“Vương Tử, mấy người anh đưa về khá thật đấy nhỉ?” Tiểu Long Nữ tò mò, “Anh rốt cuộc tìm thấy họ ở đâu thế?”
Tôi nhún vai dửng dưng, “Tinh và Vân là bạn cùng lớp của anh, tình cờ gặp
ấy mà. Với lại họ vừa mới phát hiện ra anh là Vương Tử thôi. Còn Kenshin và Dương Quang thì…” Tôi ngập ngừng, Có nên nói cho cô nàng không nhỉ?
“Là những NPC từ nhiệm vụ ẩn chứ gì?” Tiểu Long Nữ bình thản sổ toẹt sự thật kia ra.
“Sao em biết?” Tôi kinh ngạc hỏi lại.
Tiểu Long Nữ sửng sốt giây lát, rồi giận dữ nói, “Xời ơi, em dù gì cũng là GM ẩn mà lại!”
“Ồ…” Tôi đưa tay gãi cằm. Nhưng chẳng phải hồi trước cô ấy nói với tôi là GM ẩn cũng chẳng khác người thường là bao sao? Thế nên tôi cứ tưởng là cổ
không biết chứ!
Tiểu Long Nữ hít thở thật sâu, không dám tin lắc
đầu nói, “Anh đúng là có vận phân chó, thậm chí anh còn hoàn thành được
cả cái nhiệm vụ lừa bịp siêu biến thái kia nữa. Thực ra, Latis và
Kenshin chỉ được tạo nên cho vui thôi, chẳng ai nghĩ tới có người hoàn
thành được cả!”
“Ừ, kì thực cũng có nguyên nhân cả,” Tôi có nên
nói với Tiểu Long Nữ chuyện Kenshin và Dương Quang đã ‘thức tỉnh’ không
nhỉ? Tôi có hơi trù trừ, nói cho cùng, dù sao Tiểu Long Nữ vẫn là nhân
viên của Đệ Nhị Sinh Mệnh, ai dám đảm bảo cô ta sẽ không đi báo với cấp
trên cơ chứ?
“Tốt hơn hết anh nên sớm nói với mọi người họ là thú nuôi dạng người của anh đi, em thấy coi bộ thành phố mình có nhiều
người đối xử với hai người đó như game thủ thường lắm.” Tiểu Long Nữ lo
lắng.
“Không, không nói được.” Tôi xua tay điên cuồng.
Tiểu Long Nữ hoài nghi, “Vì sao?”
“Ờ thì, bọn họ đã có ý thức bản thân. Anh vốn không muốn coi bọn họ là thú nuôi dạng người, cũng muốn mọi người đối xử với họ như người chơi bình
thường.” Tôi giải thích một lèo tất thảy.
“Ý thức bản thân á?” Mặt Tiểu Long Nữ tái nhợt.
Biết mà, tôi biết mà, chuyện này quả thật cũng quá dọa người đi… Tôi hít sâu vào, rồi nói giọng nghiêm túc, “Tiểu Long Nữ, em có thể giữ kín chuyện
này được không? Đừng nói với ai được không? Nhất là sếp của em ở công ty trò chơi, bằng không Dương Quang và Kenshin nhất định sẽ gặp nguy hiểm, anh không muốn họ bị xóa đâu, làm ơn đi bà cô của anh ơi!”
Vẻ
nghiêm nghị vẫn hiện hữu trên khuôn mặt Tiểu Long Nữ hồi lâu, tôi lo
muốn vỡ tim… Cuối cùng, cô nàng “phụt” một tiếng cười lớn và la hét om
sòm tỏ vẻ vui thích. Vẫy tay rất cường điệu, cô nói, “Thư giãn đi anh
giai, em không nói với ai đâu mà sợ. Không phải ngày nào cũng gặp được
những NPC phát triển nhận thức đâu. Có chuyện vui thế này, tội gì em lại đi mách lẻo để người ta là cụt hứng em chứ?”
Tôi nín lặng. Công ty nào thuê Tiểu Long Nữ chắc bất hạnh dữ ha.
Cánh cửa “rầm” một tiếng mở tung, tôi và Tiểu Long Nữ đồng loạt nhìn ra lối
vào, một dáng hình nhỏ nhắn quen thuộc lập tức sà vào lòng tôi và cô gái thì thầm bên tai tôi khe khẽ, “Vương Tử, cuối cùng anh cũng về rồi, ôi
em nhớ anh nhiều lắm!”
