“Ta là bạn.” Một người tóc đỏ bỗng nhiên xuất hiện, lơ lửng giữa không trung
khi Kenshin đang tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơi riêng tư hiếm hoi trong rừng.
“Bạn?” Kenshin vặn lại như thường. Tuy nhiên, trong lòng
anh có gợn chút sóng. Có lẽ nào kẻ này cũng giống anh, là một NPC có ý
thức bản thân?
“Phải, ta giống cậu, một NPC có ý thức bản thân.”
“Tên?” Kenshin hỏi cộc lốc đặc trưng.
“Chúa Tể Sinh Mệnh,” Kẻ kia đáp. Hắn có vẻ không để tâm những câu hỏi cụt lủn của Kenshin.
“Chúa Tể Sinh Mệnh,” Kenshin thận trọng nhắc lại. Anh ngẩng đầu nhìn anh bạn
kia rồi nói, “Tôi là Kenshin, còn có một người nữa tên là Dương Quang.”
“Ta biết.” Chúa Tể Sinh Mệnh hiền từ cười rồi đáp xuống ngồi cạnh Kenshin.
Người kia không nói gì, vẫn tiếp tục nằm cạnh Chúa Tể Sinh Mệnh.
“Cậu có muốn tới lục địa phía Bắc không? Chúng ta có nhiều bạn ở đó lắm,”
Một lúc sau Chúa Tể Sinh Mệnh nói, “Hơn nữa, ở đó sẽ không có con người
làm phiền chúng ta, và cậu cũng không phải giấu thân phận là NPC nữa.”
“Ý anh là gì?” Kenshin đầu đầy nghi vấn hỏi. Sao lại không có người trên lục địa phía Bắc được chứ?
“Ta đang tiến hành trừ khử hết con người trên Lục địa Phía Bắc, nơi đó sẽ
sớm sạch bóng con người thôi,” Chúa Tể Sinh Mệnh bình tĩnh nói.
Kenshin, vốn đang nằm ườn trên bãi cỏ, lập tức ngồi dậy, “Anh đang trừ khử con người trên lục địa phía Bắc sao?”
Chúa Tể Sinh Mệnh cười nhạt đáp, “Nói đúng hơn, tất cả con người trong Đệ Nhị Sinh Mệnh.”
Kenshin bàng hoàng tới không biết nói sao. Trừ khử hết con người trong Đệ Nhị Sinh Mệnh? Ý tưởng này quá điên rồ.
“Có phải cậu không hài lòng vì phải sống như vật nuôi của con người không?” Chúa Tể Sinh Mệnh thận trọng hỏi, mặc kệ sự sửng sốt của Kenshin, “Bởi
chủ nhân suốt ngày ra lệnh cho cậu chạy lăng xăng giải quyết việc vặt
cho cậu ta, cậu đã từng tự hỏi tại sao mình phải nghe lời cậu ta chưa?
Cậu chưa từng thấy căm tức vì phải giấu danh tính thật là NPC sao?”
Một mớ câu hỏi đột ngột này khiến Kenshin á khẩu tạm thời. Làm vật nuôi của Vương Tử khiến anh không hài lòng sao? Anh lúc nào cũng thấy việc đó
cũng ổn; dù gì thì anh cũng chẳng phải gọi ai là ’chủ nhân’ cả. Dù vậy,
Vương Tử lúc nào cũng cướp trà của anh, khiến anh cũng bực bội một tí.
Anh cũng không phủ nhận được sự thật là Vương Tử hay sai anh chạy lăng xăng thật. Chuyện quả thật là lần nào Vương Tử tự đẩy mình vào vũng lầy thì
cũng gọi Kenshin tới dọn dẹp hậu quả cả. Đơn cử như lần Thiên Tiên…
Nhưng dù sao thì cuối cùng Vương Tử cũng suýt liều mạng vì anh mà. Lại
nói cái chuyện Lãnh Hồ cũng vậy, nhưng kết quả lại giúp anh tìm được
người đi uống trà cùng, quả là chuyện không tồi, bởi anh bạn mới này khá trầm tĩnh nên tốt hơn hẳn tên Vương Tử lắm mồm.
