Quý Thành Dương ngồi ở ghế phía trước, không nói lời nào mà chỉ lật tìm đĩa CD. Loa chầm chậm
phát ra tiếng nhạc đệm piano nhẹ nhàng trôi chảy. Anh dừng tay không tìm đĩa nữa, sau đó hơi nghiêng ghế ra phía sau, nhắm mắt lại bắt đầu nghe
nhạc.
Rất nhanh chóng, bài hát này chiếm đóng đến từng góc nhỏ trong xe.
Nhịp điệu không mấy quen thuộc, nhưng lại tạo cảm giác đã từng nghe thấy.
Giọng hát khàn khàn nhẹ nhàng của ca sĩ, giai điệu bi thương chầm chậm phát ra…
Áp suất trong xe bỗng chốc hạ xuống…
Hình thức chiến tranh lạnh của Quý Thành Dương khiến người ta cực kỳ thấp thỏm.
Không biết được anh đang nghĩ gì.
Noãn Noãn thấy rất sợ nên dùng khẩu hình cầu xin Kỷ Ức. Tớ đau bụng lắm, tớ
phải lên lầu để đi vệ sinh. Kỷ Ức sắp khóc đến nơi rồi, rõ ràng Noãn
Noãn định đẩy hết mọi chuyện lại cho cô nên vội vàng nắm chặt lấy cổ tay bạn: Không được đâu, đừng bỏ tớ lại một mình.
Noãn Noãn chắp tay, liên tục cầu xin: Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu cứu tớ một lần thôi.
Lần đầu tiên Kỷ Ức kiên trì: Xin cậu đấy, đừng để tớ lại một mình.
Cô sợ Quý Thành Dương sẽ thất vọng, thật sự cô sợ lắm. Cô lúc nào cũng
muốn mình thật hoàn mỹ, đặc biệt tốt đẹp khi xuất hiện trước mặt anh.
Nhưng bây giờ lại là lúc cô tệ hại nhất. Noãn Noãn biết cô sợ thật nên
liều mình quyết tâm, trông bộ dạng có vẻ nếu chết thì cùng chết.
“Đã thấy đói chưa?” Bỗng nhiên, Quý Thành Dương hỏi họ trong khi vẫn đang nắm mắt.
“Đói, đói lắm ạ!” Lập tức Noãn Noãn mềm nhũn như dê non: “Chú út muốn mắng
sao cũng được, nhưng chú để cháu ăn gì đã nhé! Hay là bọn cháu lên lầu
trước ạ?” Đây hoàn toàn là kế hoãn binh.
Quý Thành Dương lạnh nhạt đáp: “Thế thì cứ đói đi đã.”
…
Anh không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, Vương Hạo Nhiên đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, liền mở cửa xe ra: “Tớ bảo, bây giờ đã sáu giờ rồi, tớ đến quán Vĩnh Hòa chỗ Tân
Nhai Khẩu mua đồ ăn sáng, cậu đưa hai đứa lên nhà đi, chuyện có gì đâu,
đừng bắt nạt mấy cô bé nữa!”
May mà có người nói giúp, cộng thêm Noãn Noãn liên tục ra sức làm nũng, cuối cùng Quý Thành Dương cũng đồng ý đưa họ lên nhà.
Noãn Noãn cực kỳ thông minh, vừa vào nhà liền bảo rằng mình buồn ngủ nên
chui ngay lên giường trong phòng ngủ của Quý Thành Dương: “Cháu không ổn rồi, lát nữa đồ ăn sáng về chú không cần phải gọi cháu đâu nhé, cháu
buồn ngủ lắm, chắc phải ngủ đến trưa mới dậy!”
Kỷ Ức biết rằng Noãn Noãn chỉ dùng việc ngủ để trốn tránh thôi.
Quý Thành Dương cũng chẳng nói gì mà đi vào bếp rót ra hai cốc nước nóng.
Cô đi theo anh vào bên trong, anh liền đưa một cốc cho cô. Anh nắm chặt
chiếc cốc thủy tinh trong tay, ra hiệu cho cô cầm ở thành cốc cho khỏi
bị bỏng.
Rõ ràng Kỷ Ức đã trông thấy anh ra hiệu, nhưng trong đầu cô giờ rất hỗn loạn nên vẫn cứ ngốc nghếch cầm vào thân cốc.
Cô lập tức bị bỏng và vội vã rút tay về.
