Quý Thành Dương khom
người xuống, hai tay anh siết chặt vai cô, muốn tiếp tục nói với cô
rằng, cô không thể bướng bỉnh tùy hứng, muốn tắt máy là tắt máy, cho dù
có chuyện gì xảy ra cũng giải quyết bằng cách này được.
Trước mắt cô là gương mặt của Quý Thành Dương.
Bởi vì ánh đèn chiếu sáng nên cơn giận của anh càng thể hiện rõ, cô thấy rất sợ hãi.
“Vì sao em không gọi trước để báo cho anh biết em đang ở đâu?”
“Điện thoại của em hết pin rồi.” Kỷ Ức khẽ giải thích. “Điện thoại của em hết pin chứ không phải tắt máy. Em cũng không những cửa hàng có điện thoại
công cộng, chỉ có các bốt điện thoại dùng thẻ thôi, không có thẻ IC sẽ
không thể dùng bốt điện thoại đó được… Em không gọi được xe, ngoài đường chẳng có xe taxi… Có lẽ do dịch SARS, taxi cũng chẳng ra đường kiếm ăn
nữa, em mới phải đợi xe buýt…”
Ánh đèn xe chiếu vào khiến gương mặt cô trở lên trắng bệch, sau đó cô bỗng nói: “Noãn Noãn biết chuyện rồi, bạn ấy rất giận dữ.”
Trái tim Quý Thành Dương vẫn luôn bị rất nhiều những phỏng đoán không tốt ám ảnh.
Anh vừa mới nghe điện thoại của Noãn Noãn liền vội vã quay về, sau khi
khuyên nhủ và đưa cô cháu gái đang khóc thê thảm của mình về trường thì
lại chẳng thể tìm thấy Kỷ Ức. Nói đúng hơn là từ sau thời điểm nhận được điện thoại của Noãn Noãn, khi vẫn còn đang ở đài truyền hình, anh đã
chẳng thể tìm thấy cô.
Anh không có cách nào kiềm chế được.
Thậm chí cho đến khi cô giải thích xong, anh cũng không thể nào làm cho áp lực tích tụ suốt hai tiếng qua tiêu tan.
“Anh biết, anh đã nói chuyện với nó về chuyện này!” Quý Thành Dương hạ giọng nói, “Chúng ta về nhà rồi hãy nói tiếp.”
“Vâng.”
Họ đã đứng ở chỗ cách cổng khu nhà của Quý Thành Dương không xa, nên Kỷ Ức không lên xe cùng anh nữa mà đứng đợi anh trước cầu thang bên ngoài
gara ngầm. Quý Thành Dương siết chặt chìa khóa trong tay, đi lên các bậc cầu thang. Anh thấy ánh trăng mờ ảo đang bao lấy thân hình Kỷ Ức, cô
mặc một chiếc áo khoác thể thao đỏ có mũ trông khá dày dặn, chiếc quần
dài màu trắng mỏng manh, tóc xõa xuống, trông rất trong sáng ngây thơ.
Cô đang yên lặng đợi anh.
Quý Thành Dương nghĩ đến những lời Noãn Noãn nói khi lao vào lòng anh khóc
nức nở. Anh đã là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi, tất cả những
chuyện đó anh đã từng suy nghĩ cân nhắc đến rất kĩ càng, nên cũng chẳng
có gì quá kinh ngạc. Thế nhưng Kỷ Ức thì khác, cô vẫn chưa đủ trưởng
thành, anh cũng chưa kịp nói chuyện với cô thật kĩ càng về những chướng
ngại trong tương lai, thì cô đã bất ngờ bị chỉ trích, bị tổn thương.
Trách nhiệm chính đáng lẽ phải thuộc về anh, chẳng phải sao?
Quý Thành Dương khẽ cười, anh đi ra khỏi cầu thang tối tăm, đón lấy ánh trăng.
Kỷ Ức vốn cứ tưởng rằng sau khi trở về nhà anh sẽ nói chuyện ngay với cô,
nhưng Quý Thành Dương chỉ dùng tay ra hiệu bảo cô đi tắm đã. Cô đành
phải nhanh chóng tắm rửa thay một bộ đồ mặc ở nhà và đi ra ngoài, nhìn
thấy Quý Thành Dương đang cúi người lấy một số đồ ăn từ trong tủ lạnh ra ngoài.
Kỷ Ức đi đến gần, có thể ngửi thấy mùi chất khử trùng thoang thoảng trong không khí.
Trong khoảng thời gian này, Quý Thành Dương rất chú ý đến việc khử trùng
trong nhà. Cứ về đến nahf là anh lau dọn một lượt, cả quần áo hai người
họ mặc hàng ngày cũng phải nhét vào máy giặt giặt sạch sẽ ngay lập tức.
Quần áo lẫn mùi bột giặt cũng đỡ, ít nhất không bị lưu lại mùi thuốc khử trùng.
Nhưng trong nhà thì khác hẳn.
Ban đầu cô không mấy ưa mùi này, nhưng dần dần cũng bắt đầu quen. Lúc này đây, cảm giác quen thuộc ấy khiến tim cô bình an thêm vài phần. Quý Thành Dương bắt đầu
nấu nướng.
Tiếng máy hút mùi vang lên, anh làm nóng nồi rồi đổ
lạc ra. Món ăn vốn dự tính là gà Kung Pao rất nhanh chóng trở thành lạc
Kung Pao chỉ vị một câu nói “thích ăn lạc” của Kỷ Ức, còn thịt gà bỗng
chốc trở thành thứ phụ gia.
Anh dùng đũa gắp một miếng đưa cho cô: “Nếm xem!”
Đây là câu nói đầu tiên anh nói với cô kể từ khi về nhà, chỉ có đúng hai chữ.
Kỷ Ức khẽ há miệng ra, cắn lấy viên lạc đã được chiên giòn, cô nhìn anh,
Quý Thành Dương vẫn đang giận dữ, anh không hề che giấu sự lạnh lùng
trong ánh mắt và gương mặt. Dường như ánh mắt anh đâm xuyên vào trong
tim cô, nhìn thấy những mạch máu đang lưu chuyển và cử động, nên cô trở
nên rất không thoải mái.
“Có ngon không?”
“Ừm…”
“Em không thấy hơi quá lửa à?” Anh hỏi.
“Hình như có một chút.” Quả thực có hơi quá lửa.
Quý Thành Dương tự gắp cho mình một viên, nếm thử: “Cũng tạm, vẫn ăn được.”
Cô ậm ừ đáp một tiếng.
Nhưng anh lại tắt bếp: “Thôi chúng ta ăn lẩu, chiều nay anh mua rất nhiều đồ.”
Kỷ Ức lại đồng ý, thực ra ăn lẩu cũng không tồi.
Cô đang nghĩ vậy thì hai cánh tay của Quý Thành Dương đã nắm lấy cánh tay
cô, anh hơi cúi xuống: “Có phải anh muốn ăn gì thì em cũng muốn ăn nấy
không? Sao em lại không có ý kiến riêng của mình thế?”
Cô thoáng sững sờ: “Em cũng khá thích ăn lẩu, anh thích thì mình ăn thôi, có sao đâu?”
Quý Thành Dương nhìn vào mắt cô, im lặng một lát nói: “Tây Tây, em có biết nhược điểm lớn nhất của em là gì không?”
Nhược điểm?
Kỷ Ức suy nghĩ một hồi, rồi thẳng thắn nói: “Em quá coi trọng cách nhìn nhận của người khác!”
Quý Thành Dương cười: “Hơn nữa em cũng qua coi trọng tình cảm. Em và Noãn
Noãn đều sống rất thật, lôi hết tâm can của mình ra để đối xử với những
người thân cận. Nhưng nó ngoài nóng trong lạnh, đừng thấy hôm nay nó
khóc như trời sập mà nghĩ nó yếu đuối, thực ra nó không đến nỗi thế đâu. Em thì khác, ngoài lạnh trong nóng, trông em có vẻ rất bình thản, nhưng tâm tư thì quá sâu sắc, quá coi trọng tình cảm.”
Lông mi của Kỷ Ức chầm chậm lay động và cụp xuống.
Đúng thế.
