Bạch Nguyệt đi đến quảng trường đèn đuốc đều sáng trưng, lập tức hiểu được vì sao đã trễ thế này mà còn náo nhiệt như vậy. Đứng giữa sân là Lục Du và Trang Hàn Phong. Hai người đều rất xuất chúng, ngạo nghễ đứng nhìn nhau, y phục tung bay, khuôn mặt tuấn lãng nhưng đều lạnh lùng.

À? Khổng tước, trận này đáng để xem. Bạch Nguyệt chen lấn đi về phía trước, đám đông bất mãn nhìn đệ tử áo xám, lại thấy vết sẹo rợn người trên mặt, tất cả đều là xem thường và khinh bỉ.

Nhìn thấy Tô Vũ ở xa xa phía trước, Bạch Nguyệt đi đến, kéo áo nàng. Tô vũ quay đầu lại, thấy Bạch Nguyệt cười:” Tô sư tỷ, sao bây giờ vẫn còn tỷ thí vậy?” Bạch Nguyệt tò mò hỏi.

” Bởi vì năng lực hai người này tương đương nhau, đến giờ bất phân thắng bại.” Ngữ khí Tô Vũ đầy khẩn trương, ánh mắt lại hướng về phía sân đấu.

Oh? Nguyên lai là như thế. Bạch Nguyệt cũng nhìn vào trong sân, liếc qua phía đối diện lại thấy Mộc Xảo Hề cũng dùng vẻ mặt khẩn trương mà chăm chăm nhìn Lục Du.

Con gà mái kia tựa hồ cũng giống Tô sư tỷ nha, đều ái mộ khổng tước nam.

Trong khi đó , hai người đứng trên võ đài động tác vẫn không ngừng lại mặc dù đã kéo dài một khoảng thời gian, vẫn lưu loát như ” hành vân lưu thủy” ( nước chảy mây trôi ).

Cao thủ giao đấu, thường vì một sai lầm nhỏ mà quyết định thắng bại. Lúc này đây, Lục Du thừa cơ nắm lấy cơ hội, một sơ hở nhỏ đủ khiến Trang Hàn Phong thất bại.

“Đương” Một tiếng chuông vang lên, tuyên bố Lục Du giành thắng lợi.

Khóe miệng Trang Hàn Phong khẽ mỉm cười, hai người hành lễ, tỷ thí chấm dứt. Nữ tử xung quanh có người vui mừng, có người lại buồn bã.

Vui mừng đương nhiên là những người ái mộ Lục Du, buồn tự nhiên là kẻ ái mộ Trang Hàn Phong.

Thật không thú vị! Bạch Nguyệt lắc đầu, kéo Tô Vũ rời đi. Tô Vũ quyến luyến không rời, chăm chú nhìn bóng dáng Lục Du. Bạch Nguyệt chỉ có thể im lặng……

Trên đường trở về, Bạch Nguyệt nhìn thấy Tô Vũ vẫn chưa hoàn hồn, có chút buồn cười, dùng cánh tay huých mạnh vào người Tô Vũ:” Tô sư tỷ, hồi hồn . Lục sư huynh không còn ở đây nữa rồi!”

Tô Vũ lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng, biết Bạch Nguyệt đang trêu ghẹo nàng, lấy tay nhéo nhéo Bạch Nguyệt, miệng lầm bầm :” Muội….. Thối nha đầu, dám trêu tỷ!”

” Tô sư tỷ, là tỷ đang mất hồn, muội chỉ giúp tỷ hồi hồn thôi, sao lại gọi là trêu ? Muội sợ tỷ trừng mỏi mắt thôi, là mội muốn quan tâm tỷ thôi!” Bạch Nguyệt hắc hắc cười, vô tâm vô phế. Càng khiến Tô Vũ vừa ngượng vừa có chút buồn cười, hai người đánh nháo, không nghĩ Tô Vũ đánh nhầm người.

” Thật xin lỗi.” Tô Vũ chưa kịp quay đầu lại xem nàng đánh phải người nào, vội vã xin lỗi.

” Đây là thái độ gì?!” Phía sau truyền đến một thanh âm nhàn nhạt , Bạch Nguyệt có chút giật mình, bởi vì trong thanh âm mơ hồ mang theo sự độc ác.

Hai người vừa xoay người, mới phát hiện vừa đụng phải Mộc Xảo Hề

” Mộc sư tỷ, thật xin lỗi, ta không phải cố ý, lúc vừa rồi không nhìn thấy tỷ.” Tô Vỹ lập tức giải thích.

