Hôm sau vẫn là một ngày trời đẹp hiếm thấy.
Nhóm người ăn sáng xong thì nhổ trại, mấy con bò yak cũng đi cùng, có điều, ngoài Mạnh Thiên Tư chân còn chưa khỏi hẳn, cưỡi bò cả quãng đường ra thì những người khác đều không ham hố gì chuyện cưỡi bò – lắc lư trên lưng bò thực sự không sao thoải mái cho được.
Thế nên, phần lớn mọi người đều ngồi một đoạn lại đi một đoạn, luân phiên mà đi.
Lúc Giang Luyện đi bộ đa phần đều đi bên cạnh Mạnh Thiên Tư, nói chuyện với cô, có mấy lần hơi chút phân tâm, bước chân vừa chậm lại đã bị rớt lại đằng sau.
Có một lần vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện ra đi phía sau mình là Mạnh Kình Tùng.
Giang Luyện thả chậm bước chân chờ y đi lên, Mạnh Kình Tùng cũng trông thấy hắn, vô thức muốn tránh – nhưng trước sau chỉ có chừng đó người, cũng không tiện giả bộ không phát hiện ra, chỉ đành lễ độ cười với hắn.
Hai người rất khuôn phép lại không mất khách khí trò chuyện hai câu về thời tiết, trang bị, sức thồ của bò yak và tang lễ cho cụ Đoàn mà bên Tây Ninh đang trù bị.
Sau cùng, thực sự không còn gì để trò chuyện nữa, Giang Luyện mới gượng gạo chuyển sang chủ đề chính: “Đợi lát nữa có thể làm phiền anh một việc không?”
Mạnh Kình Tùng hơi bất ngờ: “Cậu nói đi.”
Giang Luyện nhìn về phía Mạnh Thiên Tư cưỡi bò cách đó không xa: “Chuyến này bọn tôi đã thỏa thuận với Mạnh Thiên Tư là sau khi vào động, cô ấy chỉ tới cánh cửa thứ nhất là dừng, không xuống tiếp nữa, chỉ có tôi vào Thần Côn xuống dưới.”
***
Trong kế hoạch ban đầu, Mạnh Thiên Tư đến cửa ruột cũng không nên vào.
Song sáng nay dậy thảo luận lại mới phát hiện ra một vấn đề lớn.
Muốn xuống đài đá kia còn phải trải qua một trình tự là “quỷ non gõ cửa”.
Khi trước Giang Luyện và Thần Côn tới được đài đá là do trượt nhầm vào mạch máu băng, sau đó lại có Giang Thước Kiều dẫn đường, mắc thừng leo trèo, mượn xác băng mà lên, hoàn toàn đã bỏ qua trình tự này, thế nên không có ấn tượng gì đặc biệt với “quỷ non gõ cửa”, chỉ biết là phải xuống rất sâu, thế nên cảm thấy hẳn là chỉ cần mang thừng đủ dài thả xuống dưới là được.
Nhưng Mạnh Thiên Tư nghĩ tới một việc: Trong núi có trùng đá lượn lờ khắp nơi, không sai, đúng là nó không tấn công Thần Côn, nhưng hai người không ai biết xếp đặt “tránh thú núi” dọc đường, thả thừng xuống rồi, lỡ nó cắn đứt thừng ở trên thì sao?
Chuyện này khó giải quyết rồi, không thể cân nhắc con đường mạch máu băng được, bên trong phân bố phức tạp như mạng nhện, trượt thêm lần nữa không thể là con đường trước đây được, huống chi, có cho hai người họ mượn thêm mấy lá gan cũng không dám trượt lại.
Thế nên nghĩ tái nghĩ hồi, bất kể là chọn thả thừng hay xuống chín bậc thì cũng đều không tách Mạnh Thiên Tư ra được, trong cơ thể Thần Côn có thể vẫn chút máu quỷ non nhưng bảo lão học cấp tốc rồi thao tác bùa phép cao thâm như vậy thì hơi quá sức rồi.
