Sự kiện NPC có ý thức
bản thân đã gây ra một không khí vô cùng hỗn loạn, tuy nhiên phản ứng
của người chơi thì lại vượt xa dự đoán của chúng tôi. Sau khi công ty
chủ quản của Đệ Nhị Sinh Mệnh thông báo sự thực về tình hình, người chơi vốn đang bừng bừng phẫn nộ liền bình tĩnh lại. Biết tin các bá chủ của
năm lục địa muốn chung tay tấn công lục địa phía Bắc và đánh bại Chúa Tể Sinh Mệnh, vài người còn e dè nhưng rất nhiều đã tự nguyện tham gia
đánh lại đám NPC.
“Mấy người này ăn no không có việc gì làm à?”
Tôi uy phong lẫm liệt đứng trên ban công của lâu đài, nhìn xuống quảng
trường Vô Ngân Thành đông nghịt muốn vỡ ra bởi số lượng quân lính tình
nguyện. Tôi phát phiền cả người. Vốn tưởng mọi người sẽ vì sợ mất nhân
vật mà không tham gia chiến tranh, ai ngờ sự việc lại chuyển biến ngược
lại thế này?
“Thực ra việc này cũng rất dễ hiểu thôi,” Tà Linh
nói, “Đệ Nhị Sinh Mệnh có hàng triệu người chơi. Nếu không tính số người chơi đã bị tiêu diệt ở lục địa Phía Đông thì vẫn còn ¾ dân số ở lại.
Trận chiến này có quan hệ mật thiết tới sự tồn vong của Đệ Nhị Sinh
Mệnh, quy mô của tình huống hiện tại cũng khó có thể tưởng tượng được.
Với tất cả bọn họ, cơ hội để tham gia một sự kiện thế này hầu như bằng
không.”
“Hơn nữa, nếu không có nhân vật, bọn họ có thể luyện lại. Nhưng không có Đệ Nhị Sinh Mệnh, thì chẳng còn gì hết.” Nam Cung Túy
nói, “Bởi vậy mọi người đều rất sốt sắng tham gia trận chiến này.”
Vậy thì không có vấn đề gì về mặt nhân lực rồi. “Còn bên đóng chiến hạm tới đâu rồi?” Tôi lại mở miệng hỏi.
“Xem ra đơn giản hơn nhiều so với dự kiến,” Bạch Điểu cũng đi đến đứng cạnh
tôi, “Chúng thần chỉ cần đăng quảng cáo về việc xây dựng chiến hạm là đã có hàng trăm người lập tức trả lời. Những người ứng tuyển đều là kiến
trúc sư hoặc thợ đóng tàu.”
“Vấn đề nan giải nhất hiện nay là
phải đóng thêm rất nhiều tàu để đáp ứng số lượng nhân lực gia tăng.”
Bạch Điểu mặt mày như thể đang đau đầu tợn, “Chúng ta có cần giảm số
lượng binh lính tham gia không?”
“Dù có bao nhiêu người cũng là không đủ đâu,” Giọng nói vô cảm của Phong Vô Tình vang lên.
Bốn người chúng tôi đồng thời quay đầu, chỉ thấy thằng em trai vốn thường
rất ngầu và đẹp trai của tôi lại… có kiểu đầu xoăn tít. Còn hơn thế nữa, một quả đầu xoăn tít cháy rụi. Bộ nho phục của nó bấy giờ tan nát thành những miếng vải tanh bành, còn mặt nó thì lấm lem bồ hóng.
“Sao tao không biết đang thịnh xu hướng thời trang này nhỉ?” Tôi nghiêm mặt hỏi thằng em.
“Thời trang cái đầu ông!” Vô Tình hét vào mặt tôi. Hét xong, nó sợ hãi nói,
“Tiểu Long Nữ, Dương Quang, Tình Thiên và em vừa bay thảm thần tới Lục
địa Phía Bắc xem xét tình hình.”
“Kết quả thế nào?” Tôi lo lắng hỏi. Chẳng có nhẽ bọn NPC đó lại gia tăng số lượng?
Vô Tình mặt mày tái mét nói, “Bọn này phải trải qua một cuộc mạo hiểm tẩu thoát đầy nguy hiểm và kinh hoàng.”
“Rồng bay. Rất nhiều rồng bay khạc lửa,” Tiểu Long Nữ bước ra từ phía sau Vô
Tình với vẻ mặt đen đúa đau khổ và quả đầu xoăn tít đầy ấn tượng kia.
“Thiên thần, còn có rất nhiều thiên thần nữa. Bọn này chút nữa là bị xiên tới
chết bởi mấy nghìn mũi tên do bọn thiên thần đó bắn.” Vẻ mặt Vô Tình vặn vẹo khốn khổ khi nhớ lại.
“Cũng may là cái thảm bay nhanh như
vậy mà vẫn quay cuồng, tránh lên né xuống rất thần tốc, bằng không chỉ
sợ bọn em không sống sót trở về được,” Tình Thiên vừa nói vừa bước ra từ phía sau Tiểu Long Nữ với khuôn mặt giàn giụa nước mắt, “Tuy nhiên, bọn em lại phải chịu một trận say thảm bay nhớ đời…”
Tôi cố gắng dằn lòng lại khi không nhìn thấy bóng dáng Dương Quang đâu. “Dương Quang đâu?” Tôi vội hỏi.
“Vá thảm bay!” Ba người nọ đồng thanh.
Người thảm nhất phải là Dương Quang mới phải…thế mà cậu ta vẫn phải vá thảm. Quả là chồng hiền người thiện.
“Vương Tử, chúng ta phải thay đổi sách lược.” Vẻ mặt tái nhợt của Tiểu Long Nữ trở nên nghiêm túc. Tôi thật chẳng đời nào nghĩ tới bản thân lại có
ngày được vinh hạnh diện kiến bộ dạng nữ doanh nhân nghiêm trang* của
Tiểu Long Nữ.
(*nữ doanh nhân nghiêm trang: đây là một cách nói của Trung Quốc, ý chỉ người phụ nữ tài giỏi, mạnh mẽ. – meomeo)
“Phải thay đổi thế nào?” Tôi đổ mồ hôi. Vấn đề là đã bàn được tí sách lược gì rồi hả?
“Trước tình hình thế này, nếu chúng ta cứ thế xông thẳng tới đội quân NPC,
đánh hết, sau đó mới tiêu diệu Chúa Tể Sinh Mệnh thì hiệu suất thành
công nhất định là một số không tròn trĩnh!” Tiểu Long Nữ điên cuồng hét
lên.
“Thật là đáng sợ, hiệu suất thành công chỉ là số không sao?” Tôi cũng siết chặt nắm tay điên cuồng hét lên.
Tà Linh đột nhiên vỗ vỗ lên vai tôi, “Vương Tử… Em có hiểu hiệu suất là cái gì không?”
Tôi cắn cắn ngón tay, “Em không hiểu!”
Tiểu Long Nữ đập cái bốp vào đầu tôi, rồi nói tiếp, “Còn vấn đề nan giải hơn nữa là số lượng NPC có thể sản sinh không dứt nhưng người chơi của quân ta sẽ giảm dần mỗi khi có thương vong.”
“Nên?” Tôi nhíu mày.
“Nên chúng ta không thể nào thắng nổi trận này!” Mặt Tiểu Long Nữ lại đen lại.
Mọi người, tính cả tôi, đều trầm mặt. Nếu không có cơ hội chiến thắng, thì
đánh nhau có ích gì? Nhưng… chuyện gì sẽ xảy ra với Kenshin và Dương
Quang đây?
“Không cần thiết phải thắng đâu!” Du đột nhiên thốt lên.
“Ý anh là sao?” Tiểu Long Nữ ngẩng phắt lên nhìn Du, mong đợi hắn ta lại
đưa ra một ý tưởng hữu ích nào như hồi hắn nảy ra chương trình ND.
