Maria đã thật sự sợ hãi. Nàng bắt đầu nhận ra, sau nhiều tháng dài sống tự chủ thì áp lực, động đất, núi lửa trong tâm hồn nàng đang có những dấu hiệu sắp bùng nổ, và khi khoảnh khắc đó đến, nàng sẽ không thể kiểm soát được những xúc cảm của mình. Chàng họa sĩ khốn khổ này là ai, người có thể đã nói dối nàng về cuộc đời của anh ta và nàng mới chỉ ở bên anh ta có vài giờ đồng hồ, người đã không hề chạm vào nàng hay thậm chí là quyến rũ nàng- còn có điều gì tồi tệ hơn nữa chứ?
Tại sao những tiếng chuông báo động lại kêu vang trong tim nàng thế này? Bởi vì nàng cảm giác một điều tương tự cũng đang xảy ra với chàng, nhưng không, nàng chắc chắn đã lầm. Ralf Hart chỉ muốn kiếm tìm một người đàn bà có khả năng làm thức dậy trong chàng ngọn lửa đã gần tàn lụi mà thôi; chàng muốn biến nàng thành kiều nữ thần dục vọng, cùng với "ánh sáng đặc biệt" của nàng (chàng đã thành thật về điều đó), sẽ là người nắm tay chàng và chỉ cho chàng con đường quay về với cuộc sống. Chàng không thể tưởng tượng được rằng chính Maria cũng đang cảm thấy sự lạnh nhạt ấy, rằng nàng cũng có những vấn đề của riêng nàng (thậm chí sau khi đã cùng nếm trải với không biết bao nhiêu người đàn ông, nàng vẫn chưa bao giờ đạt tới được khoái cảm tột cùng khi giao hợp bình thường), rằng nàng đang lập kế hoạch cho một sự khởi đầu mới và tổ chức chuyến trở về quê hương một cách vinh quang.
Tại sao nàng luôn nghĩ về chàng? Tại sao nàng lại đang nghĩ về một người mà có thể ngay lúc này đây còn đang vẽ một người phụ nữ khác, người đã nói rằng nàng có một "ánh sáng đặc biệt", rằng nàng có thể là nữ thần tình ái của chàng?
"Tôi đang nghĩ về anh ta bởi vì tôi có thể trò chuyện với anh ta."
Thật nực cười làm sao! Có phải nàng nghĩ về người thủ thư? Không. Có phải nàng nghĩ đến Nyah, cô gái người Philippin, người duy nhất trong số những phụ nữ làm việc ở Copacabana mà nàng có thể chia sẻ một vài xúc cảm của mình? Không, không phải vậy. Dù họ vẫn luôn là những người nàng thường nói chuyện và cảm thấy dễ chịu khi ở bên.
Maria cố gắng lái sự chú ý của mình vào những suy nghĩ về chuyện sao mà thời tiết nóng thế, hay nghĩ tới cái siêu thị mà ngày hôm qua nàng đã không đến được. Nàng viết một lá thư dài cho bố, trong đó miêu tả chi tiết về những mảnh đất mà nàng muốn mua- điều này sẽ khiến gia đình nàng thấy hạnh phúc. Nàng vẫn chưa định ngày trở về, nhưng nàng gợi ý bóng gió rằng ngày đó sẽ không còn xa nữa. Nàng đi ngủ, thức dậy, rồi lại ngủ và lại thức dậy. Nàng thấy cuốn sách hướng dẫn quản lý nông trại thật hữu ích với những người nông dân Thụy Sĩ, nhưng hoàn toàn vô dụng đối với những người Brazil- họ ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Khi chiều đến, Maria cảm thấy áp lực đó, ngọn núi lửa đó, và trận động đất đó đã dịu xuống. Nàng cảm thấy thư giãn hơn; kiểu đam mê bất chợt này trước đây đã từng xảy ra và nó luôn luôn lắng xuống vào ngày hôm sau- tốt, vũ trụ của riêng nàng sẽ không thay đổi. Nàng có một gia đình yêu thương nàng, một người đàn ông đang đợi nàng và vẫn viết thư cho nàng thường xuyên, để kể với nàng rằng cửa hàng vải được mở rộng hơn. Thậm chí nếu nàng quyết định lên một chuyến bay ngay tối hôm nay, nàng cũng đã có đủ tiền để mua một nông trại nhỏ. Nàng đã vượt qua phần tồi tệ nhất, rào cản ngôn ngữ, sự cô đơn, đêm đầu tiên ở nhà hàng với người đàn ông Ả Rập, và cách nàng đã thuyết phục linh hồn mình đừng phàn nàn về những gì nàng đang làm với thể xác mình. Nàng biết rõ giấc mơ của mình và nàng đã chuẩn bị để làm bất cứ điều gì nhằm đạt được nó. Và trong giấc mơ đó không có những người đàn ông, ít nhất không phải là người không nói tiếng mẹ đẻ của nàng và không sống ở thị trấn quê nàng.
Khi trận động đất đã lắng dịu, nàng nhận ra mình cũng thật đáng trách. Tại sao nàng không nói với chàng rằng: "Tôi cô đơn, tôi cũng khốn khổ như anh vậy. Ngày hôm qua anh đã nhìn thấy "ánh sáng" của tôi, đó là điều tốt đẹp, chân thành đầu tiên mà một người đàn ông từng nói với tôi kể từ khi tôi đến đây."
Trên radio đang phát một bài hát cũ: "Tình yêu của tôi chết trước khi chúng được sinh ra". Phải, đó là điều xảy ra với nàng, đó là số phận của nàng.
Trích từ nhật ký của Maria, hai ngày sau khi mọi việc trở lại bình thường:
Đam mê khiến con người ta ngừng ăn, ngừng ngủ, ngừng làm việc và không còn cảm thấy bình yên nữa. Rất nhiều người bị làm cho hoảng sợ bởi vì khi đam mê xuất hiện, nó phá hủy mọi thứ cũ mòn, nó tự tìm con đường riêng của nó.
Không ai muốn cuộc đời của mình bị ném vào sự hỗn loạn cả. Đó là lý do nhiều người kiềm giữ mối đe dọa này dưới mức kiểm soát được, và đó là cách để họ có khả năng chống đỡ cho một ngôi nhà hay một cấu trúc đã bị mục nát. Họ là kiến trúc sư của sự đổi mới.
Những người khác lại nghĩ đến điều ngược lại: họ đầu hàng chính mình mà không suy nghĩ đến một giây, họ hy vọng tìm thấy trong sự đam mê đó những phương pháp giải quyết tất cả các vấn đề của mình. Họ bắt người khác chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của họ, và đổ lỗi cho những người đó vì họ không dược hạnh phúc. Họ ở trong một trạng thái bị kích động vì điều kỳ diệu đã xảy ra hay chán nản vì những điều không mong đợi vừa phá hủy tất cả.
Kiềm giữ sự đam mê, hay đầu hàng nó một cách mù quáng- cách nào ít tiêu cực nhất?