Mạnh Khâm ngồi sát đám anh em trên sofa, thảnh thơi dựa vào ghế, vắt chéo đôi chân to dài, băng gạc bao lấy tay phải đang hờ hững đặt trên đùi, ngón tay trái thon dài cầm điếu thuốc, phần cuối điếu thuốc mờ ảo toả ra làn khói lặng yên lan toả, tựa như đang phối hợp với vẻ trầm mặc không lời của anh.

Quan Sam nhìn anh, không thể hiểu nổi nhíu mày, tay bị thương vẫn chưa khỏi mà còn hút thuốc, thật ra không phải là lần đầu cô trông thấy Mạnh Khâm hút thuốc, dường như trong ấn tượng của cô, anh nghiện thuốc không nhẹ.

Khoảng thời gian trước lúc cô ở nhà anh làm bảo mẫu chăm sóc anh, có thể thấy lúc nào anh cũng hút thuốc, từ trước đến giờ cô không thích người hút thuốc, vì vậy lúc nào cũng mở miệng cằn nhằn, còn không ngừng cằn nhằn nữa là đằng khác, cô còn đem luôn gạt tàn thuốc lá với cái bật lửa giấu đi, hình như do cô giám sát và càu nhàu khiến Mạnh Khâm thật không thể nào hút nổi nữa.

Nhưng mà ngay bây giờ, trong tình cảnh này, sao anh lại hút nữa rồi?

Thật ra, vài bữa nay Quan Sam cố tình không đi qua bên kia, cũng cố ý không gặp Mạnh Khâm, mỗi ngày đi sớm về trễ, nhìn thấy anh liền đi đường vòng, tóm lại là có thể trốn thì cứ trốn, có thể không gặp thì liền không gặp, cô tin vào ma lực của thời gian, chỉ cần không gặp nhau lâu sẽ từ từ quên đi cảm giác dành cho anh, sau đó có thể bình thản mà đối mặt với Tam ca.

Nghĩ thì thấy có vẻ dễ làm đấy nhưng cô lại xem nhẹ sự si mê của bản thân đối với người đàn ông này rồi.

Khi thấy anh một lần nữa, trái tim vẫn rung động.

"Ngây người ở đó làm gì thế?" Hứa Biệt vẫy vẫy tay với Quan Sam: "Lại đây ngồi đi."

Quan Sam nhìn chỗ ngồi có cả đám đàn ông, haha cười một tiếng: "Khó có dịp đến đông đủ như vậy."

"Em không phải là càng khó hơn à." Lão lục Uông Dương nhìn Quan Sam cười: "Này là dẫn người đến chỗ lão đại."

Nói xong tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn Chu Tử Thần, duy chỉ có mình Mạnh Khâm là không nhìn anh ấy.

Quan Sam trợn mắt liếc cả đám đàn ông, đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, ngồi xuống xong hơi hối hận, hội nghị bàn đào kiểu này có cảm giác không tốt à nha!

"Em biết rõ mấy anh kiểu gì cũng có người nhiều chuyện tra hỏi mà, mấy anh cho rằng em chỉ dẫn người đến ăn cơm thôi à?" Quan Sam mặc dù cười mỉm nhưng giọng nói lại không hợp với vẻ mặt ôn hoà, ngược lại đầy gai.

"Việc này có gì đâu, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, em cũng đâu còn nhỏ, có bạn trai phù hợp, dẫn đến cho bọn anh nhìn mặt chút cũng đúng mà." Nhị ca Trác Viễn Hạo chững chạc điềm đạm, ngoại trừ Hứa Biệt thì anh là người có tiếng nói nhất.

"Nhị ca, sao anh cũng nói hươu nói vượn theo vậy." Quan Sam âm thầm lắc đầu, nhìn lướt qua các anh ngồi đây, từng người đều là tinh anh của từng lĩnh vực trong thành phố này, nhưng bây giờ lại giống y như đám bà tám, hoàn toàn là kiểu không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

"Ấy da, tiểu muội, đây không phải là do mọi người đang quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của em hay sao." Đôi mắt đào hoa của lão ngũ Quản Đằng khẽ nhướng lên, cả đám bọn họ đều mang theo sự hưng phấn.