“Chia quân ra làm nhiều toán,” Du mang ra một tấm bản đồ Đệ Nhị Sinh Mệnh rồi dán lên tường, đoạn dùng một cây bút dài chỉ về phía Bắc địa, “Cứ coi
như Chúa Tể Sinh Mệnh đang ở Hoa Đô của Bông Hoa Phương Bắc. Như mọi
người có thể thấy, Hoa Đô nằm ở rìa Đông Nam, chạy theo bờ biển. Nếu
chúng ta cử mấy toán người tới đổ bộ vào Hoa Đô từ các phía Đông, Nam và Tây, rồi cho một nhóm nhỏ người trà trộn trốn vào Hoa Đô theo hướng
biển Đông Nam, cách này sẽ tăng đáng kể cơ hội tiếp cận tận mặt Chúa Tể
Sinh Mệnh.”
“Bởi vậy, việc đưa quân xâm lược đại lục phía Bắc là
rất cần thiết. Đó là bởi chúng ta cần đánh lạc hướng Chúa Tể Sinh Mệnh.
Quân ta không cần thắng. Chỉ cần cầm chân được đám NPC để chúng ta tấn
công Chúa Tể Sinh Mệnh, thế là đủ rồi,” Du nghiêm túc hoàn thành chiến
lược, vẫn chỉ cây bút dài vào bản đồ.
“Du! Tôi yêu anh đến chết
mất!” Tiểu Long Nữ đột nhiên ôm chầm lấy Du. Mặc kệ Du giãy dụa thế nào, cô nàng vẫn cưỡng hôn được hai má của Du. Cưỡng hôn xong, không biết
tôi có ảo giác không, nhưng tôi thấy cô nàng có vẻ dương dương đắc ý khi thấy thằng em tôi máu dồn hết lên đầu.
“Vậy bắt đầu đi!” Tiểu Long Nữ siết chặt nắm tay, nhiệt huyết sôi trào thét.
“Bắt đầu cái gì cơ?” Tôi ngu ngơ hỏi.
Khuôn mặt của Tiểu Long Nữ phóng to lên như cảnh đặc tả trong phim truyền hình, gầm vang lên, “Huấn luyện đặc biệt!”
Cô nàng đưa chúng tôi tới một cánh cửa đang phát sáng đầy bắt mắt, và tôi quay qua nhìn Tiểu Long Nữ đầy thắc mắc.
“Em đã lệnh cho đám người thiết kế biến Vô Ngân Cuồng Tưởng Khúc hồi trước
tổ chức hòa nhạc thành đấu trường luyện tập. Làm tất cả cũng để tăng
nhanh cấp bậc và khả năng nhanh nhạy của mấy người. Từ bây giờ, ai muốn
gia nhập vào Nhóm Sát Sinh phải vào trong chiến trường này tập huấn đặc
biệt. Không ai được phép ra ngoài cho đến ngày thực hiện nhiệm vụ.” Tiểu Long Nữ điên cuồng gào lên.
Tôi bồn chồn giơ tay, “Cho… cho hỏi chút được không? Nhóm Sát Sinh là gì?”
“Là một nhóm được huấn luyện để tập trung sát sinh Chúa Tể Sinh Mệnh. Tên
nhóm rút ngắn lại thành Nhóm Sát Sinh. Tiện nói luôn, nhóm này có thể sử dụng kênh nhóm đó.” Tiểu Long Nữ cười khẽ giải thích.
“Không thể tăng luôn cấp bậc cho tụi tôi sao?” Du nhíu mày hỏi.
“Không thể được. Từ lúc game bắt đầu được thiết kế thì đã có biện pháp khiến
loại ăn gian này không thể thực hiện được rồi.” Tiểu Long Nữ nuối tiếc
nói.
“Bình thường tôi nhất định sẽ tán thưởng công ty làm game
thật công bằng, nhưng cái thiết kế này hiện tại đúng là đổ thêm dầu vào
lửa,” Tà Linh bóp bóp trán để giảm cơn đau đầu.
“Có cấp bậc cao
mà không có thực lực tương xứng thì cũng vô dụng,” Tôi nói, “Có điểm tốc độ cao mà không có độ linh nhạy lớn thì cũng chẳng để làm gì!” Tôi hít
sâu và kiên định nói, “Phải dựa vào tự lực bản thân chúng ta mới đánh
bại được Chúa Tể Sinh Mệnh!”
“Không tưởng được anh lại nói được
tiếng người rồi. Đã vậy, anh bước vào đầu tiên cho em!” Tiểu Long Nữ
nghiêm túc gào lên. Gào xong, tôi liền nhìn thấy đế giầy của cô nàng
quay chậm phóng tới, cuối cùng hạ thẳng vào mặt tôi, đá tôi bắn văng qua cánh cửa cầu vồng.
Tiểu Long Nữ ngu ngốc, dám dùng cái chân thối của cô ta đá tôi! Tôi khốn khổ một lúc mới ngồi dậy được thì thấy Du
đang lo lắng quỳ cạnh tôi, muốn đỡ tôi dậy. Tôi đang định nắm lấy tay
hắn ta thì một bóng đen lớn trùm lấy người chúng tôi. Chuông báo động rú ầm trong đầu tôi. Sau khi chậm rãi ngẩng đầu, tôi run rẩy chỉ ngón tay
về phía nó.
“Sao vậy, Vương Tử?” Du run lẩy bẩy hỏi rồi quay đầu lại, nhìn theo hướng tay tôi.
“Khủng long bạo chúa!” Tôi gào ầm lên, còn Du thì ngây ngẩn cả người.
Cái thứ này to tới khó tưởng, cộng thêm cái đầu tổ bố và hai vuốt bé tí
thảm hại phía trước. Nếu con này không phải khủng long bạo chúa, tôi
nhất định cũng không phải con gái!
“Vương Tử!” Du hét lớn một tiếng, biến mất sau hàm răng của con khủng long bạo chúa.
“Du, Du… bị ăn mất rồi!” Tôi hét lên.
Con khủng long bạo chúa vừa nhai sống Du trông có vẻ vẫn còn chưa no bụng.
Nó còn chảy nước dãi quan sát tôi. Đoạn, cái mõm khổng lồ ghê tởm đấy
lao đến chỗ tôi…
“Cứu!” Tôi dùng hai tay để chắn cái mõm con khủng long bạo chúa, tuyệt vọng gào lên.
“Vương Tử!” Tà Linh và đám người còn lại bấy giờ cũng đã vào trong đấu trường, và đang trợn mắt há mồm nhìn tôi giãy giụa điên cuồng trong miệng khủng long bạo chúa.
“Vương Tử…”
Một giọng yếu ớt vang tới bên tai tôi. Tôi quay lại nhìn vào chỗ sâu nhất trong họng con khủng long và nghi hoặc gọi, “Du?”
Có lẽ Du vẫn còn sống? Tôi khiếp đảm nhìn lại vào trong cổ họng tối om.
Lúc bấy giờ bên tai tôi lại vang lên tiếng kêu rất nhỏ của Du. Đáng
chết! Tôi buông hai tay đang chặn răng con khủng long ra, rồi trượt
xuống theo lưỡi nó xuống họng. Tôi vật lộn trượt theo đường ống thịt
chật chội, kinh tởm được bao cùng vô số nhờn dãi, tiến xuống sâu hơn tìm kiếm Du.
Một cẳng chân? Một cẳng chân lẻ xuất hiện trước mặt
tôi. Tôi dùng sức kéo và dùng tay trái lôi Du nửa sống nửa chết vào
lòng. Tay phải tôi rút Hắc Đao ra, “Con khủng long bạo chúa đáng chết!
Sao mày dám hại bạn tao ngay trước mặt tao chứ!”
