[12 Chòm sao] School

Chương 50: Không nên đánh giá thấp học sinh lớp S

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Ảnh Lương Trúc Thảo - Bạn gái hiện tại của Song Tử]

-------------------------------

- Giấy gói hoa mẫu mới, con lấy rồi. Con đang trên đường về.

Bảo Bình vừa ra khỏi cửa hàng phân phối dụng cụ gói hoa, thì nhận được điện thoại của mẹ mình. Mỗi tuần, chú Tô, nhân viên của cửa hàng phân phối sẽ đi giao đồ đến cho tiệm hoa nhà Bảo Bình. Nhưng hôm nay, chú Tô giao sót một lô giấy gói hoa. Từ quận Zolia sang quận Zoom khá xa, cùng với chú Tô còn nhiều chỗ phải giao hàng khác, nên không thể làm khó chú ấy quay về lấy hàng còn sót. Mà lô giấy gói hoa kia là mẫu mới, rất cần thiết, nên mẹ Bảo Bình đã gọi cô, tan học thì ghé qua Zolia lấy. Vì quận Zolia kế bên quận Zodica.

 Chỉ có điều, cửa hàng này không nằm ở ngoài đường lớn hay hẻm lớn. Mà lại nằm trong hẻm nhỏ hẹp sâu tít bên trong khu dân cư.

- Tránh ra, mấy người điếc hết rồi à?

Khi Bảo Bình bước được vài bước sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, thì có một giọng nữ lớn tiếng quát lên, ngữ điệu vô cùng tức giận:

- Mấy người còn dám đến gần, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!

"Cảnh sát?"

Hai chữ cảnh sát khiến Bảo Bình có chút giật mình. Dường như người phụ nữ ấy đang gặp chuyện không lành. Bảo Bình rón rét bước đến, liền nhìn thấy một đám người đàn ông trông vô cùng xấu xa đang bao vậy một cô gái trẻ. 

- Này cô em, ngoan ngoãn một chút đi. Làm ồn như vậy là không hay đâu.

Một kẻ cầm chiếc gậy gỗ, đập đập vào vai tỏ vẻ đáng sợ mà lên tiếng. Những kẻ còn lại cũng mở lời dụ dỗ:

- Tụi này đang cần ít tiền. Mau đưa hết tiền trong chiếc túi này ra, thì tụi này sẽ không làm phiền cô em nữa!

- Vì cưng cũng xinh đẹp nên tụi này mới nhẹ tay như vậy đấy. Nên nghe lời chút đi!

Bọn chúng từ từ tiến lại gần cô gái có vẻ ngoài vô cùng cao quý. Nhìn vào cũng biết, đây là một vị tiểu thư con nhà giàu. Cô gái xinh đẹp hoang mang lùi bước, sắc mặt lo sợ:

- T-Tôi không... không có tiền mặt... 

- Nếu không có tiền mặt thì đưa hết tài sản có giá trị đây! Không thì đừng trách bọn tao không nhân từ!

- Dạ cảnh sát phường 6, quận Zolia ạ? 

Bọn cướp vặt vừa định xông đến cướp đi chiếc giỏ hàng hiệu của nữ tiểu thư giàu có, thì lại có một giọng nói lớn vang lên. Có vẻ như cố tình để bọn chúng nghe thấy, giọng nói ấy tiếp tục dõng dạc vang lên:

- Vâng! Ở con hẻm xx/yy/ Layer có một đám côn đồ đang muốn cướp tài sản một quý cô già có ạ! Các chú đang ở gần đây sao? Vậy mau mau đến chú nhé!

Lời này khiến đám côn đồ vô cùng kinh hãi. Tuy không biết chủ nhân của giọng nói kia là ai, nhưng bọn chúng đều e ngại cảnh sát, lập tức trao đổi ánh nhìn với nhau. 

- Oái! Không! Đồ của tôi!