Thế nên, cuối cùng vẫn phải để Mạnh Thiên Tư đi cùng, cô có thể vào ruột núi, hỗ trợ “quỷ non gõ cửa”, nhưng trên người cô buộc một sợi thừng khác, như vậy, sau khi cầu thừng rơi xuống, cô có thể treo trên vách đá, tiếp đó rút về ruột núi, đầu Thần Côn kết thúc rồi sẽ bắn pháo hiệu lên – thông thường pháo hiệu có thể bắn lên độ cao khoảng hai, ba trăm mét, súng bắn pháo hiệu của quỷ non càng cao cấp hơn một chút, hơn nữa độ sáng còn mạnh hơn, bên trên cũng có thể xem được.
Đến lúc đó, cô có thể sắp xếp thả thừng xuống, hoặc là đợi đến khi thang dây trở lại vị trí cũ, cô lại dẫn người xuống chín bậc sau cũng được. Khi đó linh phượng xương rồng đã sớm đốt xong, thang trời cũng đóng lại, có xuống đài đá cũng không có gì nguy hiểm – mọi người hội hợp rồi có thể từ mật đạo “cửa tìm tay trái” kia ra ngoài.
***
Mạnh Kình Tùng cũng đã được nghe toàn bộ trình tự, y gật đầu: “Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ đợi cùng Thiên Tư trong ruột núi, chờ thông báo của hai người. Còn vấn đề gì nữa không?”
Giang Luyện cân nhắc xem nên nói thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, lấy người bọ ngựa kia ra mào đầu vẫn là ổn nhất: “Anh còn nhớ trong tài liệu điều tra sự kiện Tam Giang Nguyên kia, người bọ ngựa đã viết một câu nguyền rủa Thiên Tư không?”
Mạnh Kình Tùng gật đầu, đương nhiên là vẫn còn nhớ rõ, y cũng từng xem tập tài liệu điều tra đó.
“Thang trời ở ngay chỗ đài đá mà tôi và Thần Côn phải đi, hiện giờ có một vài dấu hiệu khiến bọn tôi cảm thấy lời người bọ ngựa không có lửa làm sao có khói, thế nên, hi vọng Thiên Tư cố gắng tránh xa chỗ đó, cho đến khi tôi và Thần Côn xác nhận không có vấn đề gì.”
Mạnh Kình Tùng đã hiểu: “Cậu sợ cô ấy không nhịn được xuống dưới đó, muốn tôi kịp thời ngăn cản?”
Đúng vậy.
Mạnh Kình Tùng trầm ngâm: “Chuyện này còn phải xem tình huống thực tế mới xác định được, Thiên Tư biết chuyện liên quan đến tính mạng, hẳn sẽ không làm bậy. Nhưng nếu cậu và Thần Côn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng ở dưới đó, tôi có muốn cản cũng không cản được cô ấy.”
Trong lòng Giang Luyện nổi lên dự cảm bất thường.
Chỉ là đốt rương thôi mà, hẳn là…không có nguy hiểm gì đâu.
***
Lúc tới cửa ruột đã là xế chiều.
Trước cửa ruột chất một đống đá, đây là lần trước quỷ non chặn lại trước khi rời đi, phòng ngừa có người hay vật gì đi lầm vào. Mạnh Kình Tùng sai mấy hộ núi dời đá đi, nhóm người bật đèn pin lên, nối đuôi nhau đi vào.
Trong đường ruột đen như mực, nhưng vì đã là lần thứ hai vào ruột núi nên tâm trạng mọi người không còn căng thẳng như trước nữa, có hai hộ núi còn nhỏ giọng chòng ghẹo người hỗ trợ xách rương, nói anh ta cả người chìm trong vầng sáng bảy sắc cứ như đeo cầu vồng lên người vậy.