“Bị bỏng rồi à?” Quý Thành Dương kéo tay cô ra dưới vòi nước rồi xối nước
lạnh vào, mùa đông nước cực kỳ lạnh, nên lập tức xóa tan cơn đau.
Nhưng cô vẫn rất muốn khóc.
Mãi tới khi Quý Thành Dương cúi xuống kiểm tra tay Kỷ Ức mới phát hiện ra
mắt cô đã đỏ hoe. Cô cố gắng kìm nén nước mắt không để bản thân bật
khóc, kiềm chế đến mức vùng da quanh tai cô cũng bắt đầu đỏ lên.
Trông rất ấm ức.
Kỷ Ức cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Cô không dám ngẩng lên nhìn anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuy áo sơ mi của anh.
Trời lạnh như thế này mà anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi và một chiếc áo khoác lông khi ra khỏi nhà, cũng chẳng mặc áo lông cừu, nhất định là vì đã quá tức giận… Kỷ Ức rất xót xa, cô nghĩ đến việc mình không cản nổi Noãn Noãn,
thậm chí còn bị bạn uy hiếp dụ dỗ kéo đi chơi là lại cảm thấy cực kỳ sai trái, cô chưa bao giờ cảm thấy mình mang tội ác tày trời thế này.
“Không đi nữa.” Mũi cô trong giây lát lại cay cay.
Thực ra cô cực kỳ ấm ức, cô thật sự không hề cố ý.
Quý Thành Dương cũng biết giận dữ, chính vào ngày hôm nay, vào giây phút
này, trong căn bếp này, cô đã thật sự ý thức được điều đó.
Quý
Thành Dương cầm chiếc cốc còn lại lên, đổ một nửa phần nước nóng đi rồi
liên tục đổ chỗ nước nóng còn lại từ cốc này sang cốc khác. Cứ như anh
đang dùng hành động đơn giản này để làm tan đi cơn giận của mình.
Cơn giận dữ khi bị một cuộc điện thoại đánh thức lúc gần năm giờ sáng, khi
nghe thấy nội dung cuộc điện thoại dần dần bình ổn lại từng chút một.
Anh chẳng qua cũng chỉ hai mươi tư tuổi, nếu như căn cứ theo vòng trưởng thành thông thường, thì bây giờ anh mới chỉ bắt đầu học thạc sĩ, vẫn
chưa ra khỏi cổng trường. Cho dù tiến trình cuộc sống của anh nhanh hơn
người bình thường rất nhiều, thì anh cũng mới chỉ có hai mươi tư tuổi.
Anh vẫn chưa đủ trưởng thành, chững chạc để trở thành một người giám hộ
hợp cách…
Anh không ngừng nói với bản thân rằng: Quý Thành Dương, mày đã trông thấy rất nhiều bất lực và tuyệt vọng. Mày đã từng trông
thấy rất nhiều người phụ nữ Bắc Phi lôi đệm ra những rừng cây ven đường
để bán thân, nhìn thấy những cái xác bị thiêu cháy, nỗi kinh hoàng và tử vong sau mỗi vụ nổ, thậm chí đã từng nhìn thấy một thành phố phồn hoa
phút chốc rơi vào khủng hoảng tận thế.
Tối nay, cô mới chỉ được nhìn qua loa vào thế giới thực tế, không cần phải căng thẳng như thế.
Cô bé chỉ là đi đến một sàn nhảy rất bình thường, vào tối nay, ở Bắc Kinh, tại đất nước Trung Quốc này.
“Anh biết, em sẽ không chủ động đến đó.” Anh cố gắng để giọng mình dịu dàng
hơn, dù vẫn còn hơi lạnh lùng, “Xã hội này phức tạp lắm, cho dù em không chủ động đến nơi đó, nhưng em vẫn đã đi rồi. Nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì người bị hại sẽ chí có một mình em mà thôi.”
Nước không còn nóng nữa, anh đặt chiếc cốc không xuống rồi đưa cốc nước ấm cho cô.
Kỷ Ức nhận ra anh đã quay mặt về phía mình nên nhỏ giọng nói: “Em sai rồi… Anh đừng giận nữa.” Cô cảm thấy rất ấm ức nhưng lại không dám giải
thích. Cô muốn được như trước kia, mỗi lần cảm thấy ấm ức nhất, bất lực
nhất, sợ hãi nhất là lại ôm chầm lấy anh. Nhưng cô không có đủ dũng cảm
để đến gần anh hơn dù chỉ là một bước.