Bọn chúng quyết định giật lấy chiếc giỏ của cô tiểu thư rồi bỏ chạy. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bảo Bình. Hóa ra là bọn chúng định làm liều. Cô tiểu thư kia lập tức đuổi theo, nhưng không thể đuổi kịp, thậm chí còn vấp ngã. Nhưng cô ấy vẫn không muốn từ bỏ. Đấy không phải động thái của một người tiếc tiền. Mà là thái độ của một người không muốn mất đi món đồ quý giá của mình. Có vẻ như trong chiếc giỏ ấy, có thứ quý giá của cô ấy.

Bảo Bình khẽ cắn môi dưới. 

Bốp!

Một trong những kẻ cướp vặt bị một thanh gỗ ném trúng, khiến hắn ta choáng đầu đứng không vững. Thanh gỗ này chính là khúc gỗ khi nãy hắn ta cầm để đe dọa cô tiểu thư. Nó được ném từ phía đằng sau.

Bọn họ quay lại, phía sau, ngoài cô tiểu thư giàu có ra, còn có thêm một người.

Là một nữ sinh cao trung.

- Tôi nói xạo đấy. Tôi chưa có gọi cảnh sát đâu, chỉ là dọa mấy người thôi.

Bảo Bình hành động khiến cả vị tiểu thư lẫn bọn cướp vặt đều ngoài ý muốn. Vì hành động này, chính là chán sống. Bọn cướp vặt kia bỏ chạy là vì sợ cảnh sát, giờ chúng biết cảnh sát không đến, cộng thêm có kẻ to gan lừa chúng ở đây. 

Bảo Bình chắc chắn sẽ bị chúng tính xổ.

Năm phút sau...

- Đây, đồ của cô.

Sắc mặt vị tiểu thư vô cùng kinh ngạc cùng ngưỡng mộ nhìn Bảo Bình. Chỉ là một cô bé học sinh, nhưng lại một mình đánh hạ được cả những ba người đàn ông trưởng thành. 

Nhìn ra suy nghĩ của cô tiểu thư, Bảo Bình cất giọng:

- Tuy họ to con và có thể lực hơn. Nhưng một thân luyện võ có đào tạo như tôi, tất nhiên vẫn chiến thắng mấy cái múa mèo của bọn chúng rồi.

- A... C-cảm ơn em.

Được giải đáp, cô tiểu thư mới ngỡ ngàng, sau đấy cảm tạ Bảo Bình. 

Ngay lúc này, có tiếng còi của xe cảnh sát, không lâu sau, có hai vị cảnh sát xuất hiện. Điều này, lại khiến cô tiểu thư bất ngờ. Bất giác quay sang nhìn Bảo Bình, như chờ lời giải thích. 

Rõ ràng Bảo Bình đã nói rằng cô chưa gọi cảnh sát mà?

Bảo Bình sau khi chào hỏi và tóm tắt tình hình lại cho cảnh sát, thì giải thích với cô tiểu thư:

- Lời vừa rồi của tôi mới là nói xạo đấy. Tôi nói vậy, thì mới khiến bọn cướp kia quay lại để tôi dễ dàng giải quyết hơn. Vì tôi không thể đuổi kịp bọn chúng để lấy lại túi xách cho chị.

- A... Em thật thông minh.

- Không đến mức đấy.

Trước sự cảm thán của vị tiểu thư, Bảo Bình lại vô cùng khiêm tốn. Thái độ của cô trước sau đều có chút khó gần. Nhưng vị tiểu thư này lại vô cùng biết ơn, nói:

- Vừa rồi em đã giúp chị! Chị thật sự rất cảm ơn em. Để đáp ơn, chị sẽ mới em một bữa có được không?

- Không cần đâu. Tôi chỉ tiện tay thôi. Chị không cần cảm kích quá đâu.