Có lẽ vì cô thiếu thốn nên mới coi trọng những thứ này. Tình thân,tình
bạn, tình yêu. Chỉ cần người khác dành cho cô một chút, là cô đã có thể
ghi nhớ rất kĩ càng, từng lớp từng lớp tích lũy đè nặng trong tim theo
năm tháng, chỉ hận một nỗi không thể đáp trả lại cho họ gấp mười lần.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng chuyện hồi mười một tuổi. Có lần ở
nhag Quý Noãn Noãn, hai người đang ngủ cùng nhau thì nửa đêm cô dậy đi
vệ sinh, bỗng đến kỳ kinh nguyệt. Lúc Kỷ Ức ngồi trên bồn cầu ngơ ngác
nhìn chiếc quần lót, suy nghĩ xem có nên về nhà hay không thì Quý Noãn
Noãn đã lôi băng vệ sinh từ chiếc kệ đặt trong phòng vệ sinh ra và ngồi
sụp xuống trước mặt cô.
Noãn Noãn vừa ngáp vừa xé vỏ chiếc băng
vệ sinh ra dính chặt vào quần lót của cô: “Cả thiên hại này chỉ có mình
tớ không ghét cậu thôi!” Noãn Noãn thật sự chẳng hề ghét bỏ cô chút nào. Sau khi dính cẩn thận xong Noãn Noãn mới đi rửa tay, cô bạn buồn ngủ
đến mức díp cả mắt lại: “Sao tớ lại chỉ muốn đối tốt với cậu thế nhỉ?
Đáng sợ thật, sau này nếu tớ lấy chồng, chắc chồng tớ cũng nghĩ rằng tớ
đồng tính mất…”
Nửa năm sau, khi Kỷ Ức nhắc lại chuyện này, Noãn
Noãn đã quên hết sạch sẽ, cô bạn sững lại một lát rồi bật cười ha hả:
“Thế thì cậu chỉ cần nhớ phải đối tốt với tớ là được, sao lúc ấy tớ lại
không kỳ thị cậu nhỉ? Đáng sợ thật đấy!”
Nhưng Kỷ Ức thì ghi nhớ rất rõ ràng.
Mỗi lần cô nhớ lại đều thấy rất cảm động, cô đã thề suốt cuộc đời này sẽ đối tốt với Noãn Noãn.
Bóng của hai người hòa vào nhau, hắt xuống nền gạch trắng của phòng bếp, cứ như một vết mực đen đã bị nước làm cho nhạt màu.
“Không cần phải tự kiểm điểm.” Quý Thành Dương khẽ nói, cắt ngang suy nghĩ của cô, “Mỗi người có một quá trình lớn lên không giống nhau, tính cách
cũng trăm nghìn khác lạ là chuyện rất bình thường. Coi trọng tình cảm là chuyện tốt, em có thể luôn bên cạnh, giúp đỡ bạn khi gặp khó khăn,
nhưng không cần thiết phải làm theo những điều Noãn Noãn mong muốn chỉ
vì sở thích của nó.”
Kỷ Ức ngước mắt lên.
Quý Thành Dương
khẽ cười: “Noãn Noãn coi anh là thần tượng, hy vọng anh điểm nào cũng
hoàn mỹ. Tuy anh rất yêu thương bao bọc nó, nhưng yêu cầu vô lý này thì
không thể nào thỏa mãn cho nó được. Anh là một người đàn ông bình
thường, có ưu điểm, ắt phải có khuyết điểm. Có những lúc đứng đắn thì
cũng có những lúc không nghiêm chỉnh, anh không hoàn mỹ.”
Quý Thành Dương ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hôm nay là chỉ trích từ
Noãn Noãn, ngày mai có thể sẽ là bố mẹ em, ngày kia có thể sẽ là hàng
xóm… Ví dụ như dì ở phòng cấp cứu trong đại viện nhà chúng ta, khi em
còn nhỏ, dì ấy thấy anh đưa em đi tiêm phòng uốn ván, nhất định sẽ cho
rằng lương tâm của Quý Thành Dương không tồi. Nhưng nếu dì ấy nhìn thấy
anh và em đang ôm hôn nhau thì nhất định sẽ thấy rất sợ hãi. Dì ấy sẽ
nghĩ rằng, cái thằng Quý Thành Dương này đạo đức bại hoại, cô bé kia
đang gọi mày là chú mà mày lại nhân lúc cô bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện
đã ra tay rồi.”
Những chuyện anh nói đều là sự thật, nhưng ngôn từ anh dùng thì thật là nhẹ nhàng thoải mái.
“Họ cũng là bề trên của anh, anh cũng rất tôn trọng họ. Nhưng anh không thể từ bỏ em chỉ vì những suy nghĩ của họ.” Quý Thành Dương nói thẳng, “Anh đã không rượu chè cờ bạc, cũng không trăng hoa đa tình, đến bạn gái
cũng chưa từng có lấy một ai, cả tâm hồn và thân thể đều rất khỏe mạnh,
quá khứ trong sạch, tại sao anh lại không thể yêu Kỷ Ức được? Chỉ bởi vì lúc nhỏ gọi anh một tiếng chú ư? Chỉ bởi vì khi anh quen cô ấy, cô ấy
vẫn chỉ là một bé con ư? Chỉ bởi vì anh lớn hơn cô ấy chín tuổi?”
Cách nói chuyện của Quý Thành Dương quá đỗi thú vị, làm Kỷ Ức bật cười.
“Khi em còn chưa quen biết anh, tính cách của anh đã như thế này rồi, bất kỳ ai cũng đừng nên nghĩ anh quá hoàn mỹ, em cũng đừng, bởi vì anh không
làm được điều đó. Em cũng thế, Tây Tây ạ, chúng ta không hề làm bất cứ
chuyện xấu hay chuyện gì sai trái, không cần phải quan tâm đến suy nghĩ
của mọi người, cũng không cần đau lòng vì những lời ong tiếng ve, đừng
cảm thấy tình cảm giữa anh và em thật sự có vấn đề. Em phải tin anh,
không có vấn đề gì hết, hoàn toàn không có, tình cảm của chúng ta vô
cùng tốt, bây giờ tốt đẹp, sau này sẽ còn tốt đẹp hơn nữa.”
Kỷ Ức không kìm được mà bật cười.
Cô thật sự mỉm cười, cảm thấy Quý Thành Dương hôm nay rất khác biệt.
Khác ở điểm nào thì cô không nói rõ ra được.
Dáng người Quý Thành Dương cao như thế này nên khi phải khom người xuống bàn đã để nấu nướng và để nói chuyện với cô một lúc lâu thì cảm thấy khá
khó chịu. Đã nói hết những điều cần nói và cô cũng đã cười, anh liền
đứng thẳng người lên. Nhưng anh dường như lại nghĩ ra chuyện gì đó nên
rất nhanh chóng bổ sung thêm một câu quan trọng: “Còn nữa, anh không yêu chỉ để yêu thôi, chuyện hao tâm tổn trí như vậy anh chỉ cần một lần là
đủ rồi. Anh đã dùng cả mười phần trái tim mình để bắt đầu chuyện này,
thì sẽ làm đến cùng.”
Anh kết luận đầy chắc chắn, giọng nói cũng chứa đầy cảm giác rất riêng biệt của anh: “Chúng ta nhất định sẽ kết hôn.”
Kết hôn.
Kết hôn…
Kỷ Ức cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung.
Cô thấy hơi choáng váng, gương mặt bất giác bị từ “kết hôn” này nhuộm thành màu đỏ bừng.
Anh im lặng mất mấy giây, sau đó chợt siết chặt một cánh tay cô và cúi đầu, dùng môi mình chạm vào môi cô.
Ban đầu anh chỉ muốn an ủi vỗ về, nhưng khi chạm vào rồi thì lại như một
ngọn lửa không thể nào khống chế nổi. Anh ngậm lấy đôi môi cô trong
miệng mình và cắn thật khẽ, trút hết mọi lo lắng nôn nóng khi không tìm
thấy cô ban nãy vào trong nụ hôn này. Kỷ Ức cảm thấy môi mình thoáng
nhói đau, cô khẽ rên một tiếng, muốn né tránh nhưng cánh tay bị siết
chặt và kéo hẳn vào trong lòng anh.
Khi hai người họ rời nhau ra, môi dưới của Kỷ Ức đã hơi sưng lên, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn chăm chú vào anh.
Không biết trong đầu cô đang suy nghĩ những gì, cô bỗng nhiên quay người, rảo bước ra khỏi bếp…
Quý Thành Dương nhìn theo dáng người cô biến mất, nghe tiếng bước chân có thể thấy cô ấy đã quay vào phòng ngủ.