Quý Thành Dương nắm chặt chiếc cốc thủy tinh sững lại giây lát rồi đưa một bàn tay ra kéo đầu Kỷ Ức áp vào ngực mình.
Tay anh đặt trên đầu cô.
Kỷ Ức nghiêng đầu, lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng tim đập của anh, bởi vì tai cô chạm vào ngực anh, từng nhịp từng nhịp đập rất mạnh mẽ, nhưng cô nhận ra rất rõ một điều rằng nhịp tim của cô nhanh hơn anh rất nhiều.
Quý Thành Dương cầm chiếc cốc, cảm thấy đôi bàn tay cô vòng qua hông
mình rồi ôm chặt, cả quá trình đều cực kỳ cẩn thận, rón rén.
Cũng như hồi ở Wellington.
Quý Thành Dương định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, anh đưa cốc lên
uống nước, nhưng chưa được mấy ngụm thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Anh vỗ nhẹ lên cánh tay cô: “Em vào gọi Noãn Noãn dậy ăn sáng đi.”
Kỷ Ức cứ như giật mình choàng tỉnh nên vội vã thu tay về và quay người rời khỏi bếp.
Nào ngờ khi Vương Hạo Nhiên vào nhà lại đi cùng với Tô Nhan.
Noãn Noãn có vẻ đã chơi mệt rồi mà lại chẳng có việc gì quan trọng nên ôm
chăn trở mình một cái rồi ngủ tiếp. Kỷ Ức gọi mấy lần không có kết quả
nên ra ngoài, cô nhìn thấy Vương Hạo Nhiên bày quẩy, sữa đậu nành, hai
cái bánh đậu và bánh đường tam giác vào đĩa. Vương Hạo Nhiên nghe thấy
tiếng động cô đi ra nên ngước lên nhìn: “Em mau qua đây ăn đi!” Anh vừa
nói vừa bẻ một chiếc bánh đậu ra để ăn rồi nói: “Quý Thành Dương, hôm
nay tớ có việc nên không làm tài xế cho cậu được đâu, tớ ăn xong là đi
ngay đấy.”
Quý Thành Dương bấy giờ mới ra khỏi bếp, anh chỉ “Ừ” một tiếng chứ không nói gì thêm.
Kỷ Ức kéo ghế ngồi xuống, Vương Hạo Nhiên lập tức bẻ chiếc bánh đường tam
giác ra, đường đỏ bên trong vẫn còn nóng bỏng, bốc ra một làn hơi nhỏ,
anh cứ thế đặt xuống trước mặt cô: “Con gái ăn đường đỏ tốt lắm, ra khỏi Vĩnh Hòa anh phải rẽ một đoạn mới mua được đấy. Em ăn bánh đường này
đi, còn quẩy thì để dành cho Quý Thành Dương!” Trông anh hoàn toàn có
dáng vẻ của đầu bếp đang kết hợp các món ăn.
Quý Thành Dương ngồi phía đối diện, bên cạnh là Tô Nhan.
Vốn dĩ hai người đàn ông đều không nhắc đến chuyện lúc sáng sớm nay nữa,
nhưng Tô Nhan lại nhìn Kỷ Ức đầy nghiêm túc và bắt đầu thuyết giáo: “Chị trông mấy đứa con trai đi cùng bọn em chẳng phải tốt đẹp gì, sao chị
thấy Kỷ Ức hồi bé cũng ngoan lắm mà bây giờ lớn lên lại…”
“Ấy, cậu nói gì thế?” Vương Hạo Nhiên là người đầu tiên không hài lòng, “Rõ ràng Tây Tây bị người khác kéo đến đó mà!”
Tô Nhan có vẻ chẳng buồn nói chuyện với Vương Hạo Nhiên.
Hai người ở cùng đoàn nhạc nên có lịch công việc trùng nhau rất nhiều.
Vương Hạo Nhiên cố ý dẫn dắt câu chuyện từ sàn nhảy sang việc đi biểu
diễn ở Nga.
Kỷ Ức chỉ sợ Quý Thành Dương nghe thấy Tô Nhan nói
vậy sẽ lại nổi giận, cô cầm chiếc bánh đường trong tay vừa ăn vừa liếc
nhìn anh.
