[12 Chòm Sao] The Vampire&#39s Legend

Chương 36

Capricorn cảm giác mình đang nằm trên một thứ gì đó mềm mại và ấm áp. Cả cơ thể cô mang theo sự mệt mỏi rã rời khiến cho cô không muốn di chuyển cơ thể của mình nhưng cô vẫn khẽ duỗi tay ra, gối đầu lên cái gối ôm mềm mại, tay thuận thế ôm chặt chiếc gối hơn, thay đổi tư thế nằm cho thoải mái rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Tuy nhiên, cô không hề hay biết

Nhìn cô như thế, anh không khỏi buồn cười. Chẳng lẽ cô không nhận ra được mình đang bị đặt vào tình thế gì sao? Nhưng mà, anh khẽ thở dài. Cô cũng là do anh nên mới mệt mỏi như thế này, mà hình như cô cũng ốm hơn so với lúc đi. Anh thật muốn bồi bổ cô cho béo tốt một chút để ôm cho dễ chịu.

- Ha ha! - Anh bỗng giật mình, rồi cười nhẹ.

Anh đã quên mất một điều rất quan trọng: Anh và cô là kẻ thù!

Đôi mắt anh bỗng trở nên thật đáng sợ, thâm trầm tựa như bóng tối vào buổi đêm không trăng.

Capricorn... Anh khẽ chạm vào má cô. Má của cô vẫn còn hằn rõ năm dấu ngón tay, chắc hẳn là lúc đó cô rất đau đớn, nhưng mà liệu cô có biết nỗi đau của anh khi bị phản bội còn đau hơn gấp trăm lần?

Tên của cô... Ha ha... Đáng ra ngay sau khi lấy lại được trí nhớ, anh phải biết cô là ai chứ? Tại sao lại không hề hay biết? Capricorn ! Tại sao anh lại không nhớ ra sớm hơn cơ chứ? Cô là con gái độc nhất của hoàng đế các vampire!

Hàng lông mày của anh nhíu chặt lại. Tại sao chứ? Tại sao cô lại là vampire? Giá như... Giá như cô là con người... Anh nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, trong đầu là những suy nghĩ đấu tranh kịch liệt. Chết tiệt! Tại sao lại thành ra thế này?

Anh tự cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn. Anh hận cô đến tận xương tuỷ vì đã lừa dối anh. Anh hận cô đến mức rất muốn giao cô cho bọn tra khảo, nhìn cô bị bọn chúng tra tấn liên tục đến mức chết đi sống lại nhưng vì cái tế bào chết tiệt trên cơ thể kia mà cô sẽ không bao giờ chết. Anh thật sự rất muốn chứng kiến từng cơn đau đớn hành hạ cô như thế nào nhưng tại sao? Khi nhìn cô bị đứa con gái kia tát một cái, anh lại không tài nào chịu được? Tất cả những gì anh muốn làm lúc đó chỉ là tìm mọi cách kéo Carpricorn ra khỏi những xiềng xích đã rỉ sét đang cào mạnh vào làn da trắng tái nhợt của cô.

- Capricorn... - Anh khẽ kêu, giọng nói đầy thâm tình nhưng cũng đủ nhẹ nhàng để cho cô không bị thức giấc.

Tại sao anh và cô lại vướng vào cả mớ rắc rối và hỗn loạn như thế này?

~o0o~​


Taurus trừng mắt nhìn Cancer bộc phát cơn giận dữ, anh không thể tin vào mắt mình. Tại sao Cancer lại có thể nổi giận đến như vậy? Nhìn đôi mắt vằn tia máu của cậu mà anh không khỏi khó chịu. Tại sao lại là lỗi của anh? Anh luôn giúp đỡ cô, anh bảo vệ cô, anh giúp cô tránh khỏi mọi đau khổ có thể đến với cô nhưng tại sao...

- Tôi không hề hại cô ấy! - Taurus chậm rãi nói.

Một câu đơn giản, nhưng không hiểu tại sao lại khó nhọc đến như vậy? Tại sao câu nói này lại nặng nề đến như vậy?