“Chú và cháu chỉ cách nhau có sáu tuổi rưỡi, miễn cưỡng có thể coi là người
cùng tảng lứa, Noãn Noãn, cháu hãy lí trí đối với chuyện của chú một
chút.” Trong đầu anh hiện lên nhũng lời anh đã nói với Quý Noãn Noãn lúc ban chiều, “Cháu đừng dùng cách làm tổn thương chú để đền đáp cho sự
yêu thương chiều chuộng mà chú đã dành cho cháu suốt bao năm qua.”
Đây là lần đầu tiên anh dùng cách nói chuyện theo kiểu người lớn đối với Quý Noãn Noãn.
Anh có thể hiểu được sự chấn động khi Quý Noãn Noãn bỗng nhiên phát hiện ra người bạn thân nhất đang yêu chú của mình, hơn nữa, Noãn Noãn đã phát
hiện ra mọi chuyện dưới hình thức “sống chung”, một khía cạnh quá đỗi
không trong sáng, quả thật là một chuyện rất khó để đối mặt.
Nhưng anh không cho rằng Noãn Noãn sẽ không hiểu được chuyện này, cô bé chỉ cần thêm một chút thời gian thôi.
Là một người đàn ông, anh đã suy nghĩ kĩ tất cả những chướng ngại và phản
ứng có thể xảy ra trên mọi phương diện trước khi mối tình của họ bắt
đầu, đồng thời cũng đã nghĩ đến mọi phương pháp để ứng phó với từng tầng trở ngại. Đợi Kỷ Ức trưởng thành đến tuổi kết hôn, sự “khó xử ngại
ngùng” của mối quan hệ này cũng sẽ tự nhiên tan đi phân nửa.
Điều mà anh cần cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Quý Thành Dương nếm lại món lạc rang.
Mùi vị không tồi, rất giòn và cũng rất thơm, nhưng quả thật có hơi quá lửa.
Quý Thành Dương nhíu mày, ánh mắt hơi sâu hơn một chút, vẻ mặt khá là gợi cảm.
Anh đang băn khoăn không biết nên tiếp tục làm món gà Kung Pao hay là chuẩn bị lẩu. Nhưng khi nghĩ đến ăn lẩu sẽ dễ dàng khiến hai má cô đỏ lựng,
cả trán và má đều long lanh những giọt mồ hôi là anh liền vui vẻ quyết
định. Quý Thành Dương bọc màng bọc đồ ăn lên trên đĩa lạc rồi bỏ vào tủ
lạnh, sau đó bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để làm lẩu.
Người thông minh có điểm tốt, nhưng cũng có điểm khó xử.
Khi Quý Thành Dương cầm con dao nhỏ gọt khoai tây trong bếp thì chợt nhìn
thấy Kỷ Ức đi vào. Anh lập tức hiểu ra cô vào phòng ngủ để làm gì, cô đã lặng lẽ thay một bộ đồ mặc ở nhà có màu sắc đẹp hơn.
Quý Thành
Dương đã từng nhìn thấy bộ quần áo này khi giúp cô dọn dẹp tủ đồ, thực
ra các bộ đồ ở nhà của cô chỉ khác nhau về màu sắc, nhưng riêng bộ này
là màu tím, rất đặc biệt, rất ấn tượng.
Cho nên…
Anh đại khái có thể đoán được tâm tư Kỷ Ức đang thay đổi như thế nào.
Quả là “Người phụ nữ nào cũng muốn mình đẹp trong mắt người yêu.”
Kỷ Ức đến gần, khe khẽ tựa cằm lên cánh tay anh, chăm chú nhìn anh gọt
khoai tây, anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy đôi mắt cô dường như đang
ngấn nước, cô có vẻ đang quan sát rất chăm chú nên cơ thể tự nhiên cũng
ghé sát đến người anh. Tóc cô vẫn còn hơi ươn ướt, chạm vào cánh tay
anh, lúc xa lúc gần, khe khẽ lướt qua.
Hồi Quý Thành Dương học
cấp ba, thi thoảng cũng có vài cô bạn cư xử với anh như thế này, ví dụ
như sẽ cầm sách đến nhờ anh giải hộ đề gì đó hoặc là sẽ đến gần để nói
chuyện, có đôi khi khoảng cách không kiểm soát tốt, họ có thể chạm vào
tóc của đối phương. Nhưng khi ấy anh chẳng hề có nhiều cảm tưởng như lúc này, thậm chí có đôi khi còn cố tình nhắc nhở: “Tương đối rồi đấy, các
bước tiếp theo cậu có thể hỏi bạn phụ trách môn học xem sao.” Sau đó anh sẽ xách cặp đứng dậy đi ra sân bóng rổ hoặc đến phòng tập luyện của
đoàn nhạc.
Lúc ấy, anh cũng ở độ tuổi của Kỷ Ức bây giờ, thời
thanh xuân của anh phần lớn thời gian đều đã được dùng để nỗ lực vươn
lên, chẳng có tâm trạng nào để chú ý xung quanh. Tình yêu, vào giai đoạn ấy của cuộc sống, chẳng phải là một thứ thiết yếu. Sau này đến Mỹ,
phương thức biểu đạt tình cảm không còn kín đáo truyền thống như của
Trung Quốc nữa, chuyện khiến Quý Thành Dương bối rối nhất cũng chỉ xảy
ra vào thời gian đầu khi tham gia tụ tập, anh bị mấy cô gái tóc vàng mới quen nói được với nhau câu “Hello” đã sờ vào vùng đùi trong, hoặc là
được các cô bạn học người Hoa trực tiếp đề nghị được cùng anh về nhà.
Anh chỉ do dự đúng một lần, trong bữa tiệc từ biệt sau khi đạt được học vị đại học.
Đó là một cô bạn đi cùng chuyến bay tới Mỹ với anh, họ quen nhau đã được
bốn năm, cô ấy lớn tuổi hơn anh một chút. Tối hôm đó, vì anh mới nhận
được điện thoại về việc báo cáo thực tập nên vội vã vơ lấy áo khoác và
rời khỏi căn nhà đang náo nhiệt tưng bừng, cô gái đuổi theo, dùng cách
thức e ấp kín đáo nhất hỏi anh rằng: “Bây giờ tớ đang có hai cơ hội việc làm, một trong số đó là ở lại thành phố này, cậu cảm thấy, tớ có ‘xứng
đáng’ ở lại đây và tiếp tục đợi cậu không?”
Cách biểu đạt kín đáo kiểu Trung Quốc.
Sau khi nghe đối phương nói hết câu này, Quý Thành Dương nhìn vào đôi mắt
xinh đẹp dịu dàng ấy và trông thấy quá nhiều sự mong đợi ở bên trong.
Anh thoáng do dự trong khoảng vài ba giây rồi từ biệt cô ấy và lái xe đi khỏi.
Anh nghĩ, đó là lần đầu tiên anh thấy cảm động vì tình cảm e ấp của một người con gái, lần đầu tiên có suy nghĩ “không nỡ từ
chối”, nhưng cũng chỉ do dự khoảng vài ba giây là đã bình tĩnh lại rồi.
Vì lí do gì nhỉ? Vì cô bé con bốn tuổi rưỡi mà anh gặp khi mới mười ba tuổi ấy sao?
Đối với anh vào thời điểm ấy, đó không thể là câu trả lời.
Nhưng sau tất cả, Thượng đế thật sự đã mang lại cho anh đáp án này.
Chính vào mùa hè năm ấy, anh đã đi Syria.
Khi anh quay về Trung Quốc liền gặp lại Kỷ Ức, khi đó cô mười một tuổi.
Đây chính là điểm mạnh của người thông minh, anh có thể phân tích một cách
rất hợp lý rằng điều mình cần ở mỗi thời điểm là gì. Nhưng khi người con gái mà mình yêu dùng những ngôn ngữ cơ thể mà ngay chính cô cũng không
hề hay biết để thể hiện rằng cô ấy yêu mình…
Thì anh không thể không có bất kỳ phản ứng nào.