Quý Thành Dương không ăn gì, trước mặt anh chỉ có cốc
nước ấm khi nãy, khi cô nhìn anh là lúc anh đang lục túi quần. Chỉ một
hành động rất nhỏ như vậy thôi mà đã bị Tô Nhan phát hiện ra. Tô Nhan
nhíu mày nói: “Sao giờ cậu chẳng rời thuốc được thế? Thiên tài thanh
cao, mẫu học sinh ba tốt ngày xưa đi đâu mất rồi?”
Anh không đáp mà đứng dậy đi đến chỗ ghế sô pha, nhấc chiếc áo lông của mình lên và lấy thuốc từ trong túi áo.
Sau đó anh đi ra ngoài ban công, đóng cửa lại và hút thuốc một mình.
“Tớ không thể hiểu nổi, thuốc có phải là thứ tốt đẹp gì đâu?” Tô Nhạn vừa uống sữa đậu nành vừa phàn nàn.
“Đương nhiên là cậu không hiểu rồi, từ nhỏ cậu chỉ biết đi từ phòng tập này
đến phòng tập khác, đến lúc lớn lên cũng chỉ biết từ phòng biểu diễn này đến sân khấu kia.” Vương Hạo Nhiên mỉm cười, nhìn Quý Thành Dương đang
đứng ngoài ban công: “Tớ thấy mỗi người đều có một điểm tựa tinh thần
trong tiềm thức, ví dụ như, tớ sẽ nhất định phải uống nước nên bất kỳ
lúc nào cũng phải có một cốc nước trong tầm tay, chỉ cần có nước là tớ
sẽ cảm thấy yên tâm. Còn Quý Thành Dương ấy hả? Có lẽ lúc nào cũng cần
điếu thuốc bên mình thì khi nhìn thấy chết choc hay xương cốt tung bay,
cậu ấy mới cảm thấy yên ổn được. Cảm giác an toàn cậu có hiểu không? Đây thuộc về phạm trù dựa dẫm vào đồ vật.”
“Được rồi được rồi, tớ
không ăn sáng nữa!” Khi nghe thấy “xương cốt tung bay” là Tô Nhan đã
thấy buồn nôn rồi, cô đặt bánh nhân đậu đỏ xuống rồi cầm sữa đậu nành
đứng lên.
Tô Nhan mở cửa ban công, gọi một tiếng “Quý Thành Dương”, sau đó cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Tô Nhan tiếp tục nói chuyện với Quý Thành Dương, Kỷ Ức ở bên trong hoàn
toàn chẳng nghe thấy gì. Cô cực kỳ để tâm, muốn biết hai người đang nói
chuyện gì, nhưng cô lại không thể lộ liễu trắng trợn ra nghe trộm được,
nên cứ ngồi đó ăn từng miếng bánh đường mà trong lòng rối bời.
Hôm nay là thứ Sáu, cô lẽ ra phải đi học, nhưng trường Phụ Trung năm nay do tham gia vào hoạt động của Sở Giáo Dục nên các thầy cô khối Mười hai
đều bị gọi đi đón tiếp các lãnh đạo của Sở, toàn thể học sinh lớp Mười
hai được nghỉ một ngày.
Vậy nên Noãn Noãn mới không vội tỉnh
giấc, cho tới khi trong nhà chỉ còn lại mỗi Quý Thành Dương và Kỷ Ức thì căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh tới mức cô càng thêm bất an.
Tối
qua cô bị Noãn Noãn kéo đi quá nhanh nên trong cặp không có tài liệu ôn
tập mà chỉ có bảng từ mới tiếng Anh và một cuốn vở ghi chép. Cô thực sự
chẳng có việc gì làm nên bắt đầu cầm cuốn sổ từ mới ra rồi ngồi xuống
ghế sô pha trong phòng khách, học thuộc từng từ một lần nữa. Sau khi đọc thuộc được mấy hàng từ mới, cô ngước lên nhìn, Quý Thành Dương vẫn đang đứng hút thuốc ngoài ban công…
Buổi trưa cứ thế trôi qua, Noãn Noãn vẫn đang ngủ rất ngon.
Quý Thành Dương cuối cùng cũng đi vào nhà: “Anh đưa em đi ăn.”
Cô cất cuốn sổ từ mới vào cặp, đứng dậy: “Để em vào gọi Noãn Noãn.”