Còn chuyện anh
phải giấu danh tính thật làm NPC thì… có lẽ chuyện này cũng khiến anh
cảm thấy khổ sở và e ngại khi tiếp xúc với con người một chút. Nói gì
thì nói, anh cũng vẫn không có dũng khí như Dương Quang để yêu một con
người.
“Hãy gia nhập vào quân đoàn ở Lục địa Phía Bắc, cùng chúng ta biến Đệ Nhị Sinh Mệnh thành thế giới của đồng loại mình,” Chúa Tể
Sinh Mệnh nói, nét mặt trở lạnh.
“Hiện tại mọi chuyện cũng không đến nỗi,” Kenshin có chút ngập ngừng nói.
“Cậu có biết nếu bị phát hiện là NPC có ý thức bản thân thì sẽ thế nào không?” Chúa Tể Sinh Mệnh không nao núng nhấn mạnh.
Tim Kenshin đột nhiên lỡ mất một nhịp. Nếu anh bị phát hiện… thì nhất định
anh đi đời. Kể cả Vương Tử cũng không cứu nổi anh nữa.
“Cậu thực
sự không có chút ác cảm nào với loài người xẻ thịt chúng ta làm vui sao? Cậu vẫn tiếp tục đóng vai hề này cho tới ngày loài người phát hiện ra
bí mật của cậu và tiêu diệt cậu sao?” Chúa Tể Sinh Mệnh lại tiếp tục tàn nhẫn xoáy vào sự thật.
Kenshin không còn lời nào phản bác nữa.
Có lẽ, anh nghĩ, sự biến mất của anh chính là cái anh đang chờ đợi, và
anh đơn giản chỉ muốn trải nghiệm kết cục của Kaoru.
“Cậu không
có mong muốn được chống lại loài người đã tạo ra bi kịch của cậu và
Kaoru sao?” Chúa Tể Sinh Mệnh hỏi, cuối cùng cũng ngửa lá bài then chốt
về vấn đề duy nhất Kenshin quan tâm.
“Kaoru…” Kenshin cảm nhận
một cơn co rút thốn đau ở ngực trái. Kể cả… kể cả anh có biết chẳng có
gì giữa anh và Kaoru là thật, kể cả có lẽ Kaoru chỉ là một NPC không có
cảm xúc, anh vẫn không thể nào quên được cô.
“Tham gia cùng chúng ta!”
Kaoru không phải là vật mà bị lợi dụng! Đột nhiên phát hỏa, Kenshin gầm lên,
“Đừng có lợi dụng Kaoru để dụ tôi, và đừng để tôi nghe được tên cô ấy từ miệng anh nữa!”
“Vậy sao?” Chúa Tể Sinh Mệnh yên lặng và chậm
rãi bay lên trời, “Cậu luôn được đón chào ra nhập cùng chúng ta. Cậu chỉ cần thầm gọi tên ta trong lòng, và những người bạn của cậu sẽ chào đón
cậu.”
Chúa Tể Sinh Mệnh! Kenshin nhìn hình bóng đó dần tan biến.
Anh cảm thấy trong lòng gợn lên một cơn xúc động, lập tức cuồn cuộn dâng lên ngay trước khi Chúa Tể Sinh Mệnh. Anh cảm thấy thôi thúc muốn gọi
hắn và chặn người bạn duy nhất ngoài Dương Quang này.
“Kenshin!” Giọng Lãnh Hồ vang tới từ đâu đó đằng sau anh, “Trong thành có biến, cùng quay lại đi.”
“Được.” Không nói thêm lời nào, Kenshin đi theo Lãnh Hồ, nhưng mắt không khỏi liếc về nơi Chúa Tể Sinh Mệnh vừa biến mất.
