Bà quản gia nhìn Trình Diệu Vi chằm chằm rồi tiến tới gần cô cười mỉa mai:

“Điện thoại ư? Ha ha! Cô Diệu Vi lại quên rồi, cậu chủ đã nói tịch thu điện thoại của cô, không có lệnh của cậu ấy nhất định không được trả cho cô.”

Lại là lý do này.

Trình Diệu Vi cay đắng nắm tay thành một nắm đấm.

Thực sự vẻ mặt ngạo mạn cùng thái độ thách thức của quản gia đã chọc điên cô.

Cô quát ầm lên:

“Chú ý thái độ của bà! Tôi là mợ chủ của nhà họ Tư đó!”

Mấy người làm khác run bắn, mắt len lén nhìn Trình Diệu Vi, lại nhìn sang bà quản gia, không ai dám hé răng lửa lời.

Ánh mắt quản gia sắc lạnh, gườm gườm đối đầu Diệu Vi:

“Mợ chủ? Hình như cậu Tư đang muốn ly hôn với cô nhỉ? Đã vậy, quan hệ của cậu ấy và cô Diệu Lan vô cùng tốt, không biết cái ghế mợ chủ này cô ngồi được bao lâu đây?”

Diệu Vi giận đến không thở nổi.

Cô bực bội nữ chính trong truyện vì có thể để một người làm coi thường bản thân mình như vậy.

“Hừ… Chúng tôi vẫn chưa ly hôn và vừa rồi chính Tư Tử Phàm xé đơn ly hôn tôi đã ký đấy! Tôi e rằng… dù bà không muốn, bà vẫn phải chấp nhận rằng tôi vẫn là mợ chủ của cái nhà này.

Khôn hồn thì hãy biết giữ cái miệng của mình!”

Đối diện với sự dứt khoát của Trình Diệu Vi, những người chứng kiến đều bị dọa cho ngu người.

Chỉ riêng bà quản gia vẫn cứng miệng, có lẽ ngày thường đã quen lên mặt dạy đời.

Bà ta tiến tới gần cô, thì thầm vào lỗ tai Diệu Vi:

“Cậu chủ và cô Diệu Lan lúc này đã vô cùng hòa hợp.”

Trình Diệu Vi nhíu mày.

Hòa hợp? Ý bà ta là hòa hợp về tính cách hay… chuyện trên giường đây? Trình Diệu Vi lẩm bẩm:

“Đồ khốn nhà anh! Hệ thống! Hắn cùng cô ta đến bước nào rồi?”

“Trời ạ!” Một người làm nhịn không nổi thốt lên.

Trình Diệu Vi không bận tâm, cô đang mải lấy thông tin từ hệ thống.

Trong đầu cô lập tức vang lên tiếng nói.

[Nam chính sạch, anh ta chỉ có hứng thú với mình nữ chính mà thôi!]

“Thật vậy sao? Sạch đúng không?” Trình Diệu Vi cẩn thận hỏi lại.

Người làm và cả quản gia đều không nghe thấy lời hệ thống, họ chỉ thấy trước mặt mình, Trình Diệu Vi lẩm bẩm nói chuyện một mình y như người điên.

Có tiếng thì thầm trong số giúp việc:

“Có phải cô Diệu Vi bị tai nạn nên hỏng não rồi không?”

“Suỵt! Đừng chọc điên cô ấy, rõ ràng cô ấy không giống trước.”

Trong lúc này, quản gia âm thầm ra hiệu cho vệ sĩ.

Từ phía sau có hai tên cao lớn, mặc đồ tiêu chuẩn, còn gắn ký hiệu nhà họ Tư trên ngực bước đến.

“Các cậu mau đưa cô Diệu Vi lên lầu tránh cho cậu chủ trách phạt!”

Trình Diệu Vi lập tức phát giác, cô nhíu mày rồi quét ánh mắt sắc bén về phía vệ sĩ.

“Các người dám không? Đừng chọc điên tôi! Còn nữa… các người đừng có lạm quyền, trên tôi còn có pháp luật bảo hộ.”

Tất cả mọi người chứng kiến đều kinh ngạc không thôi, Trình Diệu Vi của bây giờ không giống mợ chủ trước đây của họ, không yếu đuối nhu nhược nữa.

Họ đều lùi lại, chưa vội khinh suất.

“Cô…” Quản gia cả giận, tím cả mặt.

Trình Diệu Vi phớt lờ, cô xoa bụng:

“Đói thế nhở? Đồ ăn sao vẫn chưa xong?” Cô chậm rãi rút ra một bộ dao nĩa, nhìn quản gia cười cợt.

Bà ta bất giác lùi lại một chút.

Trình Diệu Vi như phát điên rồi, lỡ như cô cầm dao xiên bà ta thì bà ta tính sao đây?

Thông qua ánh mắt của đối phương, Trình Diệu Vi thấy rõ quản gia nhột rồi.

Cô mỉm cười, vòng ra bệ bếp, nhìn thấy đồ ăn đã có liền trực tiếp bê về bàn, mặc kệ xung quanh.

“Cá Hồi này tươi đó, nhưng mà nướng hơi kỹ, ăn sẽ không còn ngọt nữa.” Trình Diệu Vi vừa ăn vừa nói.

Vút!

Chiếc dao ăn trên tay cô cắm phập vào quả táo giữa bàn ăn.

Bà quản gia bị dọa “a” lên một tiếng.

Trình Diệu Vi mặt tỉnh bơ, nhổm dậy, cầm cán dao đem quả táo lại chỗ mình.

“Ôi mẹ ơi! Dọa chết tôi rồi!” - Một cô giúp việc sợ quá thốt lên! Bàn tay đặt lên ngực thở gấp tự trấn tĩnh.

Diệu Vi cầm trái táo, cắn một miệng ngon lành, xuýt xoa.

“Táo hữu cơ! Ngon đó! Thật là cao cấp!”

Những người làm không ngừng hoang mang cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Trình Diệu Vi mặc kệ, cô ngó thời gian sắp hết ngày rồi mà vẫn chưa ra được khỏi đây, không gặp được nam chính thì làm sao mà lấy thẻ được.

Cô vừa nhai vừa nói với hệ thống.

“Hừm.

Tư Tử Phàm sẽ không quay lại ư? Nếu như vậy ngày hôm nay không thể kết thúc ư?”

[Đúng vậy! Ngày hôm nay sẽ không kết thúc cho đến khi bạn thực hiện xong nhiệm vụ mới thôi!] Hệ thống đáp.

Trình Diệu Vi nuốt miếng cá xuống, nghèn nghẹn liền lấy nước uống, lại hỏi:

“Vậy thực hiện xong thì sao? Có được thưởng hay không?”

[Đương nhiên có! Bạn sẽ nhận được phúc lợi nếu thành công.

Phúc lợi đó sẽ giúp bạn thực hiện các thử thách khác dễ dàng hơn!]

“Hấp dẫn thật!” Trình Diệu Vi cho nốt miếng thức ăn cuối cùng vào miệng, cô cảm thấy bụng mình đã khá no rồi, cô ngó xem nước lọc để đâu rồi túm lấy một chai đứng lên.

“Vậy là… các người không gọi cậu chủ của mình về ư?”.