- Vì anh mà cô ta không có lí do để sống! - Cancer vẫn chưa hết tức giận, cậu tiếp tục hét lên - Tại sao anh lại có thể độc ác đến như vậy? Cô ta đã làm gì anh? Cô ta là con người! Cô ta có suy nghĩ, cô ta có cảm xúc! Anh là đồ độc ác khi lợi dụng cảm xúc của cô ta!

Cancer run người lên. Anh không ngờ bản thân lại có thể thốt lên những lời như vậy nhưng anh thật sự không thể chịu được! Kí ức của Virgo... Đó là kí ức kinh khủng nhất mà anh từng đọc! Cancer bỗng nhiên cảm thấy ngưỡng mộ cô. Làm sao cô có thể chịu được cuộc sống như vậy trong bấy nhiêu năm?

Cổ họng Taurus bắt đầu khô đi. Anh không tài nào phản bác được lời của Cancer. Sự thật là thế... Nhưng anh không tài nào chấp nhận được! Anh chỉ muốn giúp cô, cứu cô tránh khỏi tương lai tối đen như hố sâu tuyệt vọng thôi, chẳng lẽ... Anh làm như vậy lại là sai sao?

- Virgo! Tôi biết cô có thể nghe thấy tôi! - Cancer áp trán mình với trán cô, giọng nói dịu dàng hết mức có thể - Cô nghe tôi nói. Cô còn sống! Cuộc đời của cô vẫn còn rất dài, vì vậy nên hãy mở mắt ra đi.

"Tôi không muốn sống nữa. Tôi thậm chí không phải con người!" - Luồng suy nghĩ của Virgo truyền vào anh.

Khi cơ thể rơi vào trạng thái chết giả, anh luôn dễ dàng đọc được suy nghĩ của họ.

- Là con người quan trọng lắm sao? - Cancer hỏi cô.

"Tôi bây giờ không là gì cả."

- Sai! Cô là một người rất quan trọng đối với Carpricornus. Chính cô ấy đã nhờ tôi cứu cô. - Cancer nói, mắt đau đáu nhìn vào Taurus.

Cancer biết Taurus hiểu, nhắc tới Taurus bây giờ chỉ khiến cho mọi thứ phức tạp hơn.

"Carpricorn...?"

- Đúng vậy. Tôi cũng hi vọng cô sẽ trở về. - Đôi mắt Cancer trở nên mờ ảo nhưng giọng nói của anh vẫn vậy, dịu dàng và chậm rãi.

"Tôi không cần! Tôi muốn đươjc chết đi!"

Cancer cả người đầy mồ hôi, khẽ thở dài rồi buông tay ra khỏi đầu Virgo, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lo lắng của Taurus.

- Tôi muốn anh hứa một chuyện.

- Chuyện gì?

- Nếu tôi có thể cứu được cô ấy, cô ấy sẽ trở thành thành viên cùa gia tộc Santi Clare, cả đời sống dưới sự bảo vệ của gia tộc tôi.

- Không thể được!

Taurus trả lời ngay tức thì, trừng mắt nhìn Cancer.

Tại sao anh phải trao cô cho hắn ta chứ? Bất kì thứ gì, bất kì ai thì Cancer cũng có được! Lần này ngay cả Virgo mà hắn ta cũng muốn?

- Ở cạnh anh là cả một cực hình đối với cô ấy! - Cancer lạnh lùng nói - Chỉ khi sống ở nơi khác cô ấy mới có thể sống lại được, chỉ khi không có anh, cô ấy mới có cơ hội sống!

Cancer không hề nói dối. Tất cả những gì anh nói đều là sự thật, nỗi đau mà Taurus tạo ra cho Virgo quá lớn! Bây giờ lại cộng thêm cả nỗi đau và thất vọng khi biết mình không phải con người. Virgo không có khả năng chịu đựng nỗi đau đó!

Bỗng nhiên, Cancer nghĩ đến Song Ngư. Liệu có khi nào anh sẽ khiến cho cô trở nên như vậy? Cancer nhớ về tập tục nô lệ máu của vampire... Trong đầu anh là những suy nghĩ kì lạ và bất đồng không tài nào hiểu được.

- Làm sao tôi tin cậu được? - Taurus nhếch mép nhìn Cancer đang bần thần đứng đó, hai tay anh nắm chặt lại.