Bạch Nguyệt nghe thế nhướng mày, môn phái này, không phải vì thời gian nhập môn trước sau mà phân cao thấp, mà dựa vào năng lực, ai có thể trở thành nội môn đệ tử thì trở thành sư tỷ hay sư huynh.

” Nói những lời này, chẳng phải ý là từ trước đến nay ngươi chưa từng để sư tỷ ta trong mắt ?’ Mộc Xảo Hề cao thấp đánh giá hai người trước mắt. Đệ tử áo xanh này cũng dám đánh chủ ý tới Lục sư huynh? Quả thực nực cười!

” Không phải, Mộc sư tỷ, ta tuyệt đối không có ý này ! ” Tô Vũ khoát tay, bối rối giải thích. Bạch Nguyệt lạnh nhạt nhìn, xú nữ nhân, rõ ràng là ăn dấm chua, giờ lại trút lên đầu Tô sư tỷ.

” Không phải ý này thì là ý gì?” Mộc Xảo Hề cố đề cao thanh âm lên vài phần, khiến những người xung quanh đều nhìn về phía này bàn tán.

” Tô sư tỷ đã nói nàng không phải cố ý! Ngươi ở sau lưng chúng ta, ai có thể nhìn thấy được? Chúng ta lại không có mắt sau đầu, chẳng lẽ Mộc sư tỷ có khả năng nhìn sau lưng ?’

Bạch Nguyệt có chút bực mình liền trả lời thay Tô Vũ.

“Ngươi…..” Mộc Xảo Hề nhìn thấy người nói chuyện là một nữ tử có khuôn mặt xấu xí, lại mặc quần áo màu xám, càng thêm giận chỉ thẳng vào mặt Bạch Nguyệt quát lớn:” Đây là thái độ ngươi nói chuyện sư tỷ sao?”

” Ta nói sự thật !” Bạch Nguyệt một chút cũng không chịu lùi bước, cũng không để ý Tô Vũ đang lặng lẽ dùng sức lôi kéo tay nàng, ý bảo không cần đấu khẩu với Mộc Xảo Hề.

” Nói như vậy, ngươi là đối với ta không phục? Muốn khiêu chiến?” Mộc Xảo Hề cười âm độc, lại đề cao thanh âm, khiến mọi người chung quanh đều ngừng lại mà nhìn về phía này.

Trang Hàn Phong mỉm cười chứng kiến từ đầu tới cuối. Là nữ tử kì lạ kia sao, để xem nàng làm sao giải quyết đây.

” Ai nha!” Bạch Nguyệt cao giọng, cố lấy sự chú ý, tiếp tục lớn tiếng nói:” Mọi người xem, ta mới nhập môn chưa tới nửa tháng, là đệ tử kí danh, chỉ mới làm việc tại phòng củi. Vậy mà Mộc sư tỷ muốn cùng ta tỷ thí, không phải là muốn cùng ta thi chẻ củi sao? Hay là Vũ Sơn phái chúng ta lại có điều lệ nội môn đệ tử chủ động yêu cầu tỷ thí với kí danh đệ tử đây?”

Lời còn chưa dứt, Mộc Xảo Hề xanh mặt.

Này không phải đang nói nàng đường đường là một đệ tử nội môn mà lại đi khi dễ kí danh đệ tử? Mộc Xảo Hề khẩn trương ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm trong đám người, chỉ sợ người kia nghe được những lời vừa rồi.

Quả nhiên bắt gặp ánh mắt Lục Du nhìn mình đầy khinh thường , Mộc Xảo Hề cảm giác đầu óc mình muốn nổ tung rồi.

Xú nữ nhân chết tiệt! Hại mình bị ghét bỏ rồi !

Lúc này Mộc Xảo Hề không biết làm sao, nhưng vẫn giữ được một chút bình tĩnh biết rõ hiện tại không thể tức giận, cố tươi cười mà nói” Làm sao lại như thế được. Là ta hiểu lầm, là ta hiểu lầm, ta sao lại có thể cùng vị tiểu sư muội này tỷ thí chứ ?"