Bảo Bình nhanh chóng từ chối. Nhưng vị tiểu thư kia thật sự rất xem trọng Bảo Bình, quyết không từ bỏ:

- Em đừng như vậy! Em là ân nhân của chị! Trong túi xách này có một thứ rất quan trọng với chị, nó không bị cướp đi đều là nhờ em. Xin em đừng từ chối. Chờ bạn chị quay lại, chúng ta sẽ cùng---

- Chú cảnh sát, nhớ mang chị gái này đến đồn khai để lấy thông tin sự việc ạ!

Tiểu thư nhà giàu chưa bày tỏ xong, đã bị Bảo Bình ngắt lời. Quả nhiên, cảnh sát đã đến và mời cô tiểu thư cùng về đồn để giải quyết sự việc. Bảo Bình nhân cơ hội này liền tách khỏi cô tiểu thư, cúi chào:

- Tạm biệt chị.

Nói rồi cô cầm ba lô và túi giấy gói hoa chạy mất. Cô chỉ tùy tiện giúp người qua đường một chút thôi. Nếu sớm biết kết quả sẽ phiền phức như vậy, cô đã bỏ lơ nó. 

Những người nhà giàu, quả là rắc rối.

Giống hệt người nào đấy.

Sau khi cảnh sát đưa ba người đàn ông cướp vặt và cô tiểu thư rời khỏi hiện trường. Thì có một người bước ra từ một ngách nhỏ gần đấy. Anh ta nhẹ nhàng từng bước tiến đến nơi xảy ra sự việc rồi dừng lại. Dưới chân anh ta, là một bảng tên học sinh.

"Diệp Bảo Bình."

Hẳn là của cô nữ sinh vừa rồi đánh rơi. 

Vì anh ta đã chứng kiến toàn bộ sự việc đã xảy ra ở đây. Bắt đầu từ lúc vị tiểu thư kia đi lạc đến nơi này. Anh ta vốn dĩ muốn rời đi, cho đến khi phát hiện cũng có một người ngoài khác. Là nữ sinh cao trung tóc đen.

Quả nhiên, là đứa con của người đấy.

...

Tiệm cà phê Library - Quận Zendis...

 Tại một chiếc bàn trong góc tường của tiệm, bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Kỳ lạ vì sắc khí riêng của hai người đang ngồi ở đây. Một kẻ mang khí chất lạnh lẽo bất xâm. Một người mang theo sắc thái bối rối đầy luyến tiếc. Nói thế nào, cũng không hình dung được giữa hai bọn họ là mối quan hệ gì. Tuy chỉ ngồi ở nơi khuất mắt, nhưng vẫn ảnh hưởng đến những người xung quanh.

- S-Song Ngư... Chúng ta...

Cộp!

Lý Yên đã lấy hết dũng khí để lên tiếng, nhưng vừa mới nói được vài từ, Song Ngư đột ngột đặt mạnh cuốn sách xuống bàn, khiến cô giật cả mình.

Ánh mắt sắc lạnh của Song Ngư chiếu lên người Lý Yên, ngữ điệu lạnh nhạt nhắc nhở:

- Còn làm phiền tôi đọc sách một lần nữa, thì cậu sang bàn khác ngồi đi.

- Tớ...

Cạch!

Lý Yên cố chấp muốn nói điều mà mình ấp ủ bấy lâu. Nhưng Song Ngư lại đột ngột đứng dậy, trực tiếp mang theo ly nước của mình và đến một chiếc bàn khác ngồi. 

Trong lòng Lý Yên bị tổn thương sâu sắc. Song Ngư vẫn lạnh nhạt như vậy. Anh đã không còn như trước. Cô nhớ một Song Ngư ấm áp của trước đây. 

Làm sao cô có thể bày tỏ cảm xúc của mình khi anh vẫn luôn khép kín tâm tư như vậy?

Khó khăn lắm mới có dịp ở riêng hai người với Song Ngư. Cơ hội này sẽ không có lần hai, cô nên quyết tâm hơn mới đúng.

