Lục Cường nhìn kính chiếu hậu thấy cô gái kia chạy trối chết.
Lô Nhân mặc một bộ áo cưới đuôi cá màu trắng, phong cách đơn giản. Lưng dài eo thon cùng với đường cong quyến rũ. Trời đổ cơn mưa khiến cho làn váy nặng trịch, cô luống cuống tay chân cúi người, vén váy lảo đảo bước đi.
Đèn giao thông chuyển màu, Căn Tử đạp chân ga, khuỷu tay Lục Cường để trên khung cửa, lấy tay sờ môi, liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu.
Trong gương, bóng lưng màu trắng bị nước mưa phá thành mảnh nhỏ, ngày càng mơ hồ.
Càng lúc càng xa, mãi cho đến khi xe lăn bánh, anh mới thu hồi tầm mắt.
Lục Cường liếm liếm môi, chỉ vài giây ngắn ngủi, anh dường như nhớ tới cô rồi.
............
Trận mưa này kéo dài cả một buổi chiều, Lục Cường được anh em trong tổ chức chào đón nồng nhiệt.
Mãi cho đến khi trời tối, cơn mưa mới dứt điểm, thời tiết trở nên mát mẻ, quét đi một ngày khô nóng.
Bọn họ ăn uống trong quán sủi cảo.
Trong con hẻm hẹp dài, đình viện thật sâu, cửa lớn hai bên còn treo lồng đèn màu đỏ chiếu sáng cả sân, ở khắp mọi nơi đều có thể nghe thấy tiếng kêu la, miệng chửi bới.
Trên bàn chất đầy bia và rượu, đã có mấy người không thắng nổi tửu lượng của Lục Cường, chỉ có Căn Tử và Khôn Đông còn miễn cưỡng sống sót.
Chân trái Lục Cường dẫm nát chiếc ghế, thân trên còn cởi trần phanh ngực. Miệng nhét liên tục hai viên sủi cảo, híp mắt nhìn mấy người nằm bẹp, xùy một tiếng: “Cạn đi.”
Khôn Đông huých sáo chạm chén, nửa bình rượu còn lại nhanh chóng hết sạch, miệng lẩm bẩm: “Đại ca, sau này...... bọn em sẽ lăn lộn theo anh, trông chờ nhiều năm như vậy, chờ anh trở lại chỉ để nhìn thấy vinh quang, chúng ta phải......”
Lời còn chưa dứt, ‘phanh’ một tiếng, Khôn Đông gập người xuống mặt bàn.
Lục Cường cười lớn.
Ở đây chỉ có Căn Tử xem như còn tỉnh táo.
“Có tiền đồ.” Cậu ta đi ngang qua Khôn Đông, nhìn Lục Cường: “Người khác em mặc kệ, đại ca, về sau em sẽ đi theo đại ca, có chuyện gì anh cứ dẫn em theo là được.”
Lục Cường vào tù vài năm, các đàn em đều cố gắng mưu sinh, không chỗ dựa, không tổ chức. Hiện tại mọi người chỉ kinh doanh nhỏ, người lái xe, người dựa vào kỹ năng để trở thành thợ điện…
Không còn đụng vào máu tươi giống như trước kia, miễn cưỡng thì có thể thu nhập vừa đủ sống, kiên định lại thoải mái.
Lục Cường phủi phủi đỉnh đầu: “Hôm nay mày hỏi anh có muốn quay về Khưu gia hay không?”
Căn Tử: “A, Vâng.”
“Không theo.”
Căn Tử sửng sốt: “Vì sao?”
Lục Cường uống một ngụm rượu, nhe răng, chất lỏng nóng bừng thuận theo thực quản trượt xuống, cổ họng sướng tê, anh không đáp mà hỏi ngược lại: “Bây giờ cuộc sống thế nào?”
“Tạm...... tạm ổn.” Căn Tử dừng hai giây, nhất thời không biết nghĩ gì, còn nói: “Tiêu tiền cũng phải suy nghĩ chứ không phung phí như trước.”
Lục Cường lại ăn hai viên sủi cảo, nuốt trọng nói: “Anh ở trong tù vài năm, ngoại trừ lao động chân tay thì không còn thấy thứ gì bên ngoài, ban ngày bắt đầu làm việc, buổi tối đi ngủ, không quan tâm giường cứng thế nào, nằm xuống liền ngủ một giấc, quá thoải mái.”
Căn Tử nhanh trí, biết trong lời nói có ẩn ý: “Đại ca, vậy anh có dự định gì chưa?”