Đi sâu vào trong khoảng hai trăm mét, đường cụt, tiến thêm một bước là đạp vào khoảng không, vách đá, vài luồng sáng đèn pin sáng trưng cùng chiếu xuống chỗ thấp hơn phía trước: Đó chính là nơi mà Nghê Thu Huệ từng miêu tả, hạch tâm của núi, do chín đường ruột núi xoắn bện mà thành, u ám, méo mó, bọc quấn, khổng lồ.
Thần Côn hít sâu một hơi, ra hiệu bảo hộ núi xách rương kia bỏ túi xuống.
Lấy rương ra rồi, hai tay lão bê lên, lại tiến thêm một bước, đứng bên mép mặt vỡ.
Mạnh Thiên Tư thấy Thần Côn đứng run rẩy, đến thở cũng khó khăn như vậy, đang định phân phó người đứng bên cạnh túm vạt áo của lão ngừa lão ngã xuống thì chợt nghe sâu trong hạch tâm núi vọng ra tiếng vang trầm nặng như sấm đánh đá nứt.
Sau đó, hạch tâm núi bắt đầu chậm rãi chuyển động, có thể trông thấy từng đường ruột núi như động vật nhuyễn thể chậm rãi ló đầu, tách ra kéo mở, uốn éo trong không trung. Trong một chớp mắt, Mạnh Thiên Tư thậm chí còn cảm thấy đây không phải là ruột núi gì mà là một loài thú khổng lồ, loài thú khổng lồ bằng đá.
Tất cả mọi người đền im phăng phắc, nhiều người như vậy mà đến tiếng thở dốc cũng như đồng thời ngừng lại, nhìn từng đường từng đường ruột núi trải dài ra tứ phía, nối vào mặt vỡ.
Có người từ bên cạnh nắm lấy tay cô, Mạnh Thiên Tư cười, cô không cần quay đầu lại xem cũng biết là Giang Luyện, tay hắn khô ráo, cũng rất ấm áp, bởi từng bị thương nên bề mặt lòng bàn tay hơi nhám ráp, nhưng cô thích cọ mu bàn tay láng mịn của mình vào lòng bàn tay hắn.
Giang Luyện khẽ nói: “Cảnh tượng vĩ đại thế này cũng là sống tám kiếp cũng không gặp được một lần đấy, người sống phải biết đủ, đừng có được voi đòi tiên.”
Lại mỉa mai cô lung tung rồi, Mạnh Thiên Tư phát cáu, muốn rút tay ra, Giang Luyện siết tay, cô rút mấy lần không ra, đành để mặc cho hắn nắm.
***
Ruột núi nối lại rồi, nhóm người tiếp tục đi về phía trước.
Con đường này không giống với lần trước vào, cũng may, hiện giờ cách lúc sớm chiều cắt nhau để có thể “thấy cửa trong cửa” còn sớm, còn nhiều thời gian để mò mẫm đi tìm, Mạnh Thiên Tư còn nhìn thấy chữ nhắn viết bằng bút nham thạch không chỉ một lần, có ký hiệu Mạnh Kình Tùng để lại, cũng có hình vẽ ngốc nghếch đơn giản Sử Tiểu Hải vẽ.
Lượn lờ lòng vòng, phỏng chừng tới nửa đêm, rốt cuộc cũng tìm được cánh cửa thứ nhất mà cụ Đoàn từng khắc chữ lên.
Lần này, khôi phục thể lực là quan trọng nhất, ngoài những người canh trực ra, những người khác đều nghỉ ngơi, đợi tới hừng đông.
Trong ruột núi thực ra không xem được thời gian, nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn luôn có cảm giác như nghe thấy tiếng giây phút tích tắc trôi qua, đột nhiên, cô có rất nhiều điều muốn dặn dò Giang Luyện, dù có trước đó đã dặn dò rồi.
Cô ngả người vào bên cạnh Giang Luyện, thầm thì nói nhỏ.
“Phải cẩn thận đấy, em cứ cảm thấy ‘chúng nó’ bên trong tinh nước sẽ không ngồi yên chờ chết như thế.”
