừng, “ Tôi sẽ tiếp
tục ở đây canh chừng phi thuyền và đợi mọi người trở về. Dương Quang sẽ
chịu trách nhiệm che chắn mọi người từ giờ, nhưng chúng tôi không biết
Dương Quang đấu với Chúa Tể Sinh Mệnh thì làm được đến đâu. Mọi người
hãy cẩn thận.”
Tôi gật đầu, “Hiểu rồi.”
Từng người một lục tục rời khỏi phi thuyền. Khi tôi bỗng dưng quay đầu lại nhìn, Lãnh Hồ
đang chú mục vào màn hình có Kenshin. Cậu ta dùng giọng lạnh lùng hỏi,
“Khi mọi chuyện kết thúc, về nhà tôi nhé? Tôi có thể đảm bảo sự an toàn
của anh.”
Kenshin trầm mặt hồi lâu, “Nói sau, hiện tại… giúp tôi bảo vệ Vương Tử.”
“Biết rồi.” Lãnh Hồ không dây dưa thêm, xoay người rời đi.
Kenshin thực sự quan tâm tới tôi rất nhiều. Tôi không khỏi nở nụ cười. Hóa ra
anh chàng này cũng là một kẻ ngoài lạnh trong nóng.
Vừa rời khỏi
phi thuyền, tôi liền quan sát khu vực xung quanh. Ngoài sân bay bằng
phẳng nơi chúng tôi đỗ phi thuyền, địa thế những nơi khác khiến tôi cảm
thấy mình vừa hạ cánh xuống rừng rậm nguyên thủy, nhưng vậy cũng không
sao. Thế này, chúng tôi khỏi cần lo chuyện không tìm ra Long Điển trên
hòn đảo nhỏ này. Cả đảo chỉ có duy nhất một tòa nhà. Kể cả mù đường vô
địch thiên hạ như tôi cũng dễ dàng tới được đó nữa là.
“Mọi
người, mau trốn đi. Có gì đó đang tới,” Lãnh Hồ đột nhiên cảnh báo.
Chúng tôi lập tức lẩn vào trong cây cối rậm rạp xung quanh và hé mắt
nhìn trộm qua những kẽ lá.
Hai con rô bốt đang đi về hướng chúng
tôi. Một con rô bốt có dạng người trong khi con còn lại trông giống một
con ngựa, nó thậm chí còn kéo theo một chiếc xe ngựa chỉ trong sách lịch sử tôi mới thấy.
Hai con rô bốt dừng lại ngay trước phi thuyền
và con rô bốt dạng người đi vào trong phi thuyền. Không lâu sau nó đi ra ngoài và thông báo, “Trong phi thuyền không có cống vật; trong phi
thuyền không có cống vật… Phi thuyền, phi thuyền chưa hạ cánh… Phi
thuyền đã bị đâm.” Dứt lời, con rô bốt hình người đưa con rô bốt hình
ngựa rời đi.
Đã xảy ra chuyện gì? Phi thuyền còn nguyên vẹn đậu
ngay trước mắt chúng tôi đây, mà con rô bốt mới đầu vừa nói phi thuyền
chưa hạ cánh, sau lại bảo phi thuyền đã bị đâm. Rốt cuộc là dây thần
kinh nào của con rô bốt… à nhầm, ý tôi là, vít nào của con rô bốt này
chưa vặn chặt mà đầu óc nó lại có vấn đề vậy chứ?
Tiểu Long Nữ
bước ra khỏi bụi cây và gọi chúng tôi. “Mau tới đây đi. Dương Quang đã
giúp chúng ta làm hỗn loạn con rô bốt kia rồi.”
Tôi đột nhiên
nhận ra đây chính là hành động của Dương Quang. Tôi vội chạy ra khỏi bụi cây, hỏi, “Chúng ta đi ngay về phía tòa nhà đó sao?”
“Đợi một chút. Dương Quang nói nơi này rất kì lạ. Cậu ta muốn kiểm tra trước.” Tiểu Long Nữ nhíu chặt mày, tỏ vẻ lo lắng.
Một lúc lâu sau, giọng nói ấm áp của Dương Quang mới vang lên từ chiếc máy
tính bảng trong tay Tiểu Long Nữ, “Phù, mất bao công sức tôi mới hạ được hệ thống canh phòng của tòa nhà để chúng không phản ứng với mọi người,
nhưng mọi người phải cẩn thận. Khả năng khống chế người máy của tôi
không cao. Trong tòa nhà đó có mấy con rô bốt tôi không cách nào xâm
nhập vào được.”
“Hiểu rồi. Nếu thấy rô bốt, tránh được con nào chúng tôi sẽ tránh ngay.” Tôi gật đầu.