“Trại giam giới thiệu cho anh một công việc.”
Căn Tử khoa trương, ‘A’ lên một tiếng: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Thế nào?” Lục Cường híp mắt.
“Không, không......” Căn Tử cười gượng hai tiếng: “Rất tốt.”
Tàn cuộc đêm đã khuya, Khôn Đông ngủ một giấc liền thanh tỉnh, đánh tay lái đưa mấy người khác trở về.
Lục Cường không nơi nào đi, tạm thời ở chỗ Căn Tử.
Hai người đi bộ, gió lạnh ban đêm thổi tan mùi rượu.
Bọn họ cùng nhau tán gẫu, ngoại trừ tiền thì chính là phụ nữ.
Căn Tử hỏi: “Đại ca, trong đó có phụ nữ không?”
Lục Cường mạnh mẽ liếc mắt: “Đoán xem?”
“Vậy là vài năm nay anh chưa từng chơi gái?”
Lục Cường: “......”
Căn Tử dáo dác: “Đại ca, em mời anh đến chỗ này.”
“Không đi.”
Lục Cường nghiêng đầu nhìn đài phun nước. Những lá khô ven đường bị nước mưa rửa sạch sáng bóng, đoạn đường hõm sâu còn tích một vũng nước, không ngừng phản xạ đủ màu sắc.
Trước mắt anh hiện lên một bóng hình, mảnh mai mềm mại điềm đạm đáng yêu, hận không thể tận tình thỏa thích chạm vào cô.
Lục Cường hoàn hồn, nửa ngày mới hỏi: “Chỗ nào?”
“Hả?”
Mười phút sau, trong một con hẻm sâu vắng, vừa xa hoa vừa truỵ lạc. Ngọn đèn mờ mờ không ngừng lóe sáng, sau cơn mưa lại trở nên lã lướt.
Căn Tử rất quen thuộc nơi này.
Lục Cường hỏi: “Thường xuyên đến sao?”
“Ha ha...... Ngẫu nhiên thôi. Em đến đây cũng chỉ tìm một người cố định.”
Lục Cường cười mắng: “Oắt con, thận mệt thì khổ.”
Căn Tử dẫn Lục Cường quẹo trái rẽ phải, đến một nơi liền dừng lại.
Hai người đứng ở trước quầy, Căn Tử trước đó thanh minh: “Đại ca, Lý Khinh là của em, anh đừng mơ tưởng tới.”
Lục Cường xùy một tiếng, khinh thường: “Ai cũng giống nhau thôi.”
Ông chủ và Căn Tử quen biết nhau, vì thế ông chọn cho Lục Cường một người phụ nữ ngon lành, thuận tiện đưa cho Căn Tử hai thanh chìa khóa.
Nơi này có rất nhiều phòng, trung gian chỉ là những bức tường mỏng, nhảy mũi hắt xì bên cạnh đều có thể nghe rõ.
Đương nhiên, đã dám đi đến đây cũng không cần lo lắng mấy vấn đề kia.
Căn Tử đưa Lý Khinh vào phòng, sốt ruột đè nén cắn vào miệng cô ta hai cái.
Bọn họ quen biết từ ba năm trước, lần đầu tiên Căn Tử tới chỗ này, lúc đó tuổi còn nhỏ, tính cách buông thả, người khác nhìn thấy diện mạo của cậu không muốn tiếp đãi, chỉ có Lý Khinh vừa mới ra nghề, tính tình thành thật không có tâm địa gian manh, không khinh bỉ cậu, toàn bộ quá trình đều đối với cậu cẩn thận chu đáo, dụng tâm săn sóc.
Vậy mà, đã ba năm trôi qua......
Lý Khinh hờn dỗi né tránh, hai người lập tức vờn nhau trên giường.
Quần áo Căn Tử còn chưa cởi hết, cách vách bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, theo sau là tiếng động của chiếc giường sắt, nền nhà rung chuyển dữ dội, chỉ sợ mạnh chút nữa có khi trở thành động đất.
Căn Tử hoảng sợ ho khù khụ, tiếp tục động tác kế tiếp.
Hôm nay có lẽ đầu óc cậu không được tập trung, hoặc là do tác động kích thích bên ngoài, cuộc ân ái kết thúc rất nhanh. Mãi cho đến khi cậu và Lý Khinh bình tĩnh nằm trên giường, người phụ nữ cách vách vẫn còn đang rên rỉ, âm thanh thống khổ nhưng dường như rất hưởng thụ.