Giang Luyện cười an ủi cô: “Không phải chúng ta từng thảo luận rồi à, chúng nó phỏng chừng cũng không còn chiêu gì khác.”
“Vậy cũng không giống,” Mạnh Thiên Tư lo lắng, “Lần trước, chúng ta đúng là đã vào được, nhưng chúng ta cũng không thả túi mật núi, có câu ‘Cháy nhà mới ra mặt chuột’, lần trước chúng ta không có ý định gì nên nó cũng không cần phải liều mạng với chúng ta, nhưng lần này thì có hành động thật rồi.”
Giang Luyện ừ một tiếng, cam đoan với cô: “Anh sẽ cẩn thận, đặc biệt cẩn thận.”
Cam đoan vậy cũng vô dụng, trước kia cô cũng không nhận ra mình lại có nhiều lo lắng như vậy.
“Đều nói căn cứ vào phần trăm, ma nước bị chuyển hóa thành quái vật có năm sáu người, rốt cuộc là năm hay là sáu đây? Chúng ta đã hạ được năm tên nhưng lỡ có tên thứ sáu thì sao?”
“Nếu anh cảm thấy không ổn thì nhất định phải tin vào cảm giác của mình, lý trí dùng để làm việc, trực giác dùng để cứu mạng, nhất là ở nơi nguy hiểm thế này, nhất định phải tin vào cảm giác. Không được bỏ qua, cần rút là rút, giữ được non xanh không lo thiếu củi đốt…”
Giang Luyện cười nhìn cô: “Thiên Tư, tương lai em già đi rồi nhất định sẽ là một bà cụ luôn miệng càm ràm, con cháu sẽ bị em làm phiền đến bịt hết tai lại, chỉ có ông bạn già của em là thích nghe em nói thôi.”
Còn châm chọc cô nữa, Mạnh Thiên Tư cáu, muốn vặc lại, muốn trừng mắt, muốn nạt hắn, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu vùi vào lòng hắn, đưa tay nắm chặt lấy góc áo Giang Luyện, tựa như nắm được chút vải này là có thể nắm chặt người này trong lòng bàn tay.
Cô cứ nắm góc áo mà thiếp đi như thế.
Nằm mơ, nhưng trong mơ không có gì cả, trống trơn mù mịt, dường như có gió lớn nổi lên, thổi dài khắp ngàn vặn dặm đất hoang, chỉ có thể dùng chân vừa đi vừa đo đạc, đi cả một đời, đo cả một đời.
Sau nữa, cô bị đánh thức, lúc tỉnh dậy, nghe thấy không chỉ một giọng nói đang hô lên: “Cửa, cửa kìa, hiện ra rồi.”
***
Cửa đã hiện ra, đến lúc bắt tay vào làm việc rồi.
Mạnh Thiên Tư vội đứng lên.
Cô nhìn thấy Thần Côn vừa đeo xong súng phun lửa lên hông, lại cõng cái balo chứa rương lên, balo bị rương căng ra bốn góc, trông không giống cái balo mà giống vỏ mềm bọc rương hơn.
Mạnh Thiên Tư chợt nhớ tới điều gì: “Thần Côn, lúc mới trông thấy cái rương, ông đã nói là cảm thấy đè nén, không thở nổi, quá nặng nề, cũng là bởi dự cảm được nó sẽ làm bụng ông nát rữa à?”
Thần Côn không phản ứng kịp: “Hả?”
Mạnh Thiên Tư không hỏi lại nữa, cô xoay người, giúp Giang Luyện buộc trang bị.
Thần Côn ngây người hồi lâu.
Đúng vậy, ban đầu lúc tới gần cái rương, cảm giác khó chịu, thậm chí còn phải ngồi dịch ra xa như thế, là bởi lý do này sao?
Hình như vậy, nhưng hình như cũng không phải: Lúc thực sự tận mắt trông thấy bụng bắt đầu thối rữa, tâm trạng của lão vẫn còn rất bình tĩnh, chỉ hơi hốt hoảng một thoáng, cũng không nặng nề hay đè nén gì cả.