Thậm chí tâm trí anh đã sớm hoảng loạn rối bời…
Ánh mắt Quý Thành Dương dừng lại ở đầu mũi dao, khẽ gọt từng lớp vỏ rơi
xuống thùng rác. Có một phần vỏ khoai bị rơi ra ngoài, “Rơi ra rồi kìa!” Kỷ Ức cười, cúi người xuống nhặt và ném vào trong thùng rác, “Anh có
cần em giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Quý Thành Dương cúi đầu,
khẽ chạm cằm vào trán cô, “Em rửa tay rồi vào đọc sách một lát đi, tiện
sấy khô tóc luôn thể.”
“Vâng.” Kỷ Ức cười.
Tuy tay nghề
của Quý Thành Dương không đạt đến mức bếp trưởng, nhưng cũng thuần
thục. Hơn nữa lẩu vốn cũng chẳng cần phải chuẩn bị quá nhiều, khoảng
đến lúc phát thời sự là họ bắt đầu ăn rồi. Lúc nhỏ khi Kỷ Ức còn ở nhà,
ông nội co ngày nào cũng xem thời sự, sét đánh cũng không thay đổi. Bây
giờ khi cô đang ở tạm nhà của Quý Thành Dương, thi thoảng anh cũng sẽ
xem một lát.
Nồi lẩu nóng sốt, âm thanh từ bản tin thời sự khiến căn phòng bỗng chốc được lấp đầy cứ như một ngôi nhà ấm áp.
Kỷ Ức thích ăn các loại rau cải, cô cũng thích bỏ tất cả vào cùng một lúc. Trước kia thỉnh thoảng đi ăn cùng bạn học, cô thường bị họ trêu đùa
rằng cô cứ như đang ăn canh Ma Lạt chứ không phải ăn lẩu.
Nhưng
Quý Thành Dương thì chẳng thấy vấn đề gì, sự thật là, bất luận Kỷ Ức có
làm gì thì bây giờ trong mắt anh cũng chẳng hề chi. Anh sẽ thấy những
điều ấy đáng yêu, thú vị, vô cùng tốt… Chỉ thi thoảng nhắc nhở cô một
câu rằng, thịt vừa mới cho vào được một lát, đừng có vội gắp rau ăn
ngay.
Ăn được nửa chừng, Kỷ Ức bắt đầu cảm thấy nóng, hai má cô
ửng hồng, cô liên tục phải lấy khăn ăn để lau mồ hôi. Quý Thành Dương
không kìm được mỉm cười, anh dùng bàn tay cầm đũa che miệng, khẽ ho vài
tiếng để che giấu.
Ánh mắt của Kỷ Ức chầm chậm xao động, cô nhìn anh nhưng không hiểu rõ lắm tại sao anh cười.
Tối hôm ấy, khi Quý Thành Dương tắm rửa xong, anh mặc một chiếc áo dài tay
và quần thể thao đi ra khỏi phòng tắm thì chẳng thấy Kỷ Ức đâu. Sau khi
đi một vòng quanh nhà, anh chợt phát hiện ra trong phòng trữ sách đằng
sau phòng làm việc có ánh đèn. Anh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chiếc đèn ở giữa phòng trữ sách cùng một số chiếc đèn khác ở tầng dưới của các kệ sách đều được bật sáng, Kỷ Ức ngồi trên thảm, bên cạnh là vài ba quyển
sách đang mở rộng.
“Em phát hiện ra, anh thích viết một vài lời
trong những cuốn sách đã đọc.” Kỷ Ức giơ quyển sách trong tay lên rồi
lấy một thanh đánh dấu trang, “Bút tích của Leonardo da Vinci cũng là
một tài sản quý báu, ông thích dùng cách viết ngược từ trái qua phải,
mỗi một chữ cái viết trên giấy đều bị ngược, cần phải đặt một tấm gương
lên trên giấy mới có thể nhận ra ông đang viết cái gì.”
Quyển sách mà cô mở ra là Truyền kỳ Leonardo da Vinci.
Quý Thành Dương đích thực có thói quen này, nhưng quyển sách ấy anh đã đọc từ rất lâu nên chẳng còn nhớ mình từng viết những gì.
Thế nhưng anh cuối cùng cũng hiểu rằng Kỷ Ức đang làm gì, cô đang tìm kiếm
dấu vết mà anh để lại trong từng cuốn sách ở phòng trữ sách này, cô tìm
kiếm một Quý Thành Dương mà cô không hiểu rõ khi còn rất nhỏ.
Cô vẫy tay.
Quý Thành Dương đến gần, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh xem này, anh còn viết những chữ ngược nữa!”
Kỷ Ức đưa thanh đánh dấu trang đến trước mặt anh.
Những thứ mà anh thấy hứng thú và hiểu biết thật sự là quá nhiều.
Cũng giống như chuyện anh thích Leonardo da Vinci.
Để có thể hiểu rõ hơn về Quý Thành Dương, cô bất ngờ cũng say mê nhà khoa học ấy.
Leonardo da Vinci, một thiên tài bẩm sinh toàn diện độc nhất vô nhị: hội họa,
điêu khắc, thiên văn, vật lý, kiến trúc, thủy lợi, cơ khí, sinh vật cổ, y học, thậm chí là cả công trình quân sự… Cô cứ ngỡ mình đã hiểu đủ về
Leonardo da Vinci, còn biết rằng ông là con riêng, là một người theo
đuổi tình yêu đồng giới, thậm chí cả những chuyện tào lao bên lề khác.
Nhưng khi nhìn thấy những bút ký khi đọc sách của Quý Thành Dương, cô phát hiện, mình thực ra không hiểu rõ một cách sâu sắc.
Kỷ Ức lại lôi một thanh đánh dấu trang ra nói tiếp: “Phương Tây có người
cho rằng, Thượng Đế che giấu những quy luật khoa học tự nhiên trong bóng tối, cho nên Newton mới xuất hiện và chiếu sáng màn đêm, mang những quy luật khoa học tự nhiên ấy phơi bày ra trước mặt mọi người, thế nên
Newton chính là sứ giả của Thượng đế. Nhưng Leonardo da Vinci lại là một người mà Thượng đế không tài nào dò đoán được, sự ra đời của ông đã
định là để phơi bày những thứ mà thượng đế chưa từng nói cho bất kỳ ai.
Có lẽ những quy tắc ấy đến Thượng đế cũng không muốn cho con người
biết!”
Kỷ Ức đọc rất nghiêm túc.
Nhưng Quý Thành Dương
càng nghe càng thấy bối rối, đây là suy nghĩ của anh hồi mười tám, mười
chín tuổi ư? Là những chuyện anh nghĩ trong đầu khi ở đọ tuổi tương
đương với Kỷ Ức bây giờ ư?
Kỷ Ức vẫn định lôi thêm ra xem có
thanh đánh dấu trang nào thú vị hơn không, cô dùng những ngón chân chọc
vào chân Quý Thành Dương: “Anh tìm giúp em đi, em sợ tự tìm không được
đầy đủ!” Cô đi chân trần ngồi trên tấm thảm, móng chân cô cứ như những
chiếc vỏ sò dưới ánh đèn sáng chói như ánh nắng, hồng nhạt đầy khỏe
mạnh. Có lẽ do thích đi giày thể thao hoặc giày vải nên phần da trên
chân cô rất mềm mại, cứ như thể được ngâm trong sữa bò.
Quý Thành Dương cụp mắt xuống, nhìn thấy những ngón chân cô đang tiếp tục chọc vào anh.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Kỷ Ức ngẩng lên hỏi anh, giọng cô thoáng chút khó hiểu.
“Đang nghĩ về em.” Anh thẳng thắn nói.
“Nghĩ gì về em?” Kỷ Ức chú ý thấy anh đang nhìn xuống chân cô nên ngại ngùng thu chân về.
“Nhiều lắm.” Trong giây phút này, quả thật trong đầu Quý Thành Dương có rất
nhiều suy nghĩ thoáng qua, anh nhận ra cảm xúc của mình càng nagfy càng
dễ xáo động, bởi vì cô gái đang đứng trước mặt này đây.
“Ồ.”
Kỷ Ức nhìn vào mặt anh mà chợt nhận ra, anh tối hôm nay đặc biệt đẹp trai. Cô nhớ đến khi anh còn đang ở Afghanistan, cô đã từng xem buổi phỏng
vấn quay trước đó của anh trên ti vi, lúc ấy anh đang giảng giải tại sao phóng viên mặt trận không thể cầm súng lên để tự vệ được… Các mạch máu
chầm chậm lưu động dưới làn da, mang theo nhiệt độ đến bỏng người. Trong giây phút yên lặng ngắn ngủi, cô chuyển từ ngồi sang tư thế một con
mèo, bò đến trước mặt Quý Thành Dương bằng đầu gối và tay.