“Không cần đâu.” Quý Thành Dương dứt khoát nói: “Chẳng phải vừa vào lớp Mười
hai là nó đã như thế này rồi ư? Cứ hễ rảnh là lăn ra ngủ cả ngày.”
Câu này thì đúng là sự thật.
Thế là cả hai người để Noãn Noãn lại rồi ra ngoài, không biết tuyết đã bắt
đầu rơi từ khi nào. Thậm chí còn có xu hướng rơi càng ngày càng nhiều,
sau khi họ ăn trưa xong, chiếc xe của Quý Thành Dương đậu bên ngoài nhà
hàng đã được phủ cả một lớp tuyết dày.
Thảo nào khi họ đang ăn trong nhà hàng đã thấy có tin tức thành phố ra kêu gọi dọn tuyết.
Đây là lần đầu tiên, xưa nay chưa từng có.
Kỷ Ức cực kỳ thích tuyết nên cô bước tới giơ tay ra hứng trước mui xe anh: “Hôm nay tuyết rơi nhiều quá!”
“Đúng là nhiều thật, nhưng hình như tuyết không rơi dày như ngày xưa thì phải!”
“Ngày xưa?” Cô hỏi, “Ngày xưa Bắc Kinh tuyết rơi dày bao nhiêu ạ?”
Quý Thành Dương khom lưng, khua tay chỉ vào chỗ bắp chân: “Lần đầu tiên anh đến Bắc Kinh, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết thì gặp phải trận tuyết lớn
dày đến từng này.” Anh đứng thẳng dậy, nói tiếp: “Lúc ấy anh mới khoảng
năm, sáu tuổi. Năm 1982, 1983 gì đó.”
Kỷ Ức sinh ra vào năm 1986, Quý Thành Dương đang kể chuyện có từ trước khi cô ra đời.
“Thế tại sao bây giờ tuyết không rơi dày thế nữa ạ?”
Anh mở cửa cho cô lên xe trước: “Vì bây giờ trái đất đang nóng lên, xe tư
của các gia đình ở Bắc Kinh cũng nhiều nên rất khó có thể trông thấy
những trận tuyết lớn như thế ở Bắc Kinh nữa.”
Cô cứ ngỡ rằng họ
sẽ về thẳng nhà luôn, nào ngờ Quý Thành Dương lại lái xe đi tới Yến Sa*. Cô rất ít khi đến các trung tâm mua sắm, quần áo của cô lúc nào cũng
được người khác mang đồ may sẵn đến cho, kích cỡ thường có một chút
chênh lệch, nhưng cũng không quá nhiều. Dù sao phần lớn thời gian cô vẫn phải mặc đồng phục của trường Phụ Trung, chỉ có những khi đi biểu diễn
mới phải mang thêm vài bộ đồ mặc bình thường nên cũng chẳng có nhu cầu.
*Yến Sa là khu mua sắm liên hợp lớn. Phía Tây Bắc của Yến Sa chính là khu quán bar Sanlitun.
Thế nên, cô và Quý Thành Dương tới đây bỗng chốc trở nên hoang mang ngơ ngác.
Mãi cho tới khi anh dẫn cô đến quầy dành riêng cho các nhãn hiệu thanh
thiếu niên và bảo nhân viên bán hàng chọn giúp cô một bộ đồ thật đẹp, cô mới ngỡ ngàng nhận ra, anh muốn mua quần áo cho cô. Nhân viên phục vụ
nhiệt tình đến mức không chê vào đâu được, thấy hai người họ cứ ngỡ là
anh trai dẫn em gái đi mua quần áo nên cứ liên tục khen: “Em gái ngoài
chuyện không cao như anh trai ra thì trông cũng đoan trang, cả hai anh
em đều mắt to và mắt hai mí cả, chắc bố mẹ của hai người đều đẹp đúng
không?”
Kỷ Ức sững sờ rồi liếc nhìn Quý Thành Dương.
Anh dường như không hề có ý định giải thích… Thế thì cô cũng không giải thích nữa.
Tháng Mười hai đã có một số nhãn hiệu bắt đầu bày bán trang phục mùa xuân.
Quý Thành Dương cũng có ý muốn cô chọn đồ để mặc vào mùa xuân: “Đó là
quà sinh nhật cho em.” Anh giải thích như vậy.
Nhưng vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật của cô mà.