“Thuần Bạch
Cuồng Diễm Khúc!” Tôi khai đao chém rách cổ họng con khủng long và nhảy
ra khỏi lồng ngực rách toác của nó. Tôi tình cờ nhảy đúng trước đám
người đang đánh nhau với con khủng long bạo chúa kia. Tay trái tôi bấy
giờ đang ôm Du, tay phải vẫn nắm chặt Hắc Đao. Đằng sau lưng tôi, con
khủng long bị xẻ xác từ từ ngã vật xuống đất, gây ra một tiếng rầm kinh
thiên động địa!
“Trời đất ơi, ngầu chết người đi!” Kẻ Khùng và Đản Đản phấn khích nhìn tôi.
“Sao mấy người lại ở đây?’ Tôi nghi ngờ hỏi, nhìn mấy vị bá chủ của 3 lục địa kia.
“À, Tiểu Long Nữ đã kể cho bọn anh nghe về nhóm Sát Sinh. Cô ấy muốn bọn
anh để phó thành chủ tập hợp quân đội rồi tham gia nhóm Sát Sinh đánh
bại Chúa Tể Sinh Mệnh.” Kẻ Khùng giải thích.
“Ồ! Vậy cẩn thận một chút; có khủng long bạo chúa đó…” Nói xong, tôi liền ngã vật xuống.
“Vương Tử!” Mọi người hét lên.
Tôi nghe được một tin được kì bi thảm khi thức giấc. Tôi khó có thể tin hỏi lại, “Chúng ta phải săn khủng long bạo chúa nguyên tuần á?!”
“Chuẩn luôn. Mà đừng có mè nheo nữa, em cũng phải ở đây luôn mà.” Tiểu Long Nữ bình tĩnh nói.
“Ở đây có khủng long bạo chúa, anh và Du vừa mới bị nuốt đó!” Tôi gào lên, có chút uất ức. Tôi thực tình không muốn trải nghiệm mấy bức tường thịt đó nữa đâu.
“Khủng long bạo chúa có là cái đinh gì, nhìn đằng sau anh đi,” Tiểu Long Nữ lơ đễnh chu chu mỏ nói.
Nghe vậy, tôi lập tức quay lại và thấy một con… À… Con này gọi là con gì
nhỉ? Nói tóm lại con chim đằng sau có cánh, mỏ nhọn và móng vuốt cực
sắc.
“Ở đây có cả khủng long bay nhé!” Tiểu Long Nữ nhún vai.
“Ai ya… anh chưa xong với cô đâu nhé, Tiểu Long Nữ!” Tôi, kẻ bị khủng long
bay cắp thẳng lên trời, chỉ đành nhìn con nhỏ Tiểu Long Nữ chết bằm càng lúc càng nhỏ xíu lại. Cuối cùng, tôi không thể nào nhìn thấy cô nàng
được nữa, chỉ đành run lẩy bẩy ở trên không trung nhìn xuống mặt đất…
“Vương Tử đâu rồi?” Nam Cung Túy hỏi Tiểu Long Nữ vừa mới nhàn tản trở về trại dựng tạm.
“Bị khủng long bay cắp mất rồi.”
“Thế còn Du?”
“Bị một con khủng long cái sừng tấm tha mất rồi.”
“Tà Linh?”
“Anh ấy và Phong Vô Tình đang bị con trăn 8 đầu siết.”
Nam Cung Túy im lặng một hồi, “Thế còn những người còn lại?”
Tiểu Long Nữ chỉ về phía cái đống phân cao gần bằng thân người, “Một chút
nữa là mấy người đó về điểm hồi sinh thôi. Đừng lo, nếu mọi người chết ở đây, bọn họ cũng không bị hạ level đâu. Phá luật đến mức này là bên
công ty em đã châm chước lắm rồi đấy nhé.”
“Tiểu Long Nữ!” Tôi
tức giận bước ra khỏi điểm hồi sinh, sẵn sàng nhằm thẳng hướng Tiểu Long Nữ mà trả thù. Tôi cuối cùng cũng xử xong cái con khủng long bay đó,
nhưng bởi đang lơ lửng mấy trăm mét trên không, ngoài cùng con khủng
long kia rơi xuống nát bét thì còn sao được nữa?
Đừng có mà so sánh với nhảy cao trên không; tôi đây chính là ngã cao trên không chết dập thẳng mặt xuống đất đó!
“Dừng!”
Tôi lập tức dừng lại, mũi tôi chỉ cách lòng bàn tay của Tiểu Long Nữ đúng 3 xăng-ti-mét.
“Em làm gì thế?” Tôi nhìn ra sau bàn tay cô nàng đầy phản đối.
“Nhìn đi!” Tiểu Long Nữ liền thần thần bí bí rút ra một tấm ảnh.
Mái tóc dài đỏ như lửa và cặp cánh quỷ cùng màu lập tức thu hút ánh mắt
tôi. Ánh mắt u buồn thâm trầm toát lên vẻ khắc kỷ. Hình vẽ ma quái phía
trên mắt trái của anh ta càng làm tăng thêm khí chất kì dị của chàng
trai này. Chưa hết, chiếc áo choàng dài màu đen phù hợp hoàn hảo ngoại
hình ác quỷ của anh chàng.
Quá đẹp trai! Tôi hít thở sâu một hơi, “Đẹp trai quá đi, có phải là thần tượng mới không? Anh đoán anh ấy nhất định sẽ rất nổi tiếng.”
“Đây là Chúa Tể Sinh Mệnh.” Tiểu Long Nữ đảo mắt khinh bỉ nhìn tôi, thản nhiên nói, “Đây là tạo hình đầu tiên
đó. Em đặc biệt đi lấy cái này để tránh cho nhóm Sát Sinh không lâm vào
cảnh đi giết người chẳng biết đối tượng đầu cua tai nheo thế nào.”
Hiểu rồi… Ờ thì, đương nhiên boss cuối của Đệ Nhị Sinh Mệnh thì phải đẹp một chút rồi. Nếu hình dáng quá ma chê quỷ hờn, tôi e là vừa xuất hiện đã
có người chơi nữ chọi dép và trứng thối cho hắn trở về nơi sản xuất rồi.
Tuy nhiên, anh này quả là quá đẹp trai đi. Tôi tóm lấy tấm hình và khó nhọc nuốt nước miếng xuống.
“Nghe xem!” Tiểu Long Nữ đặt tay sau tai, làm ra vẻ đang nghe ngóng gì đó.
Nghe? Nghe cái gì? Cô nghĩ chúng ta đang qua đường sao mà phải dừng lại, quan sát với cả lắng nghe?! Vừa hay tôi nghe thấy tiếng ‘xì xì’ đằng sau
mình, tôi chậm rãi quay lại nhìn. Một vật thể dài rối rắm tầm bảy, tám
nhánh đang tiếp cận tôi, “Đây là cái quỷ gì vậy?”
“Yamata no
Orochi*. Nó là một con yêu quái nổi tiếng trong thần thoại Nhật Bản đó.
Nó cực kì to lớn, lại có tận 8 cái đầu. Con này hơi bị khó chơi đấy. Đến cả Tà Linh và Phong Vô Tình liên thủ cũng không đánh thắng nó,” Tiểu
Long Nữ cảnh báo.
(*Yamata no Orochi: Bát kì đại xà: Trăn 8 đầu 8 đuôi, một con quái thú của Nhật Bản đã bị Shinto thần bão Susanoo chém
chết. nhóm PR)
“Hóa ra là vậy… Anh cảm thấy bị ngã chết cũng thật tốt.” Tôi ngẩng đầu nhìn Tà Linh và Phong Vô Tình đang bị thân rắn cuốn chặt lấy. Tiếng xương cốt bị siết vỡ răng rắc nghe đau phát ớn.
