Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phương đông thế giới hỗn độn có một viên Hắc Ma tinh vực. Giờ phút này, trên Hắc Ma tinh vực vang một chuỗi tiếng nổ, không gian bốn phía nứt ra từng khe hở xấu xí. Vang tiếng nổ điếc tai khắp nơi, làm vô số Chí Cao Thần đứng xem khóe môi co giật.

Tiêu Lãng đã đập phá cả ngày.

Tiêu Lãng liên tục ngưng tụ lực lượng luân hồi oanh tạc Hắc Ma tinh vực, dường như có vô cùng vô tận lực lượng luân hồi, hoặc hắn muốn tiêu hao hết lực lượng luân hồi cũng quyết nổ nát Hắc Ma tinh vực.

- Đi!

Tiêu Lãng đứng trên bầu trời, mặt lạnh như đoa khắc, lòng bàn tay liên tục ngưng tụ ra từng con cự long, mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa đánh xuống dưới.

Lực lượng luân hồi của Tiêu Lãng không cần tiền, vô cùng vô tận.

Mọi người đều đoán sai, Tiêu Lãng không đột phá Chí Cao Thần. Tiêu Lãng mới cảm ngộ Tình Đạo đến đệ cửu cảnh, năng lượng của hắn còn ở đỉnh Thiên Tôn thì làm sao có thể là Chí Cao Thần?

Người ta cho rằng Tiêu Lãng là Chí Cao Thần bởi vì hắn có lực lượng luân hồi, lực lượng luân hồi là tượng trưng của Chí Cao Thần. Nhưng Tiêu Lãng có được lực lượng luân hồi không phải thiên địa ban cho mà là... Cướp từ thiên địa.

Tiêu Lãng cảm ngộ Thế Giới Diễn Hóa Đồ, chung cực áo nghĩa lực lượng luân hồi, hắn khống chế lực lượng luân hồi. Cho nên Tiêu Lãng có thể cướp lực lượng luân hồi từ thiên địa để sử dụng, vì vậy... Lực lượng luân hồi của hắn là vô cùng vô tận.

Bách Hoa Tiên Tử bất ngờ nhún nhường làm Tiêu Lãng không e sợ gì nữa. Thiên hạ to lớn, không ai có thể uy hiếp sinh tử của Tiêu Lãng nữa. Người duy nhất khiến Tiêu Lãng sẽ chết đang núp trong Hắc Ma tinh vực, vì vậy Long Ngạo Chí Cao Thần phải chết.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng luồng lực lượng luân hồi hóa thành cự long cứ đánh xuống. Hắc Ma tinh vực cực kỳ cứng rắn nhưng chỉ cần có đủ lực lượng luân hồi là có thể đánh mở nó.

Vù vù vù vù vù!

Phương xa có hai Chí Cao Thần đại na di đến, bên này đã có đến mười một Chí Cao Thần tụ tập. Mọi người giật mình nhìn Tiêu Lãng điên cuồng, chờ đợi thêm một Chí Cao Thần chết đi.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Rốt cuộc...

Tiêu Lãng liên tục oanh giết, Hắc Ma tinh vực nổ tung thànhn hiều mảnh. Một bóng người màu vàng vọt ra, đoàn năng lượng nhanh chóng ụt tập trong bàn tay hóa thành con cự long màu vàng lao hướng Tiêu Lãng.

- Long Ngạo, rốt cuộc ngươi chịu đi ra, để ta xem ngươi còn trốn đi đâu được? Chết đi!