Kỷ Ức vào phòng thử đồ để mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, khi nhìn thấy mình
trong gương, cô bỗng đỏ mặt. Dáng và màu sắc của chiếc áo sơ mi kẻ này
thực sự rất giống với chiếc áo anh mặc hôm nay, cả hai đều là màu xanh
lá nhạt với những ô kẻ ca rô không quá to cũng không quá nhỏ. Cô mở cửa, bước ra khỏi phòng thử đồ và đi đến trước mặt anh rồi dừng lại khi còn
cách anh khoảng bốn, năm bước.
Quý Thành Dương cứ như không hề phát hiện ra điều gì khác lạ mà chỉ ngắm cô thật kỹ: “Được đấy.”
Quý Thành Dương rất kiên nhẫn, cộng thêm việc nhân viên bán hàng tại các
quầy đều rất nhiệt tình, nên họ đã tiêu tốn đến ba, bốn tiếng đồng hồ ở
Yến Sa.
Kết quả là khi họ ra khỏi Yến Sa, đã bất ngờ trông thấy
ngoài đường xuất hiện cả một biển xe cộ. Cả con đường lớn giờ cứ như một bãi đỗ xe phủ đầy tuyết. Cô nhìn làn xe hai bên qua cửa sổ giờ đang bị
ép phải tách ra để cho thêm một chiếc xe nữa chen vào.
Khi màn
đêm bắt đầu buông xuống, xe của Quý Thành Dương vẫn đang bị tắc trên
đường Tràng An, dòng xe lên đến hàng vạn chiếc vẫn đang di chuyển vô
cùng khó khăn.
Cuối cùng Noãn Noãn cũng phải thức dậy vì đói,
Noãn Noãn gọi điện thoại cho Kỷ Ức, vừa xem tin tức trên tivi, vừa nói:
“Tớ thấy không ổn đâu, từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ thấy Bắc Kinh
tắc đường đến mức này, trên bản tin còn nói rằng: Nếu như các xe trên
đường không thể di chuyển được thì chẳng khác nào bãi đỗ xe cả!”
“Đúng là rất khó điều khiển.” Kỷ Ức thấp giọng nói, “Bọn tớ vẫn đang tắc ở trên đường Tràng An đây.”
“Thế thì phải tám, chín giờ mới về được đến đây đấy nhỉ? Tớ đói chết đi được nên đã ăn sạch sành sanh những thứ còn lại của bữa sáng để trên bàn
rồi!”
“Cậu vào bếp tìm xem có quả trứng nào không…” Kỷ Ức hướng dẫn bạn, “Có thể dùng lò vi sóng để làm trứng chưng ăn.”
Kỷ Ức hướng dẫn qua cách làm cho Noãn Noãn.
Sau khi dập máy, cô nhìn ra dòng xe dài hun hút bên ngoài, thậm chí đến
đường dành riêng cho xe buýt bây giờ cũng đậu kín những xe.
Từng giây từng phút trôi qua, tuyết cũng đã dần dần ngừng rơi.
Đến tầm khoảng tám, chín giờ mà dòng xe vẫn chẳng có dấu hiệu di chuyển
được thêm chút nào, cô trông thấy rất nhiều người xuống khỏi xe buýt ở
phía đằng xa, có vẻ như họ đang chuẩn bị đi bộ về nhà hoặc tìm xem ở
những chỗ khác có bắt được chiếc taxi nào không… Lần kẹt xe này quả thật nghiêm trọng quá…
Quý Thành Dương bỗng vớ lấy áo khoác từ ghế sau: “Em ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại ngay!”
Kỷ Ức chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì anh đã mở cửa và xuống khỏi xe.
Qua màn mưa đang rơi xuống không ngừng, cô nhìn thấy anh nhanh chóng len lỏi vào giữa dòng xe và biến mất. Anh đi đâu thế? Kỷ Ức hoang mang nhìn về phía Thiên An Môn phía bên trái và suy nghĩ vấn đề này. Cô kiên nhẫn chờ đợi, mãi một lúc lâu sau thì bỗng thấy chiếc xe phía trước đã tiến
lên được một đoạn.
Kỷ Ức giật bắn mình, phản ứng đầu tiên của cô là lôi điện thoại ra để gọi cho anh.
Nhưng chiếc xe phía sau dường như không thể chờ thêm được nữa mà cứ bấm còi inh ỏi ầm ĩ.