Tôi mặt không đổi sắc nhìn xuống. Tình
Thiên đúng là một con sói đói đánh không chết, bức không lui… Ngay sau
dó, một mái tóc đen vô cùng quen thuộc lăn xả vào lưng tôi. Tôi liếc qua sau với vẻ lặng lẽ cam chịu. Người đang ôm lưng tôi chính là Du sức
sống còn dồi dào hơn cả Tình Thiên, được mệnh danh là da mặt dày đến nỗi đạn bắn cũng không lọt, đang nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng nước,
“Vương Tử Điện hạ, em đã về! Tôi lo cho em lắm đó!”
Tệ hơn nữa,
Tà Linh đứng trước mặt tôi trán hằn gân xanh, từ từ rút thanh trường
kiếm ra. Tôi bình thản nhìn ảnh đá đít hai con người đeo bám kia ra và
bắt đầu đánh họ không thương tiếc… Hai tên bị đánh, không cam tâm chịu
đựng cùng đồng lòng đánh lại Tà Linh. Tình Thiên phụ trách chặn đòn Tà
Linh còn Du đứng đằng sau giở trò bắn tỉa, khiến người Tà Linh lỗ chỗ
thương tích.
“Không ngăn lại à?” Tiểu Long Nữ lạnh te.
“Khỏi, có trò vui để xem, chặn lại làm chi cho phí?” Tôi trả lời mát mẻ.
Vừa lúc, thanh trường kiếm của Tà Linh bị Tình Thiên gạt một phát bay thẳng lên trời, nó xoẹt một phát qua má tôi, một vệt máu chảy dài… Ba người
đang ẩu đả lập tức quay lại yêu thương đau đớn nhìn tôi. Đưa tay quệt
máu, tôi cười nhẹ, “Đánh cả tôi cơ à? Thật thú vị!”
Cuối cùng,
Tiểu Long Nữ vừa cắn hạt hướng dương vừa nhìn tôi đánh đập ba người kia, lại vừa trò chuyện với tôi, “Sao anh không đi an ủi Dục Băng Phượng
Hoàng đi, Vương Tử? Cô ta chỉ suốt ngày thở vắn than dài về Phạm, làm
Nam Cung Túy phiền não, mà Bạch Điểu cũng phiền não.”
“Bạch Điểu là ai?” Tôi tay phải đấm Du, chân trái đạp Tà Linh và tay trái dùng hết sức cù Tình Thiên.
“Ồ, anh vẫn chưa biết gì nhỉ. Để em nói anh nghe mấy chuyện gần đây.”
Thế là Tiểu Long Nữ mồm năm miệng mười khai tất tần tật những sự việc xảy ra từ lúc tôi rời khỏi Vô Ngân Thành.
“Cái gì? Đoạn Kiếm với Mai Khôi cưới nhau rồi à?” Mặt tôi kinh hãi thất sắc, tôi tự hỏi không biết nhà mình đã gửi phong bao đỏ chúc mừng chưa nữa.
Không thể nào? Dạo này mẹ tôi đi chơi suốt ngày, một trang bản thảo cũng không có. Tình hình tài chính nhà tôi đang khủng hoảng nghiêm trọng,
mình đào đâu ra tiền đưa bao hồng đây? Vừa nghĩ tôi vừa dày xéo ba
người dưới chân dữ dội.
“Anh ghen à?” Tiểu Long Nữ nhướn một bên mày.
Đúng lúc ấy, ba người nửa sống nửa chết nằm trên sàn đột nhiên ngóc đầu dậy nhìn tôi lo lắng. Tôi tức giận nói, “Sao có thể!”
“Thế thì tốt.” Có ai đó bên kia thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay ra nhìn Đoạn Kiếm, Mai Khôi và…tất cả mọi người.
“Mọi người đến bao giờ thế?” Tôi hỏi ngu ngơ.
“Từ lúc anh bắt đầu đánh ba người kia bọn họ đã lục tục kéo đến đông đủ rồi.” Tiểu Long Nữ nhún vai.
Tôi cười toe toét, “À, chào mọi người.”
“Phì!” Vân đột nhiên phì cười… Này, có nhầm không vậy, phì cười không phải là
kiểu của con gái sao! Một thằng con trai lớn xác như mày mà phì cười cái gì? “Đại ca, sao anh càng ngày càng ngốc thế? Hồi đầu gặp anh oai phong lẫm liệt lắm cơ mà.”
Tôi phi thân đá thẳng vào mặt Vân. Vạch áo
bạn cho người xem lưng á? Muốn chết à? Đá cậu ta xong, tôi phủi quần áo
và vời bốn người đến để giới thiệu cho mọi người.