"Chuyện này, chuyện này..."

Mọi người anh một câu tôi một câu bắt đầu thao thao bất tuyệt, Mạnh Khâm vẫn lười nhác như cũ ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, ánh mắt Quan Sam liên tục nhìn chăm chú vào anh, nguyên ngày hôm nay anh hoàn toàn không nhìn cô và cũng không nhìn Chu Tử Thần – người liên tục đang quan sát anh.

Ngay lúc này, Quan Sam nhìn Mạnh Khâm, Chu Tử Thần bên cạnh lại nhìn cô.

"Tam ca, anh nói chút gì đi, chúng ta nói cho tiểu muội có phải có lý quá đúng không?" Lão lục Uông Dương nhanh chóng đem quả cầu này vứt cho Mạnh Khâm.

Vừa hỏi xong mọi người mới phát hiện Mạnh Khâm có vẻ không nhiều lời, vì vậy đều ăn ý mười phần không nói lời nào, đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng Mạnh Khâm.

Mạnh Khâm bị điểm danh mới từ từ ngước mắt lên, đáy mắt thâm trầm càng thêm tĩnh mịch, anh lập tức nhấn tắt tàn thuốc trên tay, giương mắt nhìn Quan Sam rồi nhìn Chu Tử Thần một chút, lúc này mới ung dung mở miệng, giọng trầm thấp nghe không ra tâm tình gì, như kiểu chẳng có miếng liên quan gì đến anh: "Tiểu muội thích là được rồi, chúng ta đi theo lo vớ lo vẩn làm gì."

Lời này vừa nói ra tất cả nhiệt tình của mọi người như bị giội cả gáo nước lạnh, vốn tưởng Mạnh Khâm sẽ nói câu gì kinh điển chứ, ai mà ngời, trời ạ, nói câu đó thì làm sao mọi người biết đỡ tiếp lời nào cho phải đây.

Quan Sam nghe Mạnh Khâm nói thế, trong lòng không hiểu sao có chút bức bối, cô lập tức đứng dậy nhìn mọi người: "Được rồi, các anh đã hy vọng như thế, vậy thì bọn em ra ngoài ăn riêng luôn đây."

"Làm loạn à, đến đây ăn cơm, em còn muốn đem người ta dẫn đi đâu?" Hứa Biệt vội vàng mở miệng nói.

"Cho thoả mong ước của mọi người." Quan Sam nói xong cũng không thèm nhìn ai, quay lại nhìn về phía Chu Tử Thần: "Chu Tử Thần, ra ngoài ăn thôi."

Chu Tử Thần đứng dậy khẽ vuốt cằm nhìn mọi người, con người thật ôn tồn tao nhã, có lễ có rèn luyện hằng ngày, quả thật là kiểu rất được mọi người người mến mộ.

"Không có ý gì, thật ra hôm nay vốn dĩ là tôi mời bác sĩ Quan ăn cơm, vậy chúng tôi đi trước nhé."

Quan Sam thấy Chu Tử Thần còn đứng đó, liền đi lên kéo ống tay áo của anh lôi ra ngoài, vừa lôi vừa nói: "Khách khí cái gì? Anh với bọn họ thân quen nhau à?"

Nhìn theo bóng lưng Quan Sam và Chu Tử Thần rời đi, mọi người mới tiếp tục phát biểu cảm của mình nghĩ về sự việc lần này.

Nhị ca Trác Viễn Hạo cười nói: "Nhìn đi nhìn đi, tiểu muội của chúng ta sau này sẽ không phải chịu thiệt thòi rồi."

Tứ ca Phó Tử Hiên gật đầu đồng ý: "Tiểu muội của em là ai cơ chứ, có thể chịu thiệt được sao?"