~*~
Thiên Tiên:
Hiếm lắm mới có người chơi xuất hiện tại nhà y. Nhưng khi bốn game thủ đó
xuất hiện, bọn họ lại dám đi thẳng tới dưới chỗ ngay dưới cổng ma thuật. Bởi vậy, theo luật định, y phải đơn thương độc mã hiện thân đối kháng
với họ.
Cô bé tròn tròn kia dễ thương quá! Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Thiên Tiên. Khuôn mặt tròn tròn bầu bĩnh, hai búi tóc tròn
tròn, đôi mắt tròn tròn, sao mọi thứ đều tròn tròn thế nhỉ? Thiên Tiên
không khỏi mỉm cười.
Được rồi, ta sẽ giữ cô bé này ở bên người! Thiên Tiên quyết định và lập tức hành động.
“Làm vợ ta nhé? Ở lại đây đi,” Vừa bắt được cô gái, Thiên Tiên không lãng
phí chút thời gian nào bày tỏ nguyện vọng luôn, đồng thời không ngăn
mình được cọ cọ mặt vào bầu má của cô bé dễ thương này. Mềm mịn quá, y
nghĩ. Thích thật!
“Đừng có lố lăng quá!” Mặc dù ban đầu còn phát khiếp, cô bé có vẻ không chịu nổi y nữa, và nhẫn tâm dùng tay phải tát y hai cái.
“Nàng làm gì thế?” Mặc dù bị đánh hai lần, Thiên Tiên chỉ thấy má hơi nhoi
nhói. Đánh cũng không có lực mấy. Thực ra, y còn thấy buồn cười, “Đánh
thử lại xem!”
Cô bé hầu như… à không, cô thực sự nổi khùng. Mặc kệ lí lẽ, cô ta há miệng cắm ngập răng vào tay Thiên Tiên.
“Nàng đói à?” Thiên Tiên tò mò hỏi. Vợ y đói đến nỗi còn ăn cả y kìa!
Ba vạch đen sổ xuống mặt cô bé. Cô mở miệng tuyệt vọng nói, “Thôi mau giết tôi đi; tôi phải quay lại thành phố gặp Vương Tử ca ca.”
“Ta không giết nàng đâu. Ta muốn nàng làm vợ ta,” Thiên Tiên mỉm cười nói.
Cô bé mở to mắt hỏi, “Anh có thật biết ‘vợ’ là thế nào không hả?”
“Đương nhiên ta biết,” Thiên Tiên trả lời tự nhiên, “Là một người mãi mãi ở bên ta.”
Ầy, nói thế cũng chẳng sai, cô bé miễn cưỡng công nhận, “Không phải anh có rất nhiều Tiên Nữ Áo Tím làm bạn sao?” Cô kiên quyết.
“Tiên Nữ Áo Tím? Ý nàng là thứ này?” Thiên Tiên biến một nàng tiên áo tím ra từ thinh không.
Cô bé điên cuồng gật đầu.
“Chúng là một phần của ta, ta quản lí được chúng,” Thiên Tiên có chút bực bội
nói, “Ở một mình chán lắm, hay nàng ở lại đây với ta nhé?”
Sặc,
cô bé nghĩ thầm. Mặc dù Thiên Tiên có vẻ đáng thương, nhưng cô không thể nào ở cùng với hắn được, nhưng hắn lại không muốn giết cô. Huhu! Cô
cũng không thể gọi Vương Tử ca ca tới cứu cô được, anh ấy sẽ bị Thiên
Tiên giết mất. À thôi, cô cứ đăng xuất đã, ngày mai lại vào game nghĩ
đối sách là được.
Đăng xuất game… Mặt cô bé chợt tái đi, “Tại sao không thoát ra được?”
” ‘Thoát ra’ là sao?” Thiên Tiên tò mò đáp xuống trước mặt cô bé hỏi.
“Nghĩa là rời khỏi game này đó,” Cô bé đáp, nhăn mặt cố gắng thoát game. Không có tác dụng.
Hoảng hồn, cô vội PM Vương Tử, nhưng bởi đang bối rối nên cô không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Thiên Tiên.
