"Lương Nhi! Xương ngón tay của ngươi không dài, cứng, ngươi phải học tì bà ah!" – Nương nói với ta như thế.

Thế là, ta cùng học tì bà với một vị sư phụ mù.

Hàng đêm, chân ta bị bó chân quấn vải, đau không nói nổi, nhưng nương nói rằng, việc này sẽ tốt cho ta, nếu không sau này, người khác sẽ cho rằng ta đến từ một gia đình không được giáo dưỡng tốt!

Lúc ta học đến thủ khúc thứ chín "Tiêu song dạ vũ", ta thất thần đã đánh đứt một dây cung.

Sư phụ mù cau mày:

"Cũng chỉ là một tiểu hài, sao lại ra tay nặng như vậy? Ngươi tuổi còn trẻ, xương ngón tay mềm, lực đạo lại mãnh liệt như thế! Aizzz, tính cách ngoài mềm trong cứng này, tương lai chỉ sợ.."

Tương lai chỉ sợ điều gì? Tuổi của ta tuy nhỏ, nhưng ta lại đoán ra ẩn ý không được tốt mà sư phụ mù muốn nhắc tới.

Không lo cơm ăn, không lo áo mặc, mái nhà không bị dột, nương lại không sinh đệ đệ, muội muội, tương lai có cái gì phải sợ?

Nương hiện tại của ta đối xử với ta rất nghiêm khắc, nhưng cũng chưa từng đối xử không tốt với ta.

Nhóm tỷ muội đào môn của nương luôn cười ta là "cây rụng tiền" của nương:

"Tương lai ngươi về già, đều dựa vào nữ nhi này! Vẫn như cũ có Lăng La Cẩm gấm, mặc kim, mang ngọc nha!"

Nương sẽ dùng ngón tay thon dài, gảy nhẹ vào trán ta:

"Liền sợ trong đầu nàng trở trò quỷ, lúc đó lại bỏ mặc ta không lo!"

Năm ta 10 tuổi, nương bắt đầu dạy ta đạo lý làm ăn, tiếp khách, muốn ta 14 tuổi tiếp nhận truyền thụ nghiệp của nàng.

Có thể tiếp thu thụ nghiệp từ nàng, ta cảm thấy rất vinh hạnh.

Nương là Đệ Nhất Hoán Hoa Hồng Bài, nàng mặt lên y phục lộng lẫy, chính là Đệ Nhất mỹ nhân Hoán Hoa Lâu.

Lúc bước vào Hoán Hoa Lâu, bất quá ta mới 6 tuổi, là một trang giấy trắng.

Nương vẽ hoa đào là hoa đào, vẩy mực nước là thành thủy họa.

Nương nói đúng, ta đều nghe đúng: Nàng cho ta một mái nhà không ủ dột, chỉ cần điểm này, mọi sự ta đều nghe nàng.

Sinh nhật năm 14 tuổi.

Hoán Hoa Lâu đốt đầy nến đỏ cho ta, mấy vị ma ma tận tâm tận lực biến ta đóng vai thành một tân nương tử, trên vai ta, khoác lấy mũ Phượng Quan Hà.

"Cuối cùng, cũng đợi đến ngày nữ nhi xuất giá!"

Nương nhìn xem mặt mũi của ta, rồi bước ra sau lưng ta, nàng lén lút đưa ống tay áo lên lau nước mắt, một vị ma ma đi qua khuyên nàng:

"Đây là mệnh! Con gái ngươi đã được định sẵn có mệnh giống ngươi! Thiên sinh đã an bày, cần gì ngươi phải thương tâm?"

Nương không nói thêm lời nào.

Ta nhìn mình trong gương, dưới lớp son phấn, càng lộ ra dung mạo xuất thần, không nghe thấy một vị ma ma gọi ta đi giày, cho tới khi bàn chân nhỏ ba tấc của ta bị bà nắm lấy, ta mới bừng tỉnh từ trong tưởng tượng.

"Hoàng viên ngoại đã đưa giày tới, muốn cô nương mang vào."

Ta thử qua một lần, chân ta so với cỡ giày còn nhỏ hơn một chút, nhóm ma ma nhìn thấy lại khen nương ta:

"Nha đầu này, bàn chân thật xinh đẹp!"

Các nàng đều có bàn chân to, chỉ có thôn phụ mới có bàn chân to như thế.

