Yêu Cung

Chương 384: Làm chuyện gì cũng phải lưu lại một con đường

Âu Dương cầm hai thanh đao cắm trở lại bên hông của mình. Âu Dương biết, khi kiếm linh của lão nhân bị đập gãy, trong nháy mắt lão nhân đã mất đi tư cách chiến đấu với mình.

Phụt.

Lão nhân ngã vào trong đống phế tích. Máu tươi từ trong mũi hắn bắn ra. Mũi tên này quá ngoan độc. Mũi tên này là thuộc về lực lượng Pháp Thân. Đây là lực lượng cao hắn hắn một giai.

- Lão già, ta nói ta tới đòi nợ. Ngày hôm nay ta nói đào mộ tổ của Tuần gia các ngươi thì nhất định phải đào mộ tổ của Tuần gia các ngươi.

Âu Dương cực kỳ bá đạo. Hắn cũng không phải loại người thương hại và không đành lòng.

Đối với kẻ địch không cần thương hại. Thương hại kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình. Muốn sống tốt hơn nhất địch phải tàn nhẫn đối với kẻ địch. Cho người khác cơ hội là không sai. Nhưng cho kẻ địch cơ hội đó là việc mà chỉ có kẻ ngu si mới có thể làm.

- A.

Linh nguyên chớp động. Lão nhân cố gắng dùng linh nguyên tạm thời điều động kiếm linh của mình liều mạng ghép lại với nhau. Tuy rằng nội tạng của hắn đều bị Âu Dương chấn động tới mức trọng thương, nhưng thân là cường giả Thánh Thể cửu giai, chút thương tổn như vậy còn chưa đủ để khiến hắn ngã xuống.

Ầm...

Lão nhân đánh bay vô số tảng đá đè nặng trên người mình, sau đó từ từ đứng lên trên mặt đất nhìn Âu Dương mở miệng nói:

- Các hạ với thâm cừu đại hận gì với Tuần gia? Làm việc gì cũng nên lưu lại một con đường, ngày sau gặp lại cũng dễ ăn nói. Chẳng lẽ các hạ không biết đạo lý lẽ này hay sao?

- Làm việc gì cũng lưu lại một con đường? Ngày sau gặp lại còn dễ ăn nói?

Âu Dương nghe lão nhân nói xong, trên mặt đầy vẻ trào phúng.

- Lão già, Tuần gia các ngươi cũng xứng để nói những lời như vậy sao? Thời điểm các ngươi đào mộ tổ Đa gia sao không nghĩ như vậy đi? Đều là bốn gia tộc trong cùng một thế giới, mặc dù đế quốc Đa La có gì không phải, cũng nên là do hậu nhân gây ra. Điều đó có quan hệ gì với tổ tiên? Chỉ vì một vào bảo vật, khiến tổ tiên sau khi chết cũng không được an nghỉ. Đây chính là cái mà ngươi gọi là làm việc gì cũng lưu lại một con đường sao?

Âu Dương nói đến đây, Đa Minh ở trên không trung cũng nghe thấy rõ ràng.

- Hạ đây!

Âu Dương đưa tay vung về phía không trung. Đa Minh bị Âu Dương kéo từ trên trời xuống. Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào Đa Minh nói:

- Đây là huyết mạch cuối cùng của Đa gia, nhưng không phải là do Tuần gia các ngươi buông tha, mà là hắn có vận khí tốt! Nếu không phải hắn rời khỏi đế quốc Đa La, sợ rằng lúc này Đa gia đã sớm bị tiêu diệt không còn nổi một người. Đây chính là làm việc gì cũng lưu lại một con đường của ngươi sao?

Âu Dương rất kích động quát lớn.

Hắn mang theo ngọn đèn màu xanh Đa Âm đi tới tiểu thế giới vì muốn an táng cho Đa Âm. Nhưng mộ tộ của Đa Âm đã bị người ta đào lên. Một người sau khi chết cũng không có nơi an nghỉ. Đây không phải là một cường giả viễn cổ. Đây là đãi ngộ mà một người tình nguyện hóa thân thành ngọn đèn màu xanh thắp sáng hi vọng cho cường giả viễn cổ nên nhận được sao.

Người chết là lớn nhất. Ngay cả là Âu Dương, khi đối mặt với Trịnh gia cũng không lựa chọn đi đào mộ tổ của người ta. Hành động của đế quốc Tuần Thiên và đế quốc Mễ Nhĩ thật sự quá đáng. Mặc dù Âu Dương chỉ là người ngoài cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

- Ngươi... Ngươi nói cái gì...

Lão nhân nghe Âu Dương nói, nhìn Đa Minh đang đứng đó nước mắt lặng lẽ chảy xuôi, hắn đã không còn cứng rắn như vừa nãy nữa. Lão nhân đứng ngây người trong đống đổ nát.

