Không lâu sau, mùi cà phê thơm nồng tràn ngập phòng, cũng thoáng trấn định thần kinh cẳng thẳng của cô.

Giả bộ tỉnh táo thưởng thức những bức tranh trên tường, lơ đãng quay người lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào anh đã đứng ở phía sau, trong tay bưng một ly cà phê, trên cánh tay còn có khăn lông trắng.

"Trước tiên lau khô người đi!" Anh đặt cà phê trên bàn, đưa khăn lông cho cô.

Yên lặng nhận khăn lông, cô nhỏ giọng cám ơn.

Cô nhẹ nhàng lau khô tóc, lúc này mới phát hiện, áo sơ mi trắng trên người sớm bởi vì nước mưa, mà biến thành hơi mờ . . . . . .

Sở Mạn Hà lúng túng cố gắng dùng cánh tay che giấu trước ngực, viền tơ của áo ngực như ẩn như hiện, vội vàng bưng cà phê lên uống một hớp, hi vọng phân tán sự chú ý của Lương Tuấn, không muốn sự chú ý của anh làm cô quẫn bách.

Cô cứng ngắc ngồi trên ghế sa lon, trong tay bưng lấy ly cà phê thơm mùi nồng đậm, lại đứng ngồi không yên, khó có thể nuốt xuống.

Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, phòng khách rộng rãi, yên lặng ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ.

Anh an tĩnh ngồi đối diện cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm lấy cô, giống như là muốn tìm thứ gì đó trong cô.

Lương Tuấn ngửa cổ uống một hớp bia mới mua, ánh mắt cũng không rời khỏi cô một khắc.

Ban đầu chủ động đề nghị là cô, sao lại đột nhiên xấu hổ rồi hả ? Anh chau chau mày, đối với cô càng ngày càng có hứng thú.

Sở Mạn Hà phát hiện, cô thế nhưng lại to gan như vậy, đi tới nhà một người đàn ông, thật sự là ngu ngốc mà. Tròng mắt đen sâu thẳm khó lường kia, khiến cả người cô không nhịn được mà run lên.

"Em —— em phải đi!" Đột nhiên đứng dậy, cô để ly cà phê trên khay trà, đứng dậy muốn rời đi.

"Đợi đã nào...!"

Hai cánh tay cường tráng dễ dàng đem cô vây ở bên tường.

"Em tới, không phải chỉ vì một ly cà phê?" anh nhìn chằm chằm cô.

"Em —— em ——"

Cô dĩ nhiên không phải tới uống cà phê , mà là muốn cùng anh giải thích hiểu lầm ——

Nhưng mà, y phục ướt đẫm của cô liền dính vào bờ ngực rắn chắc của anh, hơi thở đậm mùi đàn ông, liền làm rối loạn tim cô.

Hơi thở ấm áp như có như không phả vào gương mặt, cần cổ cô, khiêu khích làm cô không khỏi run rẩy.

"Em tính không làm mà lui?"

"Em không tính làm gì cả!" Cô có chút chịu nhục giải thích.

"Nói dối!" Âm thanh của anh mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn gần cô. "Em muốn quyến rũ anh, không phải sao? Giống như lần trước vậy."

Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, mà là người đàn ông bình thường, đối mặt với cô gái xinh đẹp, làm sao có thể thờ ơ?

Bóng vàng dưới ánh đèn, con ngươi đen thui như lóe lên hai ngọn lửa.

"Em không có. . . . . ." Cô muốn phản bác, nhưng chỉ phát ra âm thanh thì thầm yếu đuối.

Cô không dám ngẩng đầu, hơi thở nồng đậm ấm áp của phái nam, làm gương mặt cô đỏ ửng.

"Nói cho anh biết, em định làm gì?" Âm thanh của anh khàn khàn trầm thấp.

"Hãy nghe em nói, về lần trước ——" cô cố gắng giữ vững tỉnh táo, đem cả sự việc giải thích rõ, suy nghĩ lại bị ngón tay của anh lau gương mặt mình mà cắt đứt.

Tâm, lại bị khống chế cuồng loạn .

"Em thật là đẹp, chỉ cần là đàn ông sẽ động lòng, không người nào có thể ngoại lệ."

Lời của anh khiến tim cô như ngừng một nhịp.