Thực ra có đôi khi, cô cũng có những tế bào không an phận.
Cứ như lúc chạy đường dài trong mùa đông, cô dám nhảy xuống lớp băng đóng
trên mặt hồ một mình để chạy ngang qua đó nhằm tránh sự giám sát của
thầy giáo. Cô lúc nào cũng vậy.
“Quý Thành Dương.” Cô khẽ gọi tên anh.
Ánh mắt của Quý Thành Dương lưu luyến trên đôi môi đỏ hồng của cô, ậm ừ đáp.
Tạm thời anh vẫn chưa muốn nói cho cô biết rằng, nếu cô dùng tư thế này ở
trước mặt anh thì anh có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong cổ áo
của cô.
Khi đối diện với bạn gái của mình, anh chẳng hề có ý định làm chính nhân quân tử.
“Lúc nãy anh nói, trước kia anh chưa từng có bạn gái à?”
“Đúng vậy.” Anh khẽ mỉm cười, “Trước kia chưa bao giờ có.”
“Vậy nên,” Kỷ Ức khẽ cắn nhẹ môi dưới, sau một thoáng do dự mới hỏi tiếp, “anh và em đều là… nụ hôn đầu.”
“Phải.” Anh tiếp tục cười, “Nụ hôn đầu.”
Các cô gái lúc nào cũng thích hỏi những chuyện này.
Trước kia anh cảm thấy điều này tương đối vô nghĩa, dù sao hôn cũng chỉ là sự quấn quýt của môi và lưỡi, nói trắng ra thì những chuyện tình ái như
thế này không có gì đa dạng mấy. Nhưng trong giây phút này đây, khi nhìn thấy nụ cười cực kỳ thỏa mãn trên khóe môi Kỷ Ức, anh bỗng cảm thấy
chuyện này thực ra cũng rất ý nghĩa trên một mức độ nào đó.
Nhiệt độ cơ thể đang lặng lẽ tăng lên, cô cảm thấy tấm thảm dưới lòng bàn tay mình trở nên mềm mại và dịu dàng.
Trước khi yêu Kỷ Ức, quá khứ của Quý Thành Dương hoàn toàn trắng trơn, chưa
từng có một cô gái nào, chỉ riêng suy nghĩ này thôi đã đủ khiến cô bay
bổng. Dù sao xét về khía cạnh tuổi tác giữa họ, thì khả năng này là cực
kỳ thấp. Kỷ Ức chầm chậm tiến đến gần anh, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi anh. Quý Thành Dương đưa tay giữ lấy chiếc eo thon nhỏ của cô.
Anh rất hưởng thụ việc Kỷ Ức chủ động hé mở chiếc miệng nhỏ xinh và đưa đầu lưỡi đến với anh. Thậm chí anh còn nhận thấy cô đang học theo cách anh
đã làm, chầm chậm quyện chặt lấy đầu lưỡi và thần trí của anh. Trái tim
anh âm thầm bị đốt cháy lên một ngọn lửa ham muốn, nhưng anh cố tình lờ
đi và hưởng thụ niềm vui khi cô chủ động.
Nhưng Kỷ Ức lại bắt đầu cuống, cô buông anh ra, nhíu mày trách cứ: “Sao anh…chẳng có chút phản ứng nào thế?”
“Ồ?” Quý Thành Dương cố tình không hiểu, “Em muốn anh có phản ứng như thế nào?”
Chỉ một câu hỏi như vậy đã đủ khiến Kỷ Ức bối rối vô cùng.
Cô nhanh chóng bò dậy, định bỏ đi, nhưng vẫn không quên vớ lấy quyển sách
cũ kia, bỏ Quý Thành Dương lại một mình trong phòng trữ sách. Quý Thành
Dương mỉm cười, đúng là tự mang đá ném vào chân mình, anh vò mái tóc
ngắn một cách tùy ý rồi đứng dậy, nhưng là để quay vào phòng tắm một lần nữa.
Khi Kỷ Ức trở về phòng ngủ và ném mình lên giường, cô chợt
nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô cứ ngỡ là mình đã nghe
nhầm.
Nhưng khi lắng nghe thật kĩ thì đích thực là âm thanh tắm rửa. Sao anh lại đi tắm nữa nhỉ?
Cô không hề hay biết rằng lúc này trong phòng tắm, Quý Thành Dương đã tắt
hẳn vòi nước nóng, để mặc cho dòng nước lạnh lẽo của vòi hoa sen xối
xuống người mình. Nước tuôn từ vai anh đến hông rồi đến đôi chân dài.
Phương pháp tự hạ nhiệt độ hiệu quả nhất cũng đồng thời cực đoan nhất,
Quý Thành Dương chống hai tay vào tường, nhắm mắt lại.
Trong đầu anh vẫn là hình ảnh Kỷ Ức quỳ xuống trước mặt, phong cảnh bên trong cổ áo hiện lên rõ mồn một. Quá ư tuyệt vời.
“Anh lại tắm đấy à?” Giọng nói của Kỷ Ức vang lên từ sau hai cánh cửa, cô hỏi anh vì vẫn không dám chắc chắn.
“Anh đang tắm, phòng trữ sách nóng quá nên toát mồ hôi, khó chịu lắm!”
…
Phòng trữ sách nóng lắm sao?
Kỷ Ức thoáng ngơ ngác rồi đi khỏi.
Đến nửa đêm hôm đó, Quý Thành Dương đã chính thức cảm vì tắm nước lạnh vào
đầu xuân. Ngày hôm sau anh đến đài truyền hình, đeo một chiếc khẩu trang y tế mày xanh nhạt. Lúc nói chuyện với đồng nghiệp còn chủ động né
tránh. Mọi người trong phòng họp nhìn thấy Quý Thành Dương, đều có cảm
giác “anh hùng cuối cùng cũng trúng quả”, họ đều không quên trêu chọc:
“Không sao đâu, những người ở đây đều chẳng sợ chết, nếu sợ chết đã
không đi làm trong thời điểm này rồi. Nhưng, quen biết nhau bao nhiêu
năm qua, đây mới là lần đầu tiên tôi thấy anh bị cảm cúm đấy!”
Một người khác lập tức hùa theo: “Phải đấy, đúng là biết chọn thời điểm, hợp với tình hình thật!”
Mọi người cười nói vui vẻ, riêng Lưu Vãn Hạ lại chẳng hề tham gia đùa giỡn
với mọi người, sau khi tan cuộc họp, cô đem một hộp thuốc cảm nghe nói
rất hiệu quả đến đặt lên bàn làm việc của Quý Thành Dương. Phòng làm
việc của Quý Thành Dương rất ít người, anh vừa mới gỡ bỏ khẩu trang, rót một cốc nước nóng, ôm chiếc cốc giữ nhiệt màu đen trong lòng bàn tay từ chối ý tốt của Lưu Vãn Hạ: “Tớ có mang theo thuốc rồi.”
“Thì cứ
giữ lấy, mang theo thuốc dự phòng cũng chẳng có gì không tốt!” Lưu Vãn
Hạ nói khi nhìn vào mắt anh, “Càng ngày tớ càng cảm thấy, cậu có vài
điểm vẫn y như hồi cấp ba, bao nhiêu năm rồi cũng chẳng hề thay đổi,
người giỏi giả ngốc nhất chính là cậu đấy.”
Quý Thành Dương
thoáng sững lại, nhìn Lưu Vãn Hạ đang mỉm cười trước mặt. Anh nhớ hồi
cấp ba, Lưu Vãn Hạ dường như cũng thường xuyên đến tìm anh để trao đổi
những bài tập vật lý và toán. Nhưng Lưu Vãn Hạ thông minh hơn các cô bạn khác rất nhiều, cô mang đến cách giải đề riêng và cùng anh vừa thảo
luận vừa viết ra giấy, đôi khi viết được một nửa sẽ dừng lại và hởi ý
kiến anh.
Lâu dần, sẽ khiến anh nói thêm được vài câu.
Lưu Vãn Hạ vẫn luôn rất thông minh, cô không đời nào quên chuyện anh dã từng nói rất rõ rằng, anh đã có bạn gái.
“Tớ mang theo thuốc thật mà!” Quý Thành Dương không khỏi lặp lại thêm lần nữa.
Lưu Vãn Hạ nhìn anh, hôm nay anh không mặc đồ đen mà mặc một chiếc áo sơ mi kẻ mà xanh đậm. Cô nghĩ, cô đã quen biết Quý Thành Dương rất lâu, bao
nhiêu năm nay, cho dù anh có thân phận như thế nào, bất kể anh có ăn vận ra sao, hay xuất hiện ở nơi nào, anh vẫn có sự ung dung tự tại riêng
cộp mác Quý Thành Dương. Cảm giác bình thản và bàng quan của anh là sự
quyến rũ chí mạng với bất kỳ một người phụ nữ nào.
Cô qiay đi, thuận miệng nói: “Trước kia cậu đâu như vậy. Nói thẳng đến thế, thật chẳng hề giống cậu chút nào!”
Trước kia ư?
Thực ra, từ đầu đến cuối anh chưa từng thay đổi. Chỉ có điều, trước kia anh không từ chối thẳng bằng lời mà chỉ né tránh thôi.
Quý Thành Dương nhấc hộp thuốc cảm kia lên lắc nhẹ trên tay, nghĩ đến việc
Kỷ Ức đã vui vẻ như thế nào khi biết anh chưa từng có bạn gái mà chợt
cảm thấy việc mình cách xa các cô gái khác trong quá khứ quả là một lựa
chọn thông minh. Anh tiện tay ném hộp thuốc về phía người bạn đồng
nghiệp ngồi phía sau đang “hóng hớt”, nói: “Cậu giữ lấy mà đề phòng.”
Phương Hưởng cười đầy thâm thúy: “Cảm ơn nhé!” Dứt lời liền mở ngăn kéo ra cho hộp thuốc vào trong.
Quý Thành Dương tiếp tục uống nước nóng, anh lôi một hộp thuốc vỏ trong
suốt từ trong túi áo ra. Đây là thuốc do Kỷ Ức chuẩn bị cho anh, loại vỏ túi đặc biệt, bên trong có rất nhiều túi nhỏ, gồm có thuốc hạ sốt,
thuốc cảm, còn có cả vitamin nữa…
Phương Hưởng liếc nhìn: “Cái gì thế?”
“Thuốc cảm, vitamin, thuốc hạ sốt.”
“Ây dà, hoa khôi sống cẩn thận thật đây! Tôi cứ nghĩ cậu thường xuyên ra
chiến trường nên sẽ không biết cách tự chăm sóc bản thân cơ.”
Phương Hưởng đi tới nghiên cứu kĩ lưỡng hộp thuốc, càng nhìn càng thấy thú vị.
“Bạn gái tôi chuẩn bị đấy.” Quý Thành Dương giải thích.
“Bạn gái?” Phương Hưởng sững sờ, bây giờ mới nhận ra một chuyện, “Hôm trước
nghe mọi người kể, tôi còn không tin, cậu có bạn gái thật rồi sao?”
Quý Thành Dương cười mà như không: “Sao mà không tin? Tôi có phải là hòa thượng đâu?”
“Thế thì cậu nhanh nhẹn lên, đừng có chạy tin thời sự nữa, đổi sang tin kinh tế đi, nếu không các cô gái bình thường làm sao có thể chịu đựng nổi?
Cậu hết đi Afghanistan lại đến Syria, không thì sẽ là Chechnya, chẳng có chỗ nào an toàn cả!”
Phương Hưởng cảm thán một hồi rồi lượn ra ngoài, đi sang phòng biên tập.
Quý Thành Dương không mấy bận tâm đến lời Phương Hưởng nói, những lời này anh đã nghe nhiều rồi nên chẳng thấy ảnh hưởng gì mấy.
Anh chỉ mở từng gói thuốc nhỏ theo lời dặn dò của Kỷ Ức và cho hết chỗ
thuốc đó vào miệng. Anh chợt nghĩ rằng… nếu như trước tên có một cái
nhãn riêng cũng là một chuyện tốt, ví dụ như “Quý Thành Dương: Bạn trai
của Kỷ Ức” chẳng hạn. Nếu như mình có một chức danh như thế đặt ở trên
bàn làm việc, có phải sẽ tiện hơn biết bao nhiêu không.
Anh nghĩ mà không khỏi mỉm cười.
Nếu như thật sự có một chức danh thật, thì cô bé của anh chắc sẽ cười suốt một tháng, thậm chí là cả một năm mất.
Tháng Năm, tình hình bệnh SARS đã có chuyển biến tốt.
Trong kì nghỉ dài mùng Một tháng Năm, Kỷ Ức nhận được điện thoại từ lớp
trưởng lớpThực nghiệm ngày xưa, Từ Thanh, giờ đang học trường quân đội.
Cô vẫn còn nhớ ngày viết lưu bút cho cậu bạn ấy, mới chớp mắt mà đã một
năm trôi qua. Ý của lớp trưởng cũ là, mùng Một tháng Năm, cậu ấy sẽ từ
Nam Kinh trở về, chuẩn bị tổ chức một buổi họp lớp.
Kỷ Ức lúc ấy
đang ăn trưa, trong hộp cơm là món trứng chưng cà chua và thịt bò sốt
tiêu đen mà Quý Thành Dương nấu. Cô đồng ý rồi nghe thấy lớp trưởng hỏi: “Cậu có thể nói với Quý Noãn Noãn giúp tớ không, tớ đỡ phải goi cho bạn ấy!”
Kỷ Ức thoáng sững lại: “Thôi cậu gọi đi...”
“Sao thế?” Lớp trưởng cũ ngạc nhiên, “Chẳng phải cậu tìm bạn ấy dễ nhất sao?”
Kỷ Ức kiếm đại một lý do để từ chối, nhưng lý do đó chỉ cần nghe qua đã
thấy không ổn. Lớp trưởng cũng là một người thông minh nên không gặng
hỏi nhiều. Kỷ Ức rất áy náy, kỳ thực trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy
rằng có thể một ngày nào đó trong tương lai, lớp trưởng có thể chờ được
đến một ngày nào đó mây tan trời quang đãng, chờ được Quý Noãn Noãn mà
cậu đã yêu và yêu rất sâu đậm từ năm lớp Mười.
Chỉ tiếc là, Noãn Noãn và cô đã không còn chung một đường.
Quý Thành Dương từng nói, Noãn Noãn đã đồng ý không nói chuyện của hai
người họ cho bất kì ai trong nhà cũng như hàng xóm biết. Noãn Noãn đích
thực đã làm đúng như vậy, nhưng cô bé cũng không có bất kì liên hệ nào
trong cuộc sống của Kỷ Ức nữa. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Kỷ Ức cúi
xuống tiếp tục ăn bữa trưa Quý Thành Dương nấu, càng ăn cô càng cảm thấy chua xót, những tin nhắn cô gửi cho Noãn Noãn cứ như ném xuống lòng
biển sâu,có lẽ cả đời này Noãn Noãn cũng không thể tha thứ cho cô.
Ngày họp lớp, lớp trưởng tập trung được đủ hai bàn,ngoài những bạn đi học
ngoại tỉnh không về được ra thì hầu hết những người đang ở Bắc Kinh đều
có mặt đông đủ. Thậm chí lớp trưởng còn uống bia lần đầu tiên,vui đến
mức mặt mũi đỏ bừng,cậu rất phấn khởi vì dù đã tốt nghiệp một năm nhưng
mọi người vẫn rất quan tâm đến người lớp trưởng này, hầu hết đều đến ủng hộ.
Trong tất cả những người có mặt, Kỷ Ức là người duy nhất
chuyển sang khối xã hội, nên dĩ nhiên sau khi mọi người đã ăn uống vui
vẻ tưng bừng liền bắt đầu trêu chọc cô, nói cô năm xưa phản bội tổ chức. Kỷ Ức bị trêu đến mức chẳng thể nào đối đáp nổi, nhưng lớp trưởng lại
tưởng mọi người nói thật nên vội vã chạy sang giúp Kỷ Ức uống đỡ bia mà
mọi người liên tục chuốc. “ Này các cậu, không được bắt nạt con gái
nhé.”
Có một cậu bạn bật cười ha hả, đáp: “Lớp trưởng đã học đại
học được cả một năm mà tư tưởng vẫn truyền thống thế? Tớ bảo nhé, lớp
trưởng đại nhân, cậu là người đứng đắn nhất mà tớ đã quen trong cuộc đời này đấy, bọn tớ chỉ trêu Kỷ Ức cho vui thôi, ai nỡ chuốc cậu ấy thật!”
Lớp trưởng cười hê hê, đôi mắt đen sáng đã thoáng ý say, cậu chỉ về phía
bạn kia nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu đấy, bỏ nhanh, không
tốt thật mà, không tốt cho sức khỏe.”
Mọi người bật cười.
Có cô bạn nhìn lớp trưởng đùa: “Lớp trưởng nay, mấy ngày trước tớ nghe
nói, các lớp khác chẳng thể nào tổ chức họp lớp nổi, vừa tốt nghiệp là
mọi người đã tan đàn xé nghé rồi. Thực ra bọn tớ đến đây đều là vì nể
mặt cậu đấy, còn không nhanh uống thêm đi?”
Lớp trưởng cười ngại ngùng, không hề từ chối và rót một ly thật đầy: “Được, uống!”
Dứt lời liền ngửa cổ uống cạn.
Kỷ Ức nhìn cảnh ấy, nghĩ, hôm nay cậu bạn này mà không bò về được nhà thì
không xong với mọi người. Cô cảm thấy mọi người đùa hơi quá đà, thậm
chí còn nói giúp lớp trưởng vài câu. Khi mọi người đã chuyển sang
karaoke thì lớp trưởng đã hoàn toàn chiếm đóng phòng vệ sinh, nôn đến
tối tăm mặt mũi. Lúc được mọi người đưa về phòng liền ngủ mê man luôn
trên ghế sô pha, chẳng hề biết trời đất gì.
Không biết ai nhắc đến Quý Noãn Noãn, nhưng lập tức bị người khác cắt ngang.
Kỷ Ức biết, thực ra Quý Noãn Noãn không đến chưa chắc vì muốn tránh mặt
cô, nhưng tính cách của cô là thế, không kiềm chê được áy náy. Cho dù
việc Quý Noãn Noãn không xuất hiện chỉ có mười phần trăm là vì cô thì cô vẫn sẽ cảm thấy rất có lỗi với lớp trưởng. Dù chỉ được nhìn thấy từ xa
cũng đã tốt rồi.
Lúc còn nhỏ, cười là cười thật, khóc cũng là khóc thật.
Nhưng lớp trưởng hôm nay, rõ ràng đang mỉm cười khi uống, nhưng vẫn khiến
người khác cảm thấy sự chua xót đằng sau nụ cười ấy. Cậu ấy bắt đầu che
giấu cảm xúc thật, còn mọi người dù đều nhận ra điều ấy, nhưng cũng bắt
đầu học được cách không nói thẳng ra...
Mọi người chọn bài hát và trò chuyện.
Kỷ Ức nói muốn đi mua đồ ăn vặt và đồ uống cho mọi người nên ra khỏi quán. Quán karaoke này cách trường Phụ Trung không xa. Trên đường đến đây, cô còn nhìn thấy một cánh cổng mới sửa của trường, cả cửa hàng của Tiêu
Tuấn với Phó Tiểu Ninh. Nơi đó đã đổi chủ, trở thành một siêu thị nhỏ,
không còn đông đúc như trước, và cũng không còn ông chủ bà chủ ân ái
ngày xưa.
Đầu óc cô có chút rối loạn, qua nhiều suy nghĩ.
Cô vào siêu thị ở dưới tầng một, cầm lấy giỏ hàng và lấy bừa những đồ ăn
vặt, cho đến khi suýt nữa va phải một người khác. Nói cách khác, người
ấy khi nhìn thấy cô liền cố ý đứng im không cử động, chỉ dừng lại ở đó
nhìn cô.
Phó Tiểu Ninh cũng khẽ cười: “Anh cũng đến đây chơi, không ngờ lại gặp em!” Hắn nhìn Kỷ Ức chăm chú rồi chợt nghĩ, sao cô bé ngại ngùng dịu dàng
năm xưa đã lớn đến thế này, xinh đẹp thế này rồi?
Phó Tiểu Ninh nghĩ, cũng may ngày xưa Kỷ Ức không yêu hắn.
Hắn càng ngày càng không xứng với cô.
Kỷ Ức không sợ tiếp xúc với hắn như trước nữa, cô xách giỏ đồ đứng nói
chuyện với hắn một lát liền nghĩ đến cửa hàng đĩa xách ngày xưa. Phó
Tiểu Ninh có vẻ rất bất ngờ: “Sao? Noãn Noãn không nói cho em biết à?”
Kỷ Ức lắc đầu, cô thoáng có chút dự cảm không lành.
Nhìn vẻ mặt hoàn toàn không hề hay chuyên của cô, Phó Tiểu Ninh thoáng chút khó mở lời: “Thanh toán cái đã”
Kỷ Ức đặt giỏ hàng lên quầy thanh toán, người nhân viên vừa tính tiền vừa
trò chuyện với Phó Tiểu Ninh, có vẻ họ rất thân quen: “Ồ, đổi người mới
rồi ư?”
Phó Tiểu Ninh nhíu mày không đáp mà chỉ rút ví ra.
Kỷ Ức vội vã trả tiền, Phó Tiểu Ninh thấy cô né tránh như vậy thì không
khỏi sững sờ. Anh tiện tay vớ lấy một chiếc kẹo bọc đường trên giá nhỏ
bên cạnh quầy thanh toán trả tiền và đưa cho Kỷ Ức: “Anh chỉ muốn mời em ăn thứ gì đó thôi!”
Cô thoáng do dự nhưng vẫn đón lấy.
Sau đó họ đưa đồ ăn và đồ uống về phòng karaoke, khi Phó Tiểu Ninh từ biệt
mới nói cho cô biết: “Tiêu Tuấn quá hấp tấp, qua mong kiếm được tiền nên chỉ chớp mắt đã đi nhầm đường, anh cũng chẳng thể nào khuyên được nó.
Anh thấy Noãn Noãn đã chia tay nó nhiều lần, chúng nó chắc cũng giày vò
nhau mệt mỏi lắm rồi... Em là bạn của Noãn Noãn, em giúp anh khuyên Noãn Noãn một câu, đừng dằn vặt nhau nữa, chia tay đi thôi, người đã mắc
nghiện thì không dễ dàng gì có thể quay đầu lại được.”
Phó Tiểu Ninh nỗ lực nói một cách đơn giản nhẹ nhàng nhất, nhưng càng về cuối lại càng khiến cô khó lòng chấp nhận nổi.
Khi hắn đã nói hết, Kỷ Ức bỗng cảm thấy rất không chân thực, Tiêu Tuấn nhầm đường lạc lối và nghiện thuốc phiện ư? Sao cô chẳng hề hay biết gì? Lẽ
nào đây chính là chuyên mà Noãn Noãn định nói với cô khi cô đang ở Hồng
Kông?
“Em đừng sợ!” Phó Tiểu Ninh đối xử với cô cứ như cô vẫn chỉ mười bốn tuổi, hắn chỉ e sẽ làm cô sợ, “Không như những gì người ta nói đâu... Kiểu gì cũng sẽ cai được thôi!” Những lời này hắn nói không mấy
chắc chắn, nhưng vẫn cố an ủi cô.
Kỷ Ức vẫn muốn hỏi tiếp.
Cửa phòng bật mở, lớp trưởng được người khác dìu ra ngoài, có lẽ cậu bạn
lại cần phải vào phòng vệ sinh. Trong đôi mắt mơ màng, lớp trưởng có thể nhìn thấy Kỷ Ức và Phó Tiểu Ninh, không rõ cậu bạn lấy sức mạnh từ đâu
mà vùng ra kéo Kỷ Ức về phía mình.
Lớp trưởng vẫn nhớ người cầm đầu vụ ẩu đả tại cổng trường năm xưa chính là người đàn ông đang đứng trước cửa phòng này.
“Anh làm gì thế? Anh lại định làm gì?” Lớp trưởng mang theo khí thế của
người đã từng dẫn đầu cả lớp năm xưa, bảo vệ cho từng cà nhân trong lớp
mình. Cậu vạn dìu lớp trưởng chẳng hề biết chuyện gì xảy ra: “Lớp
trưởng, lớp trưởng? Cậu say rồi à?” Dứt lời liền gật đầu với Phó Tiểu
Ninh, “Xin lỗi nhé, bạn tôi uống quá nhiều rồi!”
Phó Tiểu Ninh
dường như đã đoán ra, nên chỉ cười cười, “Không sao đâu!” Hắn liếc nhìn
Kỷ Ức một cái rồi mới từ biệt: “Anh đi đây, Tây Tây.”
Phó Tiểu Ninh quay đi.
Khi hắn đã đi xa, lớp trưởng không còn tinh thần bảo vệ người lớp mình nữa nên lập tức mềm nhũn ra, hoàn toàn mất đi ý thức.
Kỷ Ức đi vào phòng karaoke, mọi người liên tục cảm ơn cô vì đã mua đồ ăn
vặt, cô chỉ cười cười không đáp. Cô ngồi xuống đầu chiếc ghế sô pha, mở
điện thoại nhắn tin cho Noãn Noãn một tin nhắn rất dài, phải mất bảy tin nhắn thông thường mới gửi hết được. Kỷ Ức muốn nói với Noãn Noãn rằng,
bất kể chuyện gì xảy ra thì cô vẫn là bạn của Noãn Noãn, hy vọng rằng
Noãn Noãn sẽ liên lạc với cô.
Đến buổi tối, tin nhắn ấy như viên đá chìm xuống dưới biển sâu.
Cô trơ về nhà của Quý Thành Dương, anh đang thay quần áo, rõ ràng cũng vừa mới trở về nhà: “Em sao thế? Họp lớp mà về nhà lại có vẻ chán vậy sao?” Anh gài từng cúc áo rồi bước đến gần cô.
Kỷ Ức suy nghĩ kĩ càng, nhưng không định nói sự thật cho Quý Thành Dương: “Em định về nhà một chuyến.”
Cô đã lâu lắm rồi không về nhà.
Cô lấy lí do học nội trú ở lại kí túc xá nên lâu lắm rồi không bước vào
cánh cổng lớn của đại viện. Tất cả sinh hoạt phí hằng năm đều được bố mẹ cô chuyển khoản đến một tài khoản cố định, còn những chuyện khác chẳng
bao giờ hỏi han. Việc cô không quay về ngôi nhà đã lớn lên cũng là một
điều khiến mọi người đều vui. Kể từ khi vào đại học, căn phòng Kỷ Ức
từng ở đã được dọn dẹp trở thành phòng khách. Con của chú hai và chú ba
cũng lần lượt đến đó ở một thời gian. Cô trở về thành ra lại chẳng hề có chỗ đặt chân.
Thế nhưng, bây giờ, cô rất muốn quay về.
Quay về xem có tim được Quý Noãn Noãn hay không.
“Được!” Quý Thành Dương không hỏi gì thêm, anh nhận ra cô có tâm sự, nếu như cô không muốn nói cho anh bây giờ thì đợi đến lúc cô muốn nói vậy: “Sáng
mai anh sẽ lái xe đưa em về bên đó.”
“Vâng.”
“Anh toàn quên không hỏi em, em mua bản đồ thế giới làm gì thế?” Anh cười.
“Bản đồ thế giới?” Cô suy nghĩ một lát mới nhớ ra hôm ấy vừa mua xong bản đồ thế giới, cô liền nhận được điện thoại của Noãn Noãn. Sau đó thì sao?
Cô quên béng mất đã để nó ở đâu rồi, “Anh trông thấy à? Ở đâu thế?”
“Em để trên bàn làm việc của anh, anh không biết em định dùng nó làm gì nên chẳng dám động đến.” Quý Thành Dương đưa tay gạt sợi tóc dính trên má
cô, “Vẫn nguyên trên bàn làm việc ấy.”
Chuyện cũng đã một tháng rồi.
“Sao anh chẳng hề hỏi em?” Kỷ Ức thấy hơi kì lạ.
Dĩ nhiên Quý Thành Dương không thể nói rằng, vì anh thấy tâm trạng em
không tốt nên tìm đề tài để nói chuyện, “Giờ mới chợt nhớ ra.”
Cô ngượng ngùng một lát mới khẽ nói: “Em định treo lên tường, mỗi lần anh
ra nước ngoài, em sẽ ghi chú nơi anh đến làm kỉ niệm. Phải làm vậy em
mới cảm thấy rằng, dù anh không bên em nhưng ít nhất chúng ta cũng cùng ở trên một bản đồ...”
Anh nghe cô nói không khỏi sững sờ, trong
thoáng chốc, Quý Thành Dương như nhìn thấy cô đằng sau tầng tầng lớp lớp những hình ảnh đầy thảm khốc. Bom đạn, đói khát, dân tị nạn, xác chết,
vũ khí, những người mẹ bồng con, những binh sĩ ôm hôn người yêu nơi góc
phố.
Câu nói của cô đã chạm vào nơi yếu đuối nhất trong đáy lòng
anh, trước kia anh cũng sợ chết nhưng chỉ trong giây lát khi bom đạn rơi xuống, thân thể nảy sinh phản ứng hoảng sợ bản năng. Vậy mà lúc này
đây, anh phần nhiều lại là không an tâm về Kỷ Ức. Anh chỉ sợ rằng người mình yêu sâu đậm sẽ khóc đến thiên hôn địa ám, thậm chí chẳng dám yêu
ai thêm nữa...
Khả liên vô định hà thiên cốt.
Do thị xuân khuê mộng lý nhân.
Người nơi khuê phòng ấy nếu nhận được tin tử trận thì sẽ ra sao?
Anh nghĩ, cuối cùng anh cũng đã hiểu được những binh sĩ từng kinh qua những trận chiến kia cũng biết sợ rằng sau khi họ chết, cha mẹ sẽ chẳng còn
ai nương tựa, vợ con chẳng còn người chăm lo.
“Mai mấy giờ chúng
ta sẽ đi?” Kỷ Ức sợ anh cảm thấy cô quá phức tạp, nên chỉ im lặng trong
giây lát liền đổi chủ đề, “Sáng hay là trưa?”
Quý Thành Dương gấp cổ tay áo theo những đường nếp rất đẹp, anh hơi nheo mắt, dường như
đang suy nghĩ về thời điểm thích hợp: “Còn phải xem xem em muốn về đó
làm gì, cần bao nhiêu thời gian nữa.”
“Về...”
Tiếng chuông cửa bất ngờ réo vang.
Cô giật bắn người, quên mất đang định nói gì.
Tuy Quý Thành Dương đã nói trước với cô rằng, lần này trở về anh không hề
nói cho Vương Hạo Nhiên và mấy người khác vì sợ mọi người tình cờ gặp
nhau, khiến cô cảm thấy ngại ngùng... Nhưng sau chuyện của Noãn Noãn lần trước, cô càng cẩn thận hơn, chỉ sợ có người quen nào biết cô và Quý
Thành Dương đang yêu nhau rồi lại gây ra nhiều chuyện thị phi.
Trông Quý Thành Dương có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng anh chẳng suy nghĩ nhiều mà cứ thê đi mở cửa.
“Đừng kinh ngạc thế!” Giọng nói như đang mỉm cười truyền vào từ ngoài hành
lang, “Tớ chỉ đại khái biết rằng cậu sống ở khu này nên hỏi bảo vệ thử
xem sao, nào ngờ cậu nổi tiếng thật đấy, đến bảo vệ cũng nhớ số nhà
cậu.”
Là nữ phát thanh viên đó?
Kỷ Ức nhận ra giọng nói.
Cô gái này là đồng nghiệp của anh ở đài truyền hình, họ đã từng gặp nhau ở bệnh viện. Nhưng lúc ấy cô và Quý Thành Dương vẫn chưa làm rõ bất kì
mối quan hệ nào. Bây giờ bỗng nhiên có khách đến, Kỷ Ức đứng trong phòng khách, nhất thời chẳng biết nên tiến thoái ra sao. Quý Thành Dương từng nói với cô, đối với những người đã biết về quan hệ chú – cháu ban đầu
của hai người thì phải đợi đến lúc cô tốt nghiệp đại học mới dần dần
công bố cho họ biết. Đến lúc đó, cô cũng đã đến tuổi kết hôn, mọi ảnh
hưởng đều được giảm đến mức thấp nhất. Nhưng còn đồng nghiệp của anh thì sao? Anh chưa từng nói với cô về họ.
Đặc biệt là cô phát thanh viên này, người đồng nghiệp của anh cũng coi là có quen biết cô.
Quý Thành Dương chỉ hỏi người đang đứng ngoài cửa rằng: “Cậu tìm tớ có chuyện gì gấp à?”