Hắn có biết chuyện Tuần Thiên và Mễ Nhĩ liên hợp tấn công Đa La, đồng thời tiêu diệt đế quốc Đa La. Hắn đã từng dặn người của Tuần gia, làm việc gì cũng nên lưu lại một con đường, lưu lại cho Đa gia một huyết mạch, không nên khiến Đa gia diệt vong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng dù thế nào lão nhân này cũng không thể tưởng tượng được, không ngờ con cháu đời sau của hắn lại độc ác như vậy. Diệt quốc thì thôi, còn muốn tàn sát hết Đa gia. Từ sự tuyệt vọng trong mắt của Đa Minh, lão nhân nhìn ra được những lời Âu Dương nói nhất định là sự thật.

Một cường giả Pháp Thân, không thể nào lại đùa với hắn được. Lúc này hắn đã không có tư cách tranh đấu với Âu Dương. Nếu như Âu Dương muốn tiêu diệt Tuần gia bọn họ căn bản cũng không cần nói nhiều với hắn như vậy. Âu Dương chỉ cần nhẹ nhàng chém một đao đã có thể kết thúc tính mạng của hắn!

L ão nhân không thể nào tiếp thu được chuyện tử tôn của mình không ngờ sau khi diệt quốc đồ tông còn đào một tổ của tổ tiên Đa gia, khiến tổ tiên Đa gia chết từ thời viễn cổ đến bây giờ cũng không thể được an nghỉ!

Giờ phút này lão nhân rốt cuộc đã biết vì sao Âu Dương lại tức giận như thế. Vì sao hắn mở miệng ngậm miệng đều muốn đào mộ tổ Tuần gia bọn họ.

Ầm một tiếng, lão già ngã quỵ xuống mặt đất. Nước mắt của lão chảy xuống. Lão già nhìn lên trời xanh kêu lên:

- Tứ đại gia tộc truyền thừa từ viễn cổ. Tổ tiên đã sớm nói, tứ đại gia tộc huyết mạch liên kết. Tuy rằng lực viễn cổ đã không quay lại nữa, nhưng có lẽ có một ngày khi bí ẩn của viễn cổ bị vạch trần, tứ đại gia tộc sẽ trở lại sân khấu của mình! Lẽ nào người của Tuần gia đã quên đi lời dạy bảo của tổ tông hay sao?

Giọng nói của lão nhân đầy tuyệt vọng. Bên kia hai huynh muội Tuần Thanh và Tuần Thịnh nghe thấy giọng nói của lão nhân, bọn họ đều cúi thấp đầu!

Người chết đã chết, đã đến lúc an nghỉ. Nhưng bọn họ lại bởi vì chút lợi ích lòng tham đen tối của mình mà liều lĩnh đào mộ tổ của Đa gia, khiến sát tinh Âu Dương này tới đây.

- Tuần gia tự tìm đường chết... Tự tìm đường chết.

Lão nhân bi thương dáng vẻ gần như muốn chết. Trong mắt Âu Dương chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Từ biểu hiện của lão nhân, Âu Dương có thể thấy rõ, lão nhân này tuyệt đối không phải đang diễn trò. Lão nhân này thật sự không biết người của Tuần gia bất ngờ phát rồ đào mộ tổ Đa gia.

- Lão tổ...

Tuần Thanh và Tuần Thịnh chạy tới trước người lão nhân quỳ xuống. Mà lúc này, lão nhân đang không ngừng quay về phía bầu trời dập đầu.

- Thái tổ Tuần gia thời viễn cổ, Tuần Thiên chính là người sáng lập ra ý chí Vĩnh Sinh. Thái tổ Đa gia thời viễn cổ là Đa La có ý chí hủy diệt. Thái tổ Kha gia thời viễn cổ, Kha Thành có ý chí bất khuất. Thái tổ Mễ gia thời viễn cổ, Mễ Nhĩ có ý chí trung hậu! Bốn vị thái tổ liên hợp ngang dọc Tu Chân Giới hiếm thấy địch thủ, xem nhau như anh em ruột. Cuối cùng tứ đại thái tổ hợp lực để ngộ ra tứ đại ý chí vũ hóa phi tiên! Nhưng sau viễn cổ, tới ngày hôm nay, người của tứ đại gia từ lâu đã quên mất nhân tình trước đây của các thái tổ. Ngoại trừ tranh đấu ra, đã không còn gì khác. Các ngươi, các ngươi...

Lão nhân than thở khóc lóc. Tuy nhiên hắn nói lại khiến con mắt Âu Dương sáng ngời.