Đầu ngón tay ấm áp của anh đụng vào da thịt cô, giống như là chạm vào bàn ủi, lưu lại cảm giác nóng rực.

Cô không cách nào kiềm chế mà run rẩy, hoảng hốt lui về sau một bước.

Lương Tuấn chau chau mày, nâng lên nụ cười giảo hoạt.

Cái trò chơi này —— thú vị!

Cô trăm phương ngàn kế sử dụng ánh mắt trêu đùa anh, tự mình quyến rũ anh, không phải là muốn chơi trò người lớn với anh sao? Vì sao một khi đã dấy lên hứng thú của anh, cô lại muốn chạy trốn?

Chẳng lẽ, đây cũng là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt?

Anh từ trước đến giờ không nhường nhịn ai, cũng không muốn người đẹp thất vọng.

"Không cần kháng cự —— em biết chúng ta đều muốn. . . . . ." Anh trầm giọng thì thầm. . . . . .

Tay của anh từ dưới áo sơ mi của cô đi vào trong, dán lên da thịt nóng rực, khiến cô hít một hơi thật sâu, cả người tóc gáy đều bị dựng lên.

"Không ——" dừng lại! trong lòng cô hô hào lấy.

Cô chỉ đơn thuần muốn giải thích hiểu lầm,tuy nhiên trước mặt anh cô không biết phải nói sao.

"Đừng cậy mạnh, em muốn!" Anh ở bên tai cô thổi khí nóng, giọng nói khiêu gợi thôi miên cô.

Sở Mạn Hà mờ mịt nhìn anh, cho đến khi Lương Tuấn không thể nhịn được nữa, cúi người hung hăng hôn môi cô.

Rõ ràng nên cự tuyệt, nhưng Sở Mạn Hà ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Cô như người mất hướng. Ngực anh to lớn bền chắc, làm cho người ta quyến luyến, không tìm được đường chạy.

Tay anh giống như có ma lực, thiêu cháy cả người cô.

Không biết đã bao lâu không có sự ấm áp ôm cô như vậy.

Cô buồn ngủ khẽ mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai nhảy vào đáy mắt cô.

Giữa nắng sớm, gương mặt tuấn tú xem ra hết sức yên tỉnh, tóc mái đen che trên trán làm tăng thêm tính trẻ con của anh, râu ở cằm đã nhô ra tràn đầy sự khiêu gợi.

Tròng đen mê người đang được đóng chặt lại, lông mi dày đậm tăng thêm mấy phần mị lực, sống mũi cao thẳng tựa như quý tộc kiêu ngạo, bờ môi bóng loáng đầy đặn hấp dẫn đang mím chặt.

Cô chưa bao giờ biết, sáng sớm Lương Tuấn sẽ có bộ dáng này.

Cô mơ mơ màng màng mỉm cười, nhắm hai mắt lại —— đột nhiên lập tức mở ra.

Lương Tuấn? một tay cô chống người lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt còn đang trong giấc mộng.

Lương Tuấn tại sao ở trên giường cô? Cô hoang mang sợ hãi lấm lét nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện bốn phía bày biện sao lại xa lạ như thế ——

Là nhà anh! Sao cô ở trên giường Lương Tuấn?

Cúi đầu trừng mắt nhìn cánh tay vòng hông mình, lúc này cô mới phát hiện ra, mình cùng Lương Tuấn căn bản là không mảnh vải che thân!

Hình ảnh tối hôm qua ập vào đầu, trên mặt cô bắt đầu đỏ ửng.

Cố gắng dời cánh tay của anh, cô vội vàng trốn xuống giường, nhặt đồ bị vứt trên mặt đất nhanh chóng mặc lại.

Tất cả —— căn bản vốn không nên xảy ra!

Cho dù cô không ghét —— ngay cả, có thể nói, đối với anh rất có hảo cảm, nhưng loại hành vi to gan này, cả đời cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cô lao ra ngoài, ngoài cửa không khí lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô thế nhưng —— cùng Lương Tuấn lên giường?

Giữa hai chân mơ hồ truyền tới đau đớn nhắc nhở cô, cô không phải đang nằm mơ.

Giơ tay ra bắt tắc xi, cô cũng không quay đầu lại, chạy khỏi nơi này.

Tắc xi vừa đi, một tên đàn ông từ trong góc tối khu nhà cao cấp đi ra.

