108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 9: Sao băng và Thiên Khôi tinh vô năng

Tô Tinh cười cười rồi quát lên một tiếng, Ngân Kiếm múa lên mang theo một luồng gió cực mạnh màu xanh cuốn tới Lâm Anh Mi, giống như một cơn lốc lớn đi đến đâu phá huỷ đến đó, chốc lát đã bao vây Lâm Anh Mi tròn màn đao quang kiếm ảnh.

Có điều mặc cho góc độ công kích của hắn xảo quyệt cỡ nào, tốc độ biến hoá ra sao, hắn cũng không thể chạm đến một vạt áo của Lâm Anh Mi, mũi Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương màu lam trong tay nàng thao túng gió trời, giống như bức tường sắt không có kẽ hở, đẩy ra một đòn của Tô Tinh.

Tô Tinh lần đầu đối mặt công kích với Tinh Tướng lại thấy không có hiệu quả gì, trong lòng thầm hít một hơi khí lạnh.

Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung quả nhiên rất lợi hại, gần như những gì có thể làm hắn đều làm rồi, toàn bộ thân thể là trạng thái mạnh nhất từ trước tới nay, nhưng mà để đối phó với Lâm Anh Mi thì vẫn kém một chút.

- Thiếu chủ cảm thấy thế nào?

Lâm Anh Mi quan tâm hỏi.

- Anh Mi, nàng chưa ăn cơm sao? Dùng chút lực đi!

Tô Tinh thập phần hưng phấn, tế bào toàn thân như được căng ra, tinh ấn trên trán cũng theo tâm tình của hắn mà lóe sáng.

- Tại hạ hiểu rồi!

Lâm Anh Mi nói xong tiến lên trước một bước, trường thương điểm tới.

Nhìn thiếu chủ phát ra tư thế ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trong phút chốc, thân ảnh Lâm Anh Mi giống như một u linh đến từ địa ngục. Cư nhiên bỏ qua khoảng cách giữa hai người, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Tinh, toàn bộ thân hình cơ hồ ép sát mặt đất. Trên người phát ra hắc vụ không tan, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương chém ngang ra một chiêu!!!

Thương quang như tia chớp!!!

Màn đêm như bị bổ đôi.

Tô Tinh không thốt được một lời, mặt mũi tái mét, cổ tay vội rung lên, không dám dùng súng, chỉ giơ Ngân Kiếm lên đón đỡ.

Hắn không hề muốn mượn lực lượng của súng ống mà quyết định chỉ dùng tốc độ đơn thuần để chiến thắng, trường kiếm đảo qua đảo lại tìm kiếm kẽ hở để đánh bại mục tiêu.

Tô Tinh dùng hai tay nắm chặt vũ khí, mũi kiếm lạnh lẽo tựa như một đạo lôi điện, trên thân kiếm phát ra sát khí bao phủ Lâm Anh Mi.

Bóng đen trong nháy mắt phá tan màn đêm!

Hoặc là có thể nói, Tô Tinh giống như là một ảo ảnh, chợt loé lên đã đến nơi rồi.

Trong tiếng đao thương giao kích, Lâm Anh Mi liền dừng bước, trường thương đổi chiều, vẫn duy trì tư thế điểm tới một thương. Trường thương của nàng cũng như tên của nàng vậy, như một dãy núi cao ngất, ngạo nghễ sừng sững.

Đối mặt lối đánh quỷ dị bất ngờ của Tô Tinh, Lâm Anh Mi vẫn bất động thanh sắc.

Tô Tinh khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh, trường kiếm như điện, tốc độ cực nhanh khiến cuồng phong theo không kịp, mũi kiếm nhằm thẳng ngực Lâm Anh Mi đâm tới.

Toàn bộ diễn biến chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng đối với khoảng cách giao chiến giữa hai người mà nói, chút thời gian ngắn ngủi kia căn bản không đáng nhắc tới.