Không nói rõ được, có gì đó cứ là lạ.
***
Mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch, Giang Luyện và Thần Côn thuận lợi xuống chín bậc.
Thuận lợi thì thuận lợi, nhưng chịu khổ cũng phải chịu đủ, Giang Luyện lăn xuống cầu thừng, lăn lên đài đá, trước mắt hoa lên, đầu óc xoay mòng mòng: Người phe Xi Vưu chắc là thích chơi trò tháp rơi tự do lắm nhỉ? Từ ruột núi đến đài đá không thể sửa thành một cái cầu thang sao?
Bên tai truyền tới tiếng Thần Côn rên hừ hừ, Giang Luyện mở mắt, quét mắt nhìn khắp đài đá trong mơ hồ chập chùng bóng chồng: Không có gì thay đổi, vẫn là như vậy, con rồng băng bị cạo đục đến gần đổ nát, sợi xích đồng đen cuộn tròn chất đống, và cả xương rồng vung vãi đầy đất.
Nghe nói, bản tính loài rồng vô cùng cao ngạo, tuyệt đối không phơi thây ngoài hoang, xương rồng đặt xuống đất, trong khoảng một nén hương, gặp đá sẽ ẩn vào đá, gặp đất sẽ ẩn vào đất.
Cũng may đây không phải ngoài hoang mà là trong thể núi, tim gan Côn Lôn, trên có nóc che dưới có đài đỡ, nói là xây để làm mộ rồng cũng chẳng có gì quá đáng.
Giang Luyện nghỉ lấy hơi một lúc rồi mới chống đất ngồi dậy, gom xương rồng tản mát lại, Thần Côn bên cạnh cũng ngồi dậy, lấy rương ra trước rồi mở túi bóng khí bọc linh phượng hoàng ra, linh phượng hoàng không hổ là lông vũ chim thần, mở lớp che đấy ban đầu ra một cái là từng chiếc linh vũ lập tức lơ lửng trong không trung, nhanh chóng đạt được trạng thái cân bằng, thong thả trôi nổi, ngoài vòng sáng là vầng hào quang ánh kim nhàn nhạt.
Thứ cuối cùng lão lấy ra là túi mật núi.
Giang Luyện còn tưởng lấy túi mật núi ra là tinh nước sẽ báo tử tức thì như động tĩnh khổng lồ khi đối phó với thần động ở Tương Tây vậy, song nghĩ lại, động tĩnh lần đó là bởi có Bạch Thủy Tiêu, nếu chỉ có thần động thôi thì quá trình túi mật núi khắc tinh hẳn là…chớp mắt đã biến mất, vô thanh vô tức?
Hắn không nhịn được hỏi một câu: “Cứ như vậy…là được?”
Thần Côn ngạc nhiên: “Tiểu Luyện Luyện, cậu bị ngốc đấy à? Chỗ này cách hầm đất trôi nổi còn xa mà – lần trước thần động cảm ứng được túi mật núi là do túi mật núi đã tới gần. Như súng ấy, phải vào tầm ngắm mới bắn được.”
Vậy làm sao để tới gần? Giang Luyện nhìn về phía cửa động trên đài đá: “Dùng dây buộc lại thả xuống hay là ném xuống?”
Thần Côn lắc đầu: “Đều không phải.”
Lão đi tới bên mép cửa động, ngồi xổm xuống, bàn tay nâng túi mật núi từ từ lật xuống.
Giang Luyện định nói: Đây còn không phải là ném xuống à…
Lời chưa ra khỏi miệng đã biết là không phải: Túi mật núi như có tính dính, vững vàng dính chặt vào lòng bàn tay Thần Côn, nhưng trên thân túi mật lại dần có thòng xuống thành giọt, sợi treo trắng muốt ấm nhuận, không ngừng kéo dài xuống, chỉ một sợi nhưng lại như tơ không đứt, cũng giống một đầu kim dò đi thẳng xuống chỗ sâu vô tận.