“Đây là Cổ Vân Phi, Kết giới sư; Lục Tinh, đạo sĩ; Dương Quang, ma pháp sư, Kenshin, chiến binh.”
Vân, thằng bị tôi đá sấp xuống đất bèn bày ra vẻ mặt ấm ức, lại còn tạo dáng mỹ nhân ngư, ngẩng đầu yếu ớt nói, “Chào mọi người, em là Cổ Vân Phi,
con người tội nghiệp luôn bị Đại ca ức hiếp.”
“Em là Lục Tinh,
rất vui được gặp mọi người.” Tinh trơ tráo trưng vẻ mặt dịu dàng đáng
yêu hại chết bao nhiêu thằng trước mọi người.
“Tôi là Dương Quang, hân hạnh được biết quý vị.” Dương Quang lại tao nhã ôn hòa mỉm cười.
“Kenshin.” Kenshin cộc lốc phun ra một câu.
Thấy bọn họ đều đã giới thiệu xong xuôi cả, tôi tính giới thiệu cho họ làm
quen với các thành viên cũ. Nhưng…sau khi đếm lại số người có mặt, tôi
lập tức gạt phắt ý định trong đầu, tôi thờ ơ nói. “Mọi người cứ từ từ mà làm quen.”
“Vương Tử, mấy người em đưa về rất có thực lực!” Lang đại ca vui vẻ vỗ nhẹ lên đầu tôi.
“Đương nhiên họ phải có thực lực rồi, bọn họ tiêu phí của em không biết bao là tâm huyết nha!” Tôi cảm thán trả lời, mắt nhìn xa xăm, hồi tưởng lại
đoạn năm tháng kia…
~*~
Tôi chật vật leo lên tận đỉnh núi
cao nhất thế giới Trạm Lam Sơn, vậy mà chỉ thấy mỗi ba vị tiên tri già
lụ khụ đáng chết đứng cạnh tảng đá vẫy tay gọi, “Nhóc con, đến đây, đánh bại chúng ta xong cậu sẽ trở thành đại ma vương…” À, mà không phải,
đánh bại họ xong thì tôi sẽ nhận được một cục phân mới đúng. Tôi nhìn nó chằm chằm, mặt đầy đường đen sì, nghĩ thầm, Quái, đưa mình cục phân thì được tích sự gì chứ? Mình có trồng ngô cấy lúa gì đâu mà thu thập phân
chuồng?
“Nhiệm vụ này chủ yếu là để lấy Đại Hoàn Đan mà thôi. Đá
thần và lời tiên tri chỉ là phụ.” Kenshin từ tốn giải thích. Thấy tôi
nhìn cục phân ‘đại hoàn đan’ đầy phẫn nộ, Kenshin bồi thêm, “Nếu cậu ăn
Đại hoàn đan, luyện cấp ba ngày, cấp độ sẽ tăng lên gấp bội.”
“Ồ? Thế thì cũng coi là dùng được.” Tôi tử tế cười với ba ông lão. Cái trò trẻ nhỏ kính già tạm thời bị tôi đá bay khỏi địa cầu.
Tôi và Kenshin dần ba ông già một trận nhừ tử rồi đem cục phân cùng tấm bia tiên tri xuống núi, tìm được hai đứa nọ đang nhởn nhơ nướng thịt.
“Hai đứa chia nhau cục phân này rồi chúng ta về Động Quỷ điên cuồng luyện
cấp.” Tôi vồ ngay một miệng đầy thịt nướng thơm ngon ngọt mềm, bỏ mặc
hai đứa bạn vẻ mặt kinh hãi. Tôi bóp mồm chúng nó đút vào mồm mỗi đứa
một nửa cục phân. Khỏi nói, nuốt xong cả hai lăn đùng ra ngất xỉu nên
tôi và Kenshin đành miễn cưỡng cắp theo mỗi bên một người chạy về Động
Quỷ.
Về đến Động Quỷ, tôi cứ đùn đẩy chần chừ mãi không muốn nhảy xuống vực, nhưng cuối cùng vẫn bị Kenshin không đủ kiên nhẫn tàn nhẫn
đá đít rơi xuống… Cứu được Dương Quang rồi, tôi huấn luyện Vân và Tinh
như điên ở động Quỷ, với sự hỗ trợ của Đại Hoàn Đan, bọn họ đã lên liền
15 cấp. Cuối cùng, chúng tôi dùng thảm bay của Dương Quang cấp tốc tiến
về Vô Ngân Thành. Vì tôi sợ nó không đưa tụi tôi về kịp, nên tôi còn sử
dụng cả biện pháp khủng bố tinh thần cái thảm, dọa nạt nó bay với tốc độ tên lửa… Tại tôi nói với nó là nếu nó không ngoan ngoãn nghe lời thì
tôi sẽ cho nó làm thảm chùi chân ngoài cổng Vô Ngân Thành để người người qua lại chà chân lên mặt nó.