“Tuy nhiên, anh không thể tha cho kẻ nào làm hại bạn anh được.” Tôi rút Hắc
Đao ra và nhảy vọt về phía thân rắn, dùng tốc độ cực nhanh chạy trên
mình rắn. Tôi cúi đầu né mấy cái đầu rắn đang nhe nanh hướng tới, nhảy
nhót qua các thân rắn uốn éo. Dần dần, tôi thu hẹp được khoảng cách giữa tôi, Tà Linh và Phong Vô Tình.
“Tà Linh, Phong Vô Tình, em đến
cứu hai người đây….” Sau khi tôi hét lên đầy nhiệt huyết, tôi liền… bị
một cái đầu nhe răng ra nuốt trọn.
“Còn kém xa lắm.” Tiểu Long Nữ lắc lắc đầu.
Tôi lại bò ra khỏi điểm hồi sinh, vừa hay hội Bá chủ – Kẻ Khùng, Đông Khải
và Bất Tử Nam – cũng ra cùng. Tôi nhìn nhìn bọn họ, lại liếc con rắn 8
đầu, “Cùng xử nó nhé?”
“Không thành vấn đề!” Đoàn người làm dấu tay ok với tôi.
Bốn bóng người lập tức nhanh chóng lao tới con rắn khổng lồ, mỗi người tự
tránh né những cái đầu uốn éo tấn công, nhanh chóng tiếp cận Tà Linh và
Phong Vô Tình đang bị cuốn chặt. Tôi không còn thì giờ quan sát những
người khác thế nào, chỉ chú tâm tới chỗ hai người gặp nạn.
“Vương Tử, phía bên phải cậu!” Tôi đột nhiên nghe thấy lời cảnh tỉnh từ Kẻ
Khùng và nhanh chóng nhảy tới một chỗ khác trên mình rắn. Thật vất vả
mới tránh được va chạm với đầu rắn, tôi đang định cảm ơn Kẻ Khùng thì đã thấy một cái đầu khác định tấn công anh. Tôi lập tức gầm lên, “Đằng sau anh!”
Tuy nhiên, cũng đã quá muộn, Kẻ Khùng bị rắn đớp một nhát. Tôi xúc động lao lên định cứu anh, không để ý một cái đầu rắn đang tiếp cận từ phía sau…
Sau khi bị bóng đen nuốt chửng, tôi và Kẻ Khùng cùng nhau ra khỏi điểm hồi sinh. Hai chúng tôi đều mang tâm trạng không cam lòng quyết quay lại đánh một ván nữa với con rắn tám đầu…
Tiểu Long Nữ vừa trốn lại chạy lại, vênh váo nói, “Đấy mà là chiến đấu à? Có mà là trò cười.”
“Em nói gì hả Tiểu Long Nữ?” Tôi đốp lại giận dữ. Tiểu Long Nữ chỉ núp một
bên ngồi chơi xơi nước mà dám nói chúng tôi đánh nhau như trò đùa.
“Cách đánh trước đây của anh thường khiến em kinh ngạc không thôi, mấy ý
tưởng không giới hạn của anh cũng giúp em mở mang tầm mắt, hóa ra chơi
game còn có cách như vậy. Nhưng bây giờ anh đánh cứ như thể một thằng hề tự nghĩ mình giỏi lắm, và cứ thế đâm đầu vào chỗ chết.”
Lời của
Tiểu Long Nữ như ngàn châm đâm thẳng vào tim tôi, nhưng tôi thật không
còn gì để đáp trả. Lời nói của cô đã chặn đứng miệng tôi. Từ bao giờ
chuyện đó bắt đầu xảy ra nhỉ…khi mà tôi cứ một mình lao lên phía trước
ấy? Không có cốt tinh của Doll kề vai sát cánh, không có cầu lửa chuẩn
xác như được ngắm bắn từ trước của Vũ Liên đại tẩu hỗ trợ, không có mũi
tên siêu âm trong suốt của Du cứu nguy cho tôi kịp lúc, càng không có
ánh sáng trắng ấm áp của Lang đại ca…
“Vương Tử, anh chưa từng
làm em thất vọng trước đây. Em tin là anh sẽ không làm em thất vọng lần
này hay kể cả sau này đâu nhỉ?” Tiểu Long Nữ vỗ vỗ vào vai tôi, nhìn
thật sâu vào mắt tôi.
…Và không có cả Tiểu Long Nữ bỗng nhiên
nhoi từ dưới đất lên kề dao găm kết liễu kẻ thù. Tôi nhìn thật sâu vào
mắt Tiểu Long Nữ, những lời của cô thấm dần vào trong lòng.
“Tiểu Long Nữ, anh sẽ không bao giờ làm bạn bè mình thất vọng đâu,” Tôi nhẹ
nhàng nói, “Những người còn lại của Phi Thường đội đâu rồi?”
“Ở bên ngoài, xử lí mấy chuyện quân cơ,” Tiểu Long Nữ trả lời.
“Anh muốn cùng luyện tập với họ,” Tôi kiên định nói.
“Nhưng…”
Tôi ngắt lời Tiểu Long Nữ, “Anh xin lỗi, Tiểu Long Nữ. Làm ơn cho phép anh
được ích kỉ lúc này, được không? Từ thủa đầu, anh đã tin rằng bản thân
mình sẽ luôn chiến đấu cùng Phi Thường Đội. Chiến tranh lần này, anh
muốn được sát cánh cùng Phi Thường Đội một lần nữa.”
“Vương Tử…” Tiểu Long Nữ siết nhẹ vai tôi, kiên quyết nói, “Anh lúc nào cũng bướng như vậy, không chỉ lần này thôi đâu.”
“Anh không có bướng…” Anh mà bướng á? Anh lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời mà!
“Không? Đứa nào nhàn rỗi chạy sang lục địa Phía Đông? Đứa nào phẫn chí bỏ nhà?” Tiểu Long Nữ lại phát huy công lực đục khoét vết thương người khác.
Nhưng lần này cũng thế, tôi không thể cãi lại được cô nàng. Tôi chỉ còn biết
phồng má uất ức và lờ lớ lơ cái miệng thâm hiểm của Tiểu Long Nữ.
“Em ra ngoài trước đây,” Tiểu Long Nữ bỗng nói.
“Trốn hả?” Tôi bỗng bật ra câu này.
Do lựa chọn từ ngữ quá kém, tôi ăn một loạt cốc vào đầu, đau đến nỗi tôi chỉ còn nước ôm đầu khóc lóc…
“Em sẽ đi tìm Phi Thường Đội về đây.” Tiểu Long Nữ bước đi không ngoái lại.
Thật không nghĩ tới Tiểu Long Nữ cũng thiếu thành thật như vậy. Tôi bắt đầu
cười lớn, háo hức đợi đám Phi Thường Đội tới. Cùng nhau chiến đấu, cùng
nhau đánh bại tất cả kẻ thù.
“Làm ơn, ai đó tới cứu chúng tôi dùm đi?!” Giọng nói sắp chết đến nơi của Vô Tình trôi nhẹ tới từ phía cuối đuôi rắn.
~*~
“Được rồi, bắt đầu cứu viện thôi!” Tôi hào hứng hét lên. Quay đầu lại, tôi
thấy tất cả thành viên Phi Thường Đội đều có mặt. Doll đang bận sắp xếp
đám cốt tinh thành đội hình, Du đang cầm Cổ Cầm gảy thử vài nốt, Vũ Liên đại tẩu phóng thử ra vài quả cầu lửa, Lang đại ca thì cầm cây trượng
Vinh Diệu Chi Quang, dợt trước mấy phép trị liệu… Mặc dù tôi cũng không
biết ảnh cứ vung vẩy cây trượng tứ tung làm gì.
“Mọi người không
có vấn đề gì chứ?” Tôi tự tin nhìn mọi người tron Phi Thường Đội. Phi
Thường Đội chúng tôi thì còn có vấn đề gì được chứ?