Thật ra Âu Dương không biết về chuyện thái tổ của tứ đại gia thời viễn cổ. Từ trong những lời của lão nhân vừa nói, hắn nghe được ra không ngờ bốn người này mỗi người có ý chí như thế. Bốn người cuối cùng liên hợp đã ngộ ra tứ đại ý chí vũ hóa phi tiên.

Đây là chuyện Âu Dương chưa từng nghe thấy. Tuy nhiên Âu Dương vẫn ghi nhớ chuyện này ở trong lòng. Dù sao hiện tại Âu Dương đại khái đã đại tới đỉnh phong nhưng lại chưa đạt được căn bản, chưa có tư cách đón tiếp ý chí. Đừng thấy tứ phương chiến kỳ tiến vào thân thể Âu Dương rất sớm, nhưng Âu Dương căn bản không khống chế được chút nào. Thời điểm tâm tình của bọn chúng tốt sẽ giúp mình một tay. Thời điểm tâm tình không tốt căn bản liền mặc kệ mình. Bằng không Đạm Thai Khước Tà sao có thể ép mình tới mức thảm như vậy được.

- Lão tổ... Chúng ta vì chút tư lợi mà làm như vậy, chúng ta đáng chết, chúng ta đáng chết.

Tuần Thịnh và Tuần Thanh không ngừng dập đầu. Nhưng lão nhân lại không thèm liếc bọn họ lấy một cái. Con mắt lão nhân trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Âu Dương.

- Mộ tổ của Mễ Nhĩ đã bị ta đào. Hiện tại đến phiên Tuần gia. Ta làm vậy chỉ là lấy lại những gì người của Đa gia cần lấy!

Âu Dương cũng không hề bị ánh mắt của lão nhân ảnh hưởng.

- Người chết đã chết. Mặc dù Tuần gia có sai, nhưng tổ tiên của Tuần gia vô tội. Lão già ta dùng cái mạng của mình đổi lấy sự khoan dung của tổ tiên Đa gia.

Lão nhân nói xong, kiếm linh đã gãy bay ra thân thể của hắn. Trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người, lão nhân trực tiếp đánh tan kiếm linh của mình!

Ầm.

Kiếm linh nghiền nát thành bột phấn. Lão nhân làm vậy chẳng khác gì là tự tuyệt đường sống của mình.

Thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả Âu Dương dù phẫn nộ thế nào cũng bị thủ đoạn của lão nhân làm kinh ngạc. Một người rốt cuộc cần phải có dũng khí thế nào mới có thể tự mình đánh tan kiếm linh của mình!

- Người chết đã chết, đã đến lúc để cho bọn họ được an nghỉ. Tổ tiên của Tuần gia vô tội. Mong rằng các hạ buông tha cho tổ tiên của Tuần gia, cho tổ tiên cuối cùng được an nghỉ đi...

Giọng nói của lão nhân càng ngày càng nhỏ. Thời điểm kiếm linh bị đánh tan hắn liền biến thành một người bình thường. Thân thể già nua của hắn không còn linh nguyên chống đỡ, rốt cuộc giống như ngọn đèn cạn dầu.

- Lão tổ.

Hai người Tuần Thanh và Tuần Thịnh ôm lấy thi thể của lão nhân ngã xuống, khóc thương người.

- Sớm biết có bây giờ sao lúc trước còn làm như thế.

Âu Dương lắc đầu thoáng nhìn về phía Đa Minh đang ở bên cạnh. Khi lão nhân tự mình đánh tan linh mà chết, khi hắn nghe thấy câu nói tổ tiên của Tuần gia vô tội, hắn biết lửa giận trong lòng mình đã hết.

- Thôi vậy. Tổ tiên của Tuần gia là vô tội.

Đa Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn lắc đầu nói:

- Chuyện của tiểu bối để tiểu bối tự giải quyết. Sẽ có một ngày Đa Minh ta nhất định lập lại đế quốc Đa La, sau đó sẽ dẫn theo thiết kỵ của đế quốc Đa La đạp lên mảnh đất này!

- Nghe đây!

Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào Tuần Thịnh và Tuần Thanh vẫn quỳ trên mặt đất nói:

- Đa gia mất đi thứ gì, sẽ có hậu nhân của Đa gia đến lấy. Hôm nay xem như ta nể tình lão tổ của các ngươi buông tha cho các ngươi. Tuy nhiên nợ nần đều phải trả.

Âu Dương nói xong thoáng nhìn về phía nghĩa trang được quét tước sạch sẽ kia, nhìn cái chổi còn bị bỏ lại trong đó. Nếu như sớm biết lão nhân này cái gì cũng không biết, Âu Dương nhất định sẽ không dùng mũi tên xuyên mây đập gãy kiếm linh của hắn.