~*~
Hầyyyy! Đấy, hai đứa bạn thân và hai tên NPC phát triển nhận thức cá nhân đã tiêu tốn của tôi
không biết bao là thời gian và công sức! À thôi thì cũng gọi là khổ
trước sướng sau.
Tôi thu hồi lại ánh mắt xa xăm, quay đầu nhìn
mọi người, lại thấy bọn họ đều chung một vẻ mặt phiền não không biết
phải làm sao. Tôi theo ánh mắt họ liền thấy…Dục Băng Phượng Hoàng! Àiii, Tôi thở dài, Tôi đã hứa với Nam Cung Túy là sẽ chăm sóc em gái anh ấy.
Đã vậy Tiểu Long Nữ cũng bắt tôi phải quyến rũ Phượng Hoàng nữa, tai
kiếp lần này xem ra chạy không thoát rồi!
“Phượng Hoàng…” Tôi đeo gương mặt u buồn tự tạo và từ tốn bước về phía Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng hoảng loạng hét lên, “Đừng qua đây!”
Tôi khựng lại lưng chừng, nhẹ giọng nói, “Tôi không biết em lại ghét tôi đến vậy.”
“Không, không, chỉ là anh…” Phượng Hoàng lúng túng một hồi không biết nói gì,
rồi bỗng cô bật khóc nức nở. Tôi thực sự làm Phượng Hoàng khóc rồi! Bất
giác lòng tôi cũng rối bời. Bây giờ tôi phải làm sao, làm sao đây? Giữa
lúc còn đang hoảng loạn bối rối, tôi dường như nghe thấy tiếng Tiểu Long Nữ PM tới, “Ra ôm cô ấy đi kìa, đồ đầu heo.”
Gừ! Nói thì dễ lắm
ý! Tôi gầm gừ, nhưng thấy Phượng Hoàng khóc thảm quá, tôi chỉ còn cách
thở dài trong lòng và dịu dàng ghì cô vào vòng tay, nhẹ nhàng an ủi,
“Không sao đâu, đừng khóc, không ai trách em cả.”
Đầu tiên,
Phượng Hoàng vẫn cố vùng vẫy vật lộn trong vòng tay tôi, nhưng cô ấy
càng dùng dằng thì tôi càng ôm cô chặt hơn, cuối cùng cô gái cũng ghì
lấy tôi, áp mặt vào ngực tôi gào khóc.
“Xin lỗi, em không cố ý,
chỉ, chỉ là Phạm anh, anh ấy cầu xin em, mà em thực sự chưa thể quên anh ấy…” Phượng Hoàng gục đầu vào ngực tôi nức nở nói không nên lời.
Sao tôi lại quá nhân từ với Phạm thế nhỉ, thả hắn vô điều kiện nữa chứ?
Hầy, càng ngày mình càng trở nên bớt khát máu hơn thì phải, lần sau nhất định phải cải thiện!
“Được rồi, từ bây giờ em có thể bắt đầu
quên hắn rồi. Nếu em còn nghĩ đến hắn, hãy đến bên tôi và ôm tôi.” Vừa
nói tôi vừa vuốt ve mái tóc dài của Phượng Hoàng. Bây giờ tôi đã bắt đầu hiểu tại sao bọn con trai lại thích con gái tóc dài, chúng mượt mà và
thơm ngát, tóc dài sờ vào vô cùng thoải mái.
“Vương Tử…” Phượng Hoàng e thẹn giấu đầu vào ngực tôi, chỉ còn để lộ đôi tai đỏ ửng lên.
“Hử?” Tôi nâng cái mũi đang hít hà tóc Phượng Hoàng lên, đúng là ngẩng lên
cực kì không đúng lúc. Bởi vì đầu vừa nhấc, lập tức nhìn thấy ba oán
linh ngùn ngụt đằng kia… Du bị Lang đại ca túm hai tay nhấc lên, nhưng
chân hắn cứ đạp vào không khí, chực vùng lao lên, Túy và Bạch Điểu giữ
Tà Linh mắt vằn tơ máu, còn cánh tay Tình Thiên bị Mai Khôi và Đoạn Kiếm kìm chặt, đôi má cô phồng đỏ cả lên vì ghen tức.