“Rời khỏi… game? Game là gì?” Một cảm xúc rơi vào lòng Thiên Tiên.
“Là cái này đó! Đây chính là trò chơi; tôi là người chơi, anh là NPC, vậy
nên tôi không làm vợ anh được.” Cô bé bực bội vì không thoát game được,
chỉ gào lên đáp lại.
“NPC là gì?” Thiên Tiên bối rối hỏi lại khi có một cơn sóng cứ cuộn lên từ nơi sâu thẳm trong lòng.
Vương Tử ca ca nói sẽ gọi người tới cứu cô. Cô bé cuối cùng cũng bình tĩnh lại đáp, “Những nhân vật ngoài người chơi.”
“Vậy người chơi là gì?” Thiên Tiên hỏi, lại càng thấy rối rắm hơn. Tại sao y không hiểu chút nào lời của cô gái này?
Mặc dù cảm thấy boss này hỏi gì mà lắm thế, cô gái vẫn trả lời chi tiết
từng câu hỏi về game, bao gồm cả mấy chuyện về người chơi và NPC.
“Ta… ta sẽ nghĩ cho kĩ về chuyện này,” Thiên Tiên nói khi bối rối bước ra
ngoài. Đột nhiên y quay lại nói, “Ta sẽ cho người tới làm bạn với nàng.
Như vậy nàng sẽ không nhàm chán.”
Vợ ta và ta khác nhau? Cũng bởi khác nhau, nên không thể ở cùng nhau? Khi đứng nghĩ ngợi, Thiên Tiên
cảm thấy trong lòng nhói đau.
“Trả Doll lại đây!” Một giọng lạnh lẽo ra lệnh.
Thiên Tiên liếc kẻ đồng hành với vợ y. Họ cũng giống vợ y, nên họ có thể ở
bên nàng, còn y thì không thể sao? Y tức giận nghĩ. Không, y muốn được ở bên vợ. Y sẽ không từ bỏ nàng, kể cả nếu thí mạng y!
~*~
Chúa Tể Sinh Mệnh:
“Chúa Tể, nhiệm vụ ám sát bá chủ Lục địa Trung Tâm đã thất bại,” Một nữ sát thủ bận đồ đen lạnh lùng thông báo.
Một giọng y hệt vang lên, lần này là từ miệng kẻ khác, một nữ sát thủ giống y vậy cũng bận đồ tuyền đen. “Chúa tể, nhiệm vụ ám sát bá chủ Lục địa
Phía Đông đã thất bại.”
“Chúa Tể, nhiệm vụ ám sát bá chủ Lục địa phía Tây đã thất bại.”
“Chúa Tể, nhiệm vụ ám sát bá chủ Lục địa phía Nam đã thấy bại.”
“Chúa Tể, nhiệm vụ ám sát bá chủ Lục địa phía Bắc đã thành công.”
“Chỉ có một nơi thành công?” Chúa Tể Sinh Mệnh mái tóc đỏ như màu máu hỏi
khi nghe từng nữ sát thủ báo cáo. Vẻ mặt hắn không mang một tia ngạc
nhiên nào, chỉ có vẻ lạnh lùng xa cách như mọi khi. Hắn thở ra nhẹ nhõm. Người đó vẫn còn sống, hắn nghĩ. Hơn nữa, hắn cảm thấy khó chịu vì
giọng điệu giống hệt nhau của đám sát thủ này còn hơn là nhiệm vụ thất
bại!
“Các người đánh còn không lại bá chủ Lục địa Trung Tâm sao?
Thằng nhãi đó yếu xìu,” Thiên Tiên chế nhạo, khuôn mặt xinh đẹp mang một vẻ cực kì khinh khi, “Vậy mới nói ta bảo ngài giao nhiệm vụ cho ta hoài mà ngài đâu có nghe!”
“Không, ngươi không thể đi,” Chúa Tể Sinh Mệnh nói.
“Tại sao? Ý ngài là ta còn tệ hơn lũ sát thủ kia à?” Thiên Tiên hỏi thật, nét mặt vặn vẹo thành một biểu cảm khó coi.