Bạch Nguyệt nhìn thấy Mộc Xảo Hề cười tới chảy cả mồ hôi lạnh, trong bụng sảng khoái vô cùng, trong miệng liến thoắng cứ như đúng rồi ,nói:” Thì ra là ta hiểu lầm , Mộc sư tỷ thất kính rồi. Nếu là hiểu lầm, vậy chuyện này không có gì rồi. “

Bạch Nguyệt vừa nói xong liền kéo tay Tô Vũ bỏ đi, cảm thấy lòng bàn tay Tô Vũ đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Trên đường, Tô Vũ thấp giọng lo lắng, nói với Bạch Nguyệt:” Tiểu sư muội, muội không nên đắc tội với nàng ta, lại càng không nên chọc giận nàng….. Mộc sư tỷ lòng dạ hẹp hòi, nàng ta hẳn sẽ không bỏ qua cho muội.”

” Chẳng lẽ nàng ta còn muốn giết muội sao?” Bạch Nguyệt lơ đãng trả lời. ” Đừng lo lắng, không có gì đâu…..”

Tô Vũ nhìn thấy Bạch Nguyệt không thèm quan tân đến , trong lòng lại thêm lo lắng. Sự thật là lo lắng của nàng không hề sai…nhưng đó là về sau.

Trang Hàn Phong nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt đi xa, khóe miệng nhếch lên càng ngày càng rõ ràng.

Không ai trông thấy Mộc Xảo Hề đứng tại chỗ nắm tay thật chặt đến gân xanh đều nổi lên .

Dùng xong bữa chiều, Bạch Nguyệt trở về phòng.

Buổi tối không có TV, càng không thể đi loang quanh ngắm cảnh, Bạch Nguyệt chỉ có thể nằm ngủ trên giường, bởi Vũ Sơn phái cấm xuất môn lúc đêm tối.

Nhắm mắt hồi tưởng lại những cuốn sách đã đọc hôm nay trong căn nhà gỗ ở rừng trúc, thật quá thần kỳ mà. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Bạch Nguyệt lập tức mở mắt, có người .

Đứng trước giường Bạch Nguyệt, đúng là Mộc Xảo Hề. Giờ phút này, gương mặt Mộc Xảo Hề đâu còn vẻ xinh đẹp động lòng người nữa, tất cả chỉ là dữ tợn.

” Ngươi muốn làm gì?” Bạch Nguyệt ngồi dậy, lạnh lùng nhìn kẻ vừa xuất hiện trong phòng mình, Mộc Xảo Hề.

” Vừa rồi lúc cố ý chống đối ta đáng lẽ ngươi phải nghĩ tới kết quả rồi chứ?” Mộc Xảo Hề cười lạnh nói.

“ Chẳng lẽ ngươi thật muốn giết ta sao?” Bạch nguyệt bĩu môi, giọng nói đầy mỉa mai.

“ Giết ngươi? Bẩn tay ta!” Mộc Xảo Hề đột nhiên ra tay, một chưởng hướng thẳng Bạch Nguyệt, âm độc nói : “ Cho ngươi một chút giáo huấn, hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói!”

Bạch Nguyệt cứng rắn chịu một chưởng, chưởng lực làm nàng phun ra một ngụm máu. Nàng trừng mắt nhìn nữ nhân đứng trước mặt.

Mộc Xảo Hề tựa tiếu phi tiếu, trên mặt tất cả đều là âm ngoan dữ tợn, đắc ý nói: “ Lần này cho ngươi một giáo huấn nhỏ, nếu có lần sau, sẽ không chỉ có như vậy đâu. Ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ thân phận của mình chỉ là một kí danh đệ tử, không chút năng lực!”

Dứt lời, liền nhẹ nhàng xoay người, theo đường cửa sổ mà nhảy ra phía bên ngoài không một bóng người.

Bạch Nguyệt cố gắng đè lại khí huyết đang sôi trào trong lồng ngực, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ, nữ nhân rắn rết! Nam nhân nào xem trọng ngươi đúng là đồ mắt mù!

Nàng cũng rất nhanh bình tĩnh lại. Hành động của mình lúc ban ngày thật sự là quá vọng động rồi. Nhưng nàng không hối hận khi động tới cô ta, mà chỉ hận mình không đủ thực lực mà đắc tội kẻ tiểu nhân! Đây là địa phương nào ah, chính là thật sự có loại cá lớn nuốt cá bé.

Muốn không bị khi dễ, không chịu nhục, chỉ có thể mạnh hơn. Chỉ cần trở nên cường đại, là có thể bảo vệ bản thân, càng có thể bảo hộ người mình quan tâm!

Như vậy, ta nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa! Mộc Xảo Hề, ngươi chờ xem, ngươi khiến ta chịu sỉ nhục, ta nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần, nhất định!