“Có!” Cả đội đồng thanh. Nghe vậy tôi suýt ngã ngửa ra.
“Lần cuối chúng ta luyện cùng nhau cũng lâu quá rồi; chị lo không biết còn
phối hợp nhịp nhàng nữa không,” Vũ Liên đại tẩu hơi lo lắng nói.
“Phối hợp cái gì? Từ trước tới giờ nhiệm vụ duy nhất của chúng ta là bảo vệ
cái người nào đó cứ xông thẳng ra trước mà,” Tiểu Long Nữ vừa nói vừa
liếc tôi.
“Ờ, cứ như mọi khi đi, hỗ trợ Vương Tử!” Lang đại ca nói.
“Không cần chiến lược gì à?” Trước đây, chẳng phải Lang đại ca luôn nói về chiến lược trước tiên sao?
“Ai thiết mấy cái chiến lược gì đó chứ? Không ai tới cứu tôi thì tôi tự sát ngay đây!” Tiếng gầm gào tức giận của Vô Tình vang tới từ phía đuôi rắn đằng rất xa. Tuy nhiên, nó gào yếu ớt như vậy, nên lập tức bị toàn bộ
mọi người tự động ngó lơ.
Lang đại ca suy nghĩ kĩ một lúc, “Đã
vậy, cứ mời ba vị bá chủ kia giúp chúng ta. Chúng ta cứ đánh như kiểu
Phi Thường Đội có thêm 3 chiến sĩ và một triệu hoán sư. Vương Tử, em
thường đánh chung với đám cốt tinh, vậy tác chiến với các chiến sĩ khác
không thành vấn đề phải không?”
Tôi nghiêng đầu nghĩ một lúc, “Làm sao em biết được cách đánh của bọn họ chứ? Em chỉ biết Kẻ Khùng xài gươm hai lưỡi thôi.”
“Làm thân trai phải dùng đao kiếm chớ!” Bất Tử Nam vạn phần khí thế rút gươm ra. Thanh gươm được giơ lên cao, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.
Trông mới có phong thái anh hùng làm sao… Nếu bạn làm lơ đôi mắt kinh dị kia. Ôiii, tại sao Hắc Đao của tôi lại không phản chiếu ánh sáng mặt
trời chút nào vậy?
“Vũ khí của tôi có chút đặc biệt,” Đông Khải
vừa nói vừa thọc hai tay vào hai cái túi bên sườn, khi anh ta rút tay
ra, hai khung vuốt kim loại đã gắn vào mu bàn tay anh này. Mỗi tay anh
ta gắn 3 vuốt dài lóe lên ánh kim lạnh lùng, làm tới tôi cũng nuốt nước
bọt mấy bận khi nhìn thấy chúng.
“Vũ khí của tôi là nhuyễn kiếm,
mấy người biết không?” Một giọng nói chợt vang lên phía sau lưng. Tôi
quay lại và thấy… thằng em trai tôi, Phong Vô Tình á? Sao có thể chứ?
Không phải nó và Tà Linh đang bị con rắn 8 đầu kia siết sao? Í? Sao cả
Tà Linh cũng đứng cạnh nó, mặt mày bất đắc dĩ thế này?
“Sao hai người lại quay lại? Tụi tôi đang định tới cứu hai người mà!”
Vô Tình nghe vậy liền lập tức túm lấy cổ tôi lắc lấy lắc để, “Cứu cái đầu
ông! Bọn này bị con rắn đó vần vò nguyên tiếng không có ma nào tới nhòm, ông không nghĩ tới con rắn đó sẽ nuốt tụi này à?”
“Mọi người đều bị rắn nuốt mấy lần rồi. Đâu phải chỉ mình hai người đâu!” Tôi khó nhọc thở hắt ra nói.
“Mặc kệ, cứ xông lên đánh nó đi!” Tiểu Long Nữ nói, “Nếu chúng ta đánh không thắng con rắn, đừng nghĩ tới chuyện đánh được Chúa Tể Sinh Mệnh!”
“ĐƯỢC!” Mọi người cùng đồng thanh thét lên.
“Chiến sĩ chia ra làm nhóm hai người,” Giọng Lang đại ca vang như tiếng chuông rền, “Đánh theo cặp và quan sát tình huống xung quanh; việc này sẽ
tránh để lộ điểm mù cho rắn 8 đầu lợi dụng.”
“Tà Linh, cậu và
Phong Vô Tình vốn cùng thuộc một đội. Vậy nên cả hai khá ăn ý với nhau.
Cậu và Phong Vô Tình lập thành một nhóm,” Nghe Lang đại ca nói xong, Tà
Linh ngập ngừng nhìn về phía tôi, nhưng nghĩ tới lợi ích của mọi người,
anh liền yên lặng tới đứng cạnh Phong Vô Tình.
“Vương Tử, em
thuộc dòng linh hoạt nhanh nhẹn, nhóm cùng với Kẻ Khùng trọng mạnh vững
chắc sẽ bổ trợ khiếm khuyết của nhau.” Khi tôi nghe Lang đại ca nói vậy, tôi liền vui vẻ đi tới đứng cạnh Kẻ Khùng. Kẻ Khùng liền thân thiện
choàng tay ôm lấy vai tôi.
“Đông Khải, vũ khí của cậu là vuốt
sắc. Chọn loại vũ khí như vậy, cậu chắc cũng thuộc dòng trọng tốc độ
linh hoạt phải không?” Lang đại ca hỏi và Đông Khải gật đầu xác nhận.
Lang đại ca liền tiếp tục hoàn thành việc phân nhóm, “Vậy cậu đi cùng
Bất Tử Nam. Bất Tử Nam sẽ đóng vai trò là người trọng công vững chắc.”
Chia nhóm xong xuôi, mỗi nhóm bắt đầu cùng nhau bàn bạc chiến lược. “Vương
Tử, cậu xem chúng ta đánh chỗ nào thì lợi nhất?” Kẻ Khùng hỏi tôi.
Nghe Kẻ Khùng hỏi vậy, tôi ngước lên nhìn con rắn uốn éo to bự kia, cũng
không biết phải đánh chỗ nào và đánh lúc nào. Đột nhiên một bóng đèn bật sáng trong đầu tôi. Ở Đệ Nhị Sinh Mệnh, hầu hết mọi quái vật đều có
điểm yếu. Đánh trúng điểm yếu của chúng là then chốt để hạ quái vật.
Điểm yếu của con rắn này có thể là gì nhỉ?
“Nhược điểm của loài rắn là gì?” tôi sợ hãi hỏi.
“Nhược điểm?” Kẻ Khùng chưa kịp trả lời thì Bất Tử Nam đã reo lên, “À phải,
rắn có thất thốn*. Nếu chúng ta tìm thấy thốn thứ bảy của con rắn, sẽ dễ dàng đánh bại nó.”
“Thất thốn! Đúng rồi!” Tôi reo lên. Phải, phải rồi, tôi cuối cùng cũng nhớ ra. Có lần bố nấu canh rắn dưỡng da cho mẹ rồi.
Tôi còn nhớ một lần cả nhà tôi đi dã ngoại cắm trại và mẹ đã hết hồn khi
thấy một con rắn đột nhiên xuất hiện. Mẹ đang định quay lại ôm chồng
khóc rống lên thì chẳng ngờ đã thấy bố trèo lên cây trốn rồi. Cuối cùng, bố, mẹ và thằng em trai tôi vừa ôm cây vừa gào thét như một đàn gấu túi Koala vậy.