- Tin hay không tùy anh nhưng hãy nhớ tôi là người duy nhất giúp được cô ấy! - Cancer trừng mắt nhìn Taurus - Grus sẽ không giúp cô ta đâu! Anh biết rõ Grus ghét con người cỡ nào mà?

Cancer nói đúng. Grus chắc chắn sẽ không giúp! Taurus tức giận nhìn Cancer rồi lại nhìn Virgo.

Cơ thể Virgo càng ngày càng lạnh, dường như anh không thể nào cảm nhận được chút sinh khí gì của cô nữa mà chỉ có thể tin cô vẫn còn sống qua từng đợt thở yếu ớt, nặng nhọc.

- Quyết định đi! - Cancer đương nhiên nhìn ra suy nghĩ của Taurus nên liền hối thúc anh - Cô ấy không thể cầm cự lâu nữa đâu!

Virgo đúng là không thể nào chống cự tiếp được nữa, Cancer biết rõ vì số sinh khí con người anh truyền cho cô đã gần cạn kiệt. Một phần là do khí của điểu tộc trong người cô đang ăn mòn sinh khí của con người nên sinh khí mất đi càng nhanh!

- Được! - Giọng nói méo mó được phát ra, bay vào tai Cancer.

Quai hàm Taurus bạnh ra, căng cứng lại, hai hàm răng nghiến siết vào nhau, giọng nói bị biến dạng rít qua kẽ răng khiến cho Cancer cảm nhận rất rõ sự mâu thuẫn trong Taurus. Anh ta có tính chiếm hữu quá cao!

- Tốt! - Cancer như rất hài lòng, bước nhanh về phía Virgo - Virgo! Hãy sống lại đi!

"Không! Tôi không muốn sống nữa." - Giọng nói của Virgo vang lên trong đầu cậu.

- Tại sao chứ? - Cancer hỏi cô, mặc kệ đôi mắt ngạc nhiên của Taurus.

"Tôi không là ai nữa! Tôi không còn là người nữa!"

- Cái gì? - Cancer ngạc nhiên.

Giọng nói của Virgo đến từ hư không, hoàn toàn không bị xen lẫn bởi tiếng nghẹn ngào khóc lóc hay nấc lên mà chỉ là giọng nói của cô. Ấy vậy mà Cancer vẫn hoàn toàn cảm nhận được sự đau khổ và đau đớn của cô.

Cancer đưa một tay chạm vào tay Taurus, anh để Taurus nghe thấy giọng nói của Virgo.

- Cậu muốn làm gì? - Taurus nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- Im lặng mà nghe đi! - Cancer quát.

Mặt Taurus tối sầm.

Đường đường là hoàng tử của giới vampire, ấy vậy mà một tên bá tước ranh có quyền quát mắng anh sao? Nếu không phải do gia tộc Santi Clare hùng mạnh và được hoàng đế yêu quý, hắn ta còn lâu mới có quyền gặp anh!

Đang định nhắc nhở Cancer về thân phận của mình, một âm thanh mềm mại lọt vào tai anh khiến Taurus sững người.

"Tôi không còn là người nữa! Máu của tôi không còn là máu thuần nữa! Taurus cũng sẽ không cần tôi nữa!"

Cái gì?

- Vậy cô có muốn trở về với hắn ta không? - Cancer ngạc nhiên hỏi cô.

"Không! Tôi không muốn gặp anh ta!"

Khi con người còn sống, họ có khả năng nhận thức những gì xung quanh mình và có thể che giấu được cảm xúc, suy nghĩ của bản thân họ nhưng khi họ chỉ còn lại linh hồn, tất cả những gì sâu thẳm nhất, sơ khai nhất đều được phơi bày ra.

Vì vậy mà những cảm xúc của Virgo đối với Taurus Cancer đều có thể hỏi cô và tất cả những gì cô trả lời đều là sự thật.

- Tại sao? - Cancer siết chặt tay Taurus, anh nhíu mày hỏi cô.

"Bởi vì anh ta không cho tôi tự do! Tôi không muốn làm một con búp bê trang trí trong căn phòng lạnh lẽo ấy! Tôi muốn được đi tìm hiểu về người phụ nữ đó! Tôi muốn được hít thở không khí trong lành! Tôi muốn được sống một cuộc đời của con người bình thường! Tại sao tôi không được như vậy cơ chứ?"