Từ vẻ mệt mỏi trên mặt anh ta, có lẽ đã ngồi chỗ này chờ đợi suốt đêm.

Cho dù là bộ dáng tiều tụy mà nhếch nhác, nhưng hai mắt anh ta vẫn tỏa sáng.

Nhìn chiếc tắc xi kia đi mất, anh ta chậm rãi nâng lên nụ cười ngoan độc.

Anh sắp đổi đời rồi!

-----------------------------

Chưa từng một người phụ nữ nào, ở trên giường của anh tự dưng biến mất, duy nhất Sở Mạn Hà!

Khi Lương Tuấn tỉnh lại, phát trên giường lớn đã không còn bóng dáng cô ——

Đầu tiên anh kích động muốn tìm cô!

Anh không thể tin được, trong cuộc sống công việc phức tạp xung quanh, cô vẫn còn là — xử nữ?

Tối thiểu, anh muốn cô giải thích, tại sao rõ ràng là có chuyện nhờ mà đến, rồi lại không nói một tiếng len lén rời đi?

Nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, anh muốn đi tìm cô để hỏi cho rõ, đang muốn gọi điện thoại báo Địch Kiệt một tiếng, hôm nay anh không đi làm, điện thoại lại vang lên trước .

"Lương Tuấn, hôm nay có một vụ khẩn cấp, em nhanh chóng đến đi." Trong điện thoại, là âm thanh nghiêm túc hiếm thấy của Địch Kiệt.

"Em lập tức đi."

Đối với đàn ông, công việc so với chuyện riêng quan trọng hơn, điểm này Lương Tuấn rất rõ ràng.

Mấy ngày tiếp theo anh bận phải xoay vòng vòng, căn bản không có thời gian đi tìm cô, chỉ cố gắng gọi điện thoại liên lạc với cô, lại phát hiện cô giống như bốc hơi, vô luận là ở công ty hay trong nhà, cũng không tìm thấy cô.

Rất tốt, cô gái này hoàn toàn chinh phục anh rồi, thế nhưng lại đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, để cho anh cả ngày không thể tập trung.

Nếu như cô muốn lạt mềm buộc chặt, muốn anh mắc câu, được, anh nhận, chỉ cầu cô mau mau xuất hiện, hiện tại anh muốn một lời giải đáp.

"Phó Tổng giám đốc, có vị Sở tiên sinh muốn gặp ngài."

Giọng thư ký cắt đứt suy nghĩ của anh.

"Sở tiên sinh?" Anh biết người họ Sở sao? Huống chi, hiện tại anh không có tâm tình tiếp đãi khách.

"Phó Tổng giám đốc, muốn tôi từ chối không?" Nhìn thấy anh chần chờ, thư ký hiểu ý hỏi.

"Ừ." Anh gật đầu một cái.

Đột nhiên, anh nghĩ tới Sở Mạn Hà —— người này cũng họ Sở?

"Đợi chút, thư ký Lâm!" Đột nhiên anh lên tiếng gọi cô lại.

"Vâng, Phó Tổng giám đốc." thư ký Lâm dừng bước, chờ anh phân phó.

"Mời anh ta vào!"

"Được." Thư ký Lâm nhanh nhẹn đi ra ngoài, không lâu sau, dẫn theo một người đàn ông như giang hồ đi vào.

Nghênh ngang tiêu sái bước vào cửa, Sở Triển Đường vô lễ nhìn xung quanh, tuyệt không đem Lương Tuấn ngồi sau bàn làm việc để trong mắt.

Chậc chậc, nhìn cách bày biện, quả nhiên là người có tiền, anh bắt đầu có chút hối hận, 50 triệu có keo kiệt quá hay không? !

"Lương tiên sinh, đã lâu không gặp!" Nắm trong tay tấm vương bài, Sở Triển Đường vênh váo đắc ý.

Lương Tuấn nhíu nhíu mày, tại sao nhìn người đàn ông này có vẻ rất quen?

"Tôi biết anh sao?" Ánh mắt sắc bén của anh nhìn chăm chú vào anh ta.

"À?" Sửng sốt một chút, Sở Triển Đường mới ý thức mình đã lỡ miệng."Này — dĩ nhiên không có, tôi nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Anh ta vội vàng tươi cười.