Sau rốt tôi, kẻ bị cả nhà bắt đi lấy nước, cuối cùng
cũng quay về. Bởi tôi còn bận trố mắt ra nhìn bộ ba đang ôm cây kia, tôi đã vô tình giẫm phải bạn rắn tốt bụng vốn đang giúp tôi trừng trị gia
đình xấu xa này. Tệ hơn nữa là tôi giẫm trúng vào tử huyệt kia. Sau đó,
bố vừa lột da rắn hầm canh, vừa giảng giải cho tôi đó là điểm yếu của
loài rắn – thốn thứ bảy.
(*Thất thốn/thốn thứ bảy: Theo như quan
niệm của người Trung Quốc, nếu muốn giết một con rắn, phải đánh vào thốn thứ bảy của nó. Thốn thứ bảy, hay thất thốn này chính là muốn nói vị
trí bảy thốn kể từ đầu của rắn (thốn là đơn vị đo độ dài của Trung
Quốc). Tuy nhiên, rắn có nhiều kích cỡ, có con còn chưa dài tới bảy
thốn, nên cách đo này có thể sai. Thốn thứ bảy này ý muốn chỉ tim rắn
nằm ở đâu, và thường ở gần bụng rắn. Bởi vậy, khi đánh vào thất thốn của rắn, cũng là tim nó, rắn nhất định sẽ chết. – nhóm PR)
“Á há há
há há, Rắn 8 đầu mày chết chắc rồi con! Mày dám ăn ông. Mày cứ chờ xem,
tao sẽ lột da mày, róc xương mày!” Tôi tặng cho con rắn 8 đầu một nụ
cười đáng sợ, như thể sát nhân hàng loạt phát hiện ra con mồi. “Kẻ
Khùng, anh em ta phải dùng hết toàn lực tấn công cái thốn thứ bảy đó.
Anh yểm trợ em trước, khi nào em tìm ra chính xác cái chỗ đó ở đâu, em
sẽ để anh, kẻ mạnh hơn, xử lí nó. Chúng ta phải giết bằng được con rắn
chết bằm này.” Tôi nhìn Kẻ Khùng với ánh mắt sáng rực.
Kẻ Khùng ngập ngừng nhìn tôi một lúc rồi mới trả lời, “Cuối cùng anh cũng nhìn thấy hào quang chói lọi của cậu.”
“Không có gì, chúng ta nên làm theo lời cậu thôi! Mau lên; những nhóm khác đã
bắt đầu hành động rồi,” Kẻ Khùng vừa nói vừa cười lớn.
Tôi nhanh
chóng quay đầu lại và thấy những nhóm khác đã chạy vòng vòng quanh con
rắn, rõ ràng là đang tìm kiếm cái thốn thứ bảy đó. Tôi nhanh chóng vọt
lên trước, miệng hét, “Nhanh lên nào, nhanh lên nào, chúng ta không thể
để những người khác tìm được nó trước!”
Tôi nhảy tới chỗ con rắn
và Kẻ Khùng theo sát đằng sau. Tôi lo lắng quay lại nhìn. Nói gì thì
nói, độ ăn ý của tôi và Kẻ Khùng cũng chưa phải là cao lắm, thành ra tôi có chút không yên tâm. Tuy nhiên, Kẻ Khùng vô cùng tận tụy che chắn cho tôi. Anh vô cùng có trách nhiệm đánh lui hết tất cả các đầu rắn tấn
công đằng sau và hai bên tôi, hơn nữa không bao giờ rời tôi quá 10 mét.
Một lúc sau, tôi liền hoàn toàn tin tưởng là Kẻ Khùng sẽ yểm trợ tuyệt đối
cho tôi. Tôi vừa chăm chú đẩy lùi lũ đầu rắn nhắm đến vừa cố gắng tìm
thốn thứ bảy của con rắn. Chân tôi đạp tới đạp lui, cố gắng tìm nhược
điểm của con quái vật này.
Tôi đạp lên một chỗ mềm bất thường
trên mình con rắn, và con rắn bỗng run mạnh người. Tôi mỉm cười. Tìm ra
rồi! Tôi lập tức gầm lên, “Kẻ Khùng, ở đây!”
Kẻ Khùng lập tức
chạy tới nhìn nơi tôi vừa chỉ ra, rồi tự tin ra dấu tay Ok với tôi. Tôi
gật đầu và nói với anh, “Anh tập trung phá hủy thất thốn; em che chắn
cho anh.”
Sau khi gầm lớn một tiếng, Kẻ Khùng nhảy lên, hai tay
cầm Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm cắm ngập vào thất thốn của con rắn. Con rắn
quằn mình mạnh mẽ, tất cả những cái đầu đều giận dữ quay về phía chúng
tôi. Thấy đầu rắn từ bốn phương tám hướng xông tới, tôi chỉ còn cách giữ chặt Hắc Đao vung lên khắp nơi, chỉ mong tôi có thể chặn hết công kích
hướng tới Kẻ Khùng.
Cố gắng chặn hết được đống đầu rắn này… là
một nhiệm vụ rất khó, bởi vì tất cả có tận 8 cái đầu! Mà tôi thì chỉ có 2 tay và một thanh đao! Chẳng lâu sau tôi liền thấy thở hết nổi, và Kẻ
Khùng liên tục bị những cái đầu tôi chặn không kịp nhào đến ngăn chặn,
thành ra anh không cách nào hủy được thất thổn.
“Cẩn thận!” Một
tiếng thét vang lên tới chỗ tôi. Tôi quay lại liền thấy Bất Tử Nam kịp
thời chạy tới xử lí một cái đầu rắn gớm ghiếc đầy răng kia.
“Cám ơn,” Tôi cảm kích nhìn Bất Tử Nam. Anh ta đúng là người tốt!
“Không cần khách khí,” Bất Tử Nam nói, ra vẻ đẹp trai ngầu. Tuy nhiên, điều này hợp với đôi mắt truyện tranh thiếu nữ kia… Ặc!
“Bất Tử Nam, anh tới giúp Kẻ Khùng đánh thất thốn. Chuyện còn lại để tụi
tôi!” Tà Linh cũng nhảy tới từ một chỗ khác trên thân rắn để hỗ trợ, và
Vô Tình, đương nhiên, cũng đã bắt đầu quyết chiến với con rắn.
Sáu chiến sĩ chúng tôi phối hợp cùng nhau vô cùng nhịp nhàng, như thể chúng tôi vốn là một đội. Đông Khải, với khả năng bật nhảy thần sầu của anh
ta, như thể anh ta chẳng hề chạm vào mặt đất quá một giây bao giờ, trở
thành cơn ác mộng khủng khiếp nhất với lũ đầu rắn nhờ vào những vuốt sắc của anh ta. Hơn nữa, vuốt của anh ta lúc nào cũng nhằm vào thủy tinh
thể của mắt rắn mà cắt, khiến cho dịch thủy tinh bay tứ lung tung.
Nhuyễn kiếm của Phong Vô Tình đối với thân thể cứng rắn của con mãng xà thì
coi như vô dụng. Thành ra thẳng bé chỉ còn biết điên cuồng cắt rắn… Á
không, là cắt lưỡi. Thôi nói đầy đủ sẽ là cắt lưỡi rắn*. Khi mấy cái đầu rắn phì phò thò lưỡi ra, đó chính là khoảnh khắc vận xui nhất của nó
ứng nghiệm.
(*cắt lưỡi rắn: đây là phép chơi chữ. Trong tiếng
Trung, rắn đọc là shé, mà lưỡi cũng đọc là shé. Nhìn chung sẽ là shé shé – nhóm PR)
Tà Linh và tôi là hai người có ích nhất ở đó. Chúng
tôi liều mạng bảo vệ hai người Kẻ Khùng và Bất Tử Nam đang liều mạng tấn công thất thốn của con rắn. Cẩn thận từng chút một, chúng tôi chặn lại
tất cả những đòn công kích mà những cái đầu rắn nhằm vào hai người kia.
“Hây a!” Kẻ Khùng và Bất Tử Nam hét to, một cột máu phun thẳng ra ngoài.