Hòn đảo nhỏ này thật không hổ bị tôi gọi là rừng rậm nguyên thủy. Xung
quanh chúng tôi đều là cây cối, như thể loài người chưa khai phá tới
đây. Nếu không phải có tòa nhà đó, tôi không đời nào tin chỗ này từng có người đặt chân tới.
Bước qua khu đất rêu mọc đầy, cỏ dại và dây
leo khắp nơi, nhóm chúng tôi vô cùng thận trọng dấn bước. Mặc dù tôi
cũng thuộc kiểu người nhanh nhẹn linh hoạt, cũng không khỏi lảo đảo mấy
bận, chớ nói tới những người khác… Đương nhiên, phải trừ Lãnh Hồ và Tiểu Long Nữ ra. Thực lực của Lãnh Hồ đã có thể miêu tả là không phải con
người nữa rồi, còn Tiểu Long Nữ thân là đạo tặc có khả năng độn thổ
xuống đất trong trò chơi, vậy nên chút rừng rậm quèn này không thể làm
cô nàng vấp ngã được.
Cũng may cho chúng tôi là đảo nhỏ này đúng
như tên gọi: thực sự rất nhỏ. Chúng tôi không cần đi lâu thì tòa nhà đã
hiện ra rõ ràng trước mắt.
Cả tòa nhà giống như một khu chung cư
năm tầng cũ kĩ. Nó có những bức tường xấu xí màu xám tro và xây hình chữ nhật… Điều khác biệt là tòa nhà không có cửa sổ, một cái cũng không.
Bức tường hoàn toàn trống trơn, chỉ có cánh cửa nhá lên ánh sáng kim
loại. Trông nó không hề dễ phá chút nào, hơn nữa hai bên cửa còn có hai
con rô bốt dạng người đứng canh.
“Không cửa sổ. Thế này là ngoài dự kiến của mình rồi.” Lãnh Hồ lẩm bẩm.
“Chúng ta cứ tông thẳng cửa chính mà vào sao? Hay là Dương Quang có cách khác rồi?” Tôi hỏi.
“Mọi người có thể vào bằng cửa chính. Tôi đã lệnh cho rô bốt canh cửa cho
phép mọi người vào rồi,” Giọng Dương Quang vang lên từ cái máy tính
bảng.
Tôi hít một hơi thật sâu, “Vậy đi thôi.” Dứt lời, tôi dẫn
đầu, bước về phía hai rô bốt đứng cạnh cửa. Tuy nhiên lúc đi qua bọn
chúng, tôi không khỏi kinh hãi nhìn về phía chúng. Tuy nhiên, thấy chúng chẳng có lấy nửa chút phản ứng, tôi cuối cùng cũng yên dạ. Khi tôi bước tới cánh cửa, một giọng trung tính nghe rất hay và dịu dàng vang lên từ cửa.
“Đang nhận diện danh tính nhóm người tiếp cận. Xin đừng di
chuyển. Bắt đầu quét… đã quét xong. Thật vui khi thấy ngài tới, Vương
Tử” Sau khi giọng trung tính rất hay và dịu dàng kia nói xong, cánh cửa
kim loại chậm rãi mở ra.
Tôi đi vào trong, và những người đồng hành cũng theo sát tôi. Trừ một cái thang máy cũ kĩ, bên trong hoàn toàn trống trơn.
“Không còn cách nào khác trừ lên thang máy à?” Tôi đứng im trước cái thang máy, quay lại hỏi ý kiến mọi người.
Mọi người đều gật đầu. Chỉ có Lãnh Hồ là nét mặt hơi do dự. Tôi nhịn không
được bèn hỏi, “Lãnh Hồ? Cậu có cảm thấy điều gì không ổn không?”
Lãnh Hồ cau mày nhẹ nói, “Quá đơn giản, đơn giản tới kì quái.”
“Ý cậu là quá trình đi vào trong của chúng ta quá đơn giản à?” Tôi thận
trọng suy nghĩ lời nói của Lãnh Hồ. Cũng phải, đây hoàn toàn không giống dự kiến của tôi. Kể cả chính phủ cũng không thể không làm theo lệnh của Long Điển, vậy mà chúng tôi lại có thể vào tới đây dễ dàng đến thế?
“Ôi giời cho xin đi, thế này thì đơn giản cái nỗi gì? Mấy cậu không biết
khó thế nào đâu.” Tiểu Long Nữ đảo mắt và bắt đầu giải thích, “Điển hiện tại có thể khống chế tất cả vệ tinh trên thế giới. Chỉ riêng đám vệ
tinh này đã đủ giúp anh ấy nắm giữ hết các phương tiện di chuyển trong
tay. Hơn nữa, không có vệ tinh dò tìm, muốn tìm một hòn đảo nhỏ giữa vệ
tinh bao la còn cần nhiều may mắn hơn Cô-lôm-bô đi tìm miền đất mới ấy
chứ.