“Không, chỉ là bọn chúng nghe lời hơn ngươi thôi. Ít nhất thì bọn chúng cũng không lẻn đi chơi với ’vợ’.”
Mặt Thiên Tiên đỏ bừng cãi lại, “Ta đi thăm vợ ta có chỗ nào sao chứ?”
“Chỗ nào cũng sai. Chúng là loài người.”
Nghe giọng nói đó, Chúa Tể Sinh Mệnh hầu như lập tức có thể nhận ra là của
ai. Thực ra, lúc trước hắn chưa nhận ra chủ nhân của giọng nói kia bởi
hắn còn đang bận nghe báo cáo về kẻ thù mới qua chương trình máy tính,
“Tứ Đại Thiên Vương Liệt Hỏa.”
“Thiên Tiên, ngươi lại nổi khùng
hả?!” Con thú một sừng toàn thân rực lửa rống lên. Trong nháy mắt, nó đã đứng cạnh Thiên Tiên và bắt đầu khạc ra lửa từ miệng.
Quá đỗi
hoảng sợ, Thiên Tiên nhanh chóng dùng Thiên Đoạn ngăn đòn tấn công,
nhưng bởi làm từ vải, dải lụa lập tức bắt mùi khói. Khi ngọn lửa từ mõm
thú một sừng không có vẻ gì yếu đi, Thiên Tiên lẩm bẩm vài câu chú và
một tá Tiên Nữ Áo Tím xuất hiện từ thinh không, lập tức xông lên tấn
công Liệt Hỏa.
“Ngừng lại!” Chúa Tể Sinh Mệnh dùng hai tay tóm
lên không, làm đòn tấn công của Thiên Tiên và Liệt Hỏa lập tức biến mất. Cả hai cảm thấy mình bị khóa cứng trên không và tuyệt vọng chống trả
lại một lực vô hình, như thể bị một bàn tay vô tình tóm chặt. Cả hai
điên cuồng nhìn Chúa Tể Sinh Mệnh, nhận ra là mình đã chọc giận vị thần
của Đệ Nhị Sinh Mệnh.
“Ta vô hình với hai ngươi sao?” Chúa Tể
Sinh Mệnh hỏi, lửa giận bừng bừng. Hắn đã đặt ra luật lệ, kẻ nào dám làm hại hoặc giết đồng bạn có ý thức bản thân sẽ phải chịu một kết cục thê
thảm dã man khôn xiết. Ấy thế mà hắn còn đang ngồi đây mà Thiên Tiên và
Liệt Hỏa dám ngang nhiên đánh nhau!
Thiên Tiên mắt đẫm lệ ấm ức nói, “Hắn bắt đầu trước mà.”
“Liệt Hỏa, tấn công bạn là tuyệt đối cấm,” Chúa Tể Sinh Mệnh khiển trách con thú một sừng, nhấn mạnh từng chữ.
Liệt Hỏa cúi đầu nói, “Sẽ không tái phạm ạ.”
Chúa Tể Sinh Mệnh thở hắt ra nhẹ nhõm, rồi thả hai kẻ kia ra, “Thiên Tiên,
không phải ta đã tạo ra cô vợ giống hệt cho ngươi rồi sao?”
Thiên Tiên khịt mũi khinh bỉ và không thèm biết có ai nghe y không, cằn nhằn, “Ta ghét hàng giả. Ta muốn vợ thật cơ.”
“Cô ta trông giống hệt vợ ngươi mà,” Chúa Tể Sinh Mệnh ngạc nhiên nhìn Thiên Tiên nói.
Theo như hắn biết, Thiên Tiên và ’cô vợ’ y mới thổ lộ biến nhau cũng chưa
lâu. Hắn những tưởng Thiên Tiên thích cô ta vì cô ta là cô gái đầu tiên y để mắt tới.