Cắn chặt răng, tại thời điểrm mấu chốt này không thể làm hư gì —— Sở Triển Đường cẩn thận nhắc nhở mình.

"Sở tiên sinh có chuyện gì sao?" Lương Tuấn lạnh lùng hỏi.

"Được rồi, vậy tôi nói thẳng." Anh ta dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế sa lon cao cấp "Chuyện của em gái tôi, ngài tính toán giải quyết như thế nào?"

"Em gái anh là ai?"

"Phó tổng giám đốc Lương, ngài không phải không biết, đêm đó người trên giường ngài tên là Sở Mạn Hà chứ? !"

Sở Mạn Hà? Một loại căng thẳng không rõ kéo đau thần kinh của anh. Anh ta là anh trai của cô?

"Không sai!" Anh ta hả hê nhếch môi.

"Ngẫm lại xem, đường đường là nhà giàu quyền thế, là Phó Tổng giám đốc một công ty lớn, đùa bỡn con gái nhà người ta cũng không phụ trách, tin tức này nếu ở trong phố lớn ngõ nhỏ truyền ra, đừng nói ảnh hưởng đến danh tiếng, ngay cả giá trị con người ngài cùng hình tượng công ty cũng sợ bị phá hủy theo."

"Anh uy hiếp tôi?" Ánh mắt Lương Tuấn trông rét lạnh.

"Ngài nói như vậy cũng được..., chỉ cần ngài ngoan ngoãn móc tiền ra giải quyết." Sở Triển Đường vô sỉ nói.

"Anh muốn bao nhiêu?" Lương Tuấn ép buộc mình bình tĩnh.

"Tôi muốn 50 triệu!"

Trừng mắt người đàn ông trước mặt, chân mày Lương Tuấn nhíu chặt.

"Anh muốn vơ vét tài sản tôi sao?"

"Vơ vét tài sản?" Sở Triển Đường bất mãn nhíu chân mày. ? "Họ Lương, chơi dùa em gái tôi lại không muốn thừa nhận? Nó vẫn là xử nữ, tương lai còn phải lập gia đình, nếu anh nhất định không lấy 50 triệu giải quyết, tôi liền tìm đến tòa soạn đem chuyện này công bố ra ngoài!" Anh ta hung hăng ngoan độc nói.

Lương Tuấn cũng không phải là thiếu gia được nuông chiều trong lồng kính, anh biết trong thực tế có nhiều người lừa gạt, luôn bo bo giữ lấy mình, vì thế tuyệt đối sẽ không mặc cho một tên côn đồ nhỏ uy hiếp, cũng không để chuyện này truyền ra ngoài, những tờ tạp chí lá cải công kích anh cũng vô dụng ——

Thế nhưng, lúc này anh lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp mà vô tội kia.

"Đây là do anh em các người thông đồng đúng không?" Anh chỉ muốn xác nhận, cô không phải là đồng mưu.

Sở Triển Đường chau chau mày, coi như là chấp nhận.

"Dù sao chuyện cho tới bây giờ tôi cũng không sợ anh biết!" Sở Triển Đường mở mắt nói dối.

Cô cùng anh cô tính kế anh?

Nhất thời, anh giống như bị người ta đẩy vào vực sâu không đáy, cảm thấy đau như tan xương nát thịt.

Anh không thể tin được, mình lại bị một người phụ nữ đùa bỡn!

Như vậy khuôn mặt xinh đẹp vô tội, lại sẽ vì tiền cam nguyện bán mình? Anh không cách nào tin tưởng, là người rành rõi trong tình trường, vậy mà anh lại trúng loại bẫy tình này, để chính mình gặp phiền toái.

Lương Tuấn trừng mắt nhìn Sở Triển Đường, ánh mắt bén nhọn cơ hồ đem thiêu đốt anh ta.

Nhìn bản mặt tham lam của anh ta, người ta chỉ muốn xông tới đánh mấy đấm mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng, nhưng, Lương Tuấn vẫn không nhúc nhích, chỉ mặc cho tức giận cùng cảm giác nhục nhã lan tràn toàn thân.

"Anh...anh rốt cuộc có cho hay không?" Sở Triển Đường cũng bị ánh mắt kinh người làm cho cà lăm.

Cùng loại người có tiền giao thiệp chính là như vậy, không phải chỉ chịu được nguy hiểm mà lá gan còn phải lớn mới được.

