Một tuần nghỉ phép sắp trôi qua, hôm nay vừa ăn cơm tối xong, Yunho rửa xong bát, lau khô tay đi lên phòng khách, thấy Jaejoong mặc áo ngủ trắng thuần, hai vạt áo rộng thùng thình hở ngực nằm trên sô pha vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV, thi thoảng bật cười ra tiếng.

Yunho ôm người yêu vào trong lòng, hỏi: “Hay lắm à?”

Mỹ nhân hoàn toàn bị chương trình ti vi hấp dẫn, đầu cũng không quay lại đáp: “Hay.”

Vì tỏ vẻ mình không ngó lơ người yêu bên cạnh, cậu lấy một miếng khoai tây chiên ra, vươn tay đút cho Yunho.

YunHo cúi đầu xoay cổ dùng một tư thế kỳ lạ, dùng miệng tiếp nhận miếng khoai tây chiên, tay kia của JaeJoong ôm lấy anh, khẽ vỗ nhẹ sau gáy anh, thuận tay sờ sờ ít tóc tơ, vẫn còn có chút không quen.

Chương trình TV còn chưa kết thúc, nhưng JaeJoong đã muốn đổi kênh.

Thấy ESP có nhiều điểm đánh dấu, YunHo hỏi:” Không phải đang rất hay à? Sao lại đổi.”

“Không phải anh thích xem bóng đá sao.” JaeJoong bỏ khoai tây chiên xuống, vươn tay với lấy cái gối ôm.

“Có muốn đi bar không? Chúng ta trở về còn chưa đi chơi đâu, trước kia không phải em kêu ở nhà buồn chán sao?” YunHo nói.

Anh còn nhớ trước đây JaeJoong nói với anh, ở nhà rất buồn chán, vì vậy giờ anh mới khuyên cậu ra ngoài chơi. “Lúc ấy chỉ có mình em ở nhà, đương nhiên là buồn rồi.” JaeJoong bĩu môi oán giận, sau đó lại nói: “Chỉ có điều…..ừm, thôi quên đi, quán bar ồn lắm.” Cậu lắc đầu bác bỏ lời đề nghị của YunHo.

Có lẽ là mới từ Iraq trở về nên Jaejoong không thích đến những nơi ồn ào đông người.

“Dĩ nhiên không phải tới quán bar lớn, chúng ta đến quán bar đã gặp nhau trước kia, nhé nhé?” YunHo lắc lắc tiểu mỹ nhân trong lòng, hy vọng nhận được sự đồng ý.

Lần đầu hai người bọn họ gặp nhau là ở trong một quán bar nhỏ, quán bar này tương đối lâu đời trong thị trấn nhỏ, ông chủ nơi này là một người đàn ông đã 50 tuổi. Nó không ầm ĩ như thành phố mà có chút an tĩnh, ánh đèn mờ nhạt cùng với lời bài hát Blues làm cho nơi này mang chút hơi thở mờ ám.

Jaejoong dường như nghĩ tới điều gì, cười cười, lại ngẩng đầu hỏi: “Anh không xem bóng đá à?”

Jung YunHo là một người mê bóng đá, đừng nói trở về đã mấy ngày, ngay lúc ở Iraq, lúc rảnh rỗi cũng sẽ xem một chút. Hiện tại vừa vặn sắp có một trận đấu kinh điển.

” Bóng đá làm sao quan trọng bằng em được.”

YunHo nói với ngữ khí sủng nịch, làm cho khóe miệng JaeJoong không khỏi nhoẻn cười, trong lòng như có cái gì đó muốn nổ tung, cậu chôn mặt vào gối ôm, để lộ nụ cười cong cong, hai mắt hình trăng lưỡi liềm nhìn YunHo.

“Có được không, hử?” YunHo cũng cười, trong mắt tràn ngập sự ôn nhu.

“Được.” JaeJoong cười gật đầu đáp ứng.

YunHo nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này, nhịn không được đặt lên trán cậu một nụ hôn:” Vậy thay quần áo đi, chúng ta xuất phát.”

Quán bar cách nhà không xa, đi một lúc là đến.

Hai người bọn họ ngồi ở quầy bar, gọi 1 chai Whiskey, nhân viên phục vụ là một người Trung quốc trẻ tuổi, lấy thêm chút đá bỏ vào ly, đưa cho hai người, rót rượu vào, liền cất chai rượu trên bàn đi.

“Còn nhớ rõ không, YunHo, chính tại quầy bar này, chúng ta đã quen biết nhau.” JaeJoong một hơi uống cạn rượu trong ly, cười nhìn YunHo.

“Đương nhiên nhớ rõ, lúc đó em uống say không biết trời trăng gì, thiếu chút nữa bị đám háo sắc trêu ghẹo, may mà có anh làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

Đó là lần đầu tiên trong đời YunHo tới quán bar cùng với một vài binh sỹ trong đại đội, bọn họ mặc thường phục, nhưng thân thể cường tráng cũng với ký hiệu quân đội làm bại lộ thân phận quân nhân của họ.

Bọn họ vừa đến đã khiến cho các cô gái trong quán bar chú ý, vây kín họ. Nhưng YunHo là ngoại lệ, anh không có hứng thú đối với những cô gái này, còn bị mùi nước hoa nồng nặc trên người họ khiến cho hắt xì liên tục.