Ngũ ca Quản Đằng cười haha một tiếng đồng ý với quan điểm trên: "Đúng là ai thiệt thòi thì thiệt chứ tiểu muội của chúng ta không thiệt nổi đâu."

Lão lục Uông Dương ngược lại lắc đầu, nhìn mọi người: "Tiểu muội tốt thật, trừ cái tính có hơi táo bạo ra thì thật sự chỗ nào cũng đều tuyệt cả, ngẫm thấy nhà mình chăm hoa cho đã lại bị người khác hái mất trong lòng có chút không vui đây này."

"Chú mày vẫn chưa tìm được mẹ cho con mà đã có lòng làm cha vợ à?" Ngũ ca Quản Đằng vội vàng tiếp lời rõ ý trêu trọc.

Quản Đằng "Ack." một tiếng, trừng mắt với Uông Dương một cái: "Lão lục, lâu rồi không gặp, dạo này khả năng nói chuyện tiến bộ không ít đấy nhỉ."

"Chú cho rằng ai cũng giống chú à, đối mặt với cái im lìm mọi người chỉ muốn xỉu đến nơi." Từ trước đến nay lão tứ Phó Tử Hiên luôn đi theo cà khịa Quản Đằng, tiếp tục đổ dầu vào lửa.

Quản Đằng chỉ có thể cầu cứu Mạnh Khâm: "Tam ca, anh nói một câu công bằng coi."

"Nói cái gì?" Mạnh Khâm không biết gì, lúc này đi châm một điếu thuốc.

"Anh nói xem tiểu muội có bạn trai có phải là chuyện tốt hay không?"

"Không phải vấn đề ở việc có phải là chuyện tốt hay không." Ngón tay Mạnh Khâm kẹp điếu thuốc nhưng không hút.

"Vậy thì là gì?" Quản Đằng hiếu kỳ, những người khác cũng tò mò nhìn Mạnh Khâm.

"Là vấn đề đúng hay không đúng." Mạnh Khâm nói xong, mọi người đều mắt to trừng mắt nhỏ, câu nói này hàm ý khá cao à nha.

Hứa Biệt từ phòng bếp đi ra, thấy tất cả mọi người vẫn còn đang thảo luận, vì vậy đi tới nói: "Đều là anh trai mà nói chuyện không thèm có chút cân nhắc."

"Lão đại, anh hiểu rõ tiểu muội nhất, anh cảm thấy vị bác sĩ Chu kia như thế nào?" Quản Đằng đem câu hỏi quăng sang Hứa Biệt.

Hứa Biệt không nghĩ lắc đầu: "Vừa mới hỏi, thật sự chỉ là đồng nghiệp, là đồng môn, đàn anh- đàn em mà thôi, không quen nhau đâu."

Phó Tử Hiên nghe thế cũng hăng hái, vội vàng hỏi: "Tên nhóc kia nhìn sơ cũng không tệ, hơn nữa em cảm thấy cậu ta chắc hẳn là thích tiểu muội của chúng ta."

"Này này, ngay từ đầu anh cũng thấy vậy..."

Hứa Biệt thầm thở dài một hơi: "Tiểu sự muội của mấy cậu nói một là một, hai là hai, nếu nó đã nói không phải người kia chính là không phải, nó cũng không cần thiết gạt chúng ta, thôi, dừng lại ở đây được rồi đấy, sau này thật sự dẫn về giới thiệu chính thức cho mấy cậu thì hẵng cằn nhằn, ăn cơm nào."

Nếu Hứa Biệt đã mở miệng, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, ồn ào đứng dậy đi tới phòng ăn.

Bên kia, Chu Tử Thần với Quan Sam đi vào một tiệm cơm Tây, Quan Sam đầu đầy khó chịu ăn cơm, cũng không nói chuyện, trong đầu đều là hình ảnh Mạnh Khâm ngồi chỗ đó với dáng vẻ khó đoán.