Tiêu Lãng không nhúc nhích chút nào, phóng ra vòng bảo hộ lực lượng luân hồi dày đặc bao phủ toàn thân. Hai con cự long rít gào bay ra khỏi người Tiêu Lãng. Một cự long màu trắng do lực lượng luân hồi ngưng tụ thành, một cự long bạc lấp lánh tia điện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lực lượng luân hồi biến thành cự long va đụng với công kích của Long Ngạo Chí Cao Thần. Lôi long nhanh như chớp đánh vào người Long Ngạo Chí Cao Thần. Trong phút chốc bầu trời như hằng tinh nổ tung, ánh sáng chói mắt, trong óc mọi người ù vang, không gian vỡ ra tầng tầng. Một hố đen to lớn xuất hiện, không gian vặn vẹo muốn nghiền nát tất cả.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiêu Lãng và Long Ngạo Chí Cao Thần cùng bị hất văng ra. Khác biệt là lực lượng luân hồi ngoài người Tiêu Lãng không bị tiêu hao bao nhiêu, Long Ngạo Chí Cao Thần thì bị con lôi long hủy diệt một phần mười lực lượng luân hồi trong người.

- A a a! Tiêu Lãng, ta phải giết ngươi! Ta không tin ngươi không dùng hết lực lượng luân hồi!

Mặt Long Ngạo Chí Cao Thần vặn vẹo như lệ quỷ, gã vọt hướng Tiêu Lãng, hai tay vỗ ra hai chưởng, hai con cự long vàng nhanh chóng thành hình rít gào bay tới chỗ Tiêu Lãng.

- Muốn liều mạng? Tới đi!

Tiêu Lãng ung dung cười, hai tay cũng vỗ tới trước, hai con cự long bạc rít gào bay ra phút chốc va chạm với cự long của Long Ngạo Chí Cao Thần.

Tiêu Lãng và Long Ngạo Chí Cao Thần giằng co. Long Ngạo Chí Cao Thần không tin Tiêu Lãng có lực lượng luân hồi dùng không hết. Tiêu Lãng đã đập Hắc Ma tinh vực một ngày, cho dù có nhiều lực lượng luân hồi cỡ nào cũng nên dùng hết đi?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Liên tục phát ra, nổ tung, tinh vực hoang vu bốn phía bị công kích của Tiêu Lãng, Long Ngạo Chí Cao Thần liên tục nổ tung tóe. Không gian bị xé rách, bốn phía như tận thế.

Tiêu Lãng, Long Ngạo Chí Cao Thần chiến đấu nửa ngày. Long Ngạo Chí Cao Thần ngu người. Đám Chí Cao Thần đứng xem sợ hãi nhìn Tiêu Lãng.

Bởi vì Long Ngạo Chí Cao Thần sắp dùng hết lực lượng luân hồi mà Tiêu Lãng vẫn như cũ, khiến gã tuyệt vọng.

Long Ngạo Chí Cao Thần điên cuồng rống to:

- A, a, a!

Long Ngạo Chí Cao Thần biết hôm nay chỉ có con đường chết, gã điên cuồng muốn kéo Tiêu Lãng chết chung, nhưng không thể phá vỡ vòng bảo hộ của hắn được.

Vòng bảo hộ lực lượng luân hồi ngoài người Long Ngạo Chí Cao Thần mỏng như tờ giây, gã không công kích nữa.

Long Ngạo Chí Cao Thần hét to:

- Ngừng lại!

Tiêu Lãng thu lại lực lượng luân hồi rít gào sắp bay ra khỏi tay, lạnh lùng nhìn Long Ngạo Chí Cao Thần.

Tiêu Lãng hỏi:

- Như thế nào? Lão Long? Không liều mạng nữa? Ta sắp không chống được rồi, ngươi thêm một phát nữa đi?

- Phụt.

Long Ngạo Chí Cao Thần không kiềm được nữa, tức ói máu. Lực lượng luân hồi vòng bảo hộ ngoài người Tiêu Lãng dâng trào đáng sợ, đừng nói thêm một phát, có đánh mấy ngày cũng không phá vỡ được.

Long Ngạo Chí Cao Thần vươn tay lau máu nơi khóe miệng, biến cực kỳ tiều tụy, già nua.

Long Ngạo Chí Cao Thần thở dài thườn thượt:

- Tiêu Lãng, ta không cầu ngươi tha cho ta, chỉ xin ngươi hứa với ta một chuyện ta liền tự sát, như thế nào?