Tại thời khắc cuối cùng, Tô Tinh vội làm lệch đường kiếm, kiếm phong sượt qua lớp tay áo của Lâm Anh Mi, sau đó vẫn tiếp tục lao tới, dưới tác dụng của lực quán tính, Tô Tinh gần như ôm gọn cả người nàng.

Thời gian tựa như ngừng lại!

Lâm Anh Mi ngượng ngùng nằm trong lòng nam nhân, thân thể cứng ngắc. Bộ ngực hắn truyền đến xúc cảm kỳ lạ khiến Lâm Anh Mi vội vàng bừng tỉnh nhảy ra khỏi lòng hắn. Ánh trăng chiếu rọi xuống, làm nàng càng thêm hốt hoảng.

Một hồi vừa rồi, tiềm năng chiến đấu mà Tô Tinh biểu hiện ra ngoài hoàn toàn rất kinh người.

Hắn vội thở dốc, toàn thân giống như bị kiệt sức, thậm chí ngay cả lực để bóp cò súng cũng không còn, nếu Lâm Anh Mi tiếp tục công kích, hắn cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói ngồi chờ chết mà thôi.

Lâm Anh Mi thu hồi Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương.

Tô Tinh mất đi khí lực dần ngã về phía trước.

- Thiếu chủ!

Lâm Anh Mi kinh hô, vội vàng ôm lấy hắn, chăm chú nhìn biểu tình kiên cường trên khuôn mặt hắn, Thiên Hùng tinh nhịn không được bỗng mỉm cười.

- Thiếu chủ à, người làm tốt lắm!

.......

Sau đó, trong thời gian đi tìm Côn Ngô sa, mỗi ngày Tô Tinh đều tiến hành loại luyện tập chiến đấu này cùng Lâm Anh Mi, hắn tiến bộ vô cùng rõ ràng, mỗi một lần luôn khiến Lâm Anh Mi phải bất ngờ.

Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hàng Tinh giả có thể dung hợp tinh kỹ nhanh như vậy, giống như trời sinh ra nàng để tồn tại với Tô Tinh vậy.

Nhưng mà vì không có nơi luyện tập chính quy nên đành phải đi đến đâu là luyện ở đó, không tránh khỏi hao tổn rất nhiều tinh lực. Trong hoàn cảnh đang bị Thiên Dị tinh đuổi giết, Tô Tinh cũng muốn giữ lại lực lượng, nhưng mà một khi đã tiến vào trạng thái chiến đấu là liền cảm thấy các mạch máu đều sôi trào, căn bản là không tưởng tưởng được, chỉ thầm nghĩ chiến đấu thống khoái một lần mà thôi.

Trời đêm hơn mười ngày sau.

Tinh Không đột nhiên xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, chỉ thấy toàn bộ bầu trời đêm chợt sáng ngời lên, trong một trăm linh tám ngôi sao có một viên phát ra quang huy màu lam chói mắt, khiến mắt người ta không thể mở ra được, toàn bộ bầu trời đêm sáng như ban ngày.

Tô Tinh và Lâm Anh Mi đều dừng mọi hoạt động, chăm chú nhìn lên.

Chỉ thấy sau khi Xích Tinh kia phát ra quang mang sáng ngời đẹp mắt, một vệt sáng màu đỏ liền bắn thẳng đến phía Đông đại lục, khỏa Xích Tinh kia cũng theo đó mà rơi rụng xuống Nữ Lương Sơn, trên Tinh Không vẽ ra một quỹ tích lộn xộn.

- Là sao băng! (*)

(*): chơi chữ. "Băng" vừa có nghĩa là chết (vd: băng hà), vừa có nghĩa là ngôi sao băng.

Ngữ khí Lâm Anh Mi trầm xuống.

- Sao băng? Ý nàng là có Tinh Tướng thất bại?

Tô Tinh lập tức hiểu được ý tứ của nàng.

Lâm Anh Mi bình tĩnh gật đầu:

- Đúng vậy, ngay khi có Tinh Tướng bị đánh bại, Xích Tinh đại diện cho họ sẽ rơi khỏi bầu trời, chúng ta thường gọi là sao băng.