Chu Tử Thần chú ý thấy Quan Sam thất thần nên mở miệng: "Ngại ghê, khiến cho người nhà em hiểu lầm."

Quan Sam ngước mắt về phía Chu Tử Thần, tư duy não chậm nửa nhịp, lúc này mới phục hồi tinh thần trả lời anh: "Sao anh lại xin lỗi, nếu như nhất định phải nói thì cũng là do em nói, làm cho các anh trai của em hiểu lầm anh."

"Nếu như không phải là hiểu lầm?" Chu Tử Thần dừng tay, nhìn về phía Quan Sam, trong đôi mắt kia ánh lên vẻ nhu hoà.

"Không là hiểu lầm thì cũng phải là hiểu lầm." Quan Sam thông minh nên cô hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Chu Tử Thần, hiển nhiên là anh ấy nghiêm túc: "Đàn anh, dù cho anh có ý gì thì đáp án của em đều là NO."

Trong đôi mắt Chu Tử Thần loé lên sự thất vọng, anh bỗng dưng lập tức cười một tiếng: "Chắc chỉ có mỗi mình anh vẫn chưa ra tay đã bị từ chối?"

Quan Sam cười mà không nói, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Chu Tử Thần nhìn Quan Sam không chút để ý hình tượng thoăn thoắt ăn cơm có hơi bó tay, ở trước mặt anh cô luôn luôn có dáng vẻ tuỳ tiện, là người thẳng thắng hào sảng, nhưng ở trước mặt người kia lại thay đổi không giống như vậy.

"Em thích anh chàng Tam ca kia à?"

Quan Sam chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Tử Thần, không phủ nhận đương nhiên cũng không thừa nhận.

Nhưng ở trong mắt Chu Tử Thần thì dáng vẻ trả lời kiểu này chính là ngầm thừa nhận.

"Anh sẽ không từ bỏ đâu."

Chu Tử Thần cười nhẹ một tiếng, anh ta từ nhỏ chính là thái tử trong nhà, con gái lúc nào cũng vây quanh anh mà anh chẳng thèm ngó tới, duy nhất chỉ có mình người này, từ lúc chưa gặp mặt đã bắt đầu mong đợi, cho đến sau này khi gặp nhau còn cố ý cạnh tranh, sau đó bị người như cô làm cho tâm phục khẩu phục, anh từ từ nhận ra hoá ra không biết từ lúc nào anh đã đem cô đặt ở trong lòng rồi.

Trái tim này không chấp nhận bất cứ ai tiến vào là vì nó vẫn chờ đợi người kia có thể tiến vào, hiện tại, anh sẽ đợi đến ngày đó.

Quan Sam cũng không ngẩng đầu, tuỳ tiện trả lời: "Tuỳ anh."

...

Ăn cơm xong, Chu Tử Thần đưa Quan Sam về nhà, Quan Sam nói cảm ơn rồi xuống xe, nhìn anh đánh xe rời đi lúc này mới xoay người đi tới cửa chính.

Đi được vài bước bỗng dưng cô thoáng nhìn thấy Mạnh Khâm đứng bên kia, nửa ẩn mình trong bóng tối duy chỉ có đốm lửa nhỏ tranh sáng tranh tối ở giữa ngón tay, cô quay đầu lại nhìn đường cái ở phía sau, lại nhìn về phía Mạnh Khâm, không biết là anh đã đứng ở đó bao lâu rồi?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này Quan Sam không thể nào làm như chưa thấy gì, đành phải đi tới, nói lời dạo đầu: "Sao anh ăn xong trở về sớm thế?"

"..." Mạnh Khâm nhìn chằm chằm Quan Sam không lên tiếng.

"Vết thương của anh còn chưa lành, anh lại hút hết điếu này đến điếu khác, không muốn sống nữa phải không?" Quan Sam nói tiếp.

Mạnh Khâm duỗi tay đem điếu thuốc phóng tới thùng rác, lúc này mới không nhanh không chậm nói với Quan Sam: "Anh đói."