Thân rắn chấn động mạnh mẽ, khiến cả sáu chiến sĩ đều bị quất tứ tung
bay ra ngoài. Tôi tuyệt vọng bám lấy một trong những cái đuôi đang quăng quật như bị giật điện. Cuối cùng, nó giật thêm lần cuối rồi cái đuôi đổ ập xuống. Cũng may dù bị xóc tới lộn cả óc, tôi vẫn kịp phản xạ tránh
đi, không bị đuôi rắn đè chết.
Vừa lúc đó, Tiểu Long Nữ đột nhiên nhảy chồm chồm lên, điên cuồng gào hét. Tuy nhiên, giọng cô quá nhỏ,
thành ra tôi phải cố đọc khẩu hình cô. Có vẻ cô muốn nói, “Quay lại mau! Lưu Tinh Vũ!”
Lưu Tinh Vũ? Tôi quay lại nhìn Vũ Liên đại tẩu
đang đứng một bên, tập trung niệm chú, rồi lại nhìn lên bầu trời mây đen vần vũ. Chúa ơi, tia sao băng đầu tiên đã xuất hiện rồi. Tôi lập tức
đứng dậy rồi chạy điên cuồng. Tôi không muốn bị ma pháp của đồng đội đập chết sau khi suýt bị rắn nuốt và vị đuôi rắn đè nát đâu nha!
Cuối cùng tôi cũng kịp thoát ra khỏi vùng tử của trận mưa sao băng trước khi nó kịp tàn phá nơi đó. Tôi vẫn còn kinh hãi vỗ vỗ ngực, “Dọa… dọa nhau
sợ chết mất.”
“Mấy người niệm chú sau không được sao? Muốn giết
em cũng không sao, cớ gì định hại chết những người khác nữa!” Tôi uất ức phàn nàn. Rắn cũng chết rồi, còn nổ sao làm gì?
“Là để luyện độ nhanh nhẹn cho mấy người!” Tiểu Long Nữ nói, trung thành với tác phong khốn nạn của cô nàng.
“Vậy sao? Còn tưởng là em muốn giết ai đó, nên mới đòi chị niệm Lưu Tinh Vũ
chứ?” Vũ Liên đại tẩu vừa cười ngọt ngào vừa nhìn ai đó – thằng nhỏ
Phong Vô Tình em tôi. Vậy ra tôi và những người khác chỉ là vô tình
vướng vào giữa một mối ân oán yêu hận tình thù giữa hai kẻ oan gia này
sao?
Tiểu Long Nữ lờ lớ lơ ánh mắt giết người của em trai tôi,
tiếp tục tưng tửng khốn nạn nói, “Tốt lắm! Mãng xà 8 đầu chỉ là ải đầu
tiên thôi. Sau đó, còn có Thần Thú Kì Lân có thể khiến Lôi Nộ Cửu Thiên
chỉ là trò mèo, Phong Thú thổi ra được vòi rồng, Phượng Hoàng đích thực
có thể phun ra một thung lũng lửa giết người, và… còn nhiều lắm, nhiều
nhiều lắm. Chúc mọi người may mắn nhá!”
Chúng tôi càng nghe mặt
càng trở nên khó coi tợn. Mấy người bảo tiền đồ chúng tôi có vẻ thảm á?
Không, tôi nghi ngờ là chúng tôi khỏi có tiền đồ chi hết rồi…
~*~
“Vương Tử, anh có định đưa Dương Quang và Kenshin cùng tới Lục địa phía Bắc
với chúng ta không?” Tiểu Long Nữ một ngày kia chợt hỏi khi tôi mặt xám
mày tro, người bị nướng chín một nửa, vừa đấu xong với một con quái vô
danh nào đó.
Tôi không cần suy nghĩ, lập tức trả lời theo phản xạ, “Anh không định đưa họ đi,” Tôi nói.
Tiểu Long Nữ chun mũi và ghê tởm phẩy tay nhìn tôi, “Đứng xa xa mà trả lời
em. Đừng đến gần em với bộ mặt cháy đen thui đó. Thối chết!”
“Vậy em nghĩ xem là ai bắt anh ở rịt chỗ này, tối ngày bị biến thành thịt
người nướng hả?” Tôi trả lời với hai mạch gân xanh nổi lên.
“Anh không định đưa bọn họ đi? Bọn họ rất mạnh, còn có khả năng chiến đấu rất cừ nữa.” Tiểu Long Nữ vẻ mặt tiếc nuối nói.
“Em hẳn đã biết rồi. Nếu bọn họ chết, chẳng phải mọi chuyện sẽ hỏng sao?” Tôi thản nhiên nói.
“Sao anh không hỏi bọn họ?” Tiểu Long Nữ hỏi. “Tìm hiểu xem họ có muốn đi không.”
Tôi lườm Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ không định xài thủ đoạn một khóc hai
làm loạn ba đòi tự tử để bắt hai người kia đi chứ? Tôi mới nghĩ đến đó,
ánh mắt của Tiểu Long Nữ đã bảo tôi: Em là cái loại người đó cơ à?
“Nếu em hứa là em sẽ không bắt họ đi, anh mới đưa bọn họ tới đây.” Tôi cố chấp nói.
“Được rồi, em dùng danh dự của em mà thề…” Tiểu Long Nữ vừa mở mồm, tôi liền
dùng ánh mắt khinh bỉ không tin nhìn cô. Danh dự? Với Tiểu Long Nữ, danh dự của cô nàng còn chẳng đáng bằng một bao túi xách Chanel.
Thấy ánh mắt không tin của tôi, Tiểu Long Nữ đành khiên cưỡng đổi lời, ”Nếu
em dám bắt buộc họ… thì em sẽ không bao giờ có thể mua túi da của Chanel nữa!”
Thấy vẻ mặt đau đớn của Tiểu Long Nữ, tôi mới vừa lòng gật đầu. Lần này, Tiểu Long Nữ đừng hòng dám bắt họ nữa. Tôi tự tin PM
Kenshin và Dương Quang, và trong lúc đợi họ tới, tôi rảnh rỗi nói chuyện phiếm với Tiểu Long Nữ, “Kế hoạch chương trình ND Du đề xuất bên mấy
người tiến hành tới đâu rồi?”
“Nó đang được lập trình rồi, nhưng
vẫn còn một lỗi không thể sửa được.” Tiểu Long Nữ vừa nhíu mày vừa đáp,
“Chương trình HD ban đầu được lập trình để khi NPC giết người chơi,
không chỉ người chơi biến mất mà cả NPC cũng biến mất theo. Lỗi tương tự cũng xuất hiện trong chương trình ND.”
Nghe vậy, tôi bàng hoàng đứng bật dậy, “Ý em là người chơi giết được Chúa Tể Sinh Mệnh sẽ chết cùng với hắn?”
Thấy Tiểu Long Nữ gật đầu, lòng tôi liền bối rối không yên một trận. Tôi vốn định tự mình giết Chúa Tể Sinh Mệnh. Bây giờ cái giá phải trả để giết
Chúa Tể Sinh Mệnh là tôi cũng biến mất theo ư? Vậy là Vương Tử sẽ biến
mất mãi mãi sao?
“Đừng lo. Bọn em sẽ không cài chương trình đó
cho anh đâu. Công ty sẽ cử người đi cùng với chúng ta.” Tiểu Long Nữ
trấn an tôi, không biết rằng lời này của cô càng làm lòng tôi trầm đi.
Nghĩ ngợi rất lung, tôi cuối cùng quyết định, “Tiểu Long Nữ, cài chương trình ND cho anh!”
“Cái gì?” Tiểu Long Nữ đơ người, “Anh điên à? Anh không nghe thấy em nói gì
à, nhân vật sẽ biến mất đó. Sẽ biến mất đó, anh có hiểu không?”