- Song Ng---

- Cậu đâu rồi? Chỉ lấy cái laptop mà lâu như vậy? Năm phút cũng là lâu rồi!

Khi Lý Yên quyết tâm muốn làm rõ ràng mọi thứ với Song Ngư, nhưng Song Ngư lại đang gọi điện hối thúc người còn lại trong nhóm học này. Qua lời nói, chứng tỏ Song Ngư rất ghét việc ở đây một mình với Lý Yên. Bọn họ chỉ mới vào quán hơn năm phút, mà Song Ngư đã tỏ thái độ chán ghét thế này. 

Lòng Lý Yên, lại càng thêm đau. 

Năm phút sau...

- Xin lỗi hai cậu nhé! Tớ đã mang lap đến rồi đây!

Rốt cuộc thì Kim Ngưu cũng có mặt. Vốn dĩ, hẹn học nhóm lần này là sự việc phát sinh ngoài ý muốn, vì cả Song Ngư và Kim Ngưu đều không biết hôm nay Lý Yên sẽ nhập học. Vì vậy, khi quyết định học nhóm, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn máy tính. Vì tiệm cà phê này nằm gần nhà Kim Ngưu, nên Kim Ngưu đã tranh thủ về nhà mượn laptop của Thiên Yết đến. 

Vì lý do này nên mới xảy ra chuyện Lý Yên và Song Ngư có mặt tại quán trước mà không có Kim Ngưu.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thở gấp cùng đẫm mổ hôi của Kim Ngưu, Song Ngư nhàn nhạt lên tiếng:

- Gì vậy? Có kẻ nào đuổi theo cậu à?

- Haha...

Kim Ngưu cười lên hai tiếng, nghe thật bất đắc dĩ. Sắc mặt cô có chút kiềm chế, nghiến răng:

- Còn không phải do cậu hối? Cái tên khỉ gió này.

- ...

Song Ngư không ngờ bộ dạng Kim Ngưu thế này là vì mình. Vừa rồi, anh vì quá chán ghét việc ở một mình Lý Yên nên mới gọi xem tình hình của Kim Ngưu. Hóa ra Kim Ngưu hiểu nhầm thành anh đang hối thúc cô. Điều này, khiến anh có chút bất ngờ, cũng có chút hài lòng.

- Ơ? Sao hai cậu lại tách nhau ra ngồi như vậy chứ?

 Kim Ngưu thấy Lý Yên và Song Ngư mỗi người ngồi một nơi, liền nối hai người họ lại. Cô nhắc nhở:

- Tớ biết hai cậu có chút khó xử khi phải cùng nhóm với nhau. Nhưn---

- Tớ, tớ không có khó xử.

Lý Yên e ngại lên tiếng, ánh mắt lén nhìn Song Ngư nhưng rồi quay đi, giải thích:

- Ý tớ là, tớ không lo ngại việc cùng nhóm với Song Ngư. Tớ rất vui là đằng khác!

- ... 

Từ thái độ đến lời nói, đặc biệt là ánh mắt lo sợ rồi rụt rè tránh đi của Lý Yên, cả Song Ngư và Kim Ngưu đều nhìn ra. Kim Ngưu liền quay sang, lườm Song Ngư, lời nói đầy ý từ:

- Ồ? Hóa ra người khó xử ở đây là cậu à? Bạn học Song Ngư? _Mặc cho vẻ mặt không phủ nhận của anh, cô tiếp tục khi dễ:

- Cậu có thể có thái độ chuyên nghiệp hơn không? Người lúc nào cũng ra dáng vẻ trưởng thành?

- H-học đi. Không có nhiều thời gian đâu.