Chạy ra khỏi vòng vây của đám nữ nhân, anh nhìn thấy một người đang ngồi gục trên quầy bar, đó là Jaejoong với mái tóc ngắn đen tuyền rất đẹp, còn có vài lọn tóc nhu thuận rủ trên thái dương. Cậu nghiêng nghiêng đầu, gối trên cánh tay, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng lầu bà lầu bầu không biết là nói cái gì nữa, đôi mắt to xinh đẹp chằm chằm nhìn thẳng chén rượu trước mặt, xem ra đích thị là đã uống say.

Lúc này một người đàn ông to cao đi đến, ngồi ngay bên trái tiểu mỹ nhân, định đưa tay đụng chạm, tiểu mỹ nhân giãy dụa dường như không muốn cho người đó đụng vào. YunHo cũng không biết chính mình tại sao lại ra tay, anh đem tên người da trắng kia quật ngã xuống đất, các anh em đều tưởng YunHo bị khi dễ, một đám người quây vào đánh người đàn ông kia, YunHo lại kéo tay của tiểu mỹ nhân chạy ra khỏi quán bar.

Tiểu mỹ nhân trước mắt mềm nhũn, ngã xuống đất, YunHo nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy hông cậu kéo cậu ôm vào ngực, đầu của mỹ nhân chôn trong cổ anh, luyên thuyên nói gì đó, YunHo cúi đầu nghe.

Tư thế này của hai người giống như hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt.

“Người Hàn??” YunHo nghe từ giọng nói mơ hồ của cậu ra một ít từ ngữ.

“hì hì, đúng vậy.” Tiểu mỹ nhân dùng tiếng Hàn để trả lời. “Thật tốt, tôi cũng vậy. Cậu tên gì? Đang ở đâu?” YunHo buồn cười nhìn người trong lòng.

“Tôi là..hừ..Không nói cho anh! Vì sao tôi phải nói cho anh.”

“Tôi là Jung YunHo, coi như trao đổi cậu hẳn nên nói cho tôi biết tên của cậu.”

“Ừm.. Tôi là…Kim JaeJoong, Jung YunHo.” Tiểu mỹ nhân ngẩng đầu lên nhìn YunHo.

“Vậy cậu đang ở đâu vậy? Tôi đưa cậu về.” YunHo lại nhìn người trong lòng hỏi.

“Ừm …Nhà của tôi à…” JaeJoong vòng tay ra sau gáy YunHo cọ cọ có chút buồn, ngay sau đó dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên người YunHo, cả người trượt xuống dưới.

“Này này, JaeJoong??” YunHo nhanh chóng siết chặt hai tay, nghiêng đầu nhìn, thì ra cậu ấy cứ vậy mà ngủ mất tiêu.

“YunHo, anh biết không?” JaeJoong nghịch ngợm nháy đôi mắt to, “Kỳ thực, lần đó say rượu là em giả bộ.”

Lúc này đến lượt YunHo mở to hai mắt nhìn.

“Em thấy anh cùng bọn họ vừa đến liền để ý đến anh ngay, cũng nhìn ra anh là binh sĩ.” JaeJoong nói tiếp, “Em lại không xác định được anh và em có phải cùng một loại người hay không, cho nên giả vờ say rượu để thu hút sự chú ý của anh.”

“Em khẳng định anh sẽ đi qua?”

“Đánh cuộc một lần, hơn nữa em cảm nhận được anh nhất định sẽ qua.” JaeJoong lấy tay chống đầu nhìn YunHo.

“Vậy em say ngã vào lòng anh là giả vờ?” YunHo vươn tay ra ôm JaeJoong vào lòng.

“Đúng vậy, bằng không sao có thể biết được anh đang ở nơi nào?” JaeJoong nói với ngữ khí hùng hồn.

“Tiểu quỷ, tiểu yêu tinh, em lừa gạt tình cảm của anh.” YunHo xoa đầu người trong lòng, “Nhưng anh cam tâm tình nguyện.”

“Hừ! Em còn chưa tìm anh tính sổ đâu.”

JaeJoong từ trong lòng YunHo ngồi dậy, đứng thẳng lên, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Em giả bộ lâu như vậy anh vẫn còn cùng đám con gái kia cười nói. Em thiếu chút nữa bị cái tên người Mỹ kia bắt đi! Hừ!!”

“Được rồi, cục cưng.” YunHo hôn chụt lên miệng nhỏ vểnh ra của JaeJoong: “Không phải về sau anh đã là anh hùng cứu mỹ nhân sao.”

“Hừ! Hoàn hảo, thời gian khi anh quen em tương đối nhu thuận, tha thứ cho anh!” JaeJoong vung tay lên: “Mang lại đây 1 chai nữa.”

Nhu thuận!! Nghe từ miêu tả này, khóe miệng YunHo giật giật, nhưng nghe đến câu “Mang lại đây 1 chai nữa” của tiểu mỹ nhân, liền vội vàng nắm tay cậu, đặt tiền lên bàn, kéo JaeJoong đi ra ngoài: “Còn uống? Ngày mai chúng ta phải đi Miami! Nên về nhà thôi!”

Kim Jaejoong cũng không giãy dụa, trái lại để YunHo tùy ý kéo cậu rời khỏi quán bar, còn cười hì hì nói lời tạm biệt với nhân viên phục vụ.

Cậu thích cảm giác được nam nhân phía trước lôi kéo, bất luận đi tới đâu, nơi nào có anh thì nơi đó chính là Thiên Đường.