Nghe xong một lát, hai người không khỏi xấu hổ, Lý Khinh ngoài miệng không nói nhưng ánh mắt khát vọng rõ ràng.
Căn Tử suy nghĩ rất lâu, cười gượng: “Bức bách thật, đại ca anh nhịn quá lâu rồi.”
“......”
Đúng thật là Lục Cường lâu rồi không làm chuyện ấy, tính thời gian chắc cũng tầm sáu bảy năm.
Bản thân anh ta không phải là người tốt, trước đây căn bản khinh thường tới chỗ thế này. Lần đầu đến, không có nhiều cảm giác lắm, phụ nữ đối với anh ta mà nói không có gì khác nhau.
Anh vờn người phụ nữ kia lăn qua lộn lại ép buộc mấy lần, cô ta mới vừa rồi còn rất hăng hái, bây giờ trên người thở gấp gáp, ngón tay thon dài phủ trên cơ ngực cường tráng của anh, đầu ngón tay ma xát xoa xoa, lưu luyến.
Lục Cường một tay bắt lấy cổ tay của cô ta, cố định trên không trung, không để cô ta chạm vào.
Sức lực khiêu khích, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, không chút dịu dàng.
Cuối cùng, Lục Cường nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh khác.
...... Trời đầy mây, mưa bụi triền miên, ngã tư đường, một bóng hình màu trắng mơ hồ.
Bên tai là gương mặt giả vờ trấn định cùng với giọng nói yếu ớt, anh nhìn thấy rõ mặt cô, khéo léo trắng noãn, mặt đầy đau thương. Mái tóc ướt sũng dính trên má, không biết là nước mưa hay nước mắt, cả người cô chật vật. Cô vô số lần đứng trong màn mưa, màu sơn tràn ra khóe môi nhìn rất diêm dúa và đáng thương.
Trái tim Lục Cường khẽ đập, không ngừng quan sát cô.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng, ngực nở eo thon, từ phần háng đến cẳng chân hình thành một đường cong. Tầm mắt nhịn không được anh liền nhìn qua, nửa bộ ngực đều lộ ra, làn da mềm mại màu trắng, nước mưa ẩm ướt tiến vào khe rãnh thật sâu......
Anh nghĩ đến tuyết ở quê nhà, nắm trong tay, có thể tạo thành một chiếc bánh bao thật lớn, mềm mại và tinh khiết, không vướng bụi trần như trong thế giới tối tăm của anh, là một châu báu xa xỉ nhất.
Lục Cường hung hăng cắn răng, gầm nhẹ một tiếng tràn ra yết hầu, chỉ mới một khắc, anh nghe thấy trong lòng mình hình như có tiếng suối chảy leng keng, ý niệm điên cuồng xuất hiện, anh cảm thấy kích động và thỏa mãn, nhưng ý niệm này chỉ kéo dài vài giây, thân thể cực lạc căn bản không thể thay thế được nội tâm hư không.
Anh nỗ lực không muốn nhớ tới, bỗng dưng anh rút người ra đứng dậy, cởi ‘bao cao su’ ném trên mặt đất, cầm khăn giấy lau lau, khom người mặc quần áo vào.
Tổng cộng anh lưu lại trong đó một giờ đồng hồ, sau đó anh hướng đại sảnh ngồi xuống sofa, đốt thuốc.
Căn Tử đi tính tiền.
Người phụ nữ trong phòng cũng bước ra, bộ dạng phù phiếm, tư thế khó chịu. Đối với loại cố chủ này, các cô đều yêu ghét rõ ràng, gương mặt anh tuấn lại còn sung sức, chỉ là không biết thương hoa tiếc ngọc, phần lớn chỉ để bản thân hưởng thụ.
Cởi quần lên giường, mặc quần xuống giường. Lạnh bạc vô tình, không khác gì thứ người mất nhân tính.
Người phụ nữ nũng nịu ngã ngồi lên người Lục Cường: “Anh ơi, có thời gian thì nhớ đến đây.”
Lục Cường nhẹ nhàng bật hơi, không trung xuất hiện một vòng khói mờ mịt, chậm rãi khuếch đại, cho đến khi khói thuốc biến mất.
Anh gằn từng chữ: “Đi đi.”
Người phụ nữ bị quát thì trở nên hoảng hốt, lảo đảo đứng dậy, dựa tường, mất tự nhiên rời đi.
Căn Tử trở về, đem tiền lẻ cất vào túi, nhìn người phụ nữ kia nhanh chóng biến mất, trêu ghẹo: “Đại ca, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”