Song Ngư có chút bối rối mà hắng giọng. Tay nhanh chóng giật lấy chiếc laptop từ Kim Ngưu và mở nó ra. Hình ảnh này của Song Ngư khiến Kim Ngưu hơi bất ngờ. Một kẻ luôn trêu đùa cô, vậy mà giờ đây lại bị cô trêu đùa lại. Hóa ra đây là cảm giác của thành công khi khiến đối phương phải bối rối. Thật thích thú.

- Ôi chết tiệt. Có mật khẩu à?

Kim Ngưu quên mất, laptop của Thiên Yết có mật khẩu. Mà sắc mặt của Song Ngư cũng không tốt cho lắm, lại phải mất thêm thời gian.

- Gì? Không phải chỉ cần nói ra là được à? _Kim Ngưu gọi điện cho Thiên Yết hỏi mật khẩu, nhưng cực kỳ sốc trước câu trả lời của Thiên Yết. Cô năn nỉ:

- Yên tâm, chị giữ bí mật cho mày. Hả? Rốt cuộc mật khẩu là gì mà mày phải đến tận đây để giải? Không phải là bí mật động trời của mày chứ? Vậy thì nhanh nhanh lên, ở cà phê Library gần nhà nhé!

Cuộc gọi với Thiên Yết kết thúc. Sắc mặt Song Ngư còn khó coi hơn cả ban đầu. Kim Ngưu nhìn thấy, ái ngại trấn tĩnh:

- Nào, nào. Trong lúc đấy, chúng ta tìm hiểu luận đề của mình trước là được mà. Hai cậu thông cảm.

- Tớ, tớ không sao đâu.

Lý Yên không hề để bụng chuyện này, lên tiếng giúp Kim Ngưu bớt cảm thấy có trách nhiệm. Song Ngư lại lười biếng nhả ra một câu:

- Để tôi về nhà lấy laptop của mình còn nhanh hơn.

- Thôi mà. Bạn bè cả, nể mặt nhau chút đi. Thiên Yết cũng có bí mật riêng mà. 

Mười phút sau...

- Ba người, quay mặt ra chỗ khác đi.

Trên đường về nhà, Thiên Yết phải bắt chuyến buýt khác để rẽ sang đường này. Đối diện với máy tính của mình mà cất giọng ra lệnh. Kim Ngưu xị mặt ra:

- Gớm. Không phải mày đặt mật khẩu là "pé bọ cạp đẹp troai cun ngầu" các kiểu trẻ trâu đấy chứ?

- ...

Thiên Yết không thèm chấp nhặt với giọng điệu chế giễu của Kim Ngưu. Anh có đánh mật khẩu trên bàn phím, thì người ngốc như chị ta cũng chẳng đọc ra được. Nhưng người anh cần đề phòng, là tên con trai ngồi ở kế bên.

Thấy vẻ mặt biết nói của Thiên Yết, Song Ngư quay đi, ngữ điệu thanh cao:

- Ai thèm nhìn bí mật của cậu.

Sau khi đăng nhập thành công, Thiên Yết liền khóa lại những thư mục riêng tư và đổi mật khẩu đăng nhập lại. Quá trình này lại mất hết năm phút nữa. 

Giao lại máy tính cho Kim Ngưu, Thiên Yết nhắc nhở:

- Tôi đổi mật khẩu rồi. Là C923445976643. Nếu máy ngủ giữa chừng thì biết đường mà nhập.

- C92 gì cơ? Mày có sở thích ngược đãi người khác à?

Kim Ngưu nghe dòng số mật khẩu của Thiên Yết mà muốn loạn óc. Thiên Yết đen mặt, đành phải viết mật khẩu lên tờ ghi chú rồi đập vào trán kim Ngưu, dán nó lên. Kim Ngưu đang yên lành liền bị choáng đầu, tức giật gỡ miếng giấy xuống. Nhưng kẻ kia đã ung dung rời khỏi bàn mất rồi.

- Trông cậu ngốc thật.

- ...

Giờ lại đến kẻ chán sống này nữa. 

Mặc cho ánh mắt toát lên tia lửa