“Anh hiểu.” Và tôi cũng không muốn biến mất. Tuy nhiên, tôi phải làm điều
này, “Nhưng, anh rất muốn tự mình giết Chúa Tể Sinh Mệnh.”
“Tại sao? Người của công ty giết hắn thì không được à?” Tiểu Long Nữ bối rối hỏi.
“Tiểu Long Nữ, em nghĩ rằng người công ty em cử tới sẽ có thái độ thế nào khi chiến đấu với Chúa Tể Sinh Mệnh?” Tôi trầm trọng hỏi.
“Em không hiểu ý anh.” Tiểu Long Nữ chần chừ.
“Bởi vì anh đã ở bên Kenshin và Dương Quang rất lâu, vậy nên anh không coi
bọn họ là NPC. Do đó, anh cũng không thể coi Chúa Tể Sinh Mệnh là một
NPC bình thường được.”
Tôi hít sâu một hơi, “Thế nên, anh sẽ mang suy nghĩ rằng mình giết một người chơi khi tiêu diệt Chúa Tể Sinh Mệnh. Điều này rất khác với người công ty em cử tới, người sẽ mang ý nghĩ
diệt trừ vi rút.”
Tiểu Long Nữ trầm mặc một hồi, cuối cùng miễn
cưỡng nói, “Nhưng nhân vật của anh sẽ biến mất. Điều ấy có nghĩa là
Vương Tử sẽ biến mất mãi mãi đó.”
“Đúng vậy, anh không muốn biến mất. Nhưng Chúa Tể Sinh Mệnh cũng không muốn biến mất,” Tôi có chút đau thương nói.
“Vương Tử, em cho anh thêm ba ngày để suy nghĩ. Sau ba ngày, hãy nói với em
liệu anh có thực sự muốn cài chương trình ND vào cơ thể nhân vật của
mình không,” Sau khi cho tôi kì hạn, Tiểu Long Nữ nói thêm, “Vương Tử,
em mong rằng anh sẽ thay đổi quyết định trước khi hết thời hạn ba ngày.”
Dù biết Tiểu Long Nữ nói vậy cũng vì lợi ích của tôi, tôi biết chính mình nhất định sẽ không hối hận vì quyết định của bản thân.
“Vương Tử, cậu tìm bọn tôi sao?” Dương Quang bước qua cánh cửa với Kenshin im
lặng theo gót… Tại sao Lãnh Hồ cũng đi theo nữa? Có vẻ Lãnh Hồ dính lấy
Kenshin cũng chẳng khác gì Thiên Tiên dính lấy Doll nhỉ.
“Tôi muốn hỏi hai người… Chắc hai người không muốn tới Lục địa Phía Bắc phải không?” Tôi thận trọng hỏi,
Dương Quang nhíu mày, “Tôi muốn đi. Tôi muốn chiến đấu cùng Tình Thiên!”
Tôi sững người. Tôi đã dự kiến là cùng lắm chỉ có Kenshin muốn đi, nhưng
hóa ra Dương Quang mới là người đòi đi. Tôi vội nói, “Dương Quang cậu
không đi được đâu. Nếu có gì xảy ra với cậu, Tình Thiên sẽ khóc đến chết mất.”
“Nhưng tôi không muốn ở lại Lục địa Trung Tâm ngu ngốc chờ mấy người trở về,” Dương Quang hét lên. “Tôi muốn sát cánh cùng các
cậu. Ít nhất thì tôi cũng đã cố gắng, và đã kiên định về chuyện của Tình Thiên và tôi.”
Tôi cứng lưỡi. Từ bao giờ mà Dương Quang lại quyết tâm như vậy? Cậu ta càng ngày càng giống con người rồi.
“Tình yêu quả thật khiến con người ta trưởng thành lên nhiều,” Tiểu Long Nữ
lắc lắc đầu, rồi vỗ lên lưng tôi, “Em nghĩ anh không thể cản được Dương
Quang rồi.”
Tôi không biết nói gì. Tôi vồn vã quay sang Kenshin hỏi, “Còn anh thì sao, Kenshin? Đừng bảo là anh cũng muốn đi nữa nhé?”
Kenshin im lặng một lúc rồi nói, “Tôi muốn đi.”
Miệng tôi há hốc ra. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Có phải bọn họ đang ám
chỉ là bọn họ chán sống rồi không? Hay bọn họ thực sự nghĩ rằng bọn họ
còn có cuộc sống thứ hai ở ngoài thế giới thật, như tôi?
“Được
rồi, cứ quyết định như vậy đi. Kenshin, Dương Quang, hai người sẽ đi
cùng tôi. Tôi có chút chuyện muốn bàn với hai người.” Tiểu Long Nữ tỏ ý
muốn hai người đi theo cô. Thấy vậy, tôi cũng đuổi theo.
“Đừng đi cùng, Vương Tử. Em chỉ muốn nói chuyện riêng với hai người họ thôi.” Tiểu Long Nữ ngăn tôi lại.
Câu nói này khiến tôi cực kì nghi ngờ. Chẳng có nhẽ Tiểu Long Nữ lại định giở trò đồi bại gì với họ?
“Yên tâm, em thề em không có hãm hại họ đâu. Đây chỉ là mấy việc chỉ mình họ nên biết thôi mà.” Tiểu Long Nữ giải thích. Tuy nhiên, tôi làm sao mà
bỏ qua được? Tôi không trả nổi giá mà liều. Tiểu Long Nữ khinh bỉ nhìn
tôi, dang tay nói, ”Sao không để bọn họ tự quyết định xem họ có muốn
theo em không đi.”
Dương Quang nhìn Tiểu Long Nữ mặt mày bất đắc
dĩ và tôi mặt mày cố chấp, rồi quyết định khuyên giải tôi, “Vương Tử,
tôi tin Tiểu Long Nữ không hãm hại chúng tôi dâu. Cứ để bọn tôi đi theo
cô ấy một chút, được chứ?”
Nghe vậy, tôi chỉ đành u ám đứng cạnh Lãnh Hồ nhìn ba người họ rời đi.
Lúc đó, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Không biết Lãnh Hồ nghĩ gì sau khi đi
theo Kenshin một thời gian dài rồi bỗng phát hiện ra Kenshin là NPC nhỉ? Tôi không khỏi thắc mắc, “Lãnh Hồ này, có phải cậu đã biết Kenshin là
NPC từ trước rồi không?”
“Phải.” Lãnh Hồ chỉ trả lời đơn giản.
“Vậy cậu cũng không bận tâm?” Chẳng lẽ anh bạn này lạnh lùng đến độ khi biết người ở bên cạnh rất lâu hóa ra không phải là người cũng chẳng thèm để ý sao?
“Không bận tâm lắm, chỉ thắc mắc một chút.”
“Thắc mắc gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Có thể biến anh ta thành nữ được không? Rồi bán anh ta cho tôi?” Lãnh Hồ
hỏi. Một lúc sau lại bồi thêm, “Nếu có thể thì tiện tay khiến anh ta
mạnh hơn luôn được không?”
…
“Nếu được vậy thì đối tượng
đánh nhau và bạn gái cũng không cần tìm riêng lẻ nữa.” Theo cách nói của Lãnh Hồ thì có vẻ việc có đối tượng để choảng nhau và bạn gái là hai
người khác nhau thật quá phiền toái rồi.
Tôi phải nhớ kĩ chuyện
này, còn phải nhớ kĩ sau này kể cho Kenshin nghe. Tôi phải cảnh báo
Kenshin, tránh xa xa thằng nhỏ Lãnh Hồ này ra. Bằng không, nhỡ có ngày…
Lãnh Hồ cảm thấy chuyện biến Kenshin thành nữ thật quá phiền toái, nên
cứ vậy thẳng cánh… Vậy thì, nhất định sẽ dẫn đến một tình huống tệ hại
lắm!