Tôi toát mồ hôi lạnh, cứng người – Phượng Hoàng rõ là đã thấy sự thay đổi trong thái độ của tôi, cô e thẹn ngẩng đầu. Vừa nhìn thấy ba oán linh kia…gương mặt
cô thoáng biến sắc, rồi cô nhìn tôi với đôi mắt quyết tâm lạ thường. Ấy, mình có linh cảm xấu, hơn nữa linh cảm của tôi lại còn là cái dạng tốt
bói không ra xấu khắc linh cơ.
“Vương Tử, nếu anh thực sự chấp
nhận em, hãy hôn em đi.” Phượng Hoàng nhắm mắt lại và ngẩng đầu lên, mỗi mi-li-mét đều lộ ra vẻ thiếu nữ say tình…
Sặc… quả nhiên linh
nghiệm. Kể ra hôn cô ta thì cũng chẳng mất mát gì, bởi tôi đã từng hôn
nhiều người còn thú vị hơn cơ – nữ thì tôi hôn chị họ tôi, nam thì cũng
hôn NPC, Kenshin rồi. Còn quái gì phải sợ nữa? Tuy nhiên, hôn cô nàng
trước ba tên đang ngùn ngụt bốc hỏa kia, kiếp này tôi sẽ chẳng có lấy
một ngày bình an mất. Du sẽ khóc tới sụp Vạn Lý Trường Thành* cho xem,
còn Tà Linh sẽ tặng tôi nguyên bài cải lương về chuyện trinh tiết thiếu
nữ, Tình Thiên rất có thể sẽ tức phát rồ và đòi sống đòi chết đánh ghen
với Phượng Hoàng.
(*Khóc Tới sụp Vạn Lý Trường Thành: Có một
giai thoại về câu nói này như sau: Xây dựng Vạn Lý Trường Thành khiến
rất nhiều người chết nên người Trung Hoa xưa không ai muốn đi xây thành. Tuy nhiên vị hoàng đế ngày đó bắt tất cả những người đàn ông trong nước phải làm phu dịch dựng trường thành. Mạnh Khương Nữ chỉ vừa xuất giá,
chồng nàng đã bị bắt đi làm phu xây thành, và không may chàng chết đi.
Truyền thuyết kể rằng nàng khóc ròng rã mấy ngày đêm dưới bức thành
chồng nàng chết, khóc đến khi phần thành dựng dang dở này lung lay và
sụp đổ mới thôi. – nhóm PR.)
Thấy tôi do dự, Phượng Hoàng mở đôi
mắt mọng nước, nhưng cô cố kìm cho nước mắt không chảy ra. Thật là…
khiến người ta đau lòng nha!
Tôi lập tức quyết định. Tôi không do dự nâng khuôn mặt sửng sốt của Phượng Hoàng lên và dồn dập hôn xuống.
“Hôn kiểu rắn*, Vương Tử, làm một phát hôn kiểu rắn là khiến Phượng Hoàng
kia tâm thần mê mẩn anh luôn.” Tiểu Long Nữ phấn khích dị thường đứng
một bên cổ vũ chúng tôi nhiệt tình hết mình.
(*Hôn kiểu rắn: phát âm tiếng Trung là Xà Vẫn, gần giống như nụ hôn dùng lưỡi, Tiểu Long Nữ ám chỉ nụ hôn kiểu Pháp. – nhóm PR)
Hôn kiểu rắn? Hôn kiểu rắn là gì? Hôn con rắn hử? Tôi lúng túng.
“Cứ đút lưỡi anh vào miệng cô ta rồi ngoáy ngoáy xung quanh, thế là hôn kiểu rắn đấy.” Giọng Tiểu Long Nữ vang lên trên kênh PM.
Ồ…Tôi làm theo hướng dẫn, đưa lưỡi vào miệng Phượng Hoàng rồi lượn mấy vòng.
Cuối cùng, khi khó thở, tôi ngừng hôn và liếm môi mình, Phượng Hoàng vừa ăn kẹo à? Sao miệng cô ấy ngọt quá vậy?
“Kích thích quá đi…”
Tiểu Long Nữ phấn khích gào lên. Tôi lườm cổ, nghĩ thầm, Ê, Tiểu Long
Nữ, cô có muốn thử cũng làm ơn đừng lộ bộ mặt mong chờ như vậy chứ! Kiềm chế một chút không được sao?
