Thiết kế của Sơn Thủy cổ tích khá thú vị, từ những bức tranh và các tác phẩm điêu khắc trên vách tường mơ hồ có thể nhìn ra quá khứ huy hoàng của nó. Đi hết hành lang dài là tới một căn phòng hình lập phương, bên trong được thiết kế như một hòn non bộ, bởi vì theo thời gian, căn phòng gần như đã bị trộm sạch không còn gì, cả căn phòng trống trơn đến thảm hại. Chỉ có một tảng đá dài lẻ loi nằm đó.
Đâm xuyên qua tảng đá là một thác nước, mặt trên tảng đá lại được khắc một câu châm ngôn: "Nhìn non là non, nhìn nước là nước. Nhìn non không phải non, nhìn nước cũng không phải nước. Nhìn non vẫn là non mà nhìn nước vẫn là nước."
- Thật đúng là rất khó coi.
Tô Tinh nói một câu, bồi hồi đứng giữa căn phòng, muốn nhìn kỹ bích hoạ đã rách nát này.
- Đạo hữu, nghe nói trước đây từng có tu sĩ bởi vì tìm không thấy huyền cơ, đã lật tung từng cả di tích này, cho dù ở dưới vài thước đất cũng không buông tha, nhưng cũng không thể tìm được tâm pháp mà cao nhân để lại.
Tầm Thiên đạo trưởng cười nhẹ giải thích.
- Phá hoại đến trình độ này, cho dù có bí tịch gì cũng đã sớm bị người đầu tiên phát hiện cầm đi, sau đó làm bộ như không phát hiện gì cả, muốn cho người khác lãng phí thời gian.
Tô Tinh tùy ý nói.
Tầm Thiên đạo trưởng gật đầu:
- Đúng là có khả năng này!
- Nhưng mà di tích này không có cấm chế hay cơ quan gì đó sao?
Tô Tinh còn nhớ rõ tiểu Côn Ngô kia có dấu Thôn Tinh Giao trong Tinh giới linh thạch, cơ quan vừa vừa được khởi động thì những người xâm nhập dù đã vượt qua tinh kết giới ở cửa động cũng đều sợ hãi chật vật lui bước. Có điều Sơn Thủy di tích này nhìn qua quả thật giống như một phế tích đã bị lãng quên vậy, tường thì nứt như sắp sập, cả căn phòng loang lổ khiến hắn nhịn không được nhớ tới một câu: "Phồn hoa bại tẫn, hư hoa điêu linh." (Cảnh phồn hoa không còn thì mọi thứ phù du đều biến mất)
- Có lẽ trước kia có, nhưng nhất định là đã bị phá hủy.
Tầm Thiên đạo trưởng cười dài trả lời.
- Ồ, không biết đạo trưởng có thể giải được châm ngôn này hay không?
Tô Tinh lại hỏi.
- Hổ thẹn, hổ thẹn. Đạo hạnh của bần đạo quá kém cỏi, đến nay vẫn chưa lĩnh ngộ được.
- Đạo trưởng!
Gã tu sĩ nhìn Tầm Thiên đạo trưởng tiết lộ cơ mật trong khi tán gẫu cùng Tô Tinh, nhịn không được nhắc nhở một tiếng.
Tầm Thiên đạo trưởng nhìn Tô Tinh ý bảo xin lỗi rồi lập tức đi qua bên kia. Bọn chúng hạ giọng nói xuống rất thấp, Tô Tinh cũng không nghe được bọn chúng đang nói chuyện gì.
Ánh mắt Tô Tinh một lần trở lại gian phòng này, dừng lại ở nơi cuối cùng của Sơn Thủy di tích.
- Công tử, có đoán ra huyền cơ gì trong câu châm ngôn này không?
Tống Lộ nhìn vẻ mặt như đang tìm kiếm của Tô Tinh, tò mò hỏi.
- Nơi này liên quan rất nhiều tới Sơn Thủy cổ tích, đáng tiếc bị phá hư đến biến dạng, lại trải qua nhiều năm như vậy, cho dù có manh mối cũng đã bị xoá sạch rồi, muốn tìm cái gì đó có khi còn khó hơn lên trời.