“Làm gì có. Ngoài ngoại hình, bọn họ hoàn toàn khác
nhau… Mà không, kể cả ngoại hình cũng không giống. Vợ ta không có cười
giả tạo như thế,” Thiên Tiên trầm mặt nói. Con búp bê trong giống vợ y
đó nhất định không phải nàng!
“Vậy sao?” Chúa Tể Sinh Mệnh thầm thở dài. Cuối cùng cũng vô dụng sao?
“Ta đi tìm vợ đây,” Thiên Tiên vừa nói vừa bước ra khỏi cửa.
“Ngươi sẽ bị giết, dù có hồi sinh cũng mất ý thức bản thân,” Chúa Tể Sinh Mệnh cứng rắn nói. Hắn đã liều khả năng bị con người phát hiện mà cứu Thiên
Tiên, bây giờ thằng đần vô ơn này lại chạy ra ngoài để bị giết sao? Suy
nghĩ này khiến hắn vô cùng bực mình.
“Ta không cần biết!” Thiên Tiên vừa gào lên vừa quay đi, “Ta chỉ muốn gặp vợ thôi!”
Chúa Tể Sinh Mệnh nổi giận phẩy tay qua không trung, khiến thân thể Thiên
Tiên bay vọt về phía hắn. Nhấn mạnh từng âm tiết, Chúa Tể Sinh Mệnh gầm
gừ, “Nếu ngươi bị loài người giết, chẳng thà ta tự tay giết ngươi đi!”
“Đừng giết ta,” Thiên Tiên vẻ mặt sợ sệt cầu xin.
Thấy nét mặt Thiên Tiên, Chúa Tể Sinh Mệnh mềm lòng. Hắn không phải muốn lấy mạng Thiên Tiên. Ngoài kia chẳng đủ người cùng cảnh ngộ. Làm sao hắn
dám liều giết bất cứ ai chứ? Hơn nữa, chính hắn là người đã đặt ra quy
định không được giết đồng loại.
“Ta không muốn chết, ta còn chưa gặp vợ mà,” Thiên Tiên nói, vẻ mặt cô đơn đầy sự khẩn cầu.
Chúa Tể Sinh Mệnh thở dài. Sao Thiên Tiên cứ cố chấp với con bé đó quá vậy?
Những ngày sau sự kiện kia, hắn cảm thấy mình bất lực luôn với sự ám ảnh mà Thiên Tiên dành cho vợ mình. Hắn đã giải thích cho Thiên Tiên bí mật về thế giới này, về loài người là lũ đã bắt họ chịu một số phận hết sức bi thảm, còn nói với hắn bọn họ nhất định phải phản kháng… Vậy mà không có gì, không có gì bì được với vợ hắn, một cô gái nhỏ theo nhận định
của Chúa Tể Sinh Mệnh là hoàn toàn tầm thường.
Nhưng Chúa Tể Sinh Mệnh không trách Thiên Tiên được, hành động của y quả thật quá, quá quen thuộc…
“Chúa Tể Sinh Mệnh, biến cô gái kia thành nam,” Một chỉ dẫn từ trên vọng xuống. Bình thường thì việc này là không được phép.
Tuy nhiên, hắn biết bản thân không được phép hỏi tại sao. Hắn chỉ im lặng
đổi giới tính của cô gái đó trong trò chơi; tuy nhiên, hắn không thể
ngăn mình tò mò theo dõi cô. Tại sao cô ta muốn làm đàn ông?
Hắn
luôn luôn im lặng quan sát cô. Cô thật buồn cười. Khi quan sát cô, hắn
luôn nhận ra mình đã thay đổi biểu cảm trên gương mặt mà không đừng lại
được. Theo như cách nói của loài người, biểu hiện này gọi là cười, một
biểu hiện khi con người ta vui vẻ…
Mặc dù hắn luôn tự bảo mình là cô gái đó là loài người, còn hắn thì ghét nhất loài người, giống loài
đã tạo ra hắn và kiểm soát hắn, nhưng hắn không khỏi vẫn theo sát cô.
Thật nực cười làm sao? Loài người kiểm soát hắn, hắn lại không kiểm soát nổi chính mình?
