1 Tháng 6 (Lục Nhất)

Chương 1

= Edit: Tiểu Ma Bạc Hà = 

Quốc tế Thiếu nhi là ngày lễ của tất cả các bạn nhỏ, người lớn sẽ buông bỏ công việc để ở bên con mình, chuẩn bị nào là bánh kẹo, đồ chơi cũng như quần áo mới.

Hôm nay Cảnh Hân bốn tuổi dậy rất sớm.

Hôm nay nhà trẻ bọn họ có hội diễn văn nghệ để biểu diễn các tiết mục cho các bậc cha mẹ xem.

“Mẹ mẹ!” Cảnh Hân hơi béo, cậu nhào lên người mẹ lay bà bằng cánh tay bé tròn: “Mẹ ơi! Mẹ! Dậy đi! Mẹ ơi!”

Hai người lớn nhà họ Cảnh mơ màng tỉnh giấc, thấy đứa con trai núc ních đang giương đôi mắt to tròn ngập nước nhìn mình, mẹ Cảnh cười cười sờ chỏm tóc dựng trên đầu Cảnh Hân hỏi: “Sao hôm nay tiểu Hân dậy sớm vậy?”

“Hôm nay là ngày lễ của con mà!”

“Ừ ừ, hôm nay tiểu Hân phải đi biểu diễn nữa nè.”

“Đúng đúng!”

Cảnh Hân nghe lời hơn mấy đứa con trai nhà người ta nhiều, có lẽ do người nhiều thịt nên cậu không thích vận động cũng như chạy rong ngoài đường như mấy đứa nhóc khác mà chỉ thích ngồi trước ghế dựa cắt giấy vẽ tranh.

Cha cảnh dẫn Cảnh Hân đi rửa mặt còn mẹ Cảnh thì làm một bữa sáng đơn giản.

Chẳng mấy chốc cả gia đình đã rời nhà đến nhà trẻ.

Hôm nay nhà trẻ rất tưng bừng náo nhiệt, các thầy cô giáo bỏ ra mấy ngày để trang trí nhà trẻ thành thế giới cổ tích rực rỡ sắc màu.

Chín giờ bắt đầu dự giờ lên lớp, các lớp vẫn học như thường, chỉ là cuối phòng có thêm một dãy phụ huynh đứng đó.

Mười một giờ, nhà trẻ đã chuẩn bị sẵn cơm trưa cho các bạn nhỏ và phụ huynh ăn thật no.

Một giờ chiều các lớp sẽ biểu diễn các tiết mục cho Quốc tế Thiếu nhi, lớp Cảnh Hân cũng vậy.

Vì Cảnh Hân là một cậu béo nên không nhận được vai diễn tốt, chỉ được sắm vai cái cây ven đường, dù vậy cậu vẫn hết sức hào hứng, cơm nước xong là vội vàng chạy đến phòng thay quần áo đổi thành bộ đồ diễn màu xanh nhạt.

“Mẹ ơi! Mau nhìn con này!” Cảnh Hân điên cuồng vọt ra, đống thịt trên người run run theo đừng động tác.

Mẹ Cảnh cầm điện thoại chụp hình và luôn miệng khen cậu đáng yêu.

Lớp Cảnh Hân sắp xếp vở kịch thiếu nhi , là lớp đầu tiên lên sân khấu.

Phòng diễn đầy các bậc phụ huynh, màn che dần được kéo lên.

Cảnh Hân ngồi ở góc ngoài cùng bên phải chỗ gần lối đi để giả vờ làm một bụi cây.

Âm nhạc trầm bổng du dương, sấp nhỏ trên sân khấu mặc trang phục diễn chơi rất vui vẻ, nụ cười tươi tắn khiến Cảnh Hân cũng ngơ ngác cười theo.

Người diễn vai hoàng tử là một cậu bé tên Đỗ Việt Bân, Cảnh Hân cảm thấy cậu ấy là người đẹp trai nhất nhà trẻ này.

Cậu chàng mặc quần áo hoàng tử tay cầm tay cô bé trong bộ đồ công chúa xoay vòng trên sân khấu, mãi mới đến lúc kết thúc, các bậc phụ huynh vỗ tay, màn che dần phủ xuống.