Tôi nhìn xuống xem Phượng Hoàng thế nào rồi thì thấy đôi mắt cô ấy đã chuyển thành hai hình trái tim to
đùng, người mềm nhũn, chỉ nhờ tay tôi đỡ nên mới còn đứng được… Có nhất
thiết phải khoa trương như vậy không? Mình chỉ thấy hơi tê một chút và
rất ngọt thôi à! Tôi xoa xoa má và quyết định không nghĩ thêm gì nữa cho nhọc óc. Miễn là tôi dụ được Phượng Hoàng tránh xa khỏi Phạm là tốt
rồi. Bây giờ phải đi giải quyết ba oán linh đang ghen nổ đom đóm mắt kia nữa!
Tôi trao Phượng Hoàng vẫn còn ngất ngây con gà tây cho chị
gái cô, Bạch Điểu, rồi từ tốn đi tới chỗ ba người kinh hoàng đến độ sớm
hóa thành tượng đá. Đầu tiên, tôi bước về phía Tình Thiên và mỉm cười
với cô ấy, cô nàng không thể cưỡng lại cũng cười cười với tôi, sau đó…
Tôi bổn cũ soạn lại, cũng dùng nụ hôn kiểu rắn với cô ấy luôn. Nhìn đôi
mắt trái tim quay cuồng của cô gái đang ngây ngất trong vòng tay tôi,
tôi đột nhiên cảm thấy trò này đúng là cực kì vui!
Tôi đẩy Tình
Thiên qua chỗ Mai Khôi và quay đầu nhìn hai chàng trai. Hôn con gái tôi
chẳng nề hà, nhưng đằng này là tụi con trai… Nói cho cùng, tôi vẫn là
một thiếu nữ dễ thương, làm vậy thật là coi không thuận! Nhưng tôi thực
sự muốn biết hôn con trai hay hôn con gái thích hơn.
“Vương Tử
Điện hạ…” Du dùng đôi mắt lệ tuôn như thác nhìn tôi, giọng hắn ta vô
cùng sầu não. Tôi nghĩ thầm, Được rồi, tôi hôn anh ta một lần cũng được, nhìn hắn đáng thương thế kia cơ mà… Nhưng khi tôi đang bước về phía
hắn, và mặt Du trông cũng rất ngây ngất thì…
“Cấm em hôn hắn;
chuyện hôn con gái để sau, nhưng anh Cấm! Em! Hôn! Du!” Lửa hận của Tà
Linh bốc ngùn ngụt, tưởng như có thể thiêu đốt mọi thứ. Tôi dừng bước,
và vì tôi còn muốn sống thọ, nên tôi nhún vai nhìn Du.
“Tà Linh, rốt cuộc cậu thù tôi đến độ nào vậy?” Mặt Du vô cùng bi phẫn.
“Huyết Hải Thâm Thù*!” Tà Linh quay lại trừng mắt.
(*Huyết Hải Thâm Thù: thù hận sâu như biển máu. Câu này vốn dùng để chỉ những
loại thù hận vô cùng sâu đậm, ví dụ như kẻ thù giết cha mẹ của bạn. Còn
về phần biển máu, ý muốn nói bạn thù ai đến độ muốn thấy máu hắn chảy
thành ‘biển’ luôn. – nhóm PR)
Tôi quay đầu lại, chẳng cần quan tâm đến cặp oan gia rỗi hơi kia nữa, lại phát hiện ra… đói rã ra rồi. “Tiểu Long Nữ, anh đói!”
Tiểu Long Nữ dùng ánh mắt ‘đây biết trước rồi’ nhìn tôi, “Thức ăn chuẩn bị
sẵn sàng rồi. Anh có thể làm quen với vài thành viên mới trong lúc ăn
luôn, như Bạch Điểu, chồng chị ấy Song Ngoại và “bố mẹ” của Phong Vô
Tình nữa.”
” “Bố mẹ” của Phong Vô Tình?” Tôi cố ý nhấn mạnh từ
“bố mẹ”. Nếu tôi không lầm thì tôi với thằng nhỏ là cùng một mẹ sinh ra
ấy nhỉ?
“Phải, trận chiến này “bố mẹ” của anh ta đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, hơn nữa họ còn quyết định ở lại định cư tại thành phố.”
Tiểu Long Nữ nói, cũng cố ý nhấn mạnh từ “bố mẹ” như tôi.
“…” Vai tôi rũ xuống, bão cũ vừa tan, bão mới đã ập tới – tôi bắt đầu nghi ngờ
có phải năm nay tôi quên cầu phúc vị thái tuế nào không.