- Đã chết sao?

Tô Tinh cảm thấy có điểm tiếc hận.

- Nói chính xác thì phải là trở lại nơi bắt đầu!

Lâm Anh Mi lại tỏ thái độ không đồng tình, nhìn lên Nữ Lương Sơn cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

- Không biết là ngôi sao nào?

- Nói không chừng chính là Thiên Khôi tinh Tống Giang mà thiếu chủ vẫn sùng bái đấy!

Lâm Anh Mi liếc mắt một cái nhìn xéo Tô Tinh, thờ ơ nói.

Tô Tinh chột dạ cười cười, cái vị chua chua trong giọng nói kia sao có thể không khiến hắn hiểu rõ tâm tư của nàng chứ.

- Nhưng mà Tống Giang có đúng là yếu như nàng nói không?

Tô Tinh vẫn không nhịn được hỏi, nghe qua ngữ khí của Lâm Anh Mi, nàng đối với vị thủ lĩnh của một trăm linh tám ngôi sao kia có vẻ rất xem thường, thậm chí có chút thái độ khinh miệt, chẳng lẽ Tinh Đấu của Nữ Lương Sơn cũng giống trong tiểu thuyết, đều coi Tống Giang là một tên ngốc???

- Nếu chỉ nói về khả năng chiến đấu, nàng ta còn không bằng thiếu chủ bây giờ!

Lâm Anh Mi quả quyết khiến Tô Tinh có chút xấu hổ.

- Theo tại hạ biết, mỗi đời Đấu Tinh, Thiên Khôi tinh Tống Giang là người bị giết chết trước tiên.

- Vô năng như vậy sao?

- Phải nói so với chúng bạn chuyên tấn công, Thiên Khôi tinh là vô năng nhất.

Lâm Anh Mi lắc đầu ngao ngán.

Từ trong miệng nàng, Tô Tinh cũng đã biết Tinh Tướng chia làm võ đấu, pháp thuật cùng năng lực của Hàng Tinh giả. Võ đấu cùng pháp thuật là năng lực chiến đấu quan trọng nhất, năng lực này cũng cần một Hàng Tinh giả có năng lực cường đại tương xứng mới có thể phát huy hết tác dụng được.

Mà năng lực của Tống Giang bị sách sử đánh giá là rất thấp, thời sau năm đời Đấu Tinh thì không còn Hàng Tinh giả nào nguyện ý ký khế ước với Thiên Khôi tinh cả.

Lâm Anh Mi giải thích:

- Cũng bởi vì Tống Giang không có năng lực chiến đấu gì nhưng lại ngồi trên ngôu cao nhất, Tinh Đấu có một quy tắc, đánh bại Tinh Tướng có thể đạt được tinh lực của Tinh Tướng đó. Mà tinh lực của Thiên Khôi tinh cũng rất có giá, chỉ cần giết chết nàng, đối với Hàng Tinh giả và Tinh Tướng mà nói đều không khác gì được uống một bát canh bổ dưỡng.

Tô Tinh sau khi nghe xong chỉ cảm thấy Thiên Khôi tinh này cũng quá đáng thương đi, quả thực là giống y như thịt Đường Tăng a.

Cập Thời Vũ, Cập Thời Vũ, chẳng lẽ ý nghĩa của Tống Giang chỉ là để mang Exp đến cho người khác?

- Anh Mi, ngươi cũng muốn làm như vậy sao?

Lâm Anh Mi cười nhạt:

- Thiếu chủ coi thường Anh Mi rồi, đối người nhu nhược vô năng như vậy ta không có chút hứng thú động thủ. Đương nhiên, nếu là mệnh lệnh của thiếu chủ thì ta cũng không phản đối.

- Đối phó với địch nhân không có khả năng phản kháng, ta cũng không hứng thú gì.

Hai người xem như là không mưu mà hợp, nhưng mà Tô Tinh lại nghĩ đến một điều, nếu có thể thu được Cập Thời Vũ thì cũng là một chuyện hay ho.