“Còn chưa nói, hòn đảo này hoàn toàn được bảo vệ bởi dụng cụ tầm nhiệt. Trừ phi nhiệt độ cơ thể mấy cậu là dưới 0 độ C, mấy cậu sẽ
bị phát hiện ngay. Kể cả có mặc quần áo cách nhiệt toàn thân, các cậu
cũng tới hòn đảo này thế quái nào được? Bất cứ con tàu hay máy bay nào
tiếp cận đều lập tức bị phát giác ngay.
“Trừ phi mấy cậu chèo
thuyền độc mộc hoặc bơi vào,” Tiểu Long Nữ bồi thêm bằng giọng điệu cực
kì khinh thường. Đương nhiên, những chuyện như vậy đời nào có thể.
“Nếu có người tình cờ tìm ra hòn đảo này, bọn họ có thể trực tiếp phóng bom
nguyên tử phá hủy hòn đảo này mà,” Tà Linh thử đưa ra một phỏng đoán.
Tiểu Long Nữ lắc lắc ngón tay, “Thứ nhất, tất cả bom nguyên tử trên thế giới có vẻ đều nằm dưới sự kiểm soát của Điển rồi. Kể cả chính phủ có lập
tức tạo ra bom mới, cũng không sử dụng mạng internet hoặc vệ sinh để
định hướng đường bay của bom nguyên tử, Điển vẫn có tất cả các loại tên
lửa điện đạn trên thế giới trong tay. Anh ấy có thể sử dụng chúng để
ngăn những quả bom kia.”
Cuối cùng, Tiểu Long Nữ chỉ đơn giản
nói, “Tới được hòn đảo này thực tế là một việc rất, rất khó rồi. Nếu
không phải có sự tồn tại của Kenshin và Dương Quang, tôi nhất định sẽ
không đời nào cho bất cứ ai trong mọi người tham gia khóa huấn luyện đặc biệt này, bởi chúng ta cũng không có cách nào tìm được hòn đảo này.
Đừng nói tới việc đến được đây.”
“Phù, thế thì đúng là may là lúc đó Chúa Tể Sinh Mệnh đã trả Kenshin và Dương Quang lại cho chúng ta,
bằng không chúng ta cũng bó tay không biết làm gì.” Tôi thở phào nhẹ
nhõm, và quay đầu hỏi Lãnh Hồ, “Giờ thì vào chứ?”
Lãnh Hồ ngừng một lúc rồi mới gật đầu.
“Được, vào thang máy thôi mọi người.” Tôi dẫn đầu đi vào trong thang máy. Lấy
hai con rô bốt canh cửa và hệ thống bảo vệ bị hạ làm ví dụ, tôi hoàn
toàn không nghi ngờ gì về khả năng của Dương Quang nữa.
Đây chỉ
là một cái thang máy bình thường tiêu chuẩn. Tôi cực kì tin tưởng là nó
cần phải sửa chữa lại kha khá đây. Trong thang máy chẳng có gì ngoài vài nút số ám chỉ các tầng khác nhau, nhưng chuyện lạ hơn là ngoài nút tầng hai sáng nhấp nháy, các nút còn lại đều tối cả. Khi tôi bấm vào một con số không phát sáng, thang máy không có phản ứng gì hết. Có lẽ nào…
chúng tôi chỉ có thể lên tầng hai được thôi? Tôi cực kì lo lắng bấm vào
nút số hai.
Thang máy lập tức chuyển động, chậm chạp đi lên. Một thoáng sau, chúng tôi lên tới tầng hai, và cánh cửa từ từ mở ra….
Tôi hít một hơi sâu. Trước mắt tôi là… Loài động vậy nào đây? Tôi thật
không biết được. Tôi chỉ có thể nói là ngoại hình của nó giống như một
con chó trắng khổng lồ, nhưng lại có vẻ cao quý, thanh lịch hơn chó… Quỷ quái! Đây là lần đầu tiên tôi dùng những từ như “cao quý”, “thanh lịch” để tả động vật đấy.
Mặt nó cực kì đặc biệt với mõm rất nhọn và
hai mắt nhỏ dài, khiến nó có vẻ rất thông minh giảo hoạt. Đuôi của nó
thì càng kì quái hơn. Nó có tới tận chín đuôi, và chín cái đuôi lớn của
nó đang phe phẩy đằng sau.
“Cáo chín đuôi?” Lãnh Hồ cũng không nhịn được khẽ kêu lên.