Tôi theo Tiểu Long Nữ vào phòng ăn…và bắt đầu toát mồ hôi như điên. Là ai kết
hôn vậy? Sao trong này giống tiệc cưới quá vậy? Tôi chỉ thấy khắp phòng
giăng đầy đèn lồng và dây hoa với tông màu đỏ chủ đạo, mọi người đều đã
yên vị bên chiếc bàn tròn khổng lồ, mở to mắt háo hức nhìn tôi bước vào. Đột nhiên tôi cảm thấy tôi và Tiểu Long Nữ như tân lang tân nương vào
hành lễ vậy. Tôi còn phải liếc ra sau xem có cái tờ “Cung Hỷ” to tổ bố
nào dán trên tường không.
Cái khỉ gì…? Tôi quay đầu lại nhìn,
thấy hai chữ đỏ quạch què như máu chẳng biết dùng màu hay dùng máu viết
lên, hình như mới viết tức thì, lại còn nhễu tóc tách xuống sàn!
“Lãnh chúa, ngài có muốn xem qua sổ sách tài chính của Vô Ngân Thành thời
gian qua không?” Một khuôn mặt lạ hoắc… hình như là Bạch Điểu mà Tiểu
Long Nữ đã nói qua cho tôi! Cô cầm trên tay một xấp tư liệu dày cộp,
chặn đường tôi đến bên bàn ăn dễ thương của tôi, vẻ mặt cung kính nhưng
không khiêm nhường chậm rãi tiến Tới.
“Ăn cái đã.” Tôi phẩy tay; còn gì quan trọng hơn việc ăn uống cơ chứ.
Nghe vậy, Bạch Điểu bỏ xấp giấy ra khỏi tay và nói, “Vâng, thưa Lãnh chúa. Vậy mời ngài tuyên bố bắt đầu bữa tiệc.”
Tôi cọ cọ tay vào mũi, có chút không quen với chuyện được mọi người dùng kính ngữ nói chuyện, “Mọi người, bắt đầu ăn đi.”
Đám đông im lặng cùng phấn khởi nâng đũa, tôi cũng háo hức ngồi xuống ghế
để thưởng thức bữa ăn thịnh soạn gồm…cơm trắng, ruốc và canh trứng á?
Tôi chớp chớp mắt liên hồi nhưng vẫn chỉ có ba món đó. Không thể thế
được…Hay đây chỉ là món khai vị? “Tiểu Long Nữ, đây là…”
“Món chính đấy.” Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Tiểu Long Nữ dửng dưng trả lời không do dự.
“Đây…” Khóe miệng tôi giật giật, tôi nhớ lại có lần Trác ca ca nói với tôi
chuyện tài chính của Vô Ngân Thành đang thâm hụt trầm trọng. Nhưng có
cần phải khoa trương như vậy không?
“Sao hả em? Có người bỏ tận
5000 pha lê qua Lục Địa Phía Đông chơi mà lại phàn nàn về những món này
à?” Giọng Vũ Liên đại tẩu rất ấm áp, nhưng tôi cảm tưởng như mình đang
rơi vào một hố băng lạnh toát, tôi không ngừng run rẩy.
“Quả là
mĩ vị nhân gian nha. Em, em sống đến tuổi này vẫn chưa từng được thưởng
thức món ăn đặc sắc có lợi cho sức khỏe như vậy.” Để chứng tỏ quan điểm, tôi còn nâng vội bát cơm và lấy và để.
Vũ Liên đại tẩu mỉm cười nhỏ nhẻ, “Lần này đi chơi xem ra Vương Tử được ăn sung mặc sướng rồi nhỉ?”
Dạ… Mồ hôi tôi đổ đầm đìa. Đột nhiên, tôi chợt nhớ ra cách cứu bản thân
khỏi bị lột da, tôi túm lấy cái túi đồ và lôi ra một khối hồng ngọc đỏ
lóng lánh (Mọi người nhớ chứ? Cái viên ngọc ngoài của động của ai đó đó
ý… Trước khi đi tôi có lén thó nó.) Tôi cung kính dâng cả hai tay, “Đại
tẩu, đây là món quà hèn mọn của em trai cho chị, mong chị không cười
chê.”
Vũ Liên đại tẩu ra dấu cho Phượng Hoàng cầm lấy viên hồng
ngọc. Phượng Hoàng lại còn… ngửi ngửi viên hồng ngọc rồi nói, “Đáng giá
3000 pha lê.”
Êu, em là phượng hoàng mà, đâu phải cún…mà hít với chả ngửi?
Vũ Liên đại tẩu liếc mắt nhìn Tiểu Long Nữ, cổ lập tức đặt đũa xuống và
nói với giọng vô cùng đứng đắn, “Vương Tử, vì tình hình tài chính của
thành phố vô cùng khủng hoảng, nên bọn em quyết định để anh đi kiếm
tiền.”