Dần dần, túi mật núi trong lòng bàn tay Thần Côn nhỏ xuống.
Giang Luyện thấy tim mình đập mạnh, lúc thì nhìn theo sợi túi mật núi rủ xuống mà ánh mắt hắn không thể theo dấu được nữa kia, lúc lại nhìn lòng bàn tay lật úp của Thần Côn, nghĩ xem túi mật núi còn lại bao nhiêu…
Cũng không biết là qua bao lâu sau, lúc thò đầu nhìn lại xuống dưới, đột nhiên cảm thấy như có một làn sóng vô hình ập lên, não như bị dội vào, bỗng nảy lên, ngay sau đó, sâu phía bên dưới có ánh sáng óng ánh yếu ớt đang ào lên trên với tốc độ kinh hoàng.
Đó là thứ gì? Túi mật núi? Bị đàn hồi trở về rồi?
Cũng không giống, Giang Luyện thắc mắc hết sức, tập trung nhìn xuống, thứ ánh sáng u ám kia càng lúc càng gần, cảm xúc không lành trong lòng hắn cũng càng lúc càng sâu.
Mười lăm phút sau, ánh sáng u tối đã rọi vào đáy mắt hắn, trong đầu Giang Luyện nổ tung, đẩy Thần Côn ra, hét lên: “Tức nhưỡng!”
Thần Côn ngã ngồi xuống mặt đất, lúc vội ngước mắt lên, chỉ thấy một cột đất óng ánh nháy mắt xuyên qua cửa động kia, như một cái cây mọc mãi không ngừng, tốc độ cực nhanh vọt thẳng lên trên.
Môi Giang Luyện phát khô, lúc mở miệng ra nói, giọng như không còn là của mình nữa.
Hắn hỏi Thần Côn: “Sao nó…lại đi lên?”
***
Sau khi gõ cửa, tiễn Giang Luyện và Thần Côn đi rồi, Mạnh Thiên Tư được Mạnh Kình Tùng và các hộ núi đi theo dùng thừng buộc từ trước kéo về, trở ra bên ngoài cánh cửa.
Cô và nhóm Mạnh Kình Tùng chờ trong ruột núi, nói chuyện phiếm, kiểm tra trang bị, thỉnh thoảng cũng đứng dậy đi lại, có hai hộ núi buồn chán, ngồi bên cạnh vẽ ô vuông, lấy sỏi làm quân cờ, làm một ván tại chỗ.
Mạnh Thiên Tư không có tâm tư xem cờ, nói chuyện cùng Mạnh Kình Tùng cũng không yên lòng được, trong đầu cô nhẩm tính thời gian, tính đến lúc bị lẫn thì lại bắt đầu lại từ đầu.
Đúng lúc đó, một hộ núi đứng gần cửa chợt ớ một tiếng, chỉ tay xuống dưới: “Dưới đó có ánh sáng, nhưng lại không giống pháo hiệu, cái gì thế nhỉ?”
Có ánh sáng, lại không phải pháo hiệu, chẳng lẽ…đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mạnh Thiên Tư vội đứng dậy, gậy chống cũng không màng, dáng đi khập khiễng có phần kỳ cục, vọt tới bên cửa.
Đúng là có ánh sáng, u uẩn ẩn hiện, lao từ dưới lên trên, thế tới cực nhanh, ban đầu chỉ là một luồng, lúc tới gần chợt tách ra, cũng không biết là thành tám hay chín luồng nữa, như yêu mây quỷ thừng, lại như mọc vuốt quấn sợi, trong đó có một đầu luồng đang xông về phía cánh cửa này.
Mạnh Thiên Tư nghe thấy giọng mình vang lên, phải cảm tạ các cô bác đã dạy dỗ và huấn luyện, giờ phút này, giọng cô vẫn bình tĩnh được như thường.
Cô nói: “Cầm súng phun lửa, là tức nhưỡng đi lên.”