Lúc đưa vào động phòng, ta mới phát hiện, mình bị trang phục này biến thành một trò đùa!

Hoàng viên ngoại, đây không phải là Hoàng viên ngoại mà cha ta lúc xưa từng đến trông chuồng gà hay sao? Mười năm trước ta từng gặp qua hắn, ta vẫn còn nhớ dung mạo của hắn.

Hắn lúc này, đương nhiên là già hơn mười năm trước.

Bộ dáng của hắn tựa như một con lật đật, khuôn mặt tròn trịa, bụng cũng to tròn, hiện ra cái trán trọc bóng loáng.

Hắn đứng đó nhìn ta, mỉm cười nham nhở, lúc đó ta mới giật mình.

Hắn nhào về phía ta, ta mất tự chủ liền đẩy hắn ra, hoàn toàn quên hết những gì nương đã dạy.

"Ta bỏ ra bao nhiêu bạc mua ngươi về! Ngay cả cởi quần áo thế nào ngươi cũng không biết sao?" – Mặt của hắn đột nhiên biến thành màu tương đậu!

Ta rút chốt cửa, cầm theo mép váy muốn chạy trốn, ma ma ngoài cửa chặn ta lại, ngăn không cho ta chạy.

Ta đẩy các nàng ra, làm các nàng té nhào, các nàng hô hoáng, gọi những người khác tới.

Nương ta cũng tới, nàng tát ta hai cái:

"Ta dạy ngươi thế nào! Tại sao ngươi lại phụ công sức nuôi dưỡng của ta nhiều năm như thế! Bây giờ còn làm ta mất mặt xấu hổ hả?"

Nước mắt của ta rơi xuống thành chuỗi, phấn trang điểm cũng làm nhếch nhác váy đỏ, nương mắng ta:

"Không được phép khóc!"

Nương khiêm tốn cúi người xin lỗi Hoàng viên ngoại, rồi mới nói với ta, nếu ta không ngoan ngoãn nằm trên giường, ta sẽ bị lột sạch, trói lại.

Ta đành chọn cái thứ nhất.

* * *

Ta bị tên Hoàng viên ngoại kia, phì phì ngắn ngủi, hắn đem nước miếng hôn khắp cơ thể ta, rồi hắn dùng cái bụng béo ma sát khắp eo ta.

Ta tự nói với mình: Nhẫn một lát, sẽ qua!

Sau khi Hoàng viên ngoại ngủ say, ta lặng lẽ dứng dậy nôn mửa, lúc đó trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm..

Cuối cùng cũng đã xong!

Thế nhưng..

cả đời này, chỉ vừa mới bắt đầu..

* * *

"Thật là một cố sự kinh khủng!" – Lâm Tổ Ninh tặt lưỡi: "Trong đoạn chuyện xưa đó, tôi xuất hiện chưa? Tôi không phải Hoàng viên ngoại, cũng không phải mẹ của nhóc chứ?"

"Ta sẽ không nói cho ngươi đâu! Ngươi đừng lôi kéo ta!" – Nàng nói: "Chuyện xưa của ta còn chưa đến hồi kết..

Ngươi thật là một tên nam nhân không có kiên nhẫn gì hết!"

"Tôi không thích bi kịch!"

"Ta cũng không thích! Nhất là chính mình.

Ta không thích làm người."

"Cảm ơn nhóc đã thương hại con người chúng ta.."

"Cậu muốn ai thương hại cậu hả?" – Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nam, chẳng biết từ lúc nào, Phạm Hoằng Ân đã trở về nhà: "Cậu còn chưa ngủ sao mà ngồi đó nói chuyện một mình vậy?"

Lâm Tổ Ninh quay đầu lại xem, thiên sứ đã biến mất.

Nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Anh có chút buồn vu vơ, cái tên này, về đúng lúc tiết mục đang hay! Không biết khi nào Thiên Sứ mới có thời gian rảnh kể cho xong chuyện đời quá khứ nữa?

"Sao rồi? Chơi tới giờ này?"

"So-so (cũng tạm tạm)!" – Phạm Hoằng Ân cố ý đè nén cảm xúc, lông mày của anh ấy lộ ra vài tia đắc ý.

"Cẩn thận đó! Đừng vất vả quá độ! Ngày mai còn phải đi làm!".