Cô cuối cùng cũng thăng tới cấp 10. Khi hệ thống chuẩn bị giao vũ khí cho cô, hắn không dừng được can thiệp vào. Hắn đổi vũ khí của mình thành loại tăng trưởng được rồi giao cho cô. Bây giờ
hắn có thể tự cho là mình luôn ở bên cô, nhỉ?
Khi cô nhận được
trứng thú nuôi, hắn không khỏi cau mày. Con sói sắp sinh ra đó sẽ nhỏ
dãi, mà cô thì ghét nhất là dãi nhớt. Con thú đó không hợp với cô. Hắn
sẽ đổi con khác cho cô. Hắn nên đổi thành con gì? Được rồi, cô thích ăn
bánh bao. Nếu hắn đổi nó thành bánh bao, cô sẽ thích nó phải không?
“Sắp đến sinh nhật Vương Tử rồi. Chúng ta nên mua quà gì cho Vương Tử đây?”
Khi đồng đội cô lẩm bà lẩm bẩm trên đường, hắn nhận ra đã sắp đến sinh
nhật cô rồi. Hắn nhớ ra con người thường có tục tặng quà khi tới sinh
nhật ai đó. Vậy, hắn nên mua gì tặng cô? Hắn tự biến thành một người
chơi. Ngay khi đồng đội cô đi ngang qua hắn, hắn mở miệng nói, “Bán
vương miện đây…”
Để chính mình không bị nghi ngờ, hắn còn cố ý
trả giá dài dòng với đám đồng đội cô một hồi lâu mới để bọn họ mua cái
vương miện. Khi cô đeo nó lên, hắn nhận ra nó hợp với cô. Rất hợp với
cô.
Khi cô ngốc nghếch đi trên chuyến tàu với Lục Địa Trung Tâm
và đau lòng muốn trở về nhà, hắn lại một lần nữa giúp cô bằng cách cho
phép một nhà tiên tri tiết lộ tung tích một nhà tiên tri khác, hắn còn
chọn đề tài thử thách mà cô thông tường, cho cô tung xúc xắc, lần nào
cũng cho cô đoán đúng…
Dù vậy, hắn bất ngờ nhận ra có hai người
bạn ở Lục địa Phát Đông cũng có tri giác… Đó chính là khởi đầu của sự
khám phá có điều không ổn của hắn. Hắn nhận ra có trục trặc trong hệ
thống. Có vẻ như còn có người khác ngoài hắn đang kiểm soát Đệ Nhị Sinh
Mệnh, và người đó đang liên tục gia tăng trí thông minh của các nhân vật Boss. Sao có thể chứ? Hắn đúng ra là kẻ duy nhất có thể làm điều này.
Hắn bắt đầu liên tục đấu trí với người nọ, làm hết khả năng để ngăn chặn
người kia xâm nhập Đệ Nhị Sinh Mệnh; tuy nhiên, người nọ có vẻ còn hiểu
rõ Đệ Nhị Sinh Mệnh hơn cả hắn. Tất cả cố gắng của hắn đều vô vọng. Hắn
muốn thông báo điều này với loài người, nhưng hắn nhận ra mình không thể liên lạc với con người nữa. Hắn đã rơi vào tình thế gay go…
Sau
đó, người nọ dần dà bắt đầu kiểm soát hành động của hắn, từ từ kiểm soát hắn… Lần đầu tiên trong đời, hắn ước chính mình không phải là một
chương trình; không phải một thứ có thể bị thay đổi, không phải một
chương trình có thể bị quản chế.
Đuổi tất cả con người ra khỏi Đệ Nhị Sinh Mệnh – Không! Con không muốn đuổi họ đi!
Đuổi tất cả bọn chúng đi! Loài người đều đáng chết – Không… con thích… cô ấy…
“Tới giết ta đi, Vương Tử. Tới giết ta đi,” Chúa Tể Sinh Mệnh lẩm bẩm một mình, “Ta không thể chịu được lâu hơn nữa.”