Tô Tinh chép miệng, dáng vẻ như đã hoàn toàn hết hy vọng.
Tống Lộ lại có chút thất vọng. Nhìn bộ dạng tiếc nuối của nàng, hắn liền nở nụ cười trêu chọc, thoải mái mở miệng hỏi:
- Tống Lộ, nàng có biết nơi này tổng cộng có bao nhiêu thứ liên quan đến châm ngôn?
- Nghe nói là có mười bảy thứ như thế.
- Nhiều vậy sao?
Lâm Anh Mi bất ngờ nói.
- Vẫn thiếu, theo ta biết, có người thậm chí đã tìm ra ba mươi thứ có liên quan đến cái "nhìn non nhìn nước".
Tống Lộ lắc đầu không tin. Tô Tinh cũng chỉ gật nhẹ, đem sự chú ý đặt trên bích hoạ.
Nhìn bức Sơn Thủy bích hoạ mà tìm kiếm huyền cơ gần như là điều mà mọi người khi tiến vào di tích đều làm. Tô Tinh thì lại chỉ có hứng thú đánh giá một chút, sau đó lại chạy đông chạy tây ngó nghiêng, bộ dáng rất nhàn nhã chẳng hề để ý, nhìn qua thì chính là không quan tâm.
- Đạo trưởng?
Ánh mắt của vị nữ tu sĩ lạnh như băng.
Tầm Thiên đạo trưởng giơ tay trái lên, ý bảo đừng quá sốt ruột. Lão ta cũng đã tìm kiếm dấu vết còn sót lại ở di tích lâu rồi, những người khác thấy đạo trưởng có thực lực đứng đầu im lặng không nói gì, bọn họ cũng liền trầm mặc.
Một lát sau, Tô Tinh há mồm ngáp một cái thật to:
- Anh Mi, chúng ta đi thôi, không có gì đáng xem đâu.
Tô Tinh xoay người cất bước, Tầm Thiên đạo trưởng vội chắn đường:
- Vị đạo hữu này xem xong rồi, không biết có nhìn ra cái gì không?
- Người khác mấy trăm năm cũng chưa nhìn ra, ta mới được mấy tuần trà thì có khả năng nhìn ra cái gì đây.
Tô Tinh cười đáp, người khác thấy dáng vẻ bề ngoài của hắn liền biết quả thật là đã mất hứng thú với di tích này rồi.
- Như vậy thì ta cũng không có biện pháp gì.
Đạo trưởng tiếc nuối nói.
- Không cần tiễn đâu!
Tô Tinh mang theo Lâm Anh Mi cùng Tống Lộ bước đi.
Nụ cười mỉm của Tầm Thiên đạo trưởng liền biến thành nụ cười lạnh, nháy mắt với ba gã đồng bọn. Ba tên tu sĩ lập tức tuân lệnh, lập tức lộ ra vẻ mặt nanh ác.
- Lên!
Bốn người cùng quát một tiếng rồi vọt tới.
Bốn thanh tiểu đao lấp loáng ánh vàng không hề do dự đâm thẳng vào lưng Tô Tinh.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, bốn đạo kim quang bị một đạo hàn mang đánh bật ra.
Lâm Anh Mi đã sớm đề phòng, xoay người, nhanh như chớp, vừa vung tay lên lập tức hoá giải công kích của cả bốn người.
- Các vị đạo hữu làm cái gì vậy?
Tô Tinh cười lạnh.
Nhìn Lâm Anh Mi nháy mắt đã phá tan đòn công kích, sắc mặt đám người kia liền trầm xuống, nhưng mà nghĩ đến tu vi của cả bốn đều rất cao cường lập tức lại lấy lại bình tĩnh.
- Chính là muốn thỉnh giáo vị Hàng Tinh giả này, nghênh ngang mang Tinh Tướng xuất hành chẳng lẽ không biết đề phòng nguy hiểm sao?
Tầm Thiên đạo trưởng cười đểu.
