Tôn Gia Hoàng toàn thân bốc lên một luồng sát khí như muốn nuốt trọn con người nhỏ bé ngoan cố này.

*Chát*

Một bạt tay xem như sự trừng phạt dành cho Lâm Dịch Anh vì dám cả gan cãi lại lời nói của hắn.

Cậu bị tác động mạnh đến nổi đầu lệch sang một bên, má phải in hẵn năm ngón tay rõ rệt.

Dịch Anh vội đưa hai bàn tay nhỏ bé lên ôm lấy mặt mà khóc thút thít, cả người co rút lại vào một góc giường không dám nhìn về kẻ hung bạo họ Tôn kia.

Cậu không dám khóc to vì sợ sẽ lại khiến Tôn Gia Hoàng nổi giận mà đánh đập mình tiếp nên chỉ nghẹn ngào vài tiếng khó khăn trong cổ họng.

"Mẹ nó! Được lắm, là cậu ép tôi đấy nhé!"

"Aaa...đau...buông tôi ra...hic."

Không tha cho cậu, Tôn Gia Hoàng tiến lại nắm lấy tóc Dịch Anh vật cậu ngửa ra giường.

Khỏi đoán cũng biết Lâm Dịch Anh yếu ớt như sên thì làm sao có thể chống cự được với sức lực của một người đã qua rèn luyện.

Tôn Gia Hoàng lấy từ ngăn kéo ra một chiếc còng sắt khóa lấy đôi tay gầy gò của Dịch Anh lên đầu giường, còn bản thân thì trực tiếp cuối xuống quơ hết phần cháo dưới đất song đưa cặp mắt bừng tia lửa giận nhìn chằm chằm vào con người nhỏ bé đang giãy giụa dưới thân mình.

Lâm Dịch Anh dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, cậu bị tức khí của kẻ bên trên làm cho sợ hãi mà khóc toáng lên, vẫn cố gắng vùng vẫy hòng trốn thoát.

Nhưng biết làm cách nào để cậu có thể giải thoát cho bản thân đây.

Trong khi tay thì bị còng chặt, chân cũng bị xiềng xích bao vây, còn cả cơ thể gầy yếu thì lại phải chống đỡ với sức nặng của con người phía trên.

Lâm Dịch Anh bây giờ phải gọi là hết hi vọng rồi, chỉ đành cắn răng mà chịu trận thôi.

"Không tự ăn thì để tôi đút cho cậu ăn! Mở miệng ra!"

Tôn Gia Hoàng như con thú dữ nhe nanh mà nạt nộ Dịch Anh thiếu điều muốn trực tiếp ngấu nghiến cậu đến chết.

Không đợi Lâm Dịch Anh kịp phản kháng, Gia Hoàng động thủ bóp mạnh vào đôi gò má của Dịch Anh tách môi cậu ra, sau đó liền không thủ hạ lưu tình mà nhồi nhét hết phần cháo bẩn thiểu trong tay vào miệng của cậu.

Do ban nãy được đựng bằng bát thủy tinh nên khi vỡ ra thì một số mảnh vụn vô tình hòa chung vào cháo khiến cho Dịch Anh bị khứa đến rách cả lưỡi.

Cậu đau đớn muốn hét lên nhưng cái miệng nhỏ đã hoàn toàn bị bàn tay to lớn kia bịt kín.

Dịch Anh cảm thấy tủi thân và ghê sợ đến tột độ, đôi đồng tử cậu dãn ra vô hồn, cùng với đó là sự tuông trào không ngừng nghỉ của những giọt nước mắt khốn khổ.

Hai tay hai chân Dịch Anh bấu chặt xuống tấm ga nệm tới nhăn nhúm như thể cố kìm nén cơn đau đang dày vò thể xác, do chỉ mới tỉnh lại sau một chuỗi lần bị tra tấn nên hiện tại cậu rất yếu, Dịch Anh nhanh chóng đã kiệt sức nên tần suất kháng cự cứ yếu dần đi từng chút một.

Mãi đến khi thấy cậu nhóc chẳng còn động đậy nổi nữa, hít thở một cách khó khăn dưới thân mình thì Tôn Gia Hoàng mới chịu bỏ tay xuống.

Lập tức một dòng máu đỏ tươi hòa lẫn với dịch dãi chảy ra từ trong miệng của Lâm Dịch Anh ướt đẫm cả một phần giường làm cho họ Tôn có chút sững người.

Anh ta tự ngẫm có lẽ là bản thân đã hơi quá trớn.

Gia Hoàng sau một hồi hành hạ chán chê thì cơn tức giận trong lòng cũng dần nguôi bớt.

Anh mở khóa tay chân cho Dịch Anh để cậu nhả hết mấy mảnh thủy tinh trong miệng ra, bản thân cũng không đè lên người cậu nữa, anh đứng thẳng người híp đôi mắt chim ưng của mình lại rồi lên giọng hâm dọa:

"Dám chống đối Tôn Gia Hoàng này thì chỉ có một kết cục.

Từ giờ sẽ bỏ đói, để xem cậu cứng đầu được bao lâu!"

*Gầm*

Tôn Gia Hoàng vẻ mặt không chút hối lỗi với những chuyện tàn nhẫn vừa gây cho Lâm Dịch Anh.

Y liền bỏ đi mất, để mặc cậu quằn quại với vết thương trên lưỡi không ngừng ứa máu.

Dịch Anh bây giờ trông thảm hại không khác gì một kẻ căm nhược trí vừa bị ăn hiếp.

Tổn thương ở lưỡi khiến Dịch Anh lúc này không thể nào nói được, chỉ có thể "a a" lên vài tiếng lí nhí.

Cậu nằm đó bên cạnh vũng huyết vừa mới nôn ra của chính mình mà run rẫy kịch liệt, tâm trí cậu trống rỗng chẳng còn nghĩ ngợi được điều gì nữa, chỉ đành chấp nhận co ro ở đó mà chịu đựng.

***

Mặt Trời cũng dần bị ôm trọn bởi màn đêm, trả lại sự mát mẻ yên mình sau một ngày dài oi ả.

Nhưng Lâm Dịch Anh bị giam giữ trong căn phòng kín này giống như bị tách biệt hoàn toàn so với thế giới bên ngoài nên cậu chẳng thể xác định được là bản thân đã ở đây bao lâu.

Chỉ thấy cơ bụng lúc này đã bắt đầu co rút dữ dội, vài ba âm thanh cồn cào vang lên giúp cậu nhận ra mình đã đói rồi.

Mà Tôn Gia Hoàng quả thật là rất biết giữ lời, kể từ khi hắn bỏ đi đến giờ thì chẳng hề mang tới chút gì cho Dịch Anh lót dạ nữa cả, mặc dù ban nãy có vài người giúp việc vào đây nhưng mục đích chỉ để quét dọn đống thức ăn do cậu đánh đổ.

Lâm Dịch Anh kiệt quệ sinh lực nằm im trên giường mà xoáy sâu vào chuỗi suy tư không hồi kết của chính mình.

Có khi nào cậu phải bỏ mạng trong hoàn cảnh tồi tệ như này không? Đại thiếu gia nhà giàu nứt đố đổ vách mà bị chết vì đói ư? Thật là cuộc đời không thể nào ngờ được chuyện quái gì sẽ xảy ra..