Giọng nói của Virgo như đang nói một chuyện rất bình thường nhưng những gì cô nói lại gây chấn động mạnh với cả Cancer và Taurus.

Taurus như quay cuồng. Tất cả những gì anh cho là tốt cho cô lại khiến cho cô khổ sở đến mức này.

- Tôi sẽ giúp cô! - Cancer thở dài - Ngoại trừ việc cho cô một cuộc sống bình thường, tất cả mọi thứ khác tôi đều sẽ giúp cô. Hãy tin tôi!

"Anh sẽ giúp tôi?"

- Đúng vậy! Giống như Scorpio!

Cancer khẽ mỉm cười một cách dịu dàng. Cậu đang cười với cô mặc dù cô không hề nhìn thấy nụ cười hiếm có đó!

- Tôi chắc chắn sẽ giúp cô!

Taurus nhìn Cancer dịu dàng nói chuyện với Virgo mà lòng đầy khó chịu. Tại sao anh giúp cô, cô lại cho rằng anh hại cô còn khi Cancer nói sẽ giúp cô thì cô lại tin? Scorpio cũng vậy! Virgo cũng vậy! Anh có gì thua hắn ta chứ?

"Được!" - Virgo quyết định ngay. Dường như lời nói của Cancer có sức tác động cực lớn đối với Virgo, đặc biệt là sau khi Scorpio được nhắc đến.

Ngay khi Virgo chấp thuận, Cancer lập tức dùng hết sức đẩy Taurus ra xa hết mức có thể rồi hai tay cậu nắm chặt hai bả vai cô, nhấc cô ngồi dậy, nhắm chặt mắt lại, miệng lẩm nhẩm đọc một thứ tiếng cổ xưa kì lạ mà Taurus không thể nào hiểu được nhưng có vẻ như nó đang có tác dụng khi mà cơ thể của Virgo đang dần sáng lên, giật liên hồi. Dường như có một sự thay đổi đang xảy ra trong cô và ngay sau đó, ánh sáng chói chang soi rọi cả căn phòng khiến cho Taurus phải nhắm chặt mắt lại.

Một cơn gió thoảng qua khiến trước mặt anh lạnh ngắt nhưng anh vẫn không thể nào mở mắt ra trước ánh sáng này, chỉ có thể đứng im nghe những âm thanh kì lạ đang xuất hiện. Như có cái gì đó đang ngọ nguật, nhớp nháp cùng với những tiếng phành phạch kì lạ.

Đến khi mở mắt ra được, trước mặt Taurus là hình ảnh của Virgo đang ngủ ngồi trên giường, đôi mắt của cô vẫn khép lại nhưng ở phía lưng cô, có hai cái cánh nhỏ đang phe phẩy.

Đôi cánh màu trắng muốt nhỏ xíu, dính đầy những chất lỏng nhầy nhụa sền sệt lên nhưng vẫn đang nhẹ nhàng phe phẩy.

Taurus không tin vào mắt mình! Virgo đã chính thức trở thành người lai rồi! Cô đã mang dòng máu của Điểu Tộc rồi.

- A! - Taurus giật mình nhìn sang phía Cancer.

Cả hai cánh tay của Cancer đều đầy máu. Lúc này Taurus mới để ý, lưng của Virgo cũng vậy. Anh không hiểu điều gì đã xảy ra nhưng căn phòng này bây giờ ngập tràn mùi máu tươi khiến cho anh bỗng nhiên cảm thấy xây xẩm, đôi mắt dần biến thành màu đỏ.

Anh không có khả năng kiềm chế cơn khát tốt như Cancer. Đặc biệt, máu của Virgo luôn luôn kích thích anh nên anh không bao giờ muốn hút máu cô vì sợ mình sẽ không kiềm chế được. Bây giờ cho dù dòng máu của Điểu Tộc đang cuồn cuộn chảy trong người cô nhưng hương thơm và sức quyến rũ của nó vẫn không thay đổi.

Đôi chân anh bước về phía hai người họ trong sự vô thức và sự điều khiển bởi cơn thèm máu người của anh...

"Chạy đi!" - Taurus chỉ suy nghĩ như vậy, dòng suy nghĩ cuối cùng trước khi anh hoàn toàn mất đi ý thức.