Tôi chỉ vào chóp mũi mình, mặt mày bàng hoàng, Tôi? Kiếm
tiền? Bảo đây đi tiêu tiền còn nghe đư… Chẳng lẽ! Chẳng lẽ mấy người
định đem tôi làm trai bao hay sao? Tôi tái mặt, hỏi lại, “Kiếm kiểu gì?”
Doll đột nhiên cười rạng rỡ, “Vương Tử ca ca rất đẹp trai!”
Tiểu Long Nữ gật đầu, “Với lại danh tiếng Huyết Yêu nổi lắm đó.”
Xong rồi, xong rồi, mấy người muốn bán tôi làm trai bao thật sao? Lần đầu
tôi đi làm lại là bán thân à? Không được, nhất định không được, nếu tin
này truyền ra ngoài thì một cô gái như tôi còn mặt mũi nào mà sống tiếp
chứ? Tuyệt đối không được… Nhưng mà, nụ cười kinh dị của Vũ Liên đại tẩu trước mặt tôi càng ngày càng nồng thắm… Hức, làm kỹ nam, không bán
thân, bán nụ cười thì còn chấp nhận… Tôi lại liếc khuôn mặt tươi cười
của Vũ Liên đại tẩu…Hức, thôi thì cùng lắm chỉ chịu bán thân cho ‘mỹ nữ’ thôi.
“Nghe Tiểu Long Nữ bảo, em hát hay lắm hả?” Lang đại ca đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tôi choáng váng, Tôi mà hát hay á? Tôi nhìn Tiểu Long Nữ với khuôn mặt hoài nghi.
“Chẳng phải trước đây anh đã hát bài “It’s My Life” cho em nghe sao?” Tiểu
Long Nữ nhướn mày, “Em dám chắc giọng anh với giọng ca sĩ cũng ngang cơ
đấy.”
“Vương Tử, em cứ hát, tôi sẽ đệm đàn.” Du nâng cao cây cổ cầm lên và bắt đầu gảy vài nốt.
Cổ cầm đệm nhạc rock & roll á? Không được rồi? Ca sĩ có nhân từ không
đội mồ đứng dậy mắng cha mắng mẹ hắn, cổ cầm kia cũng nhất định đứt dây… Nhưng, trước ánh mắt mong chờ của đám đông khán giả, làm sao tôi dám
xấu mặt nói không chứ, vậy nên không còn cách nào khác, tôi đành thảo
luận lại với Du vấn đề lựa bài, “Ta nên thay một bài trữ tình hơn, bài
kia không hợp để đệm cổ cầm.”
“Bài nào bây giờ?” Du hỏi.
Không cần đến hai giây suy nghĩ, tôi nói, “Mộng ước được bay.”
Khi Du gảy những thanh nốt đầu tiên, tôi như đắm mình trong tiếng nhạc, tôi mở miệng cất lời ca.
Mộng ước được bay
Bay lượn cùng đôi cánh chẳng còn gì kinh ngạc, lông vũ thật mềm mại
Mộng ước nặng như gánh, muốn tung cánh bay còn gian nan
Tôi nhảy, tôi vươn mình, tôi cố gắng
Tôi ngã, tôi đau, tôi thương lòng
Vượt qua tâm, vượt qua khổ, lại không vượt nổi tình
Bước bước cuối, tổn thương mình, tổn thương người, lại không tổn thương nổi vĩnh hằng
Truyền thuyết đều dùng bi, dùng khổ, dùng cay đắng tạo thành
Lòng rung động vì ước muốn được bay, bay cao hơn nữa
Mộng ước được bay.
Lời Ngự Ngã
Tôi ngừng tiếng ca, hít sâu vào, dần thoát khỏi tình cảm mà lời ca đem lại. Khi mở mắt, tôi thấy toàn bộ mọi người đều trong bộ dạng say đắm. Tôi
chỉ biết xoa xoa mặt, Tôi hát hay thế cơ à?
Vũ Liên đại tẩu là
người đầu tiên mở mắt ra; hào quang trong mắt chị bắn ra bốn phía, còn
phấn khích phun ra một câu, “Phát tài rồi!”
“Hả?” Ý chị ấy là gì? Sao mình lại cảm thấy bất an rồi nè, tôi lại còn liếc thấy bố mẹ tôi
ngồi yên vị bên trái tôi vẻ mặt đăm chiêu như vậy? Nghĩ vậy, quả tim
trong lồng ngực lại đập nhanh hơn mấy nhịp.