Cảnh Hân chỉ ngồi đó thôi nhưng cậu sợ một phút bất cẩn của mình sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả nên không dám di chuyển bừa, bây giờ xong rồi thế là cậu có quyền được thả lỏng.

Kết quả, vừa duỗi chân ra thì có vật gì đó đụng vào, sau đó tiếng “bốp” vang lên. Cảnh Hân lột tấm bảng vẽ cây trước mặt ra và phát hiện có người bị đã trên đất—– Chính là Đỗ Việt Bân trong trang phục hoàng tử.

Cảnh Hân nghe thấy tiếng cười của người lớn dưới sân khấu, hoảng hốt nhận ra màn che được thả quá chậm nên bây giờ vẫn chưa phủ xuống hết và cảnh Đỗ Việt Bân vấp ngã đã bị mọi người thấy rõ mồn một.

Cảnh Hân lúng túng co chân lại, cảm thấy rất có lỗi với mọi người, nước dần dâng lên trong hốc mắt như thể giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống.

Đỗ Việt Bân đứng dậy vỗ bụi trên đầu gối, lẳng lặng bước xuống.

Vào tới cánh gà, thầy chỉ khen ngợi biểu diễn của các bạn nhỏ chứ không nhắc gì tới khuyết điểm do Cảnh Hân gây ra nhưng cậu vẫn thấy mình gây ra tội lớn nên cứ cúi đầu mãi, trông rất đáng thương.

Sau khi buổi diễn văn nghệ kết thúc, mẹ Cảnh nắm tay Cảnh Hân đi trên con đường mòn nhỏ. Thấy con trai buồn bã, cha Cảnh ho khan rồi nói với cậu: “Đàn ông con trai, đừng có hở tí là khóc! Có chuyện gì cứ nói ra!”

“Ba ơi……. Ba ơi con……. Con làm sai…” Nói xong Cảnh Hân bé nhỏ bắt đầu nghẹn ngào.

Cha Cảnh ngồi xổm xuống sờ đầu cậu sâu sắc nói: “Tiểu Hân làm sai rồi hả?”

“Sai rồi…” Cảnh Hân nói.

“Vậy Tiểu Hân có xin lỗi bạn mình chưa?”

Cảnh Hân lắc đầu.

Cha Cảnh liếc thấy Đỗ Việt Bân và người nhà cậu, ông đẩy Cảnh Hân sau mình ra, nói: “Vậy thì mau đi xin lỗi đi.”

Suy cho cùng Cảnh Hân vẫn còn nhỏ nên rất sợ mình làm sai bị người ta trách mắng, nhưng cậu vẫn ngập ngừng bước tới nói như muỗi kêu: “Ờm, Đỗ Việt Bân…”

“Hử?” Nghe có người gọi mình, Đỗ Việt Bân quay lại.

“Xin lỗi cậu oa oa oa—–” Vừa nhìn thấy mặt người ta Cảnh Hân đã kiềm lòng không đậu khóc lên: “Tớ… Tớ… Tại tớ hết òa òa òa…”

Đỗ Việt Bân hoảng hốt vội vàng bước tới kéo tay Cảnh Hân bảo: “Không sao đâu mà! Đừng khóc!”

Có thể thấy cha mẹ Đỗ Việt Bân cũng bất ngờ, nghe cậu khóc dữ quá bèn lại đây an ủi nhưng chẳng ích gì.

Đỗ Việt Bân đột nhiên thả lỏng tay Cảnh Hân, cong chân chạy vào bụi cỏ ven đường tìm nửa ngày rồi trở về với đóa hoa dại vàng trên tay đưa cho Cảnh Hân mặt đầy nước mắt.

“Đừng khóc.” Đỗ Việt Bân bảo.

Cảnh Hân giơ tay dụi mắt, ngơ ngác nhìn món quà nhỏ Đỗ Việt Bân tặng mình quên cả khóc, hít hà do dự hỏi: “Tớ?”

Đỗ Việt Bân cười dùng giọng điệu người lớn nói với Cảnh Hân: “Ừ, tặng cậu đó. Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt, cậu không cần phải bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.”

Nghe Đỗ Việt Bân nói, bỗng chốc Cảnh Hân có cảm giác cơn mưa trong lòng mình đã tạnh, vội vàng nhận lấy đóa hoa nhỏ gật thật mạnh.