Nhưng Âu Dương suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy ngay cả khi kiếm linh của lão nhân không bị mình đập gãy, có lẽ cuối cùng hắn vẫn nhất định đi tới một bước này. Đây là một hậu nhân Tuần gia chân chính. Lão nhân này vẫn nhớ kỹ lời dạy của tổ tiên Tuần gia. Cho nên hắn lựa chọn vào thời điểm mình sắp, muốn trở lại Tuần gia tại tiểu thế giới làm người chăm sóc mộ tổ, mong sẽ có một ngày được an táng cùng với tổ tiên nhìn hậu thế sinh sôi phát triển.

Nhưng không phải hậu nhân nào trong Tuần gia cũng giống như lão nhân này. Bằng không sẽ không xuất hiện cục diện mộ tổ Đa gia bị đào.

Mang theo Đa Minh bay lên trên không, tâm trạng của Âu Dương không được bình tĩnh. Lão nhân này chết khiến hắn rất xúc động. Đối với lão nhân này Âu Dương vẫn rất bội phục.

- Làm việc gì cũng phải lưu lại một con đường. Ta nhớ kỹ câu nói này...

Đa Minh ở bên cạnh Âu Dương lẩm bẩm tự nói với mình.

Âu Dương nhìn Đa Minh ở bên cạnh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Đa Minh đã không còn là công tử bột Thập Tam vương tử nữa. Thân là huyết mạch cuối cùng của Đa gia, hắn phải gánh vác trách nhiệm của hắn. Hắn không thể nhìn Đa La biến thành địa ngục nhân gian được.

- Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói hôm nay. Ta sẽ giúp ngươi tạo một nhóm cường giả, giúp ngươi ngươi chinh chiến thiên hạ xây dựng lại đế quốc Đa La. Đây cũng coi như lấy lại một công đạo cho Đa Âm tiền bối.

Âu Dương móc ngọn đèn màu xanh từ trong lòng ra. Dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được một ngọn đèn màu xanh, một tiểu thế giới không ngờ lại dẫn ra nhiều chuyện như vậy.

Âu Dương dẫn theo Đa Minh rời khỏi đế quốc Tuần Thiên. Âu Dương không thể tự mình xuất thủ giúp Đa Minh quét ngang thiên hạ, tiểu thế giới có quy tắc của tiểu thế giới, Âu Dương nghĩ đạo lý này cũng giống như tiểu học là tiểu học, đại học là đại học.

Nếu như cho sinh viên năm nhất đại học đi học tiểu học, khẳng định có thể quét ngang toàn cấp, thế nhưng sinh viên cũng không thể như vậy, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đi phụ đạo cho học sinh tiểu học học tập mà thôi.

Hiện tại việc Âu Dương cần làm chính là phụ đạo, cấp cho Đa Minh một cái cơ sở, đẻ Đa Minh có thể đông sơn tái khởi. Âu Dương tính toán qua một chút, làm được việc này cần thời gian tương đối lớn, nếu như là trước đây, Âu Dương khẳng định có có thời gian đi làm việc này, thế nhưng nghĩ tới Chân Linh giới hiện tại, nơi nơi đều muốn tru sát chính mình, Âu Dương muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở chỗ này, tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, đây cũng là một lựa chọn không tồi.

Trấn nhỏ biên thành của đế quốc Đa La, Trác Vũ cầm chiến cung trong tay, thoáng cái liền có ba tên tội phạm ngã xuống dưới tên của hắn. Thế nhưng Trác Vũ biết vô luận hắn tiếp tục giết tới cỡ nào cũng vô dụng, quốc gia này đã loạn rồi, đa xkhoong còn luật pháp gì nữa, lúc này trừ phi người Đa gia sống lại đứng ra, bằng không Đa La sẽ biến thành địa ngục.

- Lão đệ, cung thuật của ngươi càng lúc càng đáng sợ rồi.

Đứng bên cạnh Trác Vũ, một người trung niên chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt kinh ngạch, lúc này hắn đang cầm một thanh khoát đao trong tay, tán dương Trác Vũ.

- Đáng sợ? Nếu như ngươi được gặp người kia, như vậy ngươi sẽ minh bạch, cung thuật của ta ở trước mặt hắn chỉ giống như trò cười của trẻ con.

Trác Vũ vẫn nhớ kỹ Âu Dương dùng một cung bắn ra một lượt năm mũi tên, đồng thời cả năm mũi tên cùng bắn chính xác tới năm vị trí khác nhau, không chút sai biệt.

Phong thái dùng một cung bắn ra năm mũi tên chính xác đó, khiến Trác Vũ dù nhắm mắt lại cũng có một loại cảm giác hiển hiện rõ ngay trước mắt.

Trác Vũ cũng từng thử qua đồng thời bắn ra năm mũi tên, thế nhưng hắn phát hiện kỹ thuật này với hắn mà nói, vượt quá xa khả năng.