GIANG SƠN MĨ SẮC

Giang Sơn Mĩ Sắc
Giang Sơn Mĩ Sắc
Tác giả
Tình trạng
Hoàn thành
Thể loại
Quân Sự
Nguồn
Sưu tầm
Lượt xem
820
Đánh giá
1 2 3 4 5
Thịnh thế Đường triều có thể nói là điểm sáng chói nhất trong lịch sử trung hoa, bởi xét về khía cạnh lãnh thổ lẫn văn hóa, đế chế này có nổi bật hơn cả nhà Hán khi ảnh hưởng và móng vuốt của nó lan tràn khắp cả thế giới.
Không những vậy, Đường Thái Tông Lý Thế Dân còn được công nhận là một trong những đại đế thế giới đầy quyền lực nhất.
Chính vì ánh sáng quang huy của triều đại này quá rực rỡ, mơ hồ che đựng hết thảy diễn biến lịch sử thời đại xung quanh nó khiến người khác lãng quên đi nhà Tùy, một triều đại đoản mệnh nhưng nếu so sánh về ý nghĩa lịch sử với nhà Đường chỉ có hơn không kém.
Từ sau Tam Quốc tranh hùng, họ Tư Mã thống nhất trung hoa lập nên Tây Tấn.
Trải qua trăm năm suy thịnh, loạn Bát Vương nổi lên, người Hung Nô trỗi dậy khiến Tây Tấn như băng rã, tan thành nhiều quốc gia nhỏ, đánh nhau không ngớt suốt mấy trăm năm.
Dương Kiên tài cao xuất thế, tuy cướp ngôi của chính cháu mình, lại có công thống nhất trung hoa, lập ra triều Tùy, kết thúc 400 năm chiến loạn.
Đại Tùy thịnh thế nhất thời, giang sơn trải rộng khắp thiên hạ, binh nhung mã giáp cường tráng, người tài khắp chốn.
Tùy Dạng Đế nối ngôi, hoang dâm bạo ngược, tiêu xài xa xỉ, xây kênh Đại Vận Hà lại 3 lần chinh phạt Triều Tiên khiến triều đình lụng bại, đất nước kiệt quệ, dân chúng oán ghét.
Chư hầu khắp nơi nổi dậy đánh Tùy.
Năm 616, bất chấp lời khuyên ngăn của triều thần ở Đông Đô, bất chấp khắp nơi chiến loạn, Dạng Đế lần thứ 3 tuần hành Giang Nam.
Đường đi chưa xong, đường về đã bị các chư hầu chặn đứt, vua trở thành kẻ lưu vong rồi bị chính Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân Vũ Văn Hóa Cập giết chết.
Phía trên là chính sử ghi lại, Dạng Đế đẹp trai giỏi võ, rành rẽ binh pháp mới 20 tuổi một mình chỉ huy quân đội đánh dẹp giang sơn cho vua cha.
Có phần tương tự Tần Vương Lý Thế Dân, chỉ tiếc về sau trở thành một bạo chúa bị người thiên hạ phỉ nhổ, sử sách lên án.
Sử sách đôi lúc còn hoang đường hơn sắc đẹp.
Tùy mỗi người một cách diễn giải.
Hắn xuyên qua thời gian, không gian trở về thời Tùy Mạt.
Ở đây hắn không muốn làm cái gì thiên hạ anh hùng, cũng không muốn làm chư hầu tranh thiên hạ.
Vốn xuất sanh đã trở thành thiếu trại chủ của một trại cướp, hắn vốn nghĩ làm cướp cũng tốt, cất dấu tài bảo đủ rồi thì tìm một nơi sanh sống khoái lạc.
Không nghĩ đến lão cha một mực muốn hoàn lương, hắn lại nghĩ có thể làm thương nhân buôn ngựa cũng được, đến lúc thiên hạ đại loạn, ta ngồi 1 chỗ chờ thiên hạ anh hùng, Lý Uyên, Lý Thế Dân, Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung tới xin xỏ cũng là một việc rất có mặt mũi.
Vậy rồi, một thân áo vải hắn dấn thân vào giang hồ, du nhập vào bánh xe lịch sử.
Xông Đại Mạc, đến Đông Đô, qua Giang Nam, càng đi nhiều hắn càng nhận ra lịch sử vốn không đáng tin tưởng.
Cái kia Lý Huyền Phách, anh em song sinh đoản mệnh với Lý Thế Dân thì ra là một kỳ nam tử, thiên hạ đệ nhất cao thủ ở Đông Đô, tài trí tuyệt luân nhưng lại là một bệnh phu chỉ còn sống được một ít thời gian.
Cái kia Bùi Minh Thúy, một lòng trung thành với Tùy Dạng Đế, dùng kế mưu an định thiên hạ, cho dù là ai, một khi Bùi Minh Thúy muốn hắn chết, ắt không thoát được.
Cái kia Tùy Dạng Đế, lại là một hoàng đế có lý tưởng, có hùng tài lại có tầm nhìn rộng lớn.
Hắn vì thiên hạ vì dân chúng bỏ đi tình yêu chân chính, lại dám vì bóng ma tình yêu bỏ đi tánh mạng.
Cái kia đứng đầu Phong Trần Tam Hiệp, Cầu Nhiêm Khách Trương Trọng Cảnh thiên hạ đệ nhất hiệp khách, thần long lúc ẩn lúc hiện lại xem hắn như huynh đệ sinh tử chi giao.
Cái kia Lý Tịnh ôn nhu khiêm tốn, tài cao chí đại nhưng không gặp thời, hắn như một thanh kiếm trong vỏ, như phượng hoàng chập phục, chỉ đợi cơ hội tuốt ra đoạt mạng, ngẩng lên vỗ cánh trời cao, oanh động khắp thiên hạ.
Cái kia Vũ Văn Hóa Cập lại chẳng phải là cao thủ gì gì trong truyền thuyết, số mệnh vốn chỉ là bi kịch của một âm mưu kinh thiên.
Cái kia Trương Giác, thủ lĩnh Hoàng Cân Đạo thời Tam Quốc thì ra cũng giống như hắn, từ hiện đại xuyên qua trở về.
.
Thiên hạ rối loạn,Thiên thư xuất thế,Bố Y tung hoàng.
Hắn lại là cái kia Tiêu Bố Y, là cái kia đáng sợ thiên thư trong truyền thuyết.
Hắn được vạn người kính ngưỡng, chư hầu trong thiên hạ run sợ.
Đường Vương Lý Uyên xưng huynh gọi đệ, Thái Tổ Lý Thế Dân xem như mục tiêu cần phải vượt qua.
Chỉ có điều, người muốn giết hắn càng ngày lại càng nhiều.
Thái Bình Đạo Giáo, Côn Luân thiên hạ đệ nhất cao thủ, đệ nhất danh tướng Trương Tu Đà, Thiên Nhai Phù Bình Cư, đứng đầu Đông Đô Hoàng Phủ Vô Dật, Mưu môn Lưu Văn Tĩnh.
Tiêu Bố Y lúc này đã không còn là lúc trước thiếu niên vô tri, một thân áo vải chỉ mong bình an sống qua ngày.
Hắn lúc này nhân nghĩa động thiên hạ, một tay nắm nửa giang sơn, trí mưu có thể đẩy thiên hạ kiêu hùng vào cảnh vạn kiếp bất phục, võ công có thể đi lại như giỡn chơi, lấy đầu tướng địch giữa trăm vạn loạn quân.
Đến cuối cùng, hắn vốn chính là người đã chết.