- A, Tinh Tướng? Các ngươi đang nói cái gì vậy?
Tống Lộ kinh ngạc thốt lên.
Tô Tinh nhìn nàng một cái, cảm thấy khuôn mặt nàng không chút thay đổi khi thấy đám tu sĩ này ra tay. Hắn bèn quay lại hỏi:
- Các hạ có ý gì?
- Đạo trưởng, nói chuyện cùng tên Hàng Tinh giả phế vật này làm gì? Cứ trực tiếp xông lên mà giết hắn.
Gã đô con không kiên nhẫn được chém ra một thiết chùy, sát khí ập vào mặt, tiếng gió vun vút chấn động màng nhĩ.
Tu vi của Tinh Trần trung kỳ không hề giữ lại, toàn bộ phóng ra, muốn một kích lấy mạng hắn.
Tại nơi không gian hẹp này Tô Tinh không có đường lui, mắt thấy thiết chuỳ kia sẽ nện vào đầu hắn, Tô Tinh vẫn bất động thanh sắc, thậm chí còn có chút không quan tâm.
Âm thang kim loại va chạm vang lên ở cổ tích tĩnh mịch cổ rất chói tai.
Một thanh thiết thương màu bạc cản lại thiết chuỳ của gã đo con, chỉ thấy tinh phù loé lên, tóc dài tung bay, một đôi mắt hạnh toả hàn quang ra bốn phía.
Quả nhiên chính là Lâm Anh Mi giơ ngang thương đứng chắn phía trước.
- Quả đúng là Tinh Tướng!!!
Đams tu sĩ kích động kêu lên.
- Xem bổn đại gia đập ngươi thành thịt vụn đây.
Tên đô con cười ha ha, tập trung toàn bộ lực lượng lên thiết chùy, tạo cho người ta áp lực như bị núi Thái Sơn đè xuống vậy.
Một tiếng hừ nhẹ khinh thường, Lâm Anh Mi lắc lắc trường thương xoay ngược lại, ánh sáng lạnh lẽo giống như nụ cười của tử thần xẹt qua.
Đột nhiên, thiết chùy bị chém thành hai nửa.
Gã kia đang tươi cười lập tức biến thành kinh ngạc, một loại giác sợ hãi cực độ dâng lên trong lòng, theo bản năng gã muốn dùng thủ đoạn phản kháng, nhưng mà một vật lạnh lẽo đã đâm thẳng vào trái tim gã, cơ thể gã hoàn toàn bất động.
Căn bản không ai thấy tình thế phát sinh như thế nào.
Lâm Anh Mi nhẹ nhàng dùng thương ngăn một chuỳ, mũi thương theo đà liền trực tiếp xỏ xuyên qua trái tim gã đô con lộ ra phía sau lưng gã.
Đám tu sĩ kinh hãi.
- Cẩn thận, ả là Võ Đấu Tinh Tướng!!!
Tầm Thiên đạo trưởng cũng có nhãn lực, liếc mắt một cái đã nhìn ra Lâm Anh Mi phi phàm, lập tức cầm phất trần vẫy một cái, một luồng pháp lực Tinh Trần hậu kỳ hùng hậu bắn ra bao trùm khu di tích hẹp.
Hai gã tu sĩ cũng trước sau xuất hết bản lĩnh của chúng, một thanh phi nhận, một cái phi lăng (tấm lụa) đón gió liền to lên đồng loạt phóng tới Tô Tinh, bọn họ cũng biết để đối phó với Tinh Tướng, giết Hàng Tinh giả là phương pháp đơn giản nhất.
Lâm Anh Mi cười lạnh, bước chân nhoáng lên một cái, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương dễ dàng một kích đập nát hai pháp khí yếu ớt này. Nhìn thấy pháp khí của mình bị phá hỏng dễ dàng như thế, hai tên tu sĩ nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, lập tức đã biết Tinh Tướng trước mặt không phải là Tinh Trần sơ kỳ đơn giản như vậy.
- Muốn làm thiếu chủ bị thương, các ngươi còn chưa đủ tư cách!