Ngay lúc Sở Triển Đường cho là Lương Tuấn sẽ gầm lên đuổi anh ta ra ngoài, đột nhiên từ trong ngăn kéo, Lương Tuấn lấy ra một cuốn chi phiếu, nhanh chóng ký tên, xé ra ném trước mặt anh ta, hung tợn từ trong kẽ răng nặn ra một chữ ——

"Cút!"

Làm sao anh lại phạm phải loại sai lầm đáng xấu hổ này?

Chẳng những tiến vào cái bẫy kia, bị khuôn mặt giống như thiên sứ lừa gạt, thậm chí còn cơ hồ vì cô động lòng.

Từ nhỏ đến lớn, Lương Tuấn chưa từng chịu đựng loại nhục nhã này, mà lần đầu tiên trong đời, anh bị người phụ nữ xảo trá đùa bỡn, tình trường lão luyện như anh, lại bại trong tay một xử nữ? !

Anh như muốn lập tức vọt tới trước mặt Sở Mạn Hà, hung hăng dùng sức bóp cái cổ mảnh khảnh, xem rốt cuộc cô còn bao nhiêu lời nói dối ——

Cô trốn không thoát đâu, anh sẽ tìm được cô, trả thù gấp bội! Không tiếc tất cả!

"Lương Tuấn, anh muốn cùng em thảo luận một chút về các thí sinh tham gia hình tượng quảng cáo ——"

Là giọng nói của Địch Kiệt truyền đến, anh đã đứng bên cạnh Lương Tuấn.

"Em đã quyết định rồi”. Giọng Lương Tuấn bình tĩnh gần như lạnh lẽo.

"Người nào?" Địch Kiệt sửng sốt.

"Sở, Mạn, Hà." Anh cắn răng, từng chữ từng câu khạc ra.

"Cái gì? Em chỉ định cô ấy làm nữ chính quảng cáo?" Vừa nghe quyết định này, thoáng chốc Địch Kiệt giật mình."Nhưng chúng ta còn chưa cùng các chủ quản cao cấp thảo luận ——"

Mặc dù Địch Kiệt thích Sở Mạn Hà, cũng muốn đem hai người này tác hợp, nhưng công và tư dù sao cũng phải rõ ràng chút.

"Em chính là muốn cô ấy!" Vẻ mặt Lương Tuấn không lộ vẻ gì quay đầu liếc Địch Kiệt một cái.

Địch kiệt không khỏi rùng mình.

Vẻ mặt sao lại khủng bố như vậy? Thói quen tươi cười hôm nay lại hiện đầy băng giá, thái độ lãnh khốc ép đối phương phải nhượng bộ, quả thật tựa như Diêm La lấy mạng.

Là ảo giác của anh sao? Anh cảm thấy Lương Tuấn hôm nay xem ra không đúng lắm.

"Được —— được rồi! Nếu em muốn cô ấy, thì chọn cô ấy vậy." Dù thế nào đi nữa anh cũng muốn nữ chính do cô đảm nhiệm.

Địch Kiệt thỏa hiệp, ánh mắt hoài nghi nhìn chòng chọc Lương Tuấn.

Người này thật sự có cái gì không đúng, vô cùng, vô cùng có cái gì không đúng!

Từ trước đến giờ Lương Tuấn luôn công và tư rõ ràng, đầu óc tỉnh táo, làm sao lại đột nhiên không có chút lý do gì mà nhất định chọn Sở Mạn Hà, điểm này cũng không giống phong cách hành sự của anh.

Sẽ không phải là —— hai người yêu nhau?

Nhưng sắc mặt của Lương Tuấn thật sự âm trầm đến mức đáng sợ, tuyệt không giống như người đang rơi vào bể tình, ngược lại giống như là bị chủ đòi nợ.

"Lương Tuấn, sao em lại nhất định chọn Sở Mạn Hà?" Địch Kiệt thận trọng hỏi.

"Anh không cảm thấy cô ấy cực kỳ thích hợp sao?"

Anh đột nhiên quay đầu lại, nâng lên nụ cười quỷ dị khó dò.

"Là — đúng mà!"

Địch Kiệt giật mình gật đầu một cái, nhưng không biết tại sao, da đầu lại tê dại một hồi.