- Không cần!

Tiêu Lãng lạnh lùng nói:

- Ta tự mình tiễn ngươi lên đường. Ngươi có tự sát hay không chẳng có ý nghĩa gì với ta.

- Được rồi.

Long Ngạo Chí Cao Thần gục đầu xuống, lưng cũng còng, ủ rũ khẽ thở dài:

- Ngươi giết đi, ta không chống cự. Ta chỉ cầu ngươi oan có đầu nợ có chủ, giết ta là được rồi, đừng liên lụy tộc nhân của ta.

Tiêu Lãng bỗng nhiên nổi giận rống to:

- Câm miệng!

- Long Ngạo, ngươi đang vũ nhục ta sao? Ngươi có biết không? Ngươi cho rằng ngươi là loại người gì? Người khác sẽ giống như ngươi sao? Ta khinh thường giết tộc nhân của ngươi. Hơn nữa nếu sau này các tộc của ngươi muốn báo thù thì ta tùy thời hoan nghênh! Tất nhiên... Bất cứ ai làm sai chuyện gì đều phải gánh hậu quả.

- Tốt, tốt, tốt!

Long Ngạo Chí Cao Thần gật mạnh đầu, nhắm mắt lại cười to nói

- Tiêu Lãng, ngươi ra tay đi. Cho dù ta có chết cũng sẽ không hạn ngươi. Tất nhiên ta vẫn không hối hận chuyện năm xưa, bởi vì ngươi đã giết hậu đại ta thích nhất nên ta quyết giết ngươi!

Vù vù vù vù vù!

Lúc này hướng tây nam bỗng có không gian khẽ dao động khiến Tiêu Lãng và các Chí Cao Thần chú ý. Bọn họ khống chế lực lượng luân hồi, mẫn cảm với không gian dao động nhất. Khi thần thức của các Chí Cao Thần dò xét hướng tây, phía nam thì tập thể biến sắc mặt.

Thần thức của bọn họ có thẻ tra xét rất xa nhưng trong phạm vi thăm dò không có dấu hiệu chiến đấu gì, chứng minh địa điểm xảy ra cuộc chiến rất xa xôi. Khoảng cách xa như vậy mà bên này có thể cảm giác dao động chiến đấu thì chỉ có Chí Cao Thần đánh nhau.

Chí Cao Thần nào nên đến thì đều tới, chỉ có ba người không có mặt. Một vị là Yêu Hoàng Quy Tiên mấy chục vạn năm nay luôn ngủ say, hai vị khác là Tiêu Dao Vương và Bách Hoa Tiên Tử!

Điệu hổ ly sơn, đánh bại từng người!

Mắt Tiêu Lãng chợt lóe liền nghĩ thông một điều. Các Chí Cao Thần lập tức xác nhận hai bên chiến đấu rất có thể là Tiêu Dao Vương và Bách Hoa Tiên Tử.

- Nguy rồi!

Tiêu Lãng thầm than không ổn, tuy hắn không hiểu sao rõ ràng Bách Hoa Tiên Tử đưa Hỗn Độn Kinh cho Tiêu Dao Vương rồi mà còn dám chiến đấu với gã? Tiêu Lãng nghĩ đến một người, một nữ nhân kỳ trí như yêu, Vân Tử Sam.

Chắc chắn bên trong có quý kế, rất có thể thể Tiêu Dao Vương sẽ chết.

Vù vù vù vù vù!

Vốn Long Ngạo Chí Cao Thần từ bỏ chống cự nhưng giờ thì mừng như điên. Long Ngạo Chí Cao Thần nhanh như chớp na di về hướng tây nam, trong mắt tràn ngập điên cuồng và khát vọng.

Tiêu Lãng tức giận quát:

- Còn muốn trốn? Hôm nay dù có là ông trời cũng không cứu được ngươi!

Tiêu Lãng lập tức na di đuổi theo. Các Chí Cao Thần nhanh chóng na di hướng tây nam.