Những tiếng còi xe cùng với tiếng người mắng mỏ khiến cô luống cuống chân
tay, thậm chí cô còn nghĩ đến việc có nên thử lái một đoạn hay không, dù sao cũng chỉ là di chuyển một khoảng ngắn… Nhưng may thay, đúng vào lúc này thì cánh cửa xe chợt bật mở.
Quý Thành Dương nhảy lên xe, ném một túi gì đó nóng hổi sang cho cô rồi điều khiển xe dịch lên phía trước mấy mét.
Sau đó, lại tiếp tục tắc đường.
Kỷ Ức lấy một chiếc bánh dứa ra cắn một miếng, suýt chút nữa bị bỏng lưỡi.
Lúc cô đang xuýt xoa thì chợt phát hiện ra anh đang nhìn mình rất buồn cười: “Sao thế anh?” Cô lấy làm lạ.
“Em ăn đúng cái mà anh muốn ăn.” Anh khẽ ho một tiếng, thoáng lúng túng.
À, hóa ra anh thích ăn bánh dứa.
Kỷ Ức bỗng cảm thấy dường như có một vầng sáng trắng cực kỳ ôn hòa phủ lên người anh, như thể anh bỗng chốc trở nên sinh động hơn, bỗng trở nên
dịu dàng hơn. Cô đưa chiếc bánh ghé lên môi anh đầy tự nhiên: “Thế thì
anh ăn nốt chỗ còn lại đi, em mới cắn được một miếng thôi!” Vừa dứt lời
cô đã nhận ra sự bất hợp lý, thói quen quá lâu rồi, cảm giác thân thiết
từ khi còn nhỏ đúng là rất khó quên…
Chỉ có mấy giây mà bỗng trở nên dài vô hạn.
Mắt anh chuyển từ phía bánh dứa sang tay cô, sau đó anh buông tay phải ra
khỏi vô lăng và nắm lấy tay Kỷ Ức để cắn một miếng bánh dứa, nhồm nhoàm
nói: “Anh chỉ nói đùa thôi, em cứ ăn đi.”
Cô rút tay về, nhìn vị trí mà anh vừa ăn một hồi lâu rồi mới tiếp tục cắn từng miếng ăn hết chiếc bánh dứa này.
Trước buổi tối hôm ấy, chưa bao giờ xảy ra vụ tắc đường nào có sức ảnh hưởng lớn như thế tại Bắc Kinh.
Tối hôm ấy, Kỷ Ức liên tục nghe đài phát thanh, tất cả các chuyến bay ở sân bay đều phải dừng lại, bởi vì một trăm phần trăm hành khách đi trên các chuyến bay hàng không dân dụng đều đến muộn. Dường như chỉ vì một trận
tuyết lớn mà tình hình đường xá cả thành phố bỗng chốc triệt để phân
thành hai kỷ nguyên: Trước tối hôm ấy, không một ai ngờ rằng có thể kẹt
xe đến mức cực điểm bi thảm thế này, sau tối hôm ấy thì mọi người lại
dần dần quen với việc coi thành phố này là bãi đỗ xe cỡ lớn.
Tối
hôm ấy, rất nhiều người bị kẹt lại trên đường đều sẽ không thể quên được buổi tối ngày thứ Năm, mùng Bảy tháng Mười hai năm 2001. Rất nhiều
người đều tan làm và lên xe lúc năm, sáu giờ tối nhưng tầm hai, ba giờ
sáng mới về được đến nhà.
Còn cô và Quý Thành Dương khi về đến nhà đã là một giờ sáng.
Noãn Noãn đã lại ngủ tiếp rồi.
Kỷ Ức đặt túi đựng quần áo xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh giường, nhìn
Quý Thành Dương yên lặng lấy quần áo sạch trong tủ ra rồi ra hiệu bằng
ánh mắt bảo cô đi tắm trước. Cô nhìn theo dáng anh rời đi mà bỗng cảm
thấy hôm nay quả là một ngày kỳ diệu. Lúc họ ra khỏi nhà, Noãn Noãn đang ngủ say; khi trở về Noãn Noãn cũng đang chìm sâu trong giấc ngủ, cứ như thời gian chưa hề có bất cứ thay đổi nào.
Cứ như thể cả ngày hôm